Arc 2

Chương 60: Tôi dùng được phép thuật rồi!

2025-09-25

5

Chuyện này xảy ra theo cách tôi không ngờ tới

Tôi đang chơi Mobile Force với Michelle sau bữa tối như một bài thể dục sau bữa ăn, rồi tôi cảm thấy một luồng điện chạy qua cơ thể như thể tôi bị điện giật vậy.

Mana của tôi cuối cùng cũng nổ máy rồi sao!?

[Sao vậy, Yuusuke? Anh thấy không ổn sao?]

Michelle lo lắng nhìn tôi khi cơ thể tôi đang bị tê liệt tạm thời.

[Không, không phải thế. Anh… hình như dùng được phép thuật rồi.]

Nó giống với cảm giác bất ngờ có thể trả lời cho một vấn đề triết học mà tôi luôn đau đáu trong đầu vậy.

Hoặc là, tôi nên nói nó như chạm tới được trạng thái giác ngộ chăng?

Dù sao thì, không có một điềm báo trước, tôi đột nhiên có thể sử dụng phép thuật.

[Ara, không phải thật tuyệt sao? Anh đã học được cách sử dụng phép thuật nào rồi?]

Tôi nghĩ hẳn phải là một điều rất đặc biệt khi dùng được phép thuật, nhưng Michelle cũng không quá vui mừng.

Đây hẳn là lẽ thường ở thế giới này.

Cũng giống như Regal khi cậu ta có thể sử dụng Phép thuật Lửa ha.

[Unnn… anh có thể sử dụng phép thuật có tên là “Thấu thị”.]

Việc tôi không học được phép thuật tấn công thực ra khá phù hợp với tính tôi đó chứ.

Thấu thị có vẻ là một loại phép thuật cho phép tôi nhìn điều gì đang xảy ra ở một vị trí xa hơn, giống như đang xem một cái camera trực tiếp vậy.

[Thấu thị!? Anh vừa có một Phép thuật Huyền thoại đó. Chuyên môn của Yuusuke hẳn phải là Phép thuật loại Đặc biệt.]

Theo như Michelle, có nhiều loại phép thuật, trong đó có Tấn công, Phòng thủ, Hỗ trợ, và Tái tạo.

Trong số đó, phép “Đóng & Mở” và lần này là “Thấu thị” được xếp vào loại Đặc biệt.

[Nghe cũng hữu dụng đấy, nhưng anh chỉ dùng được 5 phút một ngày thôi.]

[Thấu thị tiêu tốn rất nhiều mana, nên không thể tránh khỏi việc cơ thể anh sẽ suy yếu đi nhiều. Đừng dùng nó quá nhiều là được.]

[Hmmm… Anh thử ngay bây giờ đây.]

[Anh muốn nhìn gì vậy?]

[Để xem nào…]

Nếu tôi tập trung vào một địa điểm hoặc một người mà tôi biết, tôi có thể ngay lập tức nhìn họ đang như thế nào, và đó không phải sức mạnh duy nhất của Thấu thị.

Điều tuyệt vời của phép thuật này là, ở đó sẽ có một cái thanh giống một thanh tìm kiếm, và sẽ có những từ khoá được đề xuất để xem.

Nó cũng có thể dùng như một ứng dụng Bản đồ, hoặc dùng như một bản đồ sao, khi mà nhận thức của người dùng rời khỏi cơ thể để nhìn bên ngoài không gian.

Bởi vì lượng mana giới hạn của tôi, thời gian được xem trực tiếp chỉ là 5 phút, nhưng tốc độ di chuyển tối đa của cái “camera” điểm nhìn này còn nhanh hơn cả tốc độ âm thanh.

Tôi cũng có thể nhìn được bao quát một khu vực rộng.

Bởi vì sự tuyệt vời của loại phép này, tôi hoàn toàn hiểu vì sao Michelle nói phép thuật kiểu vậy sẽ gây hại cho cơ thể tôi.

[Hiện giờ thì anh chỉ đang đi dạo xung quanh thôi.]

Khi tôi kích hoạt phép thuật của mình, tôi cảm thấy như mình đang thoát xác vậy.

Điểm nhìn của tôi trôi lên trần nhà, nhìn xuống đầu tôi và Michelle từ trên lầu.

Việc không có một cơ thể thật cho phép tôi đi xuyên qua con người và tường không có rào cản gì, nên tôi bay lên trên trời.

[Tuyệt thật đấy. Nhờ có ánh trăng, anh có thể nhìn được tới tận rìa thành phố.]

Tôi đi đến mặt của lính canh trên tường thành phố, nhưng họ có vẻ không nhận ra ánh nhìn của tôi chút nào.

Họ còn chẳng để ý khi tôi đi xuyên qua cơ thể họ.

[Mình nên đi đâu tiếp nhỉ?]

[Để ý giới hạn một chút nhé? Anh sẽ làm mình kiệt sức lúc nào không hay đấy.]

[Rõ rồi.]

Giọng yếu ớt của Michelle vang lên vào tai tôi.

Nó thật là một cảm giác kỳ lạ, như cô ấy ở rất xa, nhưng cũng rất gần.

Nhắc tới đây, tôi nghĩ cơ thể mình bắt đầu khó thở rồi.

Cơ mà, nó có cảm giác như tôi đang đi bộ nhẹ nhàng thôi, nên chắc tôi vẫn đi xa hơn được.

Hoà làm một với gió, tôi bay đủ hướng khắp thế giới.

Đó là một buổi sáng lạnh xun vòi đến mức tôi thấy cả khói trắng khi thở.

[Yuusuke-san, tôi muốn vài cái bánh quy cà ri.]

Đến vào buổi sáng lạnh này là Merle và Mira đang run cầm cập.

Bánh quy cà ri giúp bạn ấm hơn, nên nó là một món hàng bán chạy cho các mạo hiểm giả vào buổi sáng.

Khi lần đầu tới thế giới này, tôi thường ăn chúng để giữ ấm.

[Tôi sẽ mua vài gói Sacchan Squid.]

Mira mua Sacchan Squid chống buồn ngủ.

Họ hẳn sẽ đi săn Ếch Vàng vào hôm nay.

[Thế nào rồi? Có đồng vàng nào rớt ra chưa?]

[Vẫn chưa ra. Mùa này chúng tôi mới giết được bảy con Ếch Vàng thôi.]

Tỷ lệ rớt ra một đồng vàng là một trên một trăm.

Mới chỉ săn được 7 con ếch thì họ còn một chặng đường dài nữa.

Chắc tôi sẽ thử năng lực Thấu thị của mình một chút vậy.

Tôi nhập từ khoá Ếch Vàng và địa điểm ở Tầng lòng đất thứ 3 của hầm ngục và niệm phép Thấu thị của mình.

[Ohh, chúng đây rồi…]

[Từ đã, cái nhìn xa xăm đấy là thế nào!? Khuôn mặt anh trông rất tệ đấy, Yuusuke-san.]

Tôi nghe thấy giọng của Merle, nhưng tôi mặc kệ và tiếp tục tìm kiếm.

Và rồi, tôi đã tìm được nơi có 5 con Ếch Vàng.

[Này.]

[Ah, anh trở lại rồi. Anh trông giống Tu nữ đền thờ đang xuất thần ý. Anh ổn chứ?]

Vậy là tôi nhìn giống vậy khi đang dùng Thấu thị sao.

[Bỏ chuyện đó qua một bên, cô biết chỗ nào có một bức tượng đầu sói không? Nó ở chỗ nào đó với ba cái cờ đỏ ở gần đó.]

[Anh hẳn đang nói về Tượng thần Lipris.]

Mira đáp lại.

[Nếu cô đi thẳng xuống lối đi bên phải khu vực đó, cô sẽ tìm thấy một lối đi hẹp bên phải dẫn đi xa hơn. Nó chỉ rộng vừa đủ cho một người đi thôi.]

[Tôi nghĩ tôi biết lối đi anh đang nói tới.]

[Sau khi đi đến hết lối đó, sẽ có 5 con Ếch Vàng.]

[Hả?]

[Hai người có thể tin tôi hoặc không. Cơ mà, hai người kiểu gì cũng xuống Tầng lòng đất thứ 3 mà, nên tôi nghĩ nơi đó đáng để xem thử đấy.]

Merle và Mira nhìn nhau hỏi chấm.

Cuối cùng thì Merle quyết định hỏi.

[Sao anh lại biết điều đó, Yuusuke-san?]

[Tôi có trò kiểu kiểu như bói toán ý mà.]

Tôi không nghĩ đó là một ý hay khi bô bô xung quanh rằng tôi có năng lực Thấu thị, nên tôi tìm một cái cớ hời hợt để nói.

Ý tôi là, chẳng phải phiền lắm sao nếu họ nghĩ tôi đi nhìn lén phòng tắm phụ nữ với năng lực này?

Như để chứng minh, tôi đã bị cảnh cáo bởi Michelle vào ngày hôm qua.

Thậm chí còn bảo tôi cô ấy sẽ nguyền rủa tôi nếu tôi dùng Thấu thị để nhìn vào bất cứ người phụ nữ khoả thân nào khác ngoài cô ấy.

Còn lâu tôi mới làm vậy.

T- tôi không bao giờ…

Ừ không làm đâu.

Bị nguyền rủa đáng sợ lắm…

Tôi dùng thử phép thuật này để làm bản đồ, nhưng không làm được.

Dù sao thì, 5 phút trôi qua quá nhanh để tôi viết ghi chú hay vẽ đường.

Hơn nữa, sau khi dùng hết 5 phút, ngực tôi trở nên đau hơn và tôi cảm thấy nhịp tim đập nhanh và đau đầu.

Sẽ an toàn hơn khi không dùng Thấu thị để làm bản đồ.