Quyển I: Bão Ngầm Trỗi Dậy

Chương 226 - Phía trên

2025-09-09

3

Sau chừng nửa canh giờ nghỉ ngơi, Albert cuối cùng cũng thoát khỏi chốn bồng lai tiên cảnh của Phynia, còn những người khác cũng đã gần như điều chỉnh đến trạng thái tối ưu.

Thấy Albert rời khỏi đùi mình mình, Phynia cũng đứng dậy. Nàng xoa xoa bắp đùi hơi nhức mỏi vì bị Albert gối đầu quá lâu, rồi liếc nhìn Albert đang tràn đầy sức sống, không hề có vẻ gì là mệt mỏi, không khỏi hoài nghi hỏi.

“Nè… Albert, có phải anh đã sớm hồi phục rồi đúng không? Chỉ là cố tình chiếm tiện nghi của tôi nên mới gối đầu trên đùi tôi mãi như thế?”

“Làm sao có thể?” Albert với vẻ mặt chính trực, dùng đôi mắt vô cùng trong veo nhìn thẳng vào mắt Phynia nói: “Ở bên nhau lâu như vậy rồi, ít nhất cũng phải tin tưởng nhân phẩm của ta chứ. Cô xem ta có giống loại háo sắc vô liêm sỉ không?”

“Cái đó thì tôi không dám chắc.” Phynia trả lời không chút nể nang: “Thật ra, từ khi mới gặp mặt anh đã ép tôi mặc trang phục hầu gái, thì cái gọi là nhân phẩm của anh trong lòng tôi đã vô hạn tiệm cận con số không rồi.”

“…Cô lại nhìn ta như vậy?”

“Chứ còn gì nữa? Mới gặp mặt đã bắt người ta mặc trang phục hầu gái, không phải biến thái thì là gì?”

“( ⸝⸝´꒳`⸝⸝)”

Thấy vẻ mặt khinh thường của Phynia, Albert lúng túng gãi gãi má. Cùng lúc đó, nghe được cuộc đối thoại của hai người, Ella cũng với vẻ mặt hóng hớt chạy tới.

“Gì gì thế? Tiểu Albert, lúc trước em đã ép tiểu Nia làm gì cơ? Có thể nói cho ta biết không?”

Ngoài Ella trực tiếp chạy tới, Liliana và Siglisse ở gần đó cũng lén lút dựng tai lên nghe ngóng. Một người muốn biết chuyện bát quái của bạn mình trong quá khứ, một người muốn tìm hiểu sở thích ăn mặc của người anh kết nghĩa, dù sao thì cả hai đều muốn nắm bắt được những thông tin hữu ích từ miệng Albert.

“À cái này…”

Thấy cảnh này, Albert lắc đầu đầy bất đắc dĩ.

Đại chiến sắp tới nơi rồi, vậy mà các ngươi còn có tâm trạng quan tâm đến những chuyện vô vị này.

“Nói mau đi mà tiểu Albert, nói mau đi mà!”

Ella ôm cánh tay Albert lắc lư không ngừng. Dưới sự đeo bám dai dẳng của chị gái, Albert đành phải kể đại khái lại chuyện cũ kỹ… không, chuyện cũ từ tháng trước.

Tóm lại là hắn dùng khế ước ép Phynia mặc trang phục hầu gái thôi!

Có gì to tát đâu?

Nghe xong thì Ella liền kinh ngạc nhìn Phynia.

“Cái gì, việc tiểu Nia mặc trang phục hầu gái lại là bị ép buộc?”

Phynia nghe vậy liền trừng mắt: “Chứ còn gì nữa? Chị Ella sẽ không thật sự nghĩ có người thích mặc loại quần áo này chứ?”

“Nhưng trong tiểu thuyết…”

“Đừng có đem những thiết lập kỳ quái trong tiểu thuyết hiệp sĩ mà coi là thật chứ!”

Phynia càu nhàu, và ngay giây tiếp theo, Liliana cũng hỏi ngay.

“Nhưng mà Phynia, cô không phải là hầu gái của Albert Điện Hạ sao?”

Đối mặt với câu hỏi này, Phynia cười khẩy một tiếng.

“Hầu gái thì nhất định phải mặc trang phục hầu gái à? Đứa nào quy định? Hơn nữa, cô nghĩ tôi muốn làm hầu gái sao? Việc tôi làm hầu gái cũng là bị ép buộc đó!”

Vừa nghĩ đến chuyện mình vừa xuyên không đến thế giới mới, gặp đủ loại truyện tồi tệ, bị Albert ép buộc ký một loạt điều khoản bất bình đẳng, ánh mắt Phynia nhìn Albert càng thêm sâu thẳm.

Trong số những điều khoản đó, có một số nàng đã thoát khỏi, nhưng một số khác vẫn còn gây họa cho đến tận bây giờ.

Chẳng hạn như việc trở thành hầu gái của Albert.

Mặc trang phục hầu gái và trở thành hầu gái không thể đánh đồng, mặc trang phục hầu gái nàng ít nhất có thể nhận được một kim tệ trợ cấp hàng tháng, nhưng khi làm hầu gái thì ngay cả lương cũng không có.

Bởi vì việc làm hầu gái là trước khi ký khế ước.

Lúc đó nàng là nô lệ của Albert, làm sao có thể nhận được lương?

Và Albert sau khi nhận thấy ánh mắt của Phynia thì vội vàng quay mặt đi, tỏ vẻ mình không biết gì cả.

Không phải chỉ bắt ngươi làm hầu gái, hầu hạ ta vài ngày sinh hoạt thường nhật thôi sao?

Dù sao thì sau này khi ngươi trở thành học trò của đại sư Valentine, ngươi cũng tự động bỏ việc không làm nữa, có vài ngày thôi mà cần gì phải nhớ lâu đến vậy chứ?

Và ngay khi Albert đang suy nghĩ những điều này trong đầu, Siglisse không biết từ lúc nào đã đến bên cạnh hắn với vẻ mặt có chút ngượng ngùng hỏi.

“Anh, anh Albert?”

“Có chuyện gì vậy Siglisse?”

“Anh thích con gái mặc trang phục hầu gái?”

Câu hỏi này của Siglisse suýt chút nữa khiến Albert phun ra một ngụm máu, nhưng chưa đợi hắn nói gì thì Siglisse đã tiếp tục nói với vẻ mặt kiên định.

“Nếu anh Albert thật sự thích, vậy thì Siglisse sau này mỗi khi ở trước mặt anh đều mặc trang phục hầu gái, cũng không phải không được…”

Albert lập tức cảm thấy trong cổ họng mình càng có nhiều máu hơn.

Padel ở trên… không đúng, hiện tại tín ngưỡng chính thức của hắn là Thần Tri Thức, Thoth ở trên cao ơi!

Albert thật sự không dám tưởng tượng, nếu Siglisse sau này mỗi lần xuất hiện trước mặt mình thật sự đều mặc trang phục hầu gái, thì danh tiếng của hắn sẽ bị hủy hoại đến mức nào!

Phải biết rằng Siglisse không phải là người vô danh như Phynia, nàng ấy là con gái của một vị đại công tước!

Mọi hành động của nàng đều sẽ bị thế giới bên ngoài suy đoán!

Để ngăn chặn những lời đồn đại kỳ lạ có thể xuất hiện trong tương lai, Albert vội vàng từ chối Siglisse.

“Không, không cần đâu, Siglisse, ta không hề thích con gái mặc trang phục hầu gái. Lúc trước ta để Phynia mặc cái này, chỉ là nhất thời hứng thú ác ý nổi lên thôi.”

“Hừm, đường đường là Tứ Hoàng Tử Đế Quốc mạnh nhất Yieta, lại có sở thích là bắt nạt con gái, đúng là độc đáo thật.”

“…”

Albert câm nín mà liếc nhìn Phynia đang nói lời châm chọc, còn Siglisse sau khi nghe lời giải thích của hắn cũng hơi thất vọng gật đầu.

“Vậy à, em, em còn tưởng…”

“Còn tưởng gì?”

Còn tưởng cuối cùng cũng hiểu được sở thích của anh Albert rồi chứ.

Siglisse nghĩ thầm như vậy, nhưng lại không hề nói ra. Không biết vì sao nàng đột nhiên nhớ lại dáng vẻ Albert đã bất chấp nguy hiểm mà chạy đi cứu Phynia.

Liệu anh Albert có thể vì ta mà làm như vậy không?

“Không có gì...”

Siglisse lắc đầu. Albert thấy nàng không muốn nói thì cũng không ép buộc, liền đi đến trước mặt đại sư Valentine.

Chỉ có Sizanel lặng lẽ nhìn em gái mình.

Albert nói với đại sư Valentine.

“Đại sư Valentine, ngài có đạo cụ ma pháp nào có thể dùng để phòng thủ phản công không? Lát nữa rất có thể sẽ có một trận chiến khó khăn, để Yarronves cứ mãi ở bên Liliana thật sự không phù hợp lắm.”

Đại sư Valentine nhíu mày.

Cũng phải.

Liliana quả thật cần một vật phẩm phòng thủ.

Không nói gì khác, cho dù Yarronves có thể cứ như vậy bảo vệ Liliana cho đến khi sự kiện này kết thúc, nhưng trong quá trình đó thì Yarronves cũng không thể lúc nào cũng dán mắt vào Lilian. Vì vậy việc cấp cho Liliana một số khả năng tự bảo vệ là điều cần thiết.

Nghĩ đến đây, đại sư Valentine gật đầu đồng ý, sau đó ông suy nghĩ một lúc, rồi từ không gian trữ vật của mình lấy ra một chiếc trâm cài áo đưa cho Albert nói.

“Đây là Hung Châm Phản Kích, có thể chống đỡ năm đòn công kích dưới Truyền Kỳ, đồng thời phản lại công kích dưới hình thức tương tự, hẳn là đủ để cô bé tự bảo vệ bản thân rồi.”

“Vậy thì lấy cái này đi.”

Albert nhận lấy chiếc trâm cài phản kích và giao nó cho Liliana.

“Hãy đeo thứ này cho cẩn thận, sau khi chiến đấu nhớ cẩn thận hơn.”

“Vâng.” Liliana hơi xấu hổ gật đầu: “Xin lỗi Điện Hạ, đã làm phiền mọi người rồi.”

“Đây không phải lỗi của cô, có ai mà ngờ được Liên Minh Hắc Ám lại có thể tiềm ẩn một lực lượng lớn đến vậy dưới thành St. Mill chứ?”

Albert lắc đầu an ủi.

Thật ra  cho đến bây giờ hắn vẫn không thể hiểu nổi, Liên Minh Hắc Ám rốt cuộc đã làm cách nào để lực lượng này vượt qua vô số cuộc kiểm tra trên biển và đất liền, mà đến được thành St. Mill này.

Nhưng đã không nghĩ ra thì đừng phí công suy nghĩ nữa, chỉ cần cứ tiếp tục khám phá thì câu trả lời cho mọi chuyện cuối cùng cũng sẽ được hé lộ.

Giải quyết xong vấn đề an toàn của Liliana, Albert nhìn mọi người nói.

“Vậy thì tiếp tục lên đường thôi.”

“Ừm.”

Tất cả mọi người đều tuân theo mệnh lệnh của Albert, dọc theo con đường mà Vong Linh Vu Yêu kia đã chạy trốn mà đi thẳng về phía trước.

Trong trường hợp đối phương là một pháp sư Truyền Kỳ, trừ khi phe mình cũng có một Truyền Kỳ hệ Tiên Tri, nếu không rất khó dự đoán quỹ đạo hành động của đối phương, đây cũng là lý do đại sư Valentine đã luôn chờ đợi trong trận chiến vừa rồi, đợi đến khi con Vu Yêu kia không nhịn được mới ra tay chớp nhoáng.

Trình độ của ông trên ma pháp hệ Tiên Tri vẫn chưa đủ để ông tùy tiện tìm thấy một Vu Yêu Truyền Kỳ.

Tuy nhiên, dù ma pháp không đủ trình, nhưng may mắn thay ở đây họ vẫn còn một thiên tài… không, là một sát thủ thiên tài không có cảm xúc.

Để Jean luôn ở vị trí khoảng một trăm mét phía trước mọi người để dò xét, tìm kiếm dấu vết khi Vong Linh Vu Yêu đó chạy trốn. Có lẽ vì tên vu yêu quá vì quá hoảng sợ, nên dấu vết bỏ chạy của nó rất rõ ràng.

Mọi người chậm rãi đi về phía trước, giữ sức cho trận chiến sắp tới, không ai muốn mình khi gặp kẻ địch thì lại thở hồng hộc. Và trong quá trình họ không ngừng tiến về phía trước, môi trường cũng dần dần thay đổi.

Họ trên đường lại gặp vài trại lính như trước, nhưng bên trong không có một ma tộc nào — đây không phải là một điềm tốt, bởi vì nó có nghĩa là lực lượng đối phương đang từ từ siết chặt thành một nắm đấm, chuẩn bị giáng cho Albert và bọn họ một đòn chí mạng.

Albert dẫn đầu đoàn người tiếp tục đi về phía trước, đúng lúc này hắn đột nhiên phát hiện, trên tường xung quanh con đường có thêm một số mảnh khoáng vật giống như đá mã não đen.

“…!”

Khi nìn thấy chúng, Phynia đột nhiên tái met mặt mà ngã xuống.

“Sao thế!?”

Albert vội vàng ôm lấy Phynia, để nàng nằm trong lòng mình, đồng thời hỏi dồn dập.

“Cảm thấy khó chịu quá… đầu óc choáng váng…” Phynia nhíu mày đau đớn, yếu ớt nói hai tiếng, nhưng đúng lúc này trong đầu nàng đột nhiên nhớ lại một cảm giác tương tự: “Giống, giống như cảm giác trong Cung Palburg vậy… đều rất lạnh, nhưng cái lạnh này còn nhiều hơn…”

“Lạnh? Cung Palburg?”

Albert nhíu mày, sau đó như nhớ ra điều gì đó, đột nhiên nghiến răng nói: “Vườn Thượng Uyển…!”

Vẻ mặt nghiến răng nghiến lợi của Albert khiến những người có mặt đều không hiểu, Sizanel thầy vậ liền mở miệng hỏi.

“Sao thế Albert?”

“Đột nhiên nhớ ra vài chuyện, Sizanel.” Albert tùy tiện trả lời một câu, rồi nhìn người có ma pháp tạo nghệ cao nhất trong số những người có mặt: “Đại sư Valentine, ngài có thể tìm cách dò xét xem kiến trúc trên đầu chúng ta lúc này là gì không?”

“Dò xét? Thằng nhóc ngươi nghĩ ra cái gì rồi à?”

Đại sư Valentine cười hỏi một câu, sau đó hai tay lật một cái, giữa hai tay đột nhiên xuất hiện một hư ảnh trắng tinh như một thành phố.

Ông nhìn một lúc, rồi sắc mặt cũng trở nên khó coi.

“Rốt cuộc là sao thế?”

Thấy Albert và Valentine đều có vẻ mặt khó coi như vậy, Ella vội vàng hỏi.

“Phía trên chúng ta là…là…”

“Là gì!?”

“Là… Cung Palburg.”

Đại sư Valentine run rẩy khóe miệng trả lời.