Đã 8 năm trôi qua kể từ ngày đó…
Tôi vừa buộc xong đôi giày của mình, Nora thì cứ nhảy nhót bên cạnh vì nôn nóng, giữa chừng, giọng mẹ tôi vang lên làm tôi khựng lại.
“Markus, chờ đã.” Giọng Cassandra mềm mại nhưng nghiêm nghị, kiểu giọng bà thường dùng khi không định bỏ qua bất cứ chuyện gì. Tôi thở dài, liếc nhìn Nora, con bé chu môi ra như đang hờn dỗi vậy.
“Thôi mà mẹ, bọn con chỉ ra ngoài chơi thôi mà,” tôi phân bua, đứng thẳng dậy.
Cassandra bước lại gần, trong tay là một chiếc trâm nhỏ, trông bình thường nhưng sáng lên nhè nhẹ, ánh kim loại và kèm theo cả chỉ báo thời gian hoạt động.
“Con không được quên cái này,” bà nói, cài nó cẩn thận vào bên trong áo sơ mi của tôi, ngay gần ngực.
Tôi nhăn mặt, cảm nhận được hơi lạnh của chiếc trâm trên da. “Có gì xảy ra ngoài kia được chứ. Chỉ là cánh đồng sau nhà thôi mà.”
Mẹ chỉnh lại áo tôi, bàn tay bà dừng lại một chút lâu hơn thường lệ, đôi mắt nghiêm nghị. “Markus, chúng ta đã nói về chuyện này rồi. Giờ con bắt đầu tỏa pheromone rồi đấy.”
Tôi nhăn nhó. “Mẹ à…”
“Con vẫn còn đang tuổi lớn,” bà tiếp tục, hoàn toàn phớt lờ sự khó chịu của tôi. “Và là một bán incubus, mùi hương của con có thể gây rắc rối nếu không được kiềm chế. Con nên biết mình may mắn như thế nào khi mẹ mua được cái này từ trước. Con có biết nó hiếm đến mức nào không?”
Tôi thở dài, mặt đỏ lên. “Mẹ không cần phải nhắc lại chuyện đó mỗi lần đâu.”
Nhưng dĩ nhiên bà chưa dừng lại. Cassandra lúc nào cũng kỹ lưỡng mỗi khi bàn đến chuyện này. “Nam giới vốn đã hiếm trong thế giới này, Markus. Con cũng biết mà. Với dòng máu trong người mình thì—”
“Con biết rồi” tôi ngắt lời, giọng cũng chẳng cứng rắn. “Cẩn thận. Cố tránh rắc rối. Đừng để ai lại gần.”
Đôi râu cảm ứng của Cassandra khẽ rung, một tia áy náy thoáng qua trên gương mặt bà. “Đó là để bảo vệ con,” bà thì thầm. “Và cũng là để bảo vệ họ.”
Nora kéo tay áo tôi, đôi cánh khẽ rung vì trong lòng đang sốt ruột. “Mẹ ơi, đừng giữ Markus mãi thế! Bọn con chỉ chơi thôi mà!”
Cassandra mỉm cười dịu dàng, vuốt má con gái. “Mẹ biết mà, con yêu. Nhưng anh con phải cẩn thận, dù chỉ có mỗi hai đứa đi nữa.”
Tôi nhìn mẹ đang loay hoay với chiếc trâm cài, bàn tay mẹ lại dừng lại lâu hơn mức cần thiết. Đôi râu cảm ứng rung lên, hành động quen thuộc mà thường làm mỗi khi lo lắng, tôi đã quen với nó sau từng ấy năm bên nhau.
Rồi mẹ cứ lặp đi lặp lại như thần chú, “nửa ma cà rồng và nửa incubus.” Lúc nào cũng nói chắc nịch như vậy, giống như đang cố thuyết phục bản thân nhiều hơn là thuyết phục tôi.
Nhưng tôi biết sự thật.
Tôi không phải là một trong hai giống loài đó. Tôi đã biết kể từ khi tình cờ nghe lén cuộc trò chuyện về kết quả xét nghiệm y tế của mình. Cách cha tôi lúng túng, ấp úng khi đọc tờ giấy cho mẹ nghe, cảnh tượng ấy hằn sâu vào trí nhớ tôi.
“Khỏe mạnh,” cha tôi từng nói, ngượng nghịu. “Hoàn toàn khỏe mạnh… Chỉ là… có hơi khác thường”.
Lúc đó, tôi chẳng hiểu tại sao nó lại quan trọng đến vậy. Nhưng cách cha mẹ tôi sững lại, gương mặt vốn luôn thoải mái của cha bỗng căng thẳng, đủ để tôi hiểu đây không phải chuyện có thể hoàn toàn ngó lơ được.
Rồi mẹ tôi trở về từ bệnh viện, tay ôm chặt xấp giấy như thể nó sắp bay mất, đôi cánh run rẩy. Từ đó, bà không để ai khác chạm vào chúng, ngay cả tôi cũng không.
Giờ đây, mẹ đang ở trước mặt tôi, điều chỉnh chiếc vòng ức chế trước ngực tôi như thể nó là tấm khiên hộ mệnh, tôi không thể ngăn ý nghĩ kia thoáng hiện.
Tôi không giống họ. Dù mẹ có nói gì đi nữa, dù bà có che giấu bao nhiêu đi nữa, tôi vẫn biết.
“Markus,” giọng mẹ cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi, dù dịu dàng nhưng kiên quyết. “Con phải nhớ, nếu có ai đó hỏi. Thì con là bán ma cà rồng, bán incubus. Không gì khác hết. Con hiểu chứ?”
Tôi không trả lời ngay. Thay vào đó, tôi quan sát gương mặt bà, đôi mắt nhạt màu khẽ tránh ánh nhìn của tôi. Khoảng lặng giữa chúng tôi như đè nặng hơn bao giờ hết.
Rồi cuối cùng, tôi gật đầu. “Vâng, mẹ. Con hiểu rồi.”
Nhưng trong lòng, dù mẹ có nói đi nói lại bao lần đi nữa, tôi biết rõ mình là gì.
Tôi cũng chẳng thật sự hiểu thiết bị này hoạt động thế nào. Mẹ luôn nói nó vì lợi ích của tôi, thế là đủ, ít nhất là lúc này.
Dù vậy, tôi vẫn không ngừng thắc mắc: nó đang che giấu điều gì? Rốt cuộc là nó đang ức chế thứ gì từ tôi?
Nora kéo tay áo tôi, kéo tôi trở về hiện tại. “Đi thôi Markus! Anh hứa sẽ chơi với em mà!”
“Rồi rồi,” tôi bật cười, để mặc con bé lôi ra ngoài. Cánh đồng sau nhà vẫn còn ướt sương sớm, thoang thoảng hương hoa dại.
Nora lao ngay đến chiếc xích đu cũ, đôi cánh rung rinh đầy phấn khích.
“Đẩy em đi!” em kêu lên, nhảy lên ghế xích đu, chân đung đưa chờ đợi.
Tôi đảo mắt nhưng cũng chiều theo, khẽ đẩy con bé. Tiếng cót két của dây thừng hòa với tiếng cười giòn giã khi cô bé bay lên cao, đôi cánh như cánh bướm khẽ bắt nắng.
“Cao nữa đi, Markus!” em ấy hét to,cùng với một nụ cười rạng rỡ.
“Em mà cao hơn nữa là ngã mất,” tôi cảnh báo, nhưng cũng chẳng nhịn được cười.
Một lúc sau, cô bé nhảy xuống giữa chừng, động tác nhanh nhẹn đến mức tôi chẳng thể bắt chước. Hạ cánh gọn gàng, cô quay lại với ánh mắt tinh nghịch.
“Chạm rồi nè! Giờ anh phải làm người bắt!” cô hét, vỗ vai tôi rồi chạy biến.
Tôi thở dài, đành đuổi theo, chân đập xuống cỏ trong khi Nora cười vang, lẩn giữa những tán cây linh hoạt hơn hẳn tôi.
“Chậm lại đi Nora!” tôi gọi, thở dốc. “Cho anh cơ hội chứ!”
“Không đời nào!” cô bé lè lưỡi, tránh gọn từng cú chụp của tôi.
Cuối cùng tôi dồn được cô vào hàng rào. Em hét toáng lên khi tôi lao đến, nắm được cánh tay cô. “Bắt được rồi nhé!”
Nhưng chưa kịp thở, cô xoay người nhẹ nhàng, quật tôi ngã lăn xuống đất.
“Bắt được anh rồi!” cô hả hê, anten rung rinh đầy vui sướng.
Tôi giãy giụa nhưng vô ích. Bàn tay nhỏ nhắn của cô mạnh đến mức tôi chẳng thể thoát. “Rồi, rồi, em thắng!” tôi cười lớn.
“Nói đi, ‘Nora là mạnh nhất’,” cô ra lệnh, mắt sáng lấp lánh.
Tôi rên rỉ. “Được rồi. Nora là mạnh nhất.”
“Và tuyệt nhất nữa!”
“Và tuyệt nhất,” tôi lặp lại, đảo mắt.
Hài lòng, cô bé cuối cùng cũng buông tôi ra… nhưng không quên ôm chặt lấy tôi, ghì đến mức nghẹt thở.
“Anh là của em rồi!” cô tuyên bố, dụi má vào tôi đầy âu yếm.
“Được rồi, được rồi,” tôi luống cuống vỗ lưng cô. “Em lại chảy mũi lên áo anh bây giờ.”
Cô cười khúc khích, chẳng buông mà còn siết chặt hơn. “Hong chịu! Anh không đi đâu hết!”
“Nora,” tôi rên rỉ. “Chơi thế này không được. Buông ra đi.”
“Đây là đang chơi mà!” cô nũng nịu, dụi má vào tôi. Sợi râu cảm ứng khẽ chạm trán tôi, đôi cánh phẩy nhẹ, mang theo làn gió mát.
“Chơi gì mà anh không cử động được thì còn gì là chơi nữa,” tôi thở hổn hển. “Em mà cứ thế này thì anh sắp bị bẹp rồi!”
Em chỉ cười, chẳng thèm để ý. “Không đâu! Anh ôm êm lắm!”
“Êm cái gì chứ, anh đâu phải cái gối đâu, Nora!” tôi cằn nhằn, nhưng vẫn bật cười.
“Anh là anh trai em, còn tốt hơn cả cái gối nữa,” cô khăng khăng, chỉ thả lỏng chút ít để tôi thở, nhưng vẫn chẳng buông.
Tôi thở dài chịu thua, ngả đầu xuống cỏ. “Thôi được. Nhưng nếu không còn thời gian chơi thì đừng trách nhé, vì em cứ làm như con gấu túi thế này.”
Cô nghiêng đầu, đôi râu cảm ứng rung lên, rồi nở nụ cười ranh mãnh. “Gấu túi là gì?”
“Là giống như em đấy,” tôi lẩm bẩm. “Bám riết không buông.”
Nora phá lên cười, đôi cánh rung rinh đầy thích thú. “Thế thì em chính là gấu túi!” cô hớn hở tuyên bố, ôm chặt hơn.
Tôi rên rỉ, nhưng khóe môi vẫn nhếch lên. Dù mệt mỏi, tôi chẳng nỡ đẩy em ra. Những khoảnh khắc thế này… cũng thật dễ chịu.
Nhưng khi bị kìm chặt dưới sức mạnh quá áp đảo của em gái, tôi lại nhớ rõ chúng tôi khác biệt đến nhường nào.
Một bóng dáng thoáng qua góc mắt tôi. Có ai đó đang đứng ngoài rìa khu vườn.
Tôi ngừng cử động, ngoái đầu nhìn. Sau thân cây khúc khuỷu, có một cô bé, trạc tuổi tôi. Mái tóc đen buông dài như màn đêm, làn da nhợt nhạt đến mức gần như trong suốt. Đôi mắt tím biếc mở to, lấp lánh ánh nhìn kỳ lạ.
Cô gái ấy đang dõi theo chúng tôi, không, là dõi theo tôi, với sự lặng lẽ khiến người ta gai người, như thể hy vọng tôi không để ý.
Nhưng tôi thấy rồi còn đau.
Ánh mắt chạm nhau, cô giật mình, nửa như định bỏ chạy, nhưng lại khựng lại, nắm chặt thân cây bằng những ngón tay mảnh mai nhưng lại trông như móng vuốt.
Khi nhìn kỹ, tôi nhận ra những khúc đốt trên cánh tay cô lóe sáng nhè nhẹ như lớp kitin, đôi chân cũng thoáng bất thường, thon dài và rùng rợn.
Dáng vẻ tựa loài rết khiến da tôi lạnh toát, dù chẳng rõ tại sao.
Tôi chớp mắt, không chắc mình có nhìn lầm không.
“Có chuyện gì thế, Markus?” giọng Nora kéo tôi trở lại.
Tôi quay sang. Râu cảm ứng của cô rung mạnh, đôi cánh nâu sọc phấp phới bồn chồn. Em đã để ý ánh nhìn của tôi, và khi thấy cô bé kia, sắc mặt Nora lập tức tối lại.
“Cô ta” Nora thì thầm, giọng trầm xuống, “trông kỳ quặc.”
Tôi cau mày. “Nora, không được vô lễ.”
Em nắm chặt tay tôi, như thể tuyên bố quyền sở hữu. “Bọn mình đâu có biết cô ta chứ. Lỡ cô ta nguy hiểm thật thì sao?”
Tôi thở dài, cúi xuống nhìn thẳng vào mắt em. “Cô ấy chỉ trạc tuổi như hai ta thôi. Em cần phải dịu dàng hơn.”
Em hừ một tiếng, má phồng lên, nắm tay càng siết chặt.
Bỏ ngoài tai lời cảnh báo của mẹ mà tôi đã quên từ lâu, tôi quay lại nhìn người con gái bên gốc cây đó. Ở tuổi đó, tôi chẳng thèm để tâm gì đến những lời dặn dò của cha mẹ.
Tôi còn quá nhỏ tuổi, quá vô tư, chẳng có lý do gì để xa lánh một người trông cô độc đến thế.
“Này!” tôi gọi, giơ tay vẫy chào. “Có muốn chơi cùng bọn này không?”
Cô khựng lại, ánh mắt tím loáng thoáng chuyển sang Nora, ánh mắt em lườm cô cháy rực như muốn nung chảy cả đá. Nhưng rồi, từ từ cô bước ra khỏi thân cây. Gần hơn, vừa đẹp theo cách thật kỳ lạ, lại vừa khiến người ta bất an.
Đôi tay cử động cứng ngắc, các đốt ở khớp tay theo đó khẽ rung, để lộ sự lo lắng.
“Tớ là Markus,” tôi mỉm cười, chìa tay ra.
Cô nhìn chằm chằm vào nó rất lâu, rồi mới đưa tay ra, móng vuốt khẽ chạm tay tôi. “Yuki,” cô thì thầm, giọng nhẹ đến mức suýt bỏ lỡ.
“Rất vui được gặp cậu, Yuki,” tôi đáp. “Đây là em gái tớ, Nora.”
Nora khoanh tay, đôi cánh rung đầy bực bội. “Chào,” cô nói cụt lủn.
Yuki giật mình, rụt tay lại, cúi gằm xuống.
“Đừng để ý con bé” tôi vội nói, lườm Nora. “Em chỉ hơi khó gần với người lạ thôi.”
“Em không có khó gần!” Nora bật lại, sợ ăng ten trên đầu rung lên vì giận dữ.
“Vậy thì tử tế đi nào” tôi gắt nhẹ.
Nora nhăn mặt nhưng im lặng, cánh rung lên đầy khó chịu.
“Nào, Yuki,” tôi khích lệ, chỉ ra khoảng sân. “Bọn tớ đang chơi đuổi bắt. Cậu tham gia đi.”
Yuki do dự, mắt liếc Nora đầy bất an, nhưng rồi cũng khẽ gật đầu. Cô bước về phía trước, dáng đi vừa duyên dáng vừa lúng túng.
Bàn tay cô lơ lửng, những móng vuốt sáng lên dưới nắng.
“Đi nào,” tôi mỉm cười, chìa tay ra. “Chơi vui lắm.”
Cô ngập ngừng rất lâu, liếc mắt sang Nora, em vẫn đang dùng ánh nhìn như dao găm ấy liếc lấy Yuki,, cuối cùng mới chậm rãi gật đầu rồi đặt tay vào tay tôi.
Những ngón tay phân đốt mát lạnh, lớp kitin mỏng manh bao quanh khiến tôi băn khoăn liệu chúng có dễ vỡ như trông thấy không.
“Bắt đầu nhẹ nhàng nhé,” tôi nói, buông tay rồi lùi lại. “Cậu làm sói rượt trước!” Tôi chạm nhẹ vai cô, bật cười chạy đi.
Yuki chớp mắt, đứng yên như chưa kịp hiểu chuyện gì.
“Cậu phải đuổi bọn tớ đấy!” tôi ngoái lại gọi.
Ban đầu cô chẳng nhúc nhích, ánh mắt tím lúng túng hướng về phía Nora, người đang khoanh tay đứng một bên. Tôi dừng lại, chạy lại gần cô.
“Ổn thôi,” tôi trấn an, cúi xuống ngang tầm mắt. “Chỉ cần chạy theo và chạm vào bọn tớ. Đơn giản mà. Tớ còn chạy chậm cho dễ bắt.”
Cuối cùng Yuki gật đầu, dù vẫn còn chậm chạp và chần chừ. Từng bước một, cô tiến về phía trước, dáng cứng nhắc.
“Đúng rồi đó!” tôi khích lệ, lùi lại. “Cậu làm được rồi.”
Cô bắt đầu tăng tốc, đôi chân phân đốt lại chuyển động trơn tru bất ngờ. Một nụ cười thoáng hiện trên môi, ngại ngùng nhưng chân thành.
Dần dà, dáng dáng vẻ rụt rè ban đầu đã không còn nữa.
Tôi giả vờ chậm lại, để cô chạm tay vào cánh tay tôi. “Chạm được rồi,” cô nói bằng chất giọng khe khẽ.
“Đúng rồi đấy!” tôi cười lớn, quay lại rượt cô.
Ban đầu cô hoảng, chạy lóng ngóng, nhưng càng chơi, động tác cô càng linh hoạt, nhanh đến bất ngờ.
“Này, Yuki, cậu nhanh quá rồi đấy!” tôi vừa chạy vừa ngạc nhiên, còn cơ thể thì mệt thở không ra hơi.
Nụ cười của cô ấy đã rạng rỡ hơn đôi chút, khuôn mặt đỏ lên, khi cô ấy cúi đầu một cách ngại ngùng, mặc dù tôi không thể không nhận ra một chút mãn nguyện ẩn trong nét mặt của cô ấy.
Nora thì đứng một bên, hừ mạnh. “Có nhanh gì đâu,” cô lẩm bẩm, dù rõ ràng là bực vì tôi vui vẻ quá mức.
“Nora, vào chơi đi!” tôi gọi.
Cô đảo mắt nhưng miễn cưỡng bước tới, cánh rung giận dữ. Yuki lập tức chùn lại, sự tự tin biến mất như bông hoa héo dưới nắng gắt.
“Bình tĩnh nào,” tôi nói với cả hai. “Chỉ là một trò chơi thôi mà.”
Sau khi nguôi được giận, chúng tôi bắt đầu chạy quanh sân cùng nhau. Sự rụt rè ban đầu của Yuki dần thay bằng những tiếng cười nhỏ nhẹ, rồi trở thành những những tiếng cười khúc khích khi chúng tôi đuổi nhau.
Cô trượt chân một lần, lộn nhào xuống đất nhưng khi tôi giúp cô đứng dậy, cô lại cười tươi và tiếp tục chơi.
Từng phút trôi qua, sự nhút nhát trong Yuki tan biến, thay vào đó là niềm vui thuần khiết bùng lên từng khoảnh khắc.
Cô thậm chí còn bắt được Nora, khiến em tôi bực mình, và cười khi Nora lẩm bẩm điều gì đó về “ trả đũa”.
“Thấy chưa?” tôi nói với Yuki khi chúng tôi tạm dừng để thở. “Tớ đã nói là vui mà.”
Cô gật đầu, đôi mắt tím sáng hơn trước. “Đúng là vui thật,” cô thừa nhận nhẹ nhàng. “Cảm ơn cậu.”
Nora cau mày từ phía xa, đôi cánh rung rinh bực bội. “Anh dành quá nhiều thời gian nói chuyện với cô ta rồi,” cô lẩm bẩm, nhỏ đến mức tôi vừa đủ nghe.
Tôi lườm em một cái, nhưng không nói gì, quay lại với Yuki. “Cậu muốn chơi thêm lần nữa không?”
Cô gật đầu, nụ cười khẽ rộng hơn một chút.
Nhưng tâm trạng của Nora càng lúc càng xấu. Em đứng ngoài lề, khoanh tay, ánh mắt căm ghét dán chặt vào Yuki.
Mỗi lần tôi cười hoặc nói chuyện với cô bạn mới, đôi cánh của Nora lại rung lên, cơn giận dường như lan ra từng đợt.
Cuối cùng, Nora không chịu nổi. Cô bé dậm chân, chạy tới, nắm tay tôi kéo về phía mình. “Anh phải chơi với em cơ mà!” cô hét, giọng sắc bén.
Tôi thở dài, nới tay cô ra. “Chúng ta đều chơi cùng nhau mà, Nora. Đừng ích kỷ như vậy.”
“Em không có ích kỷ! Mẹ bảo anh không được chơi với người lạ cơ mà,” em bật lại, má ửng đỏ.
Yuki lùi lại, mắt nhìn giữa chúng tôi. “Có lẽ tớ nên đi thì hơn” Yuki nói nhẹ, đôi râu cụp xuống.
“Không, cậu không cần đi đâu,” tôi nói nhanh, lườm Nora một lần nữa. “Cậu được chào đón ở đây, Yuki.”
Nora lườm sâu hơn nhưng không nói gì, đôi cánh rung rinh bực bội, rồi bước đi về phía sân khác.
Tôi thở dài, quay lại nhìn Yuki với nụ cười xin lỗi. “Cậu sẽ quen với con bé thôi,” tôi nói. “Đừng để em ấy làm cậu sợ.”
Yuki mỉm cười nhỏ, đôi mắt tím dịu lại. “Cảm ơn,” cô nói nhẹ nhàng.
Khi mặt trời dần hạ xuống, nhuộm sân chơi bằng những tia vàng và cam, tôi không khỏi cảm giác rằng đây là khởi đầu của điều gì đó quan trọng.
Nhìn lại…
Tôi ước gì lúc đó mình đã chịu lắng nghe.

