WN

Chương 09

2025-10-09

1

♠(góc nhìn main)

“Cái mẹ gì vậy. Mày giấu nghề à?”

“Haha, thật ra thì tao rất tự tin về khoản này.”

“Công bằng ở đâu?? Okay, đến lượt tao.”

Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời của tôi khi tôi đi hát karaoke cùng bè bạn.

Tôi từng đến quán karaoke một lần trước đó khi tôi còn là một đứa trẻ và đi cùng gia đình nhưng cũng chỉ có lần ấy thôi. Tôi quá xấu hổ để nói ra, nhưng khi tôi thực sự muốn hát cái gì đó thì tôi phải chạy đi nơi xa để hát cho mình tôi nghe.

Tuy nhiên, tôi cũng khá tự tin.

Có lẽ là bởi một sự thật rằng tôi đã luyện chơi đàn piano từ khi còn nhỏ chăng.

Chà, tôi không thể hát ngay bây giờ được.

“Ah, tao đã không hát suốt một thời gian dài rồi và cổ họng tao bị đau rát nữa.”

“Tốt hơn hết là tao nên trở về nhà. Ngày mai tao phải đến trường rồi.”

“Mày nghiêm túc quá đó. Thôi được rồi, Sendai, nhớ luyện tập cho buổi hẹn đó nhé.”

“Yeah yeah.”

Khi chúng tôi rời khỏi quán bar sau khi hát hò trong đấy được một tiếng thì trời đã sẩm tối và nhà ga đã đầy ắp những con người muốn trở về nhà sau công việc.

“Tầm này đông thật.”

“Tao thắc mắc không biết trên tàu đấy còn có biến thái nữa không.”

“Thôi chào mày. Tàu sắp đến rồi.”

“Okay, hẹn mày ngày mai.”

Tôi chia tay Kaneko và nhanh chóng chạy đến nhà ga và khi tôi chạy vào trong nhà ga, nhiều người đã đứng ở chỗ vạch chờ tàu.

Đúng như tôi dự đoán, hôm nay tôi phải đứng rồi.

Tôi từ bỏ và đứng ở phía cuối hàng của một hàng dài người đứng dưới vạch kẻ vàng chờ cho chuyến tàu đến.

Có một chuyến tàu đến nhưng không phải chuyến này.

Xem chừng tôi hôm nay phải chờ tàu lâu hơn mọi khi rồi.

“……Có quá nhiều người ở đây.”

Còn nhiều hơn cả số lượng người buổi sáng lúc cao điểm nhất.

Tàu nồng nặc mùi cơ thể đàn ông, chắc chắn rồi bởi vì hầu hết họ là nhân viên công sở tan ca.

Khoang bên cạnh đó là khoang chỉ toàn là phụ nữ. Vào lúc đó,tôi đang nhìn vào khoang bên cạnh tôi, thầm nhủ rằng liệu có chỗ cho đàn ông hay sinh viên không thì bất chợt có một làn gió thơm mát bay thẳng vào mũi tôi.

“……Eh?”

Tôi nhìn vào nơi tỏa ra hương thơm và bất ngờ chưa : Hyori senpai lại ở bên tôi một lần nữa.

Điều này xảy ra đơn giản vì chúng tôi ở chung chuyến tàu thôi, nhưng ở bên cạnh tôi thì…

Hôm nay, chị ấy đứng mà còn không giữ lấy dây đai nào.

Kể cả ở trong chuyến tàu rung lắc thế này, chị ấy đứng một cách lặng lẽ, không chuyển động mắt tí gì, cứ như kiểu là đoàn tàu này đứng yên với chị ấy vậy.

Chị ấy đúng là có khiếu đứng cân bằng .

Tôi thắc mắc là do chị ấy không cần….hoặc có thể là do dây đại chỗ chị ấy không tồn tại.

“……Oops.”

Khi tôi cảm nhận được sự rung lắc mạnh, tôi nắm chặt vào tay cầm của dây đai.

Dù vậy, cơ thể tôi đã bị rung lắc nhiều tới mức mà tôi đã bị nghiêng người đi một chút, nhưng còn Hyori senpai bên cạnh tôi…hm?

“…….”

Chị ấy, nhìn bề ngoài thì có vẻ ổn nhưng sâu bên trong nước mắt là biển rộng.

Và nhìn kĩ hơn, chân chị ấy có vẻ đang chùng xuống.

Điều đó là do chịu ấy đã phải chịu đựng suốt sao?

“……”

Nếu vậy, tôi phải nhường chị ấy cái dây đai này.

Nhưng kẻ cả khi tôi muốn nói chuyện với chị ấy, tôi cũng không thể nói chuyện với chị ấy, và trên hết, chị ấy cứ giữ cái vẻ mặt lạnh tanh đấy suốt cả buổi như vậy.

Tôi thậm chí không thể nhìn vào mắt chị ấy.

Nhưng tôi không thể lờ đi suy nghĩ rằng chị ấy có thể ngã khi mà tàu lại dở chứng thêm lần nữa.

“Um……chị có muốn sử dụng dây đai này không?”

Tôi đã lấy hết cam đảm mà nói chuyện với chị ấy.

Chị ấy nhìn tôi một cách dịu dàng mà không thay đổi sắc mặt tí nào, rồi nhanh chóng quay mặt đi chỗ khác và bắt đầu lẩm bẩm điều gì đó.

“…….Em chắc chứ?”

“Ch-chắc. Vì nó nguy hiểm mà.”

“…….Còn em thì sao?”

“Oh, em chỉ cần nghiêng mình là xong.”

“…….”

Chị ấy cúi đầu xuống vầ không nói gì cả.

Dây đeo trống rỗng đang lủng lẳng và lắc lư trên đầu cô ấy. Sau cùng, tôi đoán là tôi làm chuyện thừa thãi rồi.

“……Whoa.”

Tôi bối rối vì bầu không khí gượng gạo này.

Tàu bất chợt rung lắc.

Tôi nhanh chóng bám lấy dây đai.

Vào khoảnh khắc đó.

“Ah.”

Tôi nắm lấy một thứ gì đó không phải là dây đai.

Tất nhiên, tay tôi phải tuân theo não tôi chứ.

Nhưng mà….tôi lại đang nắm lấy tay của một người phụ nữ mà đang nắm lấy dây đai đó…..

“……”

Hyori senpai đang giữ lấy dây đai đó.

Và tôi đang nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của chị ấy cứ như kiểu đang đánh dấu chủ quyền vậy.

Tôi ngay lập tức bỏ tay ra

“Xi-xin lỗi……”

Và tôi ngay lập tức xin lỗi.

Đó là lẽ tự nhiên vì tôi đã nắm lấy tay chị ấy, kể cả khi đó chỉ đơn giản là lực cưỡng bức.Tuy nhiên, chị ấy dường như không di chuyển gì và lẩm bẩm về chuyện gì đó.

Nhưng tôi không thể nghe thấy những gì mà chị ấy nói vì rằng âm thanh xung quanh và tàu đã át đi tiếng của chị ấy.

“……E-em xin lỗi.”

Tôi vô thức rời khỏi vị trí này.

Tôi cảm thấy rất là sợ, sợ cái cách mà chị ấy liếc nhìn người đối diện.

Đúng ra thì việc học sinh cấp 3 làm vậy thì chắc là sẽ không bị coi là quấy rối đâu nhỉ…nhưng chị ấy là một tiền bối có tiếng trong trường, nên tôi hiểu điều gì sẽ xảy ra với tôi…

Nếu chị ấy có bạn trai hoặc một ai khác, chị ấy sẽ gọi anh ấy đến và anh ta sẽ đập tôi ra bã mất…….

Đến cuối cùng, tôi đã len người qua đám đông, giữ khoảng cách với chị ấy, và ngồi bên cạnh cửa sổ để tránh sự rung lắc của tàu cho đến khi tàu cập bến.

Nó không phải là tai nạn giống như hôm qua, nhưng với tôi, nó chính là một tai nạn nghiêm trọng.

Tôi đã nắm lấy tay của một tiền bối xinh đẹp.

Bàn tay chị ấy nhỏ và trơn quá.

Nó rất lạnh.

Nhưng nó cũng rất mềm.

Điên thật rồi, vì một vài lí do nào đó mà tôi không thể quên được cảm giác ấy.

Tôi nhìn vào bàn tay của mình, mà không chú ý gì đến cảnh vật bên ngoài cửa sổ nữa.

♥(góc nhìn nhà gái)

“….Em yêu anh.”

Hôm nay, Tokiwa kun có vẻ hăng hái hơn mọi khi.

Tôi tự hỏi là tại sao có lẽ là do anh ấy vui mừng vì có người làm bento cho anh ấy.

Hoặc là do anh ấy đang thưởng tôi vì đã đợi chờ anh ấy.

Anh ấy đã từ bỏ việc nắm lấy dây đai mà đã nắm lấy tay tôi……sau cùng anh ấy vẫn là con trai mà, phải không?

Tôi cảm kích vì anh ấy đã nắm lấy tay tôi đúng lúc như vậy.

Ehehe, mình hạnh phúc quá.

Mình không muốn rửa tay tí nào.

Nếu không phải là do tôi đang nắm lấy dây đai, tôi sẽ liếm tay mình để nếm xem vị anh ấy thế nào.

Nhưng có lẽ anh ấy đã phải xấu hổ lắm.

Tôi yêu anh ấy vì anh ấy đã dũng cảm để có thể tiên phong mà khiến tôi được trải nghiệm cảm giác da chạm da là như thế nào, mặc dù anh ấy rất nhút nhát và muốn chạy trốn thật nhanh.

Em yêu anh nhiều lắm

Tôi đang phải giám sát anh ấy trên đường về nhà, nên tôi không thể mất dấu anh ấy được.

Anh ấy đứng bên cạnh cửa sổ tàu, nhìn chằm chằm vào bàn tay của anh ấy và bắt đầu đỏ mặt vì xấu hổ.

Anh nghĩ gì về bàn tay của em khi ấy? Lạnh, nhưng nữ tính, phải không?

Bàn tay củaTokiwa kun cũng rất là nam tính với những ngón tay gầy gò nhưng thô ráp.

Thật tốt. Mình yêu chúng. Em muốn anh dùng bàn tay của mình chạm vào em nhiều hơn nữa trên cơ thể của em.

Và cả những chỗ ẩm ướt nữa.

“……Oh không, mình ướt mất rồi. Mình phải thay đồ ngay mới được.”