Nguy rồi! Đại họa ập đến rồi!
Nhìn thấy Mind Flayer từng bước tiến về phía mình, trái tim Phynia không khỏi rung lên hồi chuông cảnh báo.
Chẳng lẽ sẽ bị ăn mất não thật sao?
Vừa nghĩ đến khả năng mình sẽ rơi vào kết cục của nhân vật chính trong “Plants vs. Zombies”, Phynia liền ra sức giãy giụa.
Trước đây chết đi còn có thể liều mình biến thành vong linh, nhưng giờ nếu não bị ăn mất, khi biến thành vong linh mà không còn ý thức thì sao?
Chẳng lẽ phải làm một tên xương khô 996 không có nhân quyền?
Nàng không chịu đâu!
Phynia dốc hết sức bình sinh giãy giụa, đồng thời ánh mắt lia nhanh về phía những người khác trên chiến trường.
Bởi vì trận chiến càng lúc càng kịch liệt, nên tiếng động trên chiến trường vô cùng hỗn tạp. Dù nàng có muốn la hét để thu hút sự chú ý của người khác, thì họ cũng chưa chắc đã nghe thấy, mà còn có thể chọc giận con Mind Flayer trước mặt này.
Phải biết rằng ngay cả Jean, người gần nàng nhất, lúc này cũng cách xa hàng chục mét, và vẫn đang chiến đấu với quái vật để bảo vệ Liliana.
Cho dù hắn có cố gắng chạy đến cũng vô ích. Trong thời gian hắn đến thì con Mind Flayer này đã đủ sức giết nàng mười lần rồi!
Nói cách khác, nàng phải tự cứu lấy mình sao? Phynia thầm nghĩ.
Nàng giờ chỉ hối hận khi vừa xuyên không đã không chọn con đường đấu khí, nếu không thì đã sớm vọt lên đập nát đầu chó của tên này rồi!
Phynia lại nhìn xuống đôi tay mình – con Mind Flayer này sau khi bị nàng chơi xỏ một vố, sự cảnh giác cũng tăng lên nhiều. Khi dùng xúc tu trói buộc nàng, nó đã trói chặt toàn thân, đôi tay càng là trọng điểm của trọng điểm, bị trói đến mức không thể nhúc nhích.
Hai tay không cử động được có nghĩa là không thể thi triển ma pháp. Dù Phynia có thể thi triển ma pháp nhanh đến mấy, cũng cần hai tay cử động để chỉ hướng. Chuyện một ý niệm thay đổi thế giới gì đó thuộc về quyền năng của Truyền Kỳ. Nếu có thì Phynia đã sớm dùng nó xé xác con Mind Flayer trước mặt này ra thành từng mảnh rồi. Bị xúc tu trói buộc gì đó, đối với một kẻ xuyên không như nàng mà nói, quả là một sự sỉ nhục!
Ta đâu phải ma pháp thiếu… Ơ? Hình như ta chính là ma pháp thiếu nữ thì phải?
Phynia ngẩn người.
Tuy nhiên, sự lạc đề này chỉ kéo dài trong chốc lát. Trong phần lớn thời gian Mind Flayer tiến về phía nàng, Phynia vẫn đang tìm cách thoát thân.
Và khi Mind Flayer đến trước mặt nàng, Phynia cuối cùng cũng nghĩ ra một cách hữu ích.
Phynia chớp chớp mắt, dùng vẻ mặt đáng yêu cố gắng giao tiếp với Mind Flayer:
“Mind… Mind Flayer tiên sinh?”
“Xì xì, có chuyện gì sao, thức ăn?”
Mind Flayer không khách khí hỏi.
“Cũng có một chút.” Phynia gật đầu: “Đó là ngài Mind Flayer hiện tại đang trộn lẫn với đám ma tộc, vong linh gì đó, là hợp tác tạm thời hay là hợp đồng dài hạn? Là một mình ngài đến nhậm chức, hay là cả tộc quần cùng gia nhập?”
Mind Flayer khinh thường cười một tiếng: “Tại sao ta phải trả lời?”
“Thôi nào, tôi sắp chết đến nơi rồi, ngài không thể nói một chút sao Mind Flayer tiên sinh? Đây là câu hỏi cuối cùng của đời ta rồi.”
“Không thể.”
Mind Flayer không chút do dự từ chối.
Trong mắt hắn, thức ăn chính là thức ăn, không có chút tư cách nào để mặc cả.
Thậm chí còn muốn hỏi hắn vấn đề?
Về phía Phynia, thấy giả đáng thương không thành, liền nhanh chóng thay đổi góc nhìn khác để nói.
“Nhưng mà… nếu vấn đề này không thể giải đáp, thì ta sẽ ra đi với vô vàn tiếc nuối và không cam lòng.
Theo nghiên cứu gần đây của loài người, nếu thức ăn trước khi bị giết chết mà tâm trạng cực kỳ tiêu cực, thì chất lượng thịt cũng sẽ suy giảm đáng kể.
Điều này là do cảm xúc tiêu cực sẽ khiến cơ thể tiết ra một lượng lớn chất không tốt cho sức khỏe. Tôi nghĩ với kinh nghiệm của ngài thì ngài cũng biết rằng những người có cảm xúc cực kỳ tiêu cực thường không sống thọ. Và nếu thức ăn trước khi chết mà có cảm xúc tiêu cực, thì khi nó chết đi, một lượng lớn chất không tốt sẽ tích tụ trong thức ăn, sau đó truyền từ thức ăn sang cơ thể người ăn nó.
Không nghi ngờ gì nữa, nếu nghi vấn này của ta không được giải quyết trước khi chết, thì một lượng lớn chất không lành mạnh sẽ tồn tại trong não ta.
Mind Flayer tiên sinh, ngài cũng không muốn cái não mà ngài ăn lại cực kỳ không lành mạnh đâu nhỉ?”
Phynia khẽ mỉm cười.
Mind Flayer sau khi nghe xong lời này, một vài xúc tu nhỏ trên mặt bắt đầu điên cuồng vẫy động, có vẻ như đang không ngừng suy nghĩ. Thấy lời nói này có hiệu quả, Phynia liền thừa thắng xông lên:
“Đúng rồi, còn nữa. Dù là cảm xúc tiêu cực hay suy nghĩ quá mức, đều sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến khả năng làm việc của não bộ một người.
Từ thực tế, chúng ta có thể thấy rằng những người lạc quan, vui vẻ thường làm việc chăm chỉ hơn những người u ám, buồn rầu. Và một bộ não lạc quan, vui vẻ, không nghi ngờ gì cũng bổ dưỡng hơn một bộ não u ám, buồn rầu.
Điểm dinh dưỡng này tuy đối với bộ não bình thường là không đáng kể, nhưng tôi lại không phải người bình thường. Tôi là một thiên tài ma pháp, bộ não của thiên tài thường bổ dưỡng hơn.
Nếu nói một bộ não một trăm điểm, vì u ám, buồn rầu là mất một điểm, thì bộ não vạn điểm của tôi, một khi cảm xúc không tốt thì tổn thất sẽ lên đến vài trăm điểm.
Mind Flayer tiên sinh, với tư cách là một thiên tài ma pháp, nội tâm ta rất kiêu hãnh.
Ngay cả khi là thức ăn, tôi cũng muốn làm một thức ăn vạn điểm, chứ không phải chín nghìn chín trăm điểm.
Tôi muốn cung cấp cho ngài dịch vụ tốt nhất. Vậy nên Mind Flayer tiên sinh, ngài có thể cho ta biết câu trả lời không?”
Phynia “khổ sở cầu xin” nói.
Những xúc tu trên mặt Mind Flayer vẫy động càng điên cuồng hơn. Chẳng mấy chốc, Mind Flayer dường như đã nghĩ thông điều gì đó, liền hỏi Phynia:
“Dù là loài người hay tinh linh, ghi chép về trận chiến một ngàn năm trước cũng không ít đâu nhỉ? Ngươi cần phải băn khoăn đến mức đích thân đến hỏi ta sao?”
“Đúng vậy.” Phynia khẽ mỉm cười: “Dù là loài người hay tinh linh, tuy tài liệu bề ngoài có vẻ phong phú, nhưng chi tiết lại cực kỳ thiếu sót. Họ chỉ ghi chép về câu chuyện của ma tộc, ác ma, vong linh, và tinh linh hắc ám, nhưng đối với các chủng tộc khác lại không đề cập quá nhiều.”
“Vậy tại sao ngươi lại có vấn đề về phương diện này?”
“Bởi vì đây là đề tài tốt nghiệp của ta!” Phynia vội vàng nói: “Tôi tuy là một pháp sư cấp bảy, nhưng đó chỉ vì ta là một thiên tài. Thực tế tôi vẫn chưa tốt nghiệp, quanh năm bị đề tài này hành hạ.
Mind Flayer tiên sinh, ngài với tư cách là một Mind Flayer vinh quang vĩ đại, chắc chắn biết tộc nhân của ngài khó tìm đến mức nào trong thế giới loài người. Cũng vì thế tôi ở học viện quanh năm không thể tốt nghiệp, vấn đề này cũng dần trở thành tâm ma giày vò nội tâm tôi.”
“Chế độ ngu xuẩn…”
Mind Flayer lắc đầu, rồi khinh miệt cười một tiếng.
Hắn nhìn Phynia và hỏi.
“Nói cho ta biết, thức ăn, rốt cuộc ngươi muốn biết điều gì?”
Phynia không chút do dự trả lời.
“Một ngàn năm trước, chủng tộc của ngài rốt cuộc có tham gia chiến tranh về phía Liên Minh Hắc Ám không?”
“Xì xì~ Chiến tranh? Chắc là có nhỉ?” Mind Flayer cử động xúc tu trả lời: “Mind Flayer chúng ta vẫn luôn có quan hệ hợp tác với tinh linh hắc ám, hơn nữa cũng có nhiều truyền thuyết về thời đó, chắc là có… Vậy thì, thức ăn, giờ ngươi có thể chết yên lòng rồi chứ?”
“Ồ, đương nhiên rồi.”
Phynia bề ngoài gật đầu điềm tĩnh, nhưng nội tâm thực ra đã là một trận cuồng hỉ.
Thật sự có!
Ai ai cũng biết, trong hầu hết các tiểu thuyết kỳ ảo, sức mạnh thần thánh đều có tác dụng khắc chế sinh vật hắc ám.
Và đại lục Yieta cũng không ngoại lệ. Trong trận chiến một ngàn năm trước, Chư Thần để giúp các chủng tộc lớn chống lại sự xâm lược của chủng tộc hắc ám, họ đã tập hợp lại và ký kết một khế ước với bản thân thế giới. Theo nội dung khế ước, Thần Linh sẽ thêm một lời nguyền vào thần lực của mình. Và lời nguyền này tự nhiên có tác dụng khắc chế chủng tộc hắc ám.
Khi chủng tộc hắc ám chạm vào thần lực, sức mạnh của lời nguyền sẽ liên tục gây ra sát thương tương tự như bị thiêu đốt lên cơ thể kẻ đó, cho đến khi chủng tộc hắc ám thực sự chết, hoặc ngừng chạm vào thần lực mới dừng lại.
Còn về cách xác định chủng tộc hắc ám, phương pháp cũng rất đơn giản.
Chỉ cần một chủng tộc nào đó một ngàn năm trước đã tham gia chiến tranh về phía Liên Minh Hắc Ám, thì chủng tộc đó chính là chủng tộc hắc ám.
Phynia vừa nãy hỏi Mind Flayer vấn đề này chính là vì điều này.
Nàng trên tay còn có thần lực của Thoth chưa dùng đâu!
Mặc dù vì hai tay bị trói buộc nên cũng không thể sử dụng thần thuật, nhưng trực tiếp giải phóng thần lực như giải phóng đấu khí, biến mình thành một bóng đèn lớn đối với Phynia mà nói vẫn có thể làm được. Vấn đề duy nhất là Mind Flayer rốt cuộc có phải chủng tộc hắc ám hay không.
Vấn đề này Phynia thực sự không biết, bởi vì nàng thứ nhất không phải học giả về lĩnh vực này, thứ hai không phải mạo hiểm giả thường xuyên đến thế giới ngầm, thứ ba, Mind Flayer cũng không phải là một tộc quần phổ biến, Phynia mà biết mới là điều bất thường.
Nếu đến lúc đó Mind Flayer không phải chủng tộc hắc ám, Phynia giải phóng thần lực lại cuối cùng lại chữa trị cho tên này thì thật là xấu hổ.
Giờ đây, khi đã xác định được thân phận của đối phương, Phynia không chút do dự, toàn bộ thần màu xanh lam trong cơ thể thuộc về Thoth, Thần Tri Thức, lập tức được giải phóng, thiêu đốt những xúc tu của Mind Flayer đang trói buộc trên cơ thể nàng.
“Tạm biệt nhé, Mind Flayer tiên sinh.”
Phynia khẽ mỉm cười. (˵•̀ ᴗ -˵) ✧
“Xì xèo xèo…!”
“Kéttttt!!!”
Cùng với tiếng mực nướng xì xèo là tiếng kêu thảm thiết của Mind Flayer. Ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng ở đầu mũi, Phynia bỗng cảm thấy bụng hơi đói, bắt đầu muốn ăn hải sản. Chẳng qua bây giờ không phải lúc để nghĩ đến chuyện ăn uống, vì vậy Phynia lại tập trung sự chú ý vào Mind Flayer.
Ngọn lửa thần lực sau khi chạm vào xúc tu của Mind Flayer nhanh chóng lan khắp toàn thân hắn. Trong chốc lát, Mind Flayer liền như những người Saiyan đã biến thành Super Saiyan Blue, toàn thân bốc lên ngọn lửa màu xanh lam.
Đáng tiếc rằng ngọn lửa này không thể mang lại cho hắn sự gia tăng sức chiến đấu như Saiyan, mà chỉ có thể không ngừng cướp đoạt sinh lực của hắn.
Sau khi Phynia vừa rồi liên tục bắn ma pháp cầu, cộng thêm đợt thần lực thiêu đốt cận mặt này, con Mind Flayer trước mắt này rất có thể là không sống nổi rồi.
Dù sao hắn cũng không phải orc da dày thịt béo, có thể chịu đựng hàng chục đòn tấn công mà không hề hấn gì. Hắn chỉ là một pháp sư, nếu bị áp sát thì chỉ có nước chết, chỉ khi đối mặt với Phynia yếu ớt hơn thì hắn mới thể hiện được sức mạnh như một chiến thần.
Trong ngọn lửa thần lực không ngừng thiêu đốt, khí tức của Mind Flayer dần dần suy yếu.
Hắn biết mình không sống nổi nữa, nhưng khi hắn ngẩng đầu lên nhìn Phynia trước mặt, một cảm giác nhục nhã vì bị lừa dối không ngừng trào ra từ trong lòng.
Chỉ là thức ăn… chỉ là một thức ăn!!!
Ánh mắt hắn dần trở nên hung tợn, oán hận đã ban cho hắn sức mạnh, khiến hắn chạy đến trước mặt Phynia, đặt hai tay lên hai bên đầu nàng –
“Chết đi!”
Sức mạnh tinh thần cường đại từ hai tay hắn phóng ra, trực tiếp rót vào đầu Phynia. Mind Flayer vốn là một pháp sư tâm linh giỏi điều khiển tinh thần lực, trước khi chết tung ra đòn toàn lực như vậy, mức độ tổn thương mà Phynia phải chịu khó có thể tưởng tượng được.
“Á á á!!!”
Tiếng kêu thảm thiết từ miệng Phynia phát ra, cùng với đó là ngọn lửa thần lực càng mãnh liệt hơn.
Giãy giụa trong tuyệt vọng phải không?
Xem ai chết trước!
Phynia trợn tròn mắt nhìn Mind Flayer, trong lòng thầm nghĩ.
Về phía bên kia, Siglisse và những người khác sau khi nghe thấy tiếng động, các đòn tấn công trong tay đều vô thức ngừng lại. Họ vội vàng nhìn về phía Phynia, khi phát hiện Phynia đang liều mạng đổi mạng với một Mind Flayer, liền lập tức bất chấp tất cả mà lao đến vị trí của nàng.
Albert và Mitchell cũng nghe thấy tiếng động, nhưng vì đang chiến đấu với Marilith, nên không thể di chuyển dễ dàng.
“Kétttttt!!!”
Mind Flayer là kẻ đầu tiên bị ngọn lửa thần lực thiêu thành tro bụi, trận chiến sinh tử này cuối cùng kết thúc với chiến thắng thuộc về Phynia.
Và sau khi mất đi sự trói buộc của xúc tu, đôi chân của Phynia lại chạm đất. Chẳng qua vì bị thương quá nặng, nàng thậm chí không thể đứng vững, chỉ có thể loạng choạng quỳ xuống đất.
Trong lúc ý thức mơ hồ, Phynia nhìn thấy quân đoàn chủng tộc hắc ám không ngừng lao tới.
Không, không được…
Nàng lắc đầu, cố gắng giữ mình tỉnh táo.
Nếu không có nàng, vậy thì, vậy thì… sẽ có nguy hiểm.
Phải… phải tiêu diệt quân đoàn trước mắt, hoặc để những người mạnh hơn đến hỗ trợ…
Nàng chậm rãi di chuyển tầm nhìn, nhìn về phía Mitchell và Albert đang giao chiến với Marilith ở đằng xa.
Những người mạnh mẽ…
Phynia lại lắc đầu, cảm thấy ý thức càng thêm mơ hồ.
Nếu tiêu diệt con xà ma đó, thì hai người kia có thể đến hỗ trợ rồi nhỉ…?
Tiêu diệt… tiêu diệt…
Phynia mơ hồ nhớ ra, hình như mình còn một kỹ năng dự định dùng vào thời điểm then chốt thì phải?
Tuy không biết bây giờ có phải thời điểm then chốt hay không, nhưng mình dường như sắp ngất đi rồi, không dùng thì cũng lãng phí thôi nhỉ…?
Phynia nghĩ, rồi loạng choạng đứng dậy, giơ tay phải lên.
Thương… Thương… Xét Của Thoth…
Ngay cả sức để nói cũng không còn, chỉ có thể miễn cưỡng niệm thầm trong lòng.
Dần dần, một ngọn giáo được tạo thành từ tia sét xanh tím xuất hiện trong tay Phynia. Khi cảm thấy tụ đủ thần lực, nàng liền dùng sức ném ngọn giáo này về phía con xà ma.
Cùng với hành động này, Phynia cũng hoàn toàn cạn kiệt sức lực, ngã vật xuống đất.
Mọi người… cố lên nhé…
Mang theo lời chúc phúc ấy, Phynia chậm rãi nhắm mắt lại, chìm vào hôn mê.
…
…
“Rầm!”
Con Lục Tí Xà Ma vốn dồn hết sự chú ý vào Albert và Mitchell, không hề phòng bị về đòn tất công bất ngờ ấp tói.
Cùng với một tiếng nổ long trời lở đất, cơ thể xà ma phát ra một vụ nổ dữ dội, ngay cả Albert và Mitchell cũng bị chấn động bởi đòn tấn công mạnh mẽ như vậy, ngã vật xuống đất không thể đứng dậy. Tiếng nổ lớn này thậm chí còn làm chấn động toàn bộ chiến trường, tất cả mọi người đều vô thức dừng lại động tác của mình.
“Đồ chuột nhắt!”
Khói bụi tan đi, Lục Tí Xà Ma vẫn đứng vững, nhưng trạng thái rõ ràng không tốt lắm. Gương mặt diễm lệ của nàng đã biến dạng hoàn toàn, cơ bắp trên má không ngừng co giật. Nửa thân phải của nàng đã biến mất hoàn toàn, từ vai phải trở xuống, cùng với ba cánh tay bên phải đều đã biến mất không dấu vết dưới đòn tấn công. Cả người nàng vì thế mà run rẩy, không biết là vì đau đớn, hay vì sự phẫn nộ không thể kìm nén.
Vết thương như vậy, nếu là người bình thường thì chắc chắn đã chết không thể chết hơ. Ngay cả khi là ác ma bậc cao, tuy vẫn có thể cử động được đôi chút, nhưng chắc chắn là trọng thương không thể lành, còn sống hay chết thì phải xem có được cứu chữa kịp thời hay không.
Suy nghĩ kỹ lại, con Lục Tí Xà Ma này chắc là không còn cơ hội sống sót. Bởi vì trong khi nàng bị trọng thương, Albert và Mitchell chỉ bị một vài vết thương nhẹ do chiến đấu, và những vết trầy xước là do vừa ngã mà thôi…
“Ta sẽ giết các ngươi! Cắn đứt cổ họng các ngươi! Xé nát da các ngươi! Ta sẽ uống máu các ngươi! Ăn thịt các ngươi!”
Marilith điên cuồng gầm thét, loạng choạng bò về phía Albert và Mitchell.
Lục Tí Xà Ma đã hoàn toàn đánh mất lý trí trong cơn phẫn nộ,.
Albert và Mitchell đứng dậy rồi nhìn nhau, nhưng cuối cùng vẫn nhẹ nhàng tích lực chém một kiếm, kết thúc lời nguyền độc địa từ miệng xà ma.
Và sau khi giải quyết kẻ địch lớn nhất trước mắt, một nghi vấn khác lại xuất hiện trong lòng Albert. Đòn tấn công vừa rồi… hình như là của Phynia?
Tiếng kêu thảm thiết quen thuộc kia đột nhiên hiện lên trong đầu Albert, khiến tim hắn thắt lại.
Tại sao Phynia lại đột nhiên phóng ra đòn tấn công về phía này!?
Albert vừa quay đầu tìm kiếm bóng dáng Phynia, vừa bất an suy nghĩ. Dù sao vừa nãy hắn và Mitchell vẫn còn xa mới đến lúc nguy hiểm, hoàn toàn không cần Phynia đến hỗ trợ, nhiệm vụ quan trọng nhất của nàng lúc này đáng lẽ là dọn dẹp đám lính tạp chủng hắc ám mới phải, trừ khi nàng…
Lòng Albert chùng xuống. Sau một hồi tìm kiếm, hắn cuối cùng cũng phát hiện Phynia đang nằm trên đất, cùng với cặp anh em Sizanel Siglisse đang đứng cạnh bảo vệ nàng.
“Phynia!!!”
Albert kinh hoàng lo lắng hét lên. Nhìn thấy bóng dáng đổ gục trên đất, hắn cảm thấy trái tim mình như bị một bàn tay bóp chặt, lập tức ngừng đập trong chốc lát.
Cất vũ khí, hắn vội vàng chạy về phía Phynia. Mitchell thấy vậy cũng theo sau hắn. Những binh lính chủng tộc hắc ám xung quanh đều bị xác chết thảm hại của Lục Tí Xà Ma dọa sợ, cộng thêm vẻ mặt như muốn ăn tươi nuốt sống của Albert lúc này liền hoảng loạn chạy dạt sang hai bên, tự động mở đường cho Albert. Nhưng dù vậy, vẫn có hơn chục tên lính tạp bị Albert giận dữ tiện tay tiêu diệt để trút giận.
Ba bước thành hai, Albert nhanh chóng đến bên cạnh Phynia, còn Mitchell cũng kịp thời đến nơi, cầm vũ khí dọn dẹp những con quái vật không ngừng vây quanh, giúp Sizanel và Siglisse giảm bớt rất nhiều áp lực.
“Phynia! Phynia!”
Albert ôm Phynia vào lòng, căng thẳng gọi tên nàng, nhưng lại không nhận được bất kỳ phản hồi nào. Ngay lúc này, sau khi tiêu diệt những con quái vật đang quấy nhiễu, Jean cũng đưa Liliana đến bên cạnh Albert, quỳ nửa gối xuống đất.
“Xin lỗi Điện Hạ, tôi đã không bảo vệ tốt tiểu thư Phynia.”
Sau khi xin lỗi, Jean lập tức thuật lại cảnh tượng mình đã thấy cho Albert.
“Không liên quan đến ngươi.” Nghe Jean nói xong, dù Albert trong lòng vô cùng tức giận nhưng vẫn giữ được lý trí: “Dù sao ngươi phải bảo vệ Liliana, nếu bắt ngươi bảo vệ thêm Phynia nữa thì quá khó cho ngươi rồi.”
“Xin lỗi, vì tôi mà Phynia mới…”
Nghe lời giải thích của Albert, Liliana cúi đầu áy náy.
Albert thấy vậy chỉ bất lực thở dài nói.
“Lúc đó là ta ngầm đồng ý cho cô đi cùng chúng ta, tính ra thì ta mới là kẻ chủ mưu khiến Phynia hôn mê.”
“Mấy người đừng tranh cãi nữa! Albert và tên sát thủ tên Jean mau lại đây hỗ trợ, Liliana ở lại chăm sóc Phynia! Chuyện gì đợi sau khi trận chiến kết thúc rồi nói!”
Sizanel khó chịu quay đầu lại, hét lớn với ba người.
Hắn tuy không có ác cảm gì với Phynia, nhưng dù sao Phynia cũng là tình địch của em gái mình. Sizanel tuy không ác cảm nhưng cũng không thể nói là thích, vì vậy đối với việc Phynia hôn mê vẫn khá bình tĩnh.
Lúc này hắn cũng không kịp lựa lời, thấy ba người kia đang tranh cãi trách nhiệm của mình, trong lòng hắn vô cùng bực bội.
Đã đến lúc nào rồi, không thể phân rõ chủ thứ, đợi tiêu diệt hết đám quái vật trước mắt rồi hãy nói những chuyện này sao?
Nghe lời của Sizanel, Albert hít sâu một hơi, cố gắng trấn tĩnh bản thân.
Dù sao lời Sizanel nói quả thật có lý.
Chuyện gì thì đợi sau khi trận chiến kết thúc rồi nói.
“Chúng ta đi chiến đấu thôi.”
Hắn đứng dậy, nói với Jean. Jean gật đầu rồi cả hai cầm vũ khí, tiếp tục xông pha vào chiến trường.
Mọi người tuy mất đi chủ lực là Phynia, nhưng sau khi Phynia tiêu diệt Lục Tí Xà Ma, lại có thêm hai tân binh cấp tám là Albert và Mitchell. Vì vậy tốc độ tiêu diệt quái vật không những không chậm lại vì sự rút lui của Phynia, mà còn nhanh hơn rất nhiều.
Sau một lúc chiến đấu, Albert đã phát hiện ra điều này, đồng thời nhanh chóng nhận ra ý nghĩa của ngọn thương sét mà Phynia đã tung ra trước đó.
Vừa nghĩ đến việc Phynia vào khoảnh khắc cuối cùng trước khi hôn mê vẫn còn nghĩ đến người khác, Albert trong lòng vừa chua xót, vừa cảm thấy vô cùng tức giận.
Giết chết các ngươi!
Albert hét lớn trong lòng, đồng thời vung kiếm chém chết một con quỷ cấp thấp.
Trong bữa tiệc Frostbite, hắn còn hứa với Thoth Miện Hạ sẽ bảo vệ tốt Phynia mà!
Hắn chưa bao giờ cảm thấy tức giận như bây giờ, ngay cả kiếp trước khi rút lui dưới thành St. Mill cũng không tức giận đến thế.
Những con quái vật trong hang động dưới sự tấn công hợp lực của mọi người không ngừng giảm đi, và khi chỉ còn khoảng một nửa, một giọng nói đột nhiên vang lên từ kim tự tháp ở đằng xa.
“Dừng lại…”
Sau khi giọng nói này vang lên, tất cả quái vật đều vội vàng ngừng tấn công, và lùi lại khoảng hai mét, bao vây nhóm người theo hình bán nguyệt.
Albert và những người khác tuy không hiểu rõ, nhưng vẫn cảnh giác đề phòng. Ngay lúc này, đội quân trước mặt họ chậm rãi tách ra, và từ đó bước ra một ma tộc thuần huyết với mái tóc bạc và đôi mắt tím.
Cấu trúc xã hội của ma tộc được phân chia theo mức độ thuần khiết của huyết thống. Những người có tóc bạc và mắt tím tiêu chuẩn là ma tộc thuần huyết, đứng ở đỉnh cao của xã hội ma tộc.
Ngoài đặc điểm này, những người có các đặc điểm khác là ma tộc bình thường, đóng vai trò trụ cột trong xã hội ma tộc.
Cuối cùng, những loài như người sói, huyết tộc được gọi chung là ma vật, tuy họ cũng là một thành viên của ma tộc, nhưng tính độc lập cực kỳ cao, tương tự như các lãnh chúa biên cảnh ở Thần Thánh Quốc Lothiris.
Ma tộc thuần huyết trước mắt này có vẻ ngoài vô cùng tuấn mỹ, và nhìn từ khí thế trên người, rõ ràng là một cường giả Truyền Kỳ mà mọi người không thể đánh bại!
Albert mím môi, hỏi ma tộc này.
“Ngươi là ai? Vừa nãy câu ‘dừng lại’ là ngươi nói sao?”
“Tên ta là Uriel.” Ma tộc đó mỉm cười tự giới thiệu: “Câu ‘dừng lại’ vừa nãy, đúng là ta nói.”
“Ngươi muốn làm gì?”
“Đàm phán.”
Uriel phun ra một từ để trả lời.
Albert nghe xong khinh thường cười một tiếng: “Ha ha, tại sao ta phải đàm phán với ngươi chứ?”
“Nếu không đàm phán, ngươi và những đồng bạn bên cạnh ngươi khó thoát khỏi cái chết.”
Uriel với nụ cười điềm nhiên trên mặt nhìn Siglisse và những người khác nói, lời lẽ đe dọa cực kỳ rõ ràng.
Nhưng Albert lại hoàn toàn không để tâm.
“Nếu ngươi thật sự muốn giết tất cả chúng ta thì đã sớm ra tay rồi, cần gì phải trì hoãn đến bây giờ? Nói đi, ngươi bây giờ đang sợ hãi điều gì, tại sao đột nhiên lại nghĩ đến chuyện đàm phán?”
“Bởi vì thực lực của các ngươi đã được chứng minh.” Uriel nheo mắt, nhìn không gian gương trên đỉnh đầu mọi người: “Nếu tiếp tục liều mạng, ngươi và những đồng bạn xung quanh ngươi đều sẽ chết, mà kế hoạch hàng trăm năm của ma tộc chúng ta cũng sẽ bị hủy hoại trong chốc lát, đây là kết cục mà cả hai phe đều thua, ta không mong muốn như vậy.”
Albert tinh ý nhận ra ánh mắt của Uriel.
Không gian gương sao…
Hắn khẽ ngẩng đầu, nhìn một cái. Nếu hắn đã nói như vậy, đại sư Valentine đã giành được ưu thế trong không gian gương rồi sao?
Thật không thể tin được.
Albert lắc lắc đầu. Kiếp trước hắn tuy biết đại sư Valentine mạnh, nhưng lại không ngờ rằng ông ta lại mạnh đến mức độ này.
Dù sao kiếp trước trước khi Chư Thần giáng thế, Phù Thủy Tai Ương chính là đỉnh cao trong số các cường giả, hơn nữa là loại không thể lay chuyển, như một vầng trăng tròn đối mặt với quần tinh.
Sau khi Thần Thánh Quốc Lothiris tan rã thành cục diện đã định, bao gồm cả đại sư Valentine, mười cường giả hàng đầu trong thế giới loài người đã tiến hành vây quét Phù Thủy Tai Ương, nhưng cuối cùng lại hoàn toàn thất bại, tất cả mọi người cộng lại cũng không thể đánh bại Phù Thủy Tai Ương.
Ánh sáng của đại sư Valentine sau này vì thế mà quả thật có vẻ hơi lu mờ.
Trong lòng lắc đầu, Albert không nghĩ đến chuyện kiếp trước nữa, mà là cân nhắc lợi hại hiện tại.
Đúng như lời ma tộc tên Uriel trước mắt này nói, họ lúc này mà liều mạng, đối với cả hai bên đều không có lợi.
Nhóm người của họ chắc chắn sẽ chết, còn đám ma tộc đối diện, khi đối mặt với đại sư Valentine đang nổi giận, e rằng cũng chẳng được lợi lộc gì.
Tuy nhiên, trước khi đồng ý, Albert còn một chuyện muốn hỏi.
“Kế hoạch hàng trăm năm mà ngươi nói… là gì?”
Uriel không trả lời, mà lại nhìn không gian gương trên đỉnh đầu rồi bất lực nói: “Chuyện này có thể giải thích sau được không? Ngươi hãy để Valentine thả tất cả thuộc hạ của ta ra trước, bọn chúng lúc này không thể chịu đựng được lâu nữa đâu.”
“Được rồi, ta nên làm gì?”
“Chỉ cần hét lớn là được, không gian này chắc không thể ngăn cản âm thanh truyền đi.”
“Ta hiểu rồi.” Albert gật đầu, rồi hướng về không gian gương trên đỉnh đầu hét lớn: “Đại sư Valentine! Mau ra đi! Trận chiến tạm thời kết thúc rồi!”
Khoảng một phút sau, không gian gương trên đỉnh đầu đột ngột vỡ tan, đại sư Valentine, Ella, một con cự long màu xanh, một con Lục Tí Xà Ma mình đầy vết thương… không đúng, là Bát Tí Xà Ma, một con Viêm Ma Balor đã hoàn toàn mất đi sinh khí, cùng với tám Truyền Kỳ khác, và hơn mười ác ma cấp chín, tất cả đều trở về thế giới thực.
Và trong số tám Truyền Kỳ đó, cũng có hai người đã mất đi sinh khí, còn những ác ma cấp chín thì đã chết không thể chết hơn nữa.
Đại sư Valentine nhìn Uriel đối diện, nhún vai nói: “Vậy bây giờ là… đàm phán sao? Xin lỗi nhé, vừa nãy ra tay hơi nhanh một chút.”
“Không sao, trên chiến trường khó tránh khỏi thương vong.”
Uriel với vẻ mặt điềm nhiên cười nói.
Albert tuy có chút ngạc nhiên trước những xác chết chất đống trước mắt, nhưng điều khiến hắn kinh ngạc hơn nữa lại là tiếng gầm rú ầm ầm truyền đến từ dưới lòng đất.
Hắn quay đầu nhìn Ella.
“Chị Ella, chị đã thăng cấp Truyền Kỳ rồi sao!?”
“Ừm.” Ella cười cười gật đầu, rồi giơ tay lên, giải phóng đấu khí màu trắng thuần khiết: “Dưới sự chỉ dẫn của đại sư Valentine, ta đã đột phá rồi.”
“Thì ra là vậy, chúc mừng chị Ella.”
Albert nói từ tận đáy lòng, dù sao kiếp trước, thời điểm Ella đột phá còn chậm hơn bây giờ hai năm, mãi đến khi nội loạn trong Đế Quốc mới đột phá trong một tình thế tuyệt vọng.
Và sau khi chúc mừng Ella, Albert lại nhìn con cự long cao ba mươi mét phía sau mọi người.
Albert trong lòng không khỏi cảm thán một trận. Tuy sớm đã biết từ miệng Phynia rằng Yarronves rất có thể là cự long, nhưng khi tận mắt chứng kiến vẫn cảm thấy có chút chấn động.
Hắn nói với cự long.
“Chúc mừng ngươi nhé, Yarronves, đã thành công đột phá Truyền Kỳ.”
Cự long dùng giọng nói của con người mà cười: “Điều này còn phải cảm ơn sự giúp đỡ của đại sư Valentine.”
Và trong khi hai người đối thoại, Ella, Mitchell, Siglisse, Sizanel, Liliana, Jean và những người khác ở bên cạnh, trên mặt đều lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Ella nói: “Đây lại là Yarronves sao, tiểu Albert?”
“Chứ sao nữa?” Albert cười nhắc nhở một câu: “Chị xem ở đây đâu có Yarronves nào đâu?”
Mọi người nhìn quanh một vòng, quả nhiên không phát hiện bóng dáng của Yarronves.
“Được rồi, Yarronves, biến trở lại đi.”
Hắn nói với Yarronves. Và Yarronves cũng rất hợp tác gật đầu, cơ thể trong một luồng ánh sáng xanh nhạt từ từ thu nhỏ, biến trở lại thành thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, với mái tóc xanh dài đến eo mà mọi người quen thuộc.
“Ngài dường như không quá ngạc nhiên khi ta là cự long?”
Vừa biến trở lại, Yarronves có chút kỳ lạ hỏi, còn Albert thì cười đáp.
“Phynia từng nói với ta ngươi có thể là cự long, rồi ta ghi nhớ lại, tuy ta cũng không hiểu làm sao cô ấy lại biết được.”
“Thì ra là vậy.”
Yarronves gật đầu.
Và cùng lúc đó, khi nghe Albert nhắc đến tên Phynia, ánh mắt Ella cũng tò mò nhìn quanh một vòng.
“Ưm hứm~ Tiểu Nia đâu rồi… Tiểu Nia!?”
Rồi, nàng liền phát hiện Phynia đang hôn mê trong vòng tay Liliana.
Nghe tiếng Ella hoảng loạn kêu lên, đại sư Valentine và Yarronves cũng nghi ngờ nhìn sang. Khi thấy Ella vội vàng chạy đến bên Liliana mà ôm Phynia vào lòng, đại sư Valentine lập tức giận dữ nhíu mày, dùng giọng điệu bất an hỏi Albert.
“Chuyện này là sao…?”
Albert thấy vậy, chỉ có thể bất lực kể lại sự việc lúc đó cho đại sư Valentine.
Nghe xong, đại sư Valentine với giọng điệu không thiện cảm nhìn Uriel nói.
“Các ngươi đã làm học trò của ta bị thương, ta thấy… đàm phán gì đó cũng không cần thiết nữa rồi nhỉ?”
Uriel với vẻ mặt bất lực nói: “Trên chiến trường, sinh tử do mệnh, tiên sinh Valentine chẳng phải cũng đã giết chết ba Truyền Kỳ bên chúng ta sao?”
“Hừ, ta muốn giết các ngươi thì giết các ngươi, cần lý do gì sao?
Ta đã trở lại rồi, ngươi sẽ không thể dùng tính mạng của những người khác ở đây để uy hiếp nữa, ta muốn làm gì thì các ngươi cũng không thể phản kháng.
Sinh tử do mệnh? Ta nói cho các ngươi biết, học trò của ta dù chỉ xảy ra một chút bất trắc, các ngươi cũng phải chôn cùng con bé!”
Đại sư Valentine khinh thường nói hai tiếng.
Và Albert lúc này mới phát hiện, cùng với sự trở lại của Ella và những người khác với thực lực Truyền Kỳ, phe của họ dường như đã chiếm ưu thế tuyệt đối.
Dù sao đại sư Valentine vừa rồi đã chứng minh rằng ông có thể lấy một mình đấu mười, cộng thêm Ella và Yarronves hai người thì có thể ba đấu mười hai, còn phe đối diện sau một vòng tổn thất, cũng chỉ còn lại tám Truyền Kỳ.
Tuy nhiên, Uriel sau khi nghe lời đe dọa của đại sư Valentine thì lại không hề hoảng sợ.
Hắn không để ý đến đại sư Valentine, mà quay lại nhìn Albert.
“Nói đến… tiên sinh đây, ta vẫn chưa hỏi tên ngài, có thể cho biết một chút không?”
“Tên ta?” Albert nhướn mày, trả lời: “Ta tên Albert, Albert Hugh Caldwell.”
“Caldwell… Nói cách khác, ngài là hoàng tộc của Thần Thánh Quốc Lothiris?”
“Đúng vậy.”
Albert gật đầu.
Và sau khi nghe Albert khẳng định, Uriel đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, rồi trên mặt lộ ra một nụ cười rạng rỡ.
“Thì ra là vậy, vậy thì tốt quá… À, vừa nãy ngài hình như có hỏi ta kế hoạch hàng trăm năm của ma tộc là gì đúng không, Albert Điện Hạ?”
“Đúng vậy.”
“Vậy ta có thể rất chắc chắn nói cho ngài biết, kế hoạch của ma tộc chúng ta, chính là gây ra sự hỗn loạn ở Thần Thánh Quốc Lothiris, chia rẽ Liên Minh Thần Thánh, sau đó nhân cơ hội này đại cử binh tấn công về phía Bắc!”
“Tên khốn nhà ngươi!”
Nghe câu trả lời của Uriel thì Mitchell, một tín đồ của Thần Ánh Sáng, lập tức nổi giận, đồng thời rút kiếm ra.
Tuy nhiên, Albert lại đột nhiên vươn tay ra ngăn hắn lại.
“Khoan đã, Mitchell.”
“Điện Hạ…!?”
Mitchell với vẻ mặt nghi hoặc nhìn Albert, hắn không hiểu tại sao kế hoạch mà ma tộc nói ra muốn gây ra sự hỗn loạn ở Thần Thánh Quốc Lothiris, thì vị Tứ Hoàng Tử của Đế Quốc này lại tỏ vẻ hoàn toàn không để tâm.
Và những người khác tại chỗ cũng có vẻ mặt nghi hoặc tương tự, chỉ có điều kỳ lạ là Albert lại không giải thích cho mọi người.
Hắn nói với ma tộc tên Uriel: “Ngươi nói tiếp đi, ngươi muốn gây ra sự hỗn loạn ở Lothiris như thế nào?”
Thấy vẻ mặt Albert không hề thay đổi, Uriel cười càng vui vẻ hơn.
Hắn chỉ vào kim tự tháp phía sau nói.
“Đây là đại nghiệp mà ma tộc bọn ta đã bỏ ra một trăm năm để bí mật xây dựng. Như ngài thấy đó, nó đã gần như hoàn thành, và phía trên nó chính là Hoàng Cung của thành St. Mill.
Suốt mười mấy năm qua, công trình này vẫn luôn âm thầm phóng ra một loại lời nguyền gần như không thể phát hiện với hiệu lực cực kỳ chậm vào Hoàng Cung thành St. Mill. Còn mục tiêu của lời nguyền, chính là Hoàng Đế hiện tại của Thần Thánh Quốc Lothiris – Ursel.
Lời nguyền sẽ từ từ nuốt chửng sinh lực của một người. Vị Hoàng Đế kia chưa đến năm mươi tuổi đã trông như sắp chết, căn bản là vì lời nguyền này.”
Nghe lời giải thích của Uriel, tất cả mọi người trừ Albert và đại sư Valentine, đều lộ vẻ mặt không thể tin được.
Đại sư Valentine và Albert đều đã có suy đoán như vậy khi ở trong đường hầm bên ngoài hang động, lời nói của Uriel chỉ là xác nhận suy đoán đó.
“Các ngươi đã làm thế nào?” Đại sư Valentine hỏi: “Theo ta được biết, vật liệu của viên thủy tinh đen đó không thể tìm thấy ở đại lục Yieta được, chỉ có thể mở một cánh cổng địa ngục quy mô nhỏ mới có thể lấy được từ địa ngục.
Mà trong lãnh thổ của Thần Thánh Quốc Lothiris, cánh cổng địa ngục không thể mở ra, vậy các ngươi ma tộc làm sao có được những vật liệu này?”
Uriel cười cười đáp: “Đương nhiên là ở vùng đất cực nam, trên vùng đất thuộc về ma tộic chúng ta rồi, ở nơi đó, chúng ta dù có mở bao nhiêu cánh cổng địa ngục thì cũng không có ai quản.”
“Vậy các ngươi vận chuyển thứ này đến đây bằng cách nào? Theo ta được biết, tất cả các tuyến đường giao thương đối ngoại của các ngươi, đều bị tinh linh bậc cao phong tỏa rồi mà? Ngay cả khi có một số thương nhân liều mạng buôn lậu, cũng chỉ có thể vận chuyển một số vật tư vào lãnh thổ của các ngươi, không thể giúp các ngươi làm những chuyện mất mạng như thế này!”
“Cái này thì… lát nữa ngài tự nhiên sẽ biết thôi, chúng ta hãy nói về chuyện kim tự tháp trước.” Uriel cười cười, úp mở với đại sư Valentine, rồi nhìn Albert nói: “Vậy Albert Điện Hạ, về chuyện kim tự tháp, ngài còn điều gì muốn hỏi nữa không?”
“Đương nhiên.” Albert gật đầu: “Theo ta thấy, dùng mười mấy năm để giết chết một Hoàng Đế, hiệu suất này thực sự quá chậm, Thần Thánh Quốc Lothiris hoàn toàn không thể hỗn loạn trong tình huống như vậy, càng không thể gây ra sự sụp đổ của Thánh Minh, kim tự tháp này hẳn còn có chức năng khác nữa chứ?”
“Albert Điện Hạ quả nhiên trí tuệ hơn người.” Uriel khẽ cúi người, mỉm cười nịnh nọt một câu: “Hiện tại tòa kim tự tháp này chỉ đang khởi động mà thôi, đợi đến khi nó được điều chỉnh hoàn toàn về mọi mặt, nó sẽ giải phóng một loại lời nguyền khác – Lời Nguyền Hỗn Loạn.”
“Lời Nguyền Hỗn Loạn? Hiệu quả cụ thể là gì?”
“Nó sẽ khiến tư duy của vị Hoàng Đế tiếp theo của Thần Thánh Quốc Lothiris trở nên vô cùng hỗn loạn, cụ thể hơn, là sẽ thực hiện nhiều hành động bạo ngược vượt quá suy nghĩ của người thường, có lẽ sẽ trực tiếp tuyên chiến với một quốc gia nào đó cũng không chừng.”
Nói xong, Uriel nhún vai, như thể đang nói về một chuyện nhỏ nhặt.
Trên mặt Albert cũng một vẻ mặt không hề gợn sóng – nếu là thật thì rất nhiều chuyện xảy ra ở kiếp trước đã có thể giải thích được.
Tại sao phụ thân Ursel Hoàng Đế của mình lại qua đời sớm như vậy.
Tại sao sau khi huynh trưởng Ain lên ngôi thì tính tình lại liền thay đổi, tàn bạo như một kẻ điên.
Tại sao Lothiris cuối cùng lại tan rã, biến thành nhiều thế lực cát cứ.
Theo hắn được biết, kế hoạch của ma tộc kiếp trước, ban đầu quả thật đã thành công.
Thần Thánh Quốc Lothiris sụp đổ, các quốc gia chủng tộc khác như những con kền kền rỉa xác của Lothiris, hoàn toàn không ai để ý đến động tĩnh của Liên Minh Hắc Ám ở phương Nam.
Chỉ có điều là phần sau lại vì một người mà tuyên bố kết thúc.
Albert nhìn Phynia đang hôn mê bất tỉnh phía sau.
Phù Thủy Tai Ương, sau khi tiêu diệt tất cả dân thường và binh lính của thành St. Mill, đã biến nơi đó thành quốc gia tử vong của mình.
Rồi sao nữa?
Albert thương hại nhìn ma tộc tên Uriel này.
Từ biểu hiện vừa rồi của hắn có thể thấy, hắn hẳn đã chiếm một vị trí chủ đạo rất mạnh trong kế hoạch này.
Tuy nhiên hắn lại ở thành St. Mill.
Kiếp trước Phù Thủy Tai Ương đã trở thành chủ nhân của thành St. Mill.
Còn cần phải nghĩ câu trả lời sao?
Phần sau của kế hoạch này rất có thể kết thúc bằng việc người trước mắt này chết trong tay Phù Thủy Tai Ương.
Chưa kể điều này sẽ gây ra ảnh hưởng gì đến mối quan hệ giữa ma tộc và vong linh, một người phụ trách kế hoạch đã chết, vậy kế hoạch này lại nên được thực hiện như thế nào?
Chuyện người chết thì chính sách cũng chấm dứt, điều này lúc nào cũng không lỗi thời.
Trong ký ức của Albert, kiếp trước Liên Minh Hắc Ám quả thật đã phát động một thời gian tấn công về phía Bắc, nhưng cuộc tấn công này chỉ tiến hành được một nửa, sau khi chiếm được một số vùng đất của người lùn và người thằn lằn thì đột nhiên dừng lại một cách khó hiểu.
Uriel tự nhiên không biết kết cục của mình ở một thế giới khác. Dưới ánh mắt thương hại của Albert, hắn trước tiên nghi hoặc cử động cơ thể, rồi bình tĩnh lại và mỉm cười hỏi Albert.
“Vậy Albert Điện Hạ, về việc đình chiến giữa chúng ta, ngài nghĩ thế nào?”
“Đình chiến thì khoan đã.” Albert nghiêng đầu nói: “Thực ra có một điểm ta rất kỳ lạ, ngài Uriel, tại sao ngài luôn tỏ vẻ tự tin như vậy, cứ như ta nhất định sẽ đồng ý điều kiện của ngài? Phải biết rằng, ma tộc ở thế giới loài người là sự tồn tại bị kêu gọi đánh giết, đừng nói là hợp tác, như Mitchell vừa nãy, trực tiếp rút vũ khí ra chém ngài mới là điều người bình thường nên làm chứ?”
“Bởi vì Albert Điện Hạ không phải người bình thường rồi.” Uriel tự tin cười nói: “Ta có thể nhìn thấy ngài là một người có dã tâm.”
“Ồ? Nói thử xem?”
“Người không có dã tâm, tại sao lại tụ tập nhiều nhân tài như vậy bên cạnh chứ?” Uriel nhìn những người khác nói: “Pháp sư mạnh nhất thế giới loài người Valentine, cường giả Truyền Kỳ ngoài hai mươi tuổi, một cự long Truyền Kỳ, cặp anh em trông có khí chất phi phàm này, sát thủ có thể sử dụng bốn loại kỹ năng nghề nghiệp, người của Giáo Hội, và vị nữ pháp sư bán tinh linh đang hôn mê, có thể được đại sư Valentine nhận làm đồ đệ… Được nhiều người như vậy ủng hộ, ngài tự nhiên có chỗ không tầm thường.”
Nghe xong lời Uriel, trên mặt Albert lộ ra một nụ cười.
“Hợp tác vui vẻ, ngài Uriel.”
“Hợp tác vui vẻ, Albert Điện Hạ.”
Hai người đồng thanh nói, đồng thời vươn tay phải nắm chặt.
Trên mặt cả đoàn người, đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Albert thật sự đã đình chiến với một người có khả năng gây hại cho Thần Thánh Quốc Lothiris sao?
Không, không phải đình chiến!
Trong số mọi người, Siglisse là người đầu tiên phản ứng lại, đồng thời chất vấn cả Albert và Uriel.
“Anh Albert Hợp tác trong miệng các người là có ý nghĩa gì!?”
Chưa đợi Albert trả lời, Uriel đứng cạnh hắn liền khẽ mỉm cười nói.
“Nếu là đình chiến, thì đợi các ngươi ra ngoài hết vẫn có thể tố cáo với Hoàng Đế Lothiris, điều động thêm nhiều người đến vây quét.
Mà chúng ta tự nhiên không thể chống lại sức mạnh của Thần Thánh Quốc Lothiris, cần phải lập tức bỏ chạy, kế hoạch mà ma tộc đã chuẩn bị vô số năm chắc chắn cũng sẽ buộc phải chấm dứt.
Nhưng nếu là hợp tác, kết quả tự nhiên sẽ khác.
Hợp tác có nghĩa là Albert Điện Hạ sẽ không tố cáo sự tồn tại của chúng ta với vị Hoàng Đế Lothiris kia.
Phần thưởng của chúng ta là khiến Thần Thánh Quốc Lothiris trở nên hỗn loạn, để Albert Điện Hạ tiện thể thu được vô số lợi ích từ đó, thậm chí hỏi đỉnh ngôi báu kia cũng không phải là không thể.
À đúng rồi, đại sư Valentine, vừa nãy ngài có thắc mắc tại sao thuyền của ma tộc chúng ta có thể đến được Thần Thánh Quốc Lothiris đúng không?
Lý do rất đơn giản, chính là vì trong bách tộc có quá nhiều người như Albert Điện Hạ.
Thần Thánh Quốc Lothiris đã thịnh vượng một ngàn năm, nó đã ngự trị trên ngôi báu bá chủ hơn một ngàn năm rồi, đến nỗi tất cả các chủng tộc, tất cả các quốc gia, tất cả mọi người – đều đã chán ngấy cái bộ dạng ngàn năm không đổi này!
Họ muốn thay đổi, muốn tiêu diệt Lothiris, tự nhiên liền nhất trí hợp tác với ma tộc chúng ta!”
Đại sư Valentine nghe xong lời này liền lắc đầu một cách bất lực.
Còn Siglisse thì toàn thân run rẩy, cùng vẻ mặt không thể tin được nhìn Albert.
“Không, không phải như vậy, anh Albert, anh…”
Albert thấy vậy chỉ có thể bất lực mà thở dài.
“Xin lỗi, Siglisse, ta cần phải làm như vậy.”
“Anh cần gì?”
“Quyền lực.”
“Quyền lực? Quyền lực có nghĩa là anh có thể cấu kết với ma tộc, mưu hại phụ thân huynh trưởng của mình sao!?”
“Đúng vậy.”
Albert không chút do dự trả lời.
Siglisse nghe xong, chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, sau đó điên cuồng lắc đầu từ chối.
“Không, không phải như vậy! Không nên như vậy! Anh Albert của em không phải là người như vậy!”
Nói xong, nàng đột nhiên quay người, muốn trốn khỏi nơi này.
Tuy nhiên, ngay lúc này, một bóng người đột nhiên xuất hiện phía sau Siglisse, dùng thủ đao đánh Siglisse bất tỉnh rồi ôm nàng vào lòng.
“Tên khốn nhà ngươi, không thể nói uyển chuyển một chút sao?”
“Xin lỗi Sizanel, ta chỉ muốn phá vỡ ảo tưởng của Siglisse về ta mà thôi.”
Albert cười khổ.
“Đúng vậy, là phá vỡ, điều này cũng phá vỡ quá triệt để rồi, ai có thể ngờ rằng hoàng tử bạch mã mà mình hằng mơ ước từ nhỏ, lại là một kẻ âm mưu tàn độc như vậy chứ?” Sizanel nhìn Siglisse trong vòng tay mình, lắc lắc đầu rồi lại nhìn Albert nói: “À đúng rồi, ngươi thực sự cần quyền lực đến vậy sao, hay là đang nói dối Siglisse?”
“Là thật, một số chuyện chỉ có khi có quyền lực mới có thể làm được.”
“Ví dụ như?”
Albert nghiêng đầu, suy nghĩ một lát rồi nói: “Khiến thế giới trở nên tốt đẹp hơn… đại loại vậy?”
“Haha, lời này quả thật không phải phong cách của ngươi.”
“Bị ngươi nhìn ra rồi à.”
“Đây hẳn là lời của Phynia nhỉ?” Sizanel nhìn thiếu nữ trong vòng tay Liliana nói: “Cô ấy ảnh hưởng đến ngươi thật lớn… À đúng rồi, cô ấy cũng biết suy nghĩ của ngươi rồi sao?”
“Đúng thế.”
Sizanel không nhịn được lẩm bẩm: “Thua nhiều quá rồi, Siglisse quả nhiên nên sớm rút khỏi cuộc cạnh tranh này.”
Albert nhíu mày: “Ngươi đang nói gì vậy?”
Sizanel cười đáp: “Ta đang nói quả nhiên Siglisse không nên thích một kẻ như ngươi.”
“Tuy là sự thật, nhưng lời ngươi nói khiến ta khó chịu lắm đó.” Albert không vui nói: “Nói đi cũng phải nói lại, ngươi có suy nghĩ gì về quyết định này của ta không?”
“Ngươi muốn ta có suy nghĩ gì?” Sizanel thờ ơ nhún vai: “Bao nhiêu năm nay, chuyện cung biến, chính biến, binh biến đoạt quyền ở Thần Thánh Quốc Lothiris còn ít sao? Cách ngươi thuận nước đẩy thuyền này so sánh với lịch sử Thần Thánh Quốc Lothiris vẫn còn là tốt chán, ta không ngây thơ như Siglisse đâu.”
“Chẳng lẽ sẽ không cảm thấy ta là một người máu lạnh vô tình sao?”
“Nếu ngươi là một người máu lạnh vô tình, vậy sao ngươi lại đường đường chính chính đàm phán với ma tộc này trước mặt chúng ta? Chính vì ngươi có tình cảm với tất cả chúng ta, nên mới không nói lén chúng ta, phải không nào?”
Lời của Sizanel khiến Mitchell và những người khác tại chỗ đều hơi ngẩn người.
“Ngươi…”
Nghe lời Sizanel, Albert đột nhiên cảm thấy trong lòng có chút cảm động.
Và ngay lúc này, Ella đột nhiên nói.
“Bất kể em có làm gì, chị đây cũng sẽ ủng hộ em tiểu Albert.”
“Chị?”
Trong lúc Albert kinh ngạc, những người khác cũng lần lượt đưa ra lựa chọn của mình trong chuyện này.
Jean khoanh tay trước ngực với vẻ mặt lạnh lùng nói: “Tôi là một sát thủ thiên tài không có tình cảm, ai trả tiền thì tôi nghe người đó, tuyệt đối không phản bội.”
Mitchell bình tĩnh đẩy gọng kính: “Đoàn trưởng làm gì, thuộc hạ làm đó.”
Yarronves với vẻ mặt thờ ơ: “Ta là cự long, chuyện của loài người các ngươi không liên quan đến ta.”
Đại sư Valentine thở dài: “Bầu bí chung một giàn…”
Cuối cùng chỉ còn Liliana có chút do dự trả lời: “Nếu là Phynia… lựa chọn của cô ấy chắc sẽ không sai đâu nhỉ?”
Bất ngờ thay, tất cả mọi người đều đứng về phía Albert.
Chứng kiến cảnh tượng ấy, hai tay Uriel dang rộng, mặt ngẩng lên cao, tiếng cười châm biếm vang vọng khắp chiến trường:
“Ha ha ha! Ursel! Hoàng Đế Ursel! Hiền Hoàng trong miệng thế nhân… thật đáng thương biết bao! Cả một đời tận tụy vì dân chúng, vậy mà đến thời khắc then chốt lại chẳng có lấy một ai đứng ra bảo vệ ngươi! Ha ha ha! Ha ha ha!”

