Hồi 19 - Dị điểm

Chương 92

2025-11-05

6

Đây là lần đầu tiên tôi bước vào Mũ Dokkaebi. Tôi tranh thủ liếc qua mấy tập tài liệu trên bàn trong khi Bihyung đang loay hoay với các chòm sao.

[Báo Cáo Xu Hướng Dị Điểm]

…Dị Điểm? Tôi mới lật vài trang thì tập tài liệu đã biến mất thành cát bụi. Có lẽ nó chỉ là hệ thống cơ sở dữ liệu, không phải giấy tờ thật.

Bihyung nhìn về phía tôi. 

–…Ngươi đang làm gì đó? 

–Không có gì.

Bihyung nhìn thấy đống bụi trên bàn rồi liếc tôi đầy nghi ngờ. Rồi nó thở dài và mở miệng.

–Này, ổn không thế?

–Sao? Hối hận rồi à?

–Cái đó… ngươi biết mà. Mấy chòm sao dùng cách này để kéo về rồi cũng nhanh chóng bỏ đi thôi.

Mấy chòm sao đó sẽ quay lại kênh Mái Vòm Tokyo. Khi đó, Dokgak sẽ tìm đến trả thù. Nhưng đó là chuyện của sau này.

–Hơn nữa, vừa rồi ngươi cũng xạo chó đấy thôi. Giờ ngươi tính làm gì đây? Lỡ mà thật sự đạt 10,000 lượt đăng ký thì sao? Giờ đã được 5,000 lượt rồi đấy.

Tôi chỉ nhún vai không đáp, và Bihyung lại tiếp tục.

–Khi ký hợp đồng với ta, chẳng phải có điều kiện là ngươi không được chọn nhà tài trợ sao? Giờ lại nói mấy lời kiểu đó?

–Rồi sẽ ổn thôi. Ngươi cũng có thể hủy hợp đồng mà.

–Không thể.

–Đồ keo kiệt… Ta liều mạng vì ngươi như thế mà ngươi không chịu giúp một lần à?

Biểu cảm của Bihyung tối sầm lại.

–Cái đó…

Quả nhiên, tôi mong đợi cái gì ở nó chứ. Tôi nói tiếp,

–Đừng lo, ta có cách rồi.

–…Thật hả?

– Thật. Giờ thì, vật phẩm của ta đâu? Dokgak biến rồi nên ngươi phải làm việc đi chứ?

–À, đúng rồi.

Bihyung chậm rãi thao tác hệ thống. Một lát sau, một chiếc áo choàng trắng từ từ hạ xuống giữa không trung. Thiết kế tinh gọn, vừa đảm bảo yếu tố thời trang vừa phục vụ chiến đấu. Tôi cầm lấy áo và kiểm tra túi ngay.

[Tính năng đặc biệt 'không gian vô tận' của Áo Choàng Không Gian Vô Tận được kích hoạt.]

Ưu điểm của chiếc áo khoác này là tôi có thể chứa đủ thứ đồ mà không cần đến kỹ năng Lưu Trữ. Một món đồ cực kỳ tiện lợi, nhất là khi tôi phải mang theo đủ thứ rắc rối như Can Bình Nghi, Đông Y Bảo Giám, hay Lò Ma Thuật.

“…Nhưng mà, sao nó màu trắng chứ không phải như ảnh trong danh mục?”

[Màu còn lại đã hết hàng rồi.]

Hết hàng luôn hả? Có bao nhiêu cái áo thế này vậy?

[Ngươi không biết sao? Đây là vật phẩm sản xuất hàng loạt.]

Tôi mở bảng thông tin vật phẩm ra.

[Thông tin vật phẩm]

Tên: Áo Choàng Không Gian Vô Tận ver 1.1 (sản xuất bởi Nhà Sản Xuất Hàng Loạt)

Cấp độ: SSS

Mô tả: Một chiếc áo khoác tùy chỉnh cho các quy hoàn giả. Mặc dù là sản phẩm sản xuất hàng loạt, nhưng không hiểu sao lại được gắn mác SSS. Dành cho những quy hoàn giả không thể mở cửa sổ thuộc tính, áo có thêm tính năng ‘Không Gian Phụ’ kích hoạt từ túi trong của áo khoác. Dĩ nhiên, không gian không rộng nên hãy sử dụng cẩn thận.

Tôi nhìn lại lần nữa. Chỉ có Không Gian Phụ là dùng được mà lại cấp SSS? Trong khi tim của rồng cổ đại Ignitus chỉ là cấp SS…

[...Thật ra thì, phần lớn là do danh tiếng của nhà sản xuất thôi. Đó là một chòm sao rất mạnh.]

Cũng phải. Nhà Sản Xuất Hàng Loạt là một chòm sao nổi tiếng trong giới Quy hoàn giả… Kể cả cấp độ có hơi ảo một chút, đây vẫn là món đồ ngon nhất tôi có thể vớ được sớm như vậy.

Dù sao thì, cầm được nó là tốt rồi.

[Rồi, quay về nào.]

Bihyung búng tay một cái, cảnh vật xung quanh méo mó, rồi biến mất. Tôi vừa chớp mắt đã thấy mình trở lại mặt đất. Han Sooyoung giật mình lùi lại khi tôi đột nhiên xuất hiện giữa không trung.

“Ê! Anh vừa biến đi đâu đấy hả?”

“Tôi có chút việc cần xử lý.”

"...Xong xuôi hết rồi chứ?" 

Đôi khi Han Sooyoung có thói quen hỏi như vậy, dù chẳng biết chuyện gì đã xảy ra. Có lẽ đó là bản năng của một nhà văn. Tôi chỉ gật đầu.

"Quần áo mới hả? Chết tiệt, ghen tị thật." 

Cô nhìn chiếc áo choàng trắng của tôi với ánh mắt thèm thuồng, rồi liếc sang Yoo Joonghyuk vẫn còn bất tỉnh. Ánh mắt cô lướt qua giữa chiếc áo đen của hắn và áo trắng của tôi, rồi mở miệng.

"Gì đây, bộ hai người là một cặp à?”

"…Trùng hợp thôi. Đây là thiết kế phổ biến mà."

[Chòm sao 'Thẩm Phán Quỷ Diện Hỏa Thiêng' vui vẻ một cách kỳ lạ.]

[Một chòm sao thích hoán đổi giới tính đang sáng mắt nhìn bạn.]

…Nghĩ kỹ thì có nhiều chòm sao độc đáo thật. Ai mà lại thích hoán đổi giới tính chứ? Chòm sao này có xuất hiện trong 'Cách Sống Sót' không nhỉ? Chắc là tôi phải xem lại tiểu thuyết thôi.

[Chòm sao 'Thẩm Phán Quỷ Diện Hỏa Thiêng' đang kiềm chế chòm sao thích thay đổi giới tính.]

Nhắc mới nhớ, tôi quay lại xem tình trạng của Yoo Junghyuk. May mắn là quá trình hồi phục của hắn khá ổn định. Nhịp thở vẫn đều đặn và vết thương đang dần lành lại.

"Đi nhanh thôi. Trước khi tên ngốc này tỉnh dậy."

Tên này ngất mà vẫn nắm chặt tay như sẵn sàng đấm ai đó. Tôi chẳng cần tưởng tượng cũng biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu hắn tỉnh dậy trước.

_______________________________________

Tôi cùng Han Sooyoung rời khỏi quận Gangdong. Yoo Sangah được phân thân của Han Sooyoung cõng đi. Cô ấy vẫn hôn mê vì kiệt sức.

Tôi đã quay lại chiến trường đánh Antinus nhưng không tìm thấy Lycaon. Không thấy xác nên chắc gã vẫn còn sống. Tôi chỉ không biết tại sao gkhông đến tìm tôi. Chắc là bị thương không nhẹ đâu, dính đòn của tai ương mới nở mà không bị gì mới là lạ.

Han Sooyoung quay lại nhìn tôi và hỏi, 

“Anh chắc là cứ để hắn vậy được à?”

“Không sao đâu.”

“Nhưng người đó là Độc Sư mà. Anh tin cô ta thật á?”

Yoo Junghyuk bất tỉnh được giao lại cho Lee Seolhwa. 

"Độc Sư vốn dĩ không phải là người xấu. Trước đó cô ấy bị ký sinh thôi."

Trong mấy vòng hồi quy mà cô ấy không bị lây nhiễm, người ta gọi cô ấy là ‘Y Tiên’ cơ. Biết đâu lần này cũng vậy.

–Xách thân anh đến Gaebong-dong đi. Ở đơn vị quân đội 5603, có một anh lính tội nghiệp đang đợi anh ở đó đấy.

Tôi kiểm tra vị trí của Lee Hyunsung bằng Góc Nhìn Của Độc Giả Toàn Tri và quyết định nghe theo lời khuyên của Yoo Junghyuk. Tôi đã quá kiêu ngạo khi nghĩ rằng mình có thể huấn luyện đồng đội bằng sức mạnh của mình.

Thời gian và thông tin của tôi có giới hạn, ngay cả khi tôi là một độc giả đã đọc hết tiểu thuyết. Do đó, người huấn luyện tốt nhất cho Lee Hyunsung lúc này không phải là tôi, mà là Yoo Junghyuk.

"Tôi đói rồi. Ăn cái đó nhé?"

Tôi chỉ vào một cái cây đang mọc quanh một tòa nhà cao tầng.

[Thực vật cấp 7 'Yanaspleta' đang nhìn bạn.]

Han Sooyoung nhìn bông hướng dương khổng lồ có con ngươi ở giữa mà tái mặt.

"…Cái đó ăn được sao?"

“Phải ăn thôi, còn gì khác đâu. Theo ‘Cách Sống Sót’ thì món này ngon phết đấy. Mà còn là cây non nữa, nên dễ hạ.”

“Trời đất ơi…”

Han Sooyoung nhăn mặt, triệu hồi đám phân thân của mình ra.  Cả bọn cùng chặt rời thân và xúc tu của cây. Yanaspleta đứt rễ, đôi mắt từ từ khép lại.

Tôi lại cảm nhận rõ ràng tôi đã mạnh hơn thật rồi. Dù chỉ là cá thể non, nhưng hạ gục một sinh vật cấp 7 dễ dàng như thế này…

"Han Sooyoung. Cô ăn không?"

"...Không biết nữa."

“Vậy để tôi nấu.”

Tôi bắt đầu chế biến Yanaspleta theo như thông tin trong 'Cách Sống Sót'. Tôi bóc lớp da cứng của thân cây và rắc một chút muối thảo mộc lấy từ cửa hàng tạp hóa gần đó.

Bên trong là phần thịt màu hồng nhạt, trông giống như thịt cua tươi theo mùa. Mắt Han Sooyoung sáng rực.

“Cái quái gì đây? Nó là thực vật đúng không?”

“Đúng thế.”

“Chúng ta đang ăn salad à?”

“Tất nhiên là không. Tôi sẽ nướng nó.”

Tôi cắt đại một cành cây gần đó, xiên thân yanaspleta và đặt lên Lò Ma Thuật. Tôi chỉnh ở mức lửa vừa, nhưng do đây là một loài cấp bảy nên phải mất khá lâu mới chín. Tôi lật qua lại vài lần, rắc thêm muối. Một lúc sau, mùi thịt nướng tỏa ra khắp nơi.

“Ê, ngửi thấy không?”

“Khoan đã, chưa ăn được đâu.”

Tôi ngăn cô ta đưa tay vào lò và đưa một tách trà đã được hâm nóng ở bên cạnh. 

"Uống cái này trước đã rồi hẵn ăn."

"Đây là gì?"

“Nước từ phần thân đã luộc. Phải uống trước khi ăn yanaspleta.”

Han Sooyoung cầm tách lên, ánh mắt đầy nghi ngờ. Một lát sau, vẻ mặt cô thay đổi, như được thuyết phục. Cô ta uống hết nước ép và bắt đầu cắt thân cây.

"Ăn chậm thôi."

"…Không đùa đâu. Anh đúng là biết nấu ăn đấy."

"Có lẽ chỉ trong thế giới diệt vong này thôi."

Tôi bật cười khi nhìn cô ta ăn ngon lành như một đứa trẻ năm tuổi.

[Một vài chòm sao yêu thích nấu ăn tò mò về món ăn của bạn.]

[Một vài chòm sao thích tiến độ nhanh và bạo lực đang phàn nàn.]

[Chòm sao 'Tù Nhân Của Vòng Kim Cô' nói cứ tiếp tục xem.]

Chỉ còn một tuần nữa là kịch bản thứ năm sẽ bắt đầu. Tai ương Hỏa Ngục và Tai ương Truy Vấn đã được giải quyết, tiến trình đang diễn ra thuận lợi.

Yoo Junghyuk sẽ giải quyết tai ương ở phía tây với Lee Hyunsung sau khi hắn tỉnh lại, còn Lưu Lãng Vương sẽ xử lý phía bắc. Điều duy nhất cần lưu ý bây giờ là 'tai họa trung tâm'.

Tôi nhấc cốc nước ép yanaspleta lên và nhìn Yoo Sangah vẫn còn bất tỉnh. 

"Cô Yoo Sangah."

Có phải tôi nhìn nhầm không? Yoo Sangah đang bất tỉnh rõ ràng đã giật mình.

"Tôi biết là cô tỉnh rồi. Dậy ăn đi."

"…"

"Nếu cô không dậy, tôi sẽ ăn hết."

Yoo Sangah không dậy. Sau đó tôi nghe thấy tiếng bụng cô ấy kêu réo. 

“Chắc cô đang ngủ thật rồi. Vậy thì bọn tôi ăn nhé. Ui cha, ngon quá đi mất.”

“…Đ-Đợi đã!”

Yoo Sangah bật dậy, đôi mắt mở to.

Đúng như dự đoán, cô ấy không thể nằm yên khi ngửi thấy mùi thức ăn.

Cô đã tiêu hao quá nhiều thể lực, nên đói là hiển nhiên.

Tôi liếc nhìn Han Sooyoung, người vẫn đang ăn. 

"Này. Cô ăn nhiều rồi đấy, đứng dậy đi."

"Tại sao?"

"Còn hỏi?"

"…Chậc. Thật là, anh khiến người ta khó chịu đấy. Biết rồi.”

Có lẽ Han Sooyoung cũng biết Yoo Sangah đã tỉnh. Và cô ta cũng biết rằng Yoo Sangah sẽ không dám lại gần vì có mình ở đó. Con người này đúng là xấu tính thật sự.

“Tôi sẽ đi quanh đây một vòng. Đừng ăn hết đấy, để phần cho tôi nghe chưa?”

Han Sooyoung cầm một xiên thịt và biến mất vào bóng tối.

Khi cô ta hoàn toàn biến mất, Yoo Sangah mới chậm rãi đi tới. Xiên thịt trên lò phát ra âm thanh xèo xèo hấp dẫn. Tôi đưa xiên thịt cho Yoo Sangah đang do dự. Yoo Sangah đón lấy rồi khẽ cắn một miếng.

Ăn hết một xiên, Yoo Sangah mới khó khăn mở miệng.

"…Ngon quá."

Mắt cô ấy lấp lánh ánh nước. Thấy cảnh này thì ai mà liên tưởng được cô ấy với người ban nãy cầm dao chiến đấu chứ.

"Ăn từ từ thôi."

Hai con dao bên hông chứng minh mọi chuyện ban ngày không phải mơ. Đã một tháng kể từ ngày tận thế bắt đầu. Tôi cảm thấy như vẫn còn rất nhiều việc phải làm.

Yoo Sangah im lặng ăn hết xiên thịt, tôi cũng vừa ăn vừa nhìn cô ấy. Xiên thịt thực sự rất ngon. Như thể hương vị của một thế giới khác vậy….

Yoo Sangah nhìn ngọn lửa bùng lên từ trong lò và lẩm bẩm, 

"…Chuyện này là thật nhỉ."

"Chắc vậy."

"Chúng ta không thể quay lại như trước nữa sao?"

"Phải, có lẽ thế."

Tay Yoo Sangah khẽ run. Với chính đôi tay đó, cô đã giết người. Để sống sót, đôi tay ấy đã cướp đi mạng sống của người khác.

Bàn tay từng nhuộm máu người giờ đang che lấy mắt cô. Vai cô ấy run lên từng cơn. Không một âm thanh nấc nghẹn nào bật ra, có lẽ đó là niềm kiêu hãnh cuối cùng của cô ấy.

"Không phải lỗi của cô." 

Tôi không biết lời nói của tôi có an ủi được cô ấy hay không. Tôi không thể nhìn thấu lòng Yoo Sangah. Yoo Sangah bắt đầu khóc. Nước mắt chảy dài trên khuôn mặt cô ấy, xiên thịt trên tay cũng rơi xuống đất.

Cô phải khóc bao nhiêu lần nữa đây? 

Cuối cùng tiếng nức nở dần dần dịu đi.

Yanaspleta cấp 7 có tác dụng gây mê rất mạnh nếu ăn mà không uống nước ép.

Tôi nhìn cô một lúc rồi mới cất lời.

“Thật sự không phải lỗi của cô.”

Câu đó là nói với Yoo Sangah.

"Vậy nên…" 

Nhưng câu tiếp theo thì không.

“Ta muốn biết rốt cuộc ngươi là ai. Thế nào?”

Trong thành phố hoang tàn, tiếng gầm rú của quái vật vang vọng khắp nơi. Trông như tôi đang tự nói chuyện với chính mình. Tôi nhìn Yoo Sangah và hỏi,

“Định giả vờ đến bao giờ nữa?”

"…"

"Ta không biết tại sao ngươi lại theo dõi ta, nhưng chẳng phải ngươi cũng làm thế được một thời gian rồi sao?"

Lưỡi kiếm trắng của Vẹn Tín sáng lên trong bóng tối.

“Ta sẽ không do dự trước bất cứ điều gì để đạt được mục đích.”

Tôi đẩy lưỡi kiếm trắng về phía cổ họng Yoo Sangah. 

“Nên tốt nhất là mở miệng ra nhanh lên. Trừ khi ngươi muốn hóa thân quý giá của mình chết tại đây.”

Từ giờ là cuộc thi xem ai lỳ hơn. Tôi chờ đợi, từng chút một ép lưỡi kiếm sát vào cổ Yoo Sangah hơn. Khoảng cách chỉ còn 1cm và máu đã rỉ ra. 

 

Đột nhiên, mắt Yoo Sangah sáng lên.

[Kỹ năng độc quyền 'Bức Tường Thứ Tư' đã bù đắp cú sốc tinh thần của bạn.]

Một luồng gió vụt qua và tôi bị hất bay khỏi người Yoo Sangah.

Một nguồn năng lượng nguy hiểm làm tim tôi nặng nề. Ánh sáng nhạt bao phủ lấy cơ thể Yoo Sangah. Tôi nhìn vào đôi mắt mờ đi của cô. Trong đồng tử đó, bóng của một tinh vân xa xăm xoay chuyển. Rồi một giọng nói như sấm nổ vang lên trong đầu tôi

[Nhân loại thấp kém.]

Tôi lau máu bên khóe môi và nhếch miệng cười. Cuối cùng bọn chúng cũng xuất hiện.

Lũ chòm sao Olympus chết tiệt.