Arc 2

Chương 64: Thể hiện cảm xúc

2025-09-27

11

Người đầu tiên nhìn thấy sản phẩm mới của tiệm tôi vào sáng hôm đó là Mira.

[Yuusuke-san, túi giấy kia là gì vậy? Nhìn hình trông giống như công cụ liên quan đến chim vậy…]

Cô ấy đang cầm một tờ giấy dài, mỏng, nhìn như phong bì.

[Cô nhận ra rồi sao, quan sát tốt đấy. Đây giờ là sản phẩm tôi thích nhất trong tiệm.]

Tên sản phẩm: Máy bay lắp ráp[note81022]

Mô tả: Đây là một loại máy bay ném có thể dễ dàng lắp ráp. Với một cánh quạt được niệm phép Bay, nó có thể bay tới một địa điểm hoặc người nhận mà người ném có trong đầu. Nếu bạn viết một lời nhắn lên cánh, nó có thể được dùng để thay thế như một lá thư.

Giá: 300 rim

Đây thực sự là một sản phẩm cực kì khác lạ.

Nó là một trong những sản phẩm có giá đắt nhất được bán trong tiệm, nhưng lại rẻ hơn một lá thư chuyển phát thông thường.

Thế giới này đã hình thành một hệ thống bưu chính riêng.

Chủ yếu là bên Điện Thờ kiểm soát vấn đề này. (Nó dùng temple thì mình cũng không biết nên chuyển thẳng sang Giáo đường hay không.)

Linh mục có truyền đạo với nhiều điện thờ khắp thế giới, và họ thường đi giao thư trên đường đi.

Dịch vụ của họ tốn từ 500 tới 3000 rim, và khoảng cách càng xa thì giá càng đắt, làm nó tốn tiền hơn so với một cái máy bay lắp ráp.

Hơn hết, nó mất rất nhiều thời gian để lá thư chuyển đến người nhận.

Có cả một số trường hợp mà lá thư không bao giờ có thể đến được. (Mà cái này cũng thường xảy ra.)

[Cái máy bay lắp ráp này rất tuyệt. Cô chỉ cần ném nó lên trời, nghĩ về người cô muốn chuyển lời, và nó sẽ được chuyển đến cho người nhận.]

[Nếu vậy, nếu tôi ném nó trong khi đang nghĩ về mẹ mình, nó sẽ bay tới chỗ bà ấy chứ?]

[Được chứ. Cái cánh quạt chỉ cần một chút mana, nhưng không nhiều đâu. Tốc độ cũng trên 100 km/h, nên nó sẽ đến chỗ mẹ cô sớm thôi.]

[Tuyệt thật đấy… Nhưng mẹ tôi không biết đọc. Kể cả khi thứ này đột nhiên xuất hiện, bà ấy có thể không nhận ra đó là một lá thư từ tôi. Trường hợp tệ nhất, bà ấy có thể sẽ thấy sợ và đốt nó…]

Tỉ lệ biết chữ ở thế giới này không cao lắm.

Mira nhìn phát sầu.

[Mira, cô không phải đến từ Thủ đô Hoàng gia sao?]

[Tôi đến từ một ngôi làng có tên là Arum, cách đây khoảng tầm ba ngày đi đường.]

Có những thứ mà tôi vẫn còn mù mờ dù đã quen cô ấy được nửa năm.

[Không biết mẹ tôi có ổn không nữa? Tôi muốn bà ấy biết là mình vẫn sống khoẻ.]

Mira nhìn lên trần hầm ngục, cứ như đang nhìn bầu trời bên ngoài vậy.

Người ta nói rằng bầu trời chính là thứ kết nối con người với quê hương mình.

[Không ai ở làng cô có thể đọc sao?]

[Trưởng làng và Mục sư có thể đọc.]

[Nếu vậy, cứ gửi một cái máy bay nghĩ về Trưởng làng. Nếu cô viết “Đây là một lá thư từ Mira, xin hãy chuyển nó cho mẹ cháu” thì chắc là vẫn được chứ?]

[Đúng là tôi có thể làm như vậy thật! Yuusuke-san, bán tôi một cái máy bay lắp ráp.]

[Cảm ơn vì đã ủng hộ!]

Chiếc máy bay có sải cánh tầm 20 cm.

Mira viết một lá thư cho mẹ cô ấy với cái bút tôi cho cô ấy mượn.

[Xong rồi.]

[Được rồi, giờ thì ném cái máy bay lên không trung trong khi đang nghĩ về Trưởng làng. Đừng lo, nó sẽ bay kể cả trong hầm ngục.]

[Rõ rồi.]

Mira nhắm mắt lại và tập trung suy nghĩ.

Cô ấy hẳn đang nghĩ về quê nhà và khuôn mặt của Trưởng làng.

Rồi cô ấy mở mắt và ném chiếc máy bay lên không trung.

Khi nó rời khỏi tay cô ấy, cánh quạt của chiếc máy bay phát sáng.

Nó hẳn đã hấp thụ mana của Mira và kích hoạt Phép Bay.

Chiếc máy bay di chuyển qua mọi người và vật thể, nhanh chóng thoát ra khỏi lối vào Suối nước nóng Yahagi.

[Tôi chắc là nó sẽ đến tay mẹ cô sớm thôi.]

[Phải rồi. Unnn… Thế thì tốt quá…]

Mira nói, đôi mắt có chút ướt lệ.

Vào buổi tối, Michelle đã trở lại từ nơi sâu nhất trong hầm ngục.

Cô ấy cũng có hứng thú với máy bay lắp ráp.

[Lại là một sản phẩm tuyệt vời nữa. Em chắc là thứ này sẽ hết hàng nhanh như lúc anh cho ra mắt Mobile Force thôi.]

[Anh không nghĩ đấy là vấn đề chính đâu.]

Vấn đề là không có nhiều mạo hiểm giả biết viết.

Nếu tôi viết thay cho họ, liệu tôi có bán được thêm hàng không?

Nếu Nam tước Essel hay ai đó có chức cao hơn ông ta tìm ra thứ này, họ có thể mua với số lượng lớn, nên hãy cứ giữ kín về việc này trước.

[Đúng rồi, anh muốn nhờ Michelle một chuyện được không?]

[Là gì vậy? A-anh muốn gối đùi sao?]

Em đang nhét chữ vào mồm anh đó.

[Không phải vậy, anh muốn em gửi anh một lá thư bằng máy bay lắp ráp. Anh muốn biết nó di chuyển như thế nào.]

[Một lá thư cho Yuusuke ha…]

[Anh cũng sẽ gửi một bức luôn.]

[Thật sao!? Ôi trời, một bức thư tình từ Yuusuke…]

[Anh không gửi thư tình đâu. Nó chỉ là một bức thư bình thường thôi. Đừng có mong một lá thư ngọt ngào từ anh. Gửi mấy cái làm anh xấu hổ lắm…]

Michelle nhìn có chút thất vọng, nhưng cô ấy cũng muốn trao đổi thư, và chúng tôi quyết định cùng nhau dùng máy bay trong tối nay.

Ngay khi tôi về nhà, tôi viết một lá thư cho Michelle lên cánh máy bay.

Gửi Michelle,

Cảm ơn em vì hôm nay đã lại nấu cho anh một bữa tối ngon miệng. Như anh có nói lúc trước, món súp bí ngô thật tuyệt hảo. Anh chưa từng ăn một món bí ngô ngon như của em làm.

Hôm nay trời sẽ lạnh lắm đấy, nên nhớ đắp chăn thật ấm nhé. Hẹn gặp em ở hầm ngục vào ngày mai.

Anh không giỏi đặt cảm xúc vào lời văn, nhưng cảm ơn em vì đã ở bên anh. Điều này thật xấu hổ để viết ra, nhưng anh yêu em.

Yuusuke. [note81019]

Thứ gì đó kiểu kiểu như vậy?

Kể cả khi ở kiếp trước, tôi cũng gặp khó khăn khi nhắn tin.

Dù sao thì, tôi mở cửa sổ và ném máy bay.

Dưới những vì sao, ánh sáng xanh dương từ cánh quạt bức tốc tới nhà của Michelle.

Mười phút sau, tôi nghe thấy một tiếng gõ ở cửa sổ.

Khi tôi mở rèm cửa và cửa chớp, tôi nhìn thấy máy bay của Michelle đang lơ lửng ở trên không.

Tôi bị bất ngờ vì cái máy bay này có thể di chuyển được như vậy.

Tôi với tay ra và cầm vào cánh quạt rồi nó ngừng quay luôn.

[Để xem Michelle viết gì nào?]

Gửi Yuusuke,

Em yêu anh, em yêu anh rất nhiều, em yêu anh tới khi ngỏm, em cực kì yêu anh, em sẽ không bao giờ rời xa anh, em yêu nhiều đến mức thở dốc.

Em muốn nhìn anh ngay lập tức, em muốn dùng phép thuật để chuyển thành buổi sáng, em muốn làm ánh dương chuyển động, em sẽ không bao giờ để anh đi, em muốn ở với anh mãi mãi, em muốn chạm vào anh, em muốn anh chạm vào em, em muốn Yuusuke, em yêu anh quá nhiều, em điên mất thôi…

Em yêu anh Em yêu anh Em yêu anh Em yêu anh Em yêu anh Em yêu anh Em yêu anh Em yêu anh Em yêu anh Em yêu anh Em yêu anh Em yêu anh Em yêu anh Em yêu anh Em yêu anh Em yêu anh Em yêu anh Em yêu anh Em yêu anh Em yêu anh Em yêu anh Em yêu anh Em yêu anh Em yêu anh Em yêu anh Em yêu anh Em yêu anh Em yêu anh Em yêu anh Em yêu anh Em yêu anh Em yêu anh Em yêu anh Em yêu anh Em yêu anh Em yêu anh Em yêu anh Em yêu anh Em yêu anh Em yêu anh Em yêu anh Em yêu anh Em yêu anh Em yêu anh Em yêu anh Em yêu anh Em yêu anh Em yêu anh Em yêu anh Em yêu anh Em yêu anh Em yêu anh Em yêu anh Em yêu anh Em yêu anh Em yêu anh Em yêu anh Em yêu anh Em yêu anh Em yêu anh Em yêu anh Em yêu anh Em yêu anh Em yêu anh Em yêu anh Em yêu anh Em yêu anh Em yêu anh Em yêu anh Em yêu anh Em yêu anh Em yêu anh Em yêu anh Em yêu anh Em yêu anh Em yêu anh Em yêu anh Em yêu anh Em yêu anh Em yêu anh Em yêu anh Em yêu anh Em yêu anh Em yêu anh Em yêu anh Em yêu anh Em yêu anh Em yêu anh Em yêu anh Em yêu anh Em yêu anh Em yêu anh Em yêu anh Em yêu anh Em yêu anh Em yêu anh Em yêu anh Em yêu anh Em yêu anh Em yêu anh

Cái cánh lấp đầy bởi cả đống chữ nhỏ đến mức bằng cách nào đó khiến mắt tôi trở nên nhói nhói.[note81021]