Quyển II: Cuồng Vương Ain

Chương 65 - Chuyện cũ của dị giới

2025-09-18

2

Đêm đến, Phynia và Albert nằm trên giường—

Phynia như con mèo nhỏ, rúc sát vào lòng Albert, má ửng hồng, ánh mắt lim dim, tận hưởng khoảnh khắc dịu dàng sau những phút giây cuồng nhiệt.

Albert thì một tay ôm lấy Phynia, vừa dùng tay vuốt ve sống lưng trần láng mịn của thiếu nữ, vừa hồi tưởng lại những chuyện đã xảy ra hôm nay trong đầu, xem có sơ xuất gì không.

Đúng lúc ký ức của hắn trôi về khoảnh khắc trở về lâu đài Ketra, đột nhiên Albert nhíu mày, nhớ lại vẻ mặt kỳ lạ của Phynia lúc ấy.

“Này, Phynia…”

“Ưm… sao vậy, Albert…”

Phynia đang dựa vào lòng hắn khẽ ngẩng đầu, dùng ánh mắt mơ màng nhìn Albert hỏi.

“Nói anh nghe… ánh mắt em nhìn anh vào buổi chiều rốt cuộc là sao?”

“Ánh mắt buổi chiều… à, anh nói chuyện đó á!”

Nghe Albert nhắc đến chuyện buổi chiều, đôi mắt mơ màng của Phynia lập tức bừng sáng, khóe mắt cong lên như một con cáo tinh ranh, vừa ranh mãnh vừa đáng yêu.

“Cái này thì phải liên quan đến chuyện của một thế giới khác rồi…”

“Thế giới khác?”

Albert sững sờ, hắn trước đấy đã biết một nửa linh hồn của Phynia đến từ thế giới khác, cũng biết rất nhiều suy nghĩ trước đây của nàng cũng bắt nguồn từ đó, nhưng vì tôn trọng Phynia, hắn không hề nghĩ đến việc yêu cầu Phynia nói ra, mà để Phynia tự quyết định theo ý muốn của mình.

Lúc này nghe Phynia đột nhiên nhắc đến chuyện của thế giới khác, Albert tự nhiên sẽ cảm thấy kinh ngạc, hắn do dự một lúc, không hiểu hỏi thiếu nữ: “Câu chuyện của thế giới khác… có thể nói cho anh nghe không?”

“Tại sao lại không thể?” Phynia hỏi ngược lại.

“Bởi vì…”

Albert ngập ngừng, rồi bỗng nhiên tỉnh ngộ, cười khẽ vò đầu thiếu nữ—là chính hắn đã quá hẹp hòi.

Thiếu nữ này không phải là loại người thích che giấu bí mật.

Hay nói cách khác, không phải là loại người sẽ che giấu bí mật với hắn.

Dù sao thì thiếu nữ này ngay cả chuyện quan trọng nhất xảy ra với nàng cũng đã nói cho hắn biết.

Với Phynia, trong tình yêu, những điều lớn lao không nên giấu diếm nhau.

Bởi lẽ người yêu vốn phải là một bến đỗ để nương tựa, nếu bến đỗ ấy không thể tin cậy, vậy thì ở cạnh nhau chẳng còn ý nghĩa gì. Trừ khi chỉ để sinh con, rồi khi về già bắt con “cày tiền”.

Sau khi nghĩ thông suốt điều này, Albert mỉm cười, nhẹ nhàng hỏi Phynia: “Vậy thì hãy nói cho anh biết, vì sao buổi chiều nay em cười vui vẻ đến thế?”

“Nói rồi thì đừng có giận đó.” Phynia nói trước để phòng hờ.

“Tại sao phải giận?” Albert có chút không hiểu hỏi lại.

“Dù sao thì anh cũng không được phép giận!”

“Được được, nghe xong tuyệt đối không giận…được chưa?”

Thấy dáng vẻ miễn cưỡng đồng ý của Albert, Phynia không kìm được cười khúc khích: “Chuyện này phải kể từ hai quốc gia ở thế giới khác.Hai quốc gia đó, một cái là cường quốc số một thế giới, tên là Britannia, một cái là cường quốc số hai thế giới, tên là Prussia. 

Đương nhiên, có cạnh tranh thì sẽ có mâu thuẫn, hai quốc gia đó cuối cùng vì một sự kiện nhỏ, đã cùng các đồng minh của mình tuyên chiến với nhau.

Chiến tranh lan rộng toàn cầu, lực lượng tham chiến lên tới tám mươi triệu, hơn một tỷ người bị ảnh hưởng, được gọi là Chiến tranh Thế giới Lần thứ Nhất.

Cuộc đại chiến ấy kéo dài bốn năm. Sau chiến tranh, bốn chiếc vương miện sụp đổ, hơn mười triệu binh sĩ tử vong, tài sản tổn thất không thể đong đếm.”

“tàn khốc đến vậy!?”

Albert kinh ngạc mở to mắt.

Dù rằng kiếp trước hắn từng chứng kiến thảm cảnh còn kinh hoàng hơn, dân số của Lothiris chỉ còn lại chưa đến hai mươi triệu người.

Nhưng đó là hậu quả của ba mươi năm tàn phá, khi vô số quốc gia coi Lothiris là chiến trường tranh bá, vô số cường giả Truyền Kỳ, Siêu Phàm, thậm chí là những tồn tại cấp bậc Thánh Linh đều chiến đấu ở đây.

Đất đai đã bị phá hủy đến mức không ra hình dạng, có những nơi đã chẳng thể trồng trọt được, phải cần nạn đói mới có thể làm dân số suy giảm đến mức đó.

Còn ở thế giới của Phynia, không phải do đói kém, mà chỉ do chiến tranh thuần túy, đã có thể khiến binh sĩ thương vong đến mức độ này. Mười triệu binh sĩ tử vong, phải biết rằng đó là lực lượng tinh hoa nhất của một quốc gia, vậy mà chỉ trong bốn năm ngắn ngủi đã mất đi.

Nhưng trong lời nói của Phynia, còn có một điểm khiến Albert chú ý.

“Bốn vương miện vì thế mà bị phá hủy? Là vì quốc gia của họ bị bên chiến thắng thôn tính sao?”

“Không phải.”

Phynia lắc đầu, trên mặt không khỏi hiện lên một tia do dự.

Sau một hồi lâu, nét mặt nàng trở nên kiên định. Vì tin tưởng Albert, nàng quyết định nói ra sự thật: 

“Sụp đổ vương miện nghĩa là dân chúng nước đó không còn dùng chế độ đế vương, trục xuất hoàng đế, dùng chế độ cộng hòa để quản lý đất nước… họ không cần Hoàng Đế nữa.”

“Không cần Hoàng Đế nữa… sao?” Vẻ mặt của Albert không khỏi sững sờ, rồi bỗng nhiên hiểu ra, quay sang nhìn thiếu nữ trong lòng với ánh mắt tỉnh ngộ: “Thì ra là vậy… chẳng trách lúc mới gặp nhau mà em không hề sợ anh… hơn nữa còn hỏi anh một câu hỏi rất ngớ ngẩn.”

“Câu hỏi rất ngớ ngẩn?” Phynia nghi ngờ: “Là gì vậy?”

“Có phải ai đó đã quên là từng hỏi anh: ‘Tứ Hoàng Tử có phải rất lợi hại không?’”

“Ư…” ( ˶>˶˶<˶)

Nghe Albert nói vậy, Phynia cũng nhớ lại chuyện cũ, khuôn mặt non nớt lập tức đỏ bừng.

Lúc đó mình thật sự ngốc nghếch mà…

Dù trong lòng nghĩ vậy, nhưng ngoài mặt Phynia vẫn cố biện minh cho bản thân.

“Lúc đó là người ta không biết gì cả, ai mà chẳng có lúc ngây ngô chứ, anh hiểu ý em mà, phải biết thấu hiểu, phải biết thấu hiểu.”

Albert thấy vậy thì nhún vai trả lời: “Được rồi, vậy anh lại thấu hiểu em thêm một chút.”

Thấy vẻ mặt thoải mái như vậy của bạn đời, Phynia vô cùng kinh ngạc, nàng còn tưởng rằng khi nghe đến chuyện Hoàng Đế có thể biến mất, Albert dù không giận thì ít ra cũng phải băn khoăn, thế mà lại chẳng có phản ứng gì, còn ở đây vô tư chế giễu nàng?

“Anh không cảm thấy giận sao?” Phynia cuối cùng không nhịn được hỏi Albert.

Albert nhướng mày: “Giận cái gì?”

“Chuyện Hoàng Đế đó, anh không sợ một ngày nào đó trong tương lai, ngôi vị Hoàng Đế của mình bị lật đổ sao?”

“Chuyện ấy có gì đáng sợ?” Albert vuốt ve trán Phynia, nghịch ngợm mái tóc nàng: “Chỉ có những người không đủ tài năng, mới sợ hãi những thứ mình đang có sẽ mất đi. Còn ngai vàng tương lai của anh, dù nó có mất đi, thì anh cũng tự tin là do chính mình vứt bỏ.”

“Vậy còn hậu nhân thì sao? Anh không sợ hậu thế làm mất ngai vàng à?”

“Anh chọn tin tưởng vào trí tuệ của hậu nhân.”

“Thật là quá tự tin… không sợ trở thành vấn đề lịch sử để lại chứ?”

Phynia rúc vào lòng Albert, giọng trầm xuống, trong lòng thầm ngưỡng mộ khí chất tự tin của hắn.

Khí chất ấy là thứ nàng chưa từng có.

Và chính khí chất như vậy, đã quyết định Albert là một nhà lãnh đạo quyết đoán, còn nàng chỉ là một người đưa ra lời khuyên cho Albert.

Rúc trong lòng Albert, Phynia cảm nhận hơi ấm như ánh mặt trời đang bao bọc lấy nàng. Cảm giác ấy khiến nàng có một loại bản năng sâu thẳm, đó là bất kỳ phiền phức nào cũng có thể giao cho Albert xử lý, điều này mang lại cho nàng một cảm giác an toàn tuyệt đối.

Albert nhìn thiếu nữ đột nhiên nép vào lòng mình, liền véo véo bộ ngực mềm mại của nàng.

“Đột nhiên chui vào lòng anh làm gì, chuyện còn chưa nói xong mà?”

“Ư…❤”

Cảm nhận được cảm giác tê dại nơi ngực, Phynia đỏ mặt, khẽ rên một tiếng. Nàng vội vàng đi bàn tay không đứng đắn của Albert, trên mặt dư âm vẫn chưa tan mà lườm Albert một cái.

“Đã làm xong rồi mà còn không ngoan!”

“Làm xong thì không được làm thêm lần nữa sao?”

Albert mặt mang nụ cười hỏi lại, hắn rất thích trêu chọc thiếu nữ như thế này.

“Lúc làm với người ta không phải đã nói là phải tiết chế sao?”

“Ngày mai tiết chế cũng chưa muộn.”

Lời vừa dứt, ngón tay Albert  bắt đầu lướt nhẹ trên làn da mịn màng của thiếu nữ.

Khoảng bốn mươi phút sau, thiếu nữ mặt ửng hồng, hai mắt mê đắm nép vào lòng Albert, lồng ngực phập phồng mang theo hơi thở dốc.

Nàng oán hận lườm Albert một cái: “Anh, anh… đồ khốn…!”

“Thôi mà, đừng giận nữa.” Albert mỉm cười, vỗ nhẹ tấn lưng trần của thiếu nữ, lên tiếng dỗ dành: “Hay là nói chuyện chính đi, em vẫn chưa nói tại sao lại dùng ánh mắt kỳ lạ như vậy nhìn anh vào buổi chiều đâu.”

“Để em nghỉ một chút đã… đáng ghét, tại anh đó, sao lần nào cũng lâu như vậy! Nếu ngày nào cũng thế này, e rằng chẳng bao lâu nữa là có con rồi!”

Phynia không khỏi chu môi phàn nàn.

Albert nghe vậy, khẽ cười véo má nàng: “Có con thì sinh ra thôi.”

“Ư…”

Phynia xấu hổ cúi đầu, im lặng không nói.

Lại qua khoảng mười phút, Phynia cuối cùng cũng hồi phục lại sức lực,  tiếp tục kể về chuyện của thế giới kiếp trước.

“Để en nghĩ xem nói đến đâu rồi… a, đúng rồi, Chiến tranh Thế giới Lần thứ Nhất đã kết thúc. Thứ gọi là chiến tranh thế giới, đã gọi là lần thứ nhất, thì tự nhiên sẽ có lần thứ hai. Và Chiến tranh Thế giới Lần thứ Hai, chỉ cách lần thứ nhất hai mươi năm mà thôi.”

“Nhanh vậy?”

“Đúng vậy, hơn nữa quốc gia phát động lại là cường quốc số hai thế giới trước đó, tức là Prussia. 

Vì muốn tạo ra mối đe dọa bên ngoài, khiến các đồng minh dưới trướng không thể không dựa vào sự bảo vệ của mình, nên sau khi Prussia thua cuộc, Britannia đã không ra tay trừng phạt nó, vì vậy Prussia dù đã thua cuộc nhưng vẫn giữ được thực lực hùng hậu của nó.

Đã thua cuộc rồi, dân chúng sẽ nghĩ đến việc phục thù, có thực lực, ý nghĩ sẽ hóa thành vũ lực. Chỉ hai mươi năm ngắn ngủi, quốc gia bại trận năm xưa lại được vũ trang trở lại, trong khi các nước chiến thắng trước kia vì thương vong quá lớn, chỉ mong giữ được hòa bình.”

Albert gật đầu đồng ý: “Đây là điều đương nhiên, trong bốn năm ngắn ngủi, dân số tinh hoa trong nước đã thương vong rất nhiều… dù hai mươi năm sau, những người từng trải qua chiến tranh vẫn còn sống, nếu phải trải qua thêm lần nữa, ngoại trừ những kẻ nhất quyết muốn phục thù, ai mà chịu nổi chứ.”

“Đúng là như vậy. Vì vậy Britannia lúc ấy vô cùng muốn giữ hòa bình với Prussia đã tái vũ trang, còn Prussia thì lại khéo léo lợi dụng tâm lý theo đuổi hòa bình này của Britannia, sử dụng chiến thuật cắt xúc xích, từng bước gặm nhấm các quốc gia xung quanh.”

Albert khó hiểu nghiêng đầu: “Chiến thuật cắt xúc xích?”

“Một cây xúc xích to, sao có thể ăn hết trong một bữa được?” Phynia cười nói:

“Chiến thuật cắt xúc xích chính là như vậy. Dưới mức không chạm đến dây thần kinh nhạy cảm của Britannia, dùng cách ăn từng miếng nhỏ để nuốt chửng các nước xung quanh.

Mỗi khi thôn tính một nước nhỏ, lại nói với Britannia rằng đây là yêu cầu cuối cùng rồi. 

Rồi trong lúc Britannia thả lỏng tinh thần, lại tiến hành hành động quân sự tiếp theo, từng bước giẫm lên dây thần kinh của Britannia mà hành động.

Để rồi cuối cùng phình to thành một con quái vật nuốt chửng tất cả, phương pháp này ở thế giới khác còn có một cách nói khác, gọi là gặm nhấm.”

“Cắt xúc xích? Gặm nhấm?”

Albert nhíu mày, một lúc sau mới gật đầu tỉnh ngộ, coi như hiểu được chiến thuật này là gì.

Trên đại lục Yieta cũng có tơ tằm, phía nam Lothiris chính là nơi sản xuất tơ lụa, đôi tất lụa trắng trên chân Phynia lúc này cũng là làm từ tơ lụa.

Vì vậy Albert có thể hiểu “gặm nhấm” là gì.

Hắn lại hỏi: “Vậy Britannia lúc đó đã đối phó như thế nào?”

“Họ dùng chiến thuật bốn giai đoạn để đối phó?”

“Chiến thuật bốn giai đoạn?”

“Giai đoạn một, chúng ta tuyên bố không có chuyện gì xảy ra.

Giai đoạn hai, Chúng ta nói có thể có chuyện xảy ra, nhưng chúng ta không nên hành động.

Giai đoạn ba, tôi nghĩ có lẽ chúng ta nên hành động, nhưng chúng ta không thể làm gì được.

Giai đoạn bốn, có lẽ lúc đầu chúng ta có thể làm gì đó, nhưng bây giờ đã quá muộn rồi.”

“…”

Albert im lặng nhìn Phynia.

“Đây chẳng phải là ngồi nhìn tình thế từng bước xấu đi sao?”

“Đúng vậy, nhưng đó chính là nhược điểm của chế độ cộng hòa và bầu cử.” Phynia nhún vai: “Dân chúng muốn hòa bình, không làm như vậy thì còn cách nào khác?”

“Được rồi.” Albert thở dài: “Vậy thì khi nào đến lượt chuyện đã chọc cười em?”

“Sắp rồi sắp rồi.” Phynia nhìn Albert cười xấu xa: “Lúc ấy, lãnh đạo Prussia lại nuốt thêm một quốc gia nhỏ ở hướng đông nam, tên là Bohemia. Lãnh đạo Britannia vì thế mà đến đàm phán.

Trong buổi đàm phán, lãnh đạo Prussia cam kết đây là yêu cầu lãnh thổ cuối cùng, từ nay về sau sẽ không thôn tính bất kỳ quốc gia nào nữa. Lãnh đạo Britannia tin lời, ký kết hiệp ước hòa bình, gọi nó là ['Hòa bình cho thời đại của chúng ta'].”

“…”

Albert lập tức hiểu ra, đây chẳng phải giống hệt như những lời hắn đã nói ban ngày sao?

“Sau đó thì sao?” Albert hỏi tiếp.

“Sau đó ông ta liền tuyên truyền rầm rộ trước mặt dân chúng. Nhân tiện, động tác vẫy giấy vệ sinh lúc đó của ông ta cũng giống hệt như anh ban ngày đó.”

“Giấy vệ sinh?”

“Hiệp ước vô dụng, chẳng phải chỉ có thể dùng làm giấy vệ sinh sao?” Phynia cười tủm tỉm: “Năm tháng sau, lãnh đạo của Prussia đã xuất quân thôn tính Bohemia, nên cảnh tượng ấy được mọi người ở thế giới đó gọi là: Neville vẫy giấy vệ sinh.”

“…”

Được rồi.

Hắn cuối cùng cũng biết tại sao thiếu nữ lại cười.

Nếu là hắn thì cũng sẽ không nhịn được mà cười.

Nhưng nếu cảnh tượng này lại liên quan đến hắn, thì hắn không thể nào cười như vậy được.

Albert nghiến răng nghiến lợi.

“Hai chuyện này về căn bản không có chút nào giống nhau, Rusatinia không phải Britannia, người man di cũng không phải Prussia…”

“Hahaha, em biết mà!” Thấy dáng vẻ tức giận của Albert, Phynia ôm bụng cười lớn: “Nhưng em cứ nghĩ đến cảnh tượng đó, là não sẽ tự động đổi hiệp ước trong tay Albert thành tờ giấy vệ sinh, đây không phải là điều mà em có thể kiểm soát được!”

“Không được cười!”

“Xin lỗi, không làm được!”

“Không làm được thì phải chịu phạt!”

Albert hét lớn một tiếng, rồi đè thiếu nữ xuống dưới thân mình.

“Đợi đã! Không phải vừa mới làm xong sao? Anh trước đó đã nói hứa là sẽ tiết chế, vừa nãy đã làm ba lần rồi, chẳng lẽ còn muốn làm nữa?”

“Tiết chế? Tiết cái rắm! Đêm nay phải dạy dỗ đứa ranh tinh nghịch này một trận!”

“Đâu có tinh nghịch—ưm ưm…”

Cùng với những lời vừa giận vừa vui của Albert, chẳng bao lâu sau, trong phòng lại vang lên tiếng rên khẽ của Phynia.