♠ (góc nhìn main)
“Phew. Sau tất cả, nó dường như chả có tí độc gì cả.”
“Tao ghen tị với việc mày có con vợ dễ thương thế này quá. Tao phải sớm dẫn bạn gái tao đến bãi biển thôi.”
“Mẹ mày, tao thậm chí còn chưa có người yêu nữa.”
Bữa trưa kết thúc.
Kaneko và tôi vừa mới ăn trưa xong ở trong lớp.
Tôi, tất nhiên rồi, đã ăn sạch hết hộp cơm trưa mà người lạ nào đó đã để lại vào buổi sáng.
Kaneko bắt đầu giúp tôi soạn ra một bức thư.
“Vậy, mày muốn viết gì trong bức thư cảm ơn ? Nếu mày muốn viết kiểu này, mày nên viết kiểu, [Tớ thích bạn rồi đấy, hẹn hò nhé.]”
“Tao không thể nào viết như vậy với một người mà tao còn chả biết là ai. Nhưng, chà, cái cách cô ấy làm món ăn ngày hôm nay dù cảm thấy hơi dị, nhưng vẫn rất ngon, nên tao nghĩ mình nên chú trọng vào khen đồ ăn hơn.”
Tôi đã nghĩ đến điều đó, nhưng đến cuối cùng, tôi vẫn không biết được người đó là ai (tôi không chắc lắm nhưng có thể đó là một thanh niên chẳng hạn), nên tôi lựa chọn quyết định an toàn và viết rằng, [bento của bạn ăn rất ngon. Mình thích những người nấu ăn giỏi như bạn.]
Tôi không hề hi vọng rằng nếu như tôi thể hiện ra sự thiếu đề phòng của mình, thì ngay lập tức sẽ có người tiến đến mà gặp tôi.
Chà, tôi không phủ nhận rằng là tôi muốn gặp cô ấy, và tôi nói rằng tôi muốn duy trì nó một cách có chủ đích nếu như tôi không biết người gửi cái này cho mình như một món quà này là người như thế nào.
“Tao sẽ để nó lại về vì trí cũ. Còn mày thì sao, Kaneko?”
“Hmm, tao sẽ đợi mày ở đây cho đến khi mày quay lại.”
“Tao sẽ đi đặt nó về vị trí cũ và ngay lập tức quay lại. Oh, mà này, mày không tham gia bất kì câu lạc bộ nào à?”
“Oh, nó rắc rối lắm , nên tao không muốn nó. Tao muốn dành thời gian đó mà vui vẻ với mày.”
“Cái quái… vậy là tao đoán chúng ta có thể đi về nhà cùng nhau.”
“Đúng rồi đấy. Làm nhanh lên, trưởng câu lạc bộ đi về nhà.”
“Heheh.”
Kaneko đập tay vào vai tôi và rời khỏi lớp học.
Sự thật về việc tôi có một người bạn mà có thể khiến tôi trò chuyện cởi mở như vậy đã khiến tôi trở nên vô cùng sướng.
Tôi tự hỏi liệu đó có phải là món quà trời ban, hay thậm chí nó lại là sự tình cờ.
Hoặc chả lẽ Kaneko và tôi trở nên như vậy là bởi vì chúng tôi đã đi dọc bãi biển đó cùng nhau? Thế thì nó lại …
“……Hm, lại nữa.”
Ngay khi tôi đang bước dọc hành lang, đi đến phía trước hành lang thì tôi lại nhìn thấy bóng hình quen thuộc.
Hyori senpai.
Chị ấy lầm gì ở tòa dành cho năm nhất này nhỉ?
Không thể nào,……đây chắc chắn là tự luyến nếu mình bảo là chị ấy đến tìm mình.
Chắc là chị ấy có việc gì với các em năm nhất thôi.
Tính ra, kể từ khi tôi và chị ấy học cùng trường, thì cũng khá là bất thường nếu như chúng tôi cứ gặp nhau liên tục tình cờ như này.
Tôi chắc chắn chị ấy là người duy nhất mà tôi thấy bởi vì tôi chính là ý thức của chị ấy chăng.
“…..Ý thức, huh.”
Nếu nghĩ theo hướng đó, tôi là ý thức của chị ấy.
Tất nhiên nó là bởi vì cô ấy xinh đẹp, nhưng chắc chắn đó không phải là lí do duy nhất.
Tôi cứ có cảm giác như mình bị trói chặt bởi ai đó giống hệt chị ấy.
Tất nhiên, tôi không thể giải thích được vì sao tôi lại có suy nghĩ được như vậy, và tôi cũng lại chả thể nào chứng minh được điều đó cả.
…Tôi rất tò mò về việc này.
Ngay khi tôi đang nghĩ về điều đó và nhìn vào bóng hình mờ ảo của chị ấy, chị ấy đã rẽ vào góc thứ nhất và khuất tầm mắt của tôi.
Tôi nhanh chóng áp sát tới vị trí góc , nhưng rồi thì chị ấy đã biến đi đâu mất rồi.
◇
“Chà, tôi đoán là xong rồi.”
Sau khi tôi rửa xong hộp, tôi gói nó lại và đặt nó về đúng vị trí cũ.
Và tôi đặt bức thư vào đó.
Tôi nghĩ rằng nếu tôi may mắn thì tôi có thể gặp được mà đã để hộp cơm đó cho tôi khi cô ấy đến đây và nhận lại, nhưng vì Kaneko vẫn đang đợi tôi bên ngoài, tôi nhanh chóng rời đi.
◇
“Ah, nó xong rồi.”
Tan học, Kaneko và tôi bắt đầu rời khỏi trường khi đã để tất cả mọi thứ về đúng với quỹ đạo của nó.
“Tao hi vọng mình có thể nhìn thấy được bạn gái Sendai trong tương lai.”
“Đừng tùy tiện sắp đặt tương lai của tao như vậy chứ. Nhưng sự thật có ai đó ở đâu đó trong trường này đã làm cơm hộp cho tao sẽ mãi mãi là ẩn số .”
“Có lẽ cô ấy là một stalker chẳng hạn.”
“Ai mà lại đi lén lút theo dõi tao cơ chứ? Bên cạnh đó, những stalker sẽ không bao giờ làm cơm trưa cả.”
“Tao mong điều mày nói là đúng. Tao cũng hơi sợ khi gặp kiểu đấy.”
“Phải, mày nói đúng. Điều đó thật đáng sợ khi chả biết tên cô ấy là ai cả. Hmm, nhưng thật sự cô ấy là ai nhỉ?”
Khi tôi đang rời khỏi trường cùng Kaneko, tôi bất chợt nhìn thấy Hyori senpai đang gần cửa chính.
Nhưng hôm nay, tôi không thấy chị ấy trong suốt bữa trưa nên tất nhiên là chị ấy lúc đó sẽ không hề đứng ở chỗ cổng lúc ấy cả.
Có phải nó lại là 1 điều tình cờ không nhỉ?
“Được rồi, đi karaoke thôi.”
“Được, được. Ý tao là, thi thoảng chúng ta cũng nên có một cô gái gọi chứ.”
“Chả phải mày có một em thích rồi sao?”
“Đó là lí do đó. Không thể nào hai chúng ta đi vào trong đấy được- thế thì kì lắm, nên chúng ta phải nhờ 1 cô gái dẫn bạn của cô ấy đi cùng để chúng ta có thể có một cuộc hẹn đôi.”
“Yeah, yeah. Xem ra chúng ta sẽ đi luyện hát trước rồi.”
“Oke con dê.”
Nhờ có Kaneko, mà cuộc sống của mình mới trở nên ý nghĩa đến như vậy.
Tôi tự hứa rằng mình sẽ giữ gìn thật tốt mối quan hệ này với nó và rồi chúng tôi đi đến nhà ga.
Cái cách dành thời gian vào việc này thật sự không tồi tí nào.
♥ (góc nhìn nhà gái)
“…….Đúng như em đã nghĩ. Anh thật sự thích em, Tokiwa kun.”
Ngay sau khi bữa trưa kết thúc.
Tò mò về việc anh ấy đã ăn gì vào trưa nay, tôi đã đi ngay đến chỗ phòng y tế và đứng trước tủ giày đó.
Tôi thấy hộp cơm đang ở trên sàn, tôi nhanh chóng nhận nó và kiểm tra bên trong.
Tất nhiên, nó phải trống rỗng. Và bên trong nó là một bức thư.
Là một bức thư tình dành cho tôi.
“Ehehe, chữ viết tay của anh tuyệt vời thật đó, Tokiwa kun. Bên cạnh đó, nếu anh vui như vậy thì em sẽ nấu cho anh suốt đời luôn.”
Tôi không thể kiềm được lòng mình mà ngay lập tức ôm lấy cái hộp và bức thư đó.
Tôi không muốn ở lại lớp học nữa, thế nên tôi đã dành thời gian còn lại ở trường để ở trong phòng y tế.
Tan trường, tôi đi đến phía trước cổng để lại chờ đợi anh ấy.
But,
“Và lại là hắn ta……thằng bạn tốt của anh ấy. Nhưng anh ấy đang trong tầm mắt của mình.”
Tokiwa kun lại ở cùng với người bạn tầm thường đó.
Nên tôi nhanh chóng ân nấp và quan sát họ từ xa.
Và tôi đã lắng nghe cuộc trò chuyện đó.
“Được rồi, đi karaoke thôi.”
“Được, được. Ý tao là, thi thoảng chúng ta cũng nên có một cô gái gọi chứ.”
“Chả phải mày có một em thích rồi sao?”
“Đó là lí do đó. Không thể nào hai chúng ta đi vào trong đấy được- thế thì kì lắm, nên chúng ta phải nhờ 1 cô gái dẫn bạn của cô ấy đi cùng để chúng ta có thể có một cuộc hẹn đôi.”
“Yeah, yeah. Xem ra chúng ta sẽ đi luyện hát trước rồi.”
“Oke con dê.”
Tôi đã nghe hết toàn bộ cuộc hội thoại- cuộc hội thoại mà tôi không thể lờ đi được.
Kể cả khi người đó là mình, mà thằng đấy lại để Tokiwa kun đi chơi với một con đàn bà khác?
Thằng đấy nó đáng cố làm cái quái gì vậy?
Có lẽ là do hắn không thích mình hoặc là có ác cảm với mình…..không, anh ấy là bạn của Tokiwa kun cơ mà, nên anh ấy sẽ không phải người xấu đâu nhỉ?
Tôi chắc chắn là có gì đó hiểu lầm mà thôi.
Tokiwa- kun sẽ không bao giờ phản bội mình vì một con ruồi nhặng đâu nhỉ.
Mình biết anh ấy sẽ không, nhưng mình……lo lắm.
“Anh ấy sẽ đi đến quán karaoke. Mình sẽ đợi anh ấy ở đây.”
Tôi đang định bắt cùng một chuyến tàu với anh đấy vào ngày hôm nay.
Vì vậy mình phải đợi anh ấy ở đây hãn.
Tôi là một người suy nghĩ đơn giản,nhưng không có nghĩa là không ràng buộc anh ấy .
Tokiwa kun cũng là một học sinh cấp 3 rồi và ở tuổi này thì anh ấy rất muốn được đi chơi cùng bạn bè mình, nên tôi phải giám sát anh ấy nhiều hơn nữa.
Có một quán cà phê ở ngay cạnh đây nơi tôi có thể phóng tầm mắt ra chỗ quán karraoke mà anh ấy đi vào.
Mình sẽ chờ Tokiwa kun ở ngay chỗ này.
Mình thật ngưỡng mộ bản thân mình quá mà…
Mình sẽ chờ đợi anh ấy.
Nhưng.
“Nếu mà anh ấy dám làm điều đó….anh ấy sẽ bị phạt.”
–
–

