Dù có sự cố nho nhỏ với Lourens ở trên đường, Phynia và Albert vẫn tiếp tục lang thang khắp học viện.
Trong lúc tản bộ, Phynia không ngừng mua những món ăn vặt ở các gian hàng hai bên, cùng vô số món đồ ma pháp thật giả lẫn lộn khiến nàng vui vẻ không ngớt.
Sau gần một giờ, thấy thời gian cho trận đấu buổi chiều sắp đến gần, Albert liền đưa Phynia vẫn còn lưu luyến trở lại đấu trường. Đồng thời hắn cũng tiện tay mua thêm vài món ăn vặt, định mang về cho những người khác.
Trở lại khán đài cao của đấu trường, Phynia giơ gói giấy dầu đựng đồ ăn vặt trong tay lên, nói với đám đông đang tụ tập ở đó:
“Mọi người có muốn ăn chút gì không?”
Mọi người đều lắc đầu.
Họ cũng không phải kẻ ngốc, khi trọng tài tuyên bố nghỉ trưa thì chẳng rảnh hơi mà ở lại đây, tất cả đều đã đi ăn trưa cả rồi.
Bên cạnh Camilla là người bạn mới của nàng, Ophelia. Cô bé nhìn Phynia, rồi lại nhìn Albert đứng cạnh Phynia, không khỏi chớp mắt hỏi:
“Sư phụ, trưa nay người đi hẹn hò với Điện Hạ à?”
“Sao, sao có thể…!?”
Phynia lập tức đỏ bừng mặt vì lời nói của Camilla.
“Hừm? Không thể à?” Ella cười ranh mãnh: “Thế thì hai người bỏ mặc chúng ta, tự mình đi chơi là sao?”
“Cái, cái này…” Phynia hoảng hốt nhìn quanh, rồi không chút do dự đổ vấy trách nhiệm cho Albert: “Là Điện Hạ bắt em đi!”
Ella cũng thuận thế nhìn sang: “Em nghĩ sao? Tiểu Albert?”
“Em chỉ có thể nói là cô ấy tự đi theo.” Albert nhún vai, liếc nhìn Phynia nói: “Có đúng không?”
“Ư…!”
Phynia nhíu mày hồi tưởng một chút, rồi lập tức rên khẽ một tiếng rồi cúi đầu xuống.
Quả thật là như vậy, lúc đó khi trọng tài tuyên bố nghỉ ngơi, Albert lập tức quay người chuẩn bị rời đi, sau đó nàng cũng vô thức đi theo.
Thấy hai người tương tác như vậy, Liliana cũng cười nói: “Phynia dù mất trí nhớ cũng có mối quan hệ tốt với Điện Hạ thật nha.”
“Ư…” ( ˶>˶˶<˶)
Gò má Phynia lại ửng hồng thêm vài phần.
“Thôi được rồi, mọi người đừng trêu Phynia nữa.” Siglisse đến bên Phynia, thở dài nói. Siglisse nhận lấy gói giấy dầu đựng đồ ăn vặt từ tay Phynia rồi vỗ vai nàng nói: “Thôi nào, bình tĩnh một chút đi, lát nữa trận đấu buổi chiều sẽ bắt đầu rồi, cô đừng có mà mặt đỏ bừng đi lên sàn đấu đấy.”
“À? Ừm!”
Phynia vội vàng gật đầu, rồi vỗ vỗ má để bản thân bình tĩnh lại.
Nàng không muốn lát nữa lại lên đài với vẻ mặt chết vì nhục như này đâu.
Siglisse lại lén lút liếc nhìn Albert, rồi lặng lẽ cúi đầu, trở về bên cạnh anh trai Sizanel.
Sau sự kiện hang động ngầm, Siglisse nhận ra rằng dù Albert vẫn chiếm một vị trí rất quan trọng trong lòng nàng, nhưng cảm giác rung động ban đầu gần như đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại tình cảm huynh muội cùng nhau lớn lên thuần túy.
Có lẽ mình ngày xưa đã thực sự coi anh Albert như hiệp sĩ trong truyện cổ tích rồi…
Siglisse không khỏi thở dài một tiếng.
Và không lâu sau khi mọi người tụ tập, đại sư Valentine cũng cùng Clown đi tới. Hai ông lão ngoài sáu mươi tuổi đều chống pháp trượng bằng tay trái, tay phải cầm một xiên thịt nướng, hoàn toàn không có chút phong thái nào của một đại pháp sư Truyền Kỳ.
Ăn xong xiên thịt nướng, đại sư Valentine lấy từ không gian trữ vật ra một chiếc khăn tay mà lau vết dầu mỡ trên miệng, rồi ngẩng đầu nhìn Phynia nói:
“Con vừa rồi đi đâu vậy? Đi cũng nhanh quá đấy. Trước khi trận đấu buổi chiều bắt đầu, ta vẫn nên nói cho ngươi biết những tuyển thủ cần chú ý trên sàn đấu lát nữa.”
“Vâng, sư phụ.”
Phynia vội vàng gật đầu.
Sau hai ngày chuẩn bị, nàng cũng biết ưu điểm và nhược điểm của mình là gì.
Về ưu điểm, nàng có thực lực cấp bảy và tốc độ thi triển phép thuật cực nhanh, về nhược điểm, kinh nghiệm chiến đấu của nàng còn thiếu nghiêm trọng, hơn nữa nàng cũng không hiểu rõ các tuyển thủ khác trong học viện.
Hiện tại đại sư Valentine đã sẵn lòng nói cho nàng những thông tin này, giúp nàng bù đắp phần khuyết điểm đó, vậy thì Phynia đương nhiên là vui mừng khôn xiết.
Thế là hai người dựa vào lan can, đại sư Valentine thì nói, còn Phynia thì chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng lại hỏi về những chỗ không hiểu.
Rất nhanh đại sư Valentine đã giới thiệu tất cả các tuyển thủ một lượt. Nhưng sau khi nghe xong, Phynia lại không khỏi nhíu mày đầy nghi hoặc.
Nàng phát hiện ra một điều, đó là mười sáu tuyển thủ này đều là học trò của một vị giáo sư Truyền Kỳ nào đó trong học viện.
Không có ngoại lệ.
“Sư… sư phụ?”
“Sao vậy, Phynia?”
Giọng Phynia có chút do dự, nàng ngẩng đầu nhìn sư phụ mình nói: “Trong số những tuyển thủ tiếp theo, có mấy người là thường dân?”
Ở bên nhau lâu như vậy, đại sư Valentine đương nhiên đã sớm biết tính cách của học trò này.
Ông cười ha ha hai tiếng rồi hỏi Phynia:
“Con nghĩ điều này có chút không công bằng với những đứa trẻ thường dân đúng không?”
“Dạ…”
Phynia có chút do dự gật đầu.
Theo nàng thấy, những người có thể kết nối với một Truyền Kỳ như đại sư Valentine thì phần lớn là con cái nhà quý tộc, bởi vì con cái nhà thường dân vừa không có quan hệ để quen biết những cường giả Truyền Kỳ này, lại không có tài nguyên để nhanh chóng nâng cao thực lực, nếu không có một sư phụ tốt chỉ dạy, đặt ở học viện này phần lớn chỉ có thể chìm nghỉm trong đám đông.
Mà những học sinh thường dân này lại phải trải qua ngàn vạn khó khăn, cộng thêm chút may mắn, cuối cùng mới có thể vào được Đế Quốc Học Viện.
Dù sao, muốn vào Học Viện Tổng Hợp Đế Quốc, yêu cầu đối với thường dân cao hơn quý tộc rất nhiều, bởi bản thân Lothiris đã có ý hạn chế thường dân đạt được sức mạnh siêu phàm.
Đại sư Valentine cười nói:
“Yên tâm đi, chúng ta thu nhận học trò không hề nhìn mặt mũi quý tộc. Thực ra, trong mười sáu người của cuộc thi học viện lần này, bao gồm cả con, một nửa đều là người thường.”
“Vậy thì tốt rồi…”
Nghe thấy vậy, lông mày của Phynia cũng giãn ra.
Chỉ cần những cường giả Truyền Kỳ này không vì các lý do thế tục mà thiên vị, thì học sinh thường dân rất dễ dàng nổi bật. Dù sao xuất phát điểm của thường dân đã khó hơn quý tộc rất nhiều, những người có thể đi đến đây, không ai là không có tài năng và tính cách cực kỳ tốt.
Nhưng… nếu một ngày nào đó nảy sinh sự thiên vị thì sao?
Trong lòng Phynia lại lo lắng.
Không thể cứ mong đợi tất cả cường giả Truyền Kỳ trong quá khứ và tương lai đều có thể như đại sư Valentine, đối mặt với quyền thế quý tộc mà không hề thiên vị?
Và chưa kịp để Phynia hoàn hồn khỏi nỗi lo lắng này, đại sư Valentine bên cạnh nàng đột nhiên biến mất, rồi ngay lập tức xuất hiện ở giữa sàn đấu, nơi mọi người đều có thể nhìn thấy.
Thấy vị pháp sư mạnh nhất Đế Quốc xuất hiện, tất cả mọi người trên khán đài đều reo hò. Dưới tiếng reo hò đó, Phynia cũng chỉ có thể hoàn hồn mà chuyển ánh mắt trở lại sàn đấu.
Đại sư Valentine nhẹ nhàng ấn tay phải, lập tức toàn bộ đấu trường dưới hành động của ông chỉ còn lại những tiếng thở dốc căng thẳng. Ánh mắt ông chậm rãi lướt qua toàn trường đấu, cuối cùng dừng lại trên người Phynia ở khán đài cao, trong mắt lộ ra một ánh nhìn dịu dàng.
Sau khi nhìn Phynia một cái, ông lại chuyển sự chú ý trở lại khán giả, giọng nói già nua mà trầm thấp vang lên bên tai mọi người.
“Mười sáu tuyển thủ vào sân.”
Phynia lập tức quay người, chuẩn bị rời khán đài đi vào sàn đấu. Nhưng đúng lúc này, trên bầu trời bỗng xuất hiện một bóng đen như mũi tên, mang theo tiếng xé gió sắc bén vọt lên từ khán đài, rồi nặng nề rơi xuống sàn đấu.
“Bùm!”
Tiếng hạ cánh nặng nề vang lên, một nam tử cường tráng cao hai mét bước vào sàn đấu, mặt đất dưới lực đó cũng như rung lên một chút. Chỉ có khán giả không hề kinh ngạc trước cảnh tượng này, mà còn reo hò ầm ĩ hơn. m
Mỗi năm của cuộc thi học viện, mười sáu tuyển thủ mạnh nhất đều sẽ như vậy, với nhiều tư thế nổi bật khác nhau để vào sân. Đây vừa là một cách khoe khoang thực lực bản thân, vừa là để hâm nóng không khí trận đấu theo yêu cầu của học viện.
Dù sao trận đấu cần có khán giả, nếu vì quá nhàm chán mà năm sau không ai đến xem, thì chẳng phải sẽ rất xấu hổ sao?
Vì vậy hiệu ứng chương trình nhất định phải được tính đến.
Phynia không biết điều này. Chỉ là khi nàng thấy lại có vài tuyển thủ khác dùng những cách khác nhau để vào sàn đấu, nàng liền mơ hồ nhận ra rằng, nếu nàng cứ thế từng bước đi lên, chắc chắn sẽ mất mặt trước đông đảo khán giả như vậy.
Và khi Ophelia ở không xa cũng mang theo ngọn lửa, bay lượn trên không trung như sao băng từ từ tiến vào sàn đấu, dự cảm này trong lòng thiếu nữ càng trở nên mạnh mẽ hơn.
Suy nghĩ một chút, Phynia cũng quyết định đi lên sàn đấu với một tư thế khác biệt như vậy. Nàng khẽ động tâm, rồi cả người liền dịch chuyển tức thời đến sàn đấu—dù sao nàng cũng không phải thiếu nữ tinh nghịch trước khi mất trí nhớ, tính cách hướng nội, định sẵn nàng nhiều nhất cũng chỉ có thể làm được đến mức này.
Nếu thực sự để nàng lên sân một cách khoa trương dưới sự chú ý của nhiều người như vậy, nàng có lẽ sẽ xấu hổ mà chui xuống đất.
Tuy nhiên, mọi chuyện thường không diễn ra theo những gì người ta mong đợi, khi Phynia thi triển chiêu dịch chuyển không gian này, những người tinh ý có mặt đều nhận ra rằng thiếu nữ này là học trò của đại sư Valentine.
Mười sáu tuyển thủ nhanh chóng đều có mặt trên sàn đấu. Trong thời gian này, những cuộc thảo luận về Phynia cũng dần lan truyền trên khán đài. Mỹ thiếu nữ, bán tinh linh, học trò của đại sư Valentine, người tình của Tứ Hoàng Tử Điện Hạ… mỗi điểm đều đáng để mọi người bàn tán, dần dần càng lúc càng nhiều ánh mắt đổ dồn về phía Phynia, và gò má của Phynia cũng ngày càng đỏ ửng dưới những cái nhìn đó.
“Khụ!”
Vào thời khắc then chốt vẫn là đại sư Valentine giúp Phynia giải vây. Dưới tác dụng của ma pháp, tiếng ho nhẹ nhàng vang lên bên tai mỗi người trong toàn trường, lập tức những tiếng thì thầm bắt đầu giảm dần, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía đại sư Valentine, tràn đầy sự kính sợ.
Dù sao chỉ cần là người của Lothiris, ít nhiều đều đã nghe qua cuộc đời của đại sư Valentine, và câu chuyện ông hai mươi năm trước: xông pha vào hoàng cung của Đế Quốc Người Thằn Lằn, chặt đầu Hoàng Đế bọn họ để ép ngừng chiến, đây câu chuyện anh hùng mà mỗi người dân của Lothiris đều sẽ được nghe khi còn nhỏ.
“Vì số người đã đầy đủ, vậy thì đại hội cũng có thể bắt đầu rồi.” Đại sư Valentine mỉm cười nhạt nhẽm nói: “Quy tắc vẫn như trước, bốc thăm chọn đối thủ.”
Vừa dứt lời, ông nhẹ nhàng vẫy tay phải một cái. Từ trong không gian trữ vật, một bệ đá cao nửa người liền rơi xuống trước mắt mọi người. Trên bệ đá là một ống gỗ, trong ống chứa hơn chục cái thẻ tre.
“Trong ống có mười sáu thẻ tre, trên đó có ghi số thứ tự, đến lúc đó số một và số hai sẽ thi đấu, sau đó cứ thế mà suy ra.”
Quy tắc vô cùng đơn giản, đại sư Valentine nói sơ qua liền lùi lại hai bước, nhường không gian cho các tuyển thủ.
“Được rồi, bắt đầu bốc thăm!”
Nghe thấy vậy, từng tuyển thủ liền đến trước bệ đá rút thẻ tre, Phynia đương nhiên cũng nằm trong số đó.

