♠ (góc nhìn main)
“Con về rồi–“
Như mọi khi, vẫn chỉ là giọng nói của tôi là vang lên trong không gian tĩnh mịch của ngôi nhà này.
Và vẫn như dự đoán, mẹ tôi dường như không ở nhà vào ngày hôm nay.
“…..Không có gì để lại, huh?”
Và nước trong nhà tắm thì vẫn chưa được nóng vì bình chưa bật.
Mọi thứ hôm qua tươm tất đến mức mà tôi đã phải choáng ngợp ngày hôm qua đâu mất rồi…haiz, về lại với nhiệm vụ chính của mình nào.
Nếu như mình có một cô bạn gái có thể giúp mình mọi thứ ngay lúc này……hoặc là cô gái mà đã làm đồ ăn trưa cho mình (phải thật sự là con gái) có lẽ cô ấy có thể sẽ chăm sóc mình.
“……Không, như thế thì tiện lợi quá. Yeah, nhưng bây giờ nghĩ về nó, tôi đã thực sự ăn hết bữa trưa mà một người nào đó mà tôi còn không biết mặt làm ra cho.”
Nhưng mà thực tế là do thằng Kaneko nó cứ giục mình ăn đấy chứ.
Chà, điểm tốt ở chỗ là tôi khi ấy đã tiết kiệm được tiền ăn trưa.
“…Hmm, quay trở lại thực tế, tôi lại không còn nguyên liệu để nấu bữa tối nay.”
Tôi cả ngày hôm nay cảm thấy lười biếng, nên giờ khi tôi nhìn vào trong tủ thì tôi đã trở nên tuyệt vọng hơn bao giờ hết.
Tôi chỉ nhớ rằng siêu thị thì vẫn đang tạm thời đóng cửa còn cửa hàng tiệm lợi mà tôi đi mua hôm ấy thì bị cướp, nên tôi đã quyết định là không đi mua gì nữa.
Tôi đã trở nên bất cẩn quá
Tất cả là tại người tiền bối mà tôi đã gặp trên tàu lúc đó.
“Hyori senpai, chắc chị sống gần đây nhỉ?”
Tôi vẫn cứ nhớ lại cảm giác được nắm lấy tay chị ấy.
Đấy là lần đầu tiên trong đời tôi, tôi đã nắm lấy tay của một người phụ nữ khác ngoài mẹ ra.
Kể cả khi đó chỉ là vô tình.
Nếu chúng tôi là tình nhân, thì mọi chuyện đâu phức tạp như vậy…
“…Chà, chả việc gì phải lo lắng điều đó cả vì điều đó sẽ không xảy ra đâu. Bên cạnh đó, mình đói rồi nên mình phải đi mua cái gì đó về ăn.”
Tôi xỏ giày vào và đi tới cửa hàng tiệm lợi- nơi mà tôi có trải nghiệm không mấy vui vẻ tí nào vào ngày hôm qua, khi vọng rằng hôm nay là ngày đẹp.
Khi tôi bước chân ra ngoài, tôi cảm nhận được làn gió lạnh thổi thẳng vào tôi.
Tôi phải mặc áo khoác vào thôi, vì trời hôm nay hơi lạnh và rằng khu vực này gần biển nữa.
“Ugh, hơi lạnh cái gì có mà hôm nay đặc biệt lạnh thì có. Có lẽ tôi phải mua súp ấm về ăn thôi.”
Cưởi hàng tiện lợi mà tôi đã đến hôm qua vẫn mở cửa hoạt động như mọi khi, dường như là chả có vụ cướp gì xảy ra hôm qua cả
Ngay khi tôi bước vào quán, Tôi đã bị bắt chuyện bởi một ông chú trung niên đang mặc đồng phục của cửa tiệm.
“Oh, cháu ! Đúng cháu rồi, không sai được, cháu chính là người đã bắt được cướp vào ngày hôm qua?
“Eh? kh-không, cháu không làm gì hết.”
“Cháu nói gì thế, ta biết vì ta đã thấy cháu ở camera an ninh mà. Ta đã hỏi cảnh sát rồi, nhưng họ không nói cháu là ai cả vì họ bảo đây là thông tin cá nhân.”
“H-haa.”
“Ah, xin lỗi cháu, ta là quản lí ở đây. Và ta muốn gửi lời cảm ơn đến cháu.”
“Bác cảm ơn cháu? Không, không, không, bác không cần phải làm thế.”
“Đừng nói thế chứ cháu. Nếu ta đưa cháu tiền, e rằng sẽ khiến cháu khó xử, nên ta sẽ trả ơn cháu bằng cách cháu có thể lấy bất cứ thứ gì của cửa hàng mà cháu muốn”
Người quản lí vẫn cứ đang thao thao bất tuyệt, còn tôi thì thở dài ngao ngán khi thật sự chả để tâm đến những gì tôi nói cả.
Giống hệt mấy viên cảnh sát hôm qua vậy.
Họ không chịu thừa nhận rằng tôi chả bắt được tên nào cả.
“……Vậy , cháu có thể lấy bento?”
“Đó là tất cả những gì cháu muốn sao? Ta sẽ cho cháu thêm bim bim và nước ép nữa.”
“Kh-không, không, cháu cần thế thôi, thật sự đấy.”
“Haha, nhờ có cháu, mà nhân viên của ta mới được an toàn và không ai bị thương tích gì. Bằng này đã là gì đâu.”
“……”
Người quản lí đưa cho tôi một túi đầy vật phẩm thêm vào đó là hộp bento mà tôi yêu cầu từ trước, tôi cạn lời luôn.
Tôi đã cố gắng trả lại hết món đồ đó cho bác ấy, nhưng tất nhiên bác ấy từ chối, và thậm chí còn đưa tôi cả danh thiếp của bác nếu như tôi muốn thêm nữa.
[Bất kì lúc nào, cháu sẽ luôn được chào đón ở đây] người quản lí nở một nụ cười thân thiện còn nhân viên thì xếp thành một hàng và cúi đầu chào tôi.
Tôi giờ đã trở thành người hùng của tiệm.
Tôi cảm thấy xấu hổ tới mức mà chỉ biết đưa hai tay lên mặt và nhanh chóng chạy ra khỏi cửa hàng.
◇
“Haa…xem chừng sẽ rất khó khăn cho mình nếu như mình đến đó lần tiếp theo.”
Điều đó khiến tôi nghĩ rằng được đối xử như một anh hùng thật sự không hợp với bản tính của tôi
Nếu như tôi thực sự như lời họ nói, thì khi ấy tôi sẽ phải luôn nghĩ tới những điều mà họ nói.
Nhưng tôi thì chưa kịp nghĩ tới điều đó thì bằng cách thần kì nào đó, nó đã được giải quyết xoing rồi.
Bên cạnh đó, tất cả chỉ là tình cờ mà thôi.
Tôi không được nuôi dạy để trở nên trơ tráo đến mức cảm thấy vui vẻ trước những lời cảm ơn như vậy
“Nhưng có lẽ tôi nên phải đảm bảo rằng mọi người sẽ không thể biết được tôi là học sinh cấp ba mà họ nói tới được.”
Tôi không muốn mọi người xung quanh tôi ồn ào về tôi nữa
Tôi mong rằng sẽ không có học sinh nào trường mình đi làm thêm ở cửa hàng tiện lợi đó cả.
“Con về rồi……”
Tôi đã quá mệt mỏi kể cả khi đó chỉ là việc đi mua đồ ở cửa hàng tiệm lợi.
Tôi thực sự đã quá mệt rồi.
Tôi thật sự ước rằng tôi có một người bạn gái có thể chữa lành cho tôi vào những lúc như này.
Điều đầu tiên mà đã nảy ra trong đầu tôi chính là khuôn mặt của chị Hyori.
Điều đó sẽ không bao giờ xảy ra, nhưng điều đó sẽ rất vui khi cos một mối quan hệ tốt với một người phụ nữ xinh đẹp như chị ấy.
Vì rằng chị ấy luôn ở một mình và tôi thì cũng thường hay thấy chị ấy quanh khu này và trường
Tôi thắc mắc liệu có một cơ hội nào cho tôi…..không, không có đâu.
“Chà, tôi đã lấy quá nhiều đồ của cửa hàng rồi, nên tôi nghĩ tôi phải tự giải quyết nó trong hôm nay vậy.”
Tôi đi đến nhà bếp định rằng sẽ ăn bento mà tôi mua trước đó.
Và rồi,
“Hm? Lại nữa…….”
Rõ ràng là trước đó chả có đồ ăn gì ở trên bàn ăn cả, nhưng giờ khi quay trở lại thì tôi lại thấy một nồi hầm đặt trên bàn.
Nó vừa được nấu nên còn nóng, và mùi gà còn rất thơm nữa.
“Mẹ à, sao giờ mẹ lại về nhà để nấu bữa tối thế này? Mình tự hỏi không biết mẹ mình đi đâu rồi. Mẹ đúng là một con người vội vã mà.”
Biết trước như này thì tôi đã ước gì mình không phải lặn lội đi đến cửa hàng đó làm gì.
Nhưng, chà, để bento ăn cho sáng mai vậy, còn giờ thì ăn món hầm thôi.
“Cảm ơn vì bữa ăn……hm, nó ngon thiệt.”
Nó là món ngon nhất mà tôi từng ăn.
Hương vị vừa đủ để kích thích sự thèm ăn của tôi.
Không mất nhiều thời gian, tôi đã hoàn thành xong bữa ăn cứ như thể tôi đã nuốt trọn mọi thứ trong một lần vậy.
Ah, thật tốt . Chà, đến lúc bật bình để tắm rồi.
Cảm thấy no và tràn đầy năng lượng, tôi đi tới phòng tắm.
Nhà tắm trươc đấy chỉ toàn nước lạnh thế mà sau mấy phút quay lại nhà đã có đủ nước nóng để tôi tắm rồi
“Mẹ à, mẹ chu đáo quá. Mình nên ít nhất nói lời cảm ơn với mẹ khi mẹ về mới đưiơcj.”
Tôi cảm thấy mình đang lâng lâng vì một thứ gì đó, nên tôi đã cởi hết áo ra và tắm luôn.
Tôi ngâm mình vào trong bồn tắm và lại nhìn lên trần nhà mà suy tư.
“Hmm, nước hôm nay tuyệt thật. Mình thực sự ước ngày nào cũng vậy .”
Sau hai ngày được nuông chiều như vậy, tôi cảm thấy mình đã xuống cấp hoàn toàn.
Tôi thật sự không muốn nấu ăn, và tôi thực sự chỉ muốn một ai đó có thể giúp tôi tắm và giặt giũ thôi.
Tôi ước gì mẹ tôi có thể chăm sóc tôi như thế này mỗi ngày, nhưng đó chắc chắn chỉ dừng ở ước muốn thôi.
Đó là lí do tại sao mà tôi muốn có một cô bạn gái có thể làm hết mọi thứ cho tôi.
Chà, Kaneko đã rủ tôi cùng nó đi đến buổi hẹn hò đôi.
Mục đích sao, tất nhiên rồi là để nó khoe bạn gái nó là người như nào trong số các cô gái đó.
Tôi tự hỏi rằng liệu mình có thể nhân cơ hội này mà tìm hiểu một cô gái tốt và gây ấn tượng tốt với cô ấy .
Điều đó sẽ vui lắm đấy.
“Mình sẽ gọi điện cho Kaneko ngay sau khi tắm xong.”
Tôi đã ngậm mình trong bồn được một lúc lâu, đợi cho cơ thể tôi ấm cả trong ra ngoài, và tôi bất chợt nghĩ về một điều xa xỉ khi có khăn lau người và quần áo sạch được đặt trước ở bên ngoài ngay khi tôi tắm xong.
Thực lòng mà nói thì tôi lười lắm.
Nhưng cũng nhờ có bố mẹ lúc nào cũng bỏ tôi ở nhà một mình, nên tôi đã bắt đầu phải làm mọi thứ.
Theo một nghĩa nào đó,tôi đoán đây là một cách đúng đắn để giáo dục chính bản thân mình.
“Phù…… hmm?”
Khi tôi ra khỏi phòng tắm, tôi đã thấy có một bộ đồ mới được gấp gọn gẽ đặt vào trong giỏ quần áo ở phòng thay đồ.
Tôi không hề để ý trước đó, nhưng tôi đoán chắc là mẹ mình lại làm thôi.
Tôi bắt đầu cảm giác sợ hãi chính căn nhà của mình rồi đấy…
“……Mùi thơm quá. Mẹ mình thay đổi nước xả à?”
Tôi mặc áo vào với mùi hương xa lạ trước khi quay trở lại phòng.
Ngay khi tôi ngồi lên giường ở phòng mình, tôi đã ngay lập tức gọi cho Kaneko.
♡(góc nhìn nhà gái)
“anh ấy chắc chắn đã ăn món hầm mình làm. Hehe, em sẽ đưa anh bộ đồ mới để anh thay.”
Sau khi Tokiwa kun đi đến nhà tắm, tôi đã đặt quần áo mới của anh ấy vào trong phòng thay đò
Tôi thật sự rất muốn được ăn tối cùng anh ấy, nhưng tôi đã quá sợ hãi mà rời đi phòng trường hợp anh ấy bảo món hầm tôi không ngon.
Nên tôi chỉ có thể quan sát anh ấy ở phía sau cột.
Bây giờ tôi đang nhìn vào nhà tắm nơi anh ấy đi vào từ phòng thay đồ.
“Anh ấy ở ngay đây……không, mình không nên làm phiền anh ấy.”
Mình rất muốn được tắm cùng anh ấy, ngủ cùng anh ấy, mặc dù…
Những điều đó mình chỉ có thể làm được khi mình kết hôn với anh ấy.
“Mình sẽ kết hôn với anh ấy sớm thôi, và rồi khi đó mình sẽ không còn phải làm việc lén lút như này nữa~~.”
Tôi buồn lắm khi cứ phải làm như này mỗi ngày.
Em muốn được lau người anh khi anh tắm xong.
Em muốn anh sưởi ấm tâm hồn em nữa.
Nhưng nếu chúng tôi làm điều đó ở ngoài, Tokiwa kun sẽ bị cảm lạnh mất.
Em sẽ suy sụp lắm nếu như anh bị như vậy.
Và nếu Tokiwa kun mà có mệnh hề gì, mình……sẽ quyên sinh để gặp anh ấy luôn.
Đúng vậy, hôm nay, mong anh sẽ tận hưởng được cảm giác được đắm chìm trong em, được em ôm vào lòng nhé♡
Bye bye, Tokiwa kun. Hẹn anh ngày mai.
Em sẽ chờ anh ở cửa soát vè vào ngày mai♡
–
–

