Những hạt mưa rơi xuống các tấm thép ngăn và bậc thang nghiêng, vang lên những tiếng leng keng khô lạnh. Thỉnh thoảng, khi có người che ô đi ngang qua, tiếng nước bộp bộp bật lên từ vải dù hòa vào âm thanh mưa gió.
Hersia đưa tập hồ sơ lên che đầu, tay kia nắm lấy lan can thép đã hoen rỉ, rồi vội vã bước xuống những bậc thang lạnh ẩm.
Đôi giày đen giẫm lên mặt đất, bắn tung những vệt nước nhỏ kèm theo tiếng cộp cộp vang vọng, đôi tất đen dài quá gối bị mưa hắt ướt, trông sắc vải càng đậm hơn dưới ánh sáng.
Một lúc sau, cô vội vã bước vào bên trong giếng trời, cuối cùng cũng không còn phải dầm mưa nữa.
Đặt tập hồ sơ xuống, Hersia khẽ giũ đi những giọt nước còn vương. Cô giảm nhịp bước, đôi mắt lặng lẽ đảo quanh, ngắm nhìn khung cảnh xung quanh.
So với giếng trời khổng lồ bên ngoài, nơi này chỉ là một cấu trúc nhỏ nằm trong thành giếng. Từ xa có thể nhìn thấy vô số lối ra vào tương tự, đan xen như mạng nhện, dẫn xuống một thế giới ngầm phức tạp bên dưới.
Băng qua hành lang thép kéo dài, Hersia cùng vài người đi đường lác đác khác dừng lại trước thang máy thẳng đứng, kiên nhẫn chờ đợi.
Rắc… rắc… rắc…
Tiếng bánh răng nặng nề vang lên, mặt sàn khẽ rung, chiếc thang máy công nghiệp khổng lồ từ từ được kéo lên từ dưới lòng đất. Qua lớp lưới thép, vẫn có thể nhìn thấy những vệt rỉ sét và vết mài mòn nơi các góc cạnh của thang.
Dù vậy, đó chỉ là những chi tiết nhỏ – toàn bộ khoang thang như một con quái thú thô ráp bằng thép, mang trong mình một vẻ đẹp công nghiệp khác lạ. Kết cấu vững chãi, chắc nặng và dày đặc của nó khiến người ta cảm thấy an tâm một cách kỳ lạ.
Bên trong khoang dài khoảng mười sáu mét, rộng mười hai mét, cao chừng tám mét – diện tích còn lớn hơn cả nhà của nhiều người, bước vào chỉ thấy một khoảng trống rộng thênh thang.
Khoảng hơn ba trăm năm trước, loại thang máy này chủ yếu được sử dụng để vận chuyển hàng hóa, về sau mới cải tạo cho mục đích dân dụng. Tỷ lệ dài – rộng của khoang thang được thiết kế theo kích cỡ tiêu chuẩn của xe tăng bọc thép Liên Bang ‘Viper-R2’ hạng trung thời ấy, nhằm đảm bảo việc ra vào và vận chuyển được thuận tiện.
Hersia chợt nhớ đến những ghi chép lịch sử từng đọc trong tài liệu, rồi cùng vài người qua đường bước vào trong. Đôi giày đen giẫm lên sàn vang lên tiếng vọng nhẹ, vài giọt nước và bụi đất rơi qua những khe hở xuống phía bên dưới.
Bên dưới lớp sàn song sắt còn có một tầng thứ hai, dùng để hứng bụi, bùn nước và rác rơi xuống từ phía trên. Khi cần vệ sinh, chỉ việc dùng vòi nước áp lực cao rửa qua bề mặt, sau đó đổ bỏ lớp rác tích lại ở tầng dưới là xong – vừa tiện lợi lại tiết kiệm công sức.
Trong Liên Bang cũng tồn tại những mẫu thang máy tối tân – như những quả cầu thủy tinh khổng lồ, lặng lẽ trượt qua các ống dẫn trong suốt với tốc độ đáng kinh ngạc. Bên trong sạch sẽ đến mức hoàn hảo, song chi phí bảo dưỡng lại cao đến mức phi lý, hoàn toàn không phù hợp với một đô thị công nghiệp như Paion.
Sau hai phút chờ đợi, thang máy khởi động. Hersia nhìn cánh cửa thép dày từ từ khép lại. Giữa âm thanh bánh răng quay đều, khoang thang bắt đầu hạ xuống – tốc độ mỗi lúc một nhanh hơn. Cuối cùng, tiếng bánh răng liền mạch thành một tràng rít dài, không còn gián đoạn, như tiếng gió sắc lịm vang vọng trong bóng tối.
Chiếc thang máy sẽ đưa họ xuyên qua bảy km địa tầng tối sâu, trước khi tới được khu trung tâm ngầm của thành phố Paion. Về việc tại sao lại xây dựng khu đô thị sâu đến mức ấy – tất cả đều bắt nguồn từ lịch sử.
Sự phát triển vượt bậc của Lục Bảo Tinh diễn ra trong giai đoạn nội chiến của Liên Bang. Khi ấy, nó được xác lập là hành tinh chuyên phục vụ cho công nghiệp quân sự, nên việc chuẩn bị để ứng phó với các đòn tấn công từ kẻ thù là điều tất yếu.
Nhằm đảm bảo có thể giữ lại phần lớn sinh lực trước các đợt oanh kích quỹ đạo từ chiến hạm địch, phần lớn những thành phố công nghiệp được xây dựng trong thời kỳ đó đều đặt sâu dưới lòng đất. Mái vòm đô thị được phủ bằng lớp giáp hợp kim dày đến mức đủ sức chịu được bom xuyên địa tâm. Còn mẫu xe tăng ‘Viper-R2’ thì được thiết kế tối ưu cho chiến đấu trong môi trường đô thị ngầm, có thể tạm thời biến thành pháo đài để chặn giữ các ngã đường.
Hơn mười phút sau, thang máy đột ngột lao ra khỏi đường hầm tối tăm, một luồng sáng bừng lên trước mắt, và tốc độ cũng dần chậm lại.
Trước mắt là một thế giới ngầm chìm trong bóng tối, rực lên ánh đèn vàng cam mờ ảo.
Những tòa kiến trúc bằng thép xếp thành hàng ngay ngắn, giữa không trung, lác đác vài chiếc xe nổi lướt qua. Dưới ánh đèn đường, có thể thấy bóng người đi dạo dọc các con phố, còn có vô số biển hiệu neon nhấp nháy trong màn đêm, những hình ảnh trên đó liên tục biến đổi, như muốn níu lấy ánh nhìn của người qua đường.
[Tầng ngầm thứ 42 – Đã đến nơi]
Trên màn hình cũ kỹ trong thang máy, dòng chữ hiện lên, và cánh cửa kim loại nặng nề chậm rãi mở ra.
Rời khỏi thang máy, cô lại thấy những bậc thang và con đường quen thuộc. Con đường ấy, Hersia đã đi qua hơn mười năm trời – quen thuộc đến mức mỗi bước chân cũng tự nhiên trở nên nhẹ nhàng hơn.
Trong thành phố Paion, tầng ngầm 1 đến 30 thuộc lớp địa chất, chỉ có một số ít công trình. Từ tầng 30 đến 40 là lớp giáp bảo hộ, không thích hợp cho cư trú. Còn tầng 40 đến 45 là khu công cộng – nơi quy tụ các siêu thị, cửa hàng, nhà hàng, cơ quan và quảng trường lớn.
Tầng 45 đến 50 là khu văn phòng, phục vụ cho các công ty và doanh nghiệp. Các tầng 50 đến 70 được chia thành nhiều khu: một phần là khu dân cư, phần khác là khu công nghiệp. Từ tầng 70 trở xuống – đó là khu vực chưa được khám phá.
Tối nay ăn gì đây nhỉ?
Đi dọc ven phố, cô nhìn về phía siêu thị sáng đèn ở xa, trong lòng tính xem mình còn bao nhiêu tiền: trừ khoản khẩn cấp không được đụng vào cùng tiền dự phòng cho hai tháng sắp tới, hiện giờ cô chỉ có thể dùng 525 tín dụng Liên Bang – không đúng, phải là 405, vì lúc nãy đi taxi đã tốn 120.
Đau ví quá…một trăm hai mươi tín dụng Liên Bang cơ mà…
Phải bắt đầu kiếm tiền thôi.
Vừa hay giờ cô đã tốt nghiệp trung học cơ sở, còn vài tháng nữa mới vào cấp ba – cô phải bắt đầu nghĩ xem nên kiếm tiền sinh hoạt bằng cách nào.
Trong đầu thoáng qua đủ loại suy nghĩ, Hersia đẩy cửa bước vào siêu thị quen thuộc.
Ánh đèn trắng sáng phủ lên những dãy kệ vuông vức chất đầy hàng hóa. Ở phía xa, trái cây và rau củ được xếp thành từng hàng ngay ngắn – một phần do Paion sản xuất, phần còn lại là hàng được chuyển từ nơi khác đến.
[Gạo tẻ trắng tuyến mảnh T6 – 6.23 tín dụng Liên Bang / 500g,
Cải tuyết vân trắng T6 – 5.34 tín dụng Liên Bang / 200g,
Thịt đỏ tươi T6 – 20.12 tín dụng Liên Bang / 500g,
Dâu tây trắng T5 – 37.52 tín dụng Liên Bang / 200g,
Dâu tằm tím T5 – 45.06 tín dụng Liên Bang / 200g…]
“Dâu tây vẫn đắt như thế nhỉ…” Hersia thì thầm, ánh nhìn khẽ chuyển về phía đó.
Kể từ ngày cha rời đi, cô sống một mình, chẳng mấy khi còn dám mua những loại trái cây đắt đỏ. Lần gần nhất là vào sinh nhật, cô đã cắn răng mua một hộp nhỏ, khi ăn, lòng tràn đầy niềm vui, nhưng ăn xong lại cảm thấy mình thật xa xỉ.
T6 dùng để chỉ những thực phẩm hoặc sản phẩm công nghiệp không mang yếu tố Siêu Phàm, có quy trình sản xuất đơn giản, giá thành thấp. Ngược lại, T5 là những mặt hàng được ứng dụng một phần công nghệ Siêu Phàm trong quá trình sản xuất. Dù sản phẩm cuối cùng không sở hữu hiệu quả đặc biệt, nhưng nhờ chất lượng vượt trội nên giá cả thường cao hơn đáng kể.
Vẫn là nên mua mấy thứ đơn giản thôi.
Sau khi đã quyết định xong, Hersia bước qua các dãy kệ, chọn vài món rau mà mình thường ăn, cho vào chiếc giỏ bên cạnh, rồi chẳng mấy chốc đã đi đến quầy thanh toán tự động.
[Xin chào quý khách. Bắt đầu quy trình thanh toán…]
Dòng chữ hiện lên trên màn hình AI, hai cánh tay cơ giới hai bên bắt đầu giúp Hersia cho hàng vào túi, vừa thao tác vừa lần lượt hiện giá từng món và cộng vào tổng thanh toán.
[Tổng số tiền cần thanh toán: 40.67 tín dụng Liên Bang. Xác nhận bạn là khách hàng thân thiết, áp dụng giảm giá – số tiền cuối cùng: 37.24 tín dụng Liên Bang]
“Cảm ơn nhé~”
Hersia khẽ đưa cổ tay trắng mịn lại gần máy quét. Một tiếng tích vang lên, thanh toán hoàn tất, cô đón lấy túi đồ từ cánh tay kim loại của robot.
Mọi công dân Liên Bang đều được cấy một con chip siêu nhỏ trong xương cổ tay – vừa đóng vai trò thẻ căn cước, vừa dùng để thanh toán, tiện lợi đến mức khó tin.
Rời khỏi siêu thị, Hersia tiếp tục bước về phía thang máy ở góc phố, rồi đi xuống tầng 62, khu C3 – nơi cô đang sinh sống.
Vài phút sau, cô xách túi hàng bước ra khỏi thang máy, cánh cửa phía sau chậm rãi khép lại, và ánh sáng trắng rực rỡ bên trong cũng dần tắt lịm.
Trước mắt là một thế giới mờ tối và tĩnh lặng. Bên ngoài thang máy là hành lang kéo dài tỏa ra bốn hướng, nơi những ngọn đèn trần màu vàng cam mờ đục lập lòe trong bóng tối. Nhiều bóng đã hư và tắt hẳn, số khác phủ dày bụi bẩn và vết ố, khiến ánh sáng càng thêm yếu ớt.
Trong hành lang rộng rãi, vài thùng rác bị bỏ ngổn ngang. Hai bên tường phủ đầy graffiti – khẩu hiệu phản đối chính phủ, khẩu ngữ cũ kỹ của các tập đoàn công nghiệp, những lời chửi rủa qua lại giữa cư dân, thậm chí cả những tờ giấy dán phơi bày chuyện xấu của người khác. Tất cả đan xen hỗn độn, đến mức chẳng còn nhận ra lớp sơn chống gỉ đỏ sẫm ban đầu của bức tường.
Những người sống ở nơi thế này phần lớn là dân nghèo của thành phố Paion, nơi mà trật tự cũng chẳng mấy yên ổn. Nhưng giờ đây, Hersia đã không còn quyền chọn lựa.
Thực ra, cô không phải vừa sinh ra đã sống trong nơi tăm tối thế này. Sáu năm trước, khi Hersia còn chưa đầy mười tuổi, cô từng có một mái nhà ấm áp. Cha mẹ cô có công việc ổn định, cuộc sống đủ đầy. Khi ấy họ sống ở tầng trên của khu dân cư – nơi không khí trong lành, có không gian bầu trời nhân tạo nơi ánh sáng và gió được mô phỏng như thật, cô có thể vui đùa trên thảm cỏ, dưới những tán cây.
Thế nhưng, sau khi mẹ và chị lần lượt qua đời, tài sản trong nhà cũng nhanh chóng cạn kiệt, cuối cùng cô buộc phải chuyển xuống khu dân cư tầng dưới.
Một năm trước, cha cô cũng đã rời đi – chỉ để lại một bức thư ngắn, dặn Hersia hãy sống thật tốt.
Không biết ông già đó giờ đang ở đâu… đừng nói là lại chạy tới mấy khu khai thác lậu để đào mỏ đấy nhé.
Đôi khi, Hersia vẫn nghĩ như vậy về người cha vô trách nhiệm – người đã biến mất khỏi cuộc đời cô mà chẳng nói một lời.
Đi qua hành lang dài, thỉnh thoảng gặp vài gương mặt quen, Hersia lại hơi lúng túng, chỉ biết khẽ gật đầu và mỉm cười. Cô biết, phép lịch sự đúng ra là nên gọi tên người ta, rồi nói đôi câu xã giao.
Nhưng điều đó đối với cô vẫn thật khó. Cô sợ lỡ gọi nhầm tên người ta, cũng chẳng biết nên nói gì cho đúng – chỉ thấy gượng gạo và ngại ngùng, thế nên thà cứ giữ nụ cười, gật đầu chào nhẹ còn hơn.
May mà sống lâu ở đây, mọi người trong khu đều đã quen mặt nhau, nên chẳng ai làm khó cô nữa.
Rẽ qua thêm một góc, Hersia dừng lại trước một lối đi, nơi có bốn đứa trẻ tụ tập – trong đó một đứa đang đứng lau nước mắt.
“Đừng khóc nữa.” Một đứa trong nhóm nắm lấy vai đứa đang khóc, lắc mạnh, định dùng cách đó để khiến nó im đi.
“Đúng là đồ nhát gan.” Một đứa trẻ khác đứng bên cạnh nói chen vào.
“Giờ làm sao đây? Nó cứ khóc hoài, phiền chết đi được. Lỡ người lớn thấy thì lại mắng tụi mình nữa cho coi.”
Mấy đứa trẻ trông có vẻ đang rơi vào một tình huống khó xử nào đó.
“Các em…” Cô vốn không định lên tiếng, nhưng đành phải mở miệng – vì mấy đứa nhỏ đang chắn ngay giữa lối đi.
“A, là chị tóc xám kìa!”
“Là chị học siêu giỏi đó mà!”
“Là người chẳng bao giờ nói chuyện.”
Những lời nhận xét của bọn trẻ hồn nhiên mà thẳng thắn, phản ánh y hệt ấn tượng mà hàng xóm dành cho Hersia.
Dù vẫn còn hơi rụt rè, nhút nhát, nhưng vì là mấy đứa nhỏ quen trong khu, nên Hersia không thấy lo lắng như khi đối diện với người ngoài.
“Các em làm gì ở đây vậy?” Giọng cô nhẹ tựa một vệt sáng nhạt lướt ngang bầu trời – yên tĩnh, mờ êm, dường như tan vào không khí.
“Đèn ở phía trước hỏng mất rồi, hoặc có lẽ bên trong bị cúp điện.” Một đứa trẻ lên tiếng, chỉ tay về phía hành lang tối đen trước mặt.
“Tụi em định đi chung về nhà, mà mới đi được chút xíu thì Lulu sợ quá, khóc ré lên rồi chạy ngược lại.”
“Nếu bắt nó đi tiếp thì nó sẽ nhất quyết không chịu đi đâu, nhát quá.”
“Thật ra… em cũng hơi sợ.” Đứa trẻ núp trong góc, từ nãy giờ chưa nói lời nào, cuối cùng cũng khe khẽ thốt lên.
Mất điện rồi sao…
Hersia ngẩng đầu nhìn về phía đường hầm xa xa. Đoạn đường chỉ hơn hai trăm mét, chẳng quá dài, nhưng khi tất cả ánh đèn bên trong đều tắt lịm, bóng tối lại trở nên dày đặc đến đáng sợ.
Quan sát một lúc mà không thấy điều gì bất thường, Hersia bước lên phía trước, mở chế độ chiếu sáng trên thiết bị đầu cuối cá nhân. Một luồng sáng chiếu ra, tuy nhiên so với đường hầm rộng chừng bảy, tám mét đường kính, thì ánh sáng ấy thật nhỏ bé.
“Đi theo chị nhé.” Cô khẽ nói, rồi quay người lại – sau lưng là những ánh mắt nhỏ bé đang dõi theo, lấp lánh niềm trông đợi.
Mình vẫn… hơi sợ mấy đứa nhỏ thật. – Cô thầm nghĩ.
Trẻ con khác với người lớn, đôi khi khó đoán đến kỳ lạ, mà Hersia vốn không giỏi ứng phó với những chuyện như thế. Nếu không phải tình cờ gặp hôm nay, chắc cô đã đứng từ xa nhìn mà chẳng dám lại gần.
“Oa, chị giỏi ghê, có cả thiết bị đầu cuối cá nhân luôn!”
“Có ánh sáng rồi!”
“Đi theo chị ấy chắc ổn thôi mà.”
Cô bé khóc lúc nãy giờ cũng đã nín, được bạn nắm tay dắt đi, bước theo ngay sau lưng Hersia – khung cảnh ấy chẳng khác nào một con vịt mẹ đang dẫn bốn chú vịt con lội qua sông.
Mấy đứa nhỏ hôm nay quả thật đáng yêu…
Một cảm giác yên bình khẽ thoáng qua trong lòng Hersia, và thế là cô bước vào đường hầm tăm tối kia.
Tiếng giày gõ trên sàn thép vang vọng từng nhịp, xen lẫn trong bóng tối là tiếng nước nhỏ giọt tí tách, cùng âm thanh chất lỏng chảy qua những ống dẫn. Dắt theo mấy đứa trẻ, Hersia từng bước chậm rãi tiến về phía trước.
Lúc đầu, cô chỉ nghĩ đó là một chuyện vặt trên đường về, cho đến khi một cảm giác bất an lạ lùng bỗng trỗi dậy trong lòng.
Còn cách lối ra chưa đầy năm mươi mét, một bóng đen đột ngột xé ngang luồng sáng, lao thẳng về phía thiết bị phát sáng trong tay cô. Cú va chạm dữ dội suýt quật ngã cô xuống, cổ tay cũng nhói lên một cơn đau buốt.
Thiết bị đầu cuối cá nhân bị hất văng, lăn trên nền thép rồi trượt đi xa tít. Một tiếng rắc khô khốc, rồi kính vỡ tan tành – ánh sáng vụt tắt. Trong bóng tối, tiếng la khóc của lũ trẻ vang lên, đường hầm lập tức chìm trong hỗn loạn.
Biến cố đột ngột ấy khiến Hersia hoảng loạn đến tột độ, nhưng tiếng hét thất thanh của mấy đứa trẻ phía sau không ngừng vang lên, không ngừng nhắc nhở cô về tình cảnh lúc này.
Bình tĩnh… bình tĩnh nào, mau nghĩ cách đi, phải phản ứng ngay, bây giờ không phải lúc để trốn tránh!
Những lời đó không ngừng vang vọng trong tâm trí Hersia. Cô run rẩy dựa vào bức tường lạnh băng, cơn đau nơi bàn tay phải vẫn còn âm ỉ – cảm giác ẩm ướt và dính nhớp của máu trườn qua da khiến cô rùng mình.
Cô đưa tay trái đặt lên đầu, những ngón tay cứng đờ run rẩy – trong cơn hoảng loạn, Hersia rốt cuộc cũng dần lấy lại được chút bình tĩnh.
“Haa... haa...” Cô cảm thấy chưa bao giờ hơi thở của mình lại gấp gáp và căng thẳng đến thế.
Hơi thở phập phồng, Hersia từ từ đẩy người rời khỏi bức tường, gắng gượng đứng lên.
“Các em… các em, ra sau lưng chị đi…” Giọng cô run run nghẹn lại trong cổ.
Thế nhưng bọn trẻ chỉ lo gào khóc, chẳng ai nghe thấy hay để tâm đến lời cô nói.
“Im ngay!” Cô dậm mạnh chân, tiếng hét vang lên chói tai, sắc đến mức chính Hersia cũng không tin nổi – Đó thật sự là giọng mình sao?
Lúc này, mấy đứa trẻ cuối cùng cũng ngừng khóc thét.
“Mau… mau ra sau chị đi!” Giọng cô dồn dập, xen lẫn những hơi thở gấp gáp.
Trong bóng tối, lũ trẻ loạng choạng dò đường, vấp ngã rồi cuống cuồng chạy về phía sau Hersia. Chỉ đến khi chúng đã đứng yên sau lưng, cô mới có thể dồn hết tâm trí đối mặt với bóng tối phía trước – nơi kẻ địch đang ẩn mình.
Dù chẳng nhìn thấy gì, nhưng âm thanh nghiến nát thủy tinh và kim loại trong bóng tối vẫn vang lên rõ ràng, khiến người ta không khỏi sợ hãi.
Thú biến dị ư? Hay là một cỗ máy mất kiểm soát… hay là một kẻ điên?
Hersia thầm suy đoán trong đầu. Đáng tiếc, thiết bị đầu cuối cá nhân đã hỏng, nếu không, cô đã có thể gọi được cảnh vệ tự hành đến can thiệp.
Nhưng giờ cô cũng chẳng còn lựa chọn nào khác. Cô lặng lẽ niệm thầm trong lòng, Lõi Siêu Phàm trong cơ thể bắt đầu vận hành, từng tia sáng lam u tối lóe lên trong đôi mắt, rồi dần kết thành một ký hiệu cổ xưa đơn giản.
Chuỗi Suy Tàn cấp 2 – Khách Từ Bóng Tối, kích hoạt––
Tựa như có những dải sáng vô hình lan ra từ chính cơ thể cô – đường hầm vốn tối đen như mực bỗng hiện lên một khung cảnh hoàn toàn khác trong tầm nhìn của Hersia.
Trước mắt cô là một thế giới trắng đen giao thoa, nơi những sợi tơ vô hình như mạng nhện đan kết, phác họa nên hình hài của mọi vật thể. Ở phía trước, trong khoảng không u ám, một linh hồn cuồng loạn đang vặn vẹo trong hình thái mơ hồ khó phân biệt được. Với tư cách là người mang Chuỗi Suy Tàn cấp 2 – Khách Từ Bóng Tối, cô gần như không có năng lực chiến đấu, nhưng lại vô cùng nhạy bén trong việc cảm ứng và thăm dò, có thể thích ứng với mọi dạng môi trường, và nhìn thấy những tồn tại ngoài tầm mắt phàm nhân, như vong linh, u linh, và thể tinh thần.
Máy móc thì không có linh hồn hay ý thức, nên có thể loại trừ khả năng đó. Thú biến dị cũng sẽ không có ý thức và thể tinh thần mạnh mẽ đến thế, nên thứ kia hẳn là một con người đã mất kiểm soát và phát điên rồi.
Nghĩ tới đây, Hersia khẽ yên lòng đôi chút.
Cũng giống như việc con người có thể mượn sức mạnh của hạt Aijieka để khiến tinh thần ảnh hưởng đến hiện thực – trong quá trình tu luyện Chuỗi Siêu Phàm, nếu Lõi Siêu Phàm mang khiếm khuyết, thì chính khuyết điểm ấy sẽ dần ăn mòn tinh thần, khiến kẻ tu luyện hoặc phát điên, hoặc trở thành một kẻ trống rỗng vô tri.
Đó cũng là lý do vì sao rất nhiều người cả đời chỉ dừng lại ở một cấp Chuỗi, không dám tiếp tục tấn thăng nữa – bởi nếu cưỡng ép tấn thăng, nặng thì lõi sẽ tự bạo, thân thể sụp đổ ngay tại chỗ, nhẹ thì cũng hóa điên, mất trí.
Sau vài giây quan sát, một loạt thông tin đã hiện lên trong tâm trí Hersia.
Thực thể mất kiểm soát – Nhân loại
Dáng vẻ bên ngoài: Nam giới độ tuổi 32–40, cơ thể có dấu hiệu biến dạng một phần.
Chuỗi Siêu Phàm: Chuỗi Long Tộc cấp 3 – Không rõ (Đánh giá: Cấp Đồng Đỏ – Khiếm khuyết)
Kỹ năng: Răng nanh (Lv.2), Móng vuốt (Lv.1)
Năng lực: Cường hóa thân thể (Lv.2), Trực giác hoang dã (Lv.1)
——
Những thông tin đó là kết quả phân tích của Hersia dựa trên kiến thức cô từng học, dù chưa thể coi là hoàn toàn chính xác, nhưng với lúc này, như thế đã là đủ.
Sức mạnh của nó tuy không quá lớn, nhưng hiện giờ trong tay cô lại chẳng có vũ khí hay cách tấn công nào phù hợp. Nghĩ đến đó, trong lòng cô dâng lên một vị chua xót nhàn nhạt.
Nhưng thời gian dành cho cô đã không còn nhiều, vì sinh vật kia đã gần nhai xong thiết bị đầu cuối cá nhân của cô. Một khi nó ăn hết, nó sẽ lập tức ra tay.
Phải nghĩ cách gì đó…
Một giọt mồ hôi lăn dài trên trán Hersia. Cô cảm thấy lưng mình lạnh buốt mà lại nóng rực, còn cánh tay phải thì giật lên từng cơn, đau nhói như có dòng điện chạy qua.
Trong khoảnh khắc căng thẳng tột độ, adrenaline bắt đầu tiết ra. Cô run rẩy hít sâu, hạ thấp người xuống, chuẩn bị sẵn sàng để ứng phó với bất kỳ tình huống nào.
Do hiện tại không tìm được vũ khí phù hợp, nên phương án tấn công duy nhất của cô là ở cự ly gần sử dụng Thuật Thanh Tẩy sơ cấp thuộc Chuỗi Suy Tàn, tận dụng sức sát thương mạnh của chuỗi này lên linh thể để đối phó với thể tinh thần của kẻ địch – xé nát, tiêu diệt linh hồn nó, hoặc làm nó mất khả năng tự chủ.
Nhưng quá trình đó cần ít nhất năm đến bảy giây, và cô còn phải đặt tay trực tiếp lên đầu đối phương mới thi triển được. Cơ thể của cô thì dĩ nhiên không thể so nổi với kẻ đã tu luyện Chuỗi Long Tộc, huống chi đối phương còn có răng nanh và vuốt sắc như dã thú…
Còn chưa kịp để Hersia nghĩ xem nên đối phó như thế nào, nó đã nhai xong thứ trong miệng và lại lao tới lần nữa.
Trong màn đêm đen kịt, những móng vuốt sắc nhọn cào lên sàn kim loại phát ra tiếng rít chói tai, hơi thở gấp gáp và nóng rực theo từng bước tiến lại gần. Dù không thể nhìn thấy gì, nhưng cơn cuồng loạn dã thú ấy vẫn đủ khiến người ta rợn tóc gáy.
Hersia khẽ dậm chân, nghiêng người lướt sang một bên, cố thu hút sự chú ý của kẻ địch để mấy đứa trẻ phía sau không bị thương, đồng thời tìm cơ hội phản công trong lúc di chuyển.
Nhưng ý nghĩ ấy chẳng kéo dài được bao lâu.
Vừa nghe tiếng động cô tạo ra, con quái vật như lập tức nhận ra con mồi, tốc độ di chuyển đột ngột tăng vọt – Hersia còn chưa kịp phản ứng thì đã bị nó lao thẳng vào người.
Một tiếng rắc vang lên, xương tay phải của Hersia gãy vụn trong cú va chạm dữ dội. Cơn đau như xoắn nát toàn thân khiến cô suýt ngất, thân thể bị hất bay ra sau, đập mạnh vào bức tường ẩm lạnh của đường hầm, còn phản lực thì dội ngược lại mạnh đến mức như muốn làm trái tim cô văng khỏi lồng ngực.
Cú va đập khiến Hersia choáng váng, đầu óc quay cuồng. Cơ thể cô trượt dọc theo bức tường kim loại lạnh ngắt, trong khi kẻ địch ở ngay trước mặt thì thở phì phò, hơi nóng phả lên da. Chưa kịp phản ứng, móng vuốt sắc bén đã ghì chặt vai trái, trọng lượng khủng khiếp đè xuống, xé rách da thịt thành rãnh máu, trong khi hàm răng dữ tợn kia thì há to, cắn phập vào vai phải.
Tiếng xương gãy nổ giòn như pháo, nối liền sau là tiếng nhai nuốt thịt người ghê rợn.
Cơn đau dữ dội gần như rút cạn toàn bộ ý thức của Hersia, khiến cô co giật và run rẩy trong vô thức.
Mình… sắp chết rồi.
Cơn tuyệt vọng ập đến trong khoảnh khắc, gần đến nỗi như đang siết chặt lấy cô. Trước mắt Hersia, những ảo ảnh mơ hồ dần hiện lên – tuổi thơ rực rỡ, người chị dịu dàng, cha mẹ mỉm cười nắm tay cô dưới bầu trời xa xưa...
Chẳng lẽ… mọi thứ sẽ kết thúc ở đây sao…
Không… chưa được… vẫn còn quá nhiều việc mình chưa làm mà—
Giữa màn mưa đen đặc, những tấm bia mộ lạnh lẽo lặng im, trên đó cắm những đóa hoa đen úa tàn. Bóng lưng người đàn ông rời đi trong tuyệt vọng, những lời chê cười, mắng nhiếc từng trải qua, những lý tưởng bị chôn sâu trong tim, cùng khát vọng chưa từng phai về tương lai – tất cả ùa về trong ký ức của cô.
Một âm thanh khàn đặc, rợn người bật ra từ cổ họng, như tiếng dây đàn đứt toạc trong bóng tối. Máu ấm rỉ ra từng dòng, mang theo hơi thở cuối cùng của cô. Cánh tay trái đã tê dại nhưng vẫn điên cuồng vùng vẫy, liều mạng xé khỏi móng vuốt siết chặt, rồi ngón tay dính máu run rẩy vươn lên, khẽ chạm vào cổ của con quái vật.
Không được… vẫn chưa đủ…
Những kiến thức từng được học chợt lóe lên trong đầu cô, rõ nét như vừa khắc sâu vào trí nhớ.
Thuật Thanh Tẩy là thuật thức phổ dụng có thể được sử dụng từ Chuỗi Suy Tàn cấp 2,dùng để thanh trừ các linh hồn tàn dư và ý thức vỡ nát.Nếu muốn dùng đối phó với sinh vật sống, thì phải tiếp cận trong phạm vi 2,7 cm quanh não đối phương,nếu không, nguồn ma lực của Thuật Thanh Tẩy sẽ suy giảm cực nhanh, không thể gây thương tổn hiệu quả lên sinh thể.
Hộp sọ con người đâu có mỏng… khoảng cách này… vẫn chưa đủ!
Hai chân Hersia đạp loạn trên nền đất, thân người quằn quại cố nâng lên, bàn tay run rẩy vươn cao thêm chút nữa.
Chỉ còn một chút nữa thôi…
Đầu ngón tay cô đã chạm tới tóc sau gáy của kẻ kia, trong đó vương đầy vụn tàn, bụi bẩn và những mảnh vảy rời rạc.
Nhưng con quái vật lúc này đã gặm xong phần vai phải của Hersia. Nó ngẩng đầu, há miệng, lao thẳng tới – cắn phập vào cổ cô.
Cặp nanh sắc nhọn xuyên thủng khí quản và yết hầu của Hersia, khiến trước mắt cô tối sầm lại. Máu trào ngược vào khí quản, rồi cánh tay trái vô lực buông thõng, đập vào sau gáy của con quái vật.
Cú cắn xuyên qua cổ khiến mạng sống của Hersia bắt đầu trôi đi từng giây, song cũng chính nhờ chuyển động ấy, cô rốt cuộc đã chạm tới được sau đầu của nó.
Trong cơn giằng xé dữ dội của con quái vật, một ánh lam mờ nhạt khẽ bừng lên giữa bóng tối nơi lòng đất – nhỏ bé và yếu ớt đến mức gần như không thể nhận ra.
Dần dần, ánh huỳnh quang lụi tàn.
Đường hầm lại chìm vào bóng tối, tiếng gào rú dữ tợn của con thú khi nãy tan biến như chưa từng tồn tại.
Xung quanh chỉ còn lại một sự tĩnh lặng chết chóc.

