[Phàm Tiểu thư lạnh lùng, không để ai tiếp cận] Cuộc đời mới toanh!

Chương 60: Đi thôi nào!

2025-09-04

1

Có một ca khúc cổ điển mà Diệp Chỉ Bạch rất thích, lời ca khúc được thể hiện như sau:

“Thật khó quên~~ ôi đêm nay, quên sao được~~ đêm nay”

Hồi trước có lẽ cô sẽ chẳng tài nào biết được đêm nào mới là đêm đáng nhớ. Nhưng sáng hôm nay, Diệp Chỉ Bạch mới thấu hiểu được ý nghĩa ẩn chứa trong đó. Đêm đó quả thật là không thể quên được!

Khó quên đến độ sáng đó Diệp Chỉ Bạch phải dậy sớm để đi tắm nước nóng!

—Xin đừng hỏi, nếu có hỏi thì có chăng chỉ là vì đêm qua cô đã vận động hơi căng tay. Tắm vì mồ hôi túa ra do vận động nhiều là chuyện bình thường mà?

Đến khi cô trở lại phòng, Quang Ngọc đã tỉnh dậy khỏi cơn mê do cuốn sách ‘Nhôm Đồng’ gì đó rơi vô đầu.

Quang Ngọc biến trở lại hình hài nữ hồ ly ngay lập tức, miệng cười chúm chím. Cô hồ hởi đi vòng quanh Diệp Chỉ Bạch, người vừa mới thay sang bộ đồ ngủ mới.

“Diệp Chỉ Bạch, Diệp Chỉ Bạch! Sao mới sáng sớm tinh mơ mà cậu đã dọn tấm ga trải giường rồi vậy?”

“Hôm qua có gần gũi với nhau chưa? Tình hình sao rồi? Ta đã ngất xỉu nên không biết! Mau kể ta nghe đi!”

“Em gái cậu đâu? Sao ta không thấy đâu nhỉ?”

Ngoài cửa sổ, bầy chim sẻ đang đua nhau líu lo trên cột điện, một khung cảnh đậm chất mùa hè. Bạn có biết chuyện gì sẽ xảy đến tụi chim sẻ nếu chúng cứ mãi ríu rít mà không chịu giải tán không? Đó là bị cây cột chích điện!!

Diệp Chỉ Bạch gấp gọn tấm ga giường vốn đã không còn dùng tiếp được kể từ tối qua. Cô đặt tấm ga cũ xuống sàn, sau đó đi đến tủ đồ, cô lấy ra tấm ga mới để trải lên giường. Vừa làm, cô vừa trả lời thắc mắc của Quang Ngọc.

“Quân Nhi bảo em ấy xuống làm bữa sáng rồi. Em ấy bảo nay tâm trạng bản thân đặc biệt tốt và có thể nấu những 12 món.”

“Thiệt hả?! Thế thì lại quá tuyệt vời! Ờm… nhưng tại sao lại là 12 món?”

“Em nó nói 12 món là vừa đủ để xếp thành hình trái tim trên bàn ăn.”

Rau.

Rau, một loại thực vật.

Đơn giản mà nói, Quang Ngọc muốn ám chỉ rằng trên bàn ăn chắc chắn sẽ có vài đĩa rau trong khi vẫn có thể diễn tả cú sốc trong lòng. Văn hóa loài người quả thực có chiều sâu lẫn chiều rộng, về độ phức tạp thì Thiên giới còn chẳng sánh bằng. [note79875]

Quang Ngọc chẳng hề có ý định buông tha cho Diệp Chỉ Bạch dễ dàng như thế. Cô ngồi bệch xuống giường, nhất quyết không rời khỏi tầm mắt của Diệp Chỉ Bạch.

Đừng hòng lơ ta, dù sao ta vẫn sẽ hỏi!

“Thế đêm qua đã xảy ra chuyện gì! Gần gũi được hay không!”

“Cô nhất quyết hỏi cho bằng được hay gì…”

“Ta nhất quyết phải hỏi!”

Hùng hồn dữ vậy ta!

Vẻ mặt điềm tĩnh của Diệp Chỉ Bạch vẫn cứ như thế, đôi mắt lạnh lùng của cô không biểu lộ chút cảm xúc. Nhưng điều đó không ngăn cô thốt ra một câu với vẻ ngượng ngùng và không bằng lòng!

“Ờm… tôi còn chả biết bản thân đã thiếp đi từ khi nào. Tôi cũng ngất đi giống như cô thôi…”

“Cậu cũng bị sách tán vô đầu ư?!”

“Không phải.”

Diệp Chỉ Bạch cố gợi lại những mảnh ký ức rời rạc từ đêm hôm qua, không muốn nói thêm điều gì. Mặt khác, Quang Ngọc lại bất ngờ khi thấy một Diệp Chỉ Bạch chìm trong suy tư, nét ửng hồng trên gương mặt thường ngày vô cảm của cô cũng theo đó hiện lên nhưng rất khó nhận ra.

“Ô! Cậu đang đỏ mặt à!”

“Không có…! Chúng ta ngừng bàn về chuyện này được không?”

“Huhu, đừng mà! Làm ơn… chuyện ta có thể trở về Thiên giới hay không hoàn toàn phụ thuộc vào việc cậu có chịu gần gũi hay không đó! Trao đổi thông tin không được, lòng tin lẫn lòng thành cũng không có thì sao chúng ta có thể gọi nhau hai tiếng đồng chí được!”

Từ khi nào tôi trở thành đồng chí với cô hả?!

Diệp Chỉ Bạch không thể chịu đựng cái cảnh nghe Quang Ngọc nài nỉ mãi, cô cuối cùng cũng phải tiết lộ một chi tiết nhỏ.

“Ờ thì… ban đầu tôi còn khá là bối rối, chẳng biết phải làm sao. Quân Nhi cứ mãi đụng chạm người tôi, còn tôi thì chẳng rõ em ấy định nghịch đến bao lâu.”

“Nghịch? Nghịch là nghịch thế nào? À, ta không phải con người nên chớ có lo, cứ nói ta nghe đi!”

Chắc tôi phải cảm ơn cô hàng ngày luôn quá Quang Ngọc à, cô tự hạ thấp bản thân để tôi có thể nói thoải mái.

Tôi thật sự thấy cảm động.

Để diễn đạt sao cho đỡ trừu tượng, Diệp Chỉ Bạch đưa ra một ví dụ trừu tượng cho Quang Ngọc nghe.

“Như chiếc lá sen vươn mình trên mặt hồ giữa tiết trời mùa hạ, từng giọt nước đọng chảy dài trên lá. Cô dùng tay ấn nhẹ lên mặt lá, chẳng có gì xảy ra trong khoảng thời gian ngắn cả, chỉ là giọt nước lăn tới lăn lui quanh chiếc lá.”

“Hửm? Ta vẫn chưa hiểu lắm, rốt cuộc cậu định diễn đạt cái gì?”

“Ý tôi ấy, là tôi đã tích đủ lượng dẫn đến sự thay đổi về chất.” Diệp Chỉ Bạch nói một cách súc tích.

“Nếu cô ấn mặt lá đủ lâu, giọt nước đọng ấy sau cùng rồi cũng sẽ từ trên mặt lá hòa mình xuống hồ nước. Chiếc lá khi ấy cũng lịm dần.”

Kéo theo sau đó là vô số gợn nước lăn tăn trên mặt hồ, đem đến hơi ấm cho mùa hè. Và nó cũng đem đến hơi ấm cho tấm ga giường tội nghiệp kia.

Nghe rồi Quang Ngọc có hiểu được hay không, thì đó là chút ít những gì mà Diệp Chỉ Bạch có thể diễn đạt được.

Thế nhưng, mấy ai ngờ được bà hồ ly tinh ranh đó nay lại thông minh đột xuất!

Suy nghĩ một hồi, tay trái cô nắm lại và đấm vào lòng bàn tay phải, đôi tai cáo của cô dựng đứng lên!

“A, hiểu rồi! Ý cậu là cậu lần đầu được trải nghiệm cảm giác như vế trước đó của câu ‘nhất lãm chúng sơn tiểu’ như một người con gái, vì không chịu nổi nên đã ngất đi! Ài, sao mà cứ phải giữ thể diện làm chi không biết?”

‘Nhất lãm chúng sơn tiểu’… trước đó? [note79876]

“!”

Quả là quý cô hồ ly tri thức!

Quang Ngọc xua xua cái tay nhỏ nhắn, ôm lấy chiếc đuôi cáo và liếc nhìn Diệp Chỉ Bạch qua khóe mắt.

“Và? Hay là cậu cứ thụ động và lăn ra xỉu như thế ư? Không chống trả miếng nào à?”

“Cơ bản là khôn… khụ khụ, sao mà không hả.”

Thốt ra câu này làm cô có phần hơi chột dạ. Dù sao thì có cộng cả hai kiếp sống lại, đây cũng là lần đầu tiên Diệp Chỉ Bạch được trải nghiệm cảm giác ấy. Thụ với chả động, đó không phải thụ động, đó là khiêm tốn học hỏi, nghe chưa!

Diệp Chỉ Bạch cũng không phải người sẽ nói dối để giữ thể diện. Đêm qua cô cũng có quay người lại để phản công Quân Nhi chớ bộ! Nói gì thì nói, bị dồn đến đường cùng thì kể cả con thỏ cũng biết cắn trả!

Không biết cô xoay ngược tình thế đến đâu, nhưng tình trạng tấm ga giường sáng nay cũng có một phần đóng góp của Quân Nhi!

Không có kinh nghiệm trong chuyện lần đầu là điều bình thường. Nếu còn lần sau, ắt sẽ còn có sự cải thiện.

Nhưng ai nào ngờ, Quang Ngọc trực tiếp đá văng đôi dép lê nhỏ, đứng lên trên giường và bật chế độ khích đểu!

“Đồ vô dụng! Cái đó thì sao mà tính là ‘gần gũi’ được! Đừng khinh thường ‘gần gũi’, đồ ngốc! Không phải cứ phẩy phẩy cái ngón tay là xong đâu! Nếu thật sự đã ‘gần gũi’ thì sao ta không cảm thấy bản thân có thể trở về Thiên giới? Ta đang không biết đoạn nào đã sai, hóa ra là do cậu vô dụng! Cậu…”

“Quang Ngọc, tôi tự dưng cảm thấy trưa nay không muốn mua nước nữa.”

“…Cậu không có gì phải lo! Lần này như thế là ổn rồi, lần sau cố gắng hơn nữa là được!”

‘Thể diện’ là thứ không thể thiếu trong đời.

Cơ mà…?

Chẳng phải lần trước Quang Ngọc còn chả biết gì về những thứ này sao? Sao giờ cô ta lại biết nhiều vậy?

Diệp Chỉ Bạch vừa hỏi xong, Quang Ngọc đã cười tủm tỉm.

Cô lấy ra một cuốn sách từ xó nào đó như ảo thuật gia.

Đôi mắt Diệp Chỉ Bạch mở to trong sự ngỡ ngàng.

Cuốn sách cô ấy đang cầm trong tay…

Chẳng phải là cuốn mà mình bảo cổ xé bỏ đi lúc ở căn hộ ngày hôm qua đây sao?!

[Câu chuyện Quả cam: Tình yêu Gợn sóng].

Chết tiệt, bị chơi xỏ rồi!

Cô ta không bỏ đi mà lại còn mang nó về nhà nữa?!

Đã không hoàn thành công việc lại còn đớp những 2 ly nước cô khao!

Quang Ngọc vỗ vỗ vào bìa sách, gương mặt nhỏ nhắn cười rạng rỡ.

“Vứt bỏ đi thì tiếc quá nên hôm qua ta đã lật ra đọc thử, không ngoa khi nói sách chứa vàng bạc châu báu! Biết gì không, Diệp Chỉ Bạch? Dựa trên mấy tấm minh họa trong cuốn này, ‘gần gũi’ cần phải có sự nỗ lực đến từ cả hai phía. Chỉ có mỗi cậu leo lên đến đỉnh núi thì không được đâu!”

“Cô… đưa tôi cuốn sách đó mau.”

“Ể! Không đưa đâu! Ta còn chưa đọc nốt nửa sau! Á, bớ người ta, phường trộm cướp!!”

Tôi chỉ lấy lại cuốn sách thôi, mắc gì gọi tôi phường trộm cướp?!

Với lợi thế của cơ thể nhỏ nhắn, Quang Ngọc chạy nhảy quanh phòng còn Diệp Chỉ Bạch thì hì hục đuổi theo nhưng mãi chưa bắt được.

Người gì đâu mà nghịch ngợm thế không biết!

Ngay khi Diệp Chỉ Bạch đang thở hổn hển, lấy sức để chuẩn bị quyết chiến với Quang Ngọc thì bỗng ngoài cánh cửa phòng đang mở hé vang lên tiếng bước chân vội vã.

Quân Nhi đang quay trở lại căn phòng.

Một người một hồ ly ngưng rượt bắt.

Quang Ngọc tận dụng thời cơ giấu đi cuốn sách một lần nữa.

Hừm, có phất lên cũng phải phất trong im lặng! Kiến thức sách vở là vô giá!

Diệp Chỉ Quân bước nhanh hơn về phòng.

Nhìn phục trang cô em gái đang mặc, Diệp Chỉ Bạch xém chút nữa sặc nước dãi!

Quân Nhi hiện giờ đang tay cầm chảo, người mặc tạp dề với họa tiết trái tim ở chính giữa. Điểm đáng chú ý là ngay góc phải bên trên của họa tiết có in chữ.

—“Bạch”

Tạp dề nhà mình bình thường chút được không hả em?!

Kể cả khi muốn phàn nàn trong lòng, ngoài mặt Diệp Chỉ Bạch vẫn phải giữ vẻ điềm tĩnh.

“Có gì à Quân Nhi?”

“Em yêu chị.”

“!”

“Chị đã bảo em giảm cường độ tỏ tình hàng ngày lại đi mà!”

Diệp Chỉ Quân lắc đầu, không thể kiềm nén cảm xúc trong lòng.

Nhưng ngay giây tiếp theo, nét mặt Quân Nhi trở nên nghiêm túc.

“Tình hình hiện tại có chút bất ngờ rồi chị. Hôm qua, em có nhờ người đi điều tra hậu sự của người đã khuất mà chị đã mơ thấy.”

“Ừm… và đã xảy ra chuyện gì, anh ta đã được hỏa táng chưa?”

“Chưa ạ. Em vừa mới nhận được kết quả điều tra. Dường như đã có ai đó tình nguyện chi trả chi phí hỏa thiêu và sắp xếp tang lễ rồi.”

Hả?

Sau khi mình chết, có ai đó nguyện đứng ra chi trả hậu sự cho mình ư?!

Một luồng xúc cảm khó tả trào dâng trong cô.

Cùng lúc đó, một hình bóng đáng tin cậy từ thuở thơ ấu hiện lên trong tâm trí Diệp Chỉ Bạch.

Cơn nghẹn ngào ập đến Diệp Chỉ Bạch.

Đặt những chuyện khác sang bên, bây giờ cô chỉ muốn biết một điều duy nhất.

“Lịch hỏa táng là khi nào vậy em?”

“Em trở lại phòng cũng là để nói với chị về chuyện đó. Đội ngũ hầu gái vừa báo lại rằng hỏa táng sẽ diễn ra vào lúc 10 giờ sáng hôm nay. Thi hài hiện giờ đã được đưa đến lò hỏa táng và sẽ bắt đầu hỏa táng trong 2 tiếng nữa.”

“…”

Há chẳng phải không lâu sau sẽ bắt đầu thiêu sao!

Không cần phải nói gì nữa.

Diệp Chỉ Bạch vỗ đùi đứng dậy đột ngột.

Làn tóc bạc khẽ tung bay, cô khua cánh tay nhỏ nhắn với ánh nhìn lạnh lùng và kiên quyết.

“Để bữa sáng mình ăn sau đi, Quân Nhi. Giờ em đi cùng chị một chuyến được không?”

“Ưm! Dĩ nhiên là được, chị đi đâu, Quân Nhi theo đó ạ~”

Huhu, cảm ơn em, Quân Nhi.

Khi mới sáng sớm đã chịu đi theo cái đứa xui xẻo tận mạng này đến lò hỏa táng.

Nhưng dù sao thì… đi thôi nào.

Đi để nói lời từ biệt lần cuối với bản thân của kiếp trước!

Mình chết thật là thảm thương quá đi mà, huhuhu!!!

Ghi chú

[Lên trên]
草 (cǎo) mang nghĩa là cỏ nhưng cũng có phát âm khá giống những từ thường dùng để chửi, kiểu "vãi" hay "cmn". Đoạn này mình biến tấu lại thành từ "rau" vì nó cũng ám chỉ thực vật và còn vần âm với "wow"
草 (cǎo) mang nghĩa là cỏ nhưng cũng có phát âm khá giống những từ thường dùng để chửi, kiểu "vãi" hay "cmn". Đoạn này mình biến tấu lại thành từ "rau" vì nó cũng ám chỉ thực vật và còn vần âm với "wow"
[Lên trên]
"Hội đương lăng tuyệt đỉnh, nhất lãm chúng sơn tiểu". Trèo lên đỉnh núi cao, nhìn xuống mới thấy muôn trùng núi nhỏ bé. Ý ám chỉ vế trước ở đây hiểu cụt lủn ra là "lên đỉnh" đó.
"Hội đương lăng tuyệt đỉnh, nhất lãm chúng sơn tiểu". Trèo lên đỉnh núi cao, nhìn xuống mới thấy muôn trùng núi nhỏ bé. Ý ám chỉ vế trước ở đây hiểu cụt lủn ra là "lên đỉnh" đó.