Quyển I: Bão Ngầm Trỗi Dậy

Chương 192 - Ngọn lửa đầu tiên

2025-09-07

16

“Đâu có lạc đề, quốc gia vốn dĩ là một sản phẩm được dựng xây trên những lời dối trá mà.”

Phynia cười tủm tỉm nói. Thế nhưng khi nàng bắt gặp vẻ mặt ngày càng khó coi của Albert, nàng đành ngậm ngùi dừng cuộc trò chuyện.

Thiếu nữ cũng hiểu, dù Albert có khoan dung với nàng trong nhiều chuyện, nhưng đó không phải là cái cớ để nàng tùy tiện tìm đường chết.

Những lời vừa rồi, nếu Albert nghe thấy thì không sao, nhưng nếu lọt vào tai kẻ có lòng, e rằng sẽ dễ dàng bị nắm thóp, thậm chí Albert cũng có thể bị vạ lây.

Bởi vì chuyện Phynia vừa nói, lại liên quan đến tính hợp pháp của Thần Thánh Quốc Lothiris.

Mặc dù trên mạng internet thế kỷ XXI của kiếp trước, vạn vật đều có thể được suy xét, nhưng nói đến suy xét, thứ thực sự đáng để suy xét vẫn là Thuyết Cộng Sản.

Kể từ cuộc Cách Mạng Pháp, ý thức quốc gia và ý thức dân tộc mà các nước đã thiết lập đều bị suy xét một cách cực kỳ bình tĩnh bởi thuyết này.

Quốc gia? Đó chẳng qua chỉ là sản phẩm của mâu thuẫn giai cấp không thể dung hòa mà thôi. Nó là một cơ quan được giai cấp thống trị thiết lập để thuận tiện duy trì sự thống trị của mình, là một công cụ để giai cấp này áp bức giai cấp khác, tồn tại với mục đích cố định hóa và hợp pháp hóa sự áp bức giai cấp.

Khi một xã hội vì sự phân hóa giai cấp mà rơi vào mâu thuẫn nội tại không thể giải quyết, phân liệt thành hai mặt đối lập không thể dung hòa, mà lại bất lực trong việc tự mình thoát khỏi những mặt đối lập này. 

Để các giai cấp có lợi ích kinh tế xung đột lẫn nhau không tự hủy hoại bản thân và xã hội trong cuộc đấu tranh mất kiểm soát, cần phải có một lực lượng “bề ngoài” đứng trên tất cả để kiềm chế xung đột, giữ xung đột trong phạm vi “trật tự”, lực lượng này chính là quốc gia.

Tuy nhiên, sở dĩ nói quốc gia là lực lượng bề ngoài đứng trên tất cả, là bởi vì khái niệm bản thân của quốc gia vốn là một khái niệm không hề có sức mạnh đáng kể.

Muốn nó thực sự phát huy sức mạnh, cần phải có người để tạo thành một bộ máy quốc gia hoàn chỉnh, các tổ chức như chính phủ, quân đội, tòa án… đều không thể thiếu.

Cái sức mạnh thần thánh tưởng chừng như đứng trên tất cả của quốc gia, hoàn toàn chỉ là để người ta không dám làm trái ý nó mà cố ý tạo dựng nên.

Mặt khác, quốc gia cũng chưa bao giờ đại diện cho lợi ích của người dân tầng lớp thấp.

Người bình thường chỉ cần động não một chút là sẽ hiểu, những người lao động bình thường và những thương nhân quý tộc hoàn toàn thoát ly sản xuất, ai có khả năng tham gia vào một tổ chức như vậy hơn?

Và một bộ máy quốc gia mà tầng lớp trung thượng bị thương nhân quý tộc độc quyền, sức mạnh của nó đến từ đâu, nó cần phục vụ ai, điều này còn cần phải suy nghĩ sao? Huống hồ, sự ra đời của quân đội vốn là để những kẻ thống trị duy trì sự thống trị của mình tốt hơn, còn chính phủ cũng được thành lập để có thể dùng tài sản của người dân tầng lớp thấp nuôi dưỡng quân đội tốt hơn, làm sao nó có thể được phép đại diện cho người bình thường?

Thứ duy nhất có thể dùng để bảo vệ lợi ích của người dân tầng lớp thấp, có lẽ chỉ có pháp luật. Pháp luật tuy một mặt quy định những đặc quyền “thần thánh bất khả xâm phạm” của quý tộc, nhưng mặt khác, nó cũng giúp người dân tầng lớp thấp biết được điều gì có thể làm, điều gì không thể làm.

Chí Thánh Tiên Sư Khổng Tử từng nói, “Hình bất khả tri, tắc uy bất khả trắc.”

Trước khi có pháp luật, người dân tầng lớp thấp cả ngày chỉ có thể sống trong lo sợ, e rằng mình làm điều gì đó khiến quý tộc không vui, nhưng sau khi có pháp luật – dù pháp luật đó có hà khắc đến đâu, người dân tầng lớp thấp ít nhất cũng biết rằng an toàn của mình đã được bảo đảm, không cần sợ một quý tộc nào đó vì không vui mà giết chết mình.

Nhưng sự tồn tại của pháp luật tối đa cũng chỉ có thể xoa dịu mâu thuẫn, chứ không thể giải quyết mâu thuẫn. Mâu thuẫn không ngừng bị kìm nén, phình to, chờ đợi khoảnh khắc bùng nổ cuối cùng, đập tan mọi kiến trúc thượng tầng.

Còn dân tộc, cũng là một thứ tương tự nhưng lại có phần khác biệt so với quốc gia.

Dân tộc bắt nguồn từ phong tục, từ một nhóm người vì sống trong cùng một môi trường mà có những thói quen sinh hoạt tương tự. Vì sống trong cùng một khu vực, họ có cùng ngôn ngữ, ẩm thực, và thói quen sinh hoạt.

Điều này vốn không có gì to tát, một vùng đất nuôi một con người, chẳng lẽ lại mong người phương Bắc quanh năm đều ăn được gạo tẻ sao? Tuy nhiên, con người lại là động vật xã hội, tụ tập lại để chống lại mối đe dọa từ thiên nhiên là một bản năng của họ.

Và sau khi trở thành sinh vật đứng đầu chuỗi thức ăn trong tự nhiên, bản năng này vẫn còn tồn tại. Dưới sự tuyên truyền của những kẻ thống trị, nó kết hợp với thói quen sinh hoạt ở các vùng miền khác nhau của con người, chia cắt loài người vốn là một thể thành các nhóm lớn nhỏ khác nhau, hình thành nên dân tộc.

Về việc phân chia dân tộc như thế nào, thì ở kiếp trước của Phynia, cho đến thế kỷ tận thế kỷ XXI vẫn chưa có một tiêu chuẩn chính xác. 

Có những người sử dụng các chung một ngôn ngữ thì cùng thuộc một dân tộc, thế nhưng lại có một số người rõ ràng sử dụng cùng một ngôn ngữ, nhưng họ lại bị chia thành các dân tộc khác nhau.

E rằng thứ này chính là được phân chia linh hoạt theo nhu cầu của tầng lớp thống trị mà thôi.

Dù sao thì họ cũng có thể tùy ý di cư.

Những cuộc tranh chấp giữa các quốc gia dân tộc về bản chất là vô nghĩa đối với người dân tầng lớp thấp. Bởi vì những thứ cướp được thông qua chiến tranh, họ cũng có thể có được thông qua giao thương lẫn nhau.

Điều duy nhất thay đổi sau chiến tranh là những thứ họ cần, từ tay tầng lớp thống trị của một quốc gia khác chuyển sang tay tầng lớp thống trị của quốc gia mình, họ vẫn cần phải mua bán, chỉ là sau khi thiếu đi rào cản thuế quan giữa các quốc gia, giá cả có phần thấp hơn một chút.

Nguồn gốc lý luận cho những lời nói vừa rồi của Phynia chính là Thuyết Cộng Sản, những lời nói này một khi bị một số người nghe thấy, thì rất dễ bị lợi dụng làm khẩu hiệu phản loạn Lothiris.

Nghĩ đến đây, Phynia không khỏi cười khổ một tiếng, khẽ thở dài.

Khẩu hiệu sao…?

Phynia chợt nhận ra mình phải thừa nhận, mặc dù trong lòng nàng vẫn tin vào Thuyết Cộng Sản, nhưng dưới ảnh hưởng của Albert, hành vi của nàng đang không ngừng trượt dài theo hướng của những người theo chủ nghĩa cải cách.

Đúng như câu nói, cách mạng của người khác thì dễ, cách mạng của chính mình thì khó.

Vào lúc này, nàng thật sự không đành lòng vung lưỡi dao cách mạng lên đầu Albert.

Lắc lắc đầu, Phynia chuyển chủ đề nói.

“Vậy anh muốn tìm hiểu điều gì?”

Albert vuốt cằm suy tư: “Quý tộc được sinh ra như thế nào?”

Nghe Albert hỏi vậy, Phynia trả lời:

“Mặc dù ở giữa có thể có rất nhiều yếu tố bất ngờ, nhưng xét từ cội rễ, quý tộc ra đời là do phong tục tập quán các nơi khác nhau, giao thông bất tiện, vua chúa đành phải từ bỏ những vùng đất ngoài khu vực trung tâm của mình, giao chúng cho những người dưới quyền để đổi lấy lòng trung thành của họ.

Hành vi này không phải là chủ động, mà là bị động, sau đó mới trở thành một chế độ.

Trong tiếng tinh linh, công tước được dịch là 【Thủ lĩnh bộ lạc】, hầu tước được dịch là 【Tướng lĩnh biên cảnh】, bá tước được dịch là 【Quan chức địa phương】, tử tước được dịch là 【Phó quan chức】, nam tước được dịch là 【Sĩ quan trung cấp】… Nói như vậy anh đã hiểu chưa?”

Albert gật đầu: “Ừm, đại khái đã hiểu.”

Nói cách khác, quý tộc thực chất là do dân số lãnh thổ quốc gia không ngừng bành trướng, trong tình huống vua không thể quản lý mà không ngừng phân hóa ra.

Khi loài người vừa phản bội tộc tinh linh, số lượng dân số được ghi chép chỉ hơn 50 triệu người, nhưng đến thế hệ của Albert, riêng Lothiris đã có hơn 280 triệu người, điều này đã thúc đẩy các đời Hoàng Đế không thể không phong đất và dân số mà mình không thể quản lý cho người dưới quyền.

Hơn nữa, còn một điểm Phynia vừa rồi không nói, đó là Lothiris vốn không phải là một quốc gia đặc biệt tập quyền. Khi quyết định phản loạn tinh linh, loài người thực chất vẫn còn chia thành hơn mười thực thể chính trị khác nhau, chính dưới áp lực to lớn của tinh linh, họ mới không thể không liên minh lại, bầu ra kẻ mạnh nhất làm vua, tập trung lực lượng chống lại tinh linh.

Điều này cũng được thể hiện trong tước vị công tước, 【Thủ lĩnh bộ lạc】 chính là chỉ các lãnh đạo của các thành bang lớn khi chia cắt.

Khi thống nhất, họ đã giành được quyền tự trị rất lớn, từ trước đến nay vẫn là phe thực quyền trong Đế Quốc, ngay cả hiện tại cũng là một phần không thể bỏ qua trong Đế Quốc.

Albert suy nghĩ một chút rồi lại nói: “Vậy thương nhân đóng vai trò gì trong đó?”

“Có lẽ có thể nói là động lực đầu tiên nhỉ.” Phynia đưa ra một câu trả lời khá bất ngờ, sau đó nàng lại giải thích cho Albert: “Việc sáp nhập giữa các bộ lạc suy cho cùng đều vì lợi ích, chỉ có thương nhân mới có thể biến sản phẩm từ đất đai thành những thứ mà quý tộc cần. 

Dù sao thì lương thực thu hoạch có nhiều đến mấy, thì quý tộc cũng không thể ăn hết, sự bành trướng vì sinh tồn cuối cùng sẽ dừng lại khi nhu cầu sinh tồn được thỏa mãn, chỉ có sự bành trướng vì hưởng thụ mới có thể là vô tận, và thương nhân có thể cung cấp cho quý tộc loại hưởng thụ này.”

“Thì ra là vậy…”

Albert khẽ gật đầu.

Hai người sau đó lại lần lượt thảo luận nhiều vấn đề, không khí dần trở nên hòa hợp hơn nhiều. Tuy nhiên, điều mà cả Phynia lẫn Albert đều không nhận ra là, Omar, người đi cùng hai người, sau khi nghe lời Phynia nói, lại khẽ lộ ra vẻ mặt suy tư.

Điều này đối với một đứa trẻ mười tuổi thì thật là không thể tin nổi.

Khoảng nửa giờ sau, ba người cuối cùng cũng tìm thấy một cửa hàng quần áo trông khá ổn.

Ba người cùng nhau bước vào cửa hàng – vốn dĩ Albert còn muốn đứng ngoài chờ đợi, dù sao thì hắn cũng không có hứng thú chọn quần áo cho một đứa trẻ, nhưng cuối cùng, hắn vẫn phải đầu hàng dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của Phynia.

Và sau khi ba người đi vào, một nhóm người khác cũng khẽ ló đầu ra bên ngoài cửa hàng.

“Tiểu Albert và tiểu Nia đang làm gì vậy? Sao đang hẹn hò lại đột nhiên dắt theo một đứa trẻ!?”

Đại Công Chúa Ella, người quan tâm nhất đến tiến độ tình cảm của hai người, sau khi nhìn thấy cảnh này không khỏi bất mãn.

Dù sao thì trong trường hợp có thêm một đứa trẻ, cuộc hẹn hò của hai người chắc chắn là không thể tiếp tục được rồi. Dù có là người mặt dày đến mấy, cũng không thể trong tình huống này mà tình tứ được.

Và trong khi Ella bất mãn, những người khác cũng có những suy nghĩ riêng.

Đại sư Valentine an ủi: “Cũng không cần quá sốt ruột, đây coi như là chuẩn bị cho cuộc sống hôn nhân sau này.”

“Ngài lạc quan thật đấy…”

Ella không khỏi cạn lời, còn đại sư Valentine chỉ hơ hơ cười hai tiếng.

Bên kia, trong lòng Siglisse cũng khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Quan hệ của hai người cuối cùng cũng ngừng nóng lên rồi.

Mặc dù Siglisse cũng biết những suy nghĩ nhỏ nhặt này của mình thật buồn cười, nhưng nàng lại không thể kiểm soát được nội tâm, không cho phép mình tiếp tục nghĩ như vậy.

Khác với những người lớn có tâm tư phức tạp này, vào lúc này, suy nghĩ của Camilla lại đơn giản hơn rất nhiều.

Nàng nhìn Omar cùng Albert và Phynia đi vào cửa hàng quần áo mà bĩu môi, trong lòng chua chát nghĩ.

(ಥ﹏ಥ) Là ta, là ta đến trước, rõ ràng là ta đến trước mà…