[Phàm Tiểu thư lạnh lùng, không để ai tiếp cận] Cuộc đời mới toanh!

Chương 28: Quá ghê gớm

2024-10-01

7

Diệp Chỉ Bạch ngủ rất ngon giấc.

Tính luôn cả kiếp trước, số lần cô ngủ ngon như thế này tương đối ít ỏi.

Căn hộ cũ của cô… xuống cấp thấy rõ, tối ngủ không yên nổi vì tiếng gió hú đem lại cho cô cảm giác bất an.

Nhưng vào tối qua, khi được thả mình trên chiếc giường êm ái trong căn phòng yên tĩnh với hương hoa thoang thoảng, Diệp Chỉ Bạch lần đầu tiên biết thế nào là một giấc ngủ trọn vẹn.

Chìm vào giấc ngủ giữa không gian sang trọng, Diệp Chỉ Bạch có một giấc mơ.

Bản thân đứng giữa vùng đồng bằng mênh mông, hít thở bầu không khí trong lành và dễ chịu. Đôi mắt cô phản chiếu bầu trời xanh bát ngát với không một áng mây trôi.

Cô chưa từng thấy khung cảnh nào đẹp như thế này…

Cô không kiềm được thôi thúc cử động đôi chân.

Chạy trên đồng bằng, mái tóc bạc cô thướt tha theo sau tạo nên luồng sáng bạc nhè nhẹ. Màu bạc từ tóc và màu xanh từ bầu trời điểm tô lẫn nhau, cạnh tranh một chín một mười với màu xanh của biển.

Vạn vật chìm vào thanh tĩnh.

Đôi lúc sẽ có đàn cừu đi ngang qua, Diệp Chỉ Bạch sẽ lại vuốt ve cặp sừng của chúng, cảm thấy bản thân được chữa lành.

Nhưng sao… sừng cừu lại mềm mịn vậy? Cứ như đang sờ tai cáo. [note63685]

Và mấy con cừu này dường như phát ra tiếng thở hồng hộc rất đỗi kỳ lạ…

Diệp Chỉ Bạch vui đến nỗi không ngừng vuốt ve sừng của chúng trong một khoảng thời gian rất rất lâu.

Nhưng đột dưng trời trong nay lại trở tối.

Diệp Chỉ Bạch cứng đơ người, lờ mờ nghe tiếng động của thứ gì đó to lớn đang tiếp cận từ phía sau.

Quay lại…

Bất ngờ, sốc và…

Sợ chết khiếp!

Một con ngựa hoang trông có vẻ điên dại đang phi về phía cô!

Muốn chạy… muốn né nó lắm!

Nhưng chân cô như bị đóng đinh tại chỗ. Ruột gan như lửa đốt, cô chỉ có thể đứng một chỗ chờ cái chết. Thứ đáng sợ đó ngày càng đến gần, ngay khi sắp đâm sầm vào cô…

—Con ngựa biến thành chiếc xe hơi!

Rầm!

Không ngoài dự đoán, cơ thể cô bị tông trúng và văng đi.

Quỹ đạo bay của cô tạo thành một đường cong bạc óng ánh.

Nhưng vì là trong mơ… cô không hề thấy đau.

Diệp Chỉ Bạch lơ lửng trong không trung, đầu ngửa ra sau với đôi mắt trống rỗng.

Dường như cô thấy được mờ mờ hình dáng một người con gái thân thuộc nhưng cũng lạ lẫm, bóng dáng ấy chạy và vươn tay về phía cô.

Dường như khẩn trương muốn cứu nhưng cũng đành bất lực.

Cô không thể nghe được bất kỳ âm thanh, nhưng từ khẩu hình của khuôn mặt mà cô không thể thấy rõ, có lẽ cô đang sốt ruột la hét…

—Tiểu Bách.

Một cái tên… rất hoài niệm nhỉ?

Diệp Chỉ Bạch dần nhắm mắt, cảm nhận hướng gió.

Cơ mà, trong mơ thì làm gì có gió.

Nhân tiện… nãy giờ bị xe đâm văng đi mà mãi vẫn chưa thấy đáp đất vậy?

Bị xe đâm…

Xe?!

Diệp Chỉ Bạch trong cơn mơ màng nhận ra bản thân đang mơ, cõi mơ bỗng tan biến.

Tỉnh khỏi cơn mơ, cơ thể Diệp Chỉ Bạch đang trong tư thế ngủ rất đẹp!

“Á…!”

“Ối giồi ôi?!”

Bình, bịch, rầm!

Giật mình mở mắt khỏi cơn ác mộng, Diệp Chỉ Bạch vô thức vươn tay duỗi chân.

Dù gì đây cũng là phản ứng vô điều kiện để xoa dịu nỗi sợ sau khi thoát khỏi cơn ác mộng!

Vừa nãy khi chân duỗi thẳng, Diệp Chỉ Bạch dù chưa tỉnh ngủ nhưng vẫn có thể nghe được tiếng kêu đau đớn từ phía cạnh giường.

Và tiếng động của thứ gì đó mềm mại nảy vài lần trên mặt sàn.

Dựa theo âm lượng của tiếng động, có vẻ cú ngã khá là điếng người.

Cô… cô vừa đá trúng cái gì sao?

Tầm nhìn mù mờ của Diệp Chỉ Bạch dần trở nên rõ ràng, thứ đập vào mắt cô không phải là khung trần xuống cấp của căn hộ cũ kỹ như cô vẫn hay thấy mà là bốn bể bức tường cùng trần phòng màu hồng.

Cô nhớ rồi.

Ừ nhỉ… từ nam bị biến thành nữ, sau đó thì chuyển đến ở trong căn phòng của riêng này.

Hôm qua mình chợp mắt khi nào ấy nhỉ… à ừm, có vẻ là trong lúc cô đang lắng nghe Quân Nhi hàn huyên.

Chưa kịp dụi đôi mắt còn ngái ngủ, Diệp Chỉ Bạch nghe thấy tiếng nói phát ra từ bên cạnh chiếc giường.

—Một giọng nói thanh thoát, dễ thương nhưng cũng không kém phần giận dữ.

“Đồ nhân loại chết bầm… ouch… đau quá đi… Bộ ngươi là lừa hay sao mà cứ thích là đá thần linh ta đây?! Không ngủ được thì nói một tiếng nhé! Báo quá trời báo!”

Mớ gì kêu tôi báo trong khi tôi chỉ đang ngủ?!

Tiếng Quang Ngọc nói làm Diệp Chỉ Bạch bừng tỉnh.

Nhanh chóng bật người dậy, Diệp Chỉ Bạch mặc kệ mồ hôi nhễ nhại trên trán do ác mộng nhìn về phía cạnh giường...

Hình dạng thực sự của Quang Ngọc, một hồ ly, nhăn mặt nheo mắt nhìn Diệp Chỉ Bạch, kẻ không biết lỗi lầm vừa gây ra! Mặc trên mình bộ váy ngủ y chang bộ của Diệp Chỉ Bạch nhưng kích cỡ nhỏ hơn, cô xoa mông để làm dịu đi cơn đau.

Hơn nữa, kỳ lạ là khuôn mặt cô ấy lại đượm nét đỏ hồng, đôi tai co giật vì cáu, thậm chí nước dãi khóe miệng cô còn chưa được chùi đi.

Ơ, cổ cũng mới dậy sao?

“Chuyện gì vậy Quang Ngọc?”

“Cậu còn hỏi?! Nãy đá ta văng khỏi giường, giờ đi hỏi?! Tự biết xấu hổ đi?!”

“Nhưng tôi có xấu đâu.”

Diệp Chỉ Bạch đáp lại, tay chỉ vào khuôn mặt không bộc lộ mấy cảm xúc.

Thế nhưng cố nâng người dậy, Quang Ngọc chỉ nói đúng một từ.

“Tư thế nằm.”

Mặc dù bản thân Quang Ngọc đang là người nằm đo sàn.

Tàn dư từ cú chạm của chân Diệp Chỉ Bạch không thoát khỏi cảm quan của cô.

Dần dần cô nhận ra…

Tư thế ngủ “siêu đẹp” của mình đã tiễn Quang Ngọc ra khỏi giường!

Khi này, có lẽ cô nên thật lòng nói lời xin lỗi.

“Có lẽ tôi nên đá cô chết luôn cho rồi nhỉ?”

“Hả?!”

“Nhầm…! Ý tôi là… xin lỗi.”

“…”

—Lời “xin lỗi”

Quang Ngọc không thèm chấp vặt với người đến cả lời nói còn không lựa đàng hoàng được.

Hắng giọng một cái, Quang Ngọc ngồi lên giường lại với cái đuôi ve vẫy, tay này xoa cái mông ê ẩm còn tay kia xoa cổ.

Nhân loại ngu xuẩn.

Hôm qua cặp chị em nhà Diệp dám khống chế và ép cô phải chịu tra tấn với hàng loạt mũi tiêm đâm liên tục vào cổ!

Mà… lúc Quang Ngọc cho Chỉ Bạch chứng kiến đoạn ký ức cô bị phán xử trên thiên giới, cô cũng đã biết được một số điều qua kiến thức của Chỉ Bạch. Thế nên cô đại khái hiểu là mèo hoang nhận nuôi thì cần được tiêm chủng.

Mắt Diệp Chỉ Bạch dán chặt vào chiếc đuôi đung đưa của Quang Ngọc. Dù đã nhìn thấy nhau được nửa ngày trời, Diệp Chỉ Bạch vẫn cảm thấy sự tồn tại của Quang Ngọc rất khó tin.

Hửm?

Có gì đó sai sai.

Diệp Chỉ Bạch đột dưng nhăn mặt.

Cô cảm thấy thiếu thiếu thứ gì đó…

Tay cô lướt trên bề mặt giường một lúc.

Không chỉ chỗ cô nằm mà chỗ bên cạnh cô cũng ấm.

Chưa kể… nãy cô vừa đá Quang Ngọc ở dạng người ra khỏi giường, chắc chắn không phải dạng mèo. Thế là…

Tối qua cô ta ngủ trong hình hài này hả?

Tuy không có vẻ vậy nhưng cô vẫn quyết định mở miệng hỏi.

“Quang Ngọc… tối qua cô ngủ đâu?”

Cô hồ ly phiền phức dù không hoàn toàn là người nhưng vẫn là gái!

Thức dậy chung một giường với một cô gái… có thể nói là thành tựu cả đời cô lần đầu đạt được.

Quang Ngọc đung đưa đôi chân, thở dài quay mặt đi, cô phụng phịu nói.

“Hứm… chỉ là hôm qua cậu đi ngủ sớm quá đi. Vốn ta định phàn nàn cậu một chút, hai chị em nhà cậu đâm ta bốn nhát ngay cổ đó! Xin nhắc lại là bốn nhát! Hai chị em cậu là ác quỷ à… À nãy cậu hỏi gì thế?”

“Tôi hỏi… sao cô lại ngủ trên giường của tôi…”

Diệp Chỉ Bạch thẳng thừng nói.

“Chậc.”

“?”

Quang Ngọc tặc lưỡi từ chối trả lời.

Rồi cô biết giải thích kiểu gì!

Duy trì nhân dạng tiêu tốn kha khá năng lượng, nên tối qua cô chuyển về dạng mèo để ngủ.

Vốn cô chỉ ngủ ở cuối giường.

Nhưng ai mà biết… ngay giữa đêm khuya tĩnh mịch, Diệp Chỉ Bạch đột dưng nói mớ ú a ú ớ!

Cũng không hẳn là ú ớ…

Giống như cậu ta đang cố gọi tên ai đó một cách nhẹ nhàng thì đúng hơn.

Giọng nói cũng chất chứa nỗi bồn chồn ở trỏng.

Đừng đánh giá cuốn sách qua vẻ bề ngoài. Dù có là sức mạnh bị tịch thu hay vẻ ngoài ngốc nghếch đáng yêu, cô vẫn là một vị thần.

“Thần ái thế nhân” không phải nói cho vui mồm, nói cho có.

Thần linh có thể cảm nhận được tâm tư của con người, dù buồn hay vui…

Cậu bé loài người này vừa trải qua một kiếp nạn bị xe đâm chết, chuyển sinh vào cơ thể mới mà không hay biết và tiếp xúc với môi trường mới lạ. Xong giờ cậu lại phải ngủ một mình, trong giấc mơ cũng không dứt được cảm xúc bồn chồn…

Thôi thì hết cách rồi.

Quang Ngọc thoạt đầu không định can thiệp.

Nhưng thấy Diệp Chỉ Bạch không có dấu hiệu cải thiện, Quang Ngọc cũng đứng ngồi không yên.

Cô tự nhủ… rằng dù gì sai lầm là cô gây ra và giờ cô lại cần sự trợ giúp của Diệp Chỉ Bạch để trở về thiên giới.

Lo liệu cho Diệp Chỉ Bạch về mặt tinh thần cũng là một phần nghĩa vụ mà nhỉ?

Thế nên, Quang Ngọc trong dạng mèo bò lên giường Chỉ Bạch, rúc vào người và xoa dịu cô.

Nhưng đâu ngờ…

Cô mém chút nữa bị đè cho tắt thở khi Diệp Chỉ Bạch xoay người sang! [note63686]

Quang Ngọc sợ sệt đành phải bỏ ra một chút năng lượng để chuyển về nhân dạng lần nữa.

Khi này cô mới có thể ôm nhẹ lấy Diệp Chỉ Bạch, giúp cô phần nào cảm thấy an tâm và ngủ ngon hơn.

Kết quả là… không lâu sau Quang Ngọc cũng chìm vào giấc ngủ theo.

Đương nhiên là Quang Ngọc sao dám kể hết mớ này cho Chỉ Bạch nghe!

Chuyện như thế xấu hổ quá trời quá đất đối với một vị thần như cô!

Nhưng rồi mắt Diệp Chỉ Bạch long lanh, cô xê người đến ngồi bên cạnh cô hồ ly và vỗ nhẹ bờ vai nhỏ nhắn.

“Thôi thì… dù gì cũng cảm ơn cô vì tối hôm qua…”

“Cảm ơn cái gì?!”

“Dù không biết chính xác, nhưng có vẻ cô đã làm gì đó cho tôi tối qua, ngay đây nè.”

Diệp Chỉ Bạch chỉ tay về phía chỗ nằm cạnh cô.

“?!”

Quang Ngọc sửng sốt!

Khốn khiếp, cô quên mất!

Sau khi chia sẻ trải nghiệm cho Chỉ Bạch hôm qua, cô quên tắt chia sẻ ký ức!

Cơ chế chia sẻ ký ức là cơ chế hai chiều. Quang Ngọc thấy gì, Diệp Chỉ Bạch cũng sẽ thấy đó!

Không nói một lời, đôi mắt Quang Ngọc tỏa sáng xanh dương, đôi má cô hồng lên. Cô tạo động tác cắt kéo với hai ngón tay.

Bụp, cô cắt đứt kết nối tạm thời.

Những gì Quang Ngọc đang nghĩ, Chỉ Bạch sẽ không còn cảm nhận được.

Hạ chân xuống, Quang Ngọc cúi đầu cho đến khi tóc mái che đi nửa khuôn mặt.

Răng nanh lộ ra, cô hỏi với giọng run rẩy.

“Cậu… có thấy gì không?”

“Gì… có lẽ là một chút… nhưng không tiện nói, nhỉ…”

“Quên đi, quên nó đi! Quên sạch hết đi!!”

Cô hồ ly lăn lộn khắp giường la hét.

Nếu được thì cô sẽ cho Chỉ Bạch một ca trị liệu vật lý tác động trí nhớ ngay tại chỗ luôn!

Aaaa, tối qua ngủ cô đã để cho tên nhân loại này lấy làm gối ôm.

Dừng ở gối ôm thì chẳng sao, cậu ta còn gặm nhấm tai mình nữa!

Tai cáo không phải thứ để ăn!

Tóm lại… cả một buổi tối Quang Ngọc bị một Diệp Chỉ Bạch mơ mơ màng màng hành xác.

Xém tý nữa cô đã quy hàng trước cảm giác kỳ lạ mà tên con người này đem lại… mấy cái này có chia sẻ không nhỉ?

Hửm?

Chia sẻ…?

Cô hồ ly khi này mới nhận ra thì đã quá trễ.

Cô nhìn Diệp Chỉ Bạch.

Quang Ngọc biết… hôm qua cảm giác đó mãnh liệt ra sao.

Dù không dễ nhận ra trên khuôn mặt vô cảm đó, Quang Ngọc có thể thấy sắc hồng vấn vương trên bờ má ấy!

Quang Ngọc tinh nghịch cười.

Cô đột dưng ấn ngón tay lên đùi thon mượt của Diệp Chỉ Bạch sau lớp váy ngủ mỏng đét!

Ngay sau đó… Diệp Chỉ Bạch co giật người dữ đội.

“Á…”

“Hô…?”

Tiếng rên trong trẻo, mỏng manh của Diệp Chỉ Bạch làm Quang Ngọc bất ngờ.

Rút ngón tay lại và gãi má, Quang Ngọc nhìn đi chỗ khác. Tai cáo cô giật giật trong khi cô nói.

“Mà… bảo sao cái cô Diệp Chỉ Quân đó hun trộm cậu trong khi cậu đang ngủ mê hôm qua. Chuyện âu cũng dễ hiểu…”

“…”

Diệp Chỉ Bạch hình như vừa nghe cái gì đó chấn động thì phải?!

Ghi chú

[Lên trên]
Cho sờ ké miếng coi
Cho sờ ké miếng coi
[Lên trên]
Có to lắm đâu mà sợ ngộp
Có to lắm đâu mà sợ ngộp