♠ (góc nhìn main)
“Con về rồi đây.”
Tôi đi đến trước cửa nhà và ngửi thấy một mùi thơm.
Mẹ đang ở nhà ư?
“Mẹ?”
“Oh, Sendai, chào con. Con về nhà trễ quá!”
“Well, yeah. Mẹ là người về sớm nhất nhà này hôm nay rồi.”
“Yeah, tí nữa mẹ phải đi uống với đồng nghiệp lần nữa.”
Khi tôi đi vào trong nhà bếp, mẹ tôi đang rửa bát.
Mẹ tôi năm nay đã ngoài 40 rồi, khá trẻ so với bố mẹ của mấy đứa bạn cùng lớp tôi, và mẹ tôi là một người phụ nữ mạnh mẽ khi làm việc rất chăm chỉ và có quan hệ rộng, đặc biệt rất năng nổ trong các bữa tiệc.
Đã lâu rồi tôi mới thấy mẹ mình đang rửa bát như này.
Và rồi tôi thấy một đĩa omelet trên bàn ăn.
“Bữa tối hôm nay là món này hả mẹ?”
“Ừ, đúng vậy. Ý mẹ là, con không hẳn là người đàn ông đáng bị đánh giá thấp.”
“Mẹ nói gì vậy?”
“Con không nên giấu bố mẹ chứ. Lại đây nào, có vẻ như con có điều muốn nói.”
“……?”
Tôi chưa bao giờ phải giấu diếm bố mẹ mình bất cứ chuyện gì cả.
Mẹ tôi sẽ trở nên cực kỳ đáng sợ nếu như bà ấy nổi giận, điều đó khiến tôi sợ tới mức mà trước cả khi mẹ tôi hỏi tôi kết quả bài kiểm tra thì tôi đã phải ngoan ngoãn mà đưa ra cho mẹ xem.
Tôi không nghĩ là tôi đang giấu mẹ mình… Không phải chứ, có phải mẹ mình đang nói về vụ cướp đó không?
Nhưng cảnh sát hứa là họ sẽ không tiết lộ chuyện này cho bố mẹ mình mà…
“Um, con không hiểu mẹ đang nói gì nữa.”
“Hmm, mẹ không nghĩ rằng Sendai sẽ hành xử kiểu này. Nhưng hãy cho mẹ biết cảm nghĩ của con về món omelet này.”
“Cái gì, mẹ nấu nó à?”
“Cứ ăn đi. Hoặc mẹ dọn đi đấy.”
“Vâng, vâng.”
Nó chỉ là một món omelet thông thường.
Bằng cách liên tục đeo mặt nạ dưỡng da và trang điểm mà nhìn mẹ tôi vẫn còn trẻ trung là vì vậy.
“Cảm ơn vì bữa ăn… hm, nó ngon tuyệt.”
Cơm bên trong đã nguội, nhưng gia vị thì đặc đúng theo ý thích của tôi, và trứng – thứ duy nhất quấn quanh cơm – bằng cách nào đó mà nó lại khá ngọt.
“Nó ngon chứ, phải không? Thật sự thì, ta không phải lo lắng về điều đó nữa.”
“Mẹ nói gì lạ thế? Mẹ bị làm sao ế!”
“Chả sao cả. Nhưng mẹ rất vui vì nó tốt. Chà, mẹ đi ra ngoài đây. Con có thể làm bất cứ thứ gì mà con muốn, nhưng đừng có quá phấn khích đấy.”
“Okay, okay. Con sẽ dọn nó.”
Mẹ tôi vội vã rời đi, mặc dù lúc này chúng tôi vẫn còn đang ăn.
Thật sự thì, mẹ tôi đúng là một người phụ nữ tự do.
Tôi chưa bao giờ thấy mình quá phấn khích cả.
“Phew, mình no rồi. Mình nghĩ là mình sẽ đi tắm rồi sau đó đi ngủ.”
Tôi để bát đũa ở trên chạn xong thì đi tới nhà tắm.
Bình thường tôi sẽ phải bật bình nóng lạnh và ngồi chờ, nhưng hôm nay thì tôi không cần phải làm vậy nữa.
“Mẹ mình hôm nay cư xử lạ quá. Hôm nay gặp chuyện tốt gì à?”
Chà, tôi đoán là bình thường mẹ suốt ngày bỏ bê tôi nên giờ là mẹ tôi đang cố gắng bù đắp những thiếu thốn cho tôi mỗi khi mẹ có dịp về nhà.
Sau tất cả, hôm nay tôi quá mệt mỏi, nên tôi sẽ nhận lấy tấm lòng này của mẹ vậy.
“…..Phew. Hạnh phúc nhất là khi được ngâm mình trong bồn tắm mà không phải nghĩ ngợi gì.”
Tôi nhìn lên trần nhà tắm và bắt đầu suy tư.
Chỉ vài giờ trước thôi, mình đã ở ranh giới giữa sự sống và cái chết.
Nếu tên cướp đó mà không ngã, có lẽ ngày này năm sau là ngày giỗ đầu mình rồi…
“Ugh, mỗi khi nghĩ đến nó thì bụng mình lại quặn lại… Nhưng nếu mình không làm gì thì người phụ nữ bên trong nhà vệ sinh khi ấy sẽ bị thương nên suy cho cùng mình vẫn hài lòng.”
Nhưng chỉ trong một thời gian ngắn mà tôi đã gặp đủ thứ chuyện trên trời rồi.
Có lẽ nguyên nhân là do càng nhiều người đến Akaitohama, thì càng khiến nơi đây trở nên mất an toàn.
Tôi không chắc, sự nổi tiếng của Akaitohama chỉ là một trong các phiền toái mà người bản địa như tôi phải chịu đựng.
“Chà, mình nghĩ là mình nên lên giường rồi.”
Sau khi tôi tắm xong, tôi uống một cốc sữa, đánh răng, và đi lên phòng mình.
Tôi thường học trước rồi ngủ sau, nhưng hôm nay tôi có cảm giác mình chả muốn làm gì cả.
“Haa… mình lên giường thôi. Ái chà, nay mùi thơm thế. Mẹ mình xịt nước hoa vào phòng này à?”
Hương thơm mùi thảo mộc vẫn còn phảng phất ở quanh phòng.
Chà, mẹ mình thường hay xịt nước hoa mỗi khi đi ra ngoài, mình đoán là mẹ mình đã vào đây và xịt.
Bằng chứng cho việc này đó là việc sách và quần áo mà tôi vứt vương vãi khắp phòng đã được dọn sạch sẽ và được xếp một cách ngăn nắp.
“Hôm nay mẹ mình sao mà chu đáo thế.
Mình nghĩ hôm nay mình sẽ ngủ rất ngon.”
Thư giãn vì ở trong một căn phòng sạch sẽ và thoáng mát, tôi tắt đèn và chìm vào giấc ngủ.
Cuối cùng, ngày dài cũng đã kết thúc.
◇
Sáng hôm sau.
Tôi rửa mặt và đi tới nhà bếp.
Mẹ tôi, người mà hay đi làm từ rất sớm, là một người không chu đáo, nên mẹ tôi chưa bao giờ làm bữa sáng cho tôi cả.
Mẹ tôi nói: “Lớn rồi thì con tự mà chuẩn bị bữa sáng đi”, nhưng tôi biết đó chỉ là biện hộ của mẹ tôi về chuyện này mà thôi.
Nhưng mẹ tôi lại bảo rằng mẹ chắc chắn sẽ làm cho tôi khi tôi lên đại học. Đùa chứ, lúc đấy tôi đã quá tự lập rồi, không cần sự che chở quá mức nữa, nên chung quy lại tôi vẫn phải tự làm thôi.
“Huh?”
Bình thường tôi luôn là người phải tự mình chuẩn bị bữa sáng, nhưng hôm nay có thứ gì đó được gói lại giống như bữa ăn sáng lại đang ở trên bàn này.
Và ở đấy:
[Hãy ăn nó trước khi nguội.]
Một lá thư để ở trên bàn.
Chà, khá là rùng rợn nếu như có ai đó làm cái này.
Mình mong mẹ mình bớt bớt làm mấy trò thót tim như này.
“Nhưng mà, nó luôn là điều tốt khi nhận lấy tấm lòng tốt của họ bằng cả trái tim. Bon appétit.”
Trứng rán, miso soup và cơm.
Tất cả chúng đều vẫn còn ấm, nên tôi đã lấy đũa ra mà ăn mà không phải lao tâm khổ tứ để làm ra nó.
Tất cả các món đều rất ngon.
Nhưng tôi lại nghĩ rằng, quái lạ sao mẹ mình nấu ăn lại có thể có những món ăn có hương vị đậm đà thế này.
Tôi không nhớ là tôi được ăn đồ mẹ nấu gần đây, hoặc cũng có thể là khẩu vị của mình đã thay đổi rồi.
“Chà, đến trường thôi.”
Tôi lại đi đến trường bằng tàu.
Tôi mong mình không phải tắm hai lần trên cùng dòng sông nữa.
Tôi mong mọi thứ sẽ diễn ra suôn sẻ.
Tôi đến trường trong khi thầm cầu nguyện trong lòng.
“Tàu sắp vào bến. Để đảm bảo an toàn, hành khách vui lòng đứng dưới vạch kẻ vàng.”
Kể cả khi hôm nay là ngày thứ, nhà ga Akaitohama vẫn đông nghịt người vào buổi sáng.
Tôi đoán là vẫn có nhiều người đến đây để ngắm cảnh kể cả khi đó là ngày thứ.
“Chà, hôm nay là lúc để ngồi xuống và thư giãn… hm?”
Ngay khi tôi khẩn trương đi qua cửa soát vé và đứng trước vạch để chờ tàu, tôi nhìn thấy và nhận ra luôn người con gái cũng đang đứng trước vạch và ngay cạnh tôi.
“Đó là… Hyori senpai?”
Hyori senpai, người mà đã nhiều lần theo dõi tôi vào ngày hôm qua, đang đứng đấy với mái tóc bồng bềnh trước gió.
Cô ấy thực sự đẹp như một bức tranh kể cả khi cô ấy đang đứng.
Cảm giác cứ như đây là một khung cảnh trong một bộ phim nào đó vậy.
Hôm qua tôi đã thấy cô ấy lảng vảng quanh đây rồi, nên tôi đoán chắc cô ấy sống cùng khu với tôi.
Điều đó có nghĩa cô ấy là người địa phương? Không, hình như Kaneko bảo là cô ấy vừa chuyển đến đây?
Dù thế nào đi chăng nữa, nếu như có một cô gái xinh đẹp như này mà cùng quê với mình thì đến cả tôi cũng phải biết chứ.
“Chà, nó không phải là việc của mình.”
Tôi từ từ quay sang chỗ khác và tàu đã dừng ở ngay trước mặt tôi.
Tôi ngay lập tức lên tàu, ngồi xuống ghế ở vị trí góc và lấy ra một cuốn sách từ trong cặp.
Chà, hôm nay tôi không học, tôi chỉ ngồi thư giãn mà đọc tiếp tập mới của một cuốn tiểu thuyết mới nổi gần đây.
Đó cũng là một cách tốt để dùng thời gian mà.
“Được rồi.”
“……Eh?”
Một cô gái mặc đồng phục giống hệt tôi ngồi xuống ngay cạnh tôi.
Không khí xung quanh tôi bỗng dưng sảng khoái đến mức tôi cho rằng nó chỉ có ở nơi này trên tàu, à không, trên trái đất này.
Khi tôi ngó sang nhìn, tôi thấy một người giống hệt Hyori senpai mà tôi thấy trước đó.
“……”
Trong lòng tôi, tôi tự nhủ rằng, tình cờ thế.
Cùng lúc đó, tim tôi bắt đầu loạn nhịp.
Lí do là bởi cái mùi này.
Cô ấy đang tỏa ra một mùi hương sảng khoái, thư thái, và bằng cách nào đó đã khiến tôi lâng lâng và nghĩ rằng mùi hương cô ấy thật tuyệt.
Cảm giác như tôi ngửi thấy mùi này ở đâu rồi thì phải…
“…….”
Hoặc có thể mùi hương này là của anh chàng ngồi bên cạnh cô ấy – là một doanh nhân, nhưng kỳ lạ thay vai trái của cô ấy cứ gần gần với vai phải của tôi khiến hai vai của chúng tôi cứ chạm nhau.
Tất nhiên, chỉ là chạm thôi, nhưng việc tôi không giữ khoảng cách với một người phụ nữ xinh đẹp như này cũng là quá đủ để tôi phải thở máy rồi.
Khi tôi nhìn vào khuôn mặt cô ấy, nó đẹp tới mức mà tôi tưởng cái này không thể nào tồn tại ngoài đời được.
Đôi mắt xám và đôi môi căng mọng đầy quyến rũ đó đã khiến tôi phải cảm thấy rằng tốt nhất là đừng nhìn vào chúng, nên tôi nhanh chóng cắm mặt vào đọc sách.
Tàu hôm nay rung lắc quá nhiều.
Mỗi lần như thế, vai của chị ấy cứ chạm vào tôi.
Chị ấy cứ nhìn tôi suốt.
Tôi không thể đọc sách được nữa.
Nếu tình huống này mà cứ tiếp tục diễn ra thêm 30 phút nữa, chắc tôi tăng xông mất.
Ôm suy nghĩ đó ở trong đầu, tôi thậm chí đã quên cả thở và bắt đầu nhìn ra khung cảnh ngoài cửa sổ.
Tàu đã đến bến.
♥ (góc nhìn nhà gái)
“Tàu sắp vào bến. Để đảm bảo an toàn, hành khách vui lòng đứng xuống dưới vạch vàng.”
Hôm nay, cũng như bao hôm khác, nhà ga lại quá tải bởi một đống rác thải, à nhầm, một đám đông chứ.
Nhưng hôm nay, tôi cảm thấy tâm trạng mình rất tốt vì tôi đã tìm thấy anh ấy… không, phải là bạn trai mình mới đúng.
“Tokiwa-kun… anh ấy đi chung chuyến với mình.”
Truyền thuyết của Akaitohama nổi tiếng tới mức mà một người như tôi, chả giao du với ai cả, cũng còn biết nó.
Nếu như bạn lên cùng một chuyến tàu với người mà bạn yêu thì tình yêu bạn sẽ sớm nở rộ, huh?
Để mà nói, tôi không có hứng với mấy cái chuyện nhảm nhí này.
Nhưng sau khi gặp Tokiwa-kun, mọi thứ đã khác.
Chúng tôi đã gặp mặt nhau vì tôi đi cùng chuyến tàu với anh ấy, và giờ chúng tôi đã gắn chặt với nhau.
Tôi nghĩ rằng truyền thuyết đó là có thật.
“Fufu, nhưng nếu như chúng ta cùng nhau lên cùng một chuyến tàu này mỗi ngày, thì chúng ta cũng sẽ được ở cùng nhau từ kiếp này đến kiếp khác~.”
Và rồi, tôi lên tàu trong khi đang vui sướng mà lẩm bẩm một mình.
Ở cùng khoang với anh ấy.
Nhưng tôi không có đủ dũng khí để nói chuyện với anh ấy.
Bất kể là việc tôi yêu anh ấy rất nhiều thì tôi vẫn luôn cảm thấy xấu hổ.
Bên cạnh đó, tôi cũng phải thừa nhận rằng nếu tôi có mặt đối mặt với anh ấy thì tôi cũng sẽ chỉ đứng bất động đấy mà thôi.
Vì vậy nếu có thể, tôi muốn được ngắm nhìn anh ấy từ xa.
Nhưng những người xung quanh tôi không muốn tôi làm điều đó.
Có thể thấy rõ, có vài nữ sinh cấp 3 cũng đang cố gắng ngồi cạnh anh ấy.
Có vẻ họ nghĩ rằng Tokiwa-kun là một người tốt nên họ muốn ngồi cạnh anh ấy và nói chuyện với anh ấy nhiều nhất có thể.
Đó chính là hành vi điển hình của những kẻ đặt bản thân mình lên trên hết, đeo lên mình lớp mặt nạ bịp bợm.
Bọn chúng chỉ là một đám ruồi nhặng.
Làm gì có con ruồi nhặng nào có thể biết làm việc nhà, chuẩn bị bữa tối, chào hỏi mẹ của anh ấy, dọn phòng anh ấy, hay thậm chí là được ra khỏi nhà của anh ấy trước khi anh ấy về.Này, điều đó có đúng không, Tokiwa-kun?Món omelet em làm ngày hôm qua ngon chứ, phải không?Hôm nay em đã dậy từ rất sớm và làm bữa sáng đó, nhưng anh có ăn hết không đấy?Anh ăn hết chứ đúng không? À nhầm, anh chắc chắn phải ăn hết. Tokiwa-kun là một người tốt, anh ấy sẽ không bao giờ để thừa cả.
……Yeah, Tokiwa-kun thật sự là một người tốt.Đó là lí do.Đó là lí do mà tôi không muốn mấy con ruồi nhặng bẩn thỉu từ trường khác làm ô uế anh ấy vào buổi sáng này.Tôi quá căng thẳng để nói ra điều đó.Nhưng tôi không từ bỏ mà ngồi cùng với anh ấy.Nếu có bất kỳ con ký sinh nào ở bên cạnh anh ấy…Tôi sẽ thẳng tay mà giết nó.
Ehehe, mình thật là can đảm quá đi mà…“……”
Chân tôi thì run rẩy.
Cả người tôi thì lắc lư.
Tim tôi thì loạn nhịp.
Nhưng, với đôi chân dang rộng, tôi tiến đến và ngồi cạnh anh ấy.
Tôi có thể cảm nhận được rằng anh ấy đang nhìn tôi.
Nhưng anh ấy lại không nói chuyện với tôi. Tôi nghĩ là do anh ấy cảm thấy quá ngại ngùng để nói chuyện với tôi.
Tokiwa-kun đã luôn thể hiện sự dè chừng với tôi lúc gặp nhau ở vòng xuyến, nên cũng thật khó để anh ấy bắt chuyện với mình ở nơi công cộng như vậy.
Nhưng, em hiểu. Em cũng như anh. Bên cạnh đó, em cũng thích điểm đó của anh nữa~.
Oh, vai của anh ấy, thi thoảng chạm vào tôi, khiến tôi cảm thấy mình gần gũi với anh ấy hơn bao giờ hết.
Mỗi khi mà tàu rung lắc, anh ấy nhìn tôi giống như là anh ấy đang quan tâm đến tôi vậy, ánh nhìn yếu đuối đó thật dễ thương quá đi.
Mặc dù nhìn anh ấy trông khá yếu, nhưng anh ấy lại là một người vô cùng quả cảm.
Tôi rất muốn được nói chuyện với anh ấy, người mà đã hai lần cứu sống tôi.
Mình thật khiếm nhã khi lại tránh mặt anh ấy.
“……”
Tôi muốn khoảnh khắc này kéo dài lâu hơn nữa nhưng tàu đã dừng rồi.
Anh ấy nhìn tôi một lần nữa, rồi đứng dậy đi ra khỏi tàu.
Tôi cũng đi ra khỏi tàu và đi những bước nhỏ theo sau anh ấy.
Tôi thấy rất vui đến mức mà khung cảnh ảm đạm thường ngày bỗng sao lại nên thơ trữ tình đến thế — đúng là “người buồn cảnh có vui đâu bao giờ.”
Với những bước đi nhẹ nhàng, tôi đi đến và giữ một khoảng cách nhỏ với anh ấy, rồi cuối cùng là vượt qua anh ấy và đi đến trường.
Mình có vài thứ phải đưa cho anh ấy vào ngày hôm nay.
“Ehehe, em mong anh có thể thưởng thức bữa trưa hôm nay♥.”
–
–

