Vol 1 (1-102)

Chương 3: Một thế giới đầy bi thương

2025-10-05

3

Bước ra khỏi đại sảnh khổng lồ của khu tuyển sinh, bầu trời bên ngoài u ám nặng nề. Từng giọt mưa thưa thớt rơi xuống từ tầng mây xám, đập xuống quảng trường lát đá đen, bắn tung lên từng vệt nước.

Vù—

Gió lạnh thổi qua, mưa lất phất rơi lên người Hersia, khiến cho cái lạnh buốt giá thấm vào tận da thịt.

“Thời tiết thế này…”

Hersia đứng cạnh những học sinh khác vừa bước ra, nhìn về phía khung cảnh mưa rơi trước mắt.

Nếu chỉ là mưa bình thường, thì với công nghệ và thiết bị hiện nay, vốn chẳng có gì phải lo lắng. Nhưng mưa trên Lục Bảo Tinh thì khác, đặc biệt là ở 26 quận phía Bắc, ít nhiều đều phải chịu ảnh hưởng từ loại mưa có tính ăn mòn này.

Sở dĩ mái của đại sảnh tuyển sinh được thiết kế thành vòm pha lê đa diện, chính là để chống lại loại mưa có tính ăn mòn này. Nếu chỉ dùng kim loại hay bê tông thông thường, e rằng chỉ chưa đầy vài năm là đã mục nát hư hỏng, không thể đảm bảo an toàn.

Hàng năm, vào mùa mưa từ tháng 4 đến tháng 5, nước mưa trên hành tinh chứa độc tính rất mạnh. Sang giai đoạn từ tháng 6 đến tháng 8, độc tính dần bị pha loãng, tính ăn mòn cũng suy giảm rõ rệt, lúc đó con người có thể đi dưới mưa mà không cần đến thiết bị bảo hộ.

Làm sao bây giờ… gọi taxi à? Đắt thật, nhưng chắc cũng chẳng còn cách nào khác. – Hersia thầm nghĩ.

Tuy chi phí sinh hoạt của cô không cao, nhưng hầu như chẳng có thu nhập, nên mọi thứ đều phải chi tiêu dè sẻn. May mà giờ cô đã tốt nghiệp trung học cơ sở, bước vào cấp ba, có thể đi làm thêm một số công việc đơn giản để kiếm tiền.

Do dự một lúc, cuối cùng Hersia cũng làm như những học sinh khác, dùng thiết bị đầu cuối cá nhân đặt một chiếc taxi bay, rồi kiên nhẫn chờ đợi.

Màn mưa xám xịt phủ xuống thế giới trước mắt, rơi trên mặt đất, trên mái vòm, trên những kết cấu thép, tung tóe thành vô vàn bọt nước. Hơi nước và cái lạnh hòa vào nhau, theo gió không ngừng tạt tới. Dẫu biết mưa có phần độc hại, nhưng trong sự tĩnh lặng ẩn giữa ồn ào ấy, Hersia vẫn cảm thấy một niềm hạnh phúc mơ hồ.

Mình sắp trưởng thành rồi, tương lai có thể làm được rất nhiều việc.

“Này~ Hersia~”

Ngay khi cô đang đứng chờ trước màn mưa, một giọng nói quen thuộc bất chợt vang lên từ phía sau.

Đây là…?

Hersia quay người lại, nhìn thấy ba nữ sinh đang đi về phía mình. Họ mặc đồng phục học sinh giống hệt cô, cũng chính là bạn cùng lớp thời trung học cơ sở.

“Hersia, cậu đến một mình sao?” Một cô bạn tóc ngắn hoạt bát tiến lại gần, đưa tay vỗ nhẹ vai cô.

“À… ừm.” Vẻ mặt của Hersia giống như một chú chim non, mang theo chút rụt rè và căng thẳng.

Nhút nhát, hướng nội, sợ giao tiếp, có lẽ đó chính là ấn tượng rõ rệt nhất mà mọi người nhớ về cô.

“Ahaha, cũng to gan phết đấy~”

Cô bạn ấy mỉm cười, rồi bốn người đứng lại cùng nhau, trò chuyện về tình hình tham gia tuyển sinh hôm nay.

“Clara, Millie, kết quả của hai cậu ra sao?” Cô gái tóc ngắn quay sang hỏi hai người bạn cùng lớp.

“Tớ thấy chắc là ổn, lúc đó tớ nhảy một đoạn, thầy giáo còn nhìn đến ngẩn người luôn.” Một nữ sinh mặc áo crop-top sành điệu vừa nói vừa làm động tác minh họa.

“Cậu định sau này debut làm idol à?”

“Tất nhiên rồi, làm idol thì mới có thể kiếm được nhiều tiền, lại còn được vô số chàng trai nâng niu, chiều chuộng, sẵn sàng chi tiền vì mình nữa chứ~ Cuộc sống như thế mới gọi là phong lưu, chứ tớ thì chẳng đời nào chịu đi làm mấy công việc khô khan cứng nhắc kia đâu.”

“Wow, lợi hại ghê~ Sau này Clara mà trở thành đại minh tinh rồi thì nhớ đừng quên bọn tớ nhé, đến lúc đó bọn tớ sẽ chạy tới nương nhờ cậu đấy~”

“Còn Millie thì sao?”

“Tớ tham gia kỳ thi tuyển của Học viện Srebb, chắc là qua được.” Học viện Srebb là một trường chuyên về lĩnh vực y dược, trong đó chủ yếu giảng dạy Chuỗi Thủy Triều.

“Thôi đi Millie, cậu khiêm tốn quá rồi. Nhà cậu nhiều người làm trong ngành dược, tương lai của cậu đã được lo sẵn cả rồi còn gì.”

“Đâu có~” Miệng thì chối, nhưng nụ cười tự mãn trên gương mặt đã bán đứng cô.

Nhìn cô gái tóc ngắn cười nói tự nhiên với hai bạn học, Hersia chỉ biết thầm ngưỡng mộ kỹ năng xã giao ấy.

“Thế còn Lina?”

Cuối cùng, Hersia cũng không nhịn được, khẽ lên tiếng. Trước đây cô từng ngồi cùng bàn với Lina một thời gian, nên cũng coi như quen thuộc, không đến mức sợ sệt như khi đối diện với những bạn khác.

“Tớ á— để lát nữa hẵng nói, trước tiên là cậu đi, Hersia.” Lina cố tình tỏ ra vẻ bí hiểm.

“Tớ… đăng ký vào Học viện Erin. Tớ đã chuẩn bị từ rất lâu rồi, lần này có lẽ sẽ qua được.” Thiếu nữ hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra chuyện mình đã nộp đơn vào Học viện Aedes, bởi vì như thế sẽ bị cho là kiêu ngạo.

“Học viện Erin cũng tốt mà. Tớ nhớ từ hồi lớp 8 cậu đã bắt đầu đọc tài liệu y học rồi đúng không? Đúng là học sinh gương mẫu nhỉ, Hersia.”

Học viện Erin là một trong những trường thuộc hạng trung ở Quận 7 phía Bắc, chủ yếu đào tạo những ngành nghề như bác sĩ, y tá. Nhưng mà, muốn thật sự trở thành bác sĩ thì chắc chắn phải học tiếp đại học, nếu chỉ tốt nghiệp cấp ba thì cùng lắm cũng chỉ có thể làm y tá.

“Học viện Erin à… cũng thường thôi.” Millie lẩm bẩm, giọng vừa khinh khỉnh vừa ghen tị.

Thành phố Arpeggio nơi bốn người đang sống vốn không phải là một đô thị lớn, mà chất lượng giáo dục bậc trung học cơ sở ở đây lại rất kém. Ngay cả học sinh giỏi nhất lớp, nếu có thể đỗ vào một trường trung học phổ thông hạng trung trong Quận 7 phía Bắc, cũng đã đủ để khiến người khác phải ngưỡng mộ rồi.

“À đúng rồi, các cậu đã nghe chuyện của Tiffany chưa?” Clara bất chợt lên tiếng.

“Tớ không biết, sao thế?”

“Cô ấy có bạn trai rồi đấy~” Clara cố tình nói bằng giọng khoa trương.

“Ừm… cái này thì cũng bình thường thôi mà.” Lina khẽ vén tóc bên tai.

Thời nay, với mạng lưới thông tin phát triển, con người nói chung đều trưởng thành sớm, ngay cả chuyện hẹn hò từ cấp hai cũng chẳng còn gì đáng ngạc nhiên nữa.

“Quan trọng là bạn trai của cậu ấy còn mang dòng máu Tinh Linh nữa đó, đẹp trai ghê~ tớ ghen tị chết mất!”

“Người mang dòng máu Tinh Linh đúng là hiếm đấy, hầu hết tộc Tinh Linh trên hành tinh này đều đã rời đi cả rồi.”

Thực ra, thuở ban đầu, hành tinh này được một tập đoàn của tộc Tinh Linh trong Liên Bang khai phá, vì thế cái tên ‘Lục Bảo Tinh’ cũng mang đậm dấu ấn của tộc Tinh Linh. Nhưng về sau, cùng với sự phát triển công nghiệp và môi trường ngày càng tồi tệ, phần lớn Tinh Linh đã dần rời khỏi hành tinh này, đi đến những tinh vực khác trong Liên Bang.

“Đúng, đúng, đúng! Thế nên tớ mới ghen tị chứ. Bạn trai của cô ấy còn tặng cho thiết bị đầu cuối cá nhân đời mới nhất của ‘Mặc Vận’ , tớ xem trên mạng thấy giá ít nhất cũng phải 30.000 tín dụng Liên Bang.”

“Wow, giàu ghê thật.” Mọi người không khỏi trầm trồ.

Khoảng cách thu nhập giữa các tinh vực trong Liên Bang là rất lớn, mà mức thu nhập trung vị ở Tinh vực Tứ Diệp Tinh Thạch là khoảng 30.000 tín dụng Liên Bang/năm. Nói cách khác, con số ấy tương đương với tiền lương một năm của một người bình thường.[note81449]

“Con Tiffany này khéo lắm nha. Lần dạ hội mùa Đông trước còn cố tình mặc váy ngắn để câu trai, trời lạnh thế mà vẫn cố chịu được. Giờ lại chẳng biết đang bày trò gì nữa, haizz.”

“Millie này, sao cậu không thử bắt chước đi?” Lina xen vào chọc ghẹo, vẻ mặt như thể mấy chuyện kiểu này đã quen lắm rồi.

“Tớ hả? Chắc phải đợi thêm hai năm nữa.[note81450] Lúc đó mà học còn ổn thì tớ sẽ xin dì ít tiền để đi làm đẹp. Vụ này tớ quen thuộc lắm, nhà tớ nhiều người làm ngành này mà.”

“Millie, cậu nhát quá, chán thật đấy. Cứ mạnh dạn mà tiến tới, bọn con trai dễ dụ lắm. Đừng bảo với tớ là cậu còn chưa có bạn trai nha? Chỉ là muốn kiếm được một anh vừa giàu, vừa đẹp trai, lại còn độc thân thì hơi khó thôi.”

Clara thẳng thừng buông lời châm chọc, chẳng thèm để ý có làm ai khó chịu hay không.

“Cậu…!” Millie muốn đáp trả lại, nhưng khi ánh mắt lướt qua vóc dáng và làn da khá hoàn hảo của Clara, sự tự tin trong cô bỗng chốc tắt ngấm, giọng nói cũng yếu ớt dần.

Thế nhưng, khi cô quay đầu lại, trông thấy cô gái tóc xám đang đứng trong góc, tâm trạng liền trở nên phấn chấn hẳn lên.

“Này Hersia, cậu đẹp vậy mà, lẽ ra phải có cả đống bạn trai rồi chứ? Thế mà chẳng thấy ai mua gì cho cậu hết.”

“Tớ… tớ chưa từng có bạn trai.”

Thiếu nữ có chút sợ hãi đáp lại, không hiểu sao chủ đề lại đột nhiên chuyển sang mình.

“Xạo ghê, tớ không tin đâu. Giờ ai chẳng muốn có bạn trai lo cho mình. Với mặt mũi cậu thế này, nếu không phải học nhiều đến đần ra, sao đến một người cũng chẳng kiếm nổi?”

“Hahaha.” Hai người còn lại cũng cười phá lên, khiến Hersia đỏ bừng mặt, lúng túng không biết phải đáp lại như thế nào.

Trong lớp của họ, những người được chào đón thường là kiểu biết nói biết hát, hoặc thích thể thao, thi đấu. Còn những học sinh như cô, chỉ lặng lẽ học tập, rất ít khi giao tiếp với người khác, thì thường trở thành một nhân vật nền, chẳng ai buồn để ý.

“Mày nghĩ mày là ai, định dựa vào học giỏi mà đổi đời à? Đúng là đồ ngu! Hahaha!” Có kẻ từng cười nhạo những học sinh hướng nội như thế, khiến cả lớp cười rộ lên.

Dù Hersia hiểu rõ rằng học hành không phải là tất cả, nhưng bị nói thế vẫn khiến cô đau lòng, đến mức đứng yên thôi cũng thấy như một cực hình.

May mà cuối cùng Lina đã đứng ra giảng hòa.

“Thôi nào, đừng trêu nữa. Hersia sắp thi vào Học viện Erin rồi đấy. Lỡ sau này cô ấy làm bác sĩ, mấy cậu sẽ phải nhờ vả đấy.”

“Nãy đang nói đến đâu rồi nhỉ? À, đến lượt tớ.” Lina khẽ vén lọn tóc ngắn bên tai, để lộ đôi khuyên tròn lớn bằng vàng, khảm hồng ngọc lấp lánh.

“Tớ tham gia kỳ thi tuyển của Trường Trung học Turbulence,chắc các cậu chưa nghe bao giờ, vì đó là một ngôi trường ở phía Nam.” Tại Lục Bảo Tinh, môi trường ở bán cầu Nam tốt hơn nhiều so với bán cầu Bắc, đồng thời cũng giàu có hơn.

“Đó là ngôi trường trực thuộc Tập đoàn Black Spiral, sau khi tốt nghiệp xong thì sẽ thuận lợi được nhận vào công ty.”

“Tập đoàn Black Spiral? Là cái công ty chuyên sản xuất vật liệu chống thấm đó hả?”

“Đúng, chính là công ty đó, làm ăn cũng khá tốt.” Dù Lina giả vờ tỏ ra vẻ không để tâm, nhưng những người bên cạnh đều hiểu rõ, đó là một tập đoàn lớn khiến ai nấy đều phải ngưỡng mộ.

Một lần nữa, chủ đề lại dồn hết về phía Lina, còn cô gái tóc xám thì chỉ lặng lẽ đứng bên, chẳng ai buồn quan tâm. Nhưng với cô, sự lặng lẽ ấy chẳng hề khó chịu, trái lại, nó mang đến một cảm giác yên bình hiếm hoi.

Thời gian chậm rãi trôi qua, chiếc xe taxi mà Hersia đặt cuối cùng cũng đến.

“Ơ, cậu tự gọi taxi hả? Biết vậy tớ đã bảo cậu đi chung với bọn tớ rồi, như thế đỡ tốn bao nhiêu tiền.” Lina hơi ngạc nhiên nói.

“À… cái này…” Hersia lúng túng không biết phải đáp lại ra sao, chỉ khẽ gật đầu rồi vội vàng bước lên xe. Cánh cửa từ từ đóng lại phía sau.

Sau khi ngồi vào chiếc taxi bay màu xám, âm thanh mưa rơi và tiếng ồn ào bên ngoài lập tức tan biến, chỉ còn lại tiếng tích tích khẽ vang lên trong khoang xe.

AI điều khiển tự động lên tiếng nhắc nhở, dòng chữ hiện ra trên màn hình trước mặt.

[Chào mừng quý khách đã lên xe. Điểm đến của bạn là: Quận 7 phía Bắc, thành phố Arpeggio, số 653 phố Thạch Luân, khu Thiên Tỉnh]

[Vui lòng xác nhận: Có / Không]

“Xác nhận.”

[Đã tiếp nhận yêu cầu. Đang thiết lập tuyến đường, vui lòng chờ]

[Thiết lập tuyến đường hoàn tất. Bắt đầu di chuyển…]

Âm giọng máy móc trầm lắng, êm ái của AI tự động như phủ một lớp tĩnh lặng lên tâm hồn rối ren của cô, khiến nó chậm rãi lắng xuống.

AI điện tử thật tốt… ít ra chúng sẽ không nói những lời khiến người ta buồn.

Ngồi trong xe, cô gái ôm chặt tập hồ sơ, tựa đầu vào cửa kính, lặng lẽ ngắm nhìn thế giới phủ màu xám tro bên ngoài.

Mưa vẫn không ngừng rơi, từng giọt nước lăn trên ô kính, hợp lại thành dòng rồi chảy xuống. Hersia khẽ đưa tay vẽ nguệch ngoạc vài hình trên lớp kính lạnh, mãi một lúc sau mới sực tỉnh khỏi dòng suy nghĩ.

Trong lớp, cô chẳng phải là người đáng chú ý. Dù điểm lý thuyết của cô luôn đứng đầu, ngoài giáo viên ra, chẳng mấy ai thật sự quan tâm. Giống như ở những ngôi trường tồi tàn, nơi người ta chỉ bàn tán xem ai chơi giỏi hơn, chứ chẳng ai còn để tâm đến những kẻ học giỏi nữa.

Chuyện ấy cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Nền kinh tế ở Tinh vực Tứ Diệp Tinh Thạch hiện đang suy thoái, nhiều công ty buộc phải thu hẹp nhân sự. Ngay cả những người học giỏi cũng khó kiếm được một công việc tử tế.

Giờ ai làm cũng thế thôi – khi công nghệ đã chạm tới điểm bão hòa, cuộc sống của cư dân Liên Bang ngày nay so với một nghìn năm về trước, hầu như chẳng khác biệt bao nhiêu.

Không có ngành nghề mới thì cũng chẳng còn sức sống mới. Phần lớn công việc đều đã bị tiêu chuẩn hóa, cơ giới hóa đến mức ngu ngốc – nói trắng ra, giờ chẳng cần người thật sự có năng lực, mà chỉ cần có quan hệ và đường dây là đủ.

Của cải ngày càng tập trung vào tay tầng lớp trên, trong khi những người ở đáy xã hội lại mê đắm vào trò tiêu khiển và so đo phù phiếm, tôn thờ xa hoa, mù quáng theo đuổi hưởng thụ. Bởi đối mặt với thực tại tàn khốc không thể đổi thay – là nỗi thống khổ mà không ai dám nhìn thẳng.

Đây là thời đại mà khoa học và văn minh đạt đến đỉnh cao – cũng là thời đại mà mọi ảo tưởng đẹp đẽ đều sụp đổ trong khoảnh khắc. Con người tưởng rằng có thể dùng tri thức và kinh nghiệm để vượt khỏi xiềng xích của tự nhiên, nhưng rồi chính tri thức và kinh nghiệm ấy lại trở thành xiềng xích lợi ích mới, trói chặt lấy họ trong một thế giới do chính mình dựng nên.

“Vì thế… đây đúng là một thế giới đầy bi thương.”

Bị bạn bè chế giễu khiến Hersia cảm thấy đau lòng, nhưng cô biết chuyện ấy chẳng phải lỗi riêng của họ. Rốt cuộc, lối thoát nằm ở đâu? – đó là điều mà vô số người vẫn đang kiếm tìm.

Tất nhiên, vẫn còn một con đường dễ nhận ra hơn cả – con đường tu luyện Chuỗi Siêu Phàm.

Chuỗi Siêu Phàm được phân từ cấp 1 đến cấp 9. Mỗi khi cấu trúc của lõi siêu phàm được bồi đắp thêm một tầng, đó chính là một lần tấn thăng. Những kết cấu và hoa văn đặc biệt sản sinh ra vô số năng lực thần kỳ khó tưởng, là con đường hiếm hoi cho phép con người vượt khỏi đẳng cấp xã hội của bản thân.

Càng là năng lực mạnh mẽ và hiếm có, cấu trúc mà nó cần lại càng phức tạp. Dù cùng ở một cấp trong Chuỗi, sức mạnh giữa hai người vẫn có thể cách biệt đến đáng sợ – chính là vì lẽ đó.

Điều khiến Học viện Aedes trở thành nơi mà bao người mơ ước, chính là việc họ nắm giữ năm phương pháp tấn thăng hoàn mỹ của Chuỗi Siêu Phàm cấp 5 – được Liên Bang công nhận là đỉnh cao. Người tu luyện tại đây sẽ có được nền tảng kiên cố và hoàn thiện hơn, đủ để tiến xa trên con đường siêu việt.

Nếu tấn thăng bằng cấu trúc thô sơ, e rằng Chuỗi cấp 2 đã là giới hạn của phần lớn người tu luyện. Nền móng yếu ớt, tòa tháp càng cao thì càng dễ đổ vỡ. Lõi Siêu Phàm cấp cao chẳng khác nào một lò phản ứng nhiệt hạch đang cháy sáng – nguồn năng lượng mà nó sinh ra vừa khổng lồ vừa đầy biến dị. Muốn giam giữ sức mạnh ấy trong khuôn khổ lý trí, lại không để bị ô nhiễm, là điều vô cùng gian nan. Bởi thế, trong toàn cõi tinh hải, những kẻ có thể chạm tới cấp cao của Chuỗi Siêu Phàm luôn chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Mang theo đủ thứ suy nghĩ trong đầu, Hersia ôm chặt tập tài liệu, chậm rãi chìm vào giấc ngủ trong xe. Cứ thế, thời gian trôi qua… cho đến khi tiếng nhắc của hệ thống khẽ vang lên sau một giờ đồng hồ.

[Xe đã đến đích]

Đến rồi à…

Cô khẽ dụi mắt rồi ngồi dậy, cảm giác mệt mỏi dần tan đi, tinh thần cũng tỉnh táo hơn nhiều.

Hersia mở cửa xe bước xuống, trước mắt là một giếng trời vuông khổng lồ hiện ra.

Những khối thép đỏ sẫm, góc cạnh sắc bén, bao bọc và chia tách không gian quanh giếng trời trung tâm. Từ trên nhìn xuống, trong lòng giếng trời khổng lồ, từng con tàu bay và xe nổi ra vào như dòng chảy ánh sáng. Bốn bức tường bao quanh là những bậc thang dài, nơi ánh đèn nhấp nháy, người lên xuống tấp nập. Giữa khu rừng thép dưới lòng đất, muôn vàn cửa hiệu và nhà ở ẩn mình trong bóng tối, từng dải khói trắng mảnh khảnh bay lên, như hơi thở của vực sâu.

Đây là nơi Hersia đang sống – thành phố Paion, một đô thị công nghiệp khổng lồ nằm sâu dưới lòng đất.[note81448]

Ghi chú

[Lên trên]
Đáy xã hội là có thật
Đáy xã hội là có thật
[Lên trên]
Trung vị: Lấy con số ở giữa; Trung bình: cộng vào rồi chia ra
Trung vị: Lấy con số ở giữa; Trung bình: cộng vào rồi chia ra
[Lên trên]
Hai năm nữa mới đủ 18 =)))
Hai năm nữa mới đủ 18 =)))