Dưới sự chứng giám của Thần Khế Ước của hai bên, Albert và Kadus đã ký tên mình lên bản hiệp ước do người dưới trướng soạn thảo.
Nội dung trên hiệp ước không khác mấy so với những gì Albert đã hứa với Kadus trước đó, chỉ có một số chi tiết nhỏ vì tính chính xác của hiệp ước mà có sự thay đổi, nhưng không ảnh hưởng đến ý nghĩa của các điều khoản liên quan.
Vì có sự giám sát của Thần Linh, nên việc thực thi hiệp ước cũng được đảm bảo, người vi phạm sẽ bị Thần Linh trừng phạt.
Albert cưỡi ngựa, tay cầm hiệp ước, cùng các binh sĩ trở về pháo đài Ketra. Khi cưỡi ngựa đi trên đường, hắn không ngừng vẫy vẫy bản hiệp ước trong tay, hét lớn với các binh sĩ.
“Đây là hòa bình của thế hệ chúng ta!”
“Ôooooo!!!”
Các binh sĩ hai bên đường reo hò, dù là binh lính thì trong lòng cũng không mong muốn chiến tranh, vì điều đó sẽ khiến họ mất mạng.
Phynia vốn đang đứng ở cửa lâu đài lãnh chúa chờ đợi Albert trở về, sau khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, vẻ mặt lập tức trở nên chút kỳ lạ.
Trong đầu nàng hiện lên một số ký ức không mấy tốt đẹp.
Và Albert sau khi nghe thấy làn sóng reo hò này, dường như cảm thấy chưa đủ, lại hô to với các binh sĩ.
“Vấn đề phía đông sông Trava hiện đã được giải quyết thành công, nhưng ta cho rằng đây chẳng qua chỉ là khúc dạo đầu cho việc Lothiris và người man di thực hiện hòa bình toàn diện trong tương lai mà thôi.”
Không không không, Albert, đừng nói nữa.
Phynia một tay che mặt thầm nghĩ.
“Sáng hôm nay, ta đã có cuộc hội đàm với ngài Kadus, Vương của người man di, cả hai chúng ta đều đã ký tên vào bản hiệp định trên tay ta. Có lẽ nhiều người ở đây đã biết nội dung của hiệp định, nhưng ta vẫn muốn đọc cho các ngươi nghe.”
Không không không, Albert, đừng đọc mà.
Cầu xin ngươi đừng nói lung tung nữa.
“Chúng ta, Vương của người man di và Tứ Thân Vương của Lothiris, hôm nay đã có một cuộc gặp mặt sâu hơn, chúng ta đều đồng ý rằng mối quan hệ giữa Lothiris và người man di, đối với cả hai nước và toàn bộ đại lục Yieta đều vô cùng quan trọng.
Chúng ta cho rằng hiệp định được ký kết sáng nay, sẽ tượng trưng cho khao khát của hai chủng tộc sẽ không bao giờ tàn sát lẫn nhau nữa.
Chúng ta tin chắc rằng, đàm phán là phương pháp tốt nhất để giải quyết mọi vấn đề giữa hai nước, chúng ta quyết định sẽ tiếp tục nỗ lực xóa bỏ những khác biệt, cống hiến một phần sức lực để bảo vệ hòa bình của đại lục Yieta.
Các bạn của ta, đây là lần đầu tiên trong lịch sử có một người Lothiris mang theo tin tức hòa bình từ chỗ người man di trở về quê hương trong vinh quang, tin rằng chúng ta đã giành được 【hòa bình của thế hệ chúng ta】!
Các vị hãy ngủ một giấc thật ngon.”
“Ôoooo!!!”
Albert tự nhiên sẽ không thực sự nói ra toàn bộ nội dung của hiệp ước như hắn đã nói, mà dùng một số lời lẽ không quan trọng để lấp liếm. Dù sao thì trong đó có rất nhiều chủ đề không thể bàn bạc công khai được..
Nhưng điều này vẫn khiến các binh sĩ lại một lần nữa reo hò, dù sao thì những lời của Albert nghe quả thực rất tốt đẹp, họ thực sự không muốn đánh nhau nữa.
Albert cứ thế trong vòng vây của hoa tươi và tiếng vỗ tay, đã đến trước lâu đài lãnh chúa.
Hắn xuống ngựa, đến trước mặt mọi người, mỉm cười nhìn Phynia. Nhưng ngay khi định nói cho thiếu nữ biết tin tức, hắn lại thấy Phynia đang dùng một vẻ mặt kỳ lạ nhìn mình.
Albert không khỏi kỳ lạ: “Sao vậy Phynia?”
Phynia nhìn nhìn tờ giấy vệ… à không, hiệp ước trong tay Albert, có phần cạn lời mà lắc đầu. Ngay sau đó trên mặt nàng lại nở một nụ cười, hai tay mở rộng mà ôm lấy Albert.
“Tối về rồi nói… bây giờ, mừng anh trở về.”
“Ừm, anh về rồi.”
Albert gật đầu cười.
Albert trước tiên dẫn Phynia đi chào hỏi Đại Công Tước Siefdrich và những người quen khác, rồi cùng các quý tộc xung quanh bước vào lâu đài. Tiếng violin tao nhã vang lên, tiệc mừng công bắt đầu, Albert trở thành trung tâm của mọi người, không ngừng kể lại những chuyện đã xảy ra khi gặp Kadus.
Các binh sĩ bên ngoài phòng tiệc cũng đang ăn mừng, thịt và rượu ngon trong kho lương thực đều được lấy ra chia cho mọi người, tất cả mọi người đều reo hò vì chiến tranh với người man di đã kết thúc.
Tuy trong lòng họ biết tiếp theo còn có một cuộc chiến với doanh trại trên núi, nhưng vấn đề đó không lớn. So với hai mươi vạn đại quân của người man di, hai vạn người trong doanh trại trên núi trông thật nực cười, cảm giác áp bức hoàn toàn không cùng một khái niệm.
Nếu nói cuộc chiến với người man di là đánh boss thế giới, thì cuộc chiến với doanh trại trên đồi chính là một con lính quèn có thể tiện tay diệt trừ trên đường, hoàn toàn không đáng để vào mắt.
Trong phòng tiệc, Phynia đứng bên cạnh Albert, cùng hắn đối đáp với từng lời chào hỏi của các quý tộc. Khác với việc có thể buông tay đình công bất cứ lúc nào trước đây, bây giờ nàng đã có thân phận là bạn đời của Albert, phải cùng hắn đối mặt với những chuyện như thế này, hoàn toàn không có lý do để chạy trốn.
Chỉ có điều an ủi là những quý tộc này có lẽ đã biết mối quan hệ của nàng và Albert, đồng thời cũng biết thực lực Truyền Kỳ hiện tại của nàng, vì vậy ánh mắt coi thường đã ít đi rất nhiều, trong giọng điệu tràn đầy sự tôn kính.
Đây là vì mình là Truyền Kỳ, hay là vì mình là bạn đời của Albert, có lẽ là cả hai… nhìn nụ cười nịnh nọt trên mặt vị quý tộc trước mặt, Phynia không khỏi thầm nghĩ. Sau khi vị quý tộc này rời đi, nàng vội vàng xoa xoa má, để làn da đã cứng lại vì cười giả quá lâu được thư giãn.
Và sau khi làm xong những việc này, nàng lại nghĩ nghĩ về dáng vẻ giơ hiệp ước lên của Albert vừa rồi, trên mặt lập tức lộ ra vẻ mặt không nhịn được cười.
Được rồi.
Cười giả hoàn thành.
Và ngay khi Albert chuẩn bị dẫn nàng tiếp tục đi dạo, trước mặt họ đột nhiên xuất hiện hai người quen.
Là Yarronves và Rin mặc một chiếc váy lễ, hai tay nhẹ nhàng khoác lấy cánh tay phải của Yarronves.
Nụ cười giả cứng đờ trên mặt Phynia lập tức tan ra, biến thành một nụ cười chân thành từ tận đáy lòng.
Nàng chào hỏi hai người: “Yo, Yarronves và cả Rin nữa, hai ngày nay hình như không thấy hai người đâu cả.”
“Đây chẳng phải là vì có người hai ngày nay cứ dính lấy người yêu của mình sao?” Yarronves trêu chọc, ánh mắt đùa cợt đó khiến Phynia tức đến nghiến răng: “Chứ không phải chúng tôi không muốn gặp cô, sao vừa gặp mặt mà nghe cô nói như thể là lỗi của chúng tôi vậy?”
“Yarronves…!” Nghe lời của Yarronves, Phynia không nhịn được bắt đầu nghiến răng. Nàng hít một hơi thật sâu, rồi nhìn sang Rin, trên mặt nở một nụ cười như hoa nở: “Rin à, mối quan hệ của cô và Yarronves phát triển thế nào rồi?”
Vẻ mặt Rin không thay đổi, nhưng từ khóe mày hơi cụp xuống, vẫn có thể nhìn ra sự thất vọng trong lòng nàng: “Không thay đổi…”
“Đợi đã Rin, em rốt cuộc muốn phát triển mối quan hệ gì chứ!?” Yarronves vội vàng hét lên, cả khuôn mặt lập tức sa sầm. Hắn vạn lần không ngờ sự báo thù của Phynia lại đến nhanh như vậy?
Không phải đã nói “quân tử báo thù mười năm chưa muộn” sao?
Phynia: Xin lỗi, ta là phụ nữ, Khổng Tử đã nói “chỉ có phụ như và tiểu nhân là khó dạy”, nếu làm tròn lên thì ta là tiểu nhân.
“Anh biết mà…” Rin nhìn Yarronves nói.
Ánh mắt điềm nhiên của Rin nhìn Yarronves, tình cảm chứa đựng trong ánh mắt ấy khiến hắn tê dại da đầu.
Ta biết chứ!
Nhưng cũng quá nhanh rồi!
Sao trước đây lại không phát hiện ngươi có tâm tư này… rõ ràng không lâu trước trong lòng ta ngươi vẫn là sư muội, ngươi đột nhiên nói thích ta thì ta cũng không thể chấp nhận được, tốc độ này cũng quá nhanh rồi, có cảm giác như bị thúc ép vậy.
Và ngay trong lúc Yarronves đang suy nghĩ lung tung, ánh mắt của Rin cũng lại một lần nữa chuyển sang Phynia.
Nàng nhận ra Phynia dường như là người đang đứng về phía mình.
“Muốn biết tôi đã phát triển mối quan hệ với Albert như thế nào không?”
Phynia cười hì hì, còn trên mặt Rin thì lộ ra một vẻ mong đợi, nhẹ nhàng gật đầu.
Thế là Phynia dựa vào tai Rin, truyền thụ lại toàn bộ kinh nghiệm của mình đêm đó cho nàng cự long.
Vẻ mặt Yarronves kinh hoảng nhìn Albert: “Điện Hạ, quan hệ của ngài và Phynia đã phát triển như thế nào vậy?”
Albert lắc đầu không trả lời, nhưng nhớ lại chuyện đã xảy ra giữa mình và Phynia đêm đó, không khỏi dùng một nụ cười thương hại nhìn Yarronves rồi thở dài: “Cậu vẫn nên tự cầu phúc đi…”
“Nghiêm trọng đến vậy sao!?”
Yarronves hoảng sợ gãi mái tóc dài màu xanh của hắn.
Nghĩ lại lúc Yarronves mới đến Rusatinia, khí chất tao nhã mà hắn thể hiện ra cho Phynia và Albert, rồi lại nhìn dáng vẻ hoảng hốt không chút khí chất nào của hắn bây giờ, Albert không thể không lắc đầu, quả nhiên thời gian là đá mài thử thách vạn vật.
Xem Yarronves đã bị mài đến mức nào kìa, đâu còn thấy được dáng vẻ của chàng trai tao nhã năm xưa nữa.
Và ở một nơi khác, cuộc trò chuyện thầm kín giữa các cô gái cũng đã kết thúc.
Rin đứng thẳng người, rồi nghiêm túc cúi đầu chào Phynia.
“Sư phụ!”
Nàng rốt cuộc đã nói gì với ngươi mà đáng để ngươi gọi nàng là sư phụ vậy?
Phynia ta sai rồi, ngươi có thể thu lại những lời vừa rồi không?
Trong lòng Yarronves gào thét như vậy.
Tuy nhiên tiếng gào thét trong lòng hắn cũng không thể ảnh hưởng đến hiện thực.
Và rồi nhìn Yarronves bị Rin khoác tay, vẻ mặt u sầu rời đi, Phynia cũng lắc đầu theo.
Đây cũng coi như là gậy ông đập lưng ông rồi.
“Vậy thì tiếp tục thôi, Albert!”
Phynia quay đầu, trong mắt chứa đầy ý cười nhìn Albert. Chưa kịp để Albert trả lời, thiếu nữ đã thân mật khoác tay hắn, má dựa vào vai hắn.
“Em đó,” Albert xoa xoa thái dương, “Tại sao lại trêu chọc Yarronves như vậy?”
Phynia bất mãn: “Rõ ràng lúc gặp mặt là anh ta gây sự trước, sao có thể nói là em trêu chọc chứ!”
“Được rồi được rồi…” Lời của vợ mình, mình đương nhiên phải vô điều kiện tán thành rồi. Thế là Albert vuốt ve đầu Phynia, không truy cứu đúng sai giữa nàng và Yarronves, mà chuyển sang hỏi.
“Mà em đã nói gì với Rin vậy?”
“Cũng không nói gì, chỉ là kể lại chuyện đã xảy ra đêm đó và kinh nghiệm của em về chuyện đó cho cô ấy, bảo cô ấy là nếu muốn theo đuổi Yarronves thì phải chủ động một chút, ngoài ra không còn gì nữa.”
“Hết rồi?”
“Hết rồi!”
“Thật sự hết rồi?”
“Thật sự hết rồi!”
“Em có nghĩ rằng những lời mình vừa nói sẽ có ảnh hưởng rất lớn đến mối quan hệ của Rin và Yarronves không?”
“Chắc là không đâu nhỉ?” Phynia nghiêng đầu: “Chắc vậy?”
“…”
Albert thực sự cạn lời rồi.
Có thể đáng tin cậy một chút được không?
Hắn không khỏi thở dài một tiếng, nói với Phynia suy nghĩ thực sự của mình: “Anh nghĩ mối quan hệ giữa Yarronves và Rin không nên cưỡng cầu. Chuyện hôn nhân kiếp trước của anh thì em cũng biết rồi, nếu xem xét kỹ thì cực kỳ giống với Yarronves, nếu Yarronves không biểu hiện ra ý thích Rin, thì đừng ép buộc hai người họ nữa. Và sau này em cũng ít xen vào chuyện của hai người họ đi, tình yêu đơn phương không có kết quả đâu.”
“Ừm…” Phynia bĩu môi: “Em biết rồi.”
Albert lại dẫn thiếu nữ đi dạo, giữa đường họ đã gặp Liliana, sau khi trò chuyện vài câu liền vẫy tay từ biệt, lại tiếp tục đối đáp với các quý tộc khác trong phòng tiệc.
Trên mặt Phynia lại treo lên nụ cười giả, trong đầu không ngừng chiếu lại cảnh Albert vẫy tờ giấy vệ… không phải, hiệp ước đình chiến.
Cứ thế qua một lúc lâu, một con đại bàng đầu trắng thần tuấn đột nhiên từ trên trời bay xuống, đậu trên vai Phynia, rồi Asuka và Camilla hai đứa nhỏ cũng chạy đến.
“Mẹ! Ba!”
“Sư phụ! Điện Hạ!”
Hai đứa nhỏ đến trước mặt hai người chào hỏi.
Nhưng tuy nói là hai đứa nhỏ, nhưng Camilla năm nay mười bốn tuổi, còn Asuka lại chỉ mới bảy tám tuổi, trông càng giống một người chị dẫn theo một người em gái.
Huống chi chiều cao của Camilla đã mơ hồ sắp bằng Phynia rồi, điều này khiến ba người trông hoàn toàn như cùng một thế hệ, khiến Albert như là người giám hộ của Phynia vậy.
Nhìn thấy Camilla sắp cao bằng mình, trong lòng Phynia không khỏi một trận chua xót.
Giai đoạn mười mấy tuổi vốn là lúc dễ phát triển chiều cao, Camilla lúc đầu mới chỉ đến ngang cằm Phynia, sau một năm phát triển, chiều cao đã đến trán nàng rồi.
Trong lòng Phynia đột nhiên có một cảm giác vật đổi sao dời, đồng thời thầm nguyền rủa cái tuổi phát triển chết tiệt của bán tinh linh. Người ta bây giờ rõ ràng đã sáu mươi tuổi rồi, cuối cùng lại vẫn mang dáng vẻ của một nàng lol.
Điều này khiến Albert và mình đứng cạnh nhau, mình lúc nào cũng giống như em gái của hắn chứ không phải vợ…
Ư… không nói nữa!
Cố quên đi chuyện buồn này, Phynia vẻ mặt nghiêm túc nhìn Camilla và Asuka trước mắt.
“Trước đó đi đâu vậy, sao không thấy hai con đâu cả?”
Camilla giơ cái đùi gà trong tay lên: “Đang ăn, ăn no xong thì cùng Asuka đến tìm sư phụ và Điện Hạ.”
Phynia không nhịn được gõ vào đầu nàng: “Vừa vào tiệc đã bắt đầu ăn, không sợ tăng cân à, còn nữa, ăn nhiều đồ dầu mỡ như vậy sẽ bị tiêu chảy đó.”
“Ê hê… con sai rồi…”
Camilla đáng yêu lè lưỡi nhận lỗi, nhưng từ dáng vẻ làm nũng của nàng có thể thấy nàng tuy đã nhận lỗi, nhưng lại không định sửa lỗi, dáng vẻ cố tình làm nũng này trông khá giống phong thái của Phynia khi nhận lỗi trước mặt Albert.
Có nên nói đúng là thầy nào trò nấy không?
Phynia tự nhiên cũng nhìn ra Camilla không hề nhận lỗi. Nàng đành bất đắc dĩ lắc đầu, cũng không có ý định đào sâu, dù sao thì tham ăn suy cho cùng là một vấn đề nhỏ. Nếu quá nghiêm khắc, sẽ dễ khiến người ngoài nhìn thấy tưởng rằng mình là loại sư phụ độc ác, đối xử với học sinh vô cùng hà khắc, ngay cả để Camilla ăn no cũng không muốn.
Thế là nàng chỉ véo véo má Camilla, thấy Camilla lộ ra vẻ mặt đáng thương mới buông tay.
Ở một bên khác, Asuka đã sớm chui vào lòng Albert.
Cô bé biết Camilla và ba mình không thân thiết như với mẹ, thế là cô bé liền chủ động đến bên Albert, giao Phynia cho Camilla.
Asuka ngồi trong lòng Albert, hôn chụt một cái lên má phải của Albert, rồi mắt lấp lánh chớp chớp, giọng điệu đầy mong đợi hỏi.
“Ba ơi, khi nào ba và mẹ mới có thể cho con một em trai hoặc em gái ạ?”
Cứng đờ.
Vẻ mặt của Albert và Phynia bên cạnh đều cứng đờ.
Tuy rằng trước đây họ lén lút, cũng không phải là chưa từng thảo luận về vấn đề này… nhưng vấn đề này có thể nói ở nơi đông người như thế này sao?
Quả nhiên sau khi Asuka hỏi xong câu đó, trong đám đông xung quanh lần lượt truyền đến những ánh mắt hóng chuyện.
Phynia mặt đỏ bừng, xấu hổ muốn chui xuống đất. Còn Albert thì cố gắng duy trì một tư thế phong độ, cười vuốt ve đầu nhỏ của Asuka.
“Em trai hoặc em gái à… có lẽ phải mất khoảng một năm.”
“Một năm?” Asuka thất vọng cúi đầu: “Lâu quá, tại sao không thể là một tháng ạ?”
Phynia bị những lời của Asuka làm cho sắp hộc máu.
Một tháng?
Ngươi tưởng mẹ ngươi là gà mái già sao? Tùy tiện là đẻ trứng?
Ê không đúng, chotto-matte , hình như mình đúng là một con gà mái già thì phải?
Phynia đột nhiên có suy nghĩ như vậy, cố gắng ngậm miệng lại không để không cười thành tiếng, dù sao thì gà mái cũng là gia cầm, Asuka cũng là gia cầm, làm tròn một chút thì chẳng phải đều đẻ trứng sao?
“Phù…”
Phynia hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh lại để không cười ra tiếng. Nhưng trong mắt người khác, hành động này của nàng hoàn toàn là vì xấu hổ.
Phynia mặt mang một nụ cười—đây tuyệt đối là nụ cười chân thành từ tận đáy lòng, giải thích với Asuka: “Asuka à, con phải biết, nếu có em trai em gái, thì em trai em gái còn cần phải ở trong bụng mẹ chín tháng mười ngày mới có thể sinh ra được, một tháng là tuyệt đối không thể đâu.”
“Ưm… vậy à…”
Vẻ mặt Asuka vẫn có chút không hiểu mà gật đầu.
Cô bé tuy vừa sinh ra đã rất thông minh, nhưng sự thông minh này lại là do ký ức truyền thừa của cô bé, ở những nơi mà ký ức truyền thừa không thể chăm sóc đến, Asuka lại tỏ ra vô cùng ngây thơ, như một cô bé bảy tám tuổi thực sự, giống như bây giờ vậy.
Sau khi giải thích xong, Asuka cuối cùng cũng không dây dưa nữa, chuyện này đến đây kết thúc, các quý tộc cũng lần lượt thu hồi ánh mắt. Tất nhiên chuyện này không thể cứ thế mà qua đi, sau này chắc chắn sẽ trở thành đề tài bàn tán của các quý tộc.
Có lẽ sau này, còn sẽ trở thành một phần của một quyển sách, và tên quyển sách ấy sẽ là 《Nhật ký trưởng thành của công chúa Asuka》.
Vừa nghĩ đến kết cục có thể xảy ra trong tương lai, Phynia liền cảm thấy hai mắt tối sầm, đầu óc choáng váng.
Mặt trời dần dần lặn, bữa tiệc bước vào giai đoạn kết thúc.
Vì các quý tộc đến đây đều là vì chiến tranh, nên họ cũng không mang theo nữ quyến, phần khiêu vũ chung cuối cùng của bữa tiệc tự nhiên cũng không thể diễn ra được.
Khiêu vũ nam nữ biến thành khiêu vũ đơn nam, và tính chất cũng thiên về biểu diễn hơn. Mọi người lùi ra xung quanh, nhường sân khấu trung tâm cho người lên biểu diễn, hết quý tộc này đến quý tộc khác lên khoe tài, tạo ra những tiếng reo hò của mọi người xung quanh, Phynia cũng đang xem cùng với Albert, nhưng hai người lại không có ý định lên.
Dù sao thì một người lên không có ý nghĩa gì, hai người lên lại dễ gây ra sự tức giận của mọi người—mọi người xung quanh tôi đều không có nữ quyến, chỉ có mình ngươi có, chẳng phải là quá gây thù chuốc oán sao.
Và trong lúc đang xem cảnh vui, Phynia đột nhiên chú ý đến một cảnh tượng thú vị.
Ở vị trí đối diện với hắn và Albert, Aaron đang đứng cùng với Andrea trong đội của họ, cũng xem các quý tộc biểu diễn.
Nhưng điều này không quan trọng, quan trọng là khi xem biểu diễn, ánh mắt của Andrea luôn mơ hồ nhìn về phía Aaron, còn ánh mắt của Aaron lại thỉnh thoảng nhìn về Rin, còn Rin thì đang nhìn Yarronves bên cạnh.
“…”
Có chút loạn rồi.
Phynia thầm nghĩ.
Đây là một vở kịch tình tay ba gì vậy?
Thế nhưng ngay vào lúc này, tình hình lại có một chút thay đổi.
Trong ánh mắt của Aaron nhìn Rin có thêm một tia do dự, rất nhanh tia do dự này lại biến thành kiên quyết, Aaron như đột nhiên nghĩ thông suốt điều gì đó, liền thu hồi ánh mắt, không còn nhìn về phía Rin nữa.
Và ngay lúc này, Aaron với nội tâm không còn rối bời cuối cùng cũng chú ý đến ánh mắt của Andrea bên cạnh, hắn khẽ sững sờ, rồi trên mặt lộ ra một nụ cười, nói với Andrea.
“Cùng xem biểu diễn nhé…”
“Ai, ai muốn cùng cậu xem chứ! Nhưng nếu cậu đã cầu xin tôi như vậy… tôi, tôi đành miễn cưỡng vậy!”
Một câu nói tsundere tiêu chuẩn.
Aaron cười khổ một tiếng, rồi cùng Andrea xem biểu diễn.
Tuy không hiểu đã xảy ra chuyện gì, nhưng chuyện… có lẽ đã được giải quyết rồi nhỉ?
Phynia nhìn cảnh này, nghiêng đầu thầm nghĩ.
Và bên cạnh nàng, Albert cũng đã nhìn thấy cảnh này. Thực tế, hắn lúc nào cũng để tâm chú ý tới Aaron, dù sao đây là một cường giả trong tương lai.
Sau khi nhìn thấy vẻ mặt của Aaron, trong lòng Albert có chút lĩnh ngộ.
Mối tình đầu thường là tốt đẹp.
Sự tốt đẹp này không phải vì nó thực sự tốt đẹp, mà là vì mình đã có quá nhiều kỳ vọng vào nó. Điều này khiến nó đẹp như những vì sao trên bầu trời đêm, thế nhưng sao trời há lại là thứ mà người phàm có thể hái được?
Tình cảm không thực tế, cuối cùng cũng chỉ có một kết quả không thực tế, nếu chìm đắm trong đó sẽ chỉ hình thành chấp niệm mà lòng không tự biết, giống như Siglisse trước đây.
Nàng có thích Albert không?
Có chứ.
Nhưng nàng có thực sự thích Albert như nàng tưởng tượng không?
E rằng chưa chắc.
Nàng đã đặt quá nhiều kỳ vọng vào tình cảm của mình, đến nỗi việc thích Albert đã trở thành một khái niệm hiển nhiên trong lòng nàng.
—Nàng buộc phải thích Albert.
Muốn phá bỏ chấp niệm này rất đơn giản, đó chính là phá vỡ những kỳ vọng trong lòng.
Lúc ở trong hang động dưới lòng đất, Albert đã sự vô tình lạnh lùng để phá vỡ kỳ vọng của Siglisse.
Ở kiếp trước, Phù Thủy Tai Ương đã biến Rin thành vong linh, dùng phương pháp tàn nhẫn ấy để phá vỡ kỳ vọng của Aaron.
Ở kiếp này, Rin dưới sự giúp đỡ của mọi người đã giải quyết hiểu lầm với Yarronves, bắt đầu nhìn thẳng vào tình cảm của mình, dùng hiện thực tàn khốc để phá vỡ kỳ vọng của Aaron.
Và khi kỳ vọng bị phá vỡ, chàng trai sẽ bắt đầu trưởng thành, dần dần biến thành một người đàn ông.
Với nội tâm không còn suy nghĩ lung tung nữa, họ sẽ có một sự trưởng thành vượt bậc.
Aaron của kiếp trước, sau khi Phù Thủy Tai Ương xuất hiện, chỉ mất vài năm đã trở thành Truyền Kỳ, thành lập một đoàn mạo hiểm siêu lớn, phát động cuộc báo thù đối với Phù Thủy Tai Ương.
Còn Aaron của kiếp này, sau khi ngừng mông lung hão huyền, sẽ có một sự trưởng thành như thế nào?
Albert rất mong đợi.
Và trong sự mong đợi này, bữa tiệc cũng từ từ đi đến hồi kết.

