Khi tiệc trà và bánh ngọt đã vãn, Riley chợt cất tiếng, giọng ngài có chút trầm ngâm.
"Tiểu thư Liliana," ngài nói. "Tiểu thư có muốn ra vườn đi dạo cùng ta một chút không? Chúng ta vừa trồng thêm vài loài hoa mới."
Liliana gật đầu, nhẹ nhàng đứng dậy, để Riley hộ tống cô từ phòng khách bước ra khoảng sân trong ngập nắng.
Khi cô tập trung ánh nhìn, cô nhận ra khu vực quanh đài phun nước quả thực được bảo vệ bởi một kết giới mạnh mẽ, giống cái đang bao quanh nhà kính. Riley, dường như không hề hay biết về sự quan sát tinh tế của cô, cất tiếng hỏi:
"Tiểu thư Liliana có thích hoa không?"
Liliana khựng lại một chút rồi khẽ gật đầu. Cô biết sẽ rất khó để viết câu trả lời trong lúc đang đi, Riley dường như cũng hiểu điều này. Điện hạ tiếp tục với những câu hỏi mà cô chỉ cần trả lời đơn giản là "có" hoặc "không".
"Cô có loài hoa yêu thích nào không?"
Liliana gật đầu.
"Loài đó có trong khu vườn này không?"
Cô gật đầu một lần nữa, biểu thị là có.
Dưới ánh nhìn của Riley, Liliana chỉ tay về phía một cụm hoa phi yến. Những cánh hoa mỏng manh màu xanh biếc tụ lại, nở rộ đầy sức sống. Riley mỉm cười.
"Hoa phi yến… thật giống với tiểu thư."
Liliana đáp lại bằng một nụ cười xã giao. (Với tâm hồn của một người đã ngoài ba mươi, khó để nói là có thể dính được cái thính này.)
(Vài năm nữa, Riley sẽ gặp nữ chính và nảy sinh tình cảm. Khi đó, Liliana này sẽ chẳng còn là gì ngoài một hạt bụi trong tâm trí ngài ấy. Đó là lý do mình tha thiết mong được cởi bỏ khỏi danh phận này trước khi thời điểm đó ập đến.)
Giấu kín những tâm tư này sâu trong lòng, Liliana để Riley dẫn cô đi sâu hơn vào khu vườn. Càng đi sâu, hoa càng nở rộ. Không gian trở nên tĩnh lặng hơn, chỉ còn làn gió mát lành dịu nhẹ thoảng qua bầu bạn. Dần dần, bước chân họ chậm lại.
Đứng giữa những đóa hoa Anh Túc California và hoa Ông Lão đang đua nở, Riley đột ngột dừng bước.
"Tiểu thư Liliana," ngài cất tiếng, giọng bỗng trở nên nghiêm túc. "Ta có chuyện này cần phải nói."
Liliana chớp mắt, khẽ nghiêng đầu nhìn Riley, ánh mắt im lặng như thúc giục ngài nói tiếp.
Với một chút bối rối thoảng qua trong thanh âm, Riley hạ thấp giọng.
"Là về... hôn ước của chúng ta."
Liliana chớp mắt một lần nữa, thoáng chút ngạc nhiên. Riley hơi né tránh ánh mắt cô, tiếp tục bằng một giọng nói như có chút đè nén:
"Tiểu thư... đã nghe tin gì chưa?"
Khi Liliana gật đầu, Riley, như đã được trấn an phần nào, càng hạ giọng thấp hơn nữa.
"Nếu giọng nói của nàng không trở lại trong vòng bốn năm tới... phụ hoàng nói… hôn ước của chúng ta có thể sẽ bị hủy bỏ."
Gương mặt Riley đanh lại khi nói. Dù Liliana đã nhận được lá thư từ cha mình với nội dung y hệt, cô vẫn chỉ im lặng gật đầu. Riley thở hắt ra một hơi.
"Nhưng Phụ hoàng vẫn nghĩ chỉ có tiểu thư Liliana là người phù hợp nhất. Tuy nhiên, Công tước Clark dường như lại không nghĩ như vậy."
Sao—?
Liliana sững sờ, hai mắt mở to. Những lời này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cô.
(Nếu đúng theo lời của Riley, thì có nghĩa là Đức Vua muốn mình làm hôn thê cho thái tử điện hạ ngay cả khi mình không thể nói. Trong khi đó, chính cha ruột của mình lại muốn gạt mình ra khỏi danh sách ứng viên.)
(Không giống như lẽ thường chút nào. Hoàng gia ắt hẳn sẽ không muốn có một hoàng hậu câm. Mặt khác, việc Công tước Clark, Tể tướng của vương quốc và là một người quyền lực, muốn củng cố ảnh hưởng của mình bằng cách đưa mình lên làm hoàng hậu lại vô cùng hợp lý.)
(Rốt cuộc là có chuyện gì đang xảy ra?)
Liliana không thể hiểu được suy nghĩ của cả Đức Vua lẫn cha mình. Dù nét mặt cô thoáng chút bối rối, Riley dường như không nhận ra, vẫn tiếp tục bằng giọng nói đều đều.
"Tất nhiên, ta biết hôn ước của mình không phải là thứ có thể quyết định chỉ dựa trên tình cảm cá nhân. Nhưng ta—"
Riley mím môi, quay thẳng về phía Liliana, đôi mắt ngài khóa chặt vào cô với một sự quyết tâm mãnh liệt. Liliana sững sờ trước sức mạnh trong ánh nhìn đó.
Đó là một khía cạnh khác của Riley mà cô chưa từng thấy trước đây. Cho đến tận bây giờ, ngài vẫn luôn nghiêm túc nhưng dè dặt, không phải là người hay khẳng định ý muốn của mình một cách mạnh mẽ. Ngài luôn là một cậu bé thẳng thắn, chân thành, phảng phất chút u buồn.
(Nhưng cái này... tình huống này không đúng.)
Liliana tập trung cao độ, cố gắng đọc vị cảm xúc của Riley.
Trước khi mất đi giọng nói, cô chưa bao giờ thực sự chú ý đến việc đọc biểu cảm hay ngôn ngữ cơ thể của người khác—lời nói vốn dĩ đã luôn đủ đầy. Nhưng hiện giờ, cô đã cô có thể đọc được phần lớn cảm xúc của người đối diện bằng cách lần theo những thay đổi nét mặt, tông giọng, cử chỉ.
Cô có thể đoán được Riley đang cảm thấy gì, thậm chí còn tự tin là gần như chính xác tất cả. Nhưng ngay cả khi có thể đọc được chúng, cô không hiểu nhưng cảm xúc đó đến do đâu, đến vì điều gì.
(Bối rối... Bất định, Sợ hãi, và—)
"Ta—"
Riley hít một hơi.
Ngay khi ngài chuẩn bị nói tiếp—
"Điện hạ."
Một giọng nói trang nghiêm cắt ngang họ.
Đó là một người phụ nữ mà cả Riley và Liliana đều biết rất rõ.
Hầu tước phu nhân Finch—gia sư đương nhiệm của cả hai.