Lúc đến công viên, tôi một lần nữa đối diện với Hina. Khoảnh khắc tôi và Hina bị đâm bởi chiếc xe tải thoáng qua trong đầu khiến nhịp tim tôi đập hơi nhanh hơn một chút, nhưng cũng không tệ như tôi đã tưởng.
Có vẻ như chứng rối loạn căng thẳng sau chấn thương của tôi đã cải thiện đáng kể nhờ thời gian nằm viện và điều trị tâm lý.
Tôi nhìn Hina. Làn da trắng ngần, đôi mắt dịu dàng, mái tóc đen tuyền dài tuyệt đẹp như màu cánh quạ ướt, tuôn thẳng tới ngang xương bả vai.
Đôi môi hơi đầy đặn trông thật muốn hôn, và cả Hina ở thế giới này lẫn Hina ở thế giới ban đầu đều có sức quyến rũ không hề thay đổi.
Chiếc váy liền màu trắng mà cậu ấy mặc, quá mức chỉnh chu dù chỉ là đồ mặc ở nhà, lại trông rất thời trang. Mái tóc đen ấy còn góp phần tôn lên vẻ ngoài trong sáng của Hina.
Trong thế giới đảo ngược sự trong trắng này, thời trang của phụ nữ rõ ràng bị phân thành hai thái cực. Giống như con trai ở thế giới cũ, những cô gái muốn được nhiều người theo đuổi thì cực kỳ quan tâm đến quần áo, còn những cô gái còn lại thì mặc bất kì món đồ nào mà mẹ mua cho mà chẳng hề bận tâm.
Vì nữ sinh ở thế giới này rất khó dùng trang phục để tán đổ con trai, nên họ chỉ có hai lựa chọn: một là vẫn cố gắng ăn mặc thời thượng, hai là cứ mặc đại cho xong.
Hina rõ ràng là một người sành điệu, rất quan tâm đến thời trang. Điều này chứng tỏ cậu ấy là kiểu ‘chuộng ăn thịt’.[note82262]
Dù là ở thế giới này, Hina vẫn là Hina. Tôi thoáng nghĩ rằng nếu cậu ấy là kiểu ‘chuộng ăn thịt' thật, có lẽ mình cũng muốn được tận hưởng một chút. Nhưng vì trước đó không lâu vừa thề rằng 'Tôi sẽ không trở thành Harem King!' nên tôi quyết định giữ khoảng cách dừng lại ở bạn bè.
Phần nào đó, tôi cũng cảm thấy có lỗi với Tatara Kyousuke ở thế giới này.
"Tatara-kun, cậu đã có thể nói chuyện với tớ một cách bình thường rồi sao? Tớ xin lỗi vì chuyện hôm đó nhé. Tớ biết là con trai sẽ sợ hãi nếu bị con gái ôm chặt lấy đột ngột, nhưng vì quá vui mừng khi thấy cậu an toàn nên tớ đã lỡ ôm phải... Sau đó tớ đã hối hận lắm rồi."
Hina hỏi tôi với vẻ mặt không giấu được sự lo lắng. Việc bị Hina gọi là Tatara-kun cảm giác thật sự rất lạ lẫm.
"À thì... hôm đó tớ mới là người phải xin lỗi, tớ đã mất bình tĩnh. Tớ nghe nói rồi... Himekawa-san đã nhảy xuống sông để cứu tớ, vậy mà tớ lại nói những lời lạnh lùng như thế. Tớ chân thành xin lỗi."
Tôi cúi đầu thật sâu. Dù người mà Hina định cứu là Tatara Kyousuke của thế giới này, và Hina đang ở trước mặt tôi là bạn thuở nhỏ của một người không phải tôi, chứ không phải Hina mà tôi quen biết tôi vẫn muốn đối xử chân thành với Hina đang đứng ngay đây.
"À, nếu cậu tha thứ cho tớ, tớ sẵn sàng làm mọi thứ có thể…"
Trước lời nói có chút vội vàng của tôi, Hina cười khúc khích
"Con trai không nên dễ dàng nói sẽ làm mọi thứ với ai đó như thế đâu"
Hina nở nụ cười. Nụ cười đó khiến tôi nhớ đến Hina mà tôi yêu thương, và tôi chỉ có thể đứng ngẩn ra mà nhìn cậu ấy.

