Đinh đoong——
Không lâu sau khi Hersia trở lại giường bệnh, cánh cửa phòng lại mở ra. He Cheng bước vào, tay xách theo mấy túi to nhỏ, theo sau anh là một bà lão tóc bạc.
Mái tóc bạc hoa râm của bà lão được chải chuốt gọn gàng, trên người mặc một bộ quần áo kẻ sọc sạch sẽ, chỉnh tề.
“Tilane tỉnh rồi à? Trong người còn đau không? Cho bà xem một chút nào.”
Bà lão chống gậy chậm rãi đi tới, ngồi xuống bên cạnh Hersia, rồi chăm chú quan sát cô gái trước mặt.
“Y tá bảo không sao rồi mà, bà đừng lo nữa.” Vừa nói, He Cheng vừa kéo chiếc bàn nhỏ ở bên cạnh lại, đặt sát vào giường của Hersia rồi bày phần cơm trưa lên đó.
“Cái thằng này, đúng là chẳng tinh ý gì cả. Y tá nói chỉ là cơ thể không có gì nghiêm trọng thôi, nhưng con gái mà để lại sẹo ở đâu đó thì sẽ mang theo cả đời, sao mà xem nhẹ được chứ?”
Bà lão trách mắng đứa cháu trai xong, liền nắm lấy tay của Hersia.
“Không sao đâu, giờ con đang ở bệnh viện rồi, rất an toàn. Phí điều trị bên cơ quan an ninh đã hỗ trợ một phần, phần còn lại chúng ta cũng đã đóng giúp con rồi, đừng lo gì cả.” Bà dịu dàng an ủi Hersia, nói đúng những điều cô vẫn thầm lo lắng trong lòng.
“Đừng nghĩ ngợi gì nhiều, cứ ở đây thêm vài hôm cũng không sao. Trong số những đứa trẻ mà con đã cứu, có một đứa chính là chắt gái của bà, nên việc chúng ta chăm sóc con là lẽ đương nhiên thôi.”
Bà lão dịu dàng nắm lấy tay Hersia, chậm rãi nói chuyện để trấn an cô. Khi ấy, cô mới hiểu rõ thân phận và hoàn cảnh của hai người.
Thì ra cô bé đã khóc nức nở trước cửa hầm hôm đó chính là chắt gái của bà He, cũng là con gái của chị gái He Cheng. Bà He là một trong những người cao tuổi nhất trong khu dân cư nơi Hersia sinh sống, địa vị trong khu khá cao, nghe nói trước kia bà từng là giáo viên, là người được mọi người vô cùng kính trọng.
“Chị gái với anh rể thằng He Cheng đều đi làm cả, giờ chắc chưa rảnh qua thăm con được. Thế nên mấy hôm nay bà để thằng He Cheng ở đây trông con, có người bên cạnh vẫn yên tâm hơn, dù đây là bệnh viện…” Bà He nói, giọng vừa kể vừa như dỗ dành.
Các con của bà giờ đều đã năm, sáu mươi tuổi, đi lại không còn thuận tiện nữa. Trong đám cháu chắt, chỉ có He Cheng và chị gái của anh là sống gần đây, nhưng hai vợ chồng người chị thường ngày đều bận rộn đi làm, con cái cũng không có nhiều thời gian chăm nom, nên mới xảy ra chuyện ngoài ý muốn hôm đó.
“Thật sự rất cảm ơn con, Tilane. Nếu khi đó con không đứng ra chặn trước kẻ kia, e rằng hậu quả thật khó mà tưởng tượng nổi.” Bà He nói, giọng đầy xúc động.
“Thực ra… cũng là lỗi của con. Khi đó con hơi chủ quan, chưa kịp kiểm tra kỹ mà đã dẫn mấy đứa trẻ đi vào.” Hersia ngượng ngùng lắc đầu.
“Thôi nào, đừng tự trách mình nữa. Trong cuộc sống, những chuyện bất ngờ thế này nhiều lắm, ai mà đoán được mấy việc xác suất nhỏ như thế chứ. Khi đó con đã làm rất tốt rồi, thậm chí còn vượt xa cả mong đợi của mọi người nữa.” Bà He tiếp tục an ủi Hersia, rồi giục cô ăn chút gì đó.
“Đây là cá tuyết nấu sữa trắng mà anh vừa mua ở Hương Trúc Phường, vị thanh nhẹ, dinh dưỡng cũng tốt, chắc hợp với khẩu vị của em đấy.” He Cheng vừa nói vừa sắp đũa và thìa cho gọn, rồi lấy thêm mấy hộp nhỏ bên cạnh, bên trong là hoa quả tươi, có dâu tây, dâu tằm mà Hersia thích, và cả một hộp hạt khô.
“Những thứ đó là bà bảo thằng He Cheng mua cho con đấy. Ăn cơm xong, thỉnh thoảng ăn vặt một chút cũng tốt mà.” Bà He nói, giọng dịu dàng.
“Cái này…” Hersia cảm thấy hơi ngại ngùng.
“Con bé này, hiền quá rồi đấy. Không sao đâu, cứ ăn đi.” Nhìn vẻ mặt của Hersia, bà lão biết thừa cô đang nghĩ gì, bèn nói cắt ngang, không cho cô khách sáo thêm nữa.
“Có đáng bao nhiêu đâu, mạng người mới là quan trọng, mấy chuyện này chỉ là chuyện nhỏ thôi.”
“Con cảm ơn.” Hersia khẽ gật đầu đáp lại, rồi chậm rãi bắt đầu bữa trưa của mình.
Thịt cá tươi mềm, là giống đặc biệt nên không hề có xương, nước canh lại béo và thơm, vị thanh khiến Hersia cảm thấy thèm ăn hơn hẳn. Quả đúng là suất ăn cấp T5, cả hương vị lẫn dinh dưỡng đều hơn hẳn tiêu chuẩn T6 thông thường.
Đợi đến khi Hersia ăn xong, bà He lại ngồi nói chuyện với cô thêm một lúc lâu. Trong lúc đó, bác sĩ cũng ghé qua kiểm tra buồng bệnh, hỏi han vài câu rồi rời đi.
Tối hôm đó, chị gái và anh rể của He Cheng cũng ghé qua. Họ chính là cha mẹ của cô bé được Hersia cứu hôm ấy, trong lòng đầy cảm kích. Hai người hiện làm việc ở một công ty trên tầng 47 của thành phố Payin, ngày nào cũng bận rộn đến mức hiếm khi có thời gian rảnh. Trước khi rời đi, họ còn gửi cho Hersia một khoản tiền cảm ơn, nhưng cô chỉ khẽ lắc đầu, nhẹ nhàng từ chối.
“Con cứ nhận đi. Giờ con sống một mình, lại không có thu nhập gì. Nếu thấy ngại, thì thỉnh thoảng giúp kèm học cho mấy đứa nhỏ quanh đây, coi như tiền công dạy học vậy.” Trước lời khuyên chân thành của bà He, Hersia mới chịu nhận số tiền ấy – tám nghìn tín dụng Liên Bang, do cha mẹ của mấy đứa trẻ hôm đó cùng nhau góp, là phần còn dư sau khi thanh toán viện phí.
Tuy không phải là một khoản tiền lớn, nhưng đó là tấm lòng của mọi người. Dù sao, cư dân trong khu họ ở phần lớn đều có thu nhập thấp, cũng chẳng thể góp được nhiều hơn.
Trong những ngày sau đó, hết người này đến người khác ghé thăm Hersia – có thầy cô, có những người hàng xóm thân quen, và cả người thân của mấy đứa trẻ được cô cứu hôm ấy. Đến ngày thứ ba, khi thấy mình đã gần như hồi phục, và được bác sĩ xác nhận tình trạng ổn định, Hersia chính thức xuất viện.
“Bị thương nặng như vậy mà có thể xuất viện trong vòng một tuần, đây là lần đầu tiên tôi ký duyệt đấy. Nhưng hiện tại mọi chỉ số cơ thể của cô đều hoàn toàn bình thường, không có lý do gì để tiếp tục giữ lại nữa.” Trước khi đi, bác sĩ vẫn không quên cảm thán một câu, Hersia quả thật rất là may mắn.
Sau khi xuất viện, Hersia được bà He mời đến ở cùng một thời gian để tiện chăm sóc.
“Một mình trong nhà cũng buồn lắm đó. Giờ vẫn đang dưỡng thương, tay lại chưa cử động được, chi bằng sang ở với bà đi. Bà vẫn còn khỏe, mấy đứa cháu chắt cũng hay ghé qua, chăm con một chút chẳng vất vả gì đâu.”
Thế là Hersia về nhà lấy vài bộ quần áo để thay, rồi tạm thời chuyển đến sống ở nhà bà He.
Nhà của bà He khá rộng, tổng cộng có ba tầng. Trong đó, tầng hai là phòng khách và phòng sinh hoạt chung, cũng là nơi đặt cửa ra vào. Tầng ba là khu phòng ngủ và phòng đọc sách, còn tầng một thì là khu bếp, phòng tắm và nơi đặt các thiết bị gia dụng.[note82214]
“Chị Hersia~”
Vừa bước qua ngưỡng cửa, cô bắt gặp cô bé quen thuộc dang tay chào đón, rồi lon ton chạy tới, ôm chặt lấy eo cô.
“Chị Hersia cuối cùng cũng xuất viện rồi!” Cô bé vẫn luôn nhớ rõ người chị gái này, chỉ là không khỏi tò mò, vì sao tóc của Hersia lại đổi màu?
“Chắc là di chứng sau khi tu luyện chuỗi siêu phàm thôi.” Hersia tìm đại một lý do nghe hợp lý, quả thật, việc tu luyện một số chuỗi siêu phàm có thể khiến cơ thể thay đổi đôi chút về ngoại hình, mà đặc biệt thường gặp nhất là ở Chuỗi Long Tộc.
“Thì ra là vậy ạ. Nhưng chị Hersia bây giờ xinh quá, suýt nữa em không nhận ra luôn rồi.” Trẻ con mà, nói chuyện lúc nào cũng thẳng thắn như thế đấy.
Bị khen đột ngột như thế khiến Hersia hơi lúng túng. Cô đã quen với việc âm thầm tồn tại giữa bạn bè và đám đông, nên khi nghe người khác khen thẳng thắn như vậy, cô không biết phản ứng thế nào cho phải.
Nếu nhận thẳng thì có vẻ hơi kiêu một chút…nhưng nếu phủ nhận thì lại giống như đang giả tạo vậy.
“Cảm ơn em. Sau này Lisha nhất định cũng sẽ rất xinh đẹp.” Hersia cúi người, ánh mắt dịu dàng hướng về cô bé.
“Cái đó... cái đó, chắc là em không thể xinh bằng chị được đâu.” Cô bé lúng túng, hai ngón tay chạm vào nhau đầy ngượng ngùng.
“Được rồi nào, Lisha, để chị Hersia ngồi nghỉ một lát đi. Nếu con rót cho chị ấy một ly nước nữa thì bà mừng lắm đấy.” Bà He đứng bên cạnh nói.
“Vâng, con đi rót nước ngay.” Cô bé gật đầu đầy tự hào, rồi quay người chạy lon ton vào bên trong.
Bà He dẫn Hersia lên tầng ba, nơi có mấy gian phòng.
“Phòng này trước kia là của mẹ con bé Lisha, nhưng từ khi kết hôn thì nó đã dọn ra ngoài rồi. Hôm kia ta dọn lại một chút, trải nệm mới nữa, con xem có vừa ý không?” Bà He nói, đồng thời mở cánh cửa phòng ra.
Trong phòng tuy không có nhiều đồ đạc, nhưng mọi thứ đều đủ cả: một chiếc giường gọn gàng, tủ quần áo, bàn và ghế, cùng một chiếc sofa bọc vải đặt cạnh khung cửa sổ lớn sát sàn.
Từ khung cửa sổ, có thể thấy bầu trời đêm nhân tạo, nơi những điểm sáng lấp lánh trôi dạt như dòng sông sao. Bầu trời ấy phản chiếu khung cảnh do trạm quan sát trên mặt đất ghi lại, gần như không khác gì thực, để người dân nơi lòng đất bớt đi cảm giác giam hãm và ngột ngạt.
“Đồ đạc trong phòng phần lớn đều là gỗ, không biết con có quen không, chứ giờ bọn trẻ đều chuộng dùng Đan kim cả rồi.” Đan kim là một loại hợp kim mới, có sắc dịu như vỏ trứng, nên thường được dùng trong đồ gia dụng và trang trí.
“Con quen rồi ạ.” Hersia khẽ gật đầu.
“Thật ra, bà ngoại con cũng là người phương Đông, hồi còn nhỏ, trong nhà bà có nhiều đồ gỗ lắm.” Hersia khẽ nói, ký ức tuổi thơ chợt ùa về.
“Ồ, xem ra sau này chúng ta sẽ có nhiều điều để trò chuyện rồi.” Bà He cười hiền hậu nói.
“Thôi, hôm nay cứ nghỉ ngơi đi, ngủ cho thật ngon nhé.”
Sau khi Hersia thu xếp đồ đạc, Lisha cũng mang nước đến. Cô bé ở lại trò chuyện một lúc lâu, rồi mới lưu luyến rời đi.
Trong phòng tắm, Hersia ngồi trong làn nước, khẽ múc từng vốc nước dội qua cơ thể, cảm nhận từng giọt nước trượt xuống cánh tay và bờ vai. Trong không gian nhỏ hẹp, âm thanh của những giọt nước rơi vang lên rõ ràng, vọng lại từng nhịp một.
Tựa lưng vào thành bồn tắm, ngước nhìn trần nhà nhỏ phía trên, Hersia thả lỏng cơ thể, chậm rãi gột rửa đi những cảm xúc nặng nề trong lòng.
“Mình thật sự… đã sống sót rồi sao.”
Cô khẽ thì thầm, cảm giác ấy thật không chân thực. Lúc đó, cô thật sự đã nghĩ rằng mình sắp chết, gần như buông xuôi tất cả.
Không ngờ, số phận lại ban cho cô thêm một cơ hội nữa. Cảm giác được sống sót sau cơn hoạn nạn khiến cô tràn đầy sự biết ơn, và giờ đây mọi thứ trong mắt cô đều trở nên tươi đẹp hơn trước. Ngay cả hạt cơm trắng bình thường khi nhai trong miệng, cũng có thể nếm ra vị ngọt thanh dịu nhẹ.
Dù có chuyện gì xảy ra, con cũng phải kiên cường mà sống tiếp nhé…
Những lời nói năm xưa vẫn còn vang vọng trong tâm trí cô.
“Con sẽ nhớ mà, mẹ.”

