Phynia nghe vậy không đáp mà hỏi ngược lại Lourens.
“Trước khi trả lời, tôi lại muốn hỏi một câu, tiên sinh Lourens, ngài dựa vào đâu mà cho rằng tất cả mọi người đều bình đẳng?”
Nghe Phynia hỏi ngược, Lourens không khỏi trầm tư.
Đối với hắn, bình đẳng hẳn là một chân lý, tựa như một tiên đề trong toán học, là nền tảng để suy luận ra mọi lý thuyết sau này. Nay lại hỏi tại sao mọi người đều bình đẳng thì chẳng khác nào hỏi tại sao đoạn thẳng giữa hai điểm lại là ngắn nhất, thật nực cười.
Tuy nhiên, thần sắc của thiếu nữ không hề giống đang nói đùa, nàng thực sự đang nghiêm túc hỏi vấn đề này.
Chẳng qua, Lourens với tư cách một lão giáo sư từng trải, đương nhiên sẽ không bị vấn đề như vậy làm khó. Sau một hồi suy nghĩ, hắn cuối cùng cũng trả lời.
“Tôi từng nghe người khác kể về một thiếu nữ bán tinh linh. Cô ấy từng nói tinh linh và nhân loại đều do Đại Địa Mẫu Thần Yieta tạo ra, không có gì khác biệt, và bán tinh linh là huyết mạch pha trộn của cả hai, cũng không nên thấp kém hơn cả hai. Tất cả mọi người đều là con của Mẫu Thần, không phân biệt sang hèn – có người mẹ nào lại đi phân loại con của mình? Mẫu Thần tạo ra nhiều chủng tộc như vậy cũng chỉ để thế giới này thêm muôn màu muôn vẻ mà thôi.”
Nói đến đây, Lourens đột nhiên khom người với Phynia.
“Xin lỗi… chúng ta quả thực bình đẳng, tôi xin lỗi vì ánh mắt khác thường vừa rồi của mình.”
Phynia nghiêng đầu, trong lòng cảm thấy khá kinh ngạc: “Ể? Ngài chuyển đề tài nhanh thật đấy, tại sao đột nhiên lại nói chúng ta bình đẳng?”
“Bởi vì chúng ta đều là con của Mẫu Thần.”
Lourens cười nói.
Ngay sau đó hắn lại khá tự trách mà lắc đầu.
“Thiếu nữ bán tinh linh kia từng nói, đánh giá một người cao quý hay không, phải nhìn vào nội tâm của người ấy, chứ không phải thân phận và chủng tộc… Tôi lúc đầu còn rất tán đồng câu nói này, không ngờ bây giờ lại dùng ánh mắt khác thường nhìn tiểu thư, tôi quả thật là kẻ đạo đức giả mà.”
Cái này… biết nói sao đây?
Tại sao câu nói này lại quen thuộc đến vậy?
Đây dường như chính là lời mình đã nói trong buổi tiệc phong tước của Albert?
“……”
Không ngờ nhưngx lời mình nói năm xưa, lại có ngày trở thành danh ngôn được người khác trích dẫn.
Phynia trưng ra vẻ mặt cạn lời.
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, đây chẳng phải chính là lý thuyết về quyền tự nhiên của phong trào khai sáng sao?
Dù sao, những triết gia của phong trào khai sáng cũng giống như Lourens trước mắt đều coi sự bình đẳng của nhân quyền là chân lý để sử dụng, nhưng lại không nghĩ tại sao mọi người lại bình đẳng, cuối cùng chỉ có thể dùng “quyền tự nhiên” để lấp liếm.
Ở kiếp trước, mọi người đều là chiên con của Chúa Trời, vậy mọi người đương nhiên là bình đẳng rồi.
Ở đại lục Yieta, mọi người đều là con của Mẫu Thần, vậy mọi người đương nhiên là bình đẳng rồi.
Logic của cả hai đều giống nhau, tạo ra một Vị Thần cao hơn tất cả rồi nói rằng trước mặt thần, mọi người đều không có gì khác biệt – dù rằng đại lục Yieta thực sự có Thần…
Nhưng sự thật có đúng như vậy không?
Ai quy định người chăn cừu không thể thích những con cừu béo hơn, người mẹ không thể thích những đứa con ngoan ngoãn hơn, Thần Linh không thể nuông chiều một phàm nhân nào đó? Phynia còn được Thần Tri Thức Thoth tặng không một thân phận với thực lực mục sư cấp chín nữa là, vậy những Thần Chức Giả kia biết nói lý lẽ kiểu gì?
Không có chỗ để nói nha!
Thế là vấn đề này cứ thế bị bỏ qua.
Cho đến sau này, khi lý luận giá trị lao động xuất hiện mới được giải quyết triệt để.
Theo quan điểm của một ông râu rậm họ Marx nào đó, của cải xã hội đều do lao động tạo ra, và lao động do con người thực hiện. Thời gian lao động của mỗi người trong đời gần như tương đương, cho dù ngươi là một cỗ máy cày cuốc, một ngày chỉ ngủ tám tiếng, thời gian còn lại đều dùng để lao động, thì tối đa cũng chỉ tạo ra của cải gấp đôi người khác, còn lâu mới đạt đến trình độ biến chất.
Nếu đã như vậy, đóng góp của mọi người cho xã hội đều gần như lớn như nhau, vậy ngươi dựa vào đâu mà nói mình cao quý hơn ta?
Cái gì? Bởi vì ngươi chiếm hữu của cải nhiều hơn ta?
Cảnh báo về lý luận giá trị thặng dư.
Cảnh báo về đấu tranh giai cấp.
Ngươi chiếm hữu của cải nhiều không phải vì ngươi lao động nhiều, mà vì ngươi ăn nhiều chiếm nhiều, sau khi ăn nhiều chiếm nhiều lại còn đứng trên đầu mọi người mà nói mình bẩm sinh cao quý, vậy thì đừng trách mọi người nổi giận nha.
Và ở đại lục Yieta, mặc dù vì sức mạnh siêu phàm mà sức mạnh giữa người với người khác nhau, khả năng lao động khác nhau, nhưng đạo lý vẫn là đạo lý đó.
Dù sao sức mạnh siêu phàm cũng dựa vào tài nguyên xã hội cung cấp mà tu luyện được.
Chẳng qua… mặc dù Phynia hiện nay có lý thuyết tốt hơn quyền tự nhiên, nhưng nàng tạm thời không có ý định đưa ra.
Dù sao, ở giai đoạn hiện tại, người dân đại lục Yieta còn chưa hiểu rõ “Quốc phú luận”, chứ đừng nói đến “Tư bản luận”.
Ngay cả khi nói ra thì có lẽ cũng chỉ nhận được những ánh mắt “ta là ai, ta đang ở đâu, ta muốn làm gì” mà thôi.
Lý tưởng là lý tưởng, hiện thực là hiện thực.
Mặc dù Phynia hy vọng tạo ra một thế giới tốt đẹp, nhưng điều này không có nghĩa là nàng sẽ như một ai đó tên là Kiritsugu, có thằng con nuôi tóc đỏ hay nói đạo lý, nghĩ cách dùng một số phương pháp để hoàn thành tất cả trong một lần, dựa vào sức mạnh nằm ngoài phàm nhân để thực hiện tất cả.
Mặc dù những người muốn làm những điều này ở kiếp trước cuối cùng đều thất bại, nhưng Phynia khác với họ.
Một là, nàng có những kinh nghiệm và bài học mà họ đã đổi bằng máu, có thể đứng trên vai những người khổng lồ mà tiếp tục tiến lên.
Hai là, nàng là bán tinh linh.
Là loài có tuổi thọ ít nhất năm trăm năm.
Kiếp trước từ khi cách mạng công nghiệp bắt đầu đến khi Liên Xô tan rã cũng chỉ hơn hai trăm năm, tức là, nếu đặt Phynia ở kiếp trước, nàng sinh năm 1700, có thể sống trọn vẹn đến năm 2200.
Phản công tính toán? Không tồn tại, nàng có thể đứng trên mộ phần của cháu trai của cháu trai của những kẻ phản động mà nhảy hip hop.
Mặc dù trên nàng còn có tinh linh tuổi thọ một nghìn năm và cự long tuổi thọ năm nghìn năm, nhưng nàng đã ở thế giới kỳ ảo rồi, tại sao còn phải tuân theo sinh lão bệnh tử bình thường?
Cùng lắm thì cắn răng trước khi chết trực tiếp không làm tinh linh nữa mà biến thành Lich.
Đây là chiến thắng của ma pháp!
Yeah~ ꉂꉂ(ᵔᗜᵔ*)✧
Tuy nói vậy, nhưng nếu Phynia làm như vậy, thì sau đó tốt nhất nên trốn trong bóng tối để làm một bảo hiểm, dù sao thiếu nữ cũng không thể cả đời làm bảo mẫu, văn minh vẫn cần phải tự mình tiến lên.
Phynia cảm thấy mình hưng phần quá mức, liền lắc đầu cười với Lourens.
“Không sao đâu tiên sinh Lourens, người sống trong xã hội này có ai mà không bị người khác ảnh hưởng chứ? Nói cho cùng, sở dĩ ngài lại bất lịch sự như vậy khi lần đầu gặp tôi cũng chỉ là do ảnh hưởng của xã hội mà thôi…
Một người sống ở Vương quốc Xilan từ nhỏ đến lớn, làm sao có thể nói được tiếng Lothiris? Ngài sống trong một quốc gia kỳ thị bán tinh linh, trong tiềm thức làm sao có thể không kỳ thị bán tinh linh? Đây không phải là lỗi của ngài, ngược lại, ngài có thể thẳng thắn thừa nhận sai lầm của mình như vậy, làm tôi cảm thấy vô cùng vui mừng.”
“Xã hội sao…?”
Nghe xong lời Phynia, Lourens không khỏi sững sờ, rồi ngay sau đó tán thưởng.
“Tiểu thư Phynia quả là uyên bác, nói chuyện với cô một lát làm tôi cảm thấy những gì mình thu hoạch được còn nhiều hơn cả một năm qua.”
“Ồ, vậy sao?”
Phynia nhướng mày.
Nếu Lourens đã khen mình như vậy, thì bản thân nàng cũng không ngại để Lourens thu hoạch thêm một chút.
Thế là Phynia hỏi.
“Nếu đã xin lỗi xong, vậy chúng ta hãy quay lại chuyện chính đi, tiên sinh Lourens. Ngài vừa rồi đã cho rằng, quyền lực của quân vương là do nhân dân nhượng lại. Vậy thì chế độ chính trị hiện nay chắc chắn không phù hợp với yêu cầu của ngài đối với quốc gia này… Vậy, ngài có cách nào để nhân dân thực hiện đúng quyền lực của mình không?”

