WN

Chương 12-13

2025-10-12

1

(góc nhìn main)

“Rất vui được gặp cậu, tớ là Takaya Ritsu."

“Chào cậu, mình là Miyama Chika. Uh, cậu là… để mình xem nào...”

“Oh, um, tớ tên là Tokiwa Sendai. Rất vui được gặp cậu.”

Ngay khi tan học, Takaya san và bạn của cô ấy đã đến chỗ tôi và Kaneko.

Điều đầu tiên, chúng tôi đều giới thiệu bản thân mình.

Cả hai người họ đều chào tôi với một thái độ thân thiện mà không cười nhạo tôi, điều đó khiến tôi cảm thấy vô cùng thoải mái.

“Đi thôi nào, các cậu. Sendai thổ địa vùng đất Akaitohama sẽ dẫn chúng ta đi du lịch khu vực này.”

“Eh, Tớ rất mong chờ vào điều đó đấy. Chúng ta đã luôn muốn đến Akaitohama rồi phải không, Chika?”

“Yeah. Ricchan và tớ đã từng nghĩ là chúng tớ sẽ đến đây cùng nhau, nhưng tớ đã nghĩ rằng thật tuyệt khi đi cùng với người khác giới nữa, vì vậy điều này thật hoàn hảo. Tớ rất mong chờ vào cậu đấy, Tokiwa kun.”

“Y-yeah. Chà, tớ sẽ chỉ đường cho các cậu đây.”

Tôi chưa từng tiếp xúc hay nói chuyện với con gái trước đây cả, nên tôi cảm thấy khá là ngượng ngùng.

Do vậy tôi đã đi lên phía trước ba người họ- đang vui cười nói chuyện với nhau và đang hướng tới nhà ga, tôi thở dài nhằm không trở nên căng thẳng.

Miyama san đã đến bên tôi mà tôi không hề biết.

“Hey, Tokiwa kun, có phải cậu luôn sống ở Akaitohama?”

“Yeah. Trước đây khu vực này khá là thưa dân.”

“Tớ hiểu. Nhưng sao cậu lại chọn theo học trường cấp 3 đấy vậy?”

“Chà, chỗ tớ nhiều người xấu quá, nên tớ không chịu nổi. Tớ không phải kiểu người thích gây hay vướng vào rắc rối cả.”

“Đúng nhỉ. Nhưng con gái thì thường thích những người như vậy hơn là phần còn lại đó.”

“T-tớ ước điều đó là thật, nhưng tớ thực sự thì chưa có bạn gái nên không biết.”

“Hmmm. Đây là lần đầu tiên cậu nghĩ tới điều đó sao?”

“Y-yeah. Tớ khá lo về điều đó.”

“Fufu, cậu thú vị thật đấy. Tớ không biết là kiểu người như cậu vẫn còn tồn tại nha. Tớ muốn được nghe nhiều hơn về cậu đó, Tokiwa kun.”

“Ch-chà, tớ không muốn mình phải tiết lộ thêm gì đâu.”

“Ahaha, xem chừng sẽ chẳng đi đến đâu nhỉ.”

Miyama san là một người rất dễ bắt chuyện, vì cô ấy nói mà không hề kiêng dè gì trước sự ngượng ngùng của tôi cả.

Cô ấy có vẻ thích thú vì sự xấu hổ của tôi, điều này lại khiến tôi trở nên vui vẻ hơn nếu như mình được làm bạn với kiểu người như cô ấy.

Và khi tôi quay sang phía của Kaneko, tôi thấy nó dường như đã có cuộc trò chuyện rất vui vẻ.

Thỉnh thoảng nó đưa ra kí hiệu gì đó bằng mắt, và biểu hiện của nó thể hiện sự hài lòng tột độ.

Hôm nay sẽ là một ngày đẹp trời.

“Hmm, đã lâu rồi kể từ lúc khởi hành nhỉ.”

Miyama san lúc đó thấy thích thú trước cảnh vật bên ngoài tàu ngay khi lên chuyến tàu để đi tới  Akaitohama, và giờ khi cô ấy đến đây.

“Chà, điều này sẽ rất nhàn chán nếu như cậu phải đi tàu mỗi ngày.”

“Nhưng tớ thì vẫn phải đi nó để đến trường mỗi ngày thôi.”

“Điều đó đúng……ý mình là, các cậu đấy đâu rồi nhỉ?”

Tôi nhìn xung quanh thì thấy rằng Kaneko và Takaya san đã không còn ở đây.

Và rồi một dòng tin nhắn hiện ra.

[Triển đi nào, người anh em !]

Từ Kaneko.

Tôi khá thất vọng rằng nó đã dự định như này ngay từ đầu rồi, nhưng tôi không để tâm.

Bất kể tình huống này có như thế nào thì hôm nay cũng chỉ là một cuộc gặp xã giao giúp thằng Kaneko có thể kết bạn với Takaya san.

Bên cạnh đó, Miyama san đang nói chuyện với tôi với tâm trạng vui vẻ- điều đó đã làm tôi cảm thấy hài lòng với kết quả này rồi.

“Tớ rất bất ngờ khi Ricchan và cậu bạn đó đã rời khỏi đây rồi. Chà, điều này vẫn ổn thôi khi vẫn còn hai chúng ta.”

“Chà, tớ thì ổn thôi, nhưng còn cậu thì sao, Miyama san?”

“Eh, gì cơ?”

“Chà, tớ đã nghĩ điều này sẽ thật nhàm chán với cậu khi cậu phải đi cùng với tớ.”

“Ah,nếu nghĩ theo kiểu tiêu cực như thế thì nó đúng là như vậy. Nhưng chúng ta vẫn ổn cả kể từ lúc gặp nhau mà. Bên cạnh đó, chúng ta là bạn cùng lớp mà.”

“Chà, đúng thế, nhưng……”

“Chả lẽ cậu là kiểu người mà không tự tin vào bản thân mình sao? Tớ nghĩ Tokiwa kun sẽ trở nên tuyệt vời hơn nữa nếu như cậu biết ăn diện đấy.”

Miyama san nói giống hệt những lời mà Kaneko đã từng nói với tôi.

“Nếu cậu đã nói vậy, tớ đã có một chút tự tin rồi đấy. Nếu vậy thì, nhân lúc chỉ có hai ta, tớ sẽ dẫn cậu đi lượn khắp chỗ nổi tiếng ở đây.”

“Đó, phải thế chứ. Một đứa con trai là phải cam đảm như vậy chứ.”

Trò chuyện với  Miyama san, người có vẻ thẳng thắn hơn vẻ bề ngoài của cô ấy, không bao giờ dừng lại trong suốt chuyến đi tàu và tôi cảm thấy sự thẳng thừng đó khiến tôi  vô cùng thích thú.

Tôi thắc mắc liệu đây có phải là biểu hiện phổ biến của việc cảm thấy tâm trang vui vẻ không.

Tất nhiên, tôi vẫn chưa đủ dũng khí để có thể đi ngang hàng với cô ấy, nhưng cuộc trò chuyện của tôi với Miyama san đã trở nên tự nhiên hơn.

Khoảng thời gian chúng tôi đến Akaitohama, chúng tôi đã trở nên thân thiết tới mức mà cô ấy đã hỏi tôi rằng [Tớ có thể gọi cậu là Sendai kun?].

“Các cậu sẽ thấy bãi biển sớm thôi.”

“Heh, Tớ rất mong chờ vào điều đó đấy.”

Điều đầu tiên mà chúng tôi làm khi đi đến Akaitohama đó chính là đi đến bãi biển  Akaitohama , địa điểm nổi tiếng nhất ở đây.

Theo lời của Miyama san, bạn không thể dẫn ai đó đi đến đấy mà chưa tìm hiểu trước chỗ đấy như nào, và khi chúng tôi đã đến được phía trước của bãi biển, tôi dường như nhớ ra điều gì đó.

“Ah, nhưng cậu có chắc là mình ổn không khi dẫn tớ đi đến đấy?”

“Eh, có chuyện gì sao?”

“Không, um, một người đàn ông và một người phụ nữ đi bộ cùng nhau dọc bãi biển, erm.”

“Oh, điều đó. Không, không, không, tớ thấy thoải mái mà, bất kì ai cũng thế cả. Tớ không phiền đâu.”

“T-tớ cảm kích về điều đó.”

“Ý tớ là, cậu có người trong mộng chưa, Sendai kun? Nếu rồi thì…cho tớ xin lỗi.”

“Tớ á? Chưa, tớ……”

Tôi không thích ai cả.

Ngay khi tôi đang định nói điều đó, tôi đã bắt gặp ánh mắt của một người phụ nữ đang đứng ở cổng vào của bãi biển.

Đó là Hyori senpai.

Dù chị ấy đang cách tôi khá xa, tôi vẫn cảm nhận được rằng chị ấy đang nhìn trực tiếp vào tôi.

“……Hyori senpai.”

“Eh, ai cơ? Ah. Người đó à, nếu mình nhớ chính xác thì đó là một tiền bối năm hai, Hyori senpai. Cậu biết cô ấy à?”

“Kh-không, tớ không biết chị ấy, nhưng……”

“Nhưng?”

“……”

Tất nhiên, chúng tôi khi ấy không có một cuộc trò chuyện gì cả, và tôi thậm chí còn chưa nói tên mình cho cô ấy bao giờ cả, nên tôi không thể gọi cô ấy là người quen được.

Tôi chợt nhớ đến những điều đã xảy ra ở trên chuyến tàu đáng nhớ hôm qua.

Tôi đã nắm lấy tay cô ấy.

Bằng một vài lí do nào đó, vụ việc ấy, dù chỉ là tình cờ thôi, vẫn cứ vương vấn trong tâm trí tôi.

“Liệu chị ấy từng nhìn vào Sendai kun chưa nhỉ?”

“Th-thật vậy sao?”

“Hm, bảo sao cậu lại hành xử như vậy, thì ra người mà Sendai kun thích là Hyori senpai? Nếu không thì mình sai đâu nhỉ?”

“Kh-không, không, nó không phải như thế.”

Nhìn kìa, trông cậu hoảng loạn quá. Ah, tớ hiểu. Sendai kun có vẻ là đang nhắm tới bông hoa mà không ai có thể với tới nhỉ? Nên điều này là không tốt chút nào nếu cậu đi bộ dọc bãi biển cùng với tớ .”

“Đ-đó không phải là ý tớ.”

Cậu không phải chối. Tớ sẽ tự đi một mình và tự trở về nhà, nên tớ ổn thôi. Tớ sẽ liên lạc với Ricchan và hẹn gặp sau.

“Nh-nhưng.”

Bên cạnh đó, nếu như cậu muốn dẫn ai đó đi khắp Akaitohama , thì đó phải là người cậu thích, phải không? Phải không, Sendai kun?”

“Chà, lí tưởng thì…đúng .”

“Vậy à? Thế thì thôi. Cảm ơn vì chuyến đi. Hẹn cậu ngày mai.”

“Y-yeah.”

Miyama san chạy đi chỗ khác ngay lập tức mà không quay đầu về phía biển.

Cô ấy quay người lại và lách qua phía bên trái tôi một cách dễ dàng còn tôi thì bơ vơ, nhìn vào phía sau lưng cô ấy đang dần khuất mất .

Do vậy, đến cuối cùng, tôi vẫn không có đủ cam đảm.

Tôi cảm thấy buồn, hoặc hơn thế nữa, tôi cảm thấy mình đã bị từ chối bởi lời tôi đã nói ra, điều này khiến tôi cảm thấy chùng xuống.

Nhưng, chà, hôm nay không phải là ngày tốt để tôi có thể làm bạn với một cô gái.

Nếu như tôi có thể làm bạn với một người con gái tươi cười như vậy, thì điều đó có thể dẫn tôi kết thêm được với nhiều bạn mới.

Tôi tự hỏi sao Kaneko có thể làm tốt đến như vậy.

Bất thình lình, tôi quay đầu lại ngược với hướng biển.

Hyori senpai, người mà đứng ở lối vào vài phút trước, đã không còn ở đây nữa.

(góc nhìn nhà gái)

“…..Tokiwa kun trông có vẻ tận hưởng với mấy con giòi bọ quá nhỉ.

Tôi đợi một lúc lâu, sốc rằng ở Akaitohama anh ấy muốn mua sắm cho các cô gái yêu thời trang ngày nay. Khi tôi thấy Tokiwa kun và một cô gái khác vào trong đấy, trong lòng tôi bỗng bừng lên ngọn lửa của sự ghen tị.

Tại sao đám đàn ông cứ thích phản bội thế nhỉ ?

Tôi đã khóc, tự hỏi sao Tokiwa kun lại không có phản ứng đó khi gặp mình cơ chứ.

Nhưng hình như anh ấy đã thay đổi ý định của mình khi nhìn thấy tôi, và đã đưa con giòi bọ đó về nhà trước.

Tokiwa kun, sau cùng anh vẫn yêu em chứ?

Fufu, Em sẽ tha thứ cho anh chỉ hôm nay thôi.

Chỉ hôm nay thôi.

“……Gió biển hôm nay thật dịu .”

Làn gió thổi từ biển vào khiến tôi cảm thấy sảng khoái và hưng phấn trong khi tôi ngắm nhìn hình bóng sau lưng của Tokiwa kun đang đứng một mình ở bãi biển lúc hoàng hôn.

Tôi thích làn gió lạnh nhè nhẹ thổi vào tôi.

Không ai còn ở đây cả- điều đó khiến tôi được quay ngược thời gian về với Akaitohama xưa.

Tôi cảm thấy như chỉ có Tokiwa kun và tôi là hai người cuối cùng của thế giới này.

Đó là một điều hạnh phúc nhất thế gian này.

Tôi không cần ai khác.

Tất cả đám thừa thãi đó nên chết hết đi.

Tất cả bọn chúng chỉ nhìn tôi với ánh mắt dâm dục, y như một đám súc vật lên cơn động dục

Tôi không thể hít thở chung không khí với cái đám chỉ có nhìn vào vẻ bề ngoài mà đánh giá người khác.

Không có ai có thể hiểu tôi cả

Nhưng chỉ anh ấy là hiểu tôi…

Anh ấy giúp tôi mà không cần báo đáp…

Anh ấy cứu tôi hết lần này đến lần khác…

Anh ấy chắc chắn là yêu mình rồi♥

“….Mình tự hỏi liệu anh ấy có bất ngờ không khi mình ôm anh ấy từ phía sau nhỉ.”

Tôi nghĩ đến việc mình nên bước một đến hai bước nữa để gần anh ấy hơn, nhưng tôi đã không làm được.

Không làm được là bởi vì tôi sợ anh ấy sẽ không thích tôi.

Không làm được là bởi vì tôi vẫn luôn tự ti khi đối diện với anh ấy.

Tôi biết Tokiwa kun thích tôi là vì anh ấy chưa hiểu về bản chất của tôi nên tôi sợ rằng khi anh ấy càng tìm hiểu về tôi thì anh ấy sẽ càng ghét tôi.

Tôi sợ mình tiếp cận anh ấy.

Nhưng tôi cũng không muốn rời xa anh ấy.

“……Hôm nay cũng sẽ như vậy, em sẽ làm bữa tối và chờ anh trở về nhà♥”