(Góc nhìn main)
“Tàu đang sắp vào nhà ga. Để đảm bảo an toàn, vui lòng quý khách đứng xuống dưới vạch kẻ màu vàng.”
Mùa xuân đến
Tiếng thông báo vang vọng khắp nhà ga, những tia nắng ấm áp chiếu vào khiến đám đông người phải nheo mắt lại.
Qua nhiều năm, nhà ga Akaitohama đã phát triển một cách đáng kinh ngạc và trở thành một điểm thu hút khách du lịch.
Trước đây, nó là một khu vực ngoại ô với cảnh biển nên thơ trữ tình nên đã thu hút được rất nhiều người đến thăm. Nhưng một vài năm trước, một bộ phim được quay ở đây có tên là Akaitohama — bộ phim rất nổi hồi đó — nên độ nổi tiếng của khu vực này nhanh chóng tăng vọt.
Bộ phim là về một câu chuyện tình yêu với một chút sóng gió.
Câu chuyện phim kể về một chàng trai làm nhà thiết kế nhưng mà không được thông minh cho lắm và một người phụ nữ trung niên chỉ tập trung vào sự nghiệp. Họ bị thu hút bởi nhau, bởi một cái gì đó giống như họ đã thấy nhau ở đâu đó trước đây.
Tuy nhiên, tôi nhớ rằng khung cảnh mà họ thú nhận tình cảm của nhau được quay ở bãi biển lúc chiều tà, và cảnh anh ấy kéo lấy tay cô ấy và ôm khi cô ấy đang bỏ chạy khi họ cãi nhau thì được quay ở nhà ga này.
Thực tế là nam chính và nữ chính trong bộ phim này là hai trong số những người được bàn tán nhiều nhất vào thời điểm đó nên chắc chắn rằng họ là nhân tố đóng góp lớn nhất cho sự thành công vang dội của bộ phim này.
Nhiều người nước ngoài vì bộ phim này mà đã đến đây để du lịch. Ngoài ra, khu vực này còn nổi tiếng vì là một khu vực khá là linh thiêng.
Aka Ito (sợi chỉ đỏ)
Nói cách khác, người ta cho rằng “Sợi chỉ đỏ” là một cái tên hoàn hảo cho một địa điểm biểu tượng cho tình yêu này.
Mọi người hay nói với nhau rằng nếu họ đi dọc bãi biển này cùng nhau, họ có thể yêu nhau say đắm, hoặc nếu như họ cùng nhau bắt một chuyến tàu từ nhà ga này, họ có thể đi đến kết hôn, etc. Những câu chuyện may mắn kiểu này nhanh chóng trở nên phổ biến.
Thực tế, có rất nhiều người trên bãi biển hàng ngày ngoài khách du lịch, chẳng hạn như những người hàng xóm chỉ tận hưởng việc đi dạo hoặc là học sinh ra đây chỉ để giết thời gian, và nhiều người đi học, đi làm mỗi ngày trên tàu. Và kể cả khi nó thật sự hiệu nghiệm, thì nó cũng khá là đáng sợ bởi vì bạn có thể trở thành người yêu của một người xa lạ mà bạn không hề quen biết.
Tôi đang ở phía trước vạch kẻ chờ tàu, vì vậy tôi lùi lại phía sau và nghĩ rằng sẽ chả có câu chuyện tình nào xảy ra ngoài đời cả.
Tôi đang vô tình dẫm trên vạch vàng.
Tôi nhất định phải nghiêng người để nhảy lên phía trước vào trong con tàu và kiếm lấy cho mình một chỗ ngồi.
Thật nguy hiểm, đáng lẽ tôi phải nghe theo chỉ dẫn của nhân viên phục vụ nhà ga.
“Oops.”
Vì tôi lùi lại để lấy đà nên tôi đã va phải người ở phía sau mình.
“Xin lỗi, anh ổn chứ?” — tôi nói.
“……Tch.”
“?”
Tôi quay lại và thấy một người đàn ông trung niên mặc chiếc áo khoác hơi bẩn đang nhìn chằm chằm vào tôi.
Rồi người đàn ông đó tặc lưỡi, rời khỏi chỗ này với vẻ mặt bực bội.
Có phải tôi vừa làm điều gì đó phạm lỗi với ông ấy không?
Nếu như tôi dẫm phải chân ông ấy hoặc một cái gì khác của ông ấy thì tôi xin lỗi.
“Oh, nó tới rồi.”
Vì tôi đứng đợi tàu nên tôi cảm thấy có chút buồn phiền vào buổi sáng. Đoàn tàu tiến vào nhà ga với một tiếng kêu lạch cạch.
Và rồi cánh cửa tàu tự động mở ra kèm theo tiếng khí thoát ra, và hành khách từ bên trong bắt đầu ào ra bên ngoài.
Sau đó, những hành khách chờ ở nhà ga bây giờ đi lên tàu như thể họ đang chiến đấu vì một điều gì đó.
“Uh……oh, còn trống, còn trống.” — tôi nói.
Trong lúc mà những chỗ ngồi từ những hành khách trước đang dần được lấp đầy bởi những hành khách hiện tại, tôi tìm thấy một chỗ còn trống và ngồi vào đó.
Chuyến tàu đi từ đây tới ngôi trường mà tôi bắt đầu nhập học hôm nay mất khoảng 20 phút.
Tôi đã từng đến đó một lần khi tôi đến thăm trường, nhưng tàu tốc hành đưa bạn đến đó chỉ bằng một điểm dừng, và cảm giác gần hơn nhiều so với bạn nghĩ.
Nhưng tôi không hề muốn lãng phí một giây phút nào.
Từ hôm nay, tôi đã là một học sinh cấp 3 rồi.
Tôi không muốn phí một chút thời gian vào những thứ vô bổ, nên tôi đọc sách và học.
“……Hmm?”
Khi tôi lấy sách ra khỏi túi của mình, tôi thấy một người đàn ông tuổi đã cao đang đứng ở phía trước tôi.
Có vẻ ông ấy đang muốn tìm kiếm chỗ ngồi.
Nhưng không ai chịu nhường chỗ cho ông cả, kể cả khi họ đã thấy người đàn ông đấy lưng đã còng và trông rất đáng thương.
Theo lẽ thường, tôi sẽ làm ngơ ông lão đấy.
Nhưng riêng ngày hôm nay, tôi đứng dậy và nhường ông lão chỗ ngồi.
Lí do rất đơn giản: hôm nay tôi đã xem tử vi trên một chương trình chào buổi sáng và nó nói rằng: [nếu bạn làm điều tốt với nhiều người, những điều tốt lành sẽ đến với bạn].
Và bất kể lí do nào thì việc nhường lại cho người cần thiết vẫn luôn luôn là một điều tốt.
“Um, ông có thể ngồi đây nếu ông muốn ạ.” — tôi nói.
“Oh, cháu không phiền chứ? Xin lỗi về điều đó.” — ông ấy nói.
“Không, cháu chỉ muốn thi thoảng mình ngắm cảnh thôi.” — tôi nói.
“Oh, ta rất ấn tượng về cháu đấy. Chà, để ta cảm ơn cháu.” — ông ấy nói.
“Oh, không, không, không. Thế là tốt rồi.” — tôi nói.
Sau khi tôi rời khỏi chỗ ngồi, tôi thấy người đàn ông đó đang lấy ví ra từ trong túi của ông ấy, và tôi nhanh chóng chạy sang khoang tiếp theo.
Ông ấy cố gắng đưa tôi một chút tiền để trả ơn.
Tôi cảm thấy sợ hãi và có lỗi với ông cụ lạ mặt nếu như nó lại bị biến thành việc xin tiền một người già vì đã nhường chỗ ngồi.
Tôi đang di chuyển sang khoang bên cạnh để khiến cho ông ấy không cảm thấy khó chịu, thì bỗng nhiên tàu tự dưng rung chuyển.
“Whoa.”
Sự rung lắc này mạnh tới mức mà tôi đã bị mất cân bằng.
Tôi cố dựa vào người đàn ông trước mặt tôi nhiều nhất có thể nhưng tôi đã bị mất cân bằng mà tông vào người đàn ông đó.
“Ouch……anh-anh ổn chứ?” — tôi hỏi.
“Guh……cái quái gì vậy.” — người đàn ông phàn nàn nói.
“Tôi-Tôi xin lỗi, tôi bị mất cân bằng……hmm?”
“Ah, đâ-đây không phải là……”
Đồ đạc bên trong hành lí của anh ấy rơi ra khỏi chiếc túi.
Rải rác xung quanh đều là những bức hình.
Và những bức ảnh đó là về……
“Ảnh…trộm lén?”
“Chết-chết tiệt!”
Đó là một đống các bức hình về váy và đùi của phụ nữ.
Người đàn ông nhặt những bức ảnh lên như là một cách để bảo vệ bản thân trước ánh nhìn xung quanh và tôi — những người mà đang sốc vì những gì vừa thấy.
Rồi hắn bò xuống quanh khu vực để lấy lại các bức ảnh.
Khi người đàn ông đó nhặt hết những bức ảnh, hắn đi đến chỗ của một nữ sinh cấp 3 đang đứng gần đó.
“Nế-nếu nó xảy đến, liều thôi!” — hắn nói.
“Kyaa!” — cô gái hét lên.
“Em đẹp lắm, để anh chạm vào em nha!” — hắn ta nói.
Tiếng hét của cô gái cùng với âm thanh dơ bẩn của gã đàn ông vang vọng khắp khoang tàu.
Hắn ta thả chiếc túi của mình xuống và chạm vào cô gái đó, và khi hắn ta sắp chuẩn bị làm nhục cô ngay chốn công cộng…
Thì lại lần nữa.
Chiếc tàu lại rung chuyển, lần này còn tệ hơn đợt trước.
“Whoa.” — tôi kêu lên một tiếng.
Tôi lại bị mất cân bằng và lại lao thẳng vào hắn ta đó một lần nữa.
Và tôi chúi đầu về phía hắn, mất đà chạy vào đám đông trên chuyến tàu đông đúc này.
Tôi kéo ngã hắn ta và khiến hắn ta bị đổ sàn.
“Ouuuch…” — hắn kêu lên.
Đó chỉ là do ngoại lực tác động vào tôi, nhưng tôi đã khiến cho gã đó bất tỉnh, và khi tôi đang cố gắng sắp xếp lại trình tự xảy ra vụ việc thì con tàu dừng lại một cách chậm rãi.
Và ngay khi tàu vừa mới cập bến, nhân viên nhà ga đã đi đến, băng qua đám đông hành khách đang nhốn nháo, sợ hãi vì tiếng hét của cô gái.
“Xin vui lòng lùi ra sau, có một vụ quấy rối xảy ra ở trên tàu.”
“Oh, shit.”
Tôi khi đó sẽ phải giải thích về tình huống đó và phải đảm bảo cho sự an toàn tính mạng cho tên biến thái mà tôi đã hạ gục trước đó.
Nhưng hôm nay là lễ khai giảng.
Cảnh sát sẽ nghĩ tôi là một tên tội phạm và điều đó sẽ khiến tôi gặp rắc rối lớn vào ngày đầu tiên đi học khi bỏ lỡ lễ khai giảng mất.
Tôi biết điều này là sai trái, nhưng tôi phải hòa vào đám đông mà rời khỏi đây.
Chà, đoàn người từ trong tàu tràn ra như thác lũ như này thì tôi đã hình dung được rằng sẽ chả ai có thể nhận ra tôi trong đám đông hành khách hỗn loạn này.
Sau khi đi qua đám đông người ở cửa soát vé, tôi rời khỏi nhà ga sớm hơn một chút và cắm đầu chạy đến trường.
◇
“Nghĩ lại thì, mình thắc mắc liệu cô gái đó có bị sao không.”
Khi tôi đã nhìn thấy trường, tôi bất chợt thắc mắc về điều đó.
Tôi nhìn vào các tiền bối đi vào trong trường, khuôn mặt họ trông thật vô tư, và những học sinh mới tiến vào ngôi trường này với khuôn mặt lo âu giống hệt tôi. Và tôi bằng một cách thần kỳ nào đó lại nghĩ về cô gái suýt bị quấy rối ở trên tàu.
Tôi thắc mắc liệu cô ấy có phải là học sinh cùng trường với tôi không.
Đó chỉ là một khoảnh khắc rất nhanh nên tôi không nhớ mặt mũi cô ấy trông như thế nào, nhưng tôi nghĩ thì hình như cô ấy mặc đồng phục trường mình.
Chà, đồng phục trường mình thì gần như na ná giống đồng phục của các trường khác trong khu này thôi nên tôi có thể nhận nhầm.
“Mình tự hỏi liệu mình có nên ở lại sau khi việc đó xảy ra rồi không.”
Đùa thôi.
Tôi nghĩ về điều đó nhưng làm sao tôi có dũng khí mà quay lại đó.
Tôi theo dòng người đi xuống sân trường và đi theo sự chỉ dẫn của giáo viên đang hét to ở giữa sân trường bằng loa phóng thanh:
“Học sinh mới, vui lòng đến nhà đa năng.”
Tôi cảm thấy có một chút nhớ nhà nên tôi không thể che giấu đi sự lo lắng và đi tới nhà đa năng cùng với cổ áo được duỗi thẳng.
◇
“Chà, chào các em học sinh mới!”
Và tiếp tục.
Tôi đang lắng nghe lời phát biểu trang trọng của hiệu trưởng ở phía sau các hàng học sinh đứng xếp hàng dưới sự hướng dẫn của giáo viên — người hiện đang ở bên trong nhà đa năng...
Những chàng trai và cô gái ở phía trước, phía sau, bên trái và bên phải tôi đều đang thì thầm nói chuyện với nhau.
Họ chắc chắn là đã quen nhau từ trước rồi.
Tôi thắc mắc liệu tôi có thể kết bạn được với họ không.
Khi tôi đang liếc nhìn họ, bất chợt tôi nghe được một cuộc trò chuyện của các cô gái đang ở hàng cạnh hàng tôi.
“Hey, nghe gì không? Có một vụ quấy rối xảy ra ở trên tàu sáng nay đó.”
“Yeah, tớ nghe rồi. Tớ nghe rằng là một cậu học sinh mặc đồng phục trường mình đã bắt được hắn.”
“Có tin đồn rằng anh ấy đã giải quyết và bắt hắn ta phải ngã xuống. Thật tuyệt vời, anh ấy là tiền bối của chúng ta chăng? Muốn gặp anh ấy quá.”
“Yeah. Anh ấy nhìn rất ngầu, phải không?”
Khi lắng nghe cuộc trò chuyện của họ thì tôi đã nhận ra được người mà họ đang nhắc đến là ai.
Có lẽ, chỉ là có lẽ, đó là tôi.
Tên biến thái mà xuất hiện ở trên đoàn tàu này chắc chắn là hắn.
Thật khó mà hình dung được rằng có bao nhiêu nạn nhân bị hắn quấy rối trong ngày hôm đó rồi.
Và đó chắc chắn là tôi — người mà đã hạ gục tên đó khiến hắn bất tỉnh.
Tôi chỉ đơn giản là mất cân bằng, nhưng nếu nói về việc giải quyết vấn đề, thì tôi đã giải quyết hắn.
……Đó là điều mà họ đang nói chuyện với nhau đấy à?
“Chà, các em học sinh mới, vui lòng tìm kiếm tên mình ở trên bản tin đặt ở phía sau và đi tới lớp học tương ứng của mình. Nếu mà các em không biết lớp mình ở đâu, vui lòng liên hệ giáo viên gần nhất.”
Học sinh đi ra ngoài mà không hề chen lấn nhau cả.
Và rồi bắt đầu từ hàng ngoài cùng bên trái, những học sinh mới theo thứ tự rời khỏi nhà đa năng.
Ngay sau đó, hàng của tôi giải tán và tôi đang tìm kiếm tên tôi ở trên bảng tin của trường phía sau tôi và tìm thấy tên nó ở giữa các học sinh năm nhất.
“Well… hmm?”
Tôi đặt giày của tôi ở trước lối ra của nhà đa năng rồi chạy ra ngoài, và từ một khoảng cách, tôi có thể thấy một cô gái đang đứng giữa khu đất trống ngay cạnh nhà đa năng.
Phần còn lại của đám đông cũng bị mê hoặc bởi ánh nhìn đơn độc của một nữ sinh đứng một mình ở một nơi nào đó.
“Ai vậy?”
“Nhưng liệu cô ấy có xinh đẹp không?”
“Cô ấy có một cặp chân dài! Năm 2? Năm 3? Từ khoảng cách này, cô ấy trông thật dễ thương.”
Cô ấy chắc chắn phải đứng cách xa chúng tôi khoảng 10 mét, vì vậy tôi không thể nhìn thấy gương mặt của cô ấy một cách rõ ràng, nhưng kể cả thế thì cô ấy vẫn trông thật xinh đẹp.
Tôi nhìn cô ấy như những người khác đã làm khi tôi hòa vào dòng người trong đám đông.
Và rồi sau khi bị ai đó đẩy khiến tôi suýt chút nữa bị mất cân bằng, tôi nhìn lại vào khu đất trống, nhưng cô ấy đã không còn ở đấy nữa.
♥ (Góc nhìn nhà gái)
Nhà ga Akaitohama hôm nay lại thật chật chội.
Bởi vì sức ảnh hưởng của phim ảnh hoặc là một thứ gì đó khác, lượng người đổ về đây ngày càng tăng.
Tôi cảm thấy nó rất là phiền phức.
Cho dù đó là người ở nhà ga hoặc một cặp đôi đang chụp ảnh tự sướng bằng điện thoại của họ, bọn họ chỉ quan tâm đến bản thân mà thôi.
Tại sao không ai giúp tôi mặc dù có rất nhiều người ở đây?
Tôi đã phải chịu đựng việc bị theo dõi một thời gian rất dài rồi kể từ lúc tôi bắt đầu đi học bằng tàu.
Tôi đã phải chịu đựng những ánh nhìn ghê tởm, và thậm chí tôi còn phải nghe tiếng mở cửa của tàu khá nhiều lần rồi.
Có lẽ tôi đang bị chụp lén hoặc bị gì đó khác.
Nhưng dường như chẳng ai biết về điều đó cả.
Kể cả khi tôi nói với cảnh sát, họ sẽ chỉ nói là họ không biết vì tôi không có đầy đủ bằng chứng.
Kể cả khi tôi nói chuyện với nhân viên nhà ga, họ chỉ nói rằng họ sẽ phản hồi nếu có người khả nghi.
Đến cuối cùng, mọi người đều đang bị say sưa bởi bầu không khí của vùng thị trấn này. Họ hạnh phúc với sự phát triển của quê hương mình đến mức họ chẳng quan tâm xem có ai bị rắc rối gì không.
Còn cái bãi biển đẹp thì bây giờ ngập trong rác thải.
Khu vực xung quanh nhà ga, vốn dĩ trước đây an toàn, thì gần đây bắt đầu gia tăng số lượng người lạ lảng vảng quanh đây. Tôi nghĩ rằng sự gia tăng số lượng người là một phần nguyên nhân khiến tôi trở thành nạn nhân của kẻ theo dõi.
Điều này thật sự không tốt chút nào.
Vì rằng tôi không giỏi giao tiếp với mọi người nên sự nổi tiếng hiện tại của Akaitohama chỉ đem lại phiền phức cho tôi mà thôi.
Tôi lại bước lên tàu vào ngày hôm nay với tâm trạng tồi tệ.
Tôi đứng cạnh thân tàu vì không muốn nhìn vào mắt những người xung quanh, chịu đựng sự lắc lư của tàu và nắm chặt váy của tôi lại để không có ai có thể nhìn trộm tôi. Tôi thắc mắc liệu tôi có phải gặp chuyện biến thái xảy ra với mình trên chuyến tàu hôm nay.
Đầu tôi lại đau như búa bổ khi nghĩ về điều đó.
Ai là kẻ thù mà ai không phải?
Chỉ vì tôi nghĩ về điều đó, tôi thậm chí đã sợ phải giao tiếp với nhiều người.
Thậm chí ở trên trường, tôi còn không còn cơ hội để giao tiếp với bạn bè của mình nữa.
Tôi đoán nó được gọi là sự ngờ vực.
Sau tất cả, tôi không có ai ở bên cạnh mình cả.
Những thằng con trai đến với tôi không gì khác ngoài mục đích đê hèn.
Cái cách mà chúng nó nhìn chằm chằm vào ngực và chân của tôi khiến tôi phát ớn.
Kể cả khi họ tiếp cận và trò chuyện với tôi với mục đích tốt, thì sau khi họ nhận ra rằng tôi chỉ là một kẻ nhàm chán với họ thì họ sẽ bỏ tôi lại một mình.
Đến cuối cùng, đây là tất cả những gì mà họ muốn làm với tôi.
Tất cả bọn con gái đến với tôi đều chỉ vì lợi ích của bản thân.
Cái cách mà chúng nó khoe khoang về tôi như thể chúng nó cũng sở hữu những đặc điểm đó của tôi thật sự kinh tởm.
Họ nói: [Bởi vì cậu xinh đẹp], [Bởi vì cậu nổi tiếng với đám con trai], [Bởi vì trai đẹp sẽ đến đây khi tớ ở cùng cậu].
Đó là lý do mà họ muốn làm bạn với tôi.
Tôi có thể nghe thấy giọng nói đó vang vọng khắp não tôi.
Nó không phải là sự tự ý thức hay hoang tưởng.
Thực tế, tất cả họ đều nói với tôi là tôi nổi tiếng với đám con trai, hoặc tôi nên giới thiệu họ đến một người nào đó hoặc điều gì đó đại loại như vậy.
Và khi tôi bảo với họ rằng tôi không có người nào như vậy cả, họ chỉ nhún vai và bỏ đi.
Không ai muốn nói chuyện tử tế với tôi.
Bọn họ chỉ nhìn tôi xem tôi có hữu dụng với họ hay không.
Thế giới này thật sự chỉ toàn cặn bã.
Bọn chúng nên chết đi.
Hãy để chúng nó nên chết đi.
Tôi… cũng nên chết đi.
“Ah.”
Khi tôi đứng đó trong trạng thái choáng váng cảm nhận rằng mình muốn chết như một lẽ dĩ nhiên, có hai người đàn ông tự dưng lại ngã về phía tôi.
Một người là nam thanh niên chắc chắn là học sinh mới của trường tôi, nhận biết rõ ràng là bộ đồng phục mới tinh của trường tôi, và một người là gã trung niên bẩn thỉu.
Chắc hẳn là do sự rung lắc của tàu nên họ mới bị ngã xuống.
Tôi thắc mắc họ làm cái quái gì vào sáng nay vậy.
“……Eh.”
Khi tôi còn đang bị choáng, một số bức ảnh rơi ra khỏi túi của người đàn ông và rơi vãi xung quanh chân tôi.
Và khi tôi nhìn vào đó, tôi đã bị sốc nặng.
Toàn bộ đều là ảnh chụp trộm bên trong váy của phụ nữ.
Và…
“……Trong đó có cả mình.”
Tôi ngay lập tức nhận ra đôi chân đó là của ai.
Tôi biết chắc chắn đó là tôi bởi vì đôi tất và hình dáng của bàn chân.
Tôi cảm thấy một sự sợ hãi tràn ngập trong tôi khi nhận ra mình đã bị chụp ảnh lén, rồi hắn đứng dậy thu gom những bức ảnh nhưng hắn ta thì đang từng bước tiếp cận tôi...
“Nế-nếu điều này xảy ra, liều thôi!”
Tôi nhìn vào khuôn mặt xấu xí của gã ta và:
“Kyaaa!”
Tôi la lên.
Nghĩ lại thì, đây chắc chắn là lần đầu tiên tôi hét lên để nhờ sự giúp đỡ của người khác.
Ngay khi tôi hét lên để chống trả người đàn ông đang tiến về phía tôi đồng thời bảo vệ bản thân tôi khỏi bàn tay nhơ nhuốc của hắn, khung cảnh xung quanh tôi bỗng nhiên bị chậm lại.
Mọi người đều nhìn tôi.
Rồi họ nhìn vào người đàn ông.
Họ đang nhìn.
Chỉ là đang nhìn thôi.
Không ai giúp đỡ tôi cả.
Tôi đoán là tôi vẫn còn hy vọng khi kêu cứu.
Tôi đã nghĩ ít nhất sẽ có một người nào đó đến để giúp đỡ tôi.
Nhưng thực tại thật tàn ác.
Khi tôi đã chắc chắn về việc tôi sẽ bị sờ soạng bởi một người lạ ngay chốn đông người.
Tôi biết hắn ta chắc chắn sẽ bị bắt ngay sau đó và rồi mọi người sẽ cảm thấy ổn thỏa khi cảnh sát hoặc ai đó bắt được thủ phạm.
Tôi sẽ sống với những gì đã xảy ra với tôi trong một thời gian dài.
Tôi đã nghĩ về điều này theo một cách bình tĩnh lạ thường và khi tôi đã buông xuôi không còn sức để phản kháng.
Thì nó đã xảy ra.
“Whoa.”
Nam học sinh đó lại ngã lần nữa vào hắn ta.
Người đàn ông tiếp cận tôi với cơ thể đang chạm mạnh vào vai tôi bị đẩy xuống, và rồi đầu hắn đập xuống sàn và bất tỉnh.
Nam học sinh đó đứng lên với vẻ mặt có chút đau đớn, có vẻ bị thương nhẹ ở đầu gối hoặc hông.
“……”
…..Điều đó không quan trọng với tôi.
Người mà đã giúp tôi vượt qua cơn khủng hoảng này đang ở ngay phía trước tôi.
Trái tim tôi đã rung động trước khoảnh khắc đó.
Tôi cảm thấy dòng máu trong người đang lưu thông rất nhanh, cùng lúc đó thời gian tưởng chừng như ngừng trôi khi ấy bắt đầu trở lại bình thường.
“Xin vui lòng lùi ra sau, có một vụ quấy rối xảy ra ở trên tàu.”
Đoàn tàu dừng lại ở nhà ga, và hai nhân viên nhà ga tiến vào trong khoang tàu, len lỏi qua đám đông hành khách đang đi xuống tàu.
Và người đàn ông mà đã tấn công tôi đã bị hạ gục.
Toàn bộ nhà ga đang hoàn toàn trở nên hoảng loạn.
Tôi cũng thấy mình đang thoát khỏi nơi đó…
1 viên cảnh sát đến và đưa tôi ra khỏi nhà ga.
◇
“.…Vậy thì tôi coi như không có chuyện gì xảy ra?”
“Đúng vậy, bởi vì tôi vẫn chưa bị đụng chạm.”
Tôi trả lời câu hỏi của viên cảnh sát ngay tại chỗ, và mặc dù tôi chắc chắn phải đóng vai nạn nhân một lúc lâu nữa, tôi muốn đến trường của mình một cách nhanh chóng nên tôi đã nói với họ rằng tôi không còn việc gì để trình bày nữa và họ đã thả tôi ra. Tôi có thể được họ liên lạc khi họ phát hiện ra rằng tôi là đối tượng của một bức ảnh chụp lén mà đã bị tịch thu vào lần sau…, nhưng đó là vào một dịp khác.
Trên hết, tôi phải nhanh chóng đi đến trường.
Tôi phải đi đến trường nhanh nhất có thể để tìm ra danh tính của người đàn ông mà đã cứu tôi ở trên tàu.
Anh ấy có vẻ là một học sinh mới, vậy nên có lẽ anh ấy đang ở bên trong khi lễ khai giảng còn chưa kết thúc.
Khi anh ấy ra khỏi nhà đa năng, đó là lúc tôi nghĩ đây là một cơ hội tốt.
Tôi nóng lòng muốn tìm ra anh ấy.
Lần đầu tiên trong đời, tôi lại chỉ đang nghĩ tới về người anh hùng quả cảm đã cứu tôi ở trên tàu.
Người đàn ông mà đã cứu tôi và ra đi mà không để lại một lời nhắn gì.
Có lẽ kể cả lúc lần đầu tiên anh ấy bị ngã, anh ấy đã có chủ đích ngã về phía tôi bởi vì anh ấy đã thấy hành vi bất thường của tên biến thái.
Thật bình thường nhưng cũng thật phi thường.
Chỉ nhớ đến khuôn mặt anh ấy thôi đã khiến cho trái tim tôi đau nhói còn cơ thể thì rạo rực hết cả lên.
Cảm giác này là gì?
Nó là gì vậy?
Tôi muốn tìm ra nó.
Tôi nhanh chóng chạy tới trường.
◇
“……Tôi đoán là đã đến lúc rồi.”
Lễ khai giảng đã kết thúc và lớp học đã bắt đầu.
Ngày đầu tiên của học kỳ mới, tôi đã đến muộn.
Nhưng nó không thành vấn đề nếu tôi giải thích tình huống khi đó và hỏi giáo viên liệu có tha thứ cho tôi hay không.
Tôi mải mê tìm kiếm bóng dáng của anh ấy.
Khi tôi đến bãi đất trống nơi có thể nhìn thấy lối ra vào của nhà đa năng, một đám đông học sinh mới đi ra ngoài.
Tôi nhìn chằm chằm vào họ từ một khoảng cách nhỏ. Bằng một cách nào đó, những học sinh mới đó lại đang hướng ánh mắt về tôi, nhưng tôi không quan tâm tới những ánh mắt đó.
Anh ấy đang ở nơi đâu?
Sao tôi lại trở nên bồn chồn như vậy?
“…..Ah.”
Khi tôi hít một hơi thật sâu để làm dịu trái tim đang loạn nhịp và cơ thể đang nóng bừng của mình, đôi mắt tôi đã bắt được ánh nhìn mà tôi đang tìm kiếm.
“Mình biết mà, đó là một học sinh mới.”
Đó là anh ấy, người đã giúp tôi ở trên tàu.
Anh ấy dường như không nói chuyện với bất kỳ ai, và khi anh ấy tiến về phía trước cùng lúc bị dòng người đẩy đi, anh ấy cũng nhìn thấy tôi. Sau đó, một dòng học sinh mới khác bước ra từ phía sau anh ấy, và anh ấy quay mặt đi, mất thăng bằng như thể bị ai đó đẩy.
Không giống như những kẻ khác nhìn mình, anh ấy là người duy nhất không nhìn tôi với ánh mắt khả ố. Anh ấy giúp đỡ tôi bằng một sự chân thành chứ không hề mang mục đích cá nhân nào.
Đáng yêu quá…
Trong một thế giới mục nát, trong một thành phố hỗn loạn và trong một ngôi trường chỉ toàn là những kẻ tầm thường, tôi không thể tin rằng mình lại có thể tìm được ai đó dễ thương như vậy.
Cơ thể tôi đang dần trở nên nóng ran.
Mồ hôi đang trào ra khắp nơi trên cơ thể tôi.
Có thứ gì đó đang trào ra trong tôi.
Tôi cuối cùng cũng nhận ra rằng cảm giác này là gì.
Đây chính là định mệnh.
Mọi bất hạnh và thất vọng của tôi cho đến bây giờ đều vì lý do này.
Phải… nó là dành cho lý do này.
“……Yêu. Em yêu anh.”
Em sẽ gặp anh sớm thôi.
Hãy chờ em nhé.
–
–

