WN

Chương 16-17

2025-10-16

5

(góc nhìn main)

“Haa…..có quá nhiều thứ xảy ra trong ngày hôm nay rồi.”

Ngay khi tôi vừa về đến nhà, tôi ngồi xuống một cái ghế ở trong nhà bếp và lẩm bẩm một mình.

Đôi tay tôi vẫn không ngừng run rẩy.

Lần cuối cùng mà mình cảm thấy lo lắng là khi nào nhỉ?

Lần cuối cùng mà tôi run rẩy như này là lúc mà tôi bị ép phải trình diễn độc tấu với cây đàn piano, nhưng đó cũng là xưa lắm rồi.

“…..Hi vọng mình không gây rắc rối gì cho chị ấy.”

Liệu Hyori senpai sau đó có lấy còn thú nhồi bông mà tôi đã để lại lúc ấy không?

Nếu trường hợp đấy xảy ra, tôi thắc mắc liệu phản ứng của chị ấy lúc ấy sẽ ra sao.

Sự thật là tôi chỉ là một thanh niên mới lớn, người mà chị ấy chỉ nhìn qua một vài lần lại bất chợt dúi vào tay chị ấy một con thú nhồi bông- là tôi thì tôi cũng cảm thấy sợ chết khiếp ra.

Tôi thắc mắc tại sao tôi lại làm thế.

Tôi chắc chắn bình thường sẽ không bao giờ làm thế cả.

“….Khi tôi nhìn vào khuôn mặt của Senpai, thật khó cho tôi có thể nhắm mắt làm ngơ.”

Biểu cảm đó…

Bầu không khí diễm lệ không thể tả được khi đó đã khiến tôi phát điên.

Khuôn mặt đó, mái tóc như mặt trới đó rung rinh khi tàu đung đưa, cái cổ mỏng đó…

Tất cả chúng đều hoàn mĩ đến mức tôi tưởng nó chỉ ở trong tranh.

Đó chắc chắn là lí do linh tính tôi mách bảo rằng phải chạy ngay đi trước khi mọi chuyện tồi tệ hơn…

Nếu bằng một cách nào đó mà một người phụ nữ xinh đẹp đó cảm ơn tôi…

Không, không…

 Tôi chắc chắn nghĩ rằng tôi muốn được thấy khuôn mặt vui vẻ của chị ấy.

Khi chị ấy cười, nụ cười đó tỏa nắng biết nhường nào.

Tôi đã nghĩ tới những điều đó hạnh phúc đến nhường nào, lấp đầy trái tim tôi đến nhường nào khi chị ấy cười…

Tôi tự hỏi liệu mình đã bám dính lấy chị ấy……

Thật kì lạ khi mà ta có thể đổ một ai đó mà chưa từng nói chuyện với nhau cả.

Chị ấy có một khả năng bí ẩn mà tôi không thể nào biết được.

Chị ấy không chỉ xinh đẹp, mà chị ấy còn ẩn giấu trong mình một cái gì đó mà khiến tôi phải tò mò về nó.

Tôi cảm nhận được chị ấy là người gắn bó với tôi nhất, mặc dù chúng tôi còn chưa liên lạc gì.

Hương thơm ngào ngạt của chị ấy bằng cách nào đó khiến tôi hoài niệm về căn nhà của mình….

Tôi tự hỏi liệu đó có phải là cộng hưởng không.

……..Đùa thôi. Mình nghĩ quá nhiều rồi.

Ding dong.

Khi tôi vừa dứt mạch suy nghĩ thì chuông cửa vang lên.

Có phải là nhân viên giao hàng?

Mẹ tôi lúc nào cũng hay mua mấy cái thứ linh tinh ở trê Internet mà.

“Vâng.”

Tôi ngay lập tức đến trước cửa và mở cửa ra.

Nhưng không ai ở đó cả.

“Cái gì vậy, thằng nào trôn mình à?”

Tôi đoán rằng vẫn còn vài người chưa thích cập nhật hệ điều hành hay sao mà còn thích chơi cái trò bấm chuông lén này.

Nhưng mấy ngày qua có rất nhiều người khả nghi, nên tốt nhất vẫn là khóa cửa lại.

“Sigh…….”

Tôi đóng cửa lại, phàn nàn về trò đùa của ái đó.

Và lại lần nữa khi tôi đến nhà bếp.

Ding dong.

Tiếng chuông cửa lại vang lên.

Cái này nó là mất dạy rồi đấy.

Cảm thấy thật phiền phức, tôi mở cửa ra lần nữa, lần này dùng nhiều lực hơn.

“Hey, thằng quái nào làm…..eh?”

“Oh, mình biết là mình đến đúng chỗ rồi mà.”

“Kaneko……và Takaya san, sao hai cậu lại ở đây vậy?”

“Chà, hôm nay hai bọn tớ đến đây để vui chơi thôi.”

“Không, ý mình là, sao cậu biết nơi mình sống?”

“Tớ hỏi hàng xóm quanh đây xem có nhà nào có tên là Tokiwa san ở đây không thôi. Đừng cẩn trọng thế chứ. Phải không, Takaya san?”

“Đúng vậy, Tokiwa là một cái họ siêu hiếm luôn.”

Hai người họ, vừa nói rằng họ hôm nay đi chơi ở đấy, vẫn đang nhìn vào tôi, nhưng chỉ có một người là cười nói vui vẻ thôi.

“Tớ hiểu. Vậy, điều gì đã mang hai người tới đây vậy?”

“Chà, Takaya san có điều muốn nói với cậu. Có được không?”

“Takaya san? Chà, được thôi.”

Takaya san, người mà tôi chưa từng nói chuyện trước đó, nghiêng đầu mình và tôi tự hỏi chuyện gì mà cô ấy cần nói với mình nhỉ.

Takaya san cúi đầu xuống, mắt nhìn một chút về phía trước, và Kaneko nói, [Căn nhà này rộng vải] khi nó phấn khích lần đầu vào nhà tôi.

Sau khi tôi dẫn họ đến phòng khách của mình, tôi đi lấy nước và nghĩ về cuộc hội thoại sẽ xảy ra sắp tới.

“…..Mình hiểu, nó chỉ có thể là vấn đề về Miyama san.”

Chỉ có thể là điều này thôi.

Tất nhiên, tôi chả biết chuyện gì xảy ra cả, nhưng chắc chắn đã có chuyện gì đó xảy ra để rồi khiến Miyama san cư xử kì lạ vào ngày hôm nay sau cuộc gọi hôm ấy.

Có phải tôi nói điều gì đó kì lạ và khiến cô ấy nổi giận mà tôi lại không hề hay biết?

Không, nhưng hình như cô ấy cũng nói nhưng điều gì đó kì lạ với tôi vào tối hôm qua…….

Sau tât cả, tôi sẽ phải chờ và xem xem thế nào.

“Xin lỗi vì đã để các cậu chờ đợi.”

Khi tôi quay trở lại phong khách cùng với những chén trà, họ đang ngồi cạnh nhau ở trên ghế sofa.

Tôi chỉ muốn nói rằng mình ghen tị với họ quá.

Tôi chắc là họ đã có thời gian vui vẻ cùng nhau,nên tôi ghen tị với họ.

“Vậy, cậu muốn nói với tớ chuyện gì?”

“Oh, đúng nhỉ. Takaya san, nói với cậu ấy.”

“Yeah,……um, là về  Chika.”

“Chuyện gì xảy ra với Miyama san?”

“…….”

Khi tôi nhìn Takaya san nhìn đi đâu đó, trông như kiểu là đang lưỡng lự để nói ra chuyện gì đó, tôi có thể nói rằng điều này là không tốt đâu.

Đó là lí do tôi cảm thấy sợ hãi khi hỏi, nên tôi đã uống trà trước cả khách.

Sau một thoáng im lặng, Takaya san nhìn tôi và hỏi.

“Sao cậu lại lừa Chika?”

“Lừa?”

Tôi hỏi ngược lại, mắt mở to.

“Chika nghĩ rằng Tokiwa kun là một người tốt, nhưng đừng có lợi dụng cậu ấy sau lưng chứ.”

“Từ từ, cậu đang nói cái gì vậy? Tớ lừa Miyama san lần nào, và ý cậu là gì khi cậu bảo tớ là lợi dung cậu ấy sau lưng?”

“……Xin lỗi về sự đường đột này. Tuy nhiên, đánh giá từ phái góc nhìn của cậu, Tokiwa kun cũng không có ý định xấu nào cả. Nhưng như thế thì quá đủ rồi.”

“Không, không, cậu đang hiểu nhầm tớ về vấn đề gì rồi đấy? Tớ thực sự nghĩ rằng tớ chỉ đang có một cuộc trò chuyện bình thường và vui vẻ với Miyama san thôi.”

“Yeah, giờ thì hết rồi. Đừng liên lạc với Chika nữa.”

“……”

Tôi có rất nhiều câu hỏi mà tôi muốn hỏi.

Tôi không biết mình đã sai ở đâu cả, sao tôi lại có thể chịu đưng sự chỉ trích nặng nề như này?

Tôi đã nói dối cậu ấy từ ban đầu?

Tại sao Miyama san lại tránh né tôi kể cả khi cô ấy đã nói tôi là người tốt chứ, và tại sao Takaya san lại cố gắng tách tôi ra khỏi người bạn của cô ấy chứ.

Tôi rất muốn nói hết những bưc bối trong lòng mình ra, nhưng nhìn vào biểu cảm nghiêm túc của Takaya san và vẻ mặt thất thần của Kaneko, tôi đã kìm lại lòng mình để tránh leo thang căng thẳng.

“……Okay, tớ không biết gì cả, nhưng tớ xin lỗi. Cậu có thể chuyển lời xin lỗi này của tớ tới Miyama san chứ?”

“Yeah, okay.”

“U-um, Takaya san.”

“? Có chuyện gì vậy?”

“Erm…..”

Kể cả vào những tình huống ngặt nghèo nhất, tôi vẫn lo cho thằng bạn thân của tôi hơn tôi.

Tôi thấy lo lắng cho Kaneko nếu như tôi chính là lí do mà ngăn cách hai người họ đến với nhau, mặc dù họ đang có mối quan hệ rất tốt.

“Kaneko là một người tốt. Kể cả khi nó chơi chúng với tôi thì nó cũng không phải là người xấu.”

“Sendai……”

“Tokiwa kun…..yeah, tớ biết. Bên cạnh đó, tớ cũng nghe từ Kaneko rằng Tokiwa-kun không phải là người xấu. Nhưng tớ không muốn người bạn thân thiết nhất của mình bị tổn thương nữa. Thế đó. Cảm ơn về tách trà.”

Ngay khi Takaya san đứng dậy, Kaneko cũng rời khỏi bàn cùng cậu ấy.

Tôi thấy họ đã bước ra khỏi cửa nhà.

Takaya san cúi đầu xuống như lúc cô ấy vào, và nhìn thằng Kaneko trông như thể đang cố gắng nói với tôi điều gì đó.

Tôi đứng chết lặng trước cửa nhà.

Cảm giác lâng lâng của ngày hôm qua đã hóa hư vô luôn rồi.

Thay vào đó, tôi cảm thấy trống rỗng, giống như kiểu ai đó đã khoét một lỗ lớn vào trái tim tôi vậy.

Tôi cảm thấy mình không muốn làm gì nữa, nên tôi quyết định lên phòng.

(góc nhìn nhà gái)

“Oh, Shion chan?”

“Cháu chào cô. Cô đang trên đường trở về nhà ạ?”

“Yeah. Oh, cháu đang đến vì thằng Sendai nhà cô à? Thế thì cùng nhau về nhà nào.”

“Điều đó ổn chứ cô?”

“Tất nhiên. Cô luôn luôn cảm kích về lòng tốt của cháu khi cháu đã nấu bữa tối cho nó. Sao nó lại không giới thiệu một đứa con gái xinh đẹp như cháu cho cô chứ?”

“Toki…..Sendai kun anh ấy có chút xấu hổ khi nói điều đó, nhưng hôm qua anh ấy đã tặng cháu một con gấu trúc. Anh ấy yêu cháu nhiều lắm~.”

“Hm, điều đó tốt thật đó. Vậy chúng ta cùng nhau nấu bữa ăn tối nhé?”

“Vâng ạ, cháu rất mong chờ điều đó. Nhưng cô đừng nói gì cho anh ấy biết ạ. Anh ấy khá là xấu hổ và không thích khi nghe kiểu đó đâu ạ.”

“Ồ, cô biết rồi. Nó luôn luôn như vậy mà. Và cũng khó cho cô nữa khi mà một cô gái xinh đẹp như Shion chan lúc nào cũng chạy trốn khỏi con trai cô.”

“Cô à…..”

“Nhưng mà, cô nghĩ thằng bé khi đó sẽ bất ngờ như thế nào nếu nó phát hiện ra rằng cô thực ra đã trở thành bạn tốt của người bạn gái mà thằng bé đang bí mật hẹn hò. Fufu, thằng bé lúc đó chắc sẽ chả nói được lên lời đâu, nên điều này vẫn ổn trong một thời gian nữa. Shion chan nữa, đừng lo lắng về cô mà cứ làm tốt vai trò của cháu nhé.”

“Vâng ạ, cháu cảm ơn cô nhiều.”

Ngay khi tôi sẵn sàng đi đến đấy, thì tình cờ làm sao, tôi đã gặp mẹ của anh ấy.

Lúc ấy khi mà tôi đến nhà anh ấy lần đầu, tôi đã gặp mẹ của anh ấy vì cô ấy là người về nhà trước, và cô ấy đã ngay lập tức ưng tôi luôn.

Kể từ đó, chúng tôi đã trở thành “bạn bè” và giữ liên lạc với nhau.

Cô ấy bảo tôi chăm sóc hộ anh ấy giúp cô.

Nó giống như sự đồng ý chính thức của gia đình nhà chồng vậy.

Tôi đã được phép ở cùng với anh ấy khi nào mà chúng tôi cùng nhau lên đại học, mọi thứ có vẻ thuận buồm xuôi gió rồi.

Nhưng tôi thắc mắc rằng phản ứng của anh ấy sẽ như thế nào khi thấy mình đi cùng với mẹ anh ấy nhỉ.

Fufu, để em tạo bất ngờ nhé

“Mẹ về rồi đây. Sendai, con có ở nhà?”

Khi chúng tôi đến nhà, chúng tôi thấy giày của anh ấy ở bên ngoài, nhưng anh ấy lại không phản hồi gì.

“Cô xin lỗi cháu, chắc thằng bé nó đang ngủ ở trong phòng của nó rồi. Cháu muốn cô đánh thức nó chứ?”

“Thôi ạ, anh ấy chắc hẳn là đang mệt lắm, nên cô cho anh ấy nghỉ ngơi đi ạ. Cháu không phiền đâu.”

“Cháu đúng là người tốt. Quá tốt cho thằng Sendai nhà cô rồi.”

“Không có gì đâu cô. Anh ấy là người mà đã luôn luôn giúp cháu rồi.”

“Cảm ơn cháu vì đã liên tục giúp đỡ thằng bé. Giờ chúng ta cùng nấu ăn chứ?”

“Vâng ạ.”

Tôi đi đến nhà bếp cùng với mẹ-chồng-của mình.

Tôi bảo với mẹ chồng của mình hôm nay làm hamburgers, và tôi nhanh chóng thái hành tây và nhào nặn thịt.

Trong khi đó, mẹ chồng thì làm món salad.

Sau khi tạo thành hình bánh hamburger, tôi đặt tất cả chúng vào trong cái chảo nóng.

Một tiếng xì xèo vang lên và mùi của thịt nướng thì đã phảng phất khắp căn phòng.

Và rồi tôi nghe thấy tiếng bước chân từ trên tầng trên.

Tokiwa kun, anh dậy rồi à?