WN

Chương 02

2025-10-02

4

♠ (góc nhìn main)

“Wow, ở đây có khá nhiều cửa hàng nhỉ.”

Kaneko nói một cách vui vẻ khi đến nhà ga Akaitohama, quê hương tôi, sau khi lắc lư trên chuyến tàu từ nhà ga gần nhất với trường.

“Nó trước đây là một vùng đất yên bình, cho đến khi gần đây nó trở nên không an toàn nữa bởi số lượng người đổ về đây cao đột biến. Thậm chí kể cả là ban ngày thì sự an toàn ở đây vẫn còn thấp.”

“Oh, có phải nơi này nổi tiếng vì biến thái không?”

“Eh, sao mày biết?”

“Yeah, vì nó đã trở thành một chủ đề được bàn tán sôi nổi suốt sáng nay. Có một tin đồn rằng một thanh niên mặc đồng phục trường ta đã đánh trả một tên biến thái. Điều đó khiến anh ấy trở nên nổi tiếng trong mắt đám con gái, và họ bàn tán về người đó kể cả khi họ còn không biết người thanh niên đó là ai.”

“Th-thật á?”

“Chà, nếu như người ấy quả cảm như vậy, anh ấy sẽ trở nên rất nổi tiếng. Oh, mày biết gì à?”

“……Eh?”

Kaneko nhìn tôi với vẻ nghi ngờ làm tôi bối rối.

Có nên nói ra rằng người thanh niên đó là mình không nhỉ?

Nếu vậy, mình nên nói ra nhỉ?

Sự thật là người đã bắt giữ được tên đó chính là tôi.

Vì vậy, lời đồn đó chắc chắn là về tôi.

Tôi không chắc là nó có tin tôi không, và tôi tự hỏi điều gì sẽ xảy ra nếu tôi nói rằng đó thực ra chỉ là một cú ngã thôi.

Nhưng tôi cũng không muốn lời đồn này truyền đi xa thêm nữa.

Vì vậy, tôi đã quyết định nói ra sự thật.

“Chà, thực ra là…”

“Thật á? Mày đã thấy anh ta? Người thanh niên đó?”

“Eh?”

“A-anh ấy nhìn như nào? Mày biết đấy, tao luôn muốn trở thành một người hùng giống hệt anh ấy. Anh ấy ở trường chúng ta à? Tính cách anh ấy như nào? Anh ấy cao bao nhiêu? Có phải anh ấy là tiền bối của chúng ta không?”

“Kh-không, um…”

“Có gì to tát đâu nào? Chà, tao tự hỏi nếu anh ấy là một trong những người đi tàu suốt ngày thì sao nhỉ. Nếu đúng, hẳn mày phải nhận ra anh ấy chứ.”

“……”

Tôi không thể nói bất cứ điều gì nữa với Kaneko, người đang nhìn tôi với đôi mắt sáng lấp lánh.

(“Người hùng” mà mày ngưỡng mộ thực ra là tao nè, và tao có dũng cảm hay gì đó đâu, tao lúc đấy chỉ đơn giản là ngã vào hắn ta thôi. )

Tôi không thể nói ra những điều đó.

Tôi không muốn làm nó thất vọng.

“Tao xin lỗi, tao làm sao nhớ mặt được.”

“Eh, thật à? Buồn vậy, nhưng ngày mai mày bắt chuyến tàu này đi học đúng không? Nếu như mày thấy ai đó giống như anh ấy, nhắn cho tao. Tao muốn chụp ảnh anh ấy.”

“Y-yeah. Nếu anh ấy ở đây.”

Tôi chắc chắn là nó sẽ không lấy ảnh chân dung của tôi đâu.

Sau khi đến cửa soát vé, tôi nhìn vào Kaneko, người vẫn đang có tâm trạng tốt.

Tôi nhẹ nhàng đưa thẻ từ vào máy, cảm thấy xấu hổ.

“Oh, vậy đây là Akaitohama. Thật đẹp.”

Nơi tiếp theo mà tôi dẫn Kaneko đến, giờ đã là khách du lịch, là bãi biển Akaito.

Đây là nơi mà gió biển thổi khiến con người dễ chịu và tiếng sóng vỗ rì rào giúp cho con người trở nên an yên.

Hôm nay là một buổi chiều ngày trong tuần nên không có mấy ai ở đây.

Chứ cuối tuần mà ở đây thì đúng là thảm họa.

“Hey, Kaneko, mày vẫn yêu biển à kể cả khi mày là một học sinh cấp 3 rồi?”

“Đó là định kiến đấy. Bên cạnh đó, ở đây có nhiều tin đồn về nó nhỉ.”

“Có phải là về việc một người đàn ông và một người phụ nữ đi bộ trên bãi biển Akaito thì sẽ kết hôn với nhau?”

“Đúng là người địa phương có khác, mày biết điều này. Tao thực ra là đã có bạn gái tao sau đó, đang nghĩ đến việc rủ cô ấy đi đến đây vào dịp tới.”

“Tao hiểu. Vậy đó là lý do tại sao mà mày lại hào hứng đến như vậy.”

“Đúng vậy. Tao rất vui khi cuối cùng có thể quen được mày đó, Sendai. Tao rất mong được làm việc với mày trong tương lai.”

“Yeah, đó là vinh hạnh của tao. Chà, nếu có dự định đến đây, đừng làm nó vào dịp cuối tuần.”

“Vì sao?”

“Bởi vì khi ấy sẽ có rất nhiều đàn ông và phụ nữ đi đấy. Mày làm sao biết được là mày khi ấy sẽ kết hôn với ai đâu.”

“Haha, đúng nhỉ. Vậy, tao sẽ đến đây khi mà không có nhiều người ở đây. Được rồi, về nhà thôi.”

“Tao sẽ đi bộ cùng mày ra nhà ga. Ý tao là, tao đoán là mày đã có người trong mộng rồi nhỉ.”

“Chà, điều đó thật bình thường với một học sinh cấp 3 mà. Mày có ai chưa, Sendai?”

“Không. Tao có ở trong câu lạc bộ như mày đâu. Và tao không nổi tiếng với đám con gái nữa.”

“Thật á? Mày trông sáng sủa thế cơ mà, và tao nghĩ rằng mày sẽ còn tuyệt vời hơn nữa nếu như mày biết ăn diện đấy.”

“Yeah, yeah, tao ước đó là một cô gái nói như thế với tao.”

Với lời nhận xét buồn bã này, tôi tiễn Kaneko tới nhà ga.

Khi chúng tôi đi đến nhà ga, lượng người ở đây bắt đầu gia tăng.

Trong khi tôi đang ngao ngán trước lượng người đông nghịt kể cả vào ngày trong tuần, tôi để ý thấy một học sinh nữ vẫn đang đứng ở chỗ vòng xuyến phía trước nhà ga.

“Ai nhỉ?”

“Oh, cô ấy thật xinh đẹp… Khoan đã, đó là Hyori senpai?”

“Cái gì, mày quen cô ấy à?”

“Không, tao chưa từng nói chuyện với cô ấy, nhưng cô ấy khá nổi ở trường mình. Cô ấy rất xinh đẹp nhưng dường như cô ấy rất ghét đàn ông. Tao biết cô ấy là vì một trong các tiền bối mà tao biết đã tỏ tình cô ấy để rồi bị từ chối không thương tiếc. Chà, tốt hơn là mày nên tránh xa cô ấy ra.”

“Tao hiểu. Nhưng đây là quê hương của cô ấy à? Tao chưa bao giờ nghe về cô ấy luôn.”

“Tao không biết. Nhưng có lẽ đó là lí do mà cô ấy không có nhiều bạn.”

“Hmmm.”

Tôi liếc nhìn vào người tên là Hyori.

Tôi không chắc là tôi đã nhìn thấy trước đây chưa… Có thể cô ấy chính là người con gái đã đứng ở bãi đất trống rất lâu vào lúc khai giảng chăng.

…Cô ấy nhìn về phía trước với khuôn mặt lạnh tanh mọi lúc và không di chuyển gì.

Trông giống như một con ma-nơ-canh đứng đó vậy.

Nhưng cô ấy đẹp thật.

Với vẻ đẹp này, tôi chắc chắn cô ấy sẽ nổi tiếng cả trường, kể cả khi cô có là một cô gái tồi.

Chà, cô ấy là một người đẹp mà tôi không thể nào với tới.

“Chà, tạm biệt mày.”

“Yeah, hẹn mày vào ngày mai.”

Chúng tôi cuối cùng cũng đến cửa soát vé và tôi chia tay Kaneko.

Tôi quay đi và đi ra khỏi nhà ga.

Ngay sau đó,

“Cô ấy vẫn ở đây.”

Hyori-san vẫn cứ đang đứng ở chỗ đó.

Phía sau cô ấy, tôi có thể cảm nhận được khí tức của việc không thể nào tiếp chạm tới của cô ấy, và cô ấy đã tạo ra một bầu không khí để chỉ ra rằng cô ấy đúng là một người phụ nữ xinh đẹp.

Lẽ dĩ nhiên, tôi không có đủ dũng khí để mà nói chuyện với một người phụ nữ mà tôi còn chưa hề gặp mặt trước đây, mà cũng chả có lí do gì khiến tôi phải đi nói chuyện với cô ấy cả, nên tôi quyết định là đi về nhà.

♥ (góc nhìn nhà gái)

“Thấy anh rồi.”

Tôi có thể hình dung được việc anh ấy đã lên và xuống ở nhà ga này như nào.

Hoặc là tôi đã tự suy luận được từ những thông tin rời rạc nhau.

Tôi đã hỏi giáo viên mình: [Trường ta có bao nhiêu người đi tàu đến trường?], và thầy bảo rằng có ít người đi tàu đến trường trong lớp này.

Thầy bảo rằng hầu hết họ đều đến từ nhà ga Akaitohama, chỉ là một thông tin bên lề thôi nhưng lại rất quý giá.

Thầy thắc mắc rằng tại sao tôi lại đi hỏi câu đó làm gì, nhưng khi tôi nói với thầy về vụ việc xảy ra trên tàu sáng nay, thầy đồng tình với tôi.

Nhưng tôi tự hỏi rằng, có phải định mệnh đã dẫn anh ấy đến với tôi có hơi sớm không.

“Fufu, không biết là nhà anh ấy ở đâu ta? Tôi thích cả bóng lưng của anh ấy nữa… Mình không thể chịu đựng được việc phải tìm hiểu về anh ấy lâu hơn nữa~.”

Tôi chậm rãi theo sau anh ấy, cố gắng giữ khoảng cách.

Tôi khá là lưỡng lự, tự hỏi rằng đây có phải là hành vi của những kẻ theo dõi biến thái hay không.

Không, nó chắc chắn là không.

Tôi yêu anh ấy và anh ấy cũng nói rằng anh ấy thích kiểu người như tôi.

Vì vậy, nếu như chúng ta yêu nhau, thì nó chả phải là hành vi biến thái gì sất.

Fufu, tôi tự hỏi rằng anh ấy có bị bất ngờ không nếu như tôi bất thình lình xuất hiện trước cửa nhà của anh ấy.

“Làm sao mà cô biết được? " Liệu khi ấy anh ấy có nhìn mình như một người xa lạ không?

Không, tôi chắc chắn rằng anh ấy sẽ hiểu ra được cảm xúc của tôi.

Tôi chắc chắn là anh ấy sẽ hiểu ra.

“Em sẽ chờ anh, Tokiwa-kun. Em yêu anh.”

-

-