Vol 1

Chương 1.3: Sao nó lại đỏ chót vậy

2024-04-04

31

Tại sao, tại sao? Tại sao…

Sao nó lại đỏ chót vậy?

Tôi thực sự không hiểu nổi.

Một màu sắc giống như tên cô ấy[note57262], màu đỏ đậm đà và sống động tựa như máu.

Một màu sắc mà đáng lẽ ra không nên xuất hiện từ một bạn học vừa ghét con người vừa thẳng thắn—một dấu hiệu rõ ràng của sự thích thú, màu sắc của tình yêu và sự cảm mến.

Nếu “đôi mắt” của tôi không nhìn nhầm, vậy có nghĩa là Kujo-san thích tôi theo một cách lãng mạn.

…Điều đó đáng lẽ ra là bất khả thi. Sau cùng thì, chúng tôi có trò chuyện nhiều đến vậy đâu. Chắc chắn là có sai sót gì đó. Có lẽ mắt tôi chỉ đang giở chứng thôi.

Vậy mà.

Cho là nếu, giả sử như này, màu sắc đó là thật, Tôi--

“…Thôi, bỏ đi.”

Lắc đầu, tôi đứng dậy khỏi chỗ ngồi.

***

“Được rồi, ổn đó.”

Tôi đặt khung lên giá vẽ và đi chuẩn bị những dụng cụ còn lại. Tôi cũng đã thay đồng phục thành bộ quần áo mà tôi không ngại bị bẩn.

Địa điểm là tại phòng mĩ thuật. Tôi là người duy nhất tại đây.

Sau giờ học, tôi dành phần lớn thời gian trong ngày để vẽ tranh ở chỗ này.

Không có câu lạc bộ mĩ thuật nào tại trường cao trung cấp tỉnh Itozumi mà tôi theo học, nhưng nhà trường đã đặc cách cho tôi quyền sử dụng căn phòng này.

Nếu tôi không giành được bất kì kết quả nào vào năm nay, tôi tự hỏi nếu mình sẽ mất quyền tới đây hay không. Nếu điều đó xảy ra thì chắc tôi cũng chẳng làm gì được.

Tại góc phòng, có một chiếc cúp đang được trưng bày. Đế của nó được khắc rõ dòng chữ, “Giải Shinsei Sansen lần thứ nhất, Giải Đặc Biệt.”

Tôi đã thắng chiếc cúp này vào hè năm ngoái tại một một cuộc thi mĩ thuật toàn quốc mới được tổ chức để chọn ra “Họa sĩ cao trung giỏi nhất của Nhật Bản” trong phần thi tranh sơn dầu.

Lí do chính mà tôi được phép dùng phòng mĩ thuật chủ yếu là nhờ vào thành tựu này.

Thành thật mà nói, tôi khá bất ngờ khi mình chiến thắng lúc chỉ mới năm nhất. Chắc là hầu hết dựa vào may mắm thôi.

“…Bức tranh cho cuộc thì à?”

Tôi tự lẩm bẩm rồi lấy tay gãi đầu.

Đã là giữa tháng sáu. Hạn chót cho bài dự thi là đầu tháng tám. Có lẽ tôi nên bắt đầu vẽ tác phẩm của mình.

Tôi biết rõ điều đó, nhưng…hmm…

Bức tranh hiện tại tội đang tập trung hoàn thành không phải là dành cho cuộc thi.

Nhưng đó là một bức tranh khác mà tôi cảm giác mình cần phải hoàn thành, bằng bất cứ giá nào.

“…Mà, không.”

Tôi đã quyết định sẽ vẽ nốt bức tranh mà tôi đang bỏ dở trước. Bức tranh dự thi có thể đợi. Dù tôi đã cân nhắc về nó bao nhiêu, tôi luôn cho ra cùng một kết luận

Sau khi vỗ nhẹ vào má bằng cả hai tay, tôi cầm chiếc cọ vẽ và giữ lấy cái bảng màu.

“…”

Tôi bắt đầu vẽ. Một khi đã tiến vào trạng thái này, mọi cảm nhận về thời gian của tôi như tan biến.

“Hmm.. và…”

Khi ý thức của tôi rời khỏi thế giới tranh vẽ và trở về với thực tại, tôi duỗi người ra.

----Wow, mình làm được khá nhiều đó nhỉ.

Tôi kiểm tra chiếc đồng hồ treo trên tường, khoảng hai tiếng đã trôi qua. Bức tranh đã gần như là xong. Mọi thức có vẻ đang diễn ra thuận lợi.

“Hmm…huh? Ôi trời!”

Đang tận hưởng cảm giác thỏa mãn thì tôi để ý âm thanh ngoài cửa sổ.

Chạy thật nhanh tới nó, tôi liền nhìn ra ngoài. Như tôi đã đoán, trời đang đổ mưa.

Tôi mở cửa và thò tay ra ngoài, cơn mưa có vẻ cũng không nặng hạt cho lắm. Tại khu đất đối diện, đội bóng chày đáng gờm vẫn đang tập luyện như thể nói rằng “Đây còn chẳng thể coi là mưa ấy chứ.”

Nhưng mà mưa vẫn là mưa… Và tôi còn không mang ô!

Phải tốn khoảng 20 phút để đi bộ từ đây về nhà. Dù cho chỉ là cơn mưa phùn nhỏ, tôi cũng sẽ bị ướt sũng lúc về tới nơi.

Trong khi tiến độ bức tranh đang diễn ra tốt đẹp thì tình huống ngoài đời lại thật trớ trêu.

“Ah… không ổn.”

Đáng buồn thay, tôi không tự tin vào thể trạng của mình cho lắm. Chỉ cần bị ướt trên đường về nhà thôi cũng đủ để ảnh hưởng tới sức khỏe của tôi rồi.

Điều đó cũng có nghĩa là ảnh hưởng tới tiến độ bức tranh.

Bố mẹ tôi cũng đã mất được nhiều năm rồi, còn ông bà thì sống khá xa nơi này. Sống một mìn, tôi không có thành viên gia đình nào có thể đón tôi cả.

“…Mình nên làm gì đây?”

Tuy nhiên, trong tình cảnh éo le hiện tại, lựa chọn duy nhất còn sót lại là chạy một mạch về trước khi cơn mưa trở nên tồi tệ hơn.

Ngay khi tôi định cam chịu số phận…

“Kuuya, anh có ở đó khoong~!? Em vào được chuws~!?”

Konkonkonkon! Một giọng nói cùng với tiếng gõ cửa lọt vào tai tôi.

“Ồ? Có chứ, anh ở trong này. Em vào đi.”

“Ah, em mừng là anh vẫn ở đây! Thứ lỗi vì đã đột nhập!”

Người vừa mở cửa và bước vào là một học sinh nữ.

Ánh nhìn từ đôi mắt mở to của cô ấy tràn đầy năng lượng, và mái tóc sáng màu như làm nổi bật lên đặc điểm đó.

Dù nhỏ con, thân hình của cô ấy lồi lõm ở đúng chỗ thích hợp, làm toát ra một sức quyến rũ to lớn.

Dù vậy, thứ thu hút tôi nhiều nhất là tư thế luôn thẳng tắp và gọn gàng. Nó bộc lộ sự tinh tế và lịch sự, thứ mà không thể bị che đi hoàn toàn bởi tính cách hoạt bát của cô.

Thấy thứ cô cầm trên tay, mắt tôi mở to ra vì bất ngờ.

“…Ah, cái đó.”

“Đúng vậy! Em mừng vì anh còn chưa rời đi, Kuuya, em tới kịp rồi!”

Cô gái đáp lại, giơ cao chiếc ô mà mình đang cầm.

“Về nhà cùng nhau nào! Cái ô này đủ lớn cho cả hai đứa đó!”

“Một nụ cười xinh đẹp nở ra, sáng chói đến mức có thể được nhận ra cách trăm mét. Dù ngoài trời đang mưa và u ám, xung quanh cô ấy trông rất chói lóa.

“Đúng là ân nhân! Cảm ơn em nhiều, Suika!”

Ado Suika

Con bé là học sinh năm nhất, tức kém tôi một năm, và cũng là bạn thời thơ ấu của tôi.

“Xin lỗi vì bắt anh cầm ô…”

“Ít nhất hãy để anh làm điều này. Dù sao anh cũng cao hơn em mà.”

Chúng tôi thay giày tại cửa ra và đi bộ dưới một chiếc ô băn qua sân trường đầy mưa. Khuôn viên trường rất rộng nên đường đến cổng cũng khá xa.

“Em làm gì đến tận giờ này vậy Suika?”

“Em vừa giải thích bài tập cho bạn cùng lớp! Sau đó, em giúp những cô gái trong câu lạc bộ bóng rổ, và xen kẽ lúc đó thì em cũng làm một chút việc ở hội học sinh.”

“Em lại bị kéo đi mọi hướng như  mọi khi nhỉ. Được về nhà cùng một người nổi tiếng như vậy, anh thấy bản thân thật không xứng đáng. Anh phải may mắn đến nhường nào nhỉ?”

“Anh nói dối!”

“Anh nói thật mà. Anh cảm thấy thật biết ơn làm sao.”

“AH,ah,ah-wwww! Dừng lại đi Kuuya!”

Khi tôi đưa tay lên đầu và xoa tóc em ấy, con bé làm vẻ mặt hờn dỗi rồi trừng mắt với câu “Đủ rồi!”

Biểu cảm của Suika lúc nào cũng rõ nư ban ngày vậy.

“Nhưng mà điều đó đúng mà. Suika như người nổi tiếng ở trường vậy.”

“Cái đó…không có gì đặc biệt cả…”

Dù em ấy đang tỏ ra khiêm tốn, Suika đúng là vô cùng nổi tiếng trong khuôn viên trường học tuy mới năm nhất. Em ấy được yêu quý và ngưỡng mộ.

Kể cả nếu em ấy không phải bạn thuở nhỏ của tôi, tôi vẫn nghĩ rằng đây là tài năng bẩm sinh.

Vui tươi và tốt bụng, đồng thời cũng là một người chẳm chỉ, nghiêm túc và cũng là học sinh giỏi top đầu trong mọi môn học. Hơn nữa, cô bé cũng xuất sắc ở mọi môn thể thao, dẫn đến những lời đề nghị hỗ trợ từ các câu lạc bộ nhờ bảo khả năng vận động của mình.

Kỹ năng giao tiếp thì đáng kinh ngạc, bạn bè có ở nhiều lớp khác nhau, kể cả khóa trên, được yêu thích và vô cùng năng động. Em ấy thậm chí còn được đề cử vào ban chấp hành hội học sinh lúc mới nhập học.

Để nói thì, khá là ấn tượng đấy.

Yêu quý và được yêu quý bởi tất cả mọi người, luôn ở trung tâm của sự chú ý. Đó là cô gái tên Ado Suika.

Trùng hợp thay, gia cảnh của em ấy cũng rất tuyệt vời. Em ấy là người thừa kế của dòng tộc Ado khét tiếng tại khu vực.

Ghi chú

[Lên trên]
Kurenai (紅) có nghĩ là màu đỏ sẫm ở trong tiếng nhật
Kurenai (紅) có nghĩ là màu đỏ sẫm ở trong tiếng nhật