Vol 1

Chương 1.2: Sao nó lại đỏ chót vậy?

2024-04-03

40

Cho dù là vậy, biệt danh của cô ở trường không hề liên quan tới sắc đẹp hay học lực của cô….

“‘Kẻ ghét con người’. Này, Miyashiro-kun, tôi bị mọi người gọi như vậy phải không? Tôi thực sự rất biết ơn. Nếu họ giữ khoảng cách thì lượng tiếng ồn trong cuộc sống hàng ngày của tôi sẽ được giảm đáng kể. Và một tỉ lệ S/N (tỉ lệ signal to noise) tuyệt vời sẽ được duy trì."

Đây là cô ấy, Kujo Kurenai.

“Nếu cậu đã nói vậy…”

“Đúng vậy. Với cả, đâu phải như là tôi không nói chuyện bao giờ đâu. Nhìn này, tôi đang nói chuyện với Miyashiro-kun đấy thôi.”

“Đã là 11 ngày rồi, nếu cậu có thể nói chuyện như thế này khi cậu muốn thì cậu nên làm vậy thường xuyên hơn.”

“Miyashiro-kun, ‘có thể nếu cố gắng’ và ‘mệt mỏi đến mức không muốn làm lần nữa’ không loại trừ lẫn nhau đâu, cả hai có thể cùng tồn tại.”

“Điều đó đúng thật.”

“Phải không?”

Kujo-san thở dài ngao ngán. Vẻ đẹp và sự cân đối của cô ấy như tô thêm sức hút cho phong thái của cô.

“À, đúng rồi. Tôi muốn cảm ơn cậu, Miyashiro-kun. Đã là 62 ngày kể từ lần cuối tôi nói chuyện với ai khác ở trong lớp.”

“Vậy là xấp xỉ tổng số ngày nghỉ đông và nghỉ hè cộng lại đấy.”

“Lí do tôi có thể không nói chuyện với ai khác lâu được đến như vậy là nhờ cậu, Miyashiro-kun. Mọi người trong lớp giao tiếp với tôi thông qua cậu.”

“Vì hai cậu ngồi cạnh nhau, cậu có thể nói điều này với cô ấy giùm tớ không?”— tôi thường được nhờ vả như vậy. Kể cả khi tôi bảo rằng họ có thể tự đi mà nói với cô ấy, mọi người chỉ cười ngượng mà đáp “Không, à thì, uh, cậu biết đấy… nó khá là căng thẳng với bọn tớ…”

“Vậy có phải là tớ đang làm nhiệm vụ giao tiếp với mọi người trong lớp thay cho Kujo-san?”

“Tôi muốn cậu nghĩ về việc này như đang ban ơn cho tôi. Việc giao tiếp với chỉ một người dễ hơn nhiều so với phải nói chuyện với nhiều người. Nó vô cùng hiệu quả. Chiến thuật tốt nhất cho cuộc sống học đường.”

Kujo-san dừng lại, quay gương mặt cô ấy vào thẳng chỗ tôi, đôi mắt tuyệt đẹp ấy chạm mắt với tôi.

“Cảm ơn nhiều. Tôi thực sự rất biết ơn.”

“O-oh…"

“Tôi đã muốn nói cảm ơn sớm hơn,….nhưng xin lỗi, nó quá phiền phức.”

“Ah…”

Bầu không khí đã bị phá hỏng hoàn toàn bởi phần sau, tôi đã nghĩ vậy nhưng quyết định giữ im lặng. Dù có cảm nhận được sự thất vọng của tôi hay không, cô ấy nói tiếp “Thư giãn đi.”

“Tôi không vô liêm sỉ tới mức chỉ biết nói lời cảm ơn, dĩ nhiên là tôi đã chuẩn bị cả phương thức đền đáp hẳn hoi.”

“Đền đáp ư?’

"Nếu Miyashiro-kun tiếp nhận về chuyển tiếp tin nhắn cho tôi, tôi sẽ trả khoảng 10,000 yên mỗi tin nhắn.’’

“Tớ nghĩ là hơi nhiều đó.”

“Ah, vậy là cậu thích một hình thức dạng đăng ký hơn? Rất thức thời đấy. Nếu tôi trả 50,000 yên mỗi tháng thì sao?”

“Vấn đề không phải phương thức, chỉ là lượng tiền thực sự quá khủng.”

Cô ấy trông rất nghiêm túc nên tôi phải kiên quyết từ chối.

“Kujo-san nè, tớ không nghĩ đây là ý hay đâu.”

“Việc trao đổi bằng tiền bạc sao?”

“Cách cậu nói còn khiến nó tệ hơn.”

“Nếu tiền không được thì… không, xin lỗi, tôi sẽ rất biết ơn nếu cậu có thể chừa cái đền bù bằng cơ thể ra.”

“Tớ không muốn thứ gì như thế cả.”

Tôi không khốn nạn đến mức yêu cầu một bạn nữ cùng lớp dùng cơ thể để trả ơn.

“Nếu cậu thực sự muốn trả ơn…. Thì, cậu có thể cho tớ mượn sạc dự phòng lúc tớ gần hết pin được không? Như vậy là quá đủ rồi.”

“Cái đó… không, không có gì đâu. Nhưng như vậy là không đủ.”

“Thêm nữa, Kujo-san, khi chúng ta nói chuyện, cậu luôn nói ‘nhân tiện’ rồi cho tớ những thông tin nội bộ. Như những kì giảm giá cho món đồ tớ muốn, hoặc số lượng vé giới hạn của những triển lãm thú vị. Những thứ như vậy đó.”

“…”

“Tớ rất biết ơn về điều đó, nên gọi đó là hòa đi. Tớ còn không biết tại sao những thông tin cậu nói lại luôn trúng ý của tớ--“

“Tôi là một kẻ kém hòa nhập và lang thang trên Internet quanh năm, nên tôi có vô số thông tin. Chỉ vậy thôi. Tôi là dạng chống đối xã hội như vậy đấy.”

“Đừng tự nói xấu bản thân nặng nề như vậy nhanh vậy chứ, tớ còn chưa hiểu hết mà.”

“Tôi cũng chơi chứng khoán nữa, nên tôi có được nhiều thông tin từ nó. Chứng khoán vô cùng quan trọng.”

“Được rồi, được rồi, tớ hiểu! Lỗi tớ, tớ hiểu rồi! Kujo-san à, nhiều khi cậu nói nhanh quá đấy…”

“Nói chuyện nhanh làm tăng lượng thông tin được truyền tải mỗi đơn vị thời gian, khiến nó hiệu quả hơn.”

Tuy cô ấy nói với một biểu cảm lạnh lùng, đôi bàn tay kia thì lại chuyển động không ngừng.

Hình như tôi đã giẫm nhầm vào bãi mìn thì phải.

“Dù sao thì, nếu cậu thực sự muốn cảm ơn tớ, mấy thứ đó là hữu ích nhất rồi.”

“Vậy sao. Thế thì, để tôi có được cuộc sống cao trung yên bình, tôi mong cậu có thể hỗ trợ tôi nhiều hơn trong tương lai. Tiện thể, cậu thấy vui với mới thông tin về vé tham quan viện bảo tàng đúng không? Sở thích đúng chuẩn của họa sĩ nhỉ.”

“Tớ đoán vậy.”

“Khiêm tốn thật. Hay tôi nên nói là, họa sĩ cao trung thiên tài số 1 của Nhật Bản.”

“Làm ơn dừng lại đi, năm ngoái chỉ là may mắn thôi.”

“Vậy sao? Tôi không am hiểu nghệ thuật cho lắm, nên tôi cũng không rõ.”

Vừa nói vậy, Kujo-san vừa nhặt cặp của mình và đứng lên.

“Tôi đã nói những gì cần thiết rồi, năng lượng giao tiếp hàng ngày của tôi cũng đã cạn kiệt, nên chắc tôi sẽ về nhà vậy.”

“Tớ hiểu…Tạm biệt, hẹn mai gặp lại.”

“Tạm biệt. Hãy nói chuyện vào mười ngày tới, nếu cần thiết.”

“Ta ngồi cạnh nhau mà, có thể tán gãu dù không thực sự cần thiết.”

“Tôi không phải loại sinh vật như vậy. Thứ lỗi.”

Kujo-san tiến tới cửa phòng học với đôi chân dài của mình. Khi cô ấy bước qua tôi, một mùi hương ngọt ngào lan tỏa trong không khí.

Kujo-san à.

Cô ấy có cảm giác thật xa cách.

Dù chúng tôi chỉ chờ thành hàng xóm một cách ngẫu nhiên và cô ấy trao đổi với tôi nhiều hơn người khác, chúng tôi chỉ tương tác mỗi mười ngày. Cách nói chuyện của cô ấy rất thẳng thắn còn biểu cảm thì lại lạnh lùng.

Một cô gái thiên tài ghét con người, đó chính xác là Kujo Kurenai- hay ít nhất lẽ ra phải vậy.

“…Này, Kujo-san.”

“Chuyện gì?”

Tại lối ra vào của lớp học, Kujo-san dừng bước và quay lại với phong thái mệt mỏi cùng biểu cảm chán chường.

Lúc này, không có bất cứ học sinh nào khác trong lớp cả. Sự chú ý của cô ấy chắc chắn đang chỉ tập trung vào tôi mà thôi.

Tôi cố gắng tập trung và “quan sát” cô ấy.

Trong tầm nhìn của mình, tỏa ra từ cơ thể của Kujo-san, màu của màn sương là…

“Miyashiro-kun? Có gì à?”

“…Không, không có gì đâu. Gặp cậu ngày mai.”

“…? Được thôi, gặp sau.”

Kujo-san rời đi khiến mái tóc dài, mềm mại của cô ấy đung đưa.

“…Tại sao chứ?”

Vừa lắc đầu, tôi vừa dụi mắt.

Có thể chỉ là hiểu lầm thôi, chắc là tôi nhìn nhầm rồi… Khi đang tự nhủ vậy, dù có kiểm tra bao nhiêu lần đi nữa, kết quả vẫn không đổi.

Màu sắc xuất hiện từ Kujo-san, khi cô ấy chú ý đến tôi, là mà sắc mà tôi sợ nhất trong mọi màu sắc trên thế giới này.