Và ngay trong lúc Phynia đang thầm vui mừng, Albert kẹp một ông lão dưới cánh tay phải, một mạch chạy về phòng của hai người.
Toàn bộ quá trình chưa đến mười phút.
Phynia khẽ chuyển ánh mắt sang ông lão, lại phát hiện người đấy chính là giám mục của Rusatinia—Đại giám mục Hernan.
Nghĩ đến khoảng cách giữa nhà thờ thành Wende và pháo đài Greyhawk, và cả thời gian đi về của Albert, vẻ mặt của Phynia lập tức trở nên vi diệu. Nàng dùng một giọng nói bao gồm cả sự áy náy, cạn lời, và dở khóc dở cười cùng những cảm xúc phức tạp khác, cúi người chào hỏi giám mục Hernan.
“Chào buổi tối, giám mục Hernan, sức khỏe của ngài thế nào? Albert không làm ngài bị thương chứ?”
“Thân già này vẫn còn tốt chán…” Giám mục Hernan dùng giọng nói già nua hiền từ cười, rồi lại quay đầu khẽ liếc Albert một cái: “Tất nhiên, nếu Albert Điện Hạ cứ như thế này thêm vài lần nữa, thì ta chắc chắn không chịu nổi đâu.”
Trên mặt Phynia và Albert không hẹn mà cùng lộ ra một nụ cười lúng túng. Albert vừa định mở miệng nói lời xin lỗi, thì thấy giám mục Hernan tay phải đặt trước ngực, ho hai tiếng hỏi.
“Vậy muộn thế này, hai vị tìm lão già này có việc gì? Tình hình gì mà đáng để Điện Hạ vội vàng như vậy? Là tiểu thư bị thương sao?”
“Không, không phải…”
Phynia vội vàng lắc đầu. Nhưng nàng đối với chuyện như thế này thực sự quá xấu hổ, nguyên nhân cụ thể không thể nào nói ra được. Thế là Albert khẽ thở ra một hơi.
“Tình trạng gần đây của Phynia có chút không ổn, trông rất giống với triệu chứng lúc mang thai. Vì vậy ta muốn nhờ giám mục ngài xem giúp một chút, Phynia bây giờ rốt cuộc có thực sự mang thai không.”
“Mang thai?”
Giám mục Hernan nhướng mày: “Nếu là thật, vậy thì đối với Rusatinia hiện tại quả thực là một tin tốt.”
Những lời này của giám mục Hernan không hề khoa trương.
Trong tình hình Rusatinia đã và phe St. Mill bước vào trạng thái chiến tranh, Phynia lúc này mang thai, chắc chắn là đã thêm một lớp bảo đảm cho tương lai của Rusatinia. Lớp bảo đảm này chính là dù Albert có bất ngờ hy sinh trong trận chiến tiếp theo, Phynia vẫn có thể nhân danh đứa con còn trong bụng của mình để tiếp tục chống lại phe St. Mill, không đến mức tan đàn xẻ nghé.
Người thừa kế, trong bất kỳ một thế lực nào, đều là một bộ phận vô cùng quan trọng.
Phynia sau khi nghe lời của giám mục Hernan, lập tức hiểu được ý nghĩa trong lời nói của giám mục. Nhưng tuy hiểu, Phynia lại không vì đứa con trong bụng mình có khả năng phải gánh vác quá nhiều kỳ vọng mà lo lắng, cũng không vì đứa con trong bụng mình có khả năng trở thành chủ nhân của Lothiris mà vui mừng, nàng chỉ nhắm mắt lại, giọng điệu phức tạp khẽ lắc đầu.
“Nếu tôi thực sự mang thai, thì đây trước tiên là tin tốt đối với tôi và Albert, sau đó mới là đối với những người khác của Rusatinia.”
“Cũng phải.”
Sau khi nghe lời của Phynia, trong mắt giám mục Hernan đầu tiên là lộ ra ánh mắt kinh ngạc, rồi khẽ gật đầu tán thành. Ông quay đầu nhìn Albert, hỏi hắn: “Vậy thì Điện Hạ, bây giờ có cần tôi giúp phu nhân kiểm tra không?”
“Làm phiền ngài rồi.”
Albert gật đầu, rồi lui về góc phòng ngủ.
Phynia căng thẳng nhìn giám mục Hernan từng bước một từ từ đi về phía mình, rồi hai tay đặt lên bụng dưới của nàng, tỏa ra ánh hào quang trắng tinh sáng chói.
Thiếu nữ lúc này nên cảm thấy may mắn, may mắn là đại lục Yieta mà mình đang ở là một thế giới kỳ ảo, nếu thực sự để nàng xuyên không đến thời Trung Cổ, thì muốn xác minh mình có mang thai hay không thì sẽ phải chịu khổ rồi.
Nếu nàng xuyên không đến Ai Cập cổ đại, và ở bên Albert phiên bản Pharaoh. Nếu nàng muốn xác nhận mình có mang thai hay không, thì phải mỗi ngày dùng nước tiểu của mình tưới lên hai túi lúa mạch và lúa mì, nếu lúa mì nảy mầm thì nàng mang thai con trai, nếu lúa mạch nảy mầm thì nàng mang thai con gái.
Nếu cả lúa mạch và lúa mì đều không nảy mầm, thì nàng không có thai.
Nếu nàng xuyên không đến Hy Lạp cổ đại, và ở bên Albert phiên bản Basileus. Nếu nàng muốn xác nhận mình có mang thai hay không, thì phải đặt những loại thực phẩm có mùi nồng như hành, tỏi vào trong chỗ đấy của nàng.
Nếu sáng hôm sau khi nàng thức dậy miệng không có mùi khó chịu, thì nàng có khả năng cao là đã mang thai, nếu sáng hôm sau thức dậy có hơi thở, thì có nghĩa là không có thai.
Nếu nàng xuyên không đến Đế quốc La Mã Thần thánh, và ở bên Albert phiên bản Hoàng Đế, vậy thì nàng muốn xác nhận mình có mang thai hay không, thì phải giao nước tiểu của tối hôm đó cho bác sĩ quan sát, bác sĩ sẽ thông qua việc quan sát màu sắc, trạng thái của nước tiểu, thậm chí là nếm thử vị của nó, để phán đoán nàng có mang thai hay không.
Nếu nàng xuyên không đến Pháp cổ, và ở bên Albert phiên bản giới hạn Vua Mặt Trời, vậy thì nàng cần phải cởi hết quần áo, bác sĩ thông qua việc quan sát những nơi như hốc mắt và ngực có bị phù nề không, để phán đoán nàng có mang thai hay không, nếu xuất hiện phù nề, thì đó là đã mang thai, nếu không xuất hiện, thì là không có thai.
Tóm lại, bất kể là xuyên không đến nơi nào kể trên, khi gặp phải tình huống cần chẩn đoán thiếu nữ có mang thai hay không, việc chẩn đoán đều sẽ khiến Phynia mặt mỏng xấu hổ đến chết.
Trừ phi nàng xuyên không đến thế giới huyền huyễn phương Đông, không đến thế giới quan kỳ ảo phương Tây làm một pháp sư nữa.
Chỉ là nếu như vậy, cuốn sách này e rằng sẽ phải đổi tên thành《Tiểu thư yêu nữ hôm nay cũng phải làm thị nữ để trả nợ》 rồi…
Nhưng may mắn là Phynia xuyên không đến một đại lục Yieta sở hữu sức mạnh kỳ ảo.
Trong một thế giới như vậy, muốn chẩn đoán một người phụ nữ có mang thai hay không, không cần phải sử dụng những phương pháp nghịch thiên như vậy. Trong số các thần thuật mà rất nhiều Thần Linh ban cho các mục sư dưới trướng, đều bao gồm thần thuật chẩn đoán một người phụ nữ có mang thai hay không.
Ánh sáng trắng tinh tỏa ra từ hai tay của giám mục Hernan, cùng nhịp thở của ông không ngừng sáng tối. Khoảng ba phút sau, trong ánh sáng vốn trắng tinh, đột nhiên xuất hiện một chút sắc xanh non, như những chiếc lá non vừa nảy mầm trong ngày xuân.
Sau khi nhìn thấy vệt sắc xanh không thể nhận ra này, trên khuôn mặt vốn bình tĩnh của giám mục Hernan, đột nhiên xuất hiện một vẻ mặt kinh hỉ.
“Điện Hạ…”
Ông đột nhiên gọi Albert một tiếng, và Albert sau khi nghe thấy tiếng, cũng đã đi tới.
“Sao vậy?”
“Điện Hạ, tôi không thể không chúc mừng ngài.”
Giám mục Hernan thu hai tay lại, quay người cười với Albert.
Đại não của Albert lập tức bị một trận cuồng hỉ chiếm cứ, thậm chí trở nên có chút chậm chạp: “Ờ, ý của ngài là…”
Giám mục Hernan cười gật đầu: “Đúng vậy, tiểu thư Phynia đã có thai được một tháng rồi.”
Albert nghe vậy như thể hóa đá.
Một tháng?
Điều này chẳng phải có nghĩa là, Phynia đã mang thai ngay tại lần đầu tiên làm chuyện ấy sau khi xác nhận quan hệ!?
Hít…!
Albert đột nhiên có một sự tự tin mạnh mẽ ở một phương diện nào đó.
Cùng lúc đó, Phynia cũng đã nghe thấy chẩn đoán của giám mục Hernan. Nàng khẽ cúi đầu, yên tâm thở phào nhẹ nhõm.
Dù sao thì trước đây việc nàng có mang thai hay không chẳng qua chỉ là sự suy đoán của Albert, lỡ như có sự cố ngoài ý muốn, thì hai người họ chính là đã mừng hụt một phen.
Và sau khi có được chẩn đoán của giám mục Hernan, nàng liền có thể với xác suất chín mươi chín phần trăm xác định, nàng thực sự đã mang thai, trong bụng đã có con của Albert.
“Albert…”
Nàng kìm nén sự vui mừng trong giọng nói, vẫy vẫy tay với Albert.
Thấy trong giọng nói của Phynia không những không có sự vui mừng, mà còn không biết tại sao lại trở nên kìm nén, Albert không khỏi có chút kỳ lạ, đồng thời lo lắng đi về phía thiếu nữ.
“Phynia, em sao vậy?”
Ngay khoảnh khắc Albert đến gần bên giường, Phynia trực tiếp lao vào lòng hắn, trong giọng nói tràn đầy sự vui mừng.
“Em có rồi! Anh yêu! Albert! Anh yêu! Em có con của chúng ta rồi!”
“Đúng vậy, em có rồi, con của chúng ta…”
Albert cười vuốt ve đầu Phynia, đồng thời không khỏi có chút lo lắng, với thân hình loli nhỏ nhắn này của Phynia, rốt cuộc có thể thuận lợi sinh con ra không…
Ngay khi cặp đôi thiếu nam thiếu nữ chưa cưới đã có con này đang vui mừng, trên mặt giám mục Hernan cũng lộ ra một nụ cười. Ông lặng lẽ lùi lại, rời khỏi phòng hai người, để lại không gian này cho cặp đôi hôn thê còn đang trong cơn vui mừng này.
Albert và Phynia cứ thế vui mừng một lúc lâu. Đợi đến khi hai người hơi bình tĩnh lại một chút, họ lại phát hiện giám mục Hernan đã âm thầm rời đi từ lúc nào.
Phynia thất vọng: “Thất lễ quá, lúc giám mục Hernan rời đi, chúng ta lại mải mê vui mừng mà không tiễn biệt, chúng ta nên cảm ơn giám mục một phen.”
Albert vỗ vỗ vai nàng trả lời: “Không sao đâu, chúng ta có thể đi cảm ơn giám mục vào ngày mai, bây giờ trời đã tối rồi,để giám mục về nghỉ ngơi trước đi.”
“Ừm.”
Phynia nhẹ nhàng gật đầu, rồi đột nhiên nhận ra Albert bây giờ còn đang đứng bên giường, vội vàng nhường chỗ.
“Albert, anh mau vào đi, cẩn thận lát nữa bị cảm lạnh.”
“Được.”
Albert gật đầu, chui vào trong chăn.
Thiếu nữ lại một lần nữa dựa vào lồng ngực hắn. Chỉ là chưa kịp để Albert đưa tay ra vòng qua eo Phynia, thiếu nữ đột nhiên sợ hãi run rẩy một cái.
“C-cái đó… Albert…” Phynia dùng giọng nói yếu ớt, đáng yêu lẩm bẩm: “Sinh con gì đó, cảm giác thật đáng sợ. Cơ thể em nhỏ như vậy, một đứa trẻ nặng như vậy từ, từ nơi đó ra… em sẽ, sẽ bị rách mất…”
“Không sao đâu, không sao đâu.”
Albert vội vàng nhẹ nhàng vỗ lưng thiếu nữ an ủi, đồng thời thầm mắng mình là một tên cầm thú.
Nếu tính theo tuổi của con người, Phynia lúc này còn chưa đến mười năm tuổi, hoàn toàn không phải là độ tuổi nên sinh con.
Nhưng hắn lại để cho thân hình nhỏ nhắn của thiếu nữ phải gánh vác một gánh nặng lớn như vậy.
Tuy Albert một mặt tội đáng chết vạn lần, nhưng từ một phương diện khác mà xem, hắn cũng có nỗi khổ khó nói. Dù sao thì tuổi thọ của bán tinh linh dài gấp năm lần con người, nếu thực sự phải đợi đến khi cơ thể thiếu nữ phát triển đầy đủ, thì ít nhất cũng là mười năm trôi qua.
Huống hồ tuy nói là tuổi của thiếu nữ chưa đến mười lăm, nhưng nàng ngoài cặp thỏ trắng phát triển quá tốt ra, các phương diện khác thực sự không nhìn ra có dáng vẻ của một người chưa đến mười lăm tuổi, Albert giữ thái độ dè dặt đối với việc Phynia sau này rốt cuộc có phát triển tiếp được hay không.
Nhưng may mắn là, thiếu nữ tuy thân hình nhỏ nhắn, nhưng về mặt tâm trí lại khá trưởng thành. Nàng chỉ căng thẳng một lúc, chưa kịp để Albert an ủi, đã tự lẩm bẩm.
“Thôi, rách thì rách thôi, dù sao thế giới này cũng có cách chữa lành, đến lúc đó bảo người ta đánh ngất em, cứ coi như là đẻ mổ vậy…”
“…”
Ngươi lạc quan như vậy thực sự tốt sao?
Albert không nhịn được vẻ mặt cạn lời thầm nghĩ.
Và ngay lúc này, thiếu nữ trong lòng hắn lại nhớ lại những chuyện trước khi mang thai, không khỏi nhìn Albert.
“Mà này… Albert? Trước khi phát hiện em mang thai, anh hình như định đè em xuống làm chuyện đó phải không?”
“Đúng vậy!” Albert thở dài: “Đáng tiếc là em bây giờ đang mang thai, không thể làm chuyện đó nữa.”
“Haha, mà này, em phát hiện một chuyện rất thú vị đó!” Phynia dựa vào lòng Albert, trên mặt mang một nụ cười rạng rỡ: “Rõ ràng hôm qua, hôm kia, và cả những ngày trước đó nữa, em cũng đang trong trạng thái mang thai, nhưng Albert làm thế nào với em cũng không sao. Nhưng bây giờ, một khi sự thật ta mang thai bị phát hiện, thì chuyện XXX không thể làm được nữa, vì làm sẽ xảy ra sự cố. Đấy gọi là thai nghén của Schrödinger đó.”
“Thai nghén của Schrödinger? Đó là gì?”
Albert tò mò hỏi.
“Hì hì! Nói một cách đơn giản, ở thế giới kiếp trước của em có một đại pháp sư tên là Schrödinger, ông ấy có một ma pháp có thể nhốt một con mèo trong một cái hộp, rồi để con mèo ở trong trạng thái chồng chập giữa sống và chết cho đến khi cái hộp được mở ra.”
Phynia cố gắng dùng những từ mà Albert có thể hiểu được để giải thích: “Một giờ trước, việc em có mang thai hay không còn ở trong trạng thái chồng chập giữa mang thai và không mang thai, vì vậy Albert có thể cùng ta làm chuyện đấy.
Nhưng bây giờ, việc em có mang thai hay không đã bị giám mục Hernan sử dụng thần thuật quan sát, và đã đưa ra phán định em đang ở trong trạng thái mang thai.
Và thế là em đã mang thai, Albert cũng vì thế mà không thể cùng em làm chuyện sắc sắc, cho nên mới gọi là thai nghén của Schrödinger.”
“Vậy à…”
Albert khẽ gật đầu.
Hắn đã hiểu, và cũng vì thế, hắn phối hợp với lời của thiếu nữ, giả vờ cười khổ lắc đầu: “Tính sai rồi, anh không nên đi tìm giám mục Hernan, trước đó nên là đè em xuống trước, làm xong những việc cần làm, ngày hôm sau mới đến nhà thờ tìm giám mục Hernan mới đúng.”
“Hối hận rồi phải không?”
“Hối hận rồi.”
“Còn muốn làm chuyện sắc sắc không?”
“Có chứ.”
“Vậy thì em sẽ miễn cưỡng chiều bản thân một chút, để thưởng cho anh một phen!”
Thiếu nữ như một con thiên nga vươn cổ, vẻ mặt cao ngạo. Cùng lúc đó, nàng khẽ chống một chân, đầu ngón chân khẽ động đá tung chăn ra, để lộ đôi chân nhỏ mềm mại đã trốn trong chăn trước đó, cổ chân trắng như tuyết, cẳng chân thon thả, đầu gối tinh xảo, và bắp đùi đầy đặn…
“Đẹp không?”
Thiếu nữ vừa hỏi, vừa đưa chân còn lại ra.
Hiểu được thiếu nữ định làm gì, Albert không chớp mắt gật đầu: “Đương nhiên đẹp.”
“Hứ!”
Phynia nghe vậy đắc ý ngẩng đầu, rồi từ chiếc ghế bên cạnh giường lấy ra đôi tất lụa trắng của mình, mắt phượng mày ngài liếc nhìn Albert một cái.
Nàng cuộn đôi tất lụa trắng trong tay, rồi mang vào từng ngón chân tinh xảo như ngọc trắng. Lụa trắng như dòng nước chảy bao phủ đầu ngón chân của thiếu nữ, lan lên mu bàn chân trắng như tuyết, ở lòng bàn chân mềm mại rẽ một vòng, bắt đầu tiến lên về phía chân.
Đầu tiên là mắt cá chân, sau đó là bắp chân, rồi đến đầu gối, cuối cùng cũng đến được đùi… sau khi thiếu nữ buông tay, lụa trắng đập vào chân phát ra một tiếng “bốp!” giòn tan, trong bắp đùi đầy đặn hơi khẽ lõm vào.
Và sau khi mang xong một chiếc, chiếc còn lại thiếu nữ cũng làm y hệt.
Albert nhìn cảnh này, từ đầu đến cuối không hề dời mắt một khắc nào.
Sau khi mang xong những thứ cần dùng cho tối nay, thiếu nữ một tay đặt lên ngực Albert, tay kia thì chống sang một bên, cả người đều cúi xuống phía trên Albert, từ trên cao nhìn xuống hắn.
“Ê hê hê~”
Nàng đầu tiên là ngây ngô cười một tiếng, rồi cúi đầu hôn lên môi Albert, sau đó cơ thể liền bắt đầu từ từ di chuyển xuống…
Đêm nay vẫn còn rất dài.
…
…
Sáng hôm sau, Phynia mặc váy ngủ, vẻ mặt ngoan ngoãn ngồi trước bàn trang điểm, ngón chân tinh nghịch cử động.
Vì một số lý do không tiện nói, đôi tất lụa trắng đêm qua của nàng đã chính thức bị vứt vào thùng rác, lúc này trên đôi chân mặc là một đôi tất mới.
Mái tóc dài lộng lẫy màu vàng kim như lụa của nàng đang được Albert cầm trong tay chải chuốt, chiếc lược ngà voi cao cấp không ngừng trượt từ đỉnh đầu xuống ngọn tóc, chải thẳng lại mái tóc dài đã rối bời sau một đêm ngủ của nàng.
Cảm nhận được cảm giác ngứa ngáy trên đỉnh đầu, thiếu nữ không khỏi cảm thấy toàn thân có chút tê dại, cơn buồn ngủ vốn đã tan biến lại một lần nữa ùa về. Nàng khẽ nằm lên người Albert, nhắm mắt lại, rồi bị Albert gõ vào đầu một cái.
“Em cứ thế này thì anh chải thế nào!”
“Không quan tâm!” Thiếu nữ chớp mắt, dùng giọng điệu ngọt ngào làm nũng: “Người ta là phụ nữ mang thai! Albert phải nhường! Cách chải tóc anh tự đi mà nghĩ!”
“Anh tự nghĩ à…” Albert hai tay nâng lấy khuôn mặt mịn màng không tì vết của thiếu nữ, nghĩ nghĩ rồi nói: “Cắt đi mái tóc dài màu vàng xinh đẹp này của em thì sao?”
Phynia chớp mắt cười hỏi ngược lại: “Anh nỡ sao?”
“Có gì mà không nỡ?”
“Em sẽ xấu đi đó.”
“Xấu đi thì không có ai tranh giành em với anh nữa.”
“Vốn dĩ đã không có ai tranh giành em với anh rồi! Anh từ đầu đến cuối đã gặp qua một tình địch nào chưa?” Thiếu nữ cơ thể tinh nghịch trong lòng Albert lắc lư: “Chủ~nhân~của~em~?”
“Hình như đúng là không có.”
Albert sờ đầu thiếu nữ cười. Dám từ tay Tứ thân vương của Đế Quốc cướp đi hầu gái của hắn, kẻ đó e rằng chán sống rồi.
“Nếu đã như vậy, anh còn nỡ cắt đi mái tóc dài của em sao?”
“Ờ… hình như có chút không nỡ rồi.”
“Ừm ừm, nếu vậy thì tối nay em sẽ cho anh một số phúc lợi mà chỉ tóc dài mới có thể cho.” Nói rồi, Phynia vẫy vẫy tay với Albert, ra hiệu cho hắn cúi đầu xuống.
Và sau khi hắn cúi đầu xuống, Phynia dựa vào tai hắn, dùng một giọng điệu vô cùng tinh nghịch.
“Ví dụ như… dùng tóc để làm? Thế nào?”
“Anh rất mong đợi.”
Albert cười trả lời.
Và ngay trong lúc cặp đôi vị hôn phu vị hôn thê này đang sáng sớm lén lút nói những lời tình tứ, cửa phòng ngủ của hai người lại đột nhiên bị người ta dùng sức mạnh cực lớn thô bạo mở ra.
“Rầm!”
“Tiểu Nia! Tiểu Nia!”
Phynia đang ngồi trước bàn trang điểm quay đầu nhìn lại: “Có chuyện gì khiến chị kích động như vậy, chị Ella?”
“Em thử nói chuyện gì có thể khiến ta kích động như vậy!?” Ella giọng điệu vô cùng kích động từng bước một đi đến trước mặt Phynia, hai tay đặt lên vai nàng: “Em mang thai rồi?”
“Ừm.” Thiếu nữ gật đầu, rồi lại vẻ mặt kinh ngạc nhìn Ella hỏi: “Chị Ella sao lại biết?”
Nàng rõ ràng nhớ sau khi Albert đêm khuya khoắt mời giám mục Hernan đến phòng ngủ, nàng và Albert không hề gặp lại ai khác.
Ella lại sao biết được tin nàng mang thai?
“Đương nhiên là vì—”
Chưa kịp để Ella trả lời, một giọng nói thở hổn hển liền theo sau xuất hiện: “C-cô Ella… xin hãy chậm một chút… đợi tôi với. A… Phynia, và cả Albert Điện Hạ nữa, hai người tỉnh rồi à. Tối qua lúc cha tôi trở về, tôi nghe ông nói Phynia mang thai, là thật hay giả?”
“Thật.”
Phynia bất đắc dĩ gật đầu.
Nàng cuối cùng cũng biết, tin tức tối qua đã truyền ra ngoài như thế nào rồi.
Tiếp theo là Ella và Liliana hai người, Camilla, Siglisse, Goriel, Asuka, Rin, Annie, bà Martha, thậm chí cả Nara sống ở bên ngoài của pháo đài Greyhawk cũng đến.
Họ vây quanh Phynia, ngoài Rin trông như bị Yarronves ép đến, tất cả đều líu ríu nói đủ mọi chuyện, để bày tỏ sự kích động của mình sau khi nghe được tin thiếu nữ mang thai.
Và ngoài các cô gái ra, những người đàn ông trong lâu đài thì một người cũng không đến, chủ yếu vẫn là để tránh hiềm nghi.
Liliana: “Nói thật đi Phynia, tối qua lúc tôi nghe được tin từ cha, cả người đều bị dọa cho giật mình, vốn dĩ cảm thấy chuyện bản thân tôi mang thai còn cách rất xa, kết quả vừa nghe tin của cô liền cảm thấy rất gần!”
Camilla đi tới: “Sư phụ thực sự mang thai rồi?”
“Đương nhiên.”
Phynia mỉm cười trả lời.
Ngay lúc này, Camilla đột nhiên dùng tay so sánh một phen chiều cao của mình và Phynia. Sau khi phát hiện bản thân không biết từ lúc nào, đã cao hơn sư phụ của mình một đốt ngón tay, nàng kinh ngạc hỏi.
“Camilla cũng có thể mang thai rồi sao?”
“…Không thể.”
Thiếu nữ mặt mày âm trầm gõ vào đầu nàng một cái.
Và sau Camilla, người tiếp theo hỏi vấn đề là Asuka.
“Mẹ ơi, con sắp có một em trai hay em gái rồi sao?”
Phynia vẻ mặt dịu dàng vuốt ve đầu cô bé: “Đúng vậy Asuka, con muốn em trai hay em gái?”
“Ư…” Vẻ mặt của Asuka đấu tranh một lúc, rồi có chút ngập ngừng hỏi: “Có thể… cả hai đều muốn không?”
Goriel bực bội khoanh tay trước ngực: “Nếu trong bụng Phynia thực sự có hai đứa, thì nhóc phải lo lắng cho sự an nguy của Phynia rồi.”
Nói xong, Goriel trừng mắt lườm Albert một cái.
Albert áy náy gãi gãi má.
Đây không phải là lỗi của hắn.
Hắn vốn không phải là loại lolicon trong miệng Phynia.
Ai bảo Phynia lớn lên thành một loli chứ?
Lại còn là loại loli yếu đuối.
Khiến hắn cứng rắn biến thành lolicon.
Trong lòng nghĩ những chuyện này, Albert dặn dò Annie: “Gần đây làm một số thức ăn bổ dưỡng cho Phynia ăn, để nàng không vì mang thai mà cơ thể yếu đi.”
Albert biết Phynia không chỉ có thân hình nhỏ nhắn, mà cũng là một người yếu đuối về mặt thể lực, nếu trong thời gian mang thai này không bồi bổ tốt, dù trong bụng chỉ có một đứa, tình trạng của Phynia có lẽ cũng không tốt hơn bao nhiêu.
“Dạ vâng, tôi biết rồi.”
Annie gật đầu. Từ khi Phynia từ chức vụ hầu gái vinh quang về hưu, Annie đã trở thành hầu gái thân cận của Phynia.
Còn về hầu gái thân cận của Albert…
Khụ!
Nếu không muốn bị phu nhân nhà mình gây khó dễ thì hay là đừng có suy nghĩ như vậy.
Ngay lúc này, bà Martha đột nhiên nhắc nhở.
“Đồ bổ không thể quá nhiều, nếu không thai nhi lớn quá cũng sẽ có gánh nặng cho cơ thể của tiểu thư Phynia, ngày thường quan trọng nhất vẫn là vận động vừa phải, tăng cường một chút thể chất, ví dụ như đi dạo gì đó.”
“Được, được, cứ làm như vậy!”
Albert vội vàng đồng ý. Về phương diện này, hắn đối với lời của bà Martha rất tin tưởng. Bởi vì bà Martha lúc trẻ vẫn luôn là hầu gái thân cận của mẹ hắn, lúc mẹ hắn mang thai Ella và mình, bà Martha vẫn luôn ở bên cạnh mẹ hắn, tận mắt chứng kiến mẹ hắn đã chăm sóc mình như thế nào.
Mẹ của Albert cũng không phải là người có sức khỏe tốt, nếu không cũng sẽ không vào lúc Albert còn nhỏ đã đột ngột qua đời.
Nghe lời của bà Martha, Nara nói: “Tôi có thể luyện chế một số ma dược có dược tính ôn hòa, có thể từ từ cải thiện tình trạng cơ thể của Phynia meo.”
Phynia nghe vậy kinh ngạc: “Cô còn biết chế tạo ma dược!?”
“Đương nhiên meo, luyện kim và ma dược không thể tách rời meo.”
“Nếu vậy… khụ khụ, chỗ tôi còn có một xưởng dược tề đang thiếu—”
“Cút đi meo!”
Nara liếc mắt một cái đã nhìn ra được tâm tư của Phynia, lập tức lên tiếng quát mắng.
Và ngay sau Nara, người vẫn luôn không nói gì là Siglisse, đã hỏi một câu hỏi vô cùng quan trọng.
“Hai người khi nào kết hôn?”
“Tháng năm.”
Albert trả lời.
Tháng năm của tỉnh Frostbite ánh nắng tươi sáng, cỏ xanh mơn mởn, đồng thời nhiệt độ cũng tương đối ôn hòa, chính là lúc để làm những chuyện như thế này.
“Tháng năm?” Siglisse chỉ ra một vấn đề mấu chốt: “Đợi đến lúc đó, anh nghĩ bụng nhỏ của Phynia đã lớn đến đâu rồi?”
“Ờ…”
Albert nghe vậy lập tức câm nín.
Không thể không thừa nhận rằng, Phynia là một loli.
Là một loli!
Là một loli!
Chuyện quan trọng phải nói ba lần.
Và nếu Phynia đã là một loli, thì lúc mang thai, bụng không thể nào nhỏ được.
Trong đầu vừa hiện ra cảnh tháng năm, mình dẫn một loli cao chỉ đến ngực hắn, nhưng bụng lại nhô ra rõ rệt bước vào lễ đường hôn nhân, Albert liền muốn lấy một thanh kiếm ra tự đâm chết mình.
Con mẹ nhà nó, thằng biến thái nào vậy!
Cơ thể vô thức khẽ run rẩy, Albert lau đi mồ hôi lạnh trên trán, chân thành cảm ơn Siglisse.
“Cảm ơn em nhé, Siglisse, suýt nữa đã gây ra đại họa… anh quyết định sẽ đổi ngày cưới từ tháng năm sang tháng ba, lúc đó bụng của Phynia chắc là không rõ ràng như vậy.”
Lolicon đã là giới hạn rồi.
Hắn không muốn bị đám người chính đạo đâm chết tại lễ cưới.
Ngay lúc Albert định dời ngày cưới sớm hơn, tin tức Phynia mang thai cũng thông qua chuỗi Siglisse, hầu gái, người bên ngoài, truyền khắp cả thành Wende.
Trong một quán trà của thành Wende, hai người đàn ông trung niên vừa uống trà, vừa trò chuyện bâng quơ.
Nói là trà, thực ra thứ họ uống theo Phynia thấy chẳng qua chỉ là nước nóng, bên trong ngay cả một chút bã trà cũng không có. Ấm trà đang sôi trên bếp lò giữa hai người đang bốc khói nghi ngút. Ở phía bắc của Thần Thánh Quốc Lothiris, để xua tan cái lạnh trong cơ thể, mọi người luôn thích tụ tập lại uống rượu, hoặc thứ được gọi là trà nước nóng.
Ấm trà ban đầu thường được làm bằng đồng đỏ và đồng trắng. Nhưng do vật liệu quý giá, giá thành quá cao, cộng thêm đồng đỏ chất liệu quá mềm dễ bị hỏng, nên sau đó vật liệu của ấm trà liền dần dần được thay thế bằng đồng thau.
Nhưng dù vật liệu đã sử dụng đồng thau rẻ hơn, nhưng giá của bộ trà đối với dân thường mà nói vẫn còn đắt đỏ. Ở Rusatinia, gia đình bình thường thường mấy nhà cùng nhau, mới có thể góp tiền mua được một bộ trà.
Và sau khi có bộ trà, họ sẽ mỗi mùa đông ra ngoài nhặt một ít củi thông làm nhiên liệu, lấy vài cục tuyết làm nguồn nước, ném vào ấm trà từ từ đun sôi, mấy nhà cùng nhau tụ tập lại dùng nước nóng để xua tan cái lạnh của mùa đông.
Tình trạng chật vật này kéo dài cho đến khi Albert đến mới từ từ cải thiện.
Về mặt nhiên liệu, sự xuất hiện của than tổ ong đã khiến họ không cần phải vào mùa đông ra ngoài trời tuyết lạnh giá nhặt củi nữa, về mặt dụng cụ, ấm trà bằng sắt rẻ hơn đã thay thế ấm trà bằng đồng thau ban đầu, bắt đầu đưa ấm trà mà ban đầu mấy gia đình góp lại mới mua được phổ biến đến từng nhà, về mặt trà nước, thu nhập tăng cao, đã khiến các cư dân của Rusatinia lần đầu tiên trong đời có thể uống được trà thực sự chứ không phải là nước nóng mang tên trà, doanh số bán trà ở Rusatinia mỗi tháng đều đang dần dần tăng lên.
Quán trà cũng mọc lên như nấm sau mưa ở khắp nơi, để những người lười đun nước cũng có thể uống được một ngụm trà nóng.
Trong quán trà lúc này, một người bắt chuyện trước.
“Hôm nay mấy người nghe gì chưa, tiểu thư Phynia mang thai rồi.”
“Đương nhiên nghe nói rồi.” Một người khác trả lời, rồi dùng ánh mắt cạn lời nhìn chằm chằm vào người kia: “Chuyện này có quan hệ gì với cậu?”
“Đương nhiên có quan hệ!” Người đó vội vàng: “Đây là con của Albert Điện Hạ! Từ khi Albert Điện Hạ đến Rusatinia này, những ngày tháng của chúng ta đã trở nên ngày càng tốt đẹp hơn, ngài ấy bây giờ đã có một đứa con, chẳng lẽ không vui à?”
“Có gì đáng để vui mừng?” Một người khác uống trà cười khẩy một tiếng: “Những ngày tháng tốt đẹp này cũng phải có mạng để sống mới hưởng thụ được. Cậu không biết à, gần đây Hoàng Đế của St. Mill đã tuyên bố Albert Điện Hạ âm mưu tạo phản, đang chuẩn bị xuất binh đến tấn công chúng ta, chết đến nơi rồi có gì mà vui mừng?”
“Này! Không thể nói như thế được!” Người đó sau khi nghe thấy vội vàng phản bác: “Đánh trận là nhất định sẽ thua à? So với Albert Điện Hạ anh minh thần võ, tên hôn quân Ain đánh đâu thua đó là cái thá gì? Tôi thấy người chiến thắng vẫn là chúng ta mà thôi!”
“Cậu nói cũng có chút đạo lý. Nhưng tôi nghe nói Albert Điện Hạ và tiểu thư Phynia hình như còn chưa kết hôn phải không? Bây giờ đột nhiên mang thai… có phải là có chút không thích hợp?”
“Ây da, kết hôn chẳng qua là một nghi thức, đến lúc đó bù lại không phải là được rồi sao?” Người đó lạc quan: “Hai hôm trước, Albert Điện Hạ vì để cầu hôn mà tổ chức lễ kỷ niệm đầu năm cực kỳ náo nhiệt! Lễ kết hôn nào có thể so sánh được với nó?
Hơn nữa! Cách ngày tiểu Điện Hạ ra đời còn tận chín tháng, có gì đáng để vội vàng.”
“Cũng phải.” Một người khác lại tán thành gật đầu, rồi uống một ly trà.
Nhưng ngay lúc này, hắn đột nhiên như nhận ra điều gì, kinh ngạc ngẩng đầu lên hỏi: “Mà này… Albert Điện Hạ và tiểu thư Phynia làm chuyện đó vào lúc nào?”
“Nghe người khác nói… hình như là lúc đánh người man di ở biên cảnh?”
“Cách bây giờ mấy tháng rồi?”
“Hình như cũng chỉ mới hơn một tháng thì phải?”
“Nói cách khác, Albert Điện Hạ và tiểu thư Phynia làm chuyện đó mới hơn một tháng, tiểu thư Phynia đã có rồi!?”
“Hình như là vậy…”
Hai người đàn ông trung niên im lặng nhìn nhau một lúc, rồi cùng hít một hơi khí lạnh. Là những người có gia đình, họ biết phụ nữ sau khi mang thai cần có một khoảng thời gian, mới biểu hiện ra các triệu chứng liên quan. Cũng chính vì vậy, họ mới kinh ngạc trước… thực lực của Albert.
“Cậu biết ở đâu có bán tranh chân dung của Điện Hạ không?”
“Thứ này sao có thể có được? Muốn có thì thà tự mình vẽ một cái.”
“Ý kiến hay.”
“Hửm? Cậu biết vẽ?”
“Có một chút tay nghề.”
“Đến lúc đó tiện thể giúp tôi vẽ một cái.”
“Có thể, nhưng phải có thù lao.”
“Cái gì?”
“Cho một ít bã trà vào trong trà nước của tôi.”
“Được. Ông chủ, cho hai phần bã trà!”
Người đàn ông lớn tiếng hô hào.
Hai người đàn ông gần đây gặp phải khủng hoảng trung niên, đã định sẽ treo tranh chân dung của Albert ở nhà, có việc gì thì lạy một cái!
…
…
Chiều hôm nay, Phynia và Albert cùng đến nhà thờ cảm ơn một phen sự giúp đỡ của giám mục Hernan đêm qua, đồng thời cũng xin lỗi vì hành vi của Albert tối hôm qua.
Và sau khi làm xong việc này, Phynia liền cảm thấy không có việc gì để làm. Dù sao thì nàng và giám mục Hernan không thân, đồng thời đối với những chuyện như xã giao cũng không thích lắm.
Sau khi nhận ra vẻ nhàm chán trong mắt Phynia, giám mục Hernan liền cười xua tay, bảo nàng đi tìm Liliana chơi. Phynia nghe vậy lập tức như được đại xá, lập tức để lại một mình Albert ở đây, chuẩn bị tự mình đi dạo những nơi khác trong nhà thờ tìm Liliana.
Nhưng thiếu nữ không biết là trong lúc nàng đang tìm Liliana, Liliana cũng đang tìm cách tiếp cận nàng.
Ngay khoảnh khắc thiếu nữ rời khỏi phòng, Liliana liền đột nhiên đến trước mặt nàng.
Điều này khiến thiếu nữ giật mình. Và ngoài ra, điều khiến Phynia kinh ngạc hơn chính là Siglisse cũng đang ở trong nhà thờ.
Nàng định nói gì đó, nhưng chưa kịp để thiếu nữ mở miệng, Liliana và Siglisse liền một trái một phải kẹp lấy cánh tay nàng, đưa nàng đến phòng của Liliana.
“Hai người làm gì vậy…”
Phynia xoa xoa bả vai đau nhức của mình mở miệng phàn nàn. Nhưng ngay lúc này, bên tai nàng đột nhiên truyền đến một tiếng đóng cửa, đồng thời khi nàng ngẩng đầu lên, nàng phát hiện anh trai của Siglisse là Sizanel cũng ở đây.
Sizanel đang ngồi ngược trên một chiếc ghế, hai tay đặt lên lưng ghế để cằm tựa vào, bộ dạng chán chường.
Cảm nhận được ánh mắt của thiếu nữ, Sizanel lúng túng cười một tiếng, nhưng ngay khi hắn định lên tiếng giải thích điều gì đó, Siglisse lập tức vội vàng chạy tới hét lớn.
“Trời ơi! Phynia! Cô lại còn như một người không có việc gì ngồi ở đây! Lẽ nào không hề lo lắng chút nào sao!?”
“Gấp gáp?” Phynia không hiểu nghiêng đầu: “Tôi nên gấp gáp chuyện gì?”
“Mang thai, là mang thai á! Sao Phynia có thể đột nhiên mang thai vào lúc này chứ?” Siglisse mở miệng giải thích: “Cô bây giờ và anh Albert chưa kết hôn mà đã mang thai, lỡ như anh Albert đến lúc đó không nhận trách nhiệm, không định kết hôn với cô thì phải làm sao?”
“Cái này không cần lo lắng.” Phynia cười: “Albert rất yêu tôi.”
“Tình yêu sao có thể đem ra so với dục vọng được chứ?” Thấy Phynia vì tình cảm mà mụ mị đầu óc, Siglisse hận sắt không thành thép, nghiêm giọng nói:
“Cô bây giờ đã mang thai rồi! Mà đã mang thai, thì không thể đêm nào cũng cùng Albert làm chuyện đó nữa.
Nhưng đàn ông một khi đã nếm qua mùi vị ấy, liệu có chịu nổi những đêm trống trải không? Tuyệt đối là không thể! Và khi đã như thế, Albert nhất định sẽ bỏ mặc cô trong thời gian mang thai để tìm đến một tình nhân khác!
Tình nhân đó! Phynia, xin lỗi vì lời này có phần khó nghe, nhưng xét cho cùng cô hiện tại cũng chỉ là một tình nhân của Albert mà thôi. Dù đã đính hôn, nhưng hôn lễ chưa thành, nếu muốn hủy bỏ cũng vô cùng dễ dàng—nhất là khi cô lại chỉ là một bán tinh linh!
Ngoài kia không biết bao nhiêu người đang xì xào, nói rằng cuộc hôn phối giữa cô và Albert sẽ làm vấy bẩn huyết thống cao quý của hoàng gia. Trong thời gian cô mang thai, nếu Albert bị một tình nhân mới mê hoặc, vậy cô phải làm thế nào đây?
Phynia, cô cần hiểu rõ: chuyện này trong giới quý tộc vốn chẳng hề hiếm thấy! Không tin thì đi hỏi Sizanel! Đàn ông có phải sinh vật dễ ra ngoài tìm tình nhân khi vợ đang mang thai hay không?”
Siglisse bỗng giơ tay chỉ thẳng về phía Sizanel đang ngồi xem kịch bên cạnh.
Phynia nhìn theo rồi khẽ gật đầu — hóa ra Sizanel hôm nay đến đây để làm ví dụ cho kẻ phản diện sao?
Bị em gái gọi thẳng tên, Sizanel chỉ còn cách bất đắc dĩ gật đầu.
“Siglisse nói đúng, đàn ông là loài thích ra ngoài tìm tình nhân.”
“Thấy chưa? Tôi đã nói mà!” Siglisse khoanh tay đắc ý.
Tiếp theo, nàng liền nhanh chóng bắt đầu phàn nàn, nào là đàn ông chính là như vậy, nào là nàng từng gặp biết bao người như vậy trong hôn nhân, phụ nữ mang thai bị bỏ rơi sẽ khổ đến mức nào!
Càng nói, vì cảm xúc quá kích động, hệ thống ngôn ngữ của Siglisse trực tiếp rối loạn, không ngừng chuyển đổi qua lại giữa tiếng Lothiris miền nam và tiếng Lothiris miền bắc. Miệng nhỏ bla bla giống như một khẩu súng liên thanh, dường như muốn trong một phút nói hết toàn bộ những ví dụ mà cô ấy đã nghe qua.
Còn về Phynia? Phynia đối với điều này không mấy hứng thú, thậm chí lén lút ngáp một cái.
Cảnh này bị Liliana nhìn thấy, tiểu thư nữ tu dùng ánh mắt bất mãn trừng mắt lườm nàng một cái.
Phynia bị chú ý đến liền sợ hãi rụt cổ lại.
Không cần nghĩ cũng biết, Liliana là cùng Siglisse đưa nàng đến phòng ngủ của cô ấy, hai người họ lúc này đang đứng trên cùng một chiến tuyến.
Có Liliana đang nhìn chằm chằm bên cạnh, Phynia không thể không dồn sự chú ý vào những ví dụ mà Siglisse đã đưa ra. Thật lòng mà nói, những ví dụ này nếu coi như kịch xem, thì thực ra vẫn khá thú vị.
Phynia cứ thế nhìn Siglisse trong mười phút ngắn ngủi đã tuôn ra hàng trăm ví dụ, cuối cùng, nàng với giọng điệu vô cùng kiên định tổng kết.
“Tóm lại, Phynia, đứa trẻ này đến thật sự không đúng lúc. Có con bây giờ dễ khiến những phụ nữ khác có cơ hội chen vào — đáng lẽ cô nên đợi sau khi cưới Albert rồi hãy nghĩ đến chuyện sinh con!”
Phynia buông một câu hỏi bất ngờ: “Những phụ nữ chen vào đó có bao gồm cô không, Siglisse?”
“Khụ khụ!”
Siglisse lập tức bị câu hỏi của Phynia làm cho sặc đầy nước bọt trong mũi. Liliana với bộ dạng kinh ngạc nhìn chằm chằm nàng, vạn lần không ngờ trong số họ lại xuất hiện một kẻ phản bội, còn Sizanel thì đang che miệng cười trộm em gái mình.
“Sao có thể bao gồm tôi!? Tôi là loại tiểu nhân hèn hạ đó sao?”
“Nhưng… cô trước đây thích Albert mà, phải không?”
“Nhưng bây giờ tôi đã không thích anh ấy nữa!”
“Không thích thì cũng không đến mức phê phán cả người ta như vậy.” Phynia mỉm cười nhạt. “Trước đây cô nhìn Albert hoàn hảo, sao giờ lại chê anh ta thê thảm thế?”
“Không phải tôi nhìn nhận Albert thê thảm như vậy, mà là nhiều ví dụ đẫm máu như vậy đang ở ngay trước mắt. Phynia! Cô chính là tôi hồi trước, bị ảo tưởng của tình yêu che mờ đôi mắt!”
Phynia đặt ngón tay lên môi, lặng lẽ nghĩ: “Người trong cuộc mê, kẻ ngoài cuộc tỉnh — đúng thật.”
“Chính là như vậy!” Siglisse vỗ tay. “Cho nên cô phải tỉnh táo, Phynia!”
“Tuy nói là như vậy…” Phynia đặt hai tay lên bụng dưới của mình nói: “Nhưng đứa trẻ đã đến rồi, vậy tôi phải làm thế nào đây?”
“Vậy sao lúc đầu không dùng biện pháp bảo hộ!?” Siglisse hỏi vặn lại.
“À, cái này thì…”
Phynia một tay chống cằm, trên mặt mang một nụ cười dịu dàng, định cứ mà thế lẩn tránh cho qua chuyện.
Không thể nào nói khi nàng và Albert làm chuyện đó, đều thích cảm giác không bao chứ.
Siglisse bị phản ứng bình thản này của Phynia lập tức làm cho mất hết cả tính khí, nàng giống như quả bóng xì hơi nói: “Dù đã có con cũng có thể bù đắp được. Trong hai tháng tới cô phải bám sát Albert, không để anh ấy tiếp xúc với phụ nữ khác.”
“Cũng bao gồm cả cô à?”
“PHYNIAAAAAA!!!!” Siglisse hét inh ỏi. “Cô có nghe tôi nói không!”
“Có nghe, có nghe.”
“Cô nói những lời này lương tâm không đau sao?”
Siglisse vô cùng đau lòng nhìn thiếu nữ bán tinh linh.
“Được rồi được rồi, tôi sai rồi, xin lỗi Siglisse.” Phynia ôm thiếu nữ quý tộc vào lòng nói: “Vậy cô muốn tôi phải làm thế nào?”
“Làm thế nào?” Siglisse nghiêng nghiêng đầu, nói một cách đương nhiên: “Đương nhiên là trong khoảng thời gian trước hôn lễ phải canh chừng Albert, bảo vệ cuộc hôn nhân của cô.”
“Canh chừng Albert?”
Nghe những lời ngây thơ này của Siglisse, Phynia không nhịn được mà cười lớn.
Siglisse khó hiểu nói: “Lẽ nào không nên sao!? Phynia! Hôm nay tôi đến đây là để giải quyết vấn đề, không phải để xem cô cười nhạo tôi!”
Phynia cười xua tay nói: “Không không không, Siglisse thân ái, chính là vì biết đây là ý tốt của cô, nên tôi mới cảm thấy buồn cười.”
“Buồn cười?”
“Đúng vậy.” Phynia gật đầu: “Trước hết phải thừa nhận một điều cô nói: đàn ông dễ bị nửa thân dưới chi phối, đúng không nào, Sizanel?”
Sizanel bất đắc dĩ nhún vai: “Đúng!”
“Nếu vậy thì có gì mà đề phòng? Nếu Albert thật sự muốn đi tìm người khác, cô nghĩ tôi có thể ngăn được sao, Siglisse?” Phynia hỏi vặn lại:
“Đàn ông tìm người phụ nữ khác giống như mèo vào bếp ăn vụng cá, chuyện này căn bản không thể đề phòng được. Thế giới chỉ có những kẻ trộm, không có chuyện cứ đề phòng mãi được. Xin Siglisse nhất định phải nhớ kỹ, việc đàn ông có ra ngoài tìm tình nhân hay không là phụ thuộc ở người đàn ông, không liên quan đến người vợ.”
“Không liên quan? Cô dám nói không liên quan!”
Siglisse tức giận nói.
Nàng đột nhiên cảm thấy có chút uất ức, bởi vì nàng cảm thấy sự quan tâm của mình đối với Phynia chưa từng được Phynia để trong lòng
Ngay cả Liliana cũng vẻ mặt kinh ngạc nhìn về phía Phynia, không hiểu nàng đang nghĩ gì.
Phynia trịnh trọng đặt tay lên vai Siglisse, liếc sang Liliana rồi nói: “Đúng vậy. Siglisse, Liliana, các cô nhất định phải nhớ và áp dụng điều này khi bước vào hôn nhân:
Việc chồng có đi tìm tình nhân hay không chỉ phụ thuộc vào bản thân người đàn ông, không liên quan gì đến người vợ. Nếu chồng quản được bản thân, thì vợ hoàn toàn không cần phải lo chuyện bao đồng. Nếu chồng không quản được bản thân, thì vợ làm bất cứ việc gì đều sẽ chỉ làm chồng chán ghét, đẩy hắn ra xa khỏi mình hơn nữa.
Việc duy nhất có thể làm chính là để chồng khi gặp phải chuyện này thì ném chuột sợ vỡ bình, cho rằng kết quả của việc làm như vậy là hại nhiều hơn lợi, để họ không dám làm như vậy.”
“Là như vậy sao?”
Siglisse nghi ngờ nghiêng nghiêng đầu.
Phynia nhún vai nói: “Nếu cô không tin, hoàn toàn có thể hỏi anh trai của cô.”
Siglisse nghe vậy lập tức chuyển ánh mắt sang anh trai mình Sizanel, dùng ánh mắt vô cùng sắc bén nhìn hắn, khiến hắn rất không tự nhiên điều chỉnh lại tư thế của mình:
“Là như vậy đó, Siglisse. Đàn ông là sinh vật giỏi cân nhắc lợi hại; họ không dễ bị kích động bởi chuyện nhất thời, và thường tránh làm những việc mang lại nhiều hại hơn lợi. Điều này khác với phụ nữ — các em thường để tình cảm lấn át lý trí trong nhiều việc.
Khụ khụ, em đừng nhìn anh bằng vẻ mặt như vậy, anh chỉ nói thật thôi. Một người đàn ông mà không chung thủy với vợ, bản chất của hắn đã cho thấy: hắn không đặt vợ vào vị trí quan trọng, không thật sự coi vợ là điều đáng trân trọng.”
Siglisse bán tín bán nghi gật đầu, rồi chuyển ánh mắt sang Phynia.
“Vậy phải làm thế nào để đảm bảo người đàn ông của mình luôn chung thủy?”
Không biết từ lúc nào, Siglisse đã trở thành học sinh của Phynia.
Phynia lần lượt dùng tư duy của nam giới và tư duy của nữ giới để xem xét tình cảm của mình và Albert, rồi sắp xếp lại lời nói.
“Đàn ông là sinh vật vì lợi ích — nói thẳng ra là sinh vật chính trị. Tất cả đàn ông đều cân nhắc được mất, họ làm mọi việc theo lợi hại. Nếu đã như vậy, muốn níu giữ họ thì cũng phải theo phương pháp chính trị: dụ bằng tình cảm, thưởng bằng vật chất, đồng thời phải biết trừng phạt khi họ không chung thủy.
Đầu tiên là lôi kéo bằng tình cảm. Cần phải nói rõ trước, điểm này không phải là lấy chuyện tình cảm trong quá khứ ra nói, mà là nghiêm túc vun đắp tình cảm hiện tại của mình và hắn.
Trước hết là lôi kéo bằng tình cảm. Cần nói rõ: đây không phải là cứ nhai lại chuyện tình xưa, mà là nghiêm túc vun đắp tình cảm hiện tại giữa hai người. Đàn ông có thể nhớ về quá khứ, nhưng không nhất thiết lưu luyến.
Kể lại chuyện cũ một, hai lần đôi khi khiến họ áy náy, lặp lại nhiều lần chỉ khiến họ thấy phiền, thậm chí giảm giá trị của những ký ức đó trong mắt họ. Việc cần làm thực sự là cùng anh ta vun đắp tình cảm hiện tại.
Không cần giữ mãi nồng cháy như lúc mới yêu, nhưng phải duy trì được sự gắn kết, để khi anh ta nhìn thấy cô, anh cảm thấy vui chứ không phải phiền phức. Nhìn từ góc độ này, nhắc đi nhắc lại chuyện quá khứ đôi khi chính là tự phá hoại tình cảm hiện tại.
Thứ hai là thưởng bằng vật chất. ‘Thưởng’ ở đây không phải món quà vụn vặt, mà là những thứ thuộc phạm trù lợi ích thật sự. Phải sao cho anh ta cảm thấy về mặt vật chất và lợi ích, rằng anh ta không thể rời bỏ cô, giống như không thể sống thiếu lương của ông chủ.
Nói cách khác, cô phải có ích cho sự nghiệp anh ta, giúp đỡ anh ta trong đời sống, có khả năng giải quyết vấn đề khi anh gặp khó khăn — để anh ta thấy cô là người không thể thay thế về phương diện lợi ích.
Cuối cùng là trừng phạt. Cô phải để anh ta hiểu cô không phải không thể rời đi, chỉ cần anh làm sai, cô có thể rời bỏ bất kỳ lúc nào — để anh có nỗi sợ mất cô. Khi nỗi sợ ấy tồn tại, trước người phụ nữ mới anh sẽ phải cân nhắc: liệu việc ngoại tình có đáng phải chịu cái giá mất cô hay không?”
Nói xong, Phynia chợt nhớ đến những người vợ trong các câu chuyện hôn nhân ở kiếp trước: khi đối mặt với ngoại tình, thì hoặc khóc lóc, hoặc làm loạn, hoặc dọa treo cổ.
Trong mắt đàn ông, làm vậy chỉ toàn là điểm trừ.
Điểm thứ nhất, khóc lóc làm loạn chỉ khiến đàn ông cảm thấy phiền phức, thậm chí mong cô ta sớm rời đi.
Điểm thứ hai, việc chỉ biết khóc lóc ầm ĩ để đe dọa đồng nghĩa với không có năng lực thật sự, chỉ biết dựa vào nước mắt chứ không thể phản kháng thực sự. Kết quả là đàn ông sẽ càng ngày càng không kiêng dè.
Điểm thứ ba, ồn ào kêu khóc chẳng khác nào tự thừa nhận mình phải phụ thuộc vào đối phương, không thể rời đi một cách dứt khoát. Điều đó chỉ càng khiến đàn ông thêm lấn lướt.
Đối mặt với hành vi ăn vụng bên ngoài của đàn ông, cách làm đúng đắn là để lại cho hắn một ánh mắt thất vọng, rồi mang theo con cái và tài sản của mình rời đi, để tình cảm và gia đình của hắn tan vỡ trong phút chốc, từ đó nhận ra tầm quan trọng của ngươi đối với hắn
Dù hắn có hối hận sau đó, ngươi cũng tuyệt đối không được lập tức tha thứ. Ngươi có thể quay về, nhưng phải đối xử với hắn như một người xa lạ, để hắn lại phải dùng hết tâm tư theo đuổi ngươi như lúc ban đầu. Chỉ có như vậy, lần sau hắn mới biết cân nhắc có đáng đánh đổi hay không khi đối mặt với cám dỗ.
Nghe xong lời của Phynia, Sizanel dùng một bộ dạng kinh ngạc nhìn về phía Phynia.
Hắn trong lòng không nhịn được lẩm bẩm: Thật là một người đàn bà đáng sợ, may mà bị Albert cưới đi rồi, nếu mà mình thích cô nàng này, vậy thì tương lai sẽ rất thảm rồi.
Nhưng sau khi châm chọc Phynia như vậy, ánh mắt của hắn lại vô thức nhìn về phía Siglisse.
Hình như... cũng không có gì khác biệt nhỉ?
Sau khi nghe xong luận điểm của Phynia, trong ánh mắt Siglisse nhìn cô ấy, đã bắt đầu lóe lên những ngôi sao vàng nhỏ.
Liliana tuy không đến mức như vậy, nhưng cũng là một bộ dạng kính phục.
Siglisse hỏi: “Phynia trong tình cảm với anh Albert cũng làm như vậy sao?”
“Đương nhiên.” Mặc dù chỉ là vô thức, ai mà lại tính toán này nọ trong một mối quan hệ chứ? Sẽ không mệt sao? Phynia trong lòng thầm châm chọc, đồng thời bắt đầu tìm cách bổ sung cho lý thuyết của mình:
“Đầu tiên là về phương diện tình cảm. Tình cảm của tôi và Albert không phải là một bên gánh vác, một bên chỉ biết nhận, mà là cả hai cùng hướng về nhau. Chỉ riêng điều đó thôi cũng đã là một khởi đầu rất tốt.
Còn trong đời sống thường ngày… tôi thỉnh thoảng cũng làm nũng với Albert, đùa giỡn cùng anh ấy, hai người dựa vào nhau trò chuyện từ chuyện trên trời dưới đất.
Cơ mà nói thế này nghe có vẻ hơi trừu tượng. Vậy tôi hỏi cô thế này nhé, Siglisse—cô thấy khi tôi và Albert ở bên nhau, hai chúng ta có hạnh phúc không?”
Siglisse nghĩ lại những sinh hoạt thường ngày của Phynia và Albert, không khỏi rùng mình một cái, toàn thân nổi da gà nói: “Hạnh phúc, hạnh phúc đến mức khiến ta cảm thấy có chút buồn nôn.”
“Gì mà buồn nôn? Có ai hình dung tình cảm như cô không? Cẩn thận tôi kiện cô tội phỉ báng đó!” Phynia lườm trêu Siglisse một cái nói: “Nhưng nếu cô cho rằng tôi và Albert hạnh phúc, vậy là đủ rồi. Thứ hai là phương diện vật chất, cô cho rằng một cường giả Truyền Kỳ đối với Albert có quan trọng không?”
“Quan trọng.”
“Tôi chính là Truyền Kỳ.” Phynia nghiêng nghiêng đầu mỉm cười: “Vậy cô cảm thấy nhà máy công nghiệp nặng Lambeau đối với Albert có quan trọng không?”
“Quan trọng.”
“Cái đó là tôi tham gia thiết kế xây dựng và quản lý.” Phynia vẫn là một bộ dạng mỉm cười: “Cô cho rằng việc sản xuất lương thực đối với Albert có quan trọng không?”
“Quan trọng.”
“Thành lập xã đoàn, quảng bá nông cụ, tối ưu hóa kỹ thuật làm việc, trong những việc này đều có hình bóng của ôia.” Phynia nói: “Cô cho rằng tôi đối với Albert có quan trọng không?”
“Đương nhiên quan trọng.”
Siglisse vội vàng gật đầu nói.
Đây đâu chỉ là quan trọng.
Đây quả thực là mỗi bước đều không thể thiếu được có được không?
Hồi tưởng lại quá trình phát triển của Rusatinia từ trước đến nay, Siglisse trong lòng không nhịn được châm chọc.
“Còn về phương diện trừng phạt mà…”
Phynia nhẹ nhàng nói: “Tôi trước sau đã nói với Albert rất nhiều lần, rẳng tôi không phải là không thể rời xa anh ấy. Và ngoài tình cảm nam nữ đơn giản, còn có nhiều chuyện hơn đang chờ tôi làm.
Tôi và Albert ban đầu không phải là bạn trai bạn gái, mà là những người bạn cùng chí hướng, nếu Albert dám phản bội lý tưởng và ước hẹn ban đầu giữa chúng tôi, vậy thì tôi sẽ không chút do dự rời xa anh ấy, tự mình đi thực hiện lý tưởng đó.
Tôi bất cứ lúc nào cũng có thể rời xa Albert, dù đã mang thai con của anh ấy.”
“…”
Siglisse kinh ngạc há to miệng, bên trong lớn đến mức có thể nhét vừa một quả trứng.
Nàng vạn lần không ngờ Phynia lại có quyết tâm và ý chí như vậy, có thể trong tình huống đã có mối liên kết sâu sắc với Albert như vậy, vẫn có thể vì lý tưởng mà rời xa anh ấy.
Mặc dù rất tò mò lý tưởng và ước định chung giữa Phynia và Albert là gì, nhưng Siglisse biết đó không phải là thứ nàng có tư cách để hỏi.
Đó là ký ức chung chỉ thuộc về Albert và Phynia.
Phynia vỗ vỗ vai Siglisse nói: “Tôi tin tưởng vào sự chung thủy của Albert đối với tình cảm giữa chúng ta. Trước khi Albert thực sự phản bội tôi, thì tôi bằng lòng dành cho Albert sự tin tưởng lớn nhất, tin tưởng tình cảm giữa chúng tôi có thể chịu đựng được bất kỳ đả kích nào.
Và một khi kỳ vọng của tôi đối với Albert tan vỡ, tôi cũng sẽ không chút do dự rời xa hắn, tuyệt đối không giống như Siglisse nói, trước khi kết hôn đề phòng Albert nghiêm ngặt.
Làm như vậy có ý nghĩa gì? Tôi thực sự không hiểu. Trước khi kết hôn đề phòng nghiêm ngặt, lẽ nào sau khi kết hôn thì không cần nữa sao? Một cuộc hôn nhân như vậy chẳng qua chỉ là vỏ rỗng, vậy rốt cuộc có ý nghĩa gì chứ? Tôi không muốn bị nó trói buộc!”
Siglisse khẽ gật đầu, coi như là đồng ý với cách nói của Phynia.
Nhưng nàng nghĩ lại rồi vẫn có chút không yên tâm, có chút do dự hỏi Phynia: “Nhưng… anh Albert lỡ như vẫn không nhịn được cám dỗ thì phải làm sao?”
“Anh ấy sẽ nhịn được!” Phynia quả quyết nói.
“Tại sao?”
Siglisse vô cùng tò mò, nàng có thể hiểu việc Phynia tin tưởng vào lý trí của Albert, nhưng Phynia lại dựa vào đâu mà tin tưởng Albert sẽ không vì nhất thời xúc động mà làm sai chuyện?
Thiếu nữ trên mặt lộ ra một nụ cười, bí ẩn vẫy vẫy tay với Siglisse nói: “Cô lại đây.”
Siglisse nghe vậy đi đến bên cạnh Phynia.
Ngay lúc này, thiếu nữ đột nhiên chú ý đến Liliana trên mặt cũng là một bộ dạng tò mò, thế là cũng vẫy vẫy tay với cô ấy.
“Cô cũng lại đây.”
Thế là Liliana cũng đến trước mặt Phynia.
Hai người thiếu nữ một trái một phải đứng đó, còn Phynia thì ghé vào tai họ, cười xấu xa, nói ra một số cách chơi của mình và Albert vào đêm khuya.
“Ai nói mang thai thì không thể làm chuyện ấy nữa? Rõ ràng còn có rất nhiều chỗ có thể dùng mà, ví dụ như… đôi chân nhỏ mang tất trắng này của tôi?”
Hai thiếu nữ đều nghe đến đỏ ửng mặt.
Cánh cửa của tân thế giới đang mở ra trước mặt hai người.
Nhưng tương lai những kiến thức kỳ quái này rốt cuộc có dùng được hay không, vậy còn phải xem nỗ lực và tạo hóa của chính họ.

