♠
Sau khi ánh hoàng hôn cuối cùng đã không còn ở trên biển, tôi quyết định là trở về nhà mình.
Trên đường trở về nhà, tôi nhận được cuộc gọi từ Kaneko.
“Chào Kaneko? Yeah, tao đã chào tạm biệt cô ấy rồi.”
“Chán thế . Tao vừa hứa sẽ có một cuộc hẹn khác vào lần tới đó.”
“Thật à? Điều đó tốt thật, mọi thứ rồi sẽ tốt lên nhỉ.”
“Yeah, tao đoán thế. Nhưng tất cả cũng là nhờ mày cả.”
“Không, không, không. Bọn tao vừa mới chia tay xong. Nhưng mày có biết đường không đấy?”
“Có chứ, ấn tượng ban đầu rất là tốt. Ngày mai chúng ta sẽ nói chuyện tiếp về nó.”
“Okay, okay. Chúc mày có được giấc mơ đẹp.”
Có vẻ như Kaneko đang có một tình bạn tốt Takaya san.
Tôi khá là ghen tị với nó, nhưng tôi vẫn cảm thấy hết sức là vui khi mối tình bạn với Miyama san này có thể sẽ trở thành tình yêu dù rằng vẫn còn xa vời lắm.
Chà, nếu như tôi cố gắng làm những điều tốt nhất có thể để vun đắp nó, thì tôi cũng sẽ hái được quả ngọt thôi…đoán vậy.
Tôi tự hỏi rằng liệu tôi làm như vậy là đã tốt chưa.
“Con về rồi.”
Khi tôi trở về nhà thì đèn trong nhà vẫn sáng, có vẻ như là tôi về sớm hơn so với tôi nghĩ.
Tất nhiên, mẹ tôi vẫn không ở nhà như mọi khi, nhưng vẫn còn tí cơm thừa .
Hôm nay là món cơm rang.
“Mẹ mình về thì ít nhất cũng phải dọn dẹp mớ này trước khi đi chứ. Và tại sao mẹ mình lại không thể đợi mình về nhà chứ?”
Kể cả khi chỗ làm của mẹ tôi cách nhà tôi không xa lắm, nhưng mẹ tôi thì chưa bao giờ đi ra ngoài để mua nguyên liệu để nấu cho đứa con trai của mình một bữa ăn cả.
Mẹ tôi là một người phụ nữ có tính độc lập khi luôn cho tôi một khoản tiền nhỏ và để mặc tôi muốn làm gì thì làm với nó, nhưng sự thật mấy ngày hôm nay mẹ mình nấu cơm cho mình ăn đã khiến tôi cảm thấy có gì đó đã thay đổi.
Tôi đã luôn cố gắng bắt chuyện với mẹ mình mỗi khi tôi nhìn thấy mẹ mình, nhưng mấy ngày qua thì chúng tôi đã không thấy mặt nhau rồi.
Hôm qua tôi đã về trễ rồi, nhưng mẹ tôi do còn tham gia mấy bữa tiệc tùng nên còn về trễ hơn.
“Hm, ngon. Nhưng sao hôm nay có vẻ hơi cay nhỉ.”
Công nhận là món này chỉ hơi cay thôi… chỉ là mình uống nước hơi nhiều.
Tất nhiên,tôi sẽ chuẩn bị đi tắm
Ngày hôm sau.
“Hôm nay là ngày mà tôi phải đi mua đồ .”
Tủ lạnh vẫn chưa được đầy ắp.
Nên hôm nay tôi quyết định sẽ đi mua sắm, và sau khi hỏi xem siêu thị đã tạm thời đóng cửa ngày hôm kia có mở cửa không, tôi đã đi đến đó.
Có vẻ như hệ thống làm lạnh có vấn đề và họ đang xử lý nó. Tôi nghe rằng họ sẽ giảm giá một lượng lớn sản phẩm vào ngày hôm nay thay cho lời xin lỗi, nên tôi nhanh chóng chạy tới siêu thị.
◇
“Hmmm, hôm nay mình lời rồi.”
Thịt và rau là hàng được giảm giá đặc biệt nên tôi đã trở về nhà với hai tay hai túi đầy ắp đồ ăn.
Sau khi đặt toàn bộ thức ăn vào trong tủ lạnh, khi tôi còn đang hài lòng với việc tủ lạnh được đầy ắp thì điện thoại tôi bỗng đổ chuông.
Đó là một số lạ.
“……Vâng?”
“Ah, Sendai kun? Là tớ, Miyama.”
“Ah, Miyama san? Chúc một ngày tốt lành. Có chuyện gì vậy?”
“Tớ xin lỗi vì hôm qua đã để mặc cậu một mình. Tớ đã xin được số điện thoại của cậu từ Kaneko kun và Ricchan. Tớ xin lỗi vì đã gọi cho cậu một cách đường đột như vậy.”
“Tớ tưởng là việc gì to tát lắm, cậu không cần phải lo lắng về việc đó nữa đâu.”
“Tớ biết ngay cậu sẽ nói như này mà. Vậy, sau đó cậu có đi hẹn hò với Hiyori senpai không?”
“Hẹn hò? Không, không, tớ không biết chị ấy hay những gì liên quan đến chị ấy cả.”
“Eh, cậu nghiêm túc đấy hả?”
“Đó là những gì mà tớ cố gắng muốn nói vời cậu vào hôm qua.”
“Hmmm. Nhưng cô ấy là một tiền bối, tớ tưởng rằng cậu chắc chắn đã biết về chị ấy chứ.”
“Tớ đoán chị ấy tỏa ra bầu không khí như vậy. Có vẻ chị ấy sống gần đây, nhưng tất cả chỉ có thế, tớ chỉ có thể nhìn thấy chị ấy khi đang ở trên tàu hay khi trở về nhà thôi.”
“Vậy là cậu đã đổ chị ấy chỉ bằng việc nhìn chị ấy thôi ấy hả.”
“Không, không, không, không phải thế.”
“Ahaha, Sendai kun, thật vui khi trêu cậu. Lần sau tớ gọi cho cậu được chứ?”
“Yeah, tất nhiên rồi.”
“Tớ sẽ gọi lại cho cậu khi nào tớ rảnh. Gặp cậu sau.”
Sau khi Miyama san cúp máy, tôi lại trở nên vui sướng lần nữa.
Lần đầu tiên mình được con gái chủ động gọi điện cho mình.
Có thể chúng tôi lúc này vẫn chưa được thân lắm, nhưng nếu tôi cứ tiếp tục duy trì mối quan hệ, có thể trong tương lai chúng tôi có thể đến bên nhau.
Nghĩ về điều đó thôi đã khiến tôi rất mong chờ vào ngày mai rồi..
Chúng tôi sẽ cùng nhau đến trường, cùng nhau ăn bữa trưa, và rồi thì……
Yeah, mình đang rất hưng phấn.
Mình nghĩ là mình sẽ đi tắm thật nhanh để rồi lên giường nằm ngủ, và ngày mai đi đến trường thật là sớm.
“Mình đến sớm quá. Không ai ở đây cả.”
Tôi thức dậy từ sớm sau khi đã có một khoảng thời gian vui vẻ với người con gái ngày hôm qua và thậm chí lại còn được người ta gọi cho chứ.
Tôi bắt chuyến tàu sớm hơn mọi khi nên khi đến trường và vào lớp thì thấy lớp vắng quá.
Nhưng Kaneko sẽ đến sơm thôi, nên Miyama san và Takaya san cũng thế thôi.
Tôi mong chúng tôi có thể nói chuyện vui vẻ về ngày hôm qua.
“Nhưng mình cũng bắt gặp Hyori senpai hôm qua nữa, tình cờ thôi nhỉ?”
Do tôi đã bắt chuyến tàu sớm hơn mọi hôm nên tôi không nhìn thấy chị ấy đâu.
Thật sự thì, khi tôi đối mặt với chị ấy nhiều lần, tôi cứ có cảm giác như chúng tôi lúc này đã là người quen của nhau vậy.
Tôi tự hỏi liệu chị ấy có nhận ra tôi?
Tôi tự hỏi liệu chị ấy có hiểu lầm tôi mà nghĩ tôi là kẻ biến thái không vì tôi cứ liên tục “tình cờ gặp chị ấy như này.
“…..Chà, mình chả làm gì sai trái cả. Ý mình là, cô đơn thật sự là buồn chán.”
Tôi nhìn vào đồng hồ đeo tay của mình và nó mới chỉ 7:30.
Tôi cảm thấy khá lạc lõng khi đi lang thang trong lớp như này.
Vì lẽ đó, tôi rời khỏi lớp học.
Tôi đi loanh quanh khắp tòa nhà một cách vô định để có thể giết thời gian, và đi thẳng tới tủ giày.
Từ sân trường, tôi nghe thấy tiếng tập luyện của các câu lạc bộ vào buổi sáng.
“……Hm, đó là?”
Tôi nhìn về phía sân tập và thấy một nam học sinh nhìn có vẻ là đàn anh của tôi. Anh ấy khá là lớn, và đứng trước mặt anh ấy là một hình bóng quen thuộc
“Hyori senpai. Chị ấy làm gì vậy?”
Chị ấy đang đứng đối diện với nam học sinh kia với vẻ mặt lạnh tanh như thường thấy, nhưng có vẻ tâm trạng chị ấy không được tốt lắm.
Vì chả còn việc gì ý nghĩa hơn, tôi đã đi đến đó với sự tò mò của mình và đã nghe được cuộc hội thoại.
“Hey, Hyori, có gì đó ở mình à? Điều đó là ổn thôi nếu như cậu đi chơi với tớ một lần đấy.”
Người thanh niên ấy nói với giọng điệu lộ rõ vẻ tuyệt vọng.
Có vẻ như anh ấy đang ngỏ lời với Hyori senpai.
Sau tất cả, nếu chị ấy xinh đẹp như vậy thì nổi tiếng là điều tất yếu.
Tôi tự hỏi liệu Senpai có chấp nhận lời mời của anh ấy?
Kể ca khi đó không phải là vấn đề của tôi, thì tôi vẫn cứ tiếp tục hóng chuyện.
“……”
“Hey, cậu nói gì đi chứ. Cậu nói xem tớ sai chỗ nào.”
“Hết rồi à? Còn gì đặc sắc không.”
“Cái……không, cậu nhìn tớ như này thôi chứ tớ lúc nào cũng có mặt trên sân của đội tuyển trường và mình học cũng tốt nữa.”
“Nếu với thành tích xuất sắc như này mà có thể khiến tôi đổ một ai đó, thì chắc tôi sẽ cưới người đó nhỉ.”
“T-thì điều đó khá là mới mẻ nhỉ.”
“Vậy thì, tôi hỏi cậu, điều gì khiến cậu thích tôi mà hẹn tôi ra đây vậy?”
“Thì…….bởi cậu dễ thương quá, điều đó là xấu à?”
“Không điều đó không xấu. Nhưng tôi chả thấy cậu ngầu cái quái nào cả, nên rất khó cho tôi có thể nhìn thẳng vào cậu.”
“Gnnnnn……”
“Tôi đi đây. Tạm biệt và đừng nói chuyện với tôi một lần nào nữa.”
“Ugh…….”
Chàng thanh niên bị từ chối một cách tàn nhẫn đã ngã xuống đất và ngồi xổm xuống như thể sắp gục ngã ngay tại chỗ. Và chả có một chút nào đoái hoài đến người thanh niên xấu số kia, Hyori senpai đã biến mất.
Lần đầu tiên, tôi được nghe thấy Hyori senpai nói chuyện với người khác.
Chị ấy đúng là một người lạnh lùng như lời đồn.
Tôi hiểu, vì nếu chị ấy mà tát nước theo mưa với thanh niên kia, thì lời đồn đã không lan rộng đến như vậy.
…Điều đó có nghĩa rằng cô ấy là người mà tôi không thể nào với tới được.
Khi tôi xác nhận lại lần nữa về tính cách của Hyori senpai, tất cả những dự định và quyết định của tôi nhanh chóng bay màu.
Tôi không thể hình dung được việc chị ấy sẽ mở lòng với ai đó rồi sau đó gắn bó với người ấy được.
Sự thật rằng,tôi đã gặp chị ấy ở đây và ở đó, và rồi nắm lấy tay chị ấy mà không có sự cho phép gì cả, nhưng chắc chắn rằng chị ấy đang để mắt tới mình.
Tốt hơn hết là nên tránh xa chị ấy càng xa càng tốt.
Tôi đã từng tin rằng chị ấy là người đã làm bữa cơm trưa rồi bỏ vào tủ giày của tôi, nhưng tôi đã lầm.
Không thể nào chị ấy làm chuyện này được.
Tôi thực sự đã mắc một sai lầm và tôi đã mang và lại còn ăn nó rồi để lại chỗ cũ chứ.
“……Nhưng nếu vậy thì ai chứ?”
Đến cuối cùng, tôi lại lật ngược vấn đề bento.
Điều đó có nghĩa rằng hộp cơm này vốn dĩ là làm cho một người khác.
Nếu thế thì, tôi đã gây tội cho người làm bento đó rồi.
“Hey, Sendai, mày đến sớm thế.”
“Oh, Kaneko, chào buổi sáng. Trông mày có vẻ tràn đầy năng lượng nhỉ.”
Tôi quay trở lại lớp học đúng lúc mà Kaneko- người mà mới chỉ đến đây không lâu, chỉ tay vào tôi và đến gần tôi.
“Hehe, tao đã trò chuyện với Takaya san suốt cả đêm hôm qua. Oh, bên cạnh đó, Miyama san muốn biết số của mày, nên tao đã đưa số mày cho cậu ấy.”
“Yeah và cô ấy đã gọi cho tao.”
“Vậy là mày cũng vậy à. Cùng nhau làm đối tác tốt của họ nha, người anh em.”
“Chà, đừng phưc tạp quá lên đấy chứ.”
Khi chúng tôi ngồi đúng vị trí của mình, Takaya san và Miyama san cũng đến lớp học.
Takaya san thì đi tới chỗ Kaneko.
Nhưng khi tôi nhìn vào Miyama san thì bằng vài lí do nào đó, cô ấy lảng tránh ánh mắt của tôi.
“H-hm?”
“Hey, hey, Sendai, trước đó hai cậu đang dỗi nhau à?”
“Kh-không. Hôm qua, chúng tớ chỉ trò chuyện bình thường thôi.”
“Hmmm. Có lẽ cậu ấy vẫn còn cảnh giác về điều gì đó, trông cậu ấy có vẻ khá là ngượng.”
“…….Tớ mong vậy.”
Nhưng tôi cảm thấy nó không phải như vậy.
Lẽ dĩ nhiên, trước đây tôi chưa từng nói chuyện với con gái trước đây cả, nên tôi chả thể kết luận được điều gì cả, nhưng đây là những gì mà linh tính tôi mách bảo tôi rằng.
Chắc chắn rằng cậu ấy đang tránh né mình.
Nhưng tôi không biết tại sao.
Chả lẽ tôi phải đến đủ gần cậu ấy rồi hỏi sao cậu lại né tránh mình.
Đến cuối cùng, tôi vẫn đang ở trạng thái thiếu chắc chắn khi lớp học bắt đầu.
Tôi mong chờ Miyama san sẽ nói chuyện với tôi trong suốt giờ nghỉ trưa, nhưng đã không nói chuyện với tôi rồi, cô ấy còn không nhìn vào tôi luôn.
Giờ trưa đã đến.
◇
“Huh… thái độ của cậu lúc ấy là gì vậy, Miyama san.”
Hôm nay mình phải ăn một mình rồi.
Kaneko và Takaya san đang ở quán cà phê của trường cùng nhau.
Vì vậy, Miyama san đã rời khỏi lớp học ngay khi giờ nghỉ trưa đến.
Và cũng vì vậy, không ai mời tôi cả, tôi quyết định đi đến căn tin trường để mua bánh mì giúp tôi lấp đầy sự đói và sự cô đơn vậy.
“Ah, lại nữa…….”
Trên đương tới cửa hàng, tôi đi ngang qua tủ giày và lại lần nữa thấy hộp cơm trưa được treo vào bên trong tủ.
Tôi lại lấy nó ra một lần nữa và lại nhìn xung quanh.
Nhưng tôi không thấy một cô gái nào nhìn tôi cả.
Không một ai.
“…..Chuyện quái gì vậy?”
Hai ngày trong một tuần, tôi đã nhận hộp cơm trưa từ một người lạ mặt.
Như bạn thấy đấy, điều này khá là đáng sợ đấy.
Nhưng nó lại là cái hộp đấy, nên tôi chắc chắn là người trước đó và người này là một.
“……Một trái tim khác à.”
Ngồi ở một góc của tòa nhà, tôi kiểm tra bên trong thì thấy vẫn là cái hộp của ngày hôm đó, với một trái tim được trang trí bằng vảy cá hồi ngay trên chốc cơm trắng .
Bên cạnh đó là món gà rán, rong biển sấy và món salad khoai tây.
Tất cả đều là món hợp khẩu vị của tôi.
“……Chà, sẽ rất tệ nếu như mình vứt nó đi.”
Tất nhiên, tôi cũng sợ khi cắn miếng đầu tiên.
Nhưng trước khi tôi có thể nhận ra được nó có bị ôi thiu hay bị đầu độc không, tôi đã quyết định thưởng thức nó.
Điều đó có nghĩa là nó vô hại.
Nhưng tôi thắc mắc tại sao người đó lại không đưa cho tôi một cách trực tiếp.
Không quan trọng người đó như nào, tôi cũng sẽ rất vui vì người đó đã làm bento cho tôi.
“…Có lẽ mình nên để thư vào trong đấy một lần nữa.”
Hôm nay, tôi sẽ viết ra hết những cảm xúc của mình.
Mình rất vui khi cậu làm bữa trưa cho mình, mình rất muốn cảm ơn cậu từ thật đáy lòng, vì vậy cậu hãy cho mình biết cậu là ai.
Sau khi hoàn thành bữa trưa của mình, tôi viết điều đó vào trong một tờ giấy khá là nát và để nó vào bên trong hộp cơm.
Tôi cũng treo lại hộp cơm trưa vào tủ giày nữa.
“Sendai, hôm nay tao đi chơi với Takaya san, nên hẹn mày lần sau.”
Sau giờ học, Kaneko nói với tôi một cách vui vẻ và nhanh chóng rời khỏi lớp.
Tôi đã bị tổn thương khá nhiều khi nó có thể nói ra lời vô tâm đến như vậy, nhưng nhìn vào biểu cảm hạnh phúc của nó,tôi không nỡ phàn nàn gì cả.
Chả bù cho tôi, tôi còn chưa hề nói chuyện với Miyama san ở trường.
Sau giờ học, Miyama san đã đi về nhà ngay lập tức.
Tôi đoán nó có nghĩa rằng những người thích tôi họ đều không nghiêm túc với tôi tí nào.
Tôi đã ngộ nhận rằng chỉ vì tôi có thể trở thành bạn của một người ”thực” như Kaneko, tôi có thể thích nó nữa.
Tôi đoán rằng một khi họ đã ở trong bóng tối thì mãi mãi sẽ chỉ ở trong bóng tối thôi.
Haa, thật sầu ghê.
“Hộp bento……mình đoán là nó không còn ở đây nữa.”
Tuy nhiên, có thể đó là người hâm mộ tôi- người mà tôi chả biết đó là ai có lẽ đã rời khỏi đây rồi.
Hôm nahy, lại một lần nữa, hộp cơm trưa lại bị lấy đi.
Tôi thực sự muốn gặp người hâm mộ nào có thể sẵn sàng cống hiến vì tôi đến như vậy.
“……Mính nghĩ mình sẽ đi đường vòng để trở về nhà.”
Còn đâu tâm trạng vui vẻ của buổi sáng nữa?
Cảm thấy chút bực dọc, tôi đã không đi đến nhà ga nữa, thay vào đấy tôi lại đi quán game ở trung tâm mua sắm trước khi tôi đến nhà ga.
Điều đó không phải là việc tôi muốn làm mọi thứ.
Tôi không muốn về nhà và chịu đựng sự đau khổ nữa.
“Heh, bên trong sạch sẽ ra phết.”
Biển hiệu và bên ngoài của nó nhìn có vẻ cũ, nhưng khi vào bên trong, khu vực này lại rộng rãi và sạch sẽ một cách đáng kinh ngạc, cùng với một vài học sinh ở khu vực này sau giờ tan học.
Tôi đi đến chỗ dành cho trò gắp thú ở phía góc phía sau của cừa hàng để tránh mấy trò đua xe và game nhiều phần chơi vì nó chỉ phù hợp cho mấy đứa choai choai hay mấy người nhìn có vẻ bất hảo thôi.
Tôi nhìn vào những con thú nhồi bông và mô hình được trưng bày ở bên trong và tìm xem cái nào là cái tôi muốn nhất .
Nhưng tất cả chúng điều khiến tôi cảm thấy không xứng đáng để bỏ tiền ra chơi cả.
Tôi không muốn tiêu tiền một cách vô ích, và tôi sợ rằng một khi đã chơi thì không dứt được.
Nhưng vì tôi đã đến đây rồi, tôi muốn ít nhất thì mình cũng phải được cái giải nào đó, nên tôi đã tìm kiếm giải mà tôi có thể chinh phục được.
“……Hyori senpai.”
Tôi đã nhìn thấy Hyori senpai đang nhìn chằm chằm vào trò gắp thú với con gấu trúc khá lớn nằm bên trong đấy.
Tôi tự hỏi là cô ấy thích nó à?
Nhưng đây vẫn là điều bất ngờ đối với tôi khi biết được chị ấy hay lui tới chỗ như này.
“……”
Chị ấy đặt một đồng xu 100-yen vào trong thùng game và bắt đầu khởi động trò chơi, nhìn ngầu đét.
Chị ấy nhanh chóng ấn vào cái nút và hạ cánh tay máy xuống.
Và rồi nó móc vào phần thân của con thú, và nhấc nó lên.
Nó có vẻ là một giải thưởng lớn, nhưng tôi nghĩ chị ấy có thể lấy được.
Tôi hiếm khi xem cảnh lấy phần quà ra, nên tôi đã xem đến khi nào làm được thì thôi.
Nhưng ngay khi nó đang ở trước cái lỗ, con thú máy bỗng dưng rơi khỏi tay.
Nó lăn vào một vị trí khác.
“……Chà, không có gì bất ngờ cả.”
Kể cả khi nó ở rất gần rồi, thì một phần quà lớn như vậy cũng khó có thể lấy đi bằng hành động nhỏ như vậy được.
Chị ấy ngiêng đầu một chút lộ rõ vẻ tiếc nuối khi chị ấy nhìn thấy con thú nhồi bông đấy tuột khỏi tầm tay của mình.
Và rồi chị ấy rời khỏi đấy.
“……Chị ấy gần như đạt được rồi, tiếc nhỉ.”
Sau khi chị ấy rời đi, tôi đứng trước con gấu trúc mà tôi thấy trước đó.
Nhìn kĩ hơn, tôi thấy khoảng cách của nó đến cái lỗ chỉ cách nhau có tí.
Nếu chị ấy làm nó thêm một lần nữa, chị ấy có thể thắng và lấy được nó rồi.
“…Mình nghĩ mình có thể lấy được.”
Nhờ có Senpai, phần thưởng đã ở vị trí đẹp.
Nhưng tôi cảm thấy vẫn khá là khó chịu khi chơi nó vì rằng tôi là thể loại người thích chơi mấy trò chơi có thể ngốn nhiều tiền này.
Ai đó khác thì cũng sẽ làm điều tương tự thôi.
Nếu trong trường hợp đó, chả có lí do gì mà họ có thể phàn nàn tôi nếu tôi chơi cả.
“Thử thôi.”
Nó không phải là điều tôi muốn.
Nhưng nó là điều duy nhất mà tôi có thể làm.
Tôi đút đồng xu 100 yen và nhắm vào con gấu trúc mà trước đó đã bị rơi.
The panda được nâng lên, như lần trước.
Và rồi,
“Ah, nó vào rồi.”
Tôi làm được chỉ với một lần.
Tôi lấy nó ra từ cái lỗ lớn mà nó lăn vào đó và nhận thấy rằng nó khá là lớn .
Tôi thấy khá là xấu hổ nếu như mình mang cái này lên tàu để trở về nhà.
Nhưng tôi cũng cảm thấy rất là ngượng ngùng nếu như mình lại để lại nó ở nơi mà mình từng lấy ra, nên tôi đã nhờ nhân viên ở đấy lấy một cái túi lớn rồi đặt nó vào bên trong và rồi rời khỏi cửa hàng.
“Toẹt vời, mình đã tiêu tiền vào thứ vô bổ rồi.”
Nếu tôi có chị hay em gái, hẳn khi ấy họ sẽ rất hạnh phúc khi tôi đưa nó cho họ.
Nhưng tôi là con một mà, làm gì có ai để đưa chứ.
Hoặc là, tôi không biết mẹ tôi sẽ phản ứng như nào nếu tôi để con đấy vào trong phong mình chứ.
Có lẽ tôi sẽ bán nó trên Mericari vào lần tới.
“……Chà, có vẻ như Hyori senpai rất muốn nó.”
Trên đường tới nhà ga, hình bóng của Senpai trước đó bỗng hiện lên trong tâm trí tôi.
Chị ấy luôn có vẻ mặt vô cảm, nhưng tôi lại thấy chị ấy đáng thương hơn.
Tất nhiên, đây chỉ là tưởng tượng của tôi thôi.
Thật khó để có thể hiểu được cảm xúc của một ai đó, nên việc có thể hiểu được một người nào đó chỉ gặp có vài ba lần là điều bất khả thi.
Nhưng bằng cách nào đó, tôi cảm nhận được điều đó.
Cô đơn và bất lực.
“…..Chà, khá là đáng sợ khi mà con thú nhồi bông mà mình nhắm tới bị cuỗm đi bởi một người mà mình còn chả quen biết.”
Trong khi chờ đợi tàu ở sân ga, tôi nhìn ngó xung quanh để tìm Hyori senpai.
Tuy nhiên, nếu như tôi xuất hiện và bất thình lình đi đến chỗ chị ấy mà đưa con thú nhồi bông này , mọi người chắc chắn sẽ nghĩ tôi là thằng bám đuôi và có thể còn tệ hơn cả thế nữa.
Tôi sẽ mang nó về nhà và bán nó trên Internet.
“……”
Chuyến tàu về nhà hôm nay vắng một cách kì lạ.
Tôi ngồi xuống mà không phải giành giật với ai cả và đặt một cái túi lớn vào ghế cạnh tôi.
Một con gấu trúc nhồi bông nắm trong cái túi lớn đó.
Tôi vẫn khá là xấu hổ.
Tôi cảm giác cứ như kiểu liêm sỉ của tôi xuống đáy vậy.
Thật may khi có ít người ở trên chuyến tàu này.
“……Ah.”
Ai đó đã đi đến ngồi cạnh chỗ tôi.
Lại nữa, lại là Hyori senpai.
Chà, dù rằng chúng tôi vừa ở cùng một chỗ trước, nên nó không có gì là lạ nếu như giờ tàu chạy có thể trùng nhau.
Kha là sợ hãi đấy.
Tôi không thể không suy nghĩ tới việc người khác sẽ đánh giá tôi như nào khi tôi cầm con gấu trúc nhồi bông này.
Tất nhiên, chị ấy chắc chắn sẽ không nhìn vào tôi đâu, nên tôi đoán là chỉ có tự mình ý thức được mình đang ngượng ngùng thôi.
“……”
Tôi tiếp tục giữ im lặng và quay đầu đi chỗ khác để tránh ánh nhìn cô ấy.
Tôi nhìn vào sàn tàu khá trơn trượt, khi vọng rằng điều đó sẽ có thể đánh lạc hướng.
Chị ấy ngồi ngay cạnh tôi.
Và rồi chị ấy và tôi cùng nhau giữ lấy con gấu trúc ở ngay giữa chúng tôi.
“……”
Tôi, tất nhiên rồi, vẫn giữ im lặng.
Hoặc là, thế quái nào có cả trăm chỗ trống thế này mà chị ấy là ngồi cạnh tôi là sao?
Như tôi dự đoán, chị ấy đang cố gắng nói với tôi một điều gì đó…..
“…….”
Nhưng chị ấy cũng không nói gì hay thậm chí là nhìn tôi cả.
Chuyến tàu này đưa chúng tôi đến Akaitohama, nên chúng tôi đều nhìn thẳng về phía trước.
Mặc cho bầu không khí nặng nề và ngượng ngùng này, vẫn có một mùi hương thơm thoang thoảng từ người chị ấy.
Tôi vốn dĩ là không định nhìn đâu, nhưng do mùi thơm quá nên tôi đã lén liếc nhìn sang chị ấy và thấy chị ấy đang nhìn vào con gấu trúc với một chút đượm buồn.
Tôi biết là chị ấy muốn nó.
Nhưng tôi chắc nếu ai đó thích chị ấy thì họ cũng sẽ không đủ điên để yêu cầu một thứ gì đó từ một ai đó mà chị còn không hề bắt chuyện đến.
Thậm chí tôi cũng không đủ điên đến mức bất thình lình đi đến chỗ của một người con gái xa lạ và dúi vào tay họ một con thú nhồi bông cả.
Nếu tôi làm……đúng thế, tôi chắc chắn sẽ làm điều này một cách lén lút.
Tôi thắc mắc liệu cô gái mà lén đưa tôi cơm trưa ấy sẽ cảm thấy như nào.
Điều đó có thể khiến cô ấy cảm thấy có chút nặng nề trong lòng nếu như tôi với cô ấy gặp nhau, nên tôi đoán đó là lí do mà cô ấy chọn cách đấy để gửi cho tôi.
Nhưng tôi thì đang đứng trước mặt chị ấy rồi.
Nếu tôi cứ lơ đi để lại con gấu trúc cho chị ấy, chị ấy chắc chắn sẽ nghĩ rằng là tôi để quên.
“……”
Tôi nhìn vào chị ấy lần nữa để quyết định xem rằng tôi có nên đưa cho chị ấy không, nhưng rồi tôi chỉ thấy chị ấy nhìn vào con gấu trúc suốt thời gian đó.
Nhìn thấy điều đó, tôi đã hạ quyết tâm.
Và kể cả khi điều đó có phiền phức tới đâu đi nữa, tôi vẫn nói với giọng nhỏ nhẹ.
“Um……nếu chị không phiền, chị muốn lấy con này chứ?
Cứ như kiểu mình đang nói chuyện với sàn tàu vậy.
Nhưng nó giống như kiểu là tôi đang tự kỉ thì đúng hơn.
“……Điều đó ổn chứ?”
Chị ấy nói.
Cùng lúc đó, con tàu dường như bị rung lắc nhẹ, và rồi dừn lại vì đã đến nhà ga Akaitohama rồi.
“Đ-đến nơi rồi.”
Ngay khi tàu mở cửa, tôi nhanh chóng chạy ra khỏi tàu như kiểu trốn chạy vậy.
Tôi không biết chị ấy sẽ làm gì với con thú nhồi bông đó sau đó nữa.
♡
“Tokiwa-kun……geez, em sẽ theo anh đến khi đôi ta nên thành đồi thông.”
Tôi luôn thích những thứ dễ thương.
Tôi thích mèo, và tôi có rất nhiều con thú nhồi bông cỡ lớn ở trong phòng nữa.
Và con thú nhồi bông mà tôi thấy hôm nay là con đầu tiên trong suốt một thời gian dài thật sự làm tôi thích thú.
Tôi vốn dĩ là sẽ đi ngay chỗ khác để mua đồ cho Tokiwa kun, nhưng đến cuối cùng thì tôi lại đi tiêu tiền cho bản thân mình.
Nhưng tôi quá gà để lấy nó.
Nhưng rồi, anh ấy đến và anh ấy lại tốt bụng lấy nó đưa cho tôi.
Tại sao anh ấy lại tới chỗ này?
Không, anh ấy phải tới chỗ này vì tôi ở chỗ này và anh ấy lo cho tôi đấy.
Tôi yêu anh ấy quá à, anh ấy đúng là một người tốt.
Tôi cũng thích cách mà anh ấy tiêu tiền của mình để có thể gắp con thú nhồi bông vì tôi và đưa nó cho tôi như một phần quà bình dị mà không lấy một lời phàn nàn nào.
“Tôi yêu anh ấy. Có lẽ tôi sẽ về nhà mình cùng với nó.”
Nhưng tôi thắc mắc rằng anh ấy liệu đã về đến nhà rồi?
Thế thì tôi không thể làm bữa tối rồi, và Tokiwa kun phải tự mình làm.
Mình muốn cảm ơn anh ấy.
Sau cùng thì, mình cũng phải trở về nhà.
Mình không muốn anh ấy đem con giòi bọ mà anh ấy gặp hôm qua đó về nhà mình.
Xem chừng tôi cũng phải diệt mấy con sâu bọ lảng vảng quanh Tokiwa kun.
Hey, Panda san.
Chị muốn em phải sạch sẽ vào hôm này, nên em nhất định phải ở nhà chị nhé.
“Ehehe, ehehe.”
-
-

