Hậu truyện

Hậu truyện 4: Cựu thường dân A đi điều tra

2024-09-30

15

“Ta hiểu rồi. Ra đó là những gì mà Phong Thần và Băng Nữ Thần đã nói…”

Sau khi tôi kể lại những gì đã xảy ra trong nhà thờ cho cha vợ nghe, ông khoanh tay, mặt đăm chiêu suy ngẫm.

“Một nơi có gió luôn thổi và tuyết luôn rơi…vậy thì vùng núi phía Đông là hợp nhất. Dù rằng nó nằm sát biên giới Đế quốc Est, ở một số đỉnh núi vẫn có tuyết quanh năm, có điều, xây dựng đền cho vị thần ở tít trên đấy có hơi vô lý.”

“Phải.”

Tôi gật đầu đồng ý. Tuy vậy, cách ông nói vòng vo kiểu này làm tôi có cảm giác rằng ông đang ám chỉ một nơi khác.

“Cha à, cái cha nói là tuyết, không phải băng. Như thế có chút không đúng với lời của Phong Thần.”

“Hừm, cũng đúng.”

Ana chỉ ra lỗi sai, lại càng khiến Gerhard-san đau đầu thêm nữa. 

Với tôi, tuyết với băng là như nhau, nhưng trong mắt Ana, một Thánh Nữ Băng Tuyết, thì lại khác. Và cô, người đã nói chuyện trực tiếp với Băng Nữ Thần, đã lên tiếng thì khá chắc là không sai đâu.

“Vậy còn ở tận cùng phương Bắc thì sao?”-Anh vợ đưa ý kiến.

“Rất có thể, Tuy nhiên, ta chưa từng nghe đến một vùng đất nào hợp với miêu tả ở Norsane cả chứ đừng nói đến Centraren. Xa hơn vùng biển phía Bắc của Norsane cũng là một trường hợp không thể loại trừ.” 

Nếu đến tận cùng phương Bắc, có khi sẽ gặp Bắc Cực chăng, dù rằng tôi còn chẳng biết ở đó liệu có tồn tại một vùng đất thực sự hay chỉ là một tảng băng trôi giống Bắc Cực bên thế giới cũ nữa cơ. Nếu có thì tốt biết mấy.

“Vậy để con đi xem thử sao?”

“Đừng, Allen. Làm vậy sẽ kích động các nước khác, đồng thời ta cũng không thể để con đến một nơi xa xôi và nguy hiểm chỉ vì một cuộc điều tra được.”

“Vâng ạ.”

Cha vợ nói đúng. Chúng tôi không thể hành động kiểu đó được. 

Dù rằng mục đích của tôi chỉ là muốn cứu Ana, nhưng rốt cuộc những việc làm ấy đã khiến tôi bị liệt vào danh sách ‘những thành phần nguy hiểm’. Không chỉ nằm ở việc tôi có quen biết với Thiên Long mà còn ở chiếc máy bay có thể oanh tạc từ trên không.

“À đúng rồi. Sao ta không hỏi…Light-sama?”

Do lâu quá không gặp nên tôi xém tí gọi tên đó là ‘biến thái’ rồi, hên là chỉnh kịp.

“Ý kiến hay. Ngài ấy không chỉ giữ cây trượng mà còn là Đại Hiền giả nữa. Có lẽ ngài ấy biết điều gì đó.”

“Allen, cha. Melissa của Thung lũng Phi Long có thể cũng có ý tưởng đó.”

“À đúng. Trước khi trở thành Thiên Long thì cô ấy có bay lượn dạo quanh khắp nơi. Đúng là có thể cô ấy biết thật.”

“Ừm.”

Nghĩ lại thì, tôi có kêu hai người đi nghỉ dưỡng để tránh tụi Amy. Rốt cuộc, bọn đấy quá lười nhác trong việc luyện tập nên bị một con Phi Long hạ đo ván, còn hai vợ chồng thì tận hưởng tuần trăng mật.

“Bên cạnh đó, Thung Lũng Phi Long nằm trong địa phận của chúng ta, sẽ dễ ghé hơn làng elf. Vậy sao ta không tới đó trước rồi qua làng elf sau?”

“Anh hiểu rồi. Chờ khi nào trời đỡ tuyết, anh sẽ tới đó  hỏi thử.”

“Ừm, quyết vậy nhé.”

“Ủa, em cũng đi nữa hả?”

“Vâng, tại lâu rồi em chưa gặp mặt nên muốn đi thăm ấy mà.”

“Được thôi.”

Thế là, vài ngày sau, tôi cùng Ana bay tới Thung Lũng Phi Long.

_________________________________________________

Tôi đáp chiếc Buitor phủ đầy tuyết xuống sảnh đền, gỡ dây an toàn rồi đỡ Ana bước xuống.

Tức thì, một bóng hình màu trắng nhỏ nhỏ xinh xinh lao tới như viên đạn.

“Kyuu!”

“Wow!”

May là tôi đỡ được nhưng cú sốc vẫn còn đó.

“Ciel à, nhóc lớn quá rồi ha.”

“Lâu rồi không gặp em, Ciel.”

“Kyuu!”

Ciel cựa quậy nghịch ngợm trong lòng tôi bỗng trở nên ngoan ngoãn khi nghe giọng của Ana. Rồi, nhóc ấy lại gần, cọ má vào tay em như muốn thu hút thêm sự chú ý.

Lật mặt nhanh như bánh tráng luôn kìa trời…

“Oya, chào Allen-san, Anaa-chan. Nào, vào trong đi.”

Melissa-chan bước ra từ trong đền để đón. Ở đằng sau, tôi thấy Jerome-kun đang hối hả chạy theo.

“Nào, Jerry! Nhanh ra tiếp đón hội Allen này.”

“Đ-đây đây!”

Sau đoạn hội thoại đậm chất vợ chồng nhà này, Jerome chạy ra ngoài gặp bọn tôi.

“A-anh đây. Ugh. Lạnh quá!”

“Kyuu!”

Nhìn thấy cha mình, Ciel liền lao vào cậu hệt như nhóc ấy làm với tôi hồi nãy.

“Nào, đừng chạy như vậy chứ. Coi chừng té đó.”

“Kyuu!”

Jerome chơi đùa với con mình. Đứa trẻ cắn cậu ta liên tục, dù trông có vẻ chẳng hề hấn gì cho cam.

“Ciel.”

Chỉ với một lời nói từ Melissa, nhóc ấy thôi nghịch ngợm và ngoan ngoãn đứng im.

Rồi, hiểu thứ tự quyền lực của cái nhà này luôn.

“Hai người đi vào đi. Bên ngoài lạnh lắm.”

“Cảm ơn nhé.”

Thế là tôi và Ana bước vào trong đền.