Đêm đến—
Hai người cùng nằm trên giường. Phynia rúc vào lòng Albert, khuôn mặt thoáng ửng hồng quyến rũ, lười biếng hé mắt nhìn hắn.
“Bây giờ anh có thể nói cho em biết được chưa? Bữa tiệc hôm nay rốt cuộc là thế nào? Tại sao bọn Yarronves lại chẳng hề tỏ ra kinh ngạc khi anh chuẩn bị tạo phản St. Mill? Sau khi em bất tỉnh trong hang động dưới lòng đất, đã xảy ra chuyện gì?”
—Hang động dưới lòng đất sao…
Albert không khỏi cười khổ: “Em đã đoán ra rồi à?”
“Chuyện này đâu có khó.” Phynia ngoan ngoãn dụi dụi trong lòng hắn, khẽ đáp: “Dù sao thì những chuyện mà Yarronves, Ella và Sizanel đều biết, chỉ có thể xảy ra trong thành St. Mill. Ngoài thời điểm ấy ra, bọn họ căn bản chẳng thể tụ họp cùng nhau.
Mà ở St. Mill, bất kể là ký ức trước kia hay sau khi mất trí nhớ, em đều có đủ, chỉ duy nhất mấy ngày hôn mê ấy là trống rỗng. Trong những ngày đó, chuyện quan trọng nhất chính là hang động dưới lòng đất. Kết hợp với vị trí của nó… em đã mơ hồ đoán được, nhưng vẫn muốn chính Albert nói cho em nghe.”
Albert thoáng sững sờ: “Tại sao?”
“Bởi vì em hy vọng giữa hai chúng ta không có gì phải giấu giếm.” Phynia nhẹ nhàng tựa vào vai hắn, giọng thì thầm:
“Chuyện trong hang động dưới lòng đất, việc anh tự mình nói cho với việc em tự mình đoán ra có ý nghĩa hoàn toàn khác nhau.
Em không hy vọng anh sẽ giấu giếm em chuyện gì, để rồi em phải tự đoán ra. Cũng như em không muốn em giấu giếm anh chuyện gì, rồi bị anh phát hiện. Vì như vậy có nghĩa là giữa chúng ta tồn tại sự nghi ngờ, thiếu tin tưởng… mà em thì không thích điều đó.”
“Được rồi.”
Albert khẽ thở dài, xót xa xoa đầu nàng. Khi Phynia dụi dụi như một chú mèo nhỏ, hắn mới kể hết chuyện đã xảy ra trong hang động.
Chuyện này đối với Phynia vốn dĩ cũng không có gì đáng để che giấu, sở dĩ trước đây không nói, chẳng qua là vì có quá nhiều chuyện nên không kịp mà thôi.
Dù sao thì thời gian Phynia khôi phục trí nhớ, vừa hay lại trùng với lúc người man di xâm lược, đủ loại phiền phức nối tiếp nhau kéo đến. Cũng chỉ đến như bây giờ, sau khi tất cả mọi chuyện đều đã được giải quyết, Albert mới có thời gian rảnh rỗi để nói với Phynia những chuyện này.
Nghe Albert kể xong chuyện trong hang động dưới lòng đất, Phynia nhíu mày, khẽ thở dài một tiếng, giọng có chút thất vọng.
“Hoàng Đế Ursel là một người tốt.”
“Ừm.”
Albert gật đầu. Xét trên cương vị một quân vương, Ursel quả thực là một bậc minh quân, dưới sự cai trị của ông, Lothiris đã đạt đến đỉnh cao của sự phồn vinh. Giới sử học của Lothiris đời sau còn gọi hai mươi năm Ursel trị vì là【Thời kỳ phồn vinh Ursel】, để tưởng nhớ sự hùng mạnh của Lothiris năm xưa.
“Nhưng Albert, những việc anh làm trong hang động ấy không phải là chính đạo, mà là tà đạo. Chính đạo quang minh chính đại, nói ra không thẹn với lòng, tà đạo thì danh bất chính ngôn bất thuận, nói ra chỉ khiến người chê cười… Em không muốn anh mang tiếng giết cha, cũng không muốn anh bị người đời chế nhạo.”
Phynia giọng điệu trầm thấp, đau lòng vì danh tiếng của Albert bị tổn hại.
Nghe những lời bênh vực mình của thiếu nữ, Albert không khỏi cưng chiều vuốt ve đầu nàng, mỉm cười tự trào.
“Muốn hoàn thành lý tưởng của hai ta, trên đường ấy sao có thể mười phần vẹn mười? Nếu không dùng thủ đoạn này, đến cả ngồi trên ngai vàng anh cũng không thể ngồi lên được, hoặc có lên được, thì quá trình ấy cũng phức tạp hơn nhiều—điều đó sẽ lãng phí rất nhiều thời gian của chúng ta.
Anh biết chính đạo rất tốt, nhưng con đường ấy quá lớn quá rộng, lại cần tự mình khai phá, so với con đường lớn đường hoàng, so với nó thì lối mòn âm u của tà đạo lại dễ đi hơn, xây dựng cũng nhanh hơn.”
Phynia thất vọng nhắm mắt: “Có lẽ vậy, nhưng Albert, tà đạo cũng có khuyết điểm, nó không thể cho tất cả mọi người cùng đi theo anh, bởi vì nó là chỉ là một con đường nhỏ, không thể chen chúc được nhiều người như vậy.”
“Có được ắt có mất.” Albert nghĩ nghĩ, chỉ có thể trả lời một cách an ủi như vậy.
Phynia như tự lẩm bẩm: “Có phải em đặt kỳ vọng quá lớn vào anh không, Albert? Giống như Siglisse đối với anh vậy. Em đã luôn hy vọng cuộc đời của anh sẽ mười phần vẹn mười, để về sau khi ngoảnh đầu lại sẽ không cảm thấy hối tiếc hay hổ thẹn, rằng con đường mà anh chọn sẽ tràn đầy ánh sáng và chính nghĩa… giống như một vị anh hùng thực sự.”
“Có lẽ vậy.”Albert khẽ thở dài:
“Anh hiểu, Phynia, em hy vọng anh có thể trở thành một người anh hùng, một mặt trời toả sáng.
Nhưng trên đời này, nào có anh hùng như trong truyền thuyết?
Anh hùng trong truyền thuyết thường như sao băng giáng trần. Họ trỗi dậy với tốc độ chóng mặt, trong lòng chứa đầy chính nghĩa và thiện lương.
Dùng ánh sáng để gột rửa tà ác, diệt trừ mọi bất công trên thế giới, như mặt trời ban tặng sự ấm áp, soi sáng con đường tiến lên của bọn họ.
Còn anh thì không thể làm được như vậy, chẳng thể ngẫu nhiên gặp được cái ác đúng lúc, vào thời khắc mấu chốt nhận được sự giúp đỡ của cao nhân, càng không có thiên phú vô song.
Anh chỉ có thể tận dụng tối đa những gì mình có, dùng máu tươi và nỗi sợ để trấn áp sự phản đối, nỗ lực phát huy tối đa thiên phú phi phàm của mình… anh không thể nào trở thành một người anh hùng hoàn hảo, anh hùng là người có sự dư dả, còn anh thì không, chỉ cần bước sai một bước là sẽ thất bại.”
Phynia lặng lẽ nằm trong lòng hắn, không nói một lời.
Ngay khi Albert tưởng rằng thiếu nữ đang tức giận vì sự tàn độc của mình, Phynia đột nhiên ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt trong trẻo nhìn Albert.
“Trong truyền thuyết, anh hùng nào cũng có một thanh bảo kiếm.
Thanh bảo kiếm ấy là cánh tay mạnh nhất của anh hùng.
Nếu tài nguyên của Albert có hạn, vậy em sẽ dùng kiến thức của mình để tạo ra tài nguyên mới cho anh.
Nếu Albert chỉ có thể dùng máu tươi và nỗi sợ để trấn áp sự phản đối, thì em sẽ dùng đôi mắt và trí tuệ của mình để giúp anh loại trừ những kẻ có ý đồ xấu.
Nếu thiên phú của Albert có hạn, thì em sẽ dùng thiên phú của em để giúp anh hoàn thành mọi kỳ tích, biến không thể thành có thể, bù đắp những tiếc nuối trên con đường ấy.
Albert của em phải thật hoàn mỹ, phải là anh hùng, phải là mặt trời, có thể mang lại ánh sáng cho thế nhân.Vì thế, em sẽ trở thành thanh kiếm của Albert, em muốn trở thành thanh kiếm của Albert, một thanh bảo kiếm của người anh hùng tên là Albert.
Vây nên, Albert, em sẽ giải quyết chuyện của Hoàng Đế Ursel, để anh không phải mang tội danh giết cha.”
Nhìn đôi mắt sáng ngời của Phynia đang nhìn mình, Albert nhất thời không biết nên nói gì.
Từ chối?
Hắn không thể từ chối lòng tốt của thiếu nữ.
Vậy thì chấp nhận?
Nhưng người đã chết rồi, Phynia còn có thể làm gì được chứ?
Cuối cùng, Albert cắn răng.
“Em chuẩn bị giải quyết thế nào?”
“Vấn đề từ đâu thì giải quyết từ đó.” Phynia dứt khoát đáp:
“Tất cả vấn đề đều bắt nguồn từ cái chết của Ursel, vậy thì em chỉ cần hồi sinh ông ấy, để ông ấy sống hết tuổi thọ đáng có là được.
Còn có Ain và những tội ác mà hắn đã phạm phải, em cũng nhất định sẽ xử lý tốt… Albert, hai tay anh tuyệt đối không thể vấy máu người vô tội.”
Albert khẽ thở dài: “Em… làm sao có thể?”
“Chỉ cần là vì anh, Albert, bất cứ chuyện gì em cũng có thể làm được.”
Phynia với ánh mắt sáng ngời trả lời.
Trong khoảnh khắc ấy, nàng chợt nhận ra, bản thân mình và Siglissevốn chẳng khác nhau là mấy.
Cả hai đều đặt quá nhiều kỳ vọng vào Albert.
Điều khác biệt là Siglisse chỉ có kỳ vọng, khi kỳ vọng tan vỡ, nàng chỉ có thể mất hồn mất vía rời khỏi Albert.
Nhưng Phynia thì khác, nàng sẽ dùng mọi cách để thực hiện kỳ vọng của nàng đối với Albert, để Albert đi theo con đường mà nàng đã kỳ vọng.
Nàng nguyện thiêu đốt bản thân, nguyện trở thành thanh kiếm của Albert, vì hắn mà chiến thắng mọi khó khăn.
Vì hắn mà khai phá con đường quang minh chính đại.
Albert nhìn đôi mắt của Phynia đang nhìn mình, sáng đến mức mức méo, có chút không thật, trong lòng không khỏi cảm thấy có chút rợn người.
Nếu một ngày nào đó mình sa vào tà đạo… Phynia sẽ thế nào?
Albert không dám tưởng tượng.
Hắn đột nhiên nhớ lại mấy hôm trước Phynia đã nói với mình, ở thế giới kia của Lucy có một thứ được gọi là mạng internet.
Trên thứ được gọi là mạng internet này, tất cả mọi người đều có thể đưa ra những vấn đề cấp bách cần giải quyết của mình, để cầu cứu những người khác.
Bây giờ hắn cũng có một vấn đề—
“Vợ của ta hình như là một yandere theo chủ nghĩa hoàn hảo, xin hỏi phải làm sao đây?”

