Trong một căn phòng nhỏ hẹp tại lâu đài đất phong của tử tước Reed—
Lúc này, chính tử tước Reed đang ở trong căn phòng này. Hắn ngồi trên ghế sofa, cau mày, có vẻ hơi bồn chồn lo lắng.
Bên cạnh hắn là tử tước Duke.
Sau một khoảng thời gian chờ đợi không biết bao lâu, cánh cửa căn phòng đột nhiên mở ra.
Tử tước Reed mở mắt nhìn, thấy quản gia bưng một khay trà và bánh ngọt đi tới. Hắn không khỏi cau mày, sau khi quản gia đặt khay lên bàn, tử tước Reed sốt ruột xua tay, giục quản gia nhanh chóng rời đi.
Quản gia thấy vậy vội vàng rời đi đồng thời đóng cửa lại. Nghe thấy tiếng đóng cửa “cót két”, tử tước Reed không khỏi bực bội nheo mắt lại, nhìn sang Tử tước Duke bên cạnh.
Lúc này, Duke đang tự pha trà cho mình. Trà đen thơm lừng chảy từ vòi ấm vào tách, tạo nên một làn sương ngọt ngào.
Hắn hít một hơi thật sâu đầy hưởng thụ, sau đó khẽ thở dài, rồi cầm tách trà lên bắt đầu nhấm nháp.
“Chơi đủ chưa?” Tử tước Reed sốt ruột nói: “Lúc này ngươi còn có tâm trạng uống trà sao?”
“Đương nhiên là có, tại sao lại không? Ta ngược lại cảm thấy ngươi quá lo lắng rồi…” Tử tước Duke ngẩng đầu lên, nhìn tử tước Reed cười nói: “Dù sao thì tình huống xấu nhất cũng chỉ là mất đât phong mà về lại gia tộc, cũng không có nguy hiểm đến tính mạng, ngươi gấp gáp làm gì?”
Tử tước Reed không khỏi chất vấn: “Đất phong mà không quan trọng à!?”
“Không quan trọng.” Tử tước Duke thờ ơ trả lời: “Tỉnh Frostbite quỷ quái này vừa lạnh vừa nghèo, ta sớm đã không muốn ở rồi, hơn nữa nhiều ngày nay, tài sản trong lãnh địa đã chuyển đi một nửa rồi, phải không? Dựa vào những thứ này, dù chúng ta thất bại thì kiếp sau cũng có cái ăn cái uống, huống hồ chúng ta còn chưa thất bại…”
Tử tước Reed bất lực thở dài.
“Ngươi thật là... tiếp theo chúng ta phải đối phó với Albert đấy…”
“Không phải tiếp theo, chúng ta đã sớm đối phó với hắn rồi.” Tử tước Duke giơ ngón tay chỉ trỏ nói: “Reed, ngươi suy nghĩ quá nhiều rồ đó, sao không học theo ta, thả lỏng tâm trạng đi?”
Tử tước Reed bất đắc dĩ lắc đầu, mặc dù hắn không thể đồng tình lời của tử tước Duke, nhưng có một câu vẫn nói đúng.
—Bọn họ đã sớm đối phó với Albert rồi.
Cung đã giương cao, tên không thể quay đầu.
Cũng không biết lát nữa sẽ có bao nhiêu người đến nữa…
Tử tước Reed thở dài, rồi nhắm mắt lại, ép mình bình tĩnh chờ đợi.
Khoảng nửa giờ sau, vị khách đầu tiên đã đến—
Tử tước Reed từ từ mở mắt ra, còn Tử tước Duke thì đã sớm tươi cười tiến lên chào đón.
“Ôi, chào buổi chiều, nam tước Hagg.”
Người đến là một nam tước nhỏ trong lãnh thổ Rusatinia, đất phong của hắn có dân số khoảng bốn nghìn người, ngay cả trong số các nam tước dưới quyền Albert cũng không nổi bật, chứ đừng nói đến so với tử tước Reed và tử tước Duke.
Phải biết rằng, dân số dưới quyền hai vị tử tước này đều trên mười vạn.
Mà dù có sự chênh lệch lớn như vậy, tử tước Duke vẫn nhiệt tình chào đón Hagg, bản thân nam tước Hagg gần như muốn viết chữ “được sủng ái mà lo sợ” lên mặt, vì vậy hắn vội vàng cúi đầu nói.
“Chà, chào buổi chiều, Duke đại nhân…”
“Ừm ừm.” Tử tước Duke gật đầu, rồi đột nhiên hỏi: Dưới trướng ngươi bây giờ còn lại bao nhiêu người…”
Biểu cảm của nam tước Hagg lập tức cứng đờ.
Một lúc lâu sau, hắn mới run rẩy môi thì thầm.
“Ba, ba nghìn tám trăm…”
“Ba nghìn tám trăm à… Tức là thiếu hai trăm…?” Tử tước Duke ngẩng đầu lẩm bẩm, rồi lại lắc đầu, phủ nhận lời nói của mình: “Không đúng, ta nhớ lần đăng ký dân số quy mô lớn gần đây nhất là năm năm trước, những năm nay dân số hẳn là có tăng lên, tức là không chỉ hai trăm người sao?”
“Vâng, vâng ạ.”
Nam tước Hagg nghiến răng gật đầu nói.
“Vậy thì ngồi đây chờ một lát đi, lát nữa chúng ta cùng giải quyết chuyện này.”
Tử tước Duke vỗ vai an ủi nam tước Hagg.
Hagg cứ thế ngồi xuống một chiếc ghế ở góc phòng. Căn phòng nơi ba người lúc này đang ở tuy nhỏ, nhưng lại có rất nhiều chỗ ngồi, đặt khoảng mười mấy chiếc.
Tử tước Reed có vẻ khinh thường nhìn nam tước Hagg đang ngồi không xa mình.
Hai trăm, thậm chí ba bốn trăm người bỏ trốn?
Chỉ trong chưa đầy nửa năm ngắn ngủi này?
Rốt cuộc tên này đã làm bao nhiêu chuyện thất đức trong lãnh địa của mình vậy?
Và từ nam tước Hagg trở đi, trong thời gian tiếp theo, lần lượt có những người khác đến, những người này không ngoại lệ đều là các nam tước nhỏ trong lãnh thổ Rusatinia.
Mỗi khi có người vào, tử tước Duke lại tiến lên hỏi.
“Dưới trướng ngươi bây giờ còn lại bao nhiêu người?”
Kết quả không ngoại lệ, dân số dưới quyền tất cả mọi người đều giảm, đều khoảng vài trăm người, và tất cả đều sau khi Albert thúc đẩy chế độ thôn xã.
Phải biết rằng những nông dân ở phía bắc sông Blackwater của Lothiris, tức là ở bốn tỉnh Northsea, Turin, Thrall, Frostbite, đều rất giỏi chống lại lãnh chúa.
Sự chống đối này không phải là bạo lực khởi nghĩa, mà là kéo cả gia đình bỏ trốn, chạy đến dưới quyền lãnh chúa có điều kiện tốt hơn.
Dù sao thì nông dân phía bắc sông Blackwater vốn là những người di cư chạy trốn từ phía nam sông Blackwater trong hàng trăm năm nay, hoặc là con cháu của những người di cư này. Trước đó, vùng đất này còn thuộc về người man di và orc, không có một con người nào. Nói về việc bỏ trốn, họ chắc chắn là nhóm người giỏi nhất trong Đế Quốc.
Và tỉnh Frostbite càng là nơi nổi bật nhất, dù sao thì đất đai trong tỉnh Frostbite không đáng giá – một lãnh chúa trong tỉnh Frostbite, nếu muốn nông dân lang thang đến định cư trong lãnh địa của mình, thì việc bán lương thực giá thấp trong một năm, miễn thuế đất trong ba năm, và hỗ trợ chính sách trong năm năm, gần như là tiêu chuẩn, và càng về phía bắc thì điều kiện càng ưu đãi.
Nếu không thì không ai sống ở đây cả.
Còn ở tiền tuyến của Đế Quốc, tức là nơi đóng quân của Thiên Nga Kỵ Sĩ Đoàn và Đế Quốc Kỵ Sĩ Đoàn, điều kiện càng tốt đến mức không thể tin được, một nông dân chỉ cần định cư ở đây, có thể học miễn phí đấu khí và các kỹ năng chiến đấu khác nhau, con đường thăng tiến của kỵ sĩ đoàn cũng hoàn toàn mở ra – chỉ cần ngươi có thể chiến đấu, dù trở thành quý tộc cũng không thành vấn đề.
Và trong môi trường lớn như vậy, Albert đã đưa ra chế độ thôn xã…
Cái gì cơ? Có dịch vụ cho thuê công cụ sắt á? Lại có chuyện tốt như vậy?
Chính sách này so với các lãnh chúa khác hoàn toàn là đòn phủ đầu, dù sao thì chính sách của họ có ưu đãi đến mấy, đó cũng là bớt đi, còn Albert thì lại cho thêm!
Phải biết rằng, đồ sắt lúc này là một thứ hiếm có, dưới kỹ thuật thô sơ, sản lượng hàng năm của tất cả các xưởng sắt thép trong Thần Thánh Quốc Lothiris cũng chỉ khoảng mười vạn tấn, chia đều cho tất cả mọi người tức là mỗi người mỗi năm chưa được 0.4 kilogam, đây cũng là lý do Albert kinh ngạc khi Phynia nói Nhà Máy Nặng Lambeau sẽ sản xuất mười vạn tấn sắt thép mỗi năm – điều này gần như đã tăng gấp đôi sản lượng sắt thép của Đế Quốc.
Thông thường, ngay cả khi các lãnh chúa có nguồn cung cấp thép ổn định, phần lớn trường hợp họ cũng dùng để trang bị cho thuộc hạ hoặc bán đi, một thường dân nhỏ bé muốn thứ này, thì tự mình đi mua.
Nhưng ở chỗ Albert thì gần như là cho không.
Chỉ cần nghĩ thôi cũng hiểu, thuế má có giảm nhiều đến mấy, làm sao có thể thực tế bằng việc tăng sản lượng lương thực nhờ công cụ tốt hơn?
Thế là một số nông dân táo bạo đã lén lút đến dưới quyền Albert.
Dù sao thì hai bên cũng không xa lắm.
Và nô lệ càng là vùng bị ảnh hưởng nặng nề nhất bởi việc bỏ trốn, dù sao Albert nói sẽ giải phóng tất cả nô lệ dưới quyền tử tước, nhưng lại không nói sẽ giải phóng nô lệ dưới quyền các quý tộc khác trong lãnh thổ Rusatinia, và những nô lệ này muốn có tự do thì chỉ có thể lén lút đến chỗ Albert.
Nô lệ ít nhất chiếm hai phần ba tổng số người bỏ trốn.
Không biết từ lúc nào, chỗ ngồi đột nhiên đã đầy, trong căn phòng nhỏ hẹp tập trung tất cả các quý tộc trừ Albert.
Tử tước Reed nhìn những người có mặt, đột nhiên đứng dậy.
—Nói về tài ăn nói, hắn vẫn mạnh hơn tử tước Duke khá nhiều.
Tử tước Reed nhìn xuống mọi người, trầm giọng nói.
“Không giấu gì chư vị, trong lãnh địa của ta và tử tước Duke, cũng đã có rất nhiều nô lệ và thường dân bỏ trốn – tổng cộng khoảng hơn ba nghìn người, và đây chỉ là trong thời gian chưa đầy vài tháng ngắn ngủi.”
Mọi người nín thở lắng nghe.
“Đây là một con số rất đáng sợ, hơn nữa, nếu lãnh địa của Albert Điện Hạ có một mùa bội thu vào tháng tám, tốc độ này sẽ tăng nhanh chóng, nếu chúng ta không đưa ra các điều kiện tương tự, thì dân số dưới quyền sẽ nhanh chóng bị mất đi – đất đai xung quanh thành Wende hoàn toàn có thể chứa được nhiều người như vậy.”
Dù sao thì tỉnh Frostbite nổi tiếng là đất rộng người thưa.
Chỉ riêng đất đai trực thuộc Albert, nếu phát triển theo mức trung bình của tỉnh Frostbite thì có thể chứa ít nhất một triệu dân, nếu sử dụng công cụ sắt để canh tác tỉ mỉ thì có thể đạt ba triệu, nếu có thêm một chút phân bón và thuốc trừ sâu của kiếp trước Phynia, thì tám triệu cũng không phải là không thể – đây là tổng dân số của toàn tỉnh Frostbite.
Những người khác có mặt đều không nói gì, bởi vì họ biết, tương lai mà Tử tước Reed nói hoàn toàn có thể xảy ra.
“Nếu chúng ta không muốn trở thành những quý tộc chỉ có một vùng đất hoang, thì chúng ta phải giữ người lại càng nhiều càng tốt. Như vậy, chúng ta có bốn lựa chọn: Một, phòng thủ nghiêm ngặt, giữ người dân lại một cách cứng rắn; Hai, nâng cao đãi ngộ, các biện pháp cụ thể là giải phóng nô lệ dưới quyền, học tập chế độ thôn xã của Albert Điện Hạ, cung cấp dịch vụ cho thuê công cụ sắt cho thường dân; Ba, thỉnh cầu Albert Điện Hạ bãi bỏ cải cách; Bốn, ép buộc Albert Điện Hạ bãi bỏ cải cách…”
Nghe đến lựa chọn thứ tư, tất cả mọi người có mặt đều nuốt nước bọt.
“Trước hết là lựa chọn thứ nhất, thiết lập các trạm kiểm soát ở khu vực biên giới giữa lãnh địa của chúng ta và Albert Điện Hạ, không cho phép thường dân vượt biên, các ngươi thấy lựa chọn này thế nào?”
Mọi người lắc đầu.
Đừng nói những trạm kiểm soát này có giữ được người hay không, chỉ riêng vấn đề chi phí đã đủ khiến người ta chùn bước rồi.
Dù sao thì trong các trạm kiểm soát chắc chắn không thể sử dụng lính nghĩa vụ của lãnh địa, nếu dùng họ thì có lẽ đến lúc đó trong trạm kiểm soát cũng không còn ai, vì vậy chỉ có thể bỏ tiền thuê lính đánh thuê làm công việc này, lâu ngày dài tháng, chắc chắn sẽ khiến tất cả mọi người có mặt phá sản!
“Vậy thì là lựa chọn thứ hai, nâng cao đãi ngộ cho thường dân dưới quyền, giải phóng nô lệ, học tập chế độ thôn xã, cung cấp dịch vụ cho thuê công cụ sắt cho thường dân… Có làm được không?”
Mọi người tụm lại bàn bạc một lúc, rồi lại lắc đầu.
Trước hết, bản thân nô lệ đã là một tài sản lớn, cứ thế mà vứt bỏ thì chắc chắn là lãng phí. Thứ hai là chế độ thôn xã, phải biết rằng, tất cả mọi người có mặt đều có mối quan hệ chằng chịt với các thế lực địa phương, thậm chí các kỵ sĩ dưới quyền họ cũng xuất thân từ những người đó, nếu thúc đẩy chế độ thôn xã, dùng chế độ bầu cử để quyết định chức quan địa phương, thì họ hoàn toàn không thể ăn nói với những người đó.
Cuối cùng là công cụ sắt, chưa kể họ lấy đâu ra nhiều công cụ sắt như vậy để cho thường dân thuê làm ruộng, ngay cả khi họ có thể ổn định nguồn cung cấp công cụ sắt, thì tại sao không đem đi bán chứ?
Buôn bán không phải kiếm tiền hơn làm ruộng sao?
“Vậy thì là lựa chọn thứ ba… thỉnh cầu Albert Điện Hạ từ bỏ cải cách của hắn.”
Chưa đợi mọi người có phản ứng, tử tước Reed đã nói trước:
“Ta và tử tước Duke đã từng tìm Albert Điện Hạ thảo luận về việc giải phóng nô lệ, chúng ta thậm chí không trực tiếp yêu cầu Điện Hạ từ bỏ, mà đã đưa ra phương án nhượng bộ, tức là để những nô lệ đó trả một khoản tiền để chuộc thân, Albert Điện Hạ lần thứ nhất đã khéo léo từ chối, lần thứ hai thì lại lạnh lùng đối xử với ta và tử tước Duke.
Còn về chế độ thôn xã… không giấu gì các vị, rất nhiều vụ phản kháng bùng nổ trong lãnh địa của Albert Điện Hạ gần đây, đều có sự tài trợ của ta và tử tước Duke đứng sau, hai chúng ta vốn muốn dựa vào điều này để Albert Điện Hạ biết khó mà lui, nhưng không ngờ hắn lại chọn cách trấn áp hết lần này đến lần khác, ta và tử tước Duke thậm chí vì điều này mà mất đi không ít thuộc hạ trung thành, quyết tâm của Albert Điện Hạ trong chuyện này, ta nghĩ mọi người đều hiểu.”
Mọi người nghe vậy không khỏi im lặng.
Những người có thể ngồi ở đây đương nhiên không phải là kẻ ngốc.
Ngay cả sự phản kháng bạo lực của các thế lực địa phương cũng không thể khiến Albert Điện Hạ thỏa hiệp, vậy thì lời thỉnh cầu của họ, có thể khiến Albert Điện Hạ thỏa hiệp sao?
Làm sao có thể?
“Vậy thì—”
Tử tước Reed lặng lẽ nhìn quanh một lượt mọi người.
Không khí trong phòng có chút ngột ngạt.
“Lựa chọn của chúng ta, chỉ còn lại một…”

