Gã đàn ông chỉ còn một mắt bước về phía bọn tôi. Đây là lần đầu tiên tôi trực tiếp chạm mặt một trong Thất Vương của Seoul.
Yoo Sangah nhắn trong nhóm chat.
–Anh Dokja, lẽ nào người này là…
–Ừ, đúng rồi.
Tôi gật đầu với Yoo Sangah. Nhìn cái dạng này thì không nghĩ tới người đó mới lạ.
–Mà tôi không hiểu. Kể cả khi nhà tài trợ là ‘vị đó’, sao hóa thân lại ăn mặc kiểu này nhỉ?
–Chắc là do mức đồng bộ hóa của hoá thân với chòm sao khá cao. Mức đồng bộ hóa càng cao, hóa thân càng bị ảnh hưởng bởi lối sống của chòm sao đó.
–Chắc là tôi còn chẳng dám ho trước mặt hắn.
Gã tóc dài buộc túm cúi đầu chào người đang tiến lại.
"Bệ hạ. Ngài đến rồi."
"Ừ."
"Có chuyện gì vậy ạ?"
"Còn phải nói sao? Đây."
Gã chột chỉ vào cây trượng. Một viên ngọc xanh chỉ xuất hiện trong Bắc Đẩu được gắn trên đó.
[Tham Lang Tinh].
Gã tóc dài trầm trồ.
"Ồ ồ…!"
Cũng không tệ nhỉ? Mới đó đã kiếm được một viên ngọc sao rồi…
Ngọc sao là phần thưởng của chương Bắc Đẩu.
Đó là vật phẩm giúp tăng toàn bộ chỉ số lên một bậc. Bản thân nó đã có hiệu ứng khá tốt nhưng giá trị thực sự của ngọc sao chỉ được phát huy khi thu thập đủ bảy viên.
Bởi vì chúng là nguyên liệu triệu hồi Tứ Dần Tà Trảm Kiếm.
Gã chột nhìn tôi.
"Mấy người này là ai?"
"Họ vừa mới vào chương Bắc Đẩu. Thực lực khá tốt nên tôi đang tính cho bọn họ gia nhập."
"Vậy à?"
Tôi và gã chột cùng lúc chìa tay ra.
"Tôi là Cha Sangkyung."
"Tôi là Kim Dokja."
Tôi bắt tay hắn, đồng thời kích hoạt một kỹ năng.
[Kỹ năng độc quyền, ‘Danh Sách Nhân Vật’ được kích hoạt.]
[Tóm Tắt Nhân Vật]
Tên: Cha Sangkyung
Tuổi: 26
Nhà tài trợ: Độc Nhãn Di Lặc
Thuộc tính độc quyền: Giáo Chủ Giả Mạo (Anh Hùng), Di Lặc Vương (Anh Hùng)
Kỹ năng độc quyền: Rèn Luyện Vũ Khí Lv. 5, Lá Chắn Tinh Thần Lv. 3, Ăn Nói Lưu Loát Lv. 3, Lừa Đảo Điêu Luyện Lv. 3, Lời Cầu Nguyện Giả Dối Lv. 1…
Tinh ấn: Di Lặc Tịnh Độ Lv. 2, Luật Lãi Suất Lv. 2, Ma Địch Lv. 3
Chỉ số tổng thể: Thể lực Lv. 28, Sức mạnh Lv. 26, Nhanh nhẹn Lv. 28, Ma thuật Lv. 25.
Đánh giá chung: Không ai có thể thoát khỏi 'con mắt' thấu tỏ mọi sự của người này. Cẩn thận đừng ho trước mặt hắn.
Thật đáng tiếc khi Jung Heewon không có ở đây. Nếu nhìn thấy gã đàn ông trước mặt tôi đây, chắc chắn cô ấy sẽ không bao giờ dám nói nhảm về nhà tài trợ của tôi nữa.
Cha Sangkyung lên tiếng,
"Ta biết một chút về xem tướng đấy. Ta xem cho ngươi một lần được chứ?"
"Được thôi."
Thôi thì, cứ thử xem sao.
[Nhân vật 'Cha Sangkyung' đã sử dụng ‘Luật Lãi Suất’ Lv. 2!]
Tinh ấn 'Luật Lãi Suất' là một trong những kỹ năng điều tra khá thú vị trong ‘Cách Sống Sót’. Nó không hiển thị cửa sổ thuộc tính của đối phương nhưng lại là một kỹ năng cung cấp thông tin sơ bộ về tính cách của họ. Nói cách khác, nếu đối phương là người ‘tốt’, hắn sẽ thấy mô tả như ‘Ma Địch Nhẹ Dạ’, còn nếu là người ‘xấu’, mô tả sẽ trở thành ‘Ma Địch Đâm Sau Lưng’. Ví dụ…
[Nhân vật 'Cha Sangkyung' đã phát hiện ra bạn là ‘Ma Địch Không Nên Động Đến’.]
Như thế này.
"C-Cái này?"
"Bệ hạ, có chuyện gì vậy?"
[Nhân vật 'Cha Sangkyung' đang vô cùng bối rối.]
Cha Sangkyung hét lên với vẻ mặt tái mét.
"M-Ma Địch!"
"Hả? Không thể nào…"
Nghe hắn nói vậy, các thành viên trong nhóm của Di Lặc Vương đồng loạt nhìn tôi. Bầu không khí bỗng trở nên căng thẳng, Cha Sangkyung vội vàng nói thêm.
"K-Không có gì. Ta nhầm lẫn thôi."
"Hả? Không có gì sao?”
"Phải, không có gì cả. Tất cả lui về đi."
Nên như vậy. Hắn sẽ không ngu ngốc đến mức phớt lờ lời cảnh báo của chòm sao về ‘Ma Địch Không Nên Động Đến’ này đâu…
Có lẽ Độc Nhãn Di Lặc không muốn gây sự với tôi.
"Haiz… cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên."
Điều đáng ngờ là phản ứng của gã đàn ông tóc dài. Chỉ là thoáng qua thôi nhưng trên mặt hắn lộ rõ vẻ 'tiếc nuối'.
"Kế hoạch sẽ bắt đầu sau một tiếng nữa. Dù có đến muộn, ta vẫn mong các ngươi sẽ tham gia."
Cha Sangkyung nói xong liền quay lại với nhóm của mình.
Cuộc gặp gỡ đầu tiên với Cung Duệ[note78797] đã kết thúc như thế.
Gã đàn ông tóc dài lên tiếng,
"Phù, suýt nữa thì lớn chuyện rồi. May thật."
"Bảo hắn là một vị vua thấu hiểu lòng dân thì thật là nực cười."
"Haha, Cung Duệ sau này có thể bị ghi nhận là một bạo chúa, nhưng trước đó ông ta từng là một vị vua tốt, rất sáng suốt. Tương lai khó lường lắm. Lịch sử có thể thay đổi mà."
Tôi nhìn kỹ gã đàn ông tóc dài rồi hỏi,
"Mà này, anh là ai vậy?"
"À phải rồi, tôi quên giới thiệu. Tôi là Han Sooyoung, là trợ lý của Cha Sangkyung."
Một kẻ đứng về phía hóa thân của Cung Duệ. Rất có khả năng hắn lựa chọn như vậy là vì nhà tài trợ của mình.
Là ai nhỉ? Có lẽ là một vị vương nào đó? Tôi lập tức sử dụng một kỹ năng.
[Kỹ năng độc quyền, ‘Danh Sách Nhân Vật’ được kích hoạt.]
[Không thể xem thông tin người này trong ‘Danh Sách Nhân Vật’.]
[Người này chưa được đăng ký trong 'Danh Sách Nhân Vật'.]
…Cái gì?
"Ừm? Sao vậy?"
Tôi nhìn Han Sooyoung đang nói chuyện một cách trơ tráo mà không nhịn được cười. Ra là vậy… giờ thì tôi biết gã này là ai rồi.
"Không có gì. Chỉ là… cảm thấy anh là một Ma Địch thì phải."
"Haha, anh nói gì kỳ vậy?"
Tôi có thể thấy ánh mắt của Han Sooyoung thoáng thay đổi. Có lẽ vào lúc này, cả hai chúng tôi đều đang nghĩ đến cùng một điều. Vấn đề là ai sẽ rút kiếm trước.
Lúc ấy, cánh cửa phòng chờ bắt đầu lần lượt mở ra.
"Các vị vương đến rồi!"
Bầu không khí bên nhóm Di Lặc lập tức trở nên căng thẳng, trong khi những người khác trong phòng lại bắt đầu reo hò.
Tôi quan sát các vị vương bước ra khỏi cửa rồi hỏi Han Sooyoung.
"Bọn họ đều cùng phe với các anh à?"
"Phải, họ đều là những vị vua đã hứa sẽ hợp tác với bọn tôi. Từ trái sang phải, có 'Thận Trọng Vương' Yoon Kiyoung và ‘Đấu Chiến Vương' Kim Baekho. Và người cuối cùng bước ra là 'Địa Long Vương' Gu Daesung."
Vừa nghe đến những cái tên đó, tôi lập tức nhớ ra vài chuyện.
Thận Trọng Vương và Đấu Chiến Vương. Đúng là tên sao người vậy. Họ có kỹ năng và chỉ số khá ổn nhưng vẫn thiếu một bậc để sánh ngang với Thất Vương.
Người duy nhất tôi cần để ý là Địa Long Vương Gu Daesung.
Gu Daesung phát hiện ra Cha Sangkyung và hỏi,
"Ngươi ra rồi à? Nhanh đấy."
"Đồ giun đất thô lỗ."
"...Giun đất? Đó là cách ngươi gọi nhà tài trợ của ta sao?"
Yoo Sangah nghe vậy thì giật mình và thì thầm với tôi,
"Người đó, tôi nghĩ anh ta có một nhà tài trợ rất mạnh."
"...Sao cô biết?"
"Tôi nghe chuyện rằng vua Baekje được sinh ra từ một con địa long."
"Địa long?"
"Đó chính là ý nghĩa của ‘giun đất’. Những vị vương khác gọi anh ta là ‘con của địa long’ là để mỉa mai."
Cô ấy thật sự rất đáng kinh ngạc. Chỉ với từng đó thông tin mà đã đoán ra được thân phận của Gu Daesung.
Yoo Sangah nói đúng.
Địa Long Vương Gu Daesung. Trong ký ức của tôi, hắn là một trong Thất Vương của Seoul với vua Gyeon Hwon là nhà tài trợ.
"Có khá nhiều người có nhà tài trợ là vua nhỉ. Vậy vị vua chúng ta thấy lúc trước..."
Tôi gật đầu. Thực ra, không phải ngẫu nhiên mà có nhiều hóa thân có nhà tài trợ đều là các vị vua.
Tình hình có thể tương tự ở nhiều khu vực khác, không chỉ riêng ở mái vòm Seoul.
Ở Nhật Bản, sẽ có một cuộc cạnh tranh giữa tam hùng[note78798], trong đó có Oda Nobunaga. Ở Anh, sẽ có một cuộc cạnh tranh giữa Richard Lionheart[note78799] hoặc Henry VIII[note78800].
Những chòm sao vĩ đại nhất thế giới đang chuẩn bị cho trận chiến tranh đoạt Ngai Vàng Tối Cao, nâng mức độ đồng bộ hóa với hóa thân của họ lên một tầm cao đến nghẹt thở.
[Chòm sao 'Hải Thượng Chiến Thần' đang mong chờ sự xuất hiện của một giai thoại mới.]
[Chòm sao ‘Vệ Binh Chính Nghĩa Hói Đầu' đang theo dõi tình hình với bàn tay đẫm mồ hôi.]
Các chòm sao cấp cao khác cũng tỏ ra hứng thú. Điều đó là dễ hiểu. Như đã nói trước đó, kịch bản thứ tư chính là một sự kiện dành riêng cho những chòm sao hùng mạnh nhất của từng quốc gia.
"Mọi người tới đủ rồi chứ?"
Các vị vương nhanh chóng tập trung ở giữa và bắt đầu phát biểu.
"Kẻ thù của chúng ta là Bạo Vương đã vào cánh cửa thứ ba! Hắn đã lấy được hai viên ngọc sao từ hầm ngục này và còn hèn hạ đột kích các vị vương vô tội. Trong số các những người ở đây, hẳn có người đã mất vương vào tay hắn rồi."
Đó là lý do tại sao phòng chờ này lại là một bãi xác chết.
Có lẽ Bạo Vương đã giết hai vị vương và lấy đi ngọc sao của họ. Điều đó có nghĩa là hắn sẽ sớm thu thập đủ bảy viên ngọc sao…
"Không thể để Tân Seoul rơi vào tay một kẻ như vậy. Nếu hắn có được Tứ Dần Tà Trảm Kiếm và chiếm lấy Ngai Vàng Tối Cao, Seoul sẽ chìm trong đau thương và bi kịch vô tận!"
"Vì vậy, mọi người phải chiến đấu! Hãy đứng lên ngay bây giờ! Các vị vương ở đây đều là người tài trí. Dù ai trong số chúng ta trở thành Đế Vương, tương lai vẫn sẽ ổn thôi. Ít nhất chúng ta phải ngăn chặn tên vương tồi tệ nhất này lại!"
"Đây sẽ là một cuộc đấu tranh vì lẽ sống chính nghĩa! Hãy giữ vững tinh thần! Các bạn sẽ là những chiến binh vĩ đại, đặt bước chân đầu tiên vào trang sử mới!"
Bài phát biểu không mang nhiều nội dung thực tế, nhưng người nghe vẫn hào hứng. Có người hò reo, có người xúc động, thậm chí có người rơi nước mắt. Họ như những nhà cách mạng thực thụ chiến đấu vì công lý.
Tôi lặng lẽ đứng nhìn cảnh tượng ấy.
Mới một tháng trước thôi, những người này còn đi bầu tổng thống. Họ thực hiện nghĩa vụ công dân và chấp nhận quyền sở hữu tài sản thông qua các hoạt động kinh tế hợp pháp. Mọi thứ giờ đây cứ như một giấc mơ.
Chỉ trong một tháng, Seoul đã quay trở lại thời đại quân chủ.
"Xuất phát!"
Hàng trăm người đồng loạt bước vào cánh cửa thứ ba. Nhóm của Cha Sangkyung đi phía sau, còn chúng tôi di chuyển song song với họ.
Tầm nhìn dao động một chút rồi một đường hầm khổng lồ hiện ra. Đó là một đường hầm lớn đến mức khó mà đo đếm được kích thước.
Han Sooyoung đi bên cạnh tôi và mở miệng.
"Thú vị thật đấy. Cứ như đang ở trong một cuốn tiểu thuyết võ hiệp vậy."
"Tiểu thuyết võ hiệp?"
Han Sooyoung gật đầu với một nụ cười đầy ẩn ý.
“Ừ thì, anh không thấy giống sao? Cứ như đang đi tìm bảo kiếm vậy. Thanh kiếm huyền thoại đang ngủ yên trong thạch thất, và ai lấy được thanh kiếm đó sẽ trở thành cao thủ đệ nhất thiên hạ!”
Han Sooyoung vừa nói vừa khoa tay múa chân trông khá thuyết phục. Nếu hắn là diễn viên thì cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên.
"Đó là một mô-típ sáo rỗng phổ biến trong tiểu thuyết võ hiệp, thanh bảo kiếm ấy."
"Ơ, anh Dokja cũng đọc tiểu thuyết võ hiệp à?"
Nó là thể loại tiêu biểu trong số các loại tiểu thuyết mà.
"Tôi đọc cũng kha khá. Nhân tiện, trong những tiểu thuyết sáo rỗng kiểu này thường có một diễn biến chung.”
"Diễn biến chung? Là gì vậy?"
“Hóa ra bản đồ kho báu là giả! Kiểu phát triển cốt truyện như thế đó.”
Ánh mắt Han Sooyoung khẽ rung động.
"Thú vị đấy. Sau đó thì sao?"
“Cốt truyện cũng dễ đoán thôi. Một ‘bóng đen’ lặng lẽ cười, rồi giết sạch những người tụ tập vì bản đồ kho báu giả.”
“Hô… có khi nào tình huống hiện tại cũng như vậy không? Ai đó có thể là một ‘bóng đen’ à?"
Tôi gật đầu.
“Cũng có khả năng. Dù tôi không thích mấy kiểu phát triển sáo rỗng như vậy.”
"Hử? Ý anh là sao?"
“Nói thật thì, cốt truyện kiểu bảo kiếm đã quá nhàm rồi.”
“Ừm… chắc vì nhiều truyện dùng nó quá nên chán?”
"Đối với các nhà văn, tôi nghĩ đó là một câu chuyện thiếu chiều sâu."
Vẻ mặt Han Sooyoung hơi cứng lại.
“Thế nếu anh Dokja là người viết truyện thì sao? Nếu anh phải viết một câu chuyện về thanh bảo kiếm thì sẽ viết như nào?”
“Tôi không chắc. Như cái tên của tôi thôi, tôi chỉ là một ‘độc giả’.”
"Tôi nghĩ rằng một độc giả cũng sẽ làm như vậy. Viết mấy mô-típ quen thuộc vẫn sẽ khiến người đọc thấy hài lòng.”
Ừm, tôi đoán hắn sẽ nói như thế. Tôi mỉm cười và hỏi,
“Ai nói là tôi đang nói với tư cách người đọc? Anh đang nói chuyện như một nhà văn đấy. Tôi không bảo rằng cốt truyện cũ là dở. Nhưng chí ít, một kẻ đạo văn thì không nên dùng nó.”
"Đạo… văn?"
"Đúng, một kẻ đạo văn."
Biểu cảm của Han Sooyoung thay đổi liên tục khiến tôi không nhịn được bật cười.
“Thì… mọi câu chuyện đều giống nhau thôi. Chỉ khác nhau ở vài chi tiết… Như vậy có thật sự gọi là đạo văn không? Có lẽ nếu anh Dokja là nhà văn—"
“Không đâu, tôi sẽ viết theo cách khác.”
Lông mày Han Sooyoung giật giật.
“…Khác á? Anh định viết thế nào?”
"Ví dụ, như thế này."
Tôi rút Thanh Kiếm Đức Tin ra và chém thẳng vào cổ hắn. Không hề có máu, nhưng cái đầu đã rơi xuống đất.
Tôi nói thêm,
"Đằng nào cũng bị lộ thì sao phải giấu giếm làm gì?"
Rồi cái đầu của Han Sooyoung đang nằm trên mặt đất lên tiếng.
"Thú vị thật đấy. Kim Dokja.”

