Bíp— bíp— bíp—
Khi Hersia tỉnh lại, một trần nhà trắng toát liền hiện ra trước mắt cô. Bên tai, tiếng máy móc khẽ kêu bíp bíp bíp vang đều. Cô vừa định cử động thì một cơn đau ê ẩm lan khắp toàn thân, khiến cô lập tức dừng lại, ngay sau đó, giọng nói của hệ thống AI vang lên bên cạnh.
[Bệnh nhân đã tỉnh lại. Đang liên hệ với trạm y tế trung tâm.]
Đây là… bệnh viện sao?
Cô khẽ hít vào, trong không khí vương đầy mùi thuốc khử trùng quen thuộc. Đưa mắt nhìn quanh, cô thấy bên cạnh giường bệnh có một chiếc ghế dài, trên đó là một chàng trai trẻ, dáng người vạm vỡ đang ngủ – tấm chăn phủ hờ, để lộ cánh tay rắn chắc bên ngoài.
Cô nhận ra chàng trai trẻ ấy – hình như tên là He Cheng, sống cùng khu dân cư với cô, xem như một người hàng xóm.
Chẳng bao lâu sau, cánh cửa phòng bệnh khẽ mở. Một nữ y tá trong bộ đồng phục xanh nhạt đẩy chiếc xe nhỏ đi vào, trên xe đặt đủ loại thiết bị và dụng cụ y khoa.
“Em tỉnh rồi à.” Y tá khẽ nói, đôi tay nhanh nhẹn thao tác trên bảng điều khiển, kiểm tra các chỉ số sinh tồn hiển thị bên giường Hersia.
“Em gặp may thật đó. Lúc họ đưa em vào, người đầy máu, chị còn tưởng… em không sống nổi nữa.”
“Nhưng may là em không bị thương chí mạng, bác sĩ cũng nói em gặp may, vết thương đã tránh khỏi những chỗ nguy hiểm.” Nữ y tá vừa trấn an Hersia, vừa dịu dàng đỡ cô ngồi dậy, rồi hỏi xem còn chỗ nào thấy khó chịu không.
“Không thoải mái à…” Hersia đưa mắt nhìn hai cánh tay, rồi chậm rãi đưa tay lên cổ, cẩn thận cảm nhận vị trí vết thương.
Cổ cô dường như không còn vết thương, nhưng cánh tay phải được băng bó và cố định bằng nẹp, không thể cử động. Còn cánh tay trái, tuy đau nhức ê ẩm, nhưng vẫn có thể cử động được phần nào.
Sau khi nghe cô nói xong, nữ y tá khẽ gật đầu.
“Đúng như bác sĩ chẩn đoán, thế là tốt rồi. Chị chỉ sợ em bị chấn động não, hoặc tổn thương thần kinh do cú sốc mạnh thôi.”
“Em dũng cảm lắm đó. Chị nghe người ta kể rồi… em không bỏ chạy, mà còn liều mạng giết được kẻ mất kiểm soát.”
Nói rồi, cô ấy nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy Hersia, bàn tay vuốt nhẹ mái tóc xám của cô, như để trấn an đứa trẻ vừa từ cơn ác mộng sống sót trở về.
“Ưm…”
Cô không biết nên nói gì, chỉ cảm thấy một cảm giác ấm áp dịu dàng khẽ lan tỏa trong tim.
Đã bao lâu rồi… kể từ lần cuối cùng có người ôm mình như thế này nhỉ…
Sau một hồi, y tá khẽ buông Hersia ra, rồi lại mỉm cười dịu dàng với cô.
“Cô bé Tilane tuy không sao rồi, nhưng vẫn phải làm thêm vài xét nghiệm nữa nhé. Nào, giơ ngón tay ra nào, chị cần lấy một chút máu.”
Ư ư… chị y tá xinh đẹp đúng là chẳng phải thiên sứ gì cả…
Cô sợ đau, rón rén đưa tay trái lên, rồi quay đầu sang một bên, không dám nhìn cảnh kim tiêm xuyên vào da thịt.
“Xong rồi nhé, không đau nữa đâu. Giờ chỉ còn vài kiểm tra nho nhỏ thôi, Tilane ngoan nào, vận hành lõi siêu phàm của mình một chút nhé.”
“Vâng.” Cô ngoan ngoãn làm theo hướng dẫn, khởi động lõi siêu phàm trong cơ thể, rồi truyền ra một chút ma lực.
“Mọi thứ đều bình thường cả, xem ra không có vấn đề gì nghiêm trọng rồi.” Nói xong, y tá thu dọn lại các thiết bị đo đạc, cẩn thận đặt chúng lên xe đẩy.
“Chị đi nộp báo cáo đây, chắc em phải ở lại bệnh viện thêm hai ngày nữa để quan sát. Giờ thì có thể uống chút nước hoặc ăn nhẹ đi nhé.” Nói xong, cô ấy liếc sang chàng trai trẻ vẫn đang ngủ ở ghế bên cạnh, rồi vỗ một cái bốp thật mạnh đánh thức anh ta dậy.
“Dậy mau! Cậu mà còn ngủ kiểu này nữa thì cụ He đến mắng cho xem!” So với giọng điệu dịu dàng khi nói chuyện với Hersia, chị y tá lúc này đã trở nên thô bạo hẳn.
“Hả… ai mắng tôi? Ai dám mắng tôi, tôi là…!”
Anh ta giật mình tỉnh dậy, vừa vò mái tóc rối vừa nhìn quanh, khi trông thấy Hersia đang ngồi ngay bên cạnh, trong mắt anh lóe lên một tia mừng rỡ.
“A, Tilane! Em tỉnh rồi à! Anh là He, hàng xóm gần nhà em đây, nhớ không? Bình thường mấy việc mua sắm trong khu chung cư toàn là anh lo đấy…”
“Em nhớ mà.”
Hersia khẽ gật đầu – hành động ấy khiến đối phương càng thêm phấn khích, bắt đầu hào hứng thao thao bất tuyệt. Đại khái là hôm đó, sau khi cô ngất đi, mấy đứa trẻ chạy ra khỏi đường hầm kêu cứu, người lớn trong khu nghe thấy liền tới giúp, cùng nhau đưa cô đến bệnh viện. Vì chuyện này xảy ra quá đột ngột và nghiêm trọng, nên gần như toàn bộ khu dân cư xung quanh đều biết cả. Thậm chí cơ quan an ninh của thành phố Payin cũng đã đến hiện trường điều tra và sửa chữa lại khu vực sau vụ việc ấy.
“Anh nói chứ, mấy người đó chỉ giỏi miệng thôi. Cùng lắm thì lắp thêm vài cái camera giám sát với sửa mấy ngọn đèn đường, rồi lại đâu vào đấy.” He Cheng lắc đầu, vẻ mặt như người từng trải, đã quen với những chuyện kiểu này.
Hersia biết rằng, He Cheng chuyên phụ trách việc vận chuyển và thu mua hàng hóa cho khu dân cư, nên tin tức quanh vùng lúc nào anh cũng nắm rõ, lại rất hiểu cách làm việc của các cơ quan địa phương.
“Vậy còn mấy đứa trẻ hôm đó thì sao? Chúng ổn chứ?”
“Không sao đâu, bọn trẻ cùng lắm chỉ bị trầy xước chút da thôi, chẳng có gì nghiêm trọng cả. Ngược lại, chính em mới khiến mọi người lo lắng đấy.” He Cheng lắc đầu, rồi nhìn Hersia với vẻ nghiêm túc.
“Em có biết cảnh tượng lúc anh chạy tới đáng sợ đến mức nào không? Máu văng tung tóe khắp nơi, tường với sàn toàn là vết cào của móng vuốt. Em thì nằm đó như một con búp bê bị xé rách, có chỗ còn lộ cả xương ra ngoài… Đẹp đến mức khiến người ta vừa xót xa vừa tiếc nuối. Trước giờ sao anh không để ý trong khu lại có cô gái xinh như vậy nhỉ? Hay là trước đây em còn nhỏ quá…”[note81920]
Nói đến đây, giọng điệu của anh ta dần trượt sang một hướng khác, xa khỏi chủ đề ban đầu.
“Anh này… He Cheng, anh có thể đừng nói mấy chuyện đó nữa được không?” Hersia nhớ lại những gì đã xảy ra trước khi ngất đi, trong lòng vẫn tràn đầy sợ hãi – cô thật sự không muốn nghe lại lần thứ hai.
“Được rồi, anh không nói nữa. Em nghỉ ngơi chút đi. À đúng rồi, em muốn ăn gì không? Để anh đi mua cho.”
“Ăn đại chút gì bình thường là được ạ.”
“Bình thường cái gì mà bình thường chứ! Đã ăn là phải ăn món ngon nhất!” He Cheng cười hào sảng, đập tay lên ngực: “Người ta nói ‘tai qua nạn khỏi, ắt có mỹ thực bù lại’ mà. Em vừa từ Quỷ Môn Quan trở về, mấy đồng này đừng có tiết kiệm – để anh đây bao hết cho!”
“Được rồi, vậy cho em một phần suất ăn cấp T5 của ‘Hương Trúc Phường’, vị nhạt một chút nhé.”
‘Hương Trúc Phường’ là một thương hiệu ẩm thực bình dân, và một suất ăn T5 của họ thường có giá khoảng từ 80 đến 120 tín dụng Liên Bang.
“Được rồi, để anh đi mua cho. Vừa hay gần đây có một quán. Em uống chút nước trước đi.
Trong lúc chờ đợi, Hersia uống vài ngụm nước, rồi tựa đầu lên gối, chậm rãi suy nghĩ – rốt cuộc mình đã sống sót bằng cách nào.
Khi sử dụng Thuật Thanh Tẩy để chuyển hóa ma lực và giết chết kẻ địch, ý thức của cô đã dần trở nên mơ hồ. Vì mất máu quá nhiều, trước mắt cô chỉ còn một màn đen mịt, còn trong tai bắt đầu vang lên những âm thanh hư ảo – tựa như ai đó đang hát, lại như có người khẽ thì thầm bên tai.
Vết thương trên cổ khiến hơi ấm trong cơ thể cô nhanh chóng tan đi, còn máu tràn vào khí quản lại khiến cô khó thở đến mức ngay cả sức để ho cũng không còn.
Cuối cùng, cô chỉ có thể dựa vào chút ý thức mơ hồ còn sót lại để tự chữa lành cơ thể mình – giống hệt như cách cô đã làm trong buổi kiểm tra tuyển sinh ban ngày.
Tuy không có thiết bị hỗ trợ để ghép nối và căn chỉnh vết thương, nhưng khi điều khiển cơ thể, cô lại cảm thấy mọi chuyển động đều trở nên trơn tru, thuần thục đến lạ, dường như không còn chút trở ngại nào. Có lẽ chính trong trạng thái vô thức ấy, cô đã tự khâu vá lại bản thân mình, như một con búp bê rách được tự tay vá liền vậy.
Hersia nhẹ nhàng đưa tay sờ lên cổ, những đầu ngón tay chạm vào làn da mịn màng đến mức khiến cô khẽ rùng mình. Cô lại nhắm mắt, vận dụng năng lực siêu phàm của mình để kiểm tra cơ thể. Ngoại trừ phổi vẫn còn chút tổn thương, các cơ quan nội tạng khác đều khá ổn, còn cánh tay phải thì có lẽ phải mất thêm một thời gian nữa mới hồi phục được – dù sao, nếu cần, cô cũng có thể tự đẩy nhanh quá trình chữa trị.
Thôi vậy, ra viện rồi hẵng tự chữa trị sau đi, nếu không sẽ khiến người ta kinh ngạc mất thôi.
Hersia khẽ lắc đầu. Cuộc sống đã dạy cô nhiều điều, nếu không thật sự cần thiết, đừng bao giờ để lộ sự khác thường của bản thân. Đó cũng là một cách để tự bảo vệ mình.
Tuy nhiên, ngay khi đang tự kiểm tra cơ thể, Hersia bỗng nhận ra có điều gì đó khác lạ – màu tóc của cô dường như đã thay đổi.
Lần mò, cô đưa tay vén phần tóc sau gáy ra phía trước – mái tóc xám tro trước đây, giờ đã hóa thành một màu đen tuyền.
“Ơ… chuyện gì thế này?”
Cô cuống quýt tìm một chiếc gương, mãi mới nhìn thấy khuôn mặt mình phản chiếu trong tấm gương nhỏ của phòng rửa mặt trong bệnh viện.
Mái tóc dài đen tuyền, suôn mượt rũ xuống trước ngực, khiến cô như thoát khỏi vẻ ngây ngô thuở trước, trở nên dịu dàng và cuốn hút hơn. Đôi mắt vốn đen sẫm nay đã hóa thành sắc lam nhạt, tựa như đóa lan lam duy nhất nở giữa thế giới tăm tối, trong tĩnh lặng mà ẩn chứa một vẻ đẹp mộng ảo.
Dù các đường nét trên khuôn mặt hầu như không thay đổi, nhưng về khí chất thì lại như đã hóa thành một con người hoàn toàn khác – mang một nét quyến rũ dịu dàng mà sâu lắng, kiểu vẻ đẹp khiến người ta chỉ cần nhìn một lần cũng chẳng thể nào quên được.
“Con có biết không, Hersia, trong những ghi chép cổ xưa của tộc Tinh Linh, có một loài hoa như thế này. Lá của nó trông chẳng khác gì cỏ dại, bình thường cũng khó mà phân biệt được. Khi muôn loài hoa khác đua nhau nở rộ, nó chỉ lặng lẽ đứng một mình trong góc, không ai để ý tới. Thế nhưng đến mùa thu đông, khi mọi loài cây cỏ đều héo tàn vàng úa, nó vẫn giữ nguyên sắc xanh của mình. Cứ như thế qua nhiều năm, nó mới vất vả nở ra đóa hoa lam duy nhất của riêng mình, mà những cánh hoa lam ấy, giữa gió lạnh và tuyết trắng, lại rực rỡ và đẹp đẽ đến say mê lòng người.”
Trong ký ức, một người phụ nữ có gương mặt giống hệt Hersia nằm trên giường bệnh, nắm lấy tay cô, kể cho cô nghe câu chuyện ấy.
“Mẹ biết mà, Hersia của mẹ hơi nhút nhát, lại sợ người lạ, chẳng bao giờ dám nói chuyện với ai cả. Nhưng không sao đâu, dù một ngày nào đó mẹ không còn bên con nữa, con vẫn sẽ mạnh mẽ lớn lên, và rồi cũng sẽ đón được mùa của riêng mình.”
“Đừng bỏ cuộc nhé, Hersia. Hãy sống thật kiên cường.”
Không lâu sau đó, mẹ cô qua đời. Khi Hersia đứng lặng trước mộ phần của bà, đó là cuộc trò chuyện cuối cùng mà cô còn có thể nhớ được.
Hersia Tilane – ‘Tilane’ chính là tên của loài hoa ấy trong ngôn ngữ của tộc Tinh Linh.

