Tôi nghĩ Hina thực sự là một cô gái tốt khi lại nghiêm túc nhắc nhở với cậu con trai nói ra những câu đầy sơ hở như sẽ làm tất cả mọi thứ như tôi.
Dù là một nữ sinh ở thế giới đảo ngược sự trong trắng đang trong tuổi khao khát này nhưng cậu ấy vẫn rất chu đáo và quan tâm tới người khác... Tôi tự nhủ, dù ở thế giới nào đi nữa thì Hina vẫn là Hina mà thôi.
“Vậy thì, tớ xin chỉ một điều thôi được không? Cậu vừa nói là sẽ làm mọi thứ mà, đúng chứ?”
Hina ngước nhìn tôi với vẻ mặt tinh nghịch. Nhịp tim tôi đập không kiểm soát. Hai tháng trước, tôi chỉ cần nhìn mặt cậu ấy đã muốn buồn nôn còn giờ thì bỗng dưng cảm thấy có chút rung động, cảm xúc con người dễ thay đổi thật.
Bộ tôi dễ phải lòng người khác đến thế sao?
“Được thôi. Nếu là việc trong khả năng của tớ... đàn ông nói lời phải giữ lời.”
Vì muốn che giấu sự bối rối, giọng tôi trở nên lạc đi. Liệu mình có bị cậu ấy cướp mất lần đầu của Tatara Kyousuke ở thế giới này không đây?
“Vậy thì, ta trao đổi thông tin liên lạc đi.”
Hina chìa điện thoại ra. Chắc hẳn vẻ mặt tôi lúc này trông ngốc lắm.
“À... tất nhiên là được rồi, nhưng cậu có chắc là cậu không muốn lấy đi sự trong trắng của tớ à?”
“Cậu đang nói cái gì vậy chứ. Đây đây, tớ đã bật mã QR rồi, cậu tranh thủ quét đi.”
Trên màn hình điện thoại là mã QR. Và thế là, tôi đã có được ID liên lạc của Hina ở thế giới này một cách rất bình thường.
“Dù sao thì, tớ thật sự không ngờ cậu lại nhảy xuống sông để cứu tớ như thế.”
Dù là cứu tôi hay cứu Tatara Kyousuke của thế giới này, tôi vẫn muốn bày tỏ lòng biết ơn của mình đối với Hina.
"Ừ... bản thân tớ cũng bất ngờ. Lúc đó tớ hoảng quá nên cũng không biết làm gì. Tớ biết Tatara-kun hoàn toàn không biết bơi mà, và cuối cùng tớ cũng bị đuối nước và chẳng giúp ích được gì cả."
"Nhưng còn tớ thì rất vui. May mắn thay cả hai đều trôi dạt vào bờ và được cứu. Lấy chuyện đó làm động lực, tớ đang nghĩ đến việc tham gia câu lạc bộ bơi lội khi mùa xuân đến. Nếu được, cậu hãy cổ vũ tớ nhé."
Hina mở to đôi mắt đầy ngạc nhiên. Chắc cậu ấy đang tự hỏi tại sao Tatara Kyousuke vốn là thành viên câu lạc bộ nhiếp ảnh lại đột ngột muốn vào câu lạc bộ bơi lội.
"À, tớ vẫn sẽ tiếp tục công việc chụp ảnh thôi... mà nói mới nhớ, lý do tớ bắt đầu chụp ảnh là vì Himekawa-san đã chụp ảnh 'cậu nhỏ’ của tớ hồi bé đấy."
Dù không biết sự thật về Tatara Kyousuke ở thế giới này, tôi vẫn quyết định trêu Hina bằng cách nhắc đến chuyện ảnh ‘cậu nhỏ’ hồi đó.
"Tớ đã bảo là tớ sẽ KHÔNG làm những chuyện như thế nữa nên cậu quên nó đi... Với cả, chuyện tớ ôm cậu trong phòng bệnh tớ cũng muốn cậu quên nó đi. Thực sự chân thành xin lỗi cậu nhé."
Có lẽ nào cậu ấy muốn thứ gì đó hơn cả ảnh chăng? Dù thế nào đi nữa, việc Hina đỏ bừng mặt trước mặt tôi thật sự rất đáng yêu.

