Ngày hôm sau—
Phynia đã thức giấc từ rất sớm.
Nàng xuống lầu, thấy Annie đang cầm chổi quét dọn trong sân, rồi cất lời với nàng ấy.
“Tôi cũng đến giúp một tay nhé.”
“Ê? Tiền bối?” Nghe thấy tiếng nói từ phía sau, Annie ngạc nhiên quay đầu lại: “Hôm nay ngài dậy sớm thế?”
“Ưm… Sớm ư?”
Phynia nghi hoặc nhìn lên bầu trời, chỉ thấy mặt trời đã ló dạng một nửa, hiện tại chắc là khoảng sáu bảy giờ sáng.
“Đúng vậy, sớm lắm đó.” Annie mỉm cười nói: “ Bình thường ngài phải hơn tám giờ mới thức dậy cơ mà.”
“……”
Phynia lại một lần nữa im lặng.
Sao bản thân mình trước khi mất trí ức lại lười biếng đến vậy!?
Lắc lắc đầu, Phynia nói với Annie.
“Đó là tôi trước khi mất trí nhớ, còn tôi của bây giờ vẫn quen dậy sớm hơn… Tôi cũng đến giúp một tay nhé.”
Vừa dứt lời, Phynia cũng cầm lấy một cây kéo từ bên cạnh, bắt đầu cắt tỉa những bụi hoa ven bãi cỏ.
Annie thấy cảnh này không khỏi bật cười: “Nếu bà Martha mà thấy cảnh này thì tôi cá là bà ấy sẽ vui đến ngất xỉu mất.”
Phynia bất lực nói: “Đừng trêu chọc tôi nữa có được không? Annie thân mến của tôi?”
“Được được~ Phynia tiền bối thân mến của tôi.”
Annie nín cười vội vàng gật đầu, thiếu nữ bán tinh linh thấy vậy cũng chỉ bất lực khẽ lắc đầu.
Thế nhưng trong lòng nàng lại nảy sinh một chút tò mò về bà Martha kia.
Tính cách vô cùng nghiêm khắc, đồng thời cũng rất dịu dàng? Trong lòng Phynia nhớ lại những lời Annie từng nói, đồng thời theo miêu tả của Annie, nàng đã phác họa dung mạo bà Martha trong tâm trí, nhưng lại luôn không thể nắm bắt được cái thần thái ấy.
Phynia đột nhiên cảm thấy một chút thất bại, nhưng rất nhanh cảm xúc này đã tan biến không còn dấu vết, thay vào đó nàng dồn hết tinh thần vào công việc dọn dẹp.
Sân vườn trong trang viên rất rộng, đồng thời còn phải cắt tỉa bãi cỏ, quét dọn rác, tỉa cây cối… Ngay cả khi Phynia và Annie cùng làm việc, dù mất hơn hai giờ đồng hồ cũng chỉ giải quyết được phần lớn. Nếu để Annie làm một mình thì có lẽ cả buổi sáng cũng không thể hoàn thành.
Và ngay khi mặt trời từ từ lên cao khoảng một nửa, từ xa đột nhiên vang lên một hồi chuông—tiếng chuông này đến từ Giáo Hội trong thành, nhắc nhở mọi người thời gian đã trôi qua thêm một giờ.
Không phải ai trên thế giới này cũng đủ tiền mua đồng hồ, ngay cả ở thành St. Mill thì phần lớn cư dân cũng cần dựa vào tiếng chuông của Giáo Hội để biết thời gian.
“Đã chín giờ rồi sao?”
Annie đặt cây kéo lớn trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn vị trí mặt trời.
Phynia cũng thư thái vươn vai: “Ừm…! Không ngờ đã làm gần ba tiếng rồi.”
“Chín giờ rồi, Điện Hạ chắc cũng sắp thức dậy rồi nhỉ, tiền bối mau đến chỗ Điện Hạ đi.”
Annie nhìn Phynia nói.
“Ê? Tại sao?”
Nghe Annie nói vậy, Phynia có chút nghi hoặc nghiêng đầu hỏi.
“Bởi vì ngài là hầu gái riêng của Điện Hạ mà.”
“Hầu gái riêng?”
“Ừm, chính là hầu gái lo việc ăn ở sinh hoạt hàng ngày của Điện Hạ đó.”
“Ế…?” Phynia trợn tròn mắt kinh ngạc: “Sinh hoạt hàng ngày? Điện Hạ? Tôi nhớ Điện Hạ đã trưởng thành từ lâu rồi mà? Chẳng lẽ ngay cả quần áo cũng không biết mặc sao?”
“Điện Hạ đương nhiên sẽ tự mặc quần áo, nếu không khi thì tiền bối ngài trước khi mất trí nhớ không chịu làm việc, Điện Hạ sẽ thức dậy bằng cách nào?” Annie nở nụ cười tinh quái, với vẻ mặt không có ý tốt nhìn chằm chằm Phynia nói:
“Dù Điện Hạ sẽ tự mặc quần áo, nhưng điều đó không có nghĩa là tiền bối ngài không cần phải hầu hạ. Tiền bối là hầu gái riêng của Điện Hạ mà, trong nội dung công việc đã ghi rõ hạng mục này rồi.”
Phynia suy đi nghĩ lại, cuối cùng chỉ đành khổ não gật đầu.
“Thôi được rồi…”
Chẳng lẽ lại thật sự định ăn không ngồi rồi sao?
Nàng vốn định đoạn tuyệt với cái tôi lười biếng trước đây, giờ nếu vào ngày đầu tiên làm việc đã bỏ dở công việc chính, vậy thì chẳng khác gì trước khi mất trí nhớ cả!
Nghĩ đến đây ánh mắt Phynia chợt kiên định.
“Tôi biết rồi.”
Nàng gật đầu với Annie, rồi bỏ lại công việc ở đây, quay người đi vào lâu đài.
Rất nhanh Phynia đã đến bên ngoài phòng ngủ của Albert.
“……”
Sau khi lại đứng ở cửa phân vân một lúc, Phynia cuối cùng vẫn mở cửa bước vào.
Thế nhưng đúng lúc nàng đến bên giường Albert, lại có một chuyện khác khiến nàng phải băn khoăn.
Nên… gọi Điện Hạ dậy bằng cách nào đây?
Phynia nhíu mày suy nghĩ.
Trực tiếp vén chăn lên? Điều này có vẻ hơi bất lịch sự thì phải?
Hơn nữa nhỡ đâu Điện Hạ ngủ không mặc quần áo thì sao?
Vậy thì dùng tay lay nhẹ?
Có phải quá thân mật không?
Tiếp xúc cơ thể khi người ta đang ngủ… có vẻ không phù hợp lắm thì phải?
Vậy thì gọi lớn tiếng?
Nhưng nếu gọi không dậy thì sao?
Phynia cứ thế đứng bên giường Albert, im lặng không nói một lời, trong đầu không ngừng phân vân.
Albert, người vốn đã ở trong trạng thái ngủ nông suốt đêm vì hương thơm cơ thể của thiếu nữ để lại, khi mở mắt ra nhìn thấy cảnh này chợt cảm thấy cạn lời.
“Cô định dùng ánh mắt để gọi ta dậy sao?”
“Điện, Điện Hạ!?”
Thấy Albert đột nhiên mở mắt nhìn mình, Phynia liền hoảng hốt nhảy dựng lên, hai tay múa loạn xạ không biết đặt vào đâu. Albert thấy vậy bất lực cười cười, lên tiếng an ủi.
“Được rồi được rồi, bình tĩnh lại, cô đến đây làm gì?”
Nghe Albert nói, Phynia quả nhiên thả lỏng hơn nhiều. Nàng nhíu mày, có chút băn khoăn trả lời Albert.
“Ưm… Hầu hạ Điện Hạ ngài thức dậy.”
“Ừm? Hầu hạ ta thức dậy?” Lần này đến lượt Albert kinh ngạc: “Sao đột nhiên lại muốn làm việc này?”
“Vì, vì tôi là hầu gái riêng của ngài mà…”
“Rồi sao nữa?”
“Hầu gái riêng chẳng phải phải phục vụ chủ nhân sinh hoạt hàng ngày sao?”
“Điều này thì đúng thật.” Albert gật đầu nói, rồi lại có chút nghi hoặc nhìn Phynia: “Trước tiên không nói đến việc cô nghe ai khuyên mà đến đây, chỉ là người khuyên cô đến đây, hẳn đã nói với cô rằng trước khi mất trí nhớ, cô không hề làm việc này phải không?”
“Ừm, cô ấy có nói như thế.” Phynia gật đầu: “Thế nhưng... tôi vẫn không thể chấp nhận sự lười biếng trước khi mất trí nhớ, tôi của bây giờ tạm thời vẫn là người sẵn lòng làm tốt công việc của mình.”
“Ồ? Là vậy sao?”
Albert nhướng mày, ánh mắt tỏa ra vẻ thích thú.
Hắn bước xuống giường, giơ hai tay ra trước mặt Phynia nói: “Nếu thế thì đành nhờ cô vậy. Quần áo đều ở trong tủ, cô chọn cho ta một bộ đi.”
“Ồ…”
Phynia ngượng ngùng gật đầu, đến trước tủ quần áo chọn một bộ, rồi lại quay về chỗ Albert và thay đồ cho hắn.
Nhìn thiếu nữ ân cần thay quần áo cho mình, Albert không khỏi nhớ lại chuyện Phynia lần đầu tiên làm hầu gái.
Lúc đó nàng cũng thay quần áo cho hắn như vậy.
Chỉ là vẻ mặt không tình nguyện mà thôi.
Vừa nghĩ đến tình cảnh lúc đó, Albert không khỏi bật cười. Tiếng cười của hắn, đương nhiên cũng khiến Phynia nhìn với ánh mắt nghi hoặc.
Thiếu nữ lúc này đang chỉnh sửa ống quần cho Albert, vì thế phải quỳ ngồi trên đất, khi nhìn Albert, nàng cũng ngẩng đầu nhìn từ dưới lên.
Tư thế tinh tế này, cộng thêm ánh mắt trong sáng vô ngần như suối nguồn của Phynia, lập tức khiến Albert trong đầu hiện lên những tư thế không hay, vội vàng lúng túng quay ánh mắt sang một bên.
“Điện Hạ, ngài tại sao lại nhìn chằm chằm vào tường vậy?”
“Không có gì, không liên quan đến cô!”
“Ồ, vậy sao…” Thấy Albert kiên quyết từ chối trả lời, Phynia trong lòng không khỏi có chút thất vọng, nhưng rất nhanh, nỗi thất vọng này đã biến mất, thiếu nữ lại chuyển sang tiếp tục hỏi:
“Vậy thì, vừa rồi ngài tại sao lại đột nhiên bật cười vậy?”
Lần này Albert thì trả lời, hắn tiếp tục nhìn vào bức tường nói: “Đó là bởi vì ta nhớ lại cảnh lần đầu tiên cô thay quần áo cho ta.”
“Thật sao?”
Ánh mắt Phynia lộ vẻ tò mò.
Sau khi chỉnh sửa ống quần xong, nàng lại nhẹ nhàng vỗ vỗ những nếp nhăn trên quần Albert, vuốt phẳng chúng cho đến khi mọi thứ ổn thỏa mới đứng dậy: “Điện Hạ có thể kể cho tôi nghe về cảnh tượng lúc đó được không?”
“Đương nhiên có thể.”
Albert gật đầu nói.
Ngay sau đó, hai người vừa đi xuống tầng một, vừa trò chuyện về chuyện thiếu nữ lần đầu tiên làm hầu gái.
Phynia nghe xong mà trợn tròn mắt kinh ngạc.
“Lúc đó tôi lại bất lịch sự với Điện Hạ đến vậy sao?”
“Không phải lúc đó.” Albert đưa ngón tay ra chỉnh lại: “Cô trước khi mất trí nhớ vẫn luôn khá tùy tiện với ta.”
“Ưm…” ( ˶>˶˶<˶)
Nghe Albert nói, thiếu nữ cũng chợt nhớ lại tính cách tồi tệ của mình trước khi mất trí nhớ. Nàng vô thức khẽ nức nở, đồng thời má cũng ửng hồng, luống cuống cúi người xin lỗi Albert.
“Xin, xin lỗi! Lúc đó tôi thật sự quá tùy tiện, Điện Hạ!”
“Không sao.” Albert thờ ơ lắc đầu, trên mặt cũng mang một nụ cười nhẹ: “Thậm chí có thể nói cái tính cách tùy tiện đó cũng khá tốt.”
“Ể?”
Nghe Albert nói vậy, Phynia không khỏi cảm thấy kỳ lạ mà chớp chớp mắt.
Cứ cảm thấy… giọng điệu hình như có gì đó không đúng thì phải? Khoan đã, tại sao Điện Hạ lại có vẻ mặt hoài niệm vậy chứ!?
Chẳng lẽ ngài ấy thích bị mình mắng sao!?
Nghĩ đến đây, vẻ mặt thiếu nữ chợt trở nên rối rắm.
Hai người cứ thế mỗi người một tâm sự bước đi, không lâu sau đã đến tầng một. Trong phòng ăn, mọi người đều đã có mặt đông đủ, hơn nữa còn xuất hiện một nhân vật mà Phynia chưa từng gặp.
“Ừm, đây là đã tỉnh rồi sao?”
Người đàn ông tóc bạc lên tiếng hỏi.
Nghe lời của lão ông lão, Phynia nhất thời có chút nghi hoặc, Albert thấy vậy vội vàng tiến lên một bước chủ động nói.
“Tỉnh rồi, nhưng lại mất hết toàn bộ ký ức sau khi được ta mua về, ít nhất phải nửa năm mới có thể phục hồi.”
Vừa dứt lời, hắn lại nói với Phynia.
“Vị này là đại sư Valentine, là sư phụ ma pháp của cô.”
“Ê?”
Nghe nói ông lão trước mắt chính là sư phụ ma pháp của mình, Phynia lập tức phản ứng lại, vội vàng cúi mình hành lễ với đại sư Valentine.
“Chào, chào buổi sáng, sư phụ!”
“Chào buổi sáng, Phynia.” đại sư Valentine mỉm cười với thiếu nữ rồi lại có chút cảm thán: “Nửa năm sao…”
Thời gian này, nói dài thì không dài, nhưng nói ngắn cũng không ngắn.
Dẫu sao Phynia cũng chỉ mất hơn nửa năm đã từ người thường trở thành pháp sư cấp bảy.
Và một lượng lớn tích lũy trong thời gian dài như vậy bỗng chốc biến mất, chưa nói đến những thứ khác, trong phương diện tu luyện ma pháp, ảnh hưởng chắc chắn là không nhỏ. Dù sao mất trí nhớ có nghĩa là Phynia phải học lại toàn bộ kiến thức ma pháp đã học trước đây, điều này sẽ làm chậm đáng kể tiến độ đột phá của nàng.
Thế nhưng sau khi cảm thán xong, đại sư Valentine rất nhanh đã trở lại bình thường, dù sao hậu quả này cũng không quá nghiêm trọng.
Ông chuyển sang nói về chính sự của chuyến đi lần này.
“À phải rồi Phynia, con còn có thể sử dụng ma pháp của mình không?”

