WN

Chương 20

2025-10-19

1

(góc nhìn main)

“……Mình đoán là chị ấy đi rồi, chắc vậy.”

Tôi bước ra khỏi bồn rửa, mặc quần áo vào, và ngay lập tức chạy ra phòng bếp.

Trong khi tôi đã ngâm mình trong bồn tắm hơn ba mươi phút,tôi đã không còn nghe bất kì tiếng động nào, đặc biệt là từ bên ngoài.

Khi tôi mở cửa nhà bếp, chả còn ai ở bên trong đó nữa.

Khi tôi chạy ra trước cửa nhà, tôi nhận ra rằng giày của Senpai đã không còn nữa .

“Chị ấy về rồi, huh.”

Cuối cùng thì tôi cũng đã được thở khí trời.

Tôi đã tin chắc rằng Senpai đã về nhà, dù điều này có chút thô lỗ nếu nói ra, nhưng thực lòng thì tôi đã tin như vậy.

Kể cả khi ở trường chị ấy có là tiền bối của tôi đi chăng nữa thì việc ở chung cùng với một người phụ nữ xinh đẹp mà tôi còn chưa tiếp xúc bao giờ đã đủ để khiến tôi tăng xông bất cứ lúc nào như cả tối hôm nay rồi.

Bên cạnh đó, bản thân tôi cũng là một thằng con trai, nên rất khó để nói rằng tôi sẽ không nảy sinh ra những hành vi đê hèn nếu như chị ấy vẫn cứ tiếp tục ở nhà tôi.

Hoặc có thể, trong trường hợp...

Sẽ rất khó xử nếu tôi thể hiện một ý nghĩ xấu xa mà có thể bị coi là một sự hiểu lầm, và chị ấy, người đã mất công tỏ ra thân thiện với mẹ tôi, sẽ nhìn tôi như người xa lạ.

Hay lắm.

Chà, bây giờ tôi phải khóa cửa nhà lại.

Dạo này hay lắm mấy đứa biến thái lắm…….

“Hm, khóa rồi?”

Khi mà tôi cố gắng cắm chiếc chìa khóa vào trong ổ khóa của cửa, tôi mới nhận ra rằng nó đã bị khóa rồi.

….Chị ấy chưa rời đi à?

Chả lẽ chị ấy ở trong nhà tắm?

“Senpai, chị còn ở nhà tắm không?”

Vì rằng, nếu chị ấy thực sự là muốn đi đến phòng tắm , thì điều mà tôi có thể làm chỉ có thể là gọi thật lớn từ cửa nhà này vọng đến phòng tắm.

Nhưng chả có phản hồi gì cả.

Tôi đoán chị ấy đã về nhà rồi.

“….Chà, dù sao thì… bình thường thôi.”

Tôi vốn dĩ đã giải tỏa bầu không khí căng thẳng từ trước đó rồi nên giờ tôi mà nghĩ lại về vấn đề này nữa thì chắc tôi lại chết thêm phát nữa mất, thế là tôi nhanh chóng trở về phòng.

Khi tôi vào phòng của mình, tôi nhận ra rằng phòng mình lại bị thay đổi một lần nữa.

“Mẹ à, mẹ lại vào phòng con mà không có sự cho phép của con lần nữa rồi. Nếu mẹ mà có nhiều thời gian đến mức dọn dẹp hộ con căn phòng này trước khi đi, thì tại sao mẹ lại không tiễn chị ấy đi cùng chứ?”

Tấm ga trải giường đã bị thay đổi.

Mẹ tôi không những sắp xếp lại bàn học cho tôi, mà còn lau chùi nó rất kĩ càng.

Mẹ tôi thực sự đã trở thành một người mẹ mà tôi không hề hay biết dù mẹ tôi còn cái tính tự do đấy hay không.

“Chà, lên giường đi ngủ thôi.”

Tôi cảm thấy có chút mệt mỏi, chắc chắn là do tắm lâu rồi.

Tôi nhanh chóng tắt đèn và nằm xuống giường đi ngủ.

Mùi thơm dặc trưng của đồ phơi dưới ánh nắng mặt trời kết hợp với một mùi hương dịu nhẹ đã khiến cho cơn mệt mỏi của tôi dịu đi phần nào. Nếu tôi có bảo ai đó rằng là tôi chỉ có thể cảm thấy thư giãn với mùi nước hoa của mẹ mình, chắc họ sẽ cười nhạo tôi và gọi tôi là thằng mother-con mất.  [note82429]

……Tôi tự hỏi liệu thằng Kaneko sẽ trò chuyện bình thường với tôi vào ngày mai chứ.

Tôi vẫn không hiểu những lời mà Takaya san đã nói lúc ấy.

Nếu như tôi làm cho Miyama san cảm thấy tồi tệ như vậy,tôi chắc chắn sẽ nói lời xin lỗi ngay nếu có thể ……nhưng tôi không nghĩ rằng mình thực sự làm gì đó tắc trách cả.

Có lẽ tôi nên để yên cho cô ấy, như những gì mà Takaya san đã từng nói.

Hôm nay đúng là ngày mà tôi chả biết đường nào mà lần.

Tôi mong rằng ngày mai sẽ là một ngày bình yên.

Tôi tự hỏi liệu ngày mai mình có thể được thấy Senpai vào ngày mai không…….

Sáng hôm sau.

Hôm nay, trong khi đang trên đường đến nhà ga, tôi bắt gặp Hyori senpai.

Sau khi rời khỏi nhà và đi thẳng một lúc, tôi rẽ phải trước khi gặp trục đường chính và tôi đã thấy nhà ga.

Tôi đã nhìn thấy chị ấy ở một góc nào đấy.

Lần này thì giống như việc tôi tình cờ gặp chị ấy trên đường đi đến nhà ga rồi.

Dù từ một khoảng cách xa như vậy, tôi  có thể khẳng định chắc nịch rằng người phụ nữ đó chính là Senapi vì chị ấy bước đi nhẹ nhàng qua khu dân cư vắng vẻ.

Tất nhiên, nó gần như vậy vì rằng chị ấy vừa mới đến nhà tôi xong.

Kể cả khi nó không phải vậy, Tôi chắc chắn sẽ nhận ra chị ấy ngay lập tức.

Bởi vì từ khoảnh khắc tôi thức giấc vào buổi sáng, tôi đã rời khỏi nhà để tìm kiếm chị ấy, tất cả những gì trong đầu tôi đều là chị ấy.

Chị ấy xinh đẹp, tay nghề tốt, mà phong thái thì rất giống một quý cô.

Như một lẽ tự nhiên,tôi đã thấy mình dính chặt với chị ấy rồi- bởi chúng tôi gặp nhau nhiều lần quá rồi, nhưng chị ấy ở một tầm quá cao so với tôi.

Tôi cảnh giác Hyori senpai.

Tôi không biết liệu mình có thể nói rõ ràng cho chị ấy là em thích chị không.

Tôi muốn biết về chị ấy nhiều hơn.

Tôi muốn nói chuyện với chị ấy nhiều hơn.

Đó chính là những điều đã quay cuồng trong đầu tôi.

Nhưng tôi không thể nói được điều đó cho chị ấy, nên tôi chậm rãi theo sau chị ấy đi đến nhà ga.

Trong tất cả những lần đi tàu gần đây, tôi luôn nhìn thấy Senpai luôn ở cùng khoang với tôi và luôn cách tôi một khoảng khá là ngắn.

Bất chợt, tôi bị nuốt chửng bởi đám đông người và mất dấu Senpai.

Tôi đã đến trường học.

“Haa……”

“Này, Sendai, có chuyện gì mà mày thở dài vậy?”

“Ah, Kaneko. Không, không có gì đâu.”

Kaneko gọi tôi với một cử chỉ đầy thân thiện.

Nhưng tôi trả lời nó một cách hời hợt, không ăn nhập gì với sự vui vẻ của Kaneko.

“Có chuyện gì thế, Sendai? Mày vẫn còn buồn về những gì mà  Takaya san nói với mày vào ngày hôm qua à?”

“Chà, đúng, đúng là như vậy. Nhưng giờ thì tao ổn rồi.”

“Tao hiểu. Trước đó tao chưa nghe chi tiết về vụ ấy như nào, nhưng tao tin vào mày.”

“Mày có thể ở phía Takaya san nếu mày muốn.”

“Đó. Hôm quá, tao rất vui vì mày đã lo lắng về vấn đề đó cho tao. Đó là lí do tại sao mà tao vẫn muốn làm bạn và là đồng minh đáng tin cậy của mày đó, Sendai.”

“Kaneko……Yeah, cảm ơn mày. vậy, mày và Takaya san vẫn đang trong một mối quan hệ tốt chứ, phải không?”

“Chà, nó tốt lắm. Ngày mai là ngày nghỉ mà, đúng chứ ? Nên là bọn tao khi ấy hứa với nhau là sẽ đi mua sắm cùng nhau .”

“Vãi, tao ghen tị với mày rồi đấy, tao ước gì mình cũng có bạn gái nữa.”

Chúng tôi tiếp tục nói những câu chuyện phiếm khác trong khi vẫn tiếp tục đi đến lớp học.

Tôi đã thấy Takaya san và Miyama san đã ở trong lớp học trước đó rồi.

Và rồi, Miyama san quay mặt về hướng tôi, đôi mắt hai chúng tôi chạm nhau.

Nhưng cô ấy nhanh chóng quay mặt đi hướng khác để tránh mặt tôi.

Tất nhiên, không ngoài dự đoán của tôi, nhưng tôi cũng chả còn thiết tha gì cho cam.

Kaneko nhìn thấy cảnh đó và an ủi tôi bằng cách nói , [Nếu tao mà tìm được em nào đó ngon ngon thì tao sẽ giới thiệu ẻm đó cho mày cho.]

Đúng là người anh em.

Tôi bắt đầu cảm thấy nhớ nó khi mà nó đã có bạn gái.

Nếu Kaneko đi chơi cùng với Takaya san, nó chắc chắn sẽ dành ít thời gian với tôi .

Nếu điều đó xảy ra, tôi sẽ phải tự tùm cho mình một cô bạn gái , hoặc là tôi sẽ trở về với cuộc sống vô vị thường ngày như hồi tôi học cấp hai.

…..Nếu là Kaneko, có lẽ tôi sẽ nói chuyện với nó về vấn đề này .

“Aiyo, tao có vài việc mà tao muốn nói chuyện với mày trong suốt thời gian nghỉ trưa.”

“Cái gì đấy? Mày ghen tị với Takaya san nên mày muốn chiếm dụng tao làm của riêng à?”  [note82430]

“Không phải, cái thằng điên này. Tao chỉ muốn nói chuyện với mày một số việc thôi.”

“Oh, có phải là chuyện tình cảm không?”

“….Tao không biết về nó.”

“Haha, kể cả khi trông mày như là một boy nghiêm túc như thế thì mày vẫn có hứng thú với vấn đề đó sao , Sendai?”

“Tao chưa nói đến điều đó mà.”

“Được rồi, giờ nghỉ trưa đến rồi.”

“……Đi thôi.”

Ngay lúc này, tôi muốn nói chuyện cùng với  Kaneko về những gì mà tôi đã nảy sinh với   Hyori senpai trong suốt những ngày qua.

Tôi thực ra là đang có tình cảm với Hyori senpai, điều đó theo tôi nghĩ là tốt.

Tôi biết rằng tôi chắc chắn sẽ bị cười chê nếu như tôi nói ra điều đó, nhưng tôi vẫn muốn thằng Kaneko nói cho tôi biết rằng tôi phải làm gì để có thể biết thêm nhiều hơn về chị ấy.

Nghĩ tới đây, tôi tự hỏi rằng liệu hộp cơm trưa có được chuyển đến tay tôi như mọi khi không.

Tôi thắc mắc liệu Hyori senpai thường ăn gì trong bữa trưa và hơn thế nữa…

(góc nhìn nhà gái)

“Mình lỡ mất dịp đưa bento cho anh ấy rồi.”

Tôi đã rất vui bởi vì tôi có thể cảm nhận được ánh nhìn của Tokiwa kun vào tôi trong suốt thời gian đi đến trường .

Tôi vốn dĩ là sẽ phục kích anh ấy từ cửa soát vé lúc sớm, nhưng tôi không ngờ rằng anh ấy lại đi phía sau tôi.

Fufu, liệu món bánh hamburger đó hoạt động hiệu quả chứ?

Hoặc là Tokiwa kun đã say mê mình từ lúc ban đầu rồi ?

Phải, đúng thế.

Anh đã mạo hiểm cả tính mạng của mình để có thể bảo vệ em.

Nhưng em thì luôn cảm thấy xấu hổ tới mức mà em không thể chịu đựng được việc được đứng cùng với anh, khiến anh có cảm giác phải nói chuyện một mình.

Tôi đã rất lo sợ rằng anh ấy không thích tôi nếu như tôi cho anh ấy thấy mặt hướng nội này của mình nhưng anh ấy luôn đến với tôi trong những tình huống quan trọng nhất.

Tokiwa kun đã nắm lấy tay tôi.

Tokiwa kun đã đưa tôi con thú nhồi bông ấy.

Tokiwa kun đã làm việc nhà ngay bên tôi.

Anh ấy luôn cố gắng vì tôi.

Nên tôi cũng muốn đáp lại kì vọng của anh ấy.

Theo dõi anh ấy là chưa đủ.

Tôi yêu anh ấy.

Ngày hôm nay, mẹ-chồng-của-tôi đã nhờ tôi chăm sóc cho anh ấy về mặt ăn uống.

Tôi phải hoàn thành tốt trách nhiệm của một người vợ.

“Yeah, hôm nay mình chắc chắn phải làm nó…mình sẽ đưa tận tay cho anh ấy hộp cơm trưa này.”

Đợi em nhé. Tokiwa kun.

Em yêu anh

Ghi chú

[Lên trên]
có khi nào phải thêm tag incest ko :))
có khi nào phải thêm tag incest ko :))
[Lên trên]
v-vai gãy :))
v-vai gãy :))