Phần I Hồi 0: Câu chuyện nói về Himekawa Hina

Chương 10: Được cứu sống để làm gì cơ chứ (Góc nhìn của Hina)

2025-10-09

1

Tôi tỉnh dậy trên giường bệnh, bất ngờ vì vẫn còn sống một cách kì diệu.

Toàn thân quấn đầy băng gạc, tôi trông hệt như một xác ướp. Nhìn thấy tôi tỉnh lại, bố mẹ đã khóc không thành lời và nắm chặt lấy bàn tay phải của tôi, bộ phận duy nhất không bị thương.

Tôi đã ngủ bao lâu rồi nhỉ? Chuyện gì đã xảy ra sau đó?

"Ba ngày trước... Tối hôm đó, Kyo đã cứu con khi con lao ra giữa đường"

Ra vậy... Đã ba ngày trôi qua. Việc sống sót đã là một điều kỳ diệu.

"Và lúc được đưa vào viện sau tai nạn, người ta nói con vẫn cố sức nắm chặt chiếc dây chuyền. Khi họ gây mê con, tay con thả lỏng và chiếc dây chuyền này rơi ra."

Chiếc dây chuyền có mặt đá màu tím nhỏ nhắn... món trang sức đầu tiên tôi sở hữu. Đó là khởi đầu cho việc tôi cố làm đẹp, với hy vọng có thể thay đổi sau quãng thời gian dài chịu đựng bệnh tim.

Kể từ khi tôi tỉnh lại sau ca phẫu thuật cấy ghép tim, thế giới này đã hoàn toàn thay đổi. Tính cách của mọi người, kể cả gia đình và bạn bè, dương như đã thay đổi.

Người thay đổi nhiều nhất là Kyo. Hồi tiểu học, tôi từng thích cậu ấy nhưng tôi đã làm nhiều chuyện gây phiền cậu. Tôi không có ý xấu, chỉ là tâm lý của một đứa con gái thích trêu chọc cậu bé mình thích nhưng có vẻ điều đó làm cậu khó chịu và chúng tôi trở nên xa cách.

Nhưng chính Kyo, người lẽ ra đã xa cách với tôi, lại là người mang giọt nước mắt đầy hạnh phúc và tự tay đeo chiếc dây chuyền kỷ niệm đó cho tôi sau ca phẫu thuật... Thế nhưng, Kyo lại cứ khăng khăng nói về những lời hứa hẹn trước khi tôi phẫu thuật.

Tôi không hề hứa hẹn gì với Kyo trước ca mổ. Kyo cứ kể về những ký ức mà tôi không hề nhớ, yêu cầu tôi quay trở lại là ‘Himekawa Hina’ ban đầu, cầu xin tôi nhớ lại. Tôi dần trở nên ghét Kyo và giữ khoảng cách với cậu ấy.

Mặc dù vậy, chiếc dây chuyền ấy lại cho tôi dũng khí để làm đẹp. Tôi bắt đầu học trang điểm, trở nên thu hút và được nhiều người theo đuổi. Tôi lột xác và trở thành một Hina mới so với ngày trước.

"Và... Kyo đã hy sinh để cứu mạng con." Mẹ tôi lại nấc nghẹn và không thể tiếp tục trò chuyện.

Kyo đã ở bên tôi khi tôi đau khổ vì thất tình.

Khi lên cấp ba, Kyo như thể đã từ bỏ điều gì đó, đã chấp nhận tôi khác hẳn so với thời sơ trung.

Cậu ấy nâng niu tôi như một báu vật. Nhưng nguồn gốc của sự trân trọng ấy, rốt cuộc, vẫn là 'Himekawa Hina' cũ.

Chính điều đó làm tôi suy sụp, và cuối cùng nó lại cướp đi mạng sống của Kyo người đã bất chấp cả tính mạng để cứu tôi.

Vài ngày sau, tôi đã dần sắp xếp lại được tình hình.

Vụ tai nạn đó có ba nạn nhân thương vong. May mắn duy nhất là không có ai khác bị thương nặng ngoài tài xế xe tải, bởi lẽ nhiều xe khác cũng đã đâm vào nhau và vụ tai nạn xảy ra là do tôi lao ra giữa đường.

Hiện trường tai nạn đã được camera an ninh của khách sạn Diamond ghi lại, ngay sau Kyo lao ra giữa đường, Murakami của câu lạc bộ bơi lội còn được biết đến với cái tên 'Gorimacchi' vừa chạy đến, đã chứng kiến toàn bộ và gọi cảnh sát.

Cậu ta đã đến thăm tôi một lần, nhưng Murakami lúc đó trông như trái tim đã vỡ nát vì mất đi người bạn thân ngay trước mắt.

Kyo đã chết, có lẽ từ nay về sau, tôi sẽ không còn được gọi Murakami như mọi khi là 'Gorimacchi' nữa.

Chiếc xe tải lớn đã cố gắng tránh tôi bằng cách phanh và bẻ lái gấp, kết quả là nó húc chiếc xe đổ bê tông đỗ ở ngã tư và dừng dần lại trên đường.

Kyo, người đã cố gắng kéo tôi nằm xuống và chui qua gầm xe, đã thành công trong việc cứu mạng tôi. Nhưng mạng sống của cậu ấy thì không còn nữa. Cả hai chúng tôi bị hất văng ra từ dưới gầm xe tải, và nhờ Kyo dùng thân mình che chắn, chỉ có mình tôi sống sót.

Nạn nhân còn lại là tiền bối Nishida. Nghe nói chiếc xe đổ bê tông đã đập trúng trực diện vào nửa dưới cơ thể anh ta.

Anh ta đã và đang phải trải qua nhiều ca phẫu thuật liên tục do tai nạn mới xảy ra chưa lâu và nghe đâu cuộc sống sau này sẽ gặp rất nhiều khó khăn.

Tôi khẽ chạm vào khuôn mặt đang băng bó. Dù chưa thể nhìn được bên dưới lớp băng, nhưng được bảo là bên má phải đã bị cọ xát với mặt đường nhựa nên tôi sẽ mang một vết sẹo khá lớn.

"Em không cần một người đàn ông không chịu nhìn nhận em là phụ nữ", Tôi…người đã thẳng thừng vứt bỏ Kyo bằng câu nói giờ đây lại có thể sẽ không còn được ai nhìn nhận là phụ nữ nữa, chỉ vì vết thương này.

Tôi dùng bàn tay phải không bị băng bó, đưa chiếc dây chuyền thạch anh tím lên trước mắt và đung đưa nhẹ.

Liệu có sai khi cảm thấy không vui dù mạng sống mình đã được cứu?

"Kyo… đồ ngốc"

Lời nói của tôi tan biến vào không khí tĩnh lặng của phòng bệnh mà không đến được tai ai.