♠ (Góc nhìn main)
“Con về rồi đây.”
Khi tôi trở về nhà lúc tối, chỉ có giọng tôi là vang lên trước cửa nhà mà thôi. Bố mẹ tôi luôn bận rộn vì công việc nên họ luôn về nhà rất muộn. Vì vậy, gần như chỉ có mình tôi là luôn ở nhà.
Haiz, mình đã trải qua sự cô độc này nhiều lần rồi, nhưng giờ thì mình đã là học sinh cấp 3 nên mình cảm thấy biết ơn vì nó đã đem lại cho mình sự tự do.
“Chà, chuẩn bị bữa tối thôi… hm, không còn nguyên liệu nào ở trong tủ cả.”
Tôi đi vào phòng bếp và mở tủ ra, chỉ thấy bên trong nó còn hoa quả, bia và bim bim mà thôi.
“Mình ước gì bố mẹ mình có thể mua được thứ gì đó, ít nhất là cả nhà còn ăn được.”
Tôi phàn nàn trong khi đi ra đến cửa và xỏ giày vào. Và tôi đi ra bên ngoài.
Tôi đi đến siêu thị ở gần đây để mua một chút đồ. Khu vực này nằm ở vị trí đắc địa khi ở ngay phía trước nhà ga và nằm bên cạnh bờ biển nên phát triển rất tốt, nhưng nhà tôi thì lại nằm ở một khu dân cư thưa thớt, ít người sinh sống. Ở đây chỉ có một siêu thị và một cửa hàng tiện lợi mà thôi.
Tôi thật sự cảm kích khi mình sống ở một nơi yên tĩnh như vậy. Ngày qua ngày, bất kể chỗ nào mà tôi đi qua thì nó chỉ toàn là khách du lịch nên rất là ồn ào.
“……Hm? Lại chị ấy hả.”
Khi tôi đi qua cửa hàng tiện lợi nằm ở phía trên siêu thị, tôi nhìn thấy một người phụ nữ đang đứng ở bãi đỗ xe của siêu thị. Người phụ nữ mà tôi thấy ở phía trước nhà ga trước đó là Hyori senpai. Chắc chắn là chị ấy sống ở đây rồi.
“Thì, nó cũng không phải là việc của mình.”
Chị ấy chắc chắn là đang hẹn ai đó ở đây mà tôi không biết. Có thể là bạn trai của chị ấy. Vì rằng chị ấy xinh đẹp, nên chẳng có gì bất ngờ nếu chị ấy có bạn trai cả.
Khi tôi đang tiếp tục đi vào siêu thị, tôi để ý rằng không có bất kỳ một chiếc xe nào đỗ ở trong bãi đỗ xe của siêu thị.
“Eh, hôm nay họ đóng cửa à? Vãi thiệt.”
Ở ngay lối vào siêu thị, có một biển báo ghi rằng tạm thời đóng cửa. Trên đó còn ghi rằng mục đích của việc này là để siêu thị xây thêm cơ sở vật chất nữa.
“Oh, chà, mình nghĩ rằng mình phải quay trở lại cửa hàng tiện lợi mà mua đồ để ăn thôi.”
Tôi quay đầu và đi đến chỗ cửa hàng tiện lợi. Trong một khoảnh khắc, tôi thắc mắc liệu Hiyori senpai còn ở đấy không, nhưng đúng như dự đoán, chị ấy đã không còn ở đấy nữa.
Tôi đi vào cửa hàng và đến chỗ quầy tạp chí. Dù sao thì tôi cũng có thể đọc qua loạt bài tuần này. Tôi không quá thích manga, nhưng tôi thích những bộ hiện đang là xu hướng giống như bao người khác.
Tôi lấy một cuốn tạp chí manga tuần ra, lật giở nó để có thể tìm được bộ mà tôi đang muốn tìm kiếm. Tôi hiện tại đang nghiện đọc thể loại hài kịch lãng mạn. Bởi vì tôi không cảm thấy rằng sẽ tồn tại tình yêu lãng mạn ngoài đời thực, nên tôi chỉ có thể cảm nhận được niềm vui và nỗi buồn của một cô gái trong ảo tưởng.
Tôi đoán đây là cách mà tôi sẽ trở thành một otaku. Tôi thắc mắc rằng nếu như tôi trở thành một sinh viên đại học thì tôi khi ấy có đắm chìm hoàn toàn vào gal games không.
“Xin chào quý khách.”
Khi tôi còn đang đắm chìm trong cuốn truyện tranh, một vị khách đã bước vào. Bằng một cách nào đó, tôi lại nghĩ tới tên biến thái bị bắt giữ ở trên chuyến tàu buổi sáng nay, và khi tôi nhìn vào hắn ta, anh ta chắc chắn là một người hoàn toàn khác, nhưng lại mặc áo khoác cũ giống hệt hắn.
Đang là mùa xuân mà anh ta ăn mặc kỳ lạ quá. Tôi cảm thấy không thoải mái và có một linh cảm không tốt về chuyện này.
Tôi chạy vào nhà vệ sinh ở sau đó, định rằng sau khi giải quyết nhanh chóng thì tôi sẽ mua đồ ăn cho bữa tối.
“….Không biết có ai ở trong đây không.”
Nhưng bên trong đang có người mất rồi. Tôi sốt sắng chờ đợi ở phía trước nhà vệ sinh chung cả nam lẫn nữ và rồi thấy được một người phụ nữ đi ra ngoài. Nên tôi lúc đó quyết định đi vào trong chỗ đấy luôn, nhanh chóng giải quyết và mua đồ cho bữa tối.
Và ngay lúc đó…
“Kyaaa!”
“Nào! Đưa tao tiền! Nhanh!”
Tôi nghe thấy tiếng nói của một người đàn ông phát ra từ quầy thu ngân.
“Này, chúng mày đừng có mà nhúc nhích! Đứa nào gọi cảnh sát đến hoặc làm bất cứ điều gì khác, tao sẽ cho cả lũ đi chầu trời!”
Giọng của hắn vang khắp cửa hàng. Tôi đang ở phía trước nhà vệ sinh, vì vậy tôi đang không biết được chuyện gì đã xảy ra trong đấy cả. Nhưng đây chắc chắn là một vụ cướp.
(Đùa chứ, chả lẽ mình phải bỏ mạng tại đây… )
“Này, nếu mày mà lùi lại phía sau, tao sẽ giết luôn cả hai đấy!”
“Eek…”
Hắn ta đã nhìn thấy tôi đang đứng ở phía trước nhà vệ sinh cạnh chỗ quầy thu ngân và rồi buông ra lời đe dọa tôi. Tôi nhìn và thấy rằng ở tay phải của hắn ta đang cầm một vật gì đó giống con dao vậy.
Có lẽ chỉ có trong thế giới manga mới tồn tại những tên anh hùng mà khi tên cướp nói rằng cấm có nhúc nhích thì vẫn cứ lao lên đầy dũng cảm và hạ gục hắn. Tôi chỉ là một học sinh cấp 3 vẫn còn mang trong mình những hoài bão. Tôi không muốn chết, nên tất nhiên tôi sẽ không di chuyển dù chỉ là một milimet như lời hắn nói. Hoặc là, tôi quá hèn nhát để di chuyển.
Hắn ta cầm con dao và trừng mắt lên nhìn tôi, có vẻ như hắn ta đã mất hết kiên nhẫn với tôi rồi.
“Mày, đưa tiền đây cho tao.”
Hắn ta quay ngược lại chỗ quầy thu ngân.
Vào lúc đó, một giọng nói vang lên từ trong một phòng vệ sinh bị khóa.
“Cướp ư… mình phải làm gì đây… mình không muốn chết.”
Đó là giọng nói của một phụ nữ. Giọng của cô ấy có vẻ rất hoảng sợ. Ừ thì tất nhiên rồi. Nhưng nếu như có người trong đó, thì có thể báo được cho cảnh sát.
Nó là một hành vi bất lịch sự khi nói chuyện với một người phụ nữ mà bạn còn không biết đó là ai ở nhà vệ sinh như này, nhưng bây giờ đang là tình huống khẩn cấp, nên làm gì đây?
“Um… cô có thể báo cảnh sát không?”
“Ah… nhưng tôi sợ hắn ta biết.”
“Well, thì… tôi sẽ lo liệu hắn.”
“…Okay.”
Tôi biết khi tôi nói điều đấy thì nó rất ngầu, nhưng thật sự thì tôi chả thể nào có một ý tưởng nào nữa. Nhưng không còn thời gian để mà do dự nữa.
Tôi bảo cô ấy gọi 110. Nếu như chúng tôi bị phát hiện, thì tôi sẽ phải “xử” hắn.
Người phụ nữ ngay lập tức bắt máy lên gọi. Dường như cảnh sát đã nghe được tin báo của cô ấy và đang trên đường tới đây.
Chúng tôi có thể làm được.
Tôi dựa người vào cửa nhà vệ sinh, cảm thấy có chút hy vọng.
“Mày đang nói chuyện với ai vậy? Ah? Chả lẽ mày gọi cảnh sát hả!”
“Oh shit…”
Tên cướp đã phát hiện ra hành vi đáng ngờ của tôi. Hắn ta đi đến chỗ tôi với vẻ mặt của một con ác quỷ.
“Này, có ai trong đó à? Này, có gì trong đó vậy?”
“Ai-ai biết? Tôi không biết gì hết…”
“Tao sẽ giết mày nếu như mày còn nói dối tao. Đừng có mà đùa tao, thằng oắt con!”
“Eek…”
Đầu nhọn của con dao mà hắn cầm trên tay từ từ tiếp cận tôi. Tôi sợ quá, sợ đến mức sắp tè ra quần rồi. Nhưng nếu tôi thất bại, người phụ nữ bên trong đấy sẽ bị liên lụy…
“Cút ra khỏi chỗ này, thằng oắt.”
“T-tôi không thể di chuyển được.”
“Ah? Mày nói gì cơ?”
“Tôi không thể di chuyển được…”
Thắt lưng của tôi bị nới lỏng ra. Tôi không thể di chuyển. Và nếu tôi có di chuyển được thì quần tôi sẽ tụt xuống mất. Tôi quá sợ để có thể làm bất cứ thứ gì.
“Gan mày lớn lắm đấy thằng oắt con, bảo vệ một người ở phía bên trong. Nhưng mày biết đấy, tao ghét những thằng như vậy lắm! Hành động của mày từ đầu đến cuối giống như một người tốt vậy! Chết đi, thằng chó đẻ!”
Ngay lập tức, hắn ta bắt đầu điên loạn và chạy thẳng tới chỗ tôi để dí dao vào tôi.
Vào khoảnh khắc đó, chuyển động của hắn ta dường như đã chậm lại.
Ah, có lẽ đây là thứ mà chúng ta có thể thấy được lúc trước khi chết. Tôi thậm chí còn chưa từng nắm tay một cô gái nào cả. Nếu như có kiếp sau, tôi muốn có một cô bạn gái…
Nỗi sợ trước đó của tôi bỗng dưng biến mất. Ngay lúc này đây, tôi bình tĩnh một cách lạ thường. Tôi đã nghĩ rằng khi mà con người nghĩ rằng không gì mà họ không thể làm được, họ sẽ quên đi nỗi sợ của chính mình.
Tôi đã sẵn sàng để chết, nhưng rồi thân ảnh hắn lao lên phía trước tôi, trượt và lộn về phía trước nhà vệ sinh với đế giày hướng về phía tôi, khung cảnh đó chậm rãi chuyển động trước mắt tôi.
“Whoa… ugh!”
“…Eh?”
Hắn ta, khi đang đi trên sàn mà nó chắc chắn được lau sạch sẽ và vẫn còn ướt, đã trượt chân mà ngã xuống. Đầu hắn đập mạnh tới mức mà hắn bất tỉnh luôn.
Tôi ngồi phịch xuống, vẫn còn hoang mang không biết chuyện gì vừa xảy ra, nhưng nhận ra rằng mình đã sống sót.
Và rồi tôi nghe thấy tiếng hú còi của xe cảnh sát ở bên ngoài, rất nhiều cảnh sát đã ngay lập tức ập vào bên trong cửa hàng.
◇
“Kh-không. Cháu không hề làm gì cả.”
“Chà, ta tự hào khi được sống cùng với quê nhà của một chàng thanh niên quả cảm như cháu. Nhưng lần tới, cháu đừng có làm điều gì đó liều lĩnh nữa đấy.”
“Vâ-vâng… nhưng thật sự là cháu không làm gì hết.”
“Thật đúng là một chàng trai khiêm tốn, thật thà, dũng cảm. Lần tới ta sẽ giới thiệu cháu với con gái của ta, haha.”
“……”
Sau khi tên cướp bị trói lại bởi một sợi dây thừng thì tôi bị áp giải bởi một viên cảnh sát, và bằng một vài lý do nào đó, không như nhân viên cửa hàng hay các khách hàng ở bên trong, thì chỉ có mình tôi là phải đi lên xe cảnh sát và được dẫn đến đồn.
Lần đầu trải nghiệm ngồi trên xe cảnh sát khiến tôi cảm thấy khó chịu, nhưng tôi tin rằng những viên cảnh sát ở đây đều là người tốt.
Vậy họ sẽ hỏi tôi điều gì?
Họ không hề hỏi tôi về vụ án hay bất cứ thứ gì liên quan đến nó, không những thế, họ còn nói rằng: “Cảm ơn.”
Vì gì vậy? Tôi nhìn vào họ và họ nói tiếp:
“Chúng tôi đã xem camera an ninh ghi lại rồi. Cháu đã ngăn chặn tên cướp đó không để hắn đi xa thêm bước nào nữa, nên chúng ta cảm ơn cháu.”
Cái gì cơ? Tôi nhìn vào họ và họ nói tiếp:
“Nhìn này, nó đang cho ta thấy cảnh tên cướp đã ngã về phía trước giống như đã bị đánh bật ra. Kết hợp với lời khai của nhân chứng nữa nên chả có gì có thể phủ nhận điều đó cả.”
Camera an ninh ở chỗ nhà vệ sinh chỉ có một cái mà lại còn đặt ở phía trước nữa, nên nó chắc chắn sẽ nhìn giống như kiểu tên cướp bị ngã ra và bị đánh bật về phía trước bởi một ai đó y hệt video này.
Từ lúc này, bất kể tôi nói cái gì với họ, họ không hề tin vào câu chuyện mà tôi nói.
Nếu như tôi nói với họ rằng tên cướp thực ra chỉ ngã nhào về phía tôi thôi, thì họ sẽ nói rằng:
“Phép màu là thứ không phải lúc nào cũng xảy ra. Cháu đánh hắn chỉ là hành vi tự vệ chính đáng, nên đừng có lo về điều đó.”
Khi tôi nói với họ rằng tôi không hề đánh, thì họ nói rằng:
“Tất nhiên thật sai lầm khi bảo đấy là đánh người mà phải bảo rằng nắm đấm của cháu đã cứu sống được nhiều người mới đúng. Chúng ta sẽ tặng cháu bằng khen nếu cháu muốn. Cháu thấy thế nào?”
Khi tôi nói với họ rằng tôi không cần nó, họ mới chịu lắng nghe tôi.
“Ôi trời, chuyện quái quỷ gì đang diễn ra thế này.”
Sau khi tôi nói chuyện xong với các viên cảnh sát, tôi đã được mời lên xe cảnh sát để được trở về nhà nhưng tôi đã từ chối.
Tôi không muốn hàng xóm xung quanh tôi nhìn tôi đi xuống từ xe cảnh sát và bắt đầu bàn tán lung tung. Tôi cũng nhờ họ là đừng nói gì với gia đình tôi vì rằng tôi không muốn làm họ lo lắng thừa thãi.
“Ngày hôm nay, mình đã trở thành người hùng một lần nữa theo lời họ nói.”
“…Ah, mình quên xừ mất bữa tối rồi. Damn, đáng lẽ mình phải nhờ họ cho mình một phần katsudon chứ.”
Khi tôi về đến nhà, tôi mới nhận ra rằng là tôi chưa mua bữa tối. Và rằng, khi tôi lúc ấy tỏ ra sợ hãi khi đó, tôi đã tiêu tốn rất nhiều năng lượng chẳng những không giúp gì được cho tôi mà ngược lại còn khiến tôi đói hơn.
Nhưng tôi nghi ngờ liệu cửa hàng tiện lợi đó có còn mở cửa không. Tôi thực sự cảm thấy hôm nay đúng là tồi tệ.
Tôi thậm chí còn không đủ sức để đạp xe được trong một khoảng cách ngắn,nên tôi đã trở về nhà với cái bụng đói meo.
♥ (Góc nhìn nhà gái)
“Tokiwa-kun, em yêu anh, yêu anh, yêu anh nhiều lắm. Em không tin được là anh lại mạo hiểm đến tính mạng của mình một lần nữa để cứu em…”
Một tên cướp cửa hàng đột nhiên xông vào trong khi tôi vẫn còn đang sử dụng nhà vệ sinh của cửa hàng tiện lợi. Tôi đã bị giam ở trong nhà vệ sinh. Nếu như chúng phá cửa và xông vào đây, tôi đã nghĩ: mình sẽ chết.
Tôi đã hoảng sợ đến mức mà thậm chí không dám mở cửa để thoát ra khỏi đây.
Nhưng rồi anh ấy lại ở đó.
Tokiwa-kun đi đến chỗ tôi và đã cố gắng để bảo vệ tôi.
“Tôi không thể di chuyển được, tôi không thể di chuyển được vì một vài vấn đề… Thật ngầu quá đi, mình có thể làm bất cứ thứ gì cho Tokiwa-kun.”
Anh chắc hẳn đã biết được em ở trong đó nên anh mới làm vậy.
Fufu, Tokiwa-kun thật sự cũng yêu mình nữa.
Và rồi anh ấy khỏe tới mức mà đã đánh bại tên cướp đó.
Anh đã cứu em tận hai lần.
Mình có thể chết vì Tokiwa-kun.
Mình muốn bị ô uế bởi Tokiwa-kun.
Trong đầu mình chỉ toàn là hình bóng của Tokiwa-kun mà thôi.
“Anh ấy về chưa nhỉ?”
Sau một cuộc nói chuyện ngắn với cảnh sát ở cửa hàng tiện lợi, tôi đã đi đến nhà của anh ấy.
Tôi nhấn chuông cửa, nhưng không ai ra mở cửa cả.
Có thể là cảnh sát đang hỏi cung anh ấy về việc anh ấy bắt được tên đó chăng?
Đúng, mình chắc chắn.
Anh ấy chắc chắn là không đi hú hí với con đàn bà nào khác đâu.
Tôi chắc chắn anh ấy sẽ trở về nhà với cái bụng đói meo.
“Cửa không khóa… Có phải anh ấy biết mình đến đây nên không khóa chăng? Fufu, Tokiwa-kun.”
Tôi chậm rãi mở cửa bước vào nhà và đây là lần đầu tiên tôi vào trong nhà của anh ấy.
Tôi lâng lâng vì rằng tôi có thể ngửi thấy anh ấy ở khắp nơi – điều đó khiến tôi trở nên thư thái hơn, mặc dù tôi đang ở trong một ngôi nhà hoàn toàn xa lạ.
Suy nghĩ của tôi về việc dành cả đời để sống ở đây cùng anh ấy đã khiến tôi cảm thấy vô cùng sảng khoái.
“Nhà bếp ở… ah, đây rồi. Trong tủ có… geez, chả có thức ăn gì trong đây cả. Nhưng đây là phong cách sống của con trai như anh ấy, mình thích nó.”
Tôi bắt đầu nấu với nguyên liệu ít ỏi trong tủ.
Anh ấy còn trứng và cơm, vậy ít nhất mình có thể làm được món omelet.
Mình tự hỏi anh ấy sẽ cảm thấy như thế nào khi anh ấy trở về nhà và nhìn thấy được món ăn mà đích thân mình nấu đang ở trên bàn ăn.
Mình đoán là anh ấy khi đó sẽ bất ngờ và khóc nấc lên vì sự sung sướng này mất.
Nếu là mình, thì mình chắc chắn cũng đã khóc nấc lên rồi.
Không, là mình sẽ khóc nấc lên khi nhìn thấy anh ấy khi đó.
“Fufu. Em yêu anh, Tokiwa-kun. Em yêu anh ♥.”
—
—

