Web novel

Chương 4: Tâm tình của Marianne

2025-10-19

1

Tôi là Marianne Kennys, con gái út của Hầu tước Kennys, hiện đang phục vụ với tư cách là hầu gái cho tiểu thư Liliana của gia tộc Công tước Clark.

Tôi bắt đầu làm việc tại dinh thự của ngài Công tước Clark từ ba năm trước. Khi đó, tiểu thư Liliana đã là một ứng viên hôn thê của Thái tử Riley.

Làm việc cho nhà công tước là một vinh dự đối với bất kỳ nữ quý tộc bậc dưới nào. Để được chọn, người đó không chỉ có gia thế trong sạch mà còn cả phẩm chất và năng lực cá nhân, khiến đây không phải là một vị trí dễ dàng có được. Đổi lại, danh tiếng của bản thân và cả gia tộc chắc chắn được nâng cao đáng kể. Trong thời đại mà cơ hội việc làm cho phụ nữ còn hạn chế, trở thành hầu nữ là một trong số ít con đường để một người phụ nữ có thể tiến thân trong xã hội. Đây là một công việc đáng giá cho những ai tìm kiếm sự độc lập.

Và rồi sau hai năm rưỡi làm việc không biết mệt mỏi—

Tôi được chỉ định lo việc cá nhân cho Công nương. Mặc dù ngài Công tước chưa có chỉ thị chính thức nào, tôi tin rằng mình có thể sẽ trở thành hầu gái riêng của người trong tương lai. Nếu tiểu thư từ một ứng viên trở thành hôn thê chính thức của Thái tử, một mình tôi sẽ không đủ để phục vụ người. Tôi đã và đang học phương pháp quản lí nhân sự khác với tư cách là hầu gái trưởng khi thời điểm đó đến.

Tiểu thư Liliana là ứng viên hàng đầu để làm hôn thê của Thái tử Riley. Chỉ riêng việc làm việc tại dinh thự Công tước Clark đã là một vinh dự, giờ đây điều đó còn nâng lên thêm nhiều bậc nữa.

Đúng như lời đồn, tiểu thư không chỉ vượt trội hơn các ứng viên khác trong chương trình giáo dục Thái tử phi mà còn cả trong kiến thức phổ thông.

Chỉ cần không có bất trắc nào, tiểu thư Liliana chắc chắn sẽ trở thành hôn thê của Điện hạ, rồi sẽ hoàng hậu tương lai. Tương lai của người đã được đảm bảo.

—Hoặc ít nhất, tôi đã nghĩ như vậy.

“Tiểu thư! Nhanh lên, ai đó gọi bác sĩ—!!”

Dinh thự đột nhiên trở nên náo loạn.

Một ngày sau sinh nhật lần thứ sáu, tiểu thư Liliana đột nhiên lên cơn sốt cao. Khi ấy là cuối xuân.

Mới ngày hôm qua thôi, người còn đang vui vẻ ngắm nhìn những món quà sinh nhật được gửi từ gia đình ở nơi xa. Nhưng giờ, chậu hoa linh lan và chiếc khăn choàng thêu đẹp đẽ đã bị đẩy vào một góc phòng.

Người đã phải vật lộn với cơn sốt cao trong một tuần, cận kề giữa sự sống và cái chết. Dù may mắn là bước ra khỏi quỷ môn quan, nhưng người cũng phải để lại đó giọng nói của mình.

—Sẽ không còn ai được nghe giọng nói ngọt ngào như tiếng chim non líu lo đó nữa.

Tôi đã vô cùng sốc. Một hoàng hậu không thể nói ư? Trong sách sử chưa từng có ai như vậy. Nếu giọng nói của tiểu thư không trở lại, người chắc chắn sẽ bị loại khỏi danh sách ứng viên Thái tử phi, một nhận thức mà tôi đã dần hiểu ra qua những cuộc trò chuyện với các người hầu khác. Tuy nhiên, tiểu thư Liliana dường như không hề bận tâm. Có lẽ người thậm chí còn không nhận thức được khả năng đó.

—Nhưng đó không phải là thay đổi duy nhất.

Tiểu thư Liliana trước đây luôn là một tiểu thư công tước điển hình—ít nói nhưng lại khó chiều, và đôi khi đòi hỏi vô lý. Thế nhưng người làm như vậy có lẽ vì muốn thu hút sự chú ý, và những lời lẽ gay gắt của người là bài kiểm tra dành cho chúng tôi. Nếu đổi góc nhìn, tiểu thư có thể được xem là một người có nguyên tắc và lý tưởng sống cao, nghiêm khắc tuân thủ các quy tắc và nghĩa vụ của một quý tộc. Nhưng tôi sợ nếu không được ai kiềm cặp mà để tính cách này tiếp tục như vậy thì sẽ trở thành một điều không hề tốt cho một Thái tử phi tương lai.

“Thưa tiểu thư, hôm nay người lại định đến thư viện ạ?”

Tiểu thư Liliana gật đầu đáp lại. Dù vẫn trầm lặng như mọi khi sau khi mất đi giọng nói, sự căng thẳng và tính cách hay đòi hỏi của người đã biến mất. Ngược lại, người đã bắt đầu để ý đến những người hầu mà trước đây chỉ xem như những chiếc bình hoa trang trí dọc hành lang.

<Người giữ ngựa Mikhal sắp có con đúng không? Nhờ cô sắp xếp cho nhà anh ấy 1 cái kuksa được không?>

Vào ngày thứ ba sau khi bình phục, tiểu thư Liliana đưa cho tôi một mẩu giấy khi tôi đang dọn dẹp bát đĩa bữa sáng của người.

—Việc tiểu thư Liliana biết tên của người giữ ngựa đã là một điều đáng ngạc nhiên.

Tôi đã rất kinh ngạc, nhưng điều đáng ngạc nhiên hơn nữa là nội dung phía sau.

Kuksa là một loại cốc gỗ được tặng làm quà khi một đứa trẻ ra đời, phổ biến ở các vùng nông thôn. Chiếc cốc này có thể dùng để đựng đồ ăn dặm khi bé, sau đó là đựng bia cho lễ trưởng thành. Mặc dù không đặc biệt phổ biến trong giới hoàng gia hay quý tộc, nhưng đây là một món quà chân thành và được trân trọng trong dân gian.

Tôi không khỏi mở to mắt. Nhà Mikhal đúng là sắp có thêm một thành viên, có lẽ là đầu tháng sau nếu tôi nhớ không lầm. Nhưng tôi không nghĩ tiểu thư không chỉ biết mà còn tặng quà, thậm chí còn lựa chọn một món quà dân dã như vậy.

Có lẽ nhận thấy sự ngạc nhiên của tôi, tiểu thư Liliana nở một nụ cười nhẹ, có chút thích thú và duyên dáng viết thêm vài dòng.

<Nếu là món đồ đắt tiền, Mikhal có thể sẽ không dám nhận. Nhưng một cái kuksa không đáng đến vậy, phải không?>

“Vâng, tôi chắc chắn anh ấy sẽ rất vui mừng.”

Câu trả lời của tôi làm nụ cười của tiểu thư Liliana thêm sâu. Người trông rất hài lòng. Sau khi dặn dò lính canh đi cùng tiểu thư, tôi dõi theo bóng lưng người rồi nhanh chóng đi đặt hàng một cái kuksa. Mẩu giấy tiểu thư Liliana đưa cho tôi đã mô tả chi tiết loại kuksa mà người muốn. Bông hoa nhỏ được vẽ trên đó có lẽ là hoa sao xanh. Một loài hoa tượng trưng cho hạnh phúc, là lựa chọn phổ biến cho quà tặng trẻ sơ sinh ở mọi tầng lớp xã hội. Các chỉ dẫn rất rõ ràng và súc tích. Nếu tôi đưa tờ giấy này cho người thợ thủ công, ông ấy chắc chắn sẽ tạo ra chiếc kuksa đúng như ý của tiểu thư Liliana.

Một tuần sau khi tiểu thư Liliana bình phục, một lá thư gửi cho người đã đến từ ngài Công tước, người đang ở tại thủ đô.

Ngài Công tước hiếm khi tiếp xúc với tiểu thư Liliana và những người còn lại trong gia đình. Vợ ngài bận rộn với các mối quan hệ xã giao và cũng hầu như không bao giờ gặp ngài Công tước hay tiểu thư Liliana. Bà chủ yếu dành thời gian ở dinh thự của họ hoặc tại biệt thự ở thủ đô. Vị Công tước và Nữ công tước tiền nhiệm, ông bà của tiểu thư Liliana, sống tại dinh thự trong lãnh địa và hiếm khi đến thăm thủ đô. Tiểu thư Liliana cũng có một người anh trai, nhưng anh ấy hiện đang học cách quản lý lãnh địa. Mặc dù gần đây ngài ấy có đến thủ đô, nhưng lại không ghé qua dinh thự ở ngoại ô này.

Nói cách khác, tiểu thư Liliana hiếm khi có cơ hội gặp gia đình mình. Dù họ vẫn trao đổi quà vào ngày sinh nhật hàng năm, nhưng quản gia và hầu gái trưởng là người lo liệu mọi việc nên cũng chỉ gọi là danh nghĩa. Tôi luôn thấy điều đó thật khó hiểu, mặc dù dường như đó là theo lệnh của ngài Công tước. Mỗi năm, khi tôi giúp chuẩn bị thay cho tiểu thư Liliana, tôi không khỏi tự hỏi tại sao họ lại phải làm những việc hình thức như vậy. Tôi nghi ngờ không ai trong số họ, kể cả ngài Công tước, biết mình đã gửi cho nhau thứ gì.

Tôi có cảm giác là những người hầu lại còn hiểu rõ tình hình của gia đình hơn chính những thành viên trong gia đình.

Mặt khác, các nhân viên trong dinh thự nơi tiểu thư Liliana sống những ngày qua đã bắt đầu yêu mến người hơn. Suy cho cùng, được công nhận vẫn tốt hơn là bị hoàn toàn phớt lờ. Những người thuộc dòng dõi quý tộc thường xem người hầu không khác gì cỏ rác. Nhưng chúng tôi là những con người chứ không phải đồ vật, có cảm xúc chứ không vô tri. Khi được đối xử với một mức độ tôn trọng nhất định, tự nhiên cũng sẽ hết lòng phục vụ chủ nhân của mình.

Khi tiểu thư Liliana nhận được lá thư từ ngài Công tước, vẻ mặt người không thay đổi nhiều, nhưng có một chút bực bội thoáng qua. Khi tôi im lặng đứng bên cạnh, người đưa lá thư cho tôi.

“—Tôi có thể xem qua được không ạ?”

Nếu cô muốn thì cứ đọc đi.

Dù chỉ mới một tuần kể từ khi người bình phục, tôi đã phần nào hiểu được dụng ý thông qua nét mặt và cử chỉ của người. Trước đây, người không mấy khi biểu lộ cảm xúc, nhưng bây giờ người có thể giao tiếp những điều đơn giản với chúng tôi qua nét mặt và ánh mắt.

“Đây là—”

Mặc dù đây là lá thư đầu tiên sau một thời gian dài, nhưng thông điệp của ngài Công tước rất ngắn gọn. Một lá thư chỉ gồm ba dòng, thẳng thừng và súc tích. Tuy vậy, tiểu thư Liliana không hề có dấu hiệu bị tổn thương.

Tuy nhiên, điều làm tôi giật mình hơn cả chính là nội dung của lá thư.

Nó chứa đựng chính xác những gì chúng tôi, những người hầu, đã lo sợ.

<—Nếu giọng nói của con không trở lại trong vòng bốn năm, tư cách ứng viên hôn thê của con sẽ bị hủy bỏ.

Cho đến lúc đó, mọi sự giáo dục vẫn sẽ tiếp tục.>

Và hơn thế nữa—

<Trưa mai, con sẽ gặp Điện hạ Riley tại hoàng cung.>

Tiểu thư Liliana đã không thể nói, ngài Công tước vẫn yêu cầu vào cuộc gặp này. Rốt cuộc chuyện này là sao?

Cố gắng giữ bình tĩnh, tôi trả lại lá thư cho tiểu thư Liliana. Ánh mắt của người, chứa đầy những lời chưa nói, hướng về phía tôi.

“Vâng, thưa tiểu thư—tôi, Marianne, hiểu những suy nghĩ của người.”

Không biết tự lúc nào, những lời đó đã tuột ra khỏi môi tôi.