Tôi lại thăng cấp tiếp rồi.
Từ trước tới nay, những món hàng mới đã được thêm vào tiệm của tôi, game thùng, máy làm lạnh, và những thứ khác đã xuất hiện, nhưng thay đổi lần này khá wow đấy.
Cửa tiệm giờ đã trở thành một căn nhà độc lập.
Đó là một căn nhà gỗ, khá hiếm so với Nhật Bản ngày nay.
Trên cửa hiệu bằng thiếc với màu nền trắng được ghi dòng chữ viết bằng mực đen “Dagashi Yahagi”.
[Cái quái gì đây…]
Kể cả Michelle, được biết tới là một pháp sư tài năng cũng bất ngờ.
Đúng như mong đợi, thay đổi lần này khá tuyệt vời nhỉ?
[Lên cấp ý mà.]
[Kể cả khi phép thuật của anh là loại Đặc biệt, nhưng phép của Yuusuke cũng đặc biệt quá rồi đó!]
Em ấy bị nó làm choáng ngợp, cơ mà tôi không làm chủ cách mà cửa tiệm dagashi này phát triển được.
Với điều này, kể cả khi tôi có mảnh đất không ai ngó tới, tôi cũng không phải nợ để có cho mình một ngôi nhà.
Tôi cũng không chắc cho vay thế chấp có ở thế giới này không.
[Vào trong xem thử thôi.]
Tôi kéo cánh cửa trượt sang một bên tạo nên một tiếng lạch cạch khi trượt và vào cửa tiệm.
[Cửa tiệm bây giờ có bầu không khí bí ẩn thật.]
Michelle tò mò nhìn xung quanh.
Tầng trệt gần lối vào là cửa hàng, với những kệ hàng đầy những món hàng quen thuộc.
Những bức tường có những trò rút thăm và Super Orbs, với đống đồ chơi được xếp với nhau chắc chắn.
Nơi này có sự đặc trưng của một tiệm Dagashi.
[Khu vực đằng kia là gì vậy?]
Ở đằng sau cửa tiệm là một agari-kamachi, và từ khu vực bậc trên đó, nó trở thành phòng theo phong cách Nhật Bản với tấm chiếu tatami.[note80938]
Có cả một số đồ đạc bên trong, như là một cái bàn trà và một cái tủ nhỏ.
[Đây là không gian sống chính. Từ đã, em phải cởi giày ra trước khi vào.]
[Giày?]
[Đúng rồi. Ở nơi anh sống, bọn anh có truyền thống phải cởi giày ra trước khi vào không gian sống.]
[Hmmm, sao anh lại làm vậy?]
[Vì nó giúp cho nhà sạch hơn.]
Tôi đã nói với Michelle chuyện tôi tới từ thế giới khác.
Vì sống ở một thế giới tràn đầy phép thuật, cô ấy dễ dàng chấp nhận sự thật đó.
Có cả những ghi chép vật lý của những người đã bị triệu hồi tới thế giới này bằng phép thuật.
[Oh, ở đây cũng có một căn bếp này.]
Khi tôi mở cửa trượt nối với phòng tatami, tôi tìm thấy một lối đi và một căn bếp nhỏ ở phía đối diện căn phòng.
Nó khá nhỏ, nhưng có một cái bếp với hai họng lửa, một vòi nước nhỏ để lấy nước, và một bàn nấu ăn nhỏ.
Căn bếp được trang bị đầy đủ dụng cụ, nên chắc có thể dùng để nấu những bữa đơn giản.
Ở đằng sau lối đi cũng có một phòng tắm và toilet, và cầu thang dẫn tới tầng hai.
Nhân tiện, trần của hầm ngục không cao lắm.
Mặc dù thứ được triệu hồi là một căn nhà tồi tàn xuống cấp, độ cao của mái nhà vẫn cao hơn không gian của hầm ngục.
Khi tôi đi lên để kiểm tra xem nó như thế nào, tôi thấy tầng hai nhìn như thể nó bị kẹt vào trần hầm ngục.
[Có vẻ như ngay cả dưới lòng đất cũng triệu hồi được cửa tiệm.]
[Nếu vậy, chẳng phải cửa tiệm triệu hồi cũng có thể dán vào tường như một phần hầm ngục sao?]
[Anh nghĩ vậy.]
Về cơ bản, kể cả khi có vật cản, vẫn có thể triệu hồi cửa hàng, bỏ qua các quy luật vật lí.
Bất ngờ hơn là, khi cửa tiệm thu lại vào buổi tối, trần nhà nhìn như bị nứt toạc ra lại trở về nguyên trạng như chưa hề có cuộc chia ly.
Ở tầng hai, có hai phòng, một phòng rộng 6 tấm chiếu tatami và một phòng rộng 8 tấm chiếu tatami.
Phòng 8 tấm chiếu có một tủ quần áo và có cả một tấm futon bên trong.
[Với những thứ này, chúng mình đặt đâu cũng sống được.]
[Căn nhà cũng có bếp và buồng tắm nữa. Mặc dù có vẻ như nó không đủ to cho hai người ngồi trong bồn tắm đó…]
Suy nghĩ đầu tiên của em lại là liệu hai người có ngồi vừa vào bồn tắm được hay không ý hả?
Cái đó đúng là khó thật… theo nhiều nghĩa.
[Xin thứ lỗiiiiiiiii, có ai ở đây không?]
Tôi nghe giọng của một khách hàng ở phía trước.
Họ có vẻ bối rối vì cửa tiệm mới của tôi.
Dễ hiểu thôi ha. Tôi cũng sẽ bất ngờ lắm nếu một căn nhà kiểu này đột nhiên xuất hiện ở trong hầm ngục.
[Đến đây!]
Nhanh chóng xuống cửa tiệm ở phía ngoài, tôi nhìn thấy bốn khách hàng đang đi vào từ bên ngoài.
[Chào mừng, vào đi mọi người.]
[Chào buổi sáng. Có chuyện gì với căn nhà vậy?]
[Kể từ ngày hôm nay, đây sẽ là Tiệm dagashi Yahagi. Tôi mong mọi người sẽ tiếp tục đến tiệm mua đồ.]
[À phải, chúng tôi cũng có vài món hàng mới nữa đó.]
Nói xong, một mạo hiểm giả cầm lấy một món ăn vặt.
Tên sản phẩm: Lettuce Taro (https://sakusakumart.com/products/cabbage-taro-corn-puffs)
Mô tả: Món ăn vặt giòn, cỡ vừa miệng. Vị salad. Ăn nó giúp tăng tốc độ tạm thời.
Giá: 30 rim
Đây đã luôn là món ăn vặt yêu thích của tôi.
Nó cũng có kết cấu hợp gu và kích cỡ hoàn hảo cho một món ăn vặt nhẹ.
Nó cũng hợp làm mồi với bia nữa.
[Đây là món ăn vặt làm từ rau diếp sao?]
Cậu mạo hiểm giả nghiêng đầu hỏi.
[Không, thực ra không có tí rau diếp nào bên trong…]
[Vị salad là vị gì vậy?]
[Cái đấy… khá khó để giải thích. Nó giống như có một vị mặn nhẹ hơn…]
[Nếu vậy, họ chỉ cần nói nó có vị mặn thôi mà?]
[Tôi hiểu cảm giác của cậu, nhưng đây là một cuộc tranh luận mà tôi cũng không biết phải trả lời kiểu gì.]
[Huh…]
Mặc dù có vài điều khó hiểu nhẹ, mạo hiểm giả đó vẫn mua một gói Lettuce Taro.
[Ehhh, cái gì kia!?]
Cơn ồn ào đang tiến vào cửa tiệm là Merle và Mira.
[Chào buổi sáng. Chào mừng tới với cửa tiệm mới của tôi.]
Tôi dang hai tay ra chào đón họ.
[Fuahhh, phép thuật của Yuusuke-san vẫn khó hiểu như ngày nào.]
[Nó thực sự bất thường đó. Sao anh có thể triệu hồi một căn nhà vậy?]
Nếu cô hỏi tôi vậy, suy nghĩ của tôi chỉ là bản thân phép thuật đã là thứ không thuộc về thường thức rồi.
[À ré, có cả cái gì đó ở đằng sau kìa. Tôi xem thử được không?]
Merle đang định liếc xem phòng tatami thì Michelle ngăn cô ấy lại.
[Tầng hai là phòng ngủ phu thê của bọn tôi, nên đừng có vào đó!]
Mình là phu thê từ khi nào thế em?
Kì quặc hơn, cái phòng rộng tám chiếu tatami đó chỉ có một bộ futon, nhưng vì lí do gì đó có tận hai cái gối…
Thật sự đấy, phép thuật đúng là bí ẩn mà.

