Bình minh hé rạng—
Phynia tỉ mỉ vuốt phẳng cổ áo cho Albert, đoạn, những ngón tay thon dài như búp măng trắng ngần khẽ đặt lên ngực hắn, lùi lại một bước nhỏ, ánh mắt tràn đầy ngưỡng mộ và yêu thương dõi nhìn người tình của mình.
Khẽ mím môi, trong đôi mắt xanh biếc như suối ngầm của thiếu nữ thoáng hiện ý cười, nàng gật đầu nói:
“Thế này là ổn rồi…”
Albert cúi đầu nhìn xuống thân mình. Lúc này, trên người hắn khoác một chiếc áo choàng đen thêu kim tuyến, lót nhiều lông nhung, mặc vào vô cùng ấm áp. Bên trong là một chiếc áo sơ mi len và áo gile màu nâu, nửa dưới thì mặc quần dài đen ôm dáng và bốt cao cổ, bên hông đeo một thanh trường kiếm dùng để trang trí.
Albert nhìn một lúc, không nhịn được nói: “Sao lại mặc đẹp thế này? Người không biết còn tưởng anh là bên chiến thắng ấy chứ, lúc đầu hàng mà mặc lộng lẫy như vậy có thích hợp không?”
Phynia đấm nhẹ vào ngực hắn nói: “Đầu hàng cái gì mà đầu hàng, đây gọi là ba mươi năm hà… à không, là hai năm đình chiến thôi! Đợi một thời gian nữa chúng ta mạnh lên, , sẽ bắt tên Kadus đó quỳ gối đến trước mặt gọi em là cha!”
“Gọi gọi em là cha?” Albert khóe môi mỉm cười nói: “Nhưng em không phải là con gái sao?”
Nhận ra sai lầm của mình, Phynia lập tức sửa lời: “Vậy thì gọi Albert là cha!”
“Chúc mừng chúc mừng, Phynia có con trai rồi, không biết Asuka khi thấy mình có một đứa em trai bốn mươi tuổi sẽ nghĩ gì nhỉ?”
“Albert!” Phynia tức giận hét lớn: “Cái tên Kadus đó là cha của anh à!? Sao anh cứ luôn nói đỡ cho hắn thế!?”
“Xin lỗi xin lỗi.” Albert vội vàng xoa đầu thiếu nữ an ủi: “Mà này, sao hôm nay em đột nhiên mặc quần áo giúp anh vậy? Rõ ràng trước đây em đều trực tiếp chọn cách quên đi mà.”
“Ư…” Phynia được Albert an ủi như vậy, nỗi oán giận chất chứa trong lòng lập tức tan biến, chỉ còn lại một chút giận hờn nhàn nhạt chưa nguôi. Nàng khoanh tay trước ngực, khẽ hừ một tiếng với Albert nói:
“Hứm! Chẳng phải là người ta bây giờ đã xác nhận quan hệ với anh rồi sao, bây giờ em phải học cách trở thành một người vợ chứ.”
Vợ?
Trong lòng Albert đầu tiên là một trận cảm động, tình yêu dành cho Phynia lại nhiều thêm một chút. Ngay sau đó, một ý nghĩ trêu chọc đột nhiên hiện ra, thúc giục hắn nói với thiếu nữ:
“Vợ à… nói như vậy, giúp chồng mặc quần áo quả thực là một việc mà một người vợ nên làm. Chỉ có điều, một việc khác mà người vợ nên làm vào buổi sáng, hình như em chưa làm đâu?”
“Một việc khác!?”
Phynia nghe vậy không khỏi giật mình, ngay cả đôi tai thon dài cũng khẽ rung. Thế nhưng sau một hồi suy nghĩ thì nàng vẫn không nghĩ ra, buổi sáng còn có việc gì mà một người vợ nên làm mà nàng chưa làm.
“Ư…”(•́ ᴖ •̀)
Nàng dùng ánh mắt cầu cứu nhìn Albert, còn Albert thấy vậy thì mỉm cười, ngón tay khẽ chạm vào môi mình nói:
“Ở đây.”
“Hửm?”
Phynia vẫn có chút không hiểu.
Albert trực tiếp cười giải thích: “Nụ hôn buổi sáng, đây chẳng phải cũng là công việc của một người vợ sao?”
“!?”
Thiếu nữ nghe vậy lập tức giật mình, hai mắt vì kinh ngạc mà mở to tròn xoe, đôi má cũng tức thì ửng hồng.
Nàng theo bản năng muốn từ chối, nhưng lại không nói nên lời, bởi vì đây quả thật là công việc của một người vợ.
“Em, em biết rồi mà…”
Phynia má đỏ ửng gật đầu, nàng dựa vào ngực Albert nhón gót, khẽ đặt một nụ hôn lên môi hắn.
Albert chìm đắm trong nụ hôn của thiếu nữ, khó kìm lòng đưa tay ôm nàng vào lòng. Phynia cũng say đắm nhắm nghiền đôi mắt, hai tay vòng lấy cánh tay Albert, mặc cho hắn trong miệng nàng công thành đoạt đất, tùy ý đòi hỏi.
Mãi lâu sau, hai người mới quyến luyến không rời.
Phynia dựa vào ngực Albert, má hồng hào khẽ thở dốc.
“Vậy thì em cứ ở đây đợi anh trở về nhé.” Nói rồi, trên mặt Albert lộ ra một tia áy náy: “Xin lỗi, vất vả cho em rồi, luôn phải theo anh chạy đôn chạy đáo khắp nơi.”
Phynia tựa vào lòng hắn khẽ ngẩng đầu, nở một nụ cười nhẹ, trong ánh mắt tràn đầy tình ý.
“Không sao đâu mà…” Nàng cười nói: “Dù sao thì những chuyến đi của em từ trước đến nay cũng là vì lý tưởng của chính mình, hơn nữa cảm giác cùng anh nỗ lực vì một việc gì đó thật ra cũng không tệ.”
Albert lại chú ý đến chiếc vòng cổ trên cổ Phynia, từ trước đến nay thì thiếu nữ luôn đeo vật này, đến nỗi hắn cũng vô tình quen với sự tồn tại của nó.
Hắn đặt ngón tay lên cổ thiếu nữ nói: “Đúng rồi, công lao giúp anh đánh lui đại quân người man di, anh vẫn chưa tính toán cho em. Thế này đi, công lao đó đáng giá hai vạn kim tệ thì sao? Như vậy thì món nợ giữa anh và em cũng biến mất, em không còn là nô lệ của anh nữa, chiếc vòng nô lệ này có thể tháo ra rồi…”
Nghe Albert đột nhiên nhắc đến chuyện nợ nần, Phynia mới chú ý đến chiếc vòng cổ trên cổ mình. Mối quan hệ chủ nô giữa Albert và nàng đã sớm bị Albert xóa bỏ ngay vài ngày trước khi hắn mua nàng, thay vào đó là mối quan hệ chủ tớ trị giá mười vạn kim tệ Ducat. Phynia giúp Albert làm việc, chỉ cần giá trị đủ mười vạn kim tệ, nàng có thể giành được tự do.
Còn về chiếc vòng nô lệ trên cổ thì là dùng để che đậy. Dù sao một nô lệ vừa mua về đã thả tự do sẽ bị người khác nói là kẻ ngốc, Albert không muốn làm kẻ ngốc, nên mới bảo thiếu nữ đeo chiếc vòng để che đậy một chút.
Và lúc này, Phynia không chỉ đã trả hết nợ, mà còn trở thành người yêu của hắn, chiếc vòng này tự nhiên cũng không còn giá trị tồn tại nữa.
Phynia cúi đầu, sờ sờ chiếc vòng trên cổ mình, đột nhiên nói: “Albert thật là xảo quyệt đó…”
“Sao lại nói vậy?”
“Dùng mị lực quyến rũ trái tim người ta, khiến người ta không thể không đi theo Albert. Như vậy Albert có thể không tốn một xu nào mà có được một pháp sư mạnh mẽ rồi…”
“Này này, đêm đó rõ ràng là em chủ động tìm anh trước mà?”
“Hứm! Em không quan tâm!” Con gái làm nũng thì vốn dĩ không có lý lẽ: “Dù sao thì cũng là lỗi của Albert!”
Albert không khỏi bất đắc dĩ nói: “Được được~ là lỗi của anh, là anh vì muốn tiết kiệm tiền, đã hy sinh sắc đẹp để quyến rũ trái tim tiểu thư Phynia…”
“Thế mới đúng chứ!” ꉂ(˵˃ ᗜ ˂˵)
Phynia ngẩng mặt đắc ý, chiếc mũi nhỏ trắng nõn dưới ánh nắng mùa đông trông có vẻ trong suốt, tựa như bạch ngọc thượng hạng. Albert dùng tay véo nhẹ chiếc mũi tinh xảo này, thấy thiếu nữ há miệng thở như cá dưới sông, không khỏi nở một nụ cười mãn nguyện.
Buông tay ra, Albert lại hỏi: “Chiếc vòng này là em tự tháo ra, hay là để anh giúp em tháo?”
Phynia sờ sờ chiếc vòng, trên mặt đột nhiên lộ ra vẻ lưu luyến.
“Vẫn là anh giúp em tháo ra đi.”
Nàng trả lời.
Albert bèn đưa tay ra, tháo chiếc vòng bạc trắng trên cổ nàng xuống.
Chiếc vòng vốn đã sớm mất đi ma lực, vì vậy khi Albert tháo nó ra thì cũng không hề gặp chút khó khăn nào.
Phynia từ tay Albert lấy chiếc vòng đó, sau đó nàng lại từ không gian trữ vật, lấy ra vài viên đá quý và kim cương vụn — khi sử dụng một số ma pháp, pháp sư cần những thứ này làm vật trung gian, vì vậy trong không gian của Phynia cũng thường xuyên có sẵn những thứ này.
Nàng đã cải tạo chiếc vòng một chút, sau đó lại dùng ma pháp gắn những viên đá quý và kim cương vụn trong tay lên chiếc vòng, khiến nó trông giống một món trang sức hơn là vật gông cùm nô lệ.
Dưới ánh mắt nghi hoặc của Albert, Phynia lại trả chiếc vòng đó cho hắn.
“Đây là…”
“Hãy đeo nó cho em đi, Albert.”
“Đeo nó?”
Albert không khỏi nghi hoặc hỏi lại, hắn không hiểu tại sao Phynia lại muốn mình đeo chiếc vòng tượng trưng cho nô lệ này cho nàng, nàng không phải là người ghét nhất chế độ nô lệ sao?
Hắn nhìn thiếu nữ, lúc này thiếu nữ đã vén một bên mái tóc vàng dài, để lộ chiếc cổ thanh tú như thiên nga, tiện cho Albert đeo chiếc vòng cho nàng.
“Tại sao?”
Albert hỏi, nhận thấy vẻ mặt khó hiểu của hắn, Phynia mỉm cười nói.
“Bởi vì đối với em, chiếc vòng này không tượng trưng cho thân phận nô lệ, mà là khoảng thời gian một năm qua giữa em và Albert ở bên nhau. En muốn dùng nó để mãi ghi nhớ ngày chúng ta gặp nhau, đồng thời chứng minh cho thế gian biết: Em – Phynia, mãi mãi thuộc về Albert.”
Albert nghe xong mà lòng nóng ran, lập tức hiểu ý của Phynia. Thấy thiếu nữ sẵn lòng vì mình mà hi sinh tất cả như vậy, Albert hận không thể lập tức đè nàng xuống tại chỗ mà bản thưởng cho nàng.
Chỉ tiếc hắn còn có chính sự phải làm.
Thế là Albert nhẹ nhàng đeo chiếc vòng trở lại cổ thiếu nữ, rồi nắm lấy tay nàng, gật đầu mạnh mẽ.
“Anh – Albert, cũng mãi mãi thuộc về Phynia.”
Phynia nghe vậy cúi đầu cười, bước nhỏ về phía trước và tựa vào lòng Albert, để toàn thân cảm nhận được hơi ấm của người nàng yêu, rồi tận hưởng hạnh phúc nhỏ bé của khoảnh khắc này.
Mãi lâu sau, nàng mới ngẩng đầu lên nói: “Đến lúc rồi, anh đi trước đi, thượng lộ bình an, em ở đây đợi ngươi.”
“Ừm.”
Albert gật đầu, sau đó quay người rời đi, một mạch thẳng đến bên ngoài lâu đài lãnh chúa.
Một đội kỵ binh nhẹ gồm vài chục người đang chờ đợi ở đó, họ chính là đội hộ vệ cho chuyến đi này. Cùng với những kỵ binh này, còn có vài nhân viên văn phòng mang khí chất thư sinh. Họ cũng sẽ cùng Albert đi đàm phán với người man di, Albert chịu trách nhiệm về hướng đi lớn, còn họ thì chịu trách nhiệm về các chi tiết cụ thể của điều khoản.
Dù sao một bản hiệp ước dài hàng ngàn chữ, không phải là thứ mà Albert và Vương của người man di Kadus chỉ cần trò chuyện, động miệng một chút là có thể nói ra hết được. Để ngăn ngừa tranh chấp phát sinh sau này vì một số điều khoản, hiệp ước phải đảm bảo logic rõ ràng, không có sai sót.
Về việc đề nghị hòa đàm, hôm qua đã có sứ giả đến bên người man di thông báo, vì vậy hôm nay nhân sự bên người man di đã sớm chuẩn bị sẵn sàng.
Khi đến bên ngoài cổng thành, sứ giả của người man di đứng đợi bên bờ sông đối diện, vì cuộc đàm phán lần này tỉnh Frostbite là bên yếu thế, nên địa điểm đàm phán cũng chỉ có thể do bên người man di quyết định, sứ giả bên bờ sông đối diện chính là người chuyên đến để dẫn đường cho Albert đi đến nơi đàm phán.
Mất khoảng nửa giờ thì đoàn người cuối cùng cũng đến địa điểm đàm phán. Đó là một căn nhà gỗ được dựng tạm thời cho cuộc đàm phán này.
Bên ngoài căn nhà gỗ, một người đàn ông cao lớn đang ngồi trên ghế dài.
Người đàn ông có cơ bắp cuồn cuộn, vẻ mặt u ám, trên dái tai to lớn treo vô số vòng đồng, thấy Albert đến, hắn dùng ánh mắt đẫm máu săm soi hắn từ trên xuống dưới.
Albert nhận ra người này chính là Vương của người man di — Kadus.

