Quyển II: Cuồng Vương Ain

Chương 69 - Kế hoạch tương lai

2025-09-18

5

Thế lực của hắn và Ella cộng lại, dân số lên đến hơn một triệu rưỡi, và quân lực thì trực tiếp đứng đầu tỉnh Frostbite, không có một quý tộc nào có thể một mình chống lại binh lực của hai bên, chỉ có liên hợp lại dưới trướng Đại Công Tước Siefdrich mới có một chút khả năng. Tuy nhiên, trong nội bộ của Đại Công Tước Siefdrich, lại có một Sizanel trung thành với Albert!

Đến lúc đó Đại Công Tước Siefdrich sẽ nghiêng về ai, e rằng các quý tộc khác trong lòng cũng không chắc.

Có thể nói, quả ngọt chiến thắng mang tên tỉnh Frostbite, Albert chỉ cần khẽ mở miệng là có thể ăn được.

Sau khi dọn sạch doanh trại trên đồi, Albert liền dẫn quân trở về pháo đài Ketra.

Hắn và Phynia cùng cưỡi một con ngựa. Thiếu nữ thân mật nép vào lòng Albert, khiến thân hình nhỏ nhắn càng thêm xinh xắn.

Thiếu nữ thả lỏng đầu óc, không suy nghĩ gì cả, tận hưởng khoảnh khắc yên bình.

Nhưng trong lúc thả lỏng đầu óc như vậy, một chuyện đột nhiên hiện lên trong đầu Phynia, khiến nàng không khỏi nghi ngờ nhíu mày.

Cảm nhận được sự khác thường trong cảm xúc của thiếu nữ trong lòng, Albert quan tâm cúi đầu hỏi: “Sao vậy?”

“Đột nhiên nhớ ra một vấn đề.” Phynia ngẩng đầu nhìn Albert trả lời: “Albert, tại sao anh lại bảo em thông báo cho Levi chuyện St. Mill tuyên bố anh mưu tạo phản? Levi dường như không hoàn toàn trung thành với anh mà? Chẳng lẽ anh không sợ hắn phản bội sao?”

“Có gì mà phải sợ? Sự hiểu biết của anh về hắn là điều hắn mãi mãi không thể tưởng tượng được.” Albert gãi gãi chiếc mũi nhỏ xinh, tinh xảo của thiếu nữ. Vì xung quanh có nhiều người, nên hắn chỉ có thể dùng một cách nói uyển chuyển để nói về chuyện kiếp trước: 

“Tính cách của tên Levi đó có thể nói là rất phức tạp, hắn đối với mọi việc có ham muốn kiểm soát rất cao, cho rằng mọi thứ chỉ an toàn khi ở trong tay mình, đây cũng là lý do tại sao hắn lại nhạy cảm với quyền lực như vậy.

Nhưng nếu chỉ có vậy thì anh đã sớm trừ khử hắn rồi. Levi trong lúc rất nhạy cảm với quyền lực, cũng có tài năng tương xứng và sự cố chấp. Hắn cho rằng một thứ gì đó trong tay mình, là nên trở nên hoàn hảo hơn, chứ không phải là trở nên tồi tệ hơn. Chính vì lý do này anh mới yên tâm nói cho hắn biết chuyện đó.”

Phynia vẫn cảm thấy kỳ lạ: “Albert nói Levi hy vọng mọi chuyện trở nên hoàn hảo hơn… nhưng khi các chư hầu dưới trướng của anh nổi loạn, không phải hắn ta là đứng về cả hai phía sao?”

“Chuyện lúc đó sao có thể giống với bây giờ?” Albert lắc đầu: “Lúc đó anh mới đến Rusatinia chưa được bao lâu, sự thay đổi còn chưa rõ ràng. Đối với Levi mà nói, anh và tên hai Tử Tước kia không có gì khác biệt, ai thống trị cũng như nhau.

Tuy nhiên sau một năm, Rusatinia bây giờ đã bắt đầu phát triển theo hướng tốt, Ain lại còn là hạng người không bằng cả hai Tử Tước đó. Em thử nghĩ đi, liệu Levi sẽ hy vọng Ain thống trị Rusatinia không?”

“Có lẽ sẽ không.” Phynia suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu, không nhịn được phàn nàn: “Mà này, tên Ain đó làm sao thế? Không phải tiếng tăm trước đó rất tốt sao? Sao vừa lên làm Hoàng Đế đã thay đổi lớn như vậy?”

“…”

Albert im lặng.

Thiếu nữ dường như không biết chuyện trong hang động dưới lòng đất.

Nhưng nghĩ kỹ lại, hắn dường như cũng chưa từng nói cho nàng…

Albert không định trực tiếp nói cho Phynia ngay ở đây, dù sao thì xung quanh họ người quá đông. Chỉ cần không cẩn thận là bí mật này sẽ bị bại lộ, đến lúc đó Albert mới thực sự là âm mưu tạo phản.

Thấy Albert không trả lời, tâm tư của thiếu nữ nhạy bén nhận ra trong lòng Albert dường như có chút khó nói, thế là nàng lập tức chuyển chủ đề.

“Levi trông có vẻ rất phức tạp nhỉ? Này Albert, trên người hắn có câu chuyện gì sao?”

Thân phận bí ẩn, tính tình cổ quái, năng lực mạnh mẽ, đây quả thực là một nhân vật phụ hoàn hảo trong tiểu thuyết! Cũng không trách Phynia lại hỏi như vậy.

Albert nghĩ nghĩ rồi trả lời: “Cũng có một số câu chuyện, nhưng nếu muốn xử lý thì còn phải đợi chúng ta đến được phương nam.”

Hửm?

Xem ra còn là một cốt truyện phụ tuyến siêu lớn?

Phynia nghiêng đầu suy nghĩ.

Và ngay trong lúc hai người đang trò chuyện, quân Rusatinia cũng đã trở về pháo đài Ketra.

Phynia như thường lệ tiến lên đóng băng mặt sông, rồi để binh lính áp giải tù binh vào thành.

Tại cổng thành, Đại Công Tước Siefdrich đang dẫn một đám quý tộc chờ đợi. Sau khi thấy đại quân của Albert đến, ông lập tức mỉm cười đón lên.

Sau khi hàn huyên vài câu với Đại Công Tước Siefdrich, các quý tộc xung quanh cũng vây lại. Họ vừa bóng gió hỏi Albert khi nào có thể trao đổi binh lính của họ, vừa xin mang đi vài người từ trong số tù binh của Đế Quốc Kỵ Sĩ Đoàn.

Đối với yêu cầu sau thì Albert rất rõ ràng. Các kỵ sĩ trong Đế Quốc Kỵ Sĩ Đoàn đều là chức nghiệp giả, rất nhiều người là trung giai.

Những kỵ sĩ này đa số không phải là người thường—gia đình bình thường cũng không thể nào đào tạo ra một chức nghiệp giả, họ đều là con cháu chi thứ trong các gia đình quý tộc, từ nhỏ đã nhận được giáo dục đào tạo trở thành kỵ sĩ, lớn lên liền đến Đế Quốc Kỵ Sĩ Đoàn tìm việc.

Albert đối với yêu cầu của những quý tộc này không hề từ chối, bởi vì hắn biết mình không thể nào giữ lại được các kỵ sĩ thuộc gia đình quý tộc. Nếu đã như vậy, thì thà giao những người này lại cho những quý tộc trước mắt, bán cho họ một ân tình, để giành lấy hảo cảm của họ.

Điều Albert nhắm đến là các cận vệ kỵ sĩ trong Đế Quốc Kỵ Sĩ Đoàn, những cận vệ này đa số đều xuất thân từ người thường, chiêu mộ tương đối dễ dàng, hơn nữa thực lực cũng rất tốt, ít nhất đều là chức nghiệp giả, mạnh hơn những người thường dưới trướng của hắn.

Phải biết rằng ngay cả trong Quân đoàn Viêm Tước và Quân đoàn Cát Vận hiện tại, có một phần ba người không phải là chức nghiệp giả, trong số các chức nghiệp giả lại có một nửa người dừng lại ở cấp một, căn bản không thể so sánh với những cận vệ kỵ sĩ cấp hai cấp ba kia.

Thấy Albert đồng ý yêu cầu của họ, cho phép thả các kỵ sĩ quý tộc trong số tù binh ra, những quý tộc này đều lộ ra vẻ mặt vui mừng. Phải biết rằng nhiều kỵ sĩ quý tộc như vậy, nếu thực sự đều phải dựa vào tiền chuộc để chuộc về, ít nhất phải tốn hai đến ba triệu kim tệ Yalman.

Albert đã giúp họ tiết kiệm được một khoản tiền lớn.

Mọi người nhường đường cho Albert, rồi cùng nhau vui vẻ bước vào thành. Các binh sĩ canh gác xung quanh cũng có vẻ lơ là, nhưng không có ai chỉ trích họ, bởi vì chiến sự hiện tại thực sự đã kết thúc, binh sĩ có thể về nhà, quý tộc cũng có thể rời khỏi pháo đài Ketra, trở về lãnh địa của mình tiếp tục yến tiệc ca múa.

Tiệc mừng công lại một lần nữa được tổ chức.

Nhưng khác với lần trước khi người man di rời đi, tiệc mừng công lần này chắc chắn thoải mái hơn nhiều, không có nhiều quy tắc như vậy. Dù sao thì trước đây chuyện của doanh trại trên núi vẫn chưa được giải quyết, phải đề phòng một chút, nhưng bây giờ tất cả kẻ địch đều đã được giải quyết, tự nhiên có thể thoải mái tận hưởng.

“Ba, con muốn ăn cái kia!”

“Sư phụ, cái bánh kem này ngon lắm đó!”

“Albert! Lấy rượu hoa hồng ở đó cho em nếm thử!”

“Học trưởng, đút cho em.”

“Chuyện, chuyện này… em không thể tự ăn sao?”

“Sao cảm giác chỉ có mình ta một mình… hu hu hu… thế giới này mau chóng hủy diệt đi!”

Mấy người Phynia, Albert, Asuka, Camilla, Rin, Yarronves, Liliana, Ella, Mitchell lúc này đang tụ tập trước bàn tiệc ăn uống.

Mấy ngày nay, Albert đã quen thân với các quý tộc trong tỉnh Frostbite gần đủ rồi. Vì vậy bữa tiệc lần này hắn cũng không cần phải dẫn theo Phynia với nụ cười giả, đi thăm hỏi khắp các quý tộc, thay vào đó là có thể cùng nhóm người thân thiết này tụ tập lại, cùng nhau tận hưởng khoảng thời gian vui vẻ hiếm có.

Họ biết, đợi đến khi họ trở về Rusatinia, áp lực từ phía St. Mill cũng gần như sắp đến rồi.

Đến lúc đó, họ sẽ không thể nào thoải mái như bây giờ được nữa.

Và ngay trong lúc mọi người đang tụ tập, hai bóng người cũng đi đến trước mặt họ.

Trong đó, bóng dáng nữ vui vẻ nói với Albert.

“Anh Albert, gần đây em đã đột phá đến cấp sáu rồi đó!”

Nghe thấy vậy, Albert vui vẻ ngẩng đầu lên: “Chúc mừng nhé Siglisse, khi nào đột phá vậy?”

“Ngay hôm qua, dưới sự giúp đỡ của pháp sư cung đình của phụ thân.”

Tỉnh Frostbite rộng lớn như vậy, tự nhiên không thể chỉ có một mình Albert sở hữu pháp sư, chất lượng pháp sư trong tay Đại công tước Siefdrich tuy không bằng Albert, nhưng số lượng thì vẫn đủ.

Ông có một đoàn pháp sư hơn một trăm người, người thống lĩnh là một pháp sư cung đình cấp tám dưới trướng của ông, trong trận chiến với người man di trước đây đã phát huy vai trò quan trọng.

Phynia cũng ngẩng đầu lên: “Chúc mừng nhé, Siglisse.”

Nghe lời chúc mừng của Phynia, một ý nghĩ so sánh nảy sinh trong lòng Siglisse, nàng tò mò hỏi Phynia.

“Cô bây giờ là cấp bậc gì rồi, Phynia?”

“Truyền Kỳ.”

Phynia thuận miệng trả lời.

“∘ ∘ ∘ ( °ヮ° ) ?”

Siglisse trước đấy không hề biết tin Phynia đã đột phá Truyền Kỳ, dù sao đối với người thường như nàng mà nói, trước khi đột phá là cần phải chuẩn bị, lý do mấy ngày nay nàng xuất hiện tương đối ít chính là vì nàng đã tự nhốt mình trong phòng, chỉ có lúc ăn cơm mới thỉnh thoảng đi ra, thuận miệng nói vài câu với Phynia.

Nàng biết Phynia và Albert đã ở bên nhau rồi, vì mấy ngày nay luôn thấy Albert và Phynia ngày ngày dính lấy nhau, muốn không biết cũng khó. Nhưng nàng không biết Phynia đã đột phá Truyền Kỳ mấy ngày trước, vì Phynia không thể nào rảnh rỗi suốt ngày đi tuyên truyền tin này.

Thấy Siglisse im lặng, Camilla đứng bên cạnh Phynia cũng vui vẻ nói.

“Chị Siglisse, em bây giờ đã cấp năm rồi, sắp đuổi kịp chị rồi đó, sau này chị cần phải nỗ lực hơn nữa.”

“…”

Siglisse đột nhiên cảm thấy có chút mệt mỏi trong lòng.

Ở cùng với đám thiên tài này, quả nhiên vẫn là quá đả kích mà.

Và trong đại sảnh đang huyên náo. Chỉ thấy một binh sĩ đột nhiên từ cửa phòng tiệc xông vào, thô bạo đẩy ra từng quý tộc trong đám đông, với tốc độ nhanh nhất đến trước mặt Đại Công Tước Siefdrich, nửa quỳ trên đất dâng lên một lá thư.

“Sao vậy?”

“Thư khẩn từ thành Stanlin!”

Binh sĩ vội vàng trả lời câu hỏi của Đại Công Tước Siefdrich.

Đại Công Tước nhíu mày, vẻ mặt vừa kinh ngạc, vừa có một tia căng thẳng, ông nhận lấy lá thư rồi mở ra xem.

Sắc mặt của ông dần dần trở nên âm trầm.

Các quý tộc xung quanh thấy vậy trên mặt không khỏi lộ ra vẻ tò mò, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt khó coi của Đại Công Tước Siefdrich thì lại không dám hỏi nhiều, chỉ có thể yên lặng, mặt lộ vẻ kinh ngạc nhìn nhau, rồi mong đợi nhìn về phíaĐại Công Tước mặt mày âm trầm, mong đợi ông có thể giải đáp cho mọi người.

Hồi lâu sau, Đại Công Tước đặt lá thư trong tay xuống, lại nhìn quanh một vòng mọi người trong phòng tiệc rồi mới cất tiếng.

“Ain Bệ Hạ chuẩn bị tăng thuế tạm thời, tin tức không lâu nữa có lẽ sẽ truyền đến chỗ chư vị.”

Mọi người nghe vậy, trên mặt đều lộ ra vẻ kinh ngạc, tăng thuế tạm thời? Trước đây cũng chưa phải chưa từng tăng, khi xưa Tiên Hoàng Franz III vì tài chính eo hẹp, cứ dăm ba bữa lại đòi tiền của họ.

Còn lần này của Ain có lẽ là để huy động quân lương cho tiền tuyến, dù sao đại quân của Vương Quốc Xilan và Đế Quốc Người Thằn Lằn vẫn chưa được giải quyết, nhưng tại sao điều này lại khiến sắc mặt của Đại Công Tước Siefdrich khó coi đến vậy?

Hoàn toàn không có lý nào cả?

Thấy vẻ mặt nghi ngờ của mọi người, Đại Công Tước Siefdrich liền nói tiếp:

“Ain Bệ Hạ chuẩn bị mở rộng Cung Palburg và Cung Cam Tuyền, đồng thời để cung cấp quân nhu cho đại quân tiền tuyến, lại chuẩn bị mở rộng các tuyến đường chính trên toàn quốc. 

Thái Tử Weiss đã kiến nghị Ain Bệ Hạ không nên đại hưng thổ mộc như vậy trong thời chiến, nội bộ nên giảm chi tiêu, nhưng Ain lại lấy lý do bên cạnh Thái Tử có kẻ tiểu nhân, nên đã giết chết toàn bộ cận thần của Thái Tử Weiss, sau đó lại lấy lý do Thái Tử Weis không biết nhìn người, mà… xử tử ngài ấy!”

Thái Tử Weiss?

Chết rồi?

Bị chính Hoàng Đế Ain giết chết?

Âm thanh trong phòng tiệc lập tức yên lặng một lúc.

Mọi người nhìn nhau, sau khi khó khăn lắm mới tiêu hóa được những thông tin này, tiếng bàn tán lập tức lớn lên, ngay cả tiếng nhạc cũng bị che lấp trong những làn sóng bàn tán ngày càng lớn này.

Họ cũng đã hiểu, lần tăng thuế tạm thời này của Ain đâu phải là vì tiền tuyến, rõ ràng là để sửa cung điện cho hắn!

Thậm chí ngay cả Thái Tử Weiss lên tiếng khuyên can, cũng bị hắn ta xử tử một cách thô bạo như vậy.

Điên rồi!

Tên Hoàng Đế này thực sự điên rồi!

Với những hành vi trước đó, một số kẻ tự biên tự diễn còn có thể dùng lý do củng cố hoàng quyền để giải thích, nhưng với hành vi này, tất cả mọi người có mặt tại đây đều thực sự không thể hiểu nổi, đây là điều mà chỉ có kẻ điên mới làm được!

Chỉ là tăng một chút thuế, đến mức phải giết cả con trai mình sao?

Cùng với những tiếng bàn tán gần như sắp lật tung cả lâu đài, vẻ mặt bất mãn của mọi người cũng ngày càng lớn!

Tại bàn ăn ở xa, Albert sau khi nghe được tin này, cũng không khỏi buồn bã mà lắc đầu.

Cháu trai của mình chết rồi sao…

Thằng bé vừa chết, liền đại diện cho sự thống trị của Ain đối với Lothiris đã đi đến bờ vực sụp đổ.

Dù sao thì Thái Tử đại diện cho tương lai của một Đế Quốc, vô số sự đầu tư của các đại thần quý tộc, và sự mong đợi về tương lai của các bình dân tầng dưới.

Thái Tử ấy cứ thế đột ngột chết đi, hơn nữa còn bị chính cha ruột của mình giết chết, điều này khiến các đại thần nghĩ thế nào? Quý tộc nghĩ thế nào? Vô số dân chúng tầng dưới lại sẽ nghĩ thế nào?

Họ sẽ cho rằng Hoàng Đế là một kẻ điên.

Hơn nữa còn là một kẻ điên không có hậu duệ.

Một kẻ như vậy sao có thể thống trị Lothiris?

Ngay khi các quý tộc có mặt tại đây, sau khi khó khăn lắm mới tiêu hóa xong tin tức này, lại thấy Đại Công Tước Siefdrich nói tiếp: “Những việc làm của Ain Bệ Hạ, chắc hẳn chư vị có mặt tại đây thực sự khó có thể chấp nhận, và ta cũng vậy…”

Albert mặt lộ vẻ kinh ngạc, tại sao hắn lại cảm thấy khi Đại Công Tước nói câu này, ánh mắt ông ta lại đang mơ hồ nhìn về phía mình?

Đại Công Tước chậm rãi nói: “Ain Bệ Hạ là một hôn quân, Thần Thánh Quốc Lothiris rộng lớn như vậy, tuyệt đối không thể để nó tiếp tục bị người như hắn nắm giữ. Nếu không sự thịnh thế do Tiên Hoàng Franz III Bệ Hạ sáng lập, do Tiên Hoàng Ursel Bệ Hạ xây dựng, sẽ phải đối mặt với mối đe dọa nghiêm trọng. Vì vậy hôm nay ta có một ý nghĩ cá nhân, hy vọng chư vị có mặt tại đây có thể xem xét—”

“Đến rồi—” Phynia siết chặt tay Albert, trên mặt Albert cũng lộ ra ánh mắt ngưng trọng. Tất cả các quý tộc trong phòng tiệc đều nín thở, ánh mắt tập trung vào Đại Công Tước Siefdrich, chờ đợi suy nghĩ của ông.

Dàn nhạc giao hưởng trên gác lửng cũng đã đến đoạn cao trào, tiếng violin dồn dập hết đợt này đến đợt khác, như đang phản chiếu tâm trạng của mọi người.

Đại Công Tước Siefdrich nói với giọng điệu nghiêm túc:

“Ta nghĩ chúng ta nên đề cử một thành viên hoàng tộc hiền năng, để ngài ấy đến lãnh đạo chúng ta, lãnh đạo tỉnh Frostbite, dẫn dắt đại quân nam hạ, lật đổ sự thống trị của Hoàng Đế Ain, để Thần Thánh Quốc Lothiris lại một lần nữa quay về thời kỳ vĩ đại như của Tiên Hoàng Ursel.

Và vị hoàng tộc này trong lòng ta chỉ có một người, đó chính là Albert Điện Hạ. Điện Hạ ngài ấy bất kể là phẩm hạnh, năng lực, hay là con mắt nhìn người, ta nghĩ trong những ngày ở pháo đài Ketra thì mọi người đều đã thấy.

Về phẩm hạnh, Điện Hạ ngài ấy đối xử với mọi người ôn hòa, ăn nói tao nhã, bất kể là nói chuyện với ai cũng có thể kiên nhẫn lắng nghe, sẵn lòng một mình chi trả tiền bồi thường cho người man di, không để mọi người chịu tổn thất, hơn tên điên Ain giết con trai mình gấp vạn lần.

Về năng lực, chắc hẳn mọi người đều đã nghe nói sự phát triển của Rusatinia trong gần một năm qua. Trên thị trường của tỉnh Frostbite, số lượng đồ sắt tăng vọt gấp mấy lần, chắc hẳn mọi người cũng đều biết đến từ đâu.

Trong tình hình Vương Đình Man Di, Vương Quốc Xilan, Đế Quốc Người Thằn Lằn vây công Lothiris, bên chúng ta đã giải quyết trận chiến trước tiên, chắc hẳn mọi người cũng biết công lao thuộc về ai, hơn tên phế vật Ain khiến năm vạn quân viễn chinh toàn quân bị diệt gấp vạn lần.

Về con mắt nhìn người, tiểu thư Phynia lúc đầu chỉ là một nô lệ bán tinh linh, lại được Ain Điện Hạ phát hiện ra, về sau trở thành cường giả Truyền Kỳ, cũng hơn tên mù lòa Ain bức ép các quý tộc đại thần rời đi gấp ngàn vạn lần.

Nếu đã như vậy, thì tại sao chúng ta không đề cử Albert Điện Hạ, để ngài ấy dẫn dắt chúng ta tiêu diệt tên hôn quân đó?

Tự lấy bản thân làm gương, ta, Siefdrich De Ascania, nguyện giao chức Tổng Đốc tỉnh Frostbite cho Albert Điện Hạ, để ngài ấy dẫn dắt chúng ta thảo phạt hôn quân Ain, để Lothiris quay về trật tự như thời Tiên Hoàng Ursel!”

Vừa dứt lời, ông ngẩng đầu nhìn mọi người.

Trong đại sảnh im lặng như tờ.

Các quý tộc lớn nhỏ của tỉnh Frostbite dường như vẫn đang chìm đắm trong sự kinh ngạc do những lời này mang lại, nhất thời chưa phản ứng kịp.

Và Albert cũng há hốc mồm.

Trái ngọt chiến thắng bay vào miệng nhanh quá!

Trong lòng hắn đột nhiên nảy ra ý nghĩ này, nhưng giây tiếp theo đã bình tĩnh lại.

Ánh mắt liếc nhìn các quý tộc xung quanh, Albert phát hiện những người có mặt tuy trong lòng rất đồng ý với lời của đại công tước Siefdrich, nhưng vẫn khó tránh lộ ra một tia sợ hãi. Dù sao thì chuyện chống lại St. Mill, e rằng họ chưa từng nghĩ tới.

Trong suốt năm mươi năm dưới thời của Tiên Hoàng Franz III và Tiên Hoàng Ursel, hoàng quyền của Lothiris đã đã bành trướng chưa từng có. Vô số lãnh địa trực thuộc hoàng gia, thu nhập hàng năm lên đến hàng trăm triệu kim tệ Ducat.

Thánh Kỵ Sĩ Đoàn Tối Cao Lothiris tổng cộng một ngàn người, mỗi người đều có thực lực trên cấp sáu, còn chưa kể đến đại pháp sư Truyền Kỳ mạnh nhất đại lục là Valentine… 

Nhiều thứ như vậy giống như những tảng đá khổng lồ, đè nặng lên tất cả các quý tộc của Thần Thánh Quốc Lothiris, khiến họ đã sớm đánh mất phong thái đối đầu với trung ương như xưa.

Vẫn chưa đến lúc.

Albert cúi đầu suy nghĩ.

Thế lực địa phương của Lothiris hiện tại vẫn chưa dám chống lại trung ương.

Hắn không định nói cho những người có mặt biết rằng đại sư Valentine thực ra đang đứng về phía hắn, bởi vì điều đó là vô nghĩa. 

Đại sư Valentine có mạnh đến đâu thì có tác dụng gì chứ? Đại sư Valentine quả thực có thể đối phó với mười Truyền Kỳ, nhưng phải biết rằng, số lượng Truyền Kỳ của Thần Thánh Quốc Lothiris lên đến hơn hai trăm người, trong đó có đến một phần ba là thuộc về hoàng gia. 

Sức mạnh của đại sư Valentine là được xây dựng trên nền tảng của Lothiris, ngay cả trận chiến thành danh khi đại sư Valentine năm đó, khi ông đột kích thủ đô Lagos của Đế Quốc Người Thằn Lằn, cũng có sự theo sau của rất nhiều chức nghiệp giả cao giai thậm chí là Truyền Kỳ của Lothiris, một người căn bản không thể chống lại bộ máy quốc gia khổng lồ.

Hắn vẫn phải đợi.

Đợi đến khi Ain bị ám sát, rồi Lothiris vì vấn đề quyền kế vị mà trung ương động loạn, địa phương chia năm xẻ bảy.

Và ngay trong lúc Albert đang nghĩ những chuyện này, hắn đột nhiên cảm nhận được thiếu nữ đang khoác tay hắn không ngừng kéo tay áo hắn.

Sau khi hoàn hồn lại, Albert, nhìn quanh một vòng tất cả các quý tộc trong phòng tiệc, rồi nhìn Đại Công Tước Siefdrich. Hắn vừa không đồng ý cũng không từ chối, mà hỏi Đại công tước.

“Ta có thể suy nghĩ một chút được không?”

“Đương nhiên.”

Đại Công Tước cười gật đầu trả lời.

Theo ông thấy, người trẻ tuổi mà! Gặp phải chuyện như thế này, có chút do dự cũng là chuyện bình thường.

Dù sao Albert năm nay mới mười tám tuổi, quá trẻ quá ngây thơ, kinh nghiệm sống còn chưa đủ, không thể nào trong nháy mắt tính toán rõ ràng lợi, hại, được, mất.

Nhưng Đại Công Tước Siefdrich tin rằng Albert chắc chắn sẽ đồng ý chuyện này.

Có ai mà không thèm muốn ngai vàng chứ?

Dù không dám nghĩ đến ngai vàng, nhưng cũng nên có chút động lòng với chức vụ Tổng Đốc tỉnh Frostbite, đúng không nào?

Người trẻ tuổi phải nghĩ đến việc tiến bộ!

Và Albert thấy Đại công tước Siefdrich đồng ý, liền ra lệnh cho Phynia đang khoác tay mình.

“Phynia, mở một lớp kết giới cách âm.”

“Ể? Ừm… được!”

Phynia vội vàng gật đầu, rồi bàn tay nhỏ nhắn vung lên, một lớp màn chắn bán trong suốt liền bao bọc lấy Albert và những người xung quanh hắn.

Những người này bao gồm Phynia, Camilla, Asuka, Yarronves, Rin, Liliana, Ella, Mitchell, và hai anh em Sizanel và Siglisse.

Thấy Albert đột nhiên có hành động này, Đại công tước Siefdrich và các quý tộc khác đều kinh ngạc nhíu mày, không biết hắn đang nghĩ gì.

Còn bên trong kết giới, Albert đột nhiên nhìn Camilla và Asuka.

“Người lớn chúng ta thảo luận công việc, trẻ con đừng có xúm vào.”

Hửm?

Ý gì đây?

Coi thường trẻ con à?

Camilla và Asuka vừa định phản bác thì đã bị Albert một tay một đứa, xách lên như xách gà con mà ném ra ngoài kết giới.

Camilla: ( •̀ ᴖ •́ )

Asuka: ( •̀⤙•́ )

Hai cô bé tức giận rồi!

Và sau khi đuổi cô bé ngoài, Albert hài lòng nhìn những người còn lại.

Đám Sizanel đều là những người đồng đội đã vượt qua thử thách lâu dài trong hang động dưới lòng đất, Rin tuy không phải nhưng nàng một mặt là cự long, không quan tâm nhiều đến chuyện của con người, mặt khác lại có lòng với Yarronves, nên sẽ không tiết lộ bí mật.

Còn Phynia, tuy trong trận chiến ở hang động dưới lòng đất đã bị thương bất tỉnh, và không biết giao dịch của hắn và ma tộc, nhưng thiếu nữ lại là người biết về kiếp trước của mình từ rất sớm, sau đó lại cùng đặt ra lý tưởng chung, hiện tại lại càng trở thành bạn đời đã hẹn ước một đời, mức độ tin tưởng của Albert đối với nàng vượt xa tất cả những người khác.

Vì vậy hắn trực tiếp thẳng thắn nói.

“Với chức vụ của Đại Công Tước Siefdrich, ta tạm thời không thể nhận, không thể vội vàng xuất binh tấn công St. Mill vào lúc này.”

Những người đã tham gia vào chuyện ở hang động dưới lòng đất, nghe vậy không khỏi cúi đầu trầm tư.

Rin thì không liên quan, còn Phynia thì lại ngơ ngác.

Này này.

Các ngươi không nên kinh ngạc một chút sao?

Tại sao Albert nói xuất binh tấn công St. Mill, các ngươi lại cứ thế mà chấp nhận vậy?

Làm ơn đi! Dáng vẻ kinh ngạc của đám quý tộc bên ngoài mới là bình thường chứ?

Phynia dùng ánh mắt nghi ngờ mà đánh giá Albert đang được mình khoác tay—nàng luôn cảm thấy Albert dường như có một số chuyện đang giấu mình.

Nhận ra ánh mắt của thiếu nữ, Albert khẽ cười, rồi mới dựa vào tai nàng thì thầm trả lời.

“Chuyện cụ thể, tối nay anh sẽ nói cho em biết.”

Tối nay?

Thân thể Phynia run lên.

Thật lòng mà nói, nàng đã bắt đầu có chút sợ từ này rồi.

Dù sao thì ai cũng không muốn sáng sớm dậy đau lưng mỏi gối, bụng dưới bị đổ đầy đâu, đúng không nào?

Rõ ràng trước đó đã nói phải tiết chế, nhưng Albert mỗi tối lại luôn có thể dùng đủ loại lý do kỳ quái, lại làm thêm một hai lần nữa, cuối cùng là không thèm tiết chế gì nữa, lần nào cũng khiến nàng không thể tỉnh dậy nổi.

Phynia sờ sờ bụng dưới của mình—nàng đột nhiên muốn có một đứa con.

Nếu như vậy, nàng có lẽ sẽ thoải mái hơn nhiều?

Và ngay trong lúc Phynia đang suy nghĩ lung tung, Liliana cũng đã đồng ý với ý nghĩ của Albert.

“Tôi đồng ý với quan điểm của Điện Hạ. Vừa rồi Đại Công Tước nói muốn xuất binh nam hạ, tấn công St. Mill, trong đám đông thì đa số quý tộc trên mặt đều lộ ra vẻ sợ hãi, rõ ràng vẫn còn sợ hãi uy thế của St. Mill.

Binh lực trong tay những quý tộc này tuy không bằng Điện Hạ, nhưng họ lại nắm giữ một nửa dân số của tỉnh Frostbite, có mạng lưới quan hệ phức tạp. Chưa nói đến việc liệu họ có phối hợp Điện Hạ nam chinh hay không, chỉ cần có người tập trung lại làm loạn ở hậu phương, thì Điện Hạ sẽ rơi vào nguy hiểm rồi.”

Cùng lúc đó, Ella cũng nói ra một vấn đề vô cùng thực tế.

“Chúng ta không đánh lại St. Mill, hay nói cách khác, chúng ta không đánh lại được Thánh Kỵ Sĩ Đoàn Tối Cao Lothiris—cả đại lục không có quân đoàn nào có thể chiến thắng nó.

Kỵ sĩ đoàn này ngày thường như một trụ đá đóng quân ở St. Mill, bảo vệ sự an toàn cho St. Mill, không thể dễ dàng vọng động. Nói cách khác, tiểu Albert trong tình huống tự bảo vệ sẽ không đụng phải nó, nhưng một khi tiểu Albert tấn công St. Mill, thì phải nghĩ cách chống lại binh lực của Thánh Kỵ Sĩ Đoàn Tối Cao Lothiris.”

Thánh Kỵ Sĩ Đoàn Tối Cao Lothiris tổng cộng một nghìn kỵ sĩ, thực lực đều trên cấp sáu, là kỵ sĩ đoàn mạnh nhất của đại lục Yieta.

Nó chỉ đóng quân bên cạnh Hoàng Đế,  ngày đêm bảo vệ an toàn cho Hoàng Đế. Là lá chắn kiên cố nhất của Hoàng Đế trong thời bình, là ngọn giáo sắc bén nhất của Hoàng Đế trong thời chiến.

Ở kiếp trước, kỵ sĩ đoàn như vậy đương nhiên không là gì cả. Tử Long Kỵ Sĩ Đoàn dưới trướng của Phù Thủy Tai Ương, toàn bộ thành viên đều trên cấp tám, được tạo thành từ một trăm Tử Vong Kỵ Sĩ và một trăm Băng Sương Cốt Long, có thể trực tiếp treo Thánh Kỵ Sĩ Đoàn Tối Cao lên mà đánh.

Nhưng bây giờ mới là lúc nào? Làn sóng Ma Triều đầu tiên mới xuất hiện chưa đầy một tháng, đại lục Yieta còn chưa xuất hiện sự tăng vọt về số lượng chức nghiệp giả, các quân đoàn chức nghiệp do chức nghiệp giả tạo thành cũng chưa được coi trọng.

Và khi chinh chiến bên ngoài, đa phần là kỵ sĩ dẫn dắt lính đánh thuê, kéo theo nhiều nông dân trưng lính mà chiến đấu, trong quân đội còn phải đợi rất lâu mới xuất hiện… Trong tình huống như vậy, Thần Thánh Quốc Lothiris lại có một đoàn kỵ sĩ nghìn người tất cả đều trên cấp sáu, điều này trong mắt các quốc gia khác trên đại lục thật không thể tin nổi.

Những kỵ sĩ này chỉ cần phân tán ra đã đủ để đánh bại tất cả các đội quân trong tay Albert, huống chi là tập trung lại như thế này, tập kết thành một kỵ sĩ đoàn cùng hành động.

Nếu không phải nó bắt buộc phải ở lại St. Mill đồn trú, thì Albert có lẽ sẽ thực sự cân nhắc xem có nên tấn công St. Mill theo lời khuyên của Siefdrich hay không.

Chỉ là, hiện tại Thánh Kỵ Sĩ Đoàn Tối Cao Lothiris tuy rất mạnh, nhưng trong lòng Albert lại hiểu rõ, e rằng đoàn kỵ sĩ này không lâu nữa sẽ tan rã.

Nguyên nhân rất đơn giản, kỵ sĩ đoàn cũng được tạo thành từ con người.

Các kỵ sĩ trong kỵ sĩ đoàn đa số là con em quý tộc địa phương. Sau khi Ain chết, Lothiris vì vấn đề kế thừa ngai vàng mà xảy ra biến động, các quý tộc hoặc là ủng hộ hoàng tộc được coi trọng, hoặc là trực tiếp chọn tự lập, mỗi người đều nhăm nhe vị trí tối cao đó, địa phương chia năm xẻ bảy, và các kỵ sĩ trong Đoàn Kỵ Sĩ Thánh Tối Cao tự nhiên cũng bị gia tộc triệu hồi về.

Kỵ sĩ đoàn vốn rộng lớn lập tức không còn lại mấy người, cuối cùng vì lý do tiền bạc lương thực mà chỉ có thể giải tán.

Nghe thấy nhiều khó khăn như vậy, Siglisse lập tức bất mãn.

“Phụ thân rốt cuộc là muốn làm gì? Đây không phải là đang đặt anh Albert lên giàn hỏa thiêu sao?”

Albert nghe thấy vậy cũng đột nhiên nhớ ra một chuyện.

Chuyến đi pháo đài Ketra lần này thực sự có chút quá thuận lợi, hắn nói gì thì Đại Công Tước Siefdrich cũng làm theo, ngay cả chuyện hắn muốn phân binh thành lập doanh trại trên đồi, ông ta cũng không chút do dự mà đồng ý.

Phải biết rằng đây là đang chia cắt quyền lực vốn thuộc về ông ấy, dù mọi người có quan hệ thân thiết đến đâu, cũng không đến mức làm đến mức này chứ?

Bây giờ ngay cả chức vụ Tổng Đốc Frostbite cũng nhường được, khiến Albert bất ngờ không kịp đề phòng.

Chức vụ này đối với Albert mà nói tuy là một củ khoai nóng, nhưng đối với bản thân Đại Công Tước Siefdrich mà nói thì lại không có vấn đề gì, dù sao ông ấy lại không giống như Albert, bị phe St. Mill gắn cho tội âm mưu tạo phản.

Nghĩ đến đây, Albert nhìn về phía Sizanel.

“Sizanel, trong khoảng thời gian ngươi từ St. Mill trở về rồi đến khi người man di xâm lược, có phải đã ngầm nói gì đó với bá phụ không?”

Sizanel nghe vậy đầu tiên là sững sờ, rồi nghĩ nghĩ, một lúc lâu sau, hắn như nhớ ra điều gì, không khỏi cười khổ.

“Hình như là có nói một số…”

Albert vội vàng hỏi: “Nói gì? Không phải là đã nói ra chuyện ở hang động dưới lòng đất chứ?”

Hang động dưới lòng đất?

Phynia nghe vậy, không khỏi nghiêng đầu nhìn Albert.

Là sau khi nàng bất tỉnh lại xảy ra chuyện gì sao?

Sizanel lắc đầu nói: “Ta đương nhiên sẽ không nói ra chuyện quan trọng như vậy. Sau khi về nhà, ta chỉ lúc nhàn rỗi nói chuyện với ông ấy, rằng ta đã quyết tâm trung thành với ngươi.

Đồng thời, ta còn nói là Hoàng Đế Ain trong St. Mill hiện là một tên hôn quân tàn bạo, còn Albert lại là người vô cùng hiền minh, chỉ cần một ngày nào đó tình thế thay đổi, các quý tộc của Lothiris bất mãn với sự thống trị của Ain, đó chính là thời cơ để Albert ngồi lên vị trí đó. 

Và gia tộc Ascania của chúng ta nếu trong thời gian này lập được một số công huân, thì đến lúc đó con trai của ông ấy sẽ được phong làm công tước, đảm nhiệm chức Tổng Đốc Tỉnh ở mấy tỉnh nội địa cũng không phải là không thể…”

Sau khi nghe xong lời của Sizanel, Albert không khỏi khóe miệng co giật.

Đại Công Tước Siefdrich cũng quá thật thà rồi, lại bị một câu nói như vậy của Sizanel thuyết phục?

Hơn nữa còn trực tiếp nhường cả vị trí dưới mông mình ra.

Nhưng Albert cũng có thể hiểu được tâm tư của Đại công tước Siefdrich, dù sao ai mà chẳng muốn nhích lên một vị trí chứ?

Phải biết rằng, giữa tỉnh và tỉnh cũng khác nhau.

Đối với người như Đại Công Tước Siefdrich mà nói, tỉnh tốt nhất là những tỉnh phía Nam, những tỉnh này vừa giàu có vừa an toàn, công việc hàng ngày chính là tiếp tục yến tiệc ca múa. 

Kém hơn một chút là các tỉnh ở khu vực trung tâm, những tỉnh này tuy không giàu bằng những tỉnh phía Nam, nhưng cũng đủ an toàn, có thể sống cuộc sống nhỏ của riêng mình.

Kém hơn nữa chính là các tỉnh ở khu vực phía Tây, những tỉnh này tuy không giàu có, không đủ an toàn, nhưng môi trường tự nhiên lại khá tốt, chỉ cần chú ý động thái của Vương Quốc Xilan và Vương Quốc Tinh Linh Rừng Thẳm đối diện, thỉnh thoảng dẫn quân ra đánh trận, những ngày còn lại tạm thời cũng coi như hưởng thụ tuổi già.

Còn tỉnh tệ nhất thì… thì chính là cái tỉnh Frostbite này rồi.

Mỗi khi thu qua đông đến, người man di chắc chắn sẽ bắt đầu cướp bóc, năm nào cũng như đi làm chấm công vậy, chưa từng một lần vắng mặt. 

Và ngoài chiến sự ra, những ngày ở tỉnh Frostbite cũng không tốt hơn bao nhiêu, không chỉ dân số ít, sản lượng nghèo nàn, đồng thời môi trường cũng không tốt hơn bao nhiêu, cứ đến tháng Mười là nhiệt độ giảm mạnh, động một tí là tuyết lớn liên tục mấy tháng, khiến người ta muốn ra ngoài đi dạo thư giãn cũng khó.

Tuy Pháp Tắc của Đại công tước Siefdrich là Hàn Sương, nhưng không có nghĩa là trong lòng ông lại thích thứ này, nhiều nhất chỉ là quen thuộc mà thôi.

Nếu có cơ hội, ai mà chẳng muốn rời khỏi cái nơi quý giá này.

Thế giới phồn hoa ở phương Nam không tốt à?

Có lẽ còn cơ hội tìm được vài nàng tinh linh rừng thẳm, nằm trên giường cùng họ học tiếng tinh linh.

Không tốt hơn ở đây sao?

Nói cho cùng, vẫn là Đại Công Tước Siefdrich muốn “tiến bộ”!

Một khi muốn tiến bộ, sẽ vội vàng, và một khi vội vàng thì dễ nóng giận, sau đó sẽ đặt Albert lên giàn hỏa thiêu.

Phynia bên cạnh Albert đột nhiên nói: “Đời người mà, là điều chúng ta không thể lường trước được. Vận mệnh của một người phải dựa vào sự phấn đấu của bản thân, nhưng cũng phải xem xét đến tiến trình của lịch sử.”

Albert nghe vậy cũng gật đầu đồng tình.

Đây mà còn không phải là tiến trình của lịch sử sao, nhìn xem, mình vất vả tính toán kỹ lưỡng lâu như vậy, lại bị một hành động thoái vị nhường ngôi của Đại Công Tước làm xáo trộn.

Albert nhìn thiếu nữ hỏi: “Phynia, suy nghĩ của em là gì?”

“Đương nhiên là từ chối rồi.” Phynia không do dự: “Albert sớm muộn gì cũng sẽ trở thành Tổng Đốc Frostbite, nhưng tuyệt đối không phải bây giờ, dù cho anh có thể đánh thẳng vào St. Mill, em cũng sẽ không tán thành việc ấy.”

“Tại sao?”

“Bởi vì danh không chính, ngôn không thuận, dù sao Ain cũng là anh trai của Albert. Bây giờ mà tấn công St. Mill, không chỉ sẽ biến tội danh mưu phản của Albert thành sự thật, mà dù cho Albert có chiến thắng Ain, thì đến cuối vẫn sẽ mang tiếng là kẻ giết anh trai để đoạt ngôi, không có lợi cho sự thống trị sau này của Albert.

Ngoài ra, nền tảng hiện tại của Albert vẫn chưa đủ vững chắc, trong tay chỉ có một Rusatinia, hơn nữa thời gian nắm giữ cũng chưa được bao lâu.

Nếu cứ thế nam hạ xuống St. Mill thì không khác gì một con rắn muốn nuốt một con voi, nhìn thì có vẻ là ăn được một bữa no nê, nhưng căn bản lại không thể tiêu hóa nổi. 

Albert rồi sẽ rơi vào cuộc đấu tranh vô tận với các quý tộc địa phương, bị những việc vặt vãnh làm hao tâm tổn sức, sẽ không thể hoàn thành được lý tưởng mà chúng ta đã đặt ra lúc đầu.”

Albert vội vàng hỏi: “Vậy em nói anh phải làm thế nào?”

Phynia nhíu mày bắt đầu suy nghĩ, và ánh mắt của những người khác có mặt tại đây cũng tập trung vào thiếu nữ, vừa cảm thán tài hoa của nàng, vừa mong đợi nàng tiếp theo sẽ nói gì.

Và Albert lại càng cảm thấy việc mình mua Phynia thực sự là một quyết định vô cùng đúng đắn.

Biết ma pháp, biết triết học tự nhiên, biết quản lý địa phương, biết lập kế hoạch… thế gian này còn có thứ gì mà Phynia không biết sao?

Sinh con?

À, điểm này nàng cũng biết.

Albert càng nhìn Phynia càng phấn khích, hận không thể lập tức đè nàng xuống dưới thân mà giày vò một phen.

Phynia đột nhiên rùng mình một cái, luôn cảm thấy có người đang có ý đồ xấu với mình. Nhưng rất nhanh nàng liền lắc đầu, cho rằng mình chỉ là đa nghi, đồng thời nói ra suy nghĩ của mình.

“Bước đầu tiên là phải thu phục lòng người của tỉnh Frostbite, làm nền tảng cho mọi kế hoạch sau này, lòng người của tỉnh Frostbite tự nhiên phải vô cùng vững chắc. Ở ước này, em hy vọng Albert đạt được một thành tựu—ba lần từ chối, ba lần nhường lại.”

“Ba lần từ chối, ba lần nhường lại?”

“Ừm, lần từ chối thứ nhất, Đại công tước Siefdrich đã giúp chúng ta hoàn thành rồi, tí nữa Albert phải từ chối ý tưởng của Đại công tước. 

Tiếp theo, đợi đến khi St. Mill rơi vào nội loạn, đến lúc đó các quý tộc của Frostbite sẽ không kìm nén được dã tâm, hy vọng anh đứng ra chủ trì đại sự, đến lúc đó thì Albert lại từ chối lần thứ nữa.

Và khi St. Mill đã xảy ra biến loạn, thì các tỉnh của nó sẽ không có người lãnh đạo, Giáo Hội địa phương, dân chúng tầng lớp thấp đều hy vọng rằng Albert sẽ đứng ra bảo vệ họ, đến lúc đó anh lại từ chối tiếp.

Và trong quá trình từ chối đó, Đại Công Tước Siefdrich và các quý tộc tỉnh Frostbite đều phải cùng nhau đứng ra, đề cử anh lên nắm quyền, như vậy thì Albert mới có thể danh chính ngôn thuận thống mà trị tỉnh Frostbite, không ai có thể tìm ra lỗi gì.”

Albert nghe vậy kinh ngạc.

Điều này đâu chỉ là không tìm ra lỗi gì?

Đây quả thực là thu phục được lòng trung thành của cả tầng lớp thượng, trung và hạ, cả danh dự và thực chất đều hoàn hảo, tính hợp pháp của sự thống trị trực tiếp được đẩy lên tối đa rồi!

Người ở thế giới khác đều giỏi chơi như vậy sao?

Nhận ra ánh mắt kinh ngạc của Albert, Phynia đắc ý cười hì hì.

Chỉ là trí tuệ của tổ tiên thôi.

Và những người khác sau khi nghe lời của Phynia cũng khẽ kinh ngạc, rồi gật đầu đồng ý.

Sizanel và Siglisse nhìn nhau: “Phía Đại Công Tước cứ để chúng tôi giải thích, còn bên phía quý tộc, cũng giao cho chúng tôi liên hệ đi.”

Liliana cũng đứng ra: “Về phía các giáo hội địa phương, tôi sẽ nhờ cha tôi liên lạc.”

Ella mỉm cười: “Chuyện này sao có thể thiếu chị được? Đến lúc đó có cần chị mang theo một một số binh lính đến không?”

“Có chứ.” Phynia mỉm cười: “Chuyện này càng có nhiều người đến, mới càng có sức thuyết phục.”

Thấy mọi người đều có đề nghị, Yarronves đột nhiên cảm thấy mình bị cô lập, thế là nghĩ nghĩ rồi nói: “Dân chúng tầng dưới thì phải làm thế nào? Trong tình huống đó, nếu tìm một số người đến giả vờ chắc là không thích hợp lắm?”

“Ừm… tiền đề của ba lần từ chối và ba lần nhường lại, là Albert phải hoàn toàn nắm được lòng dân tỉnh Frostbite. Còn ba lần từ chối, ba lần nhường lại chẳng qua chỉ là cách thể hiện lòng dân ấy mà thôi. Nếu không có được lòng dân, dù làm thế nào cũng chỉ khiến người ta thấy giả tạo.”

 Ở đây thiếu nữ điểm danh phê bình một gã tên Tào Tử Hoàn—cha ngươi có tiếng tăm gì chẳng lẽ ngươi không biết sao?

Làm trò này còn không bằng trực tiếp cướp ngôi cho nhanh.

Ít nhất người đời sau sẽ cho rằng ngươi có phong thái của cha mình.

Phynia nhìn Albert nói: “Ẻm nghĩ là đã đến lúc quảng bá một số phúc lợi của Rusatinia sang tỉnh Frostbite rồi.”

Nhìn thời tiết lạnh giá bên ngoài, Albert như có điều suy ngẫm: “Than đá, và nông cụ?”

“Còn có quần áo nữa.” Phynia bổ sung một câu, dù sao thì không lâu nữa, lông cừu bên người man di sẽ được gửi đến.

Đồng thời, ngành công nghiệp hóa học của Rusatinia cũng phải được đưa vào lịch trình.

Giặt lông cừu là phải dùng nước kiềm.

Albert lại hỏi: “Vậy thì bước thứ hai và bước thứ ba là gì?”

Phynia trả lời: “Sự thống trị của Ain hiện nay chắc chắn không thể lâu dài, đợi đến khi nội bộ Đế Quốc tan vỡ, các thế lực địa phương chia năm xẻ bảy, Albert dùng tốc độ nhanh nhất chiếm đóng tỉnh Thrall, Vương Quốc Buerno, và mang quân đến St. Mill.

Đợi đến khi công chiếm được St. Mill, Albert có thể đăng quang làm Hoàng Đế. Đến lúc đó Albert sẽ chiếm giữ địa vị chính thống, việc mình làm là vì đại nghĩa, thì rất nhiều chuyện sẽ trở nên thuận tiện hơn.”

“Vậy thì bước thứ ba?”

“Tuyên bố các thế lực địa phương còn lại là kẻ phản loạn, sau đó vững vàng tiến lên, dùng đại quân với thủ đoạn tằm ăn lá, từng bước thôn tính và tiêu hóa những nơi này, chứ không phải dùng thủ đoạn rắn nuốt voi, sau khi nuốt chửng thì mới tính đến chuyện tiêu hóa.”

Đây là bài học đẫm máu của kiếp trước.

Hai thế lực nào đó, vì tốc độ khởi nghiệp ban đầu quá nhanh, để rồi đội ngũ của nó bị vô số phần tử cơ hội trà trộn vào sao?

Nếu bản thân đội ngũ vốn đã thối nát thì thôi không bàn. Nhưng nếu muốn làm nên đại sự, thì những kẻ cơ hội ấy mới chính là kẻ địch đáng hận nhất!

Thế lực sau còn đỡ, trước trận quyết chiến vẫn có hai mươi năm rèn luyện, ít nhất còn giữ được một đội ngũ tinh nhuệ, bảo đảm dù mặt trời đỏ có lặn xuống, thì cũng không đến mức tan rã.

Còn thế lực trước, chỉ vài năm đã từ một thành phố bên sông Neva mà thôn tính cả nước, trong đội ngũ lại lẫn vào vô số tàn dư Bạch Quân, thậm chí tầng lớp trên còn đầy rẫy những ‘quý vật’.

Sau khi Người Thép chết đi, đám quý vật này liền quần ma loạn vũ, kẻ trước vừa hát xong, kẻ sau đã nhảy lên sân khấu, cuối cùng lại bị một gã tên đầu hói làm cho sụp đổ.

“Đã hiểu.”

Albert mặt mày ngưng trọng gật đầu.

Hắn tự nhiên cũng biết, sự khác biệt giữa gặm nhấm và nuốt chửng.

Sự kiểm soát của cái trước cao hơn cái sau không chỉ một bậc.

“Nếu đã như vậy, thì tôi sẽ từ chối Đại Công Tước Siefdrich, mọi người thấy thế nào?”

Albert hỏi mọi người, và mọi người sau khi thảo luận xong cũng không có ý kiến gì nữa. Nhưng ngay lúc này, mắt Phynia lại đảo một vòng, rồi dựa vào tai Albert nói.

“Anh phải từ chối như thế này…”

Albert nghe xong lời của thiếu nữ, tuy không biết tại sao nàng lại bảo mình nói như vậy, nhưng vẫn gật đầu.

Kết giới cách âm được gỡ bỏ, Albert nói với Đại Công Tước Siefdrich.

“Rất xin lỗi, ngài Siefdrich, ta không thể nhận chức vụ Tổng Đốc Frostbite. Ta thực sự cũng không phải là khiêm tốn, ngài thử nói xem, ta chẳng qua chỉ là một Thân Vương Rusatinia nhỏ bé, hơn nữa trên người còn có tội danh âm mưu tạo phản, sao có thể đảm đương một chức vụ quan trọng như vậy, dẫn dắt mọi người lật đổ sự thống trị của Ain?”

Đại công tước Siefdrich vội vàng nói: “Mọi người đã nghiên cứu quyết định rồi!”

Albert vẫn kiên quyết lắc đầu: “Không, ngài vẫn nên mời người tài giỏi khác đi.”

Đại công tước Siefdrich vẻ mặt thất vọng.

Các quý tộc còn lại thì vui mừng ra mặt.

Họ thực sự không muốn theo Albert đi làm cái chuyện nam hạ St. Mill, chán sống rồi à?

Ngươi có thực lực gì? St. Mill có thực lực gì?

Muốn thử xem kiếm của Thánh Kỵ Sĩ Đoàn Tối Cao Lothiris có sắc không à?

Và ngay lúc này, Albert đột nhiên nói với mọi người.

“Chuyện xảy ra trong bữa tiệc hôm nay, ta chỉ mong chư vị coi như chưa từng thấy, cũng đừng có ý định đem chuyện này đi lấy công với anh trai Ain của ta .

Dù sao thì Thánh Kỵ Sĩ Đoàn Tối Cao Lothiris cũng không phải thứ có thể dễ dàng động vào. Hiện tại Lothiris đang bị Đế Quốc Người Thằn Lằn và Vương Quốc Xilan kẹp đánh từ cả phía đông lẫn phía tây. 

Ngay cả đám man di cũng là do tỉnh Frostbite chúng ta tự bỏ giá lớn ra mới tiễn đi được. Không cần phải lo lắng vào lúc then chốt này, phe St. Mill sẽ cử đại quân đi thảo phạt Đại Công tước Siefdrich.

Hơn nữa, cho dù họ thực sự xuất binh thì đã sao? Ta tin mọi người đều hiểu một đạo lý: “phép vua thua lệ làng”, ở các vùng địa phương thì uy quyền của St. Mill cũng chẳng mạnh hơn Tổng Đốc tỉnh là bao. Chư vị dù có đi mật báo cho St. Mill, nhưng lãnh địa và gia tộc của chư vị vẫn còn nằm trong tỉnh Frostbite. 

Trước khi đại quân St. Mill kéo tới, quân đội của Đại Công tước Siefdrich đã có thể tiêu diệt gia tộc chư vị đến cả nghìn lần. Xin chư vị hãy nhìn rõ điểm này. Hiểu chưa?”

“Hiểu rồi! Hiểu rồi!”

Các quý tộc có mặt tại đây vội vàng run rẩy gật đầu.

Đạo lý mà Albert nói rất đơn giản, tóm lại chỉ một câu—quan xa không bằng cha mẹ gần.

Trước khi muốn đi gây sự, hãy suy nghĩ đến người nhà của mình trước.

Cá chết lưới rách chẳng đem lại lợi ích cho bất kỳ ai.

Và sau khi đã vung một gậy để lập uy, việc tiếp theo phải làm cho một quả táo ngọt để an ủi.

Nhớ lại lời Phynia vừa nhắc, Albert chậm rãi mở miệng: 

“Đông đã đến rồi, sắp tới sẽ là mấy tháng tuyết lớn liên miên. Ta biết vào những lúc này, trong lãnh địa của chư vị thường có dân chúng chết cóng.

Điều này đối với chư vị không phải là một chuyện tốt, dù sao người chết rồi thì thu thuế từ ai nữa? Hay là thế này đi, trong lãnh địa của ta gần đây đã đào được một số than đá không độc, có thể đặt trong phòng để đốt sưởi ấm.

Lãnh địa của ta giờ mới có một triệu dân, căn bản dùng không hết những thứ này, cứ tặng miễn phí một ít cho chư vị, để dân chúng dưới trướng chư vị cũng có thể trải qua một mùa đông ấm áp.”

Một quý tộc vui mừng: “Chuyện… chuyện này là thật sao?”

“Đương nhiên.”

“Miễn phí?”

“Miễn phí.”

“Điện Hạ nhân từ.”

Các quý tộc có mặt tại đây lần lượt ca ngợi Albert.

Albert thấy vậy trước tiên khiêm tốn một phen, rồi dùng vẻ mặt “bất đắc dĩ” nhận lấy lời cảm ơn của những người này.

Một bữa tiệc ấy, trong muôn vàn tâm tư toan tính, cuối cùng cũng hạ màn.