"Không phải vậy đâu."
Đó là câu nói đầu tiên của Regina sau khi lấy lại bình tĩnh.
"Đi thì dễ dàng, về thì đáng sợ... không, là 'không về được mà, sợ lắm~' cơ."
"Tôi không hiểu lắm nhưng... tóm lại cô là đồ ngốc phải không?"
"Ai là 'con gái ngốc thì dễ thương' chứ hả!"
Cô ta hiểu theo chiều hướng cực kỳ tích cực. À đúng rồi, nhỏ này có chứng hoang tưởng tích cực mà.
Chúng tôi đã tìm thấy Regina... hay đúng hơn là bị Regina phát hiện, và buộc phải thay đổi kế hoạch.
Regina bám víu như cô gái nhỏ tìm thấy người mẹ đã lạc mất từ lâu, khóc oa oa. Chúng tôi phải dỗ dành, an ủi, và quyết định "Tạm thời tìm nơi nào đó ngồi uống gì đó đi... Regina sẽ trả tiền".
Ngay khi ra đến đại lộ, chúng tôi phát hiện một quán parlor có vẻ ổn và ùa vào như nước lũ. Trong điều kiện tuyệt vời với ánh nắng ấm áp và gió mát, chúng tôi chiếm một góc ở khu vườn ngoài trời và đang uống nước trái cây tươi. Ở đây không có cà phê hay trà, chỉ có rượu và nước trái cây thôi.
Bầu không khí giống quán cà phê nhưng lại có cách trưng bày như quán bar.
"Quán này tuyệt vời nhỉ."
"Có lẽ vì đường phố đẹp nên chỉ cần đặt bàn bên ngoài là đã mang lại cảm giác rồi."
Không biết có quan tâm đến câu chuyện của Regina hay không, Ginette và Estella đang mắt sáng ngời nhìn ngắm kiến trúc quán parlor và bầu không khí đẹp như tranh mà đại lộ đông đúc thể hiện.
Khu vực gần dinh thự lãnh chúa cho cảm giác như một con phố đẹp ngăn nắp với không khí điềm tĩnh, nhưng đại lộ thì tốt theo nghĩa tạp hợp, hỗn tạp và sôi động.
Nhìn từ khu vườn ngoài trời ra con phố, những biển hiệu đứng và những thảm hoa khiêm tốn tạo nên điểm nhấn thú vị, thêm màu sắc cho sự sôi động của đại lộ.
Nó gợi nhớ đến cảnh đường phố Paris tôi từng thấy trong phim. Có vẻ cổ kính thanh nhã và hoài niệm.
Cảm giác như đại lộ Champs-Élysées thu nhỏ vậy.
"...chuyện là vậy đó."
"À, xin lỗi. Nãy giờ tôi không nghe."
"Gì cơ!? Này cậu kia! Làm ơn đi. Tui đã nói rất nhiều đấy!"
Có vẻ như trong lúc tôi để tâm đến bầu không khí đại lộ, Regina đã tự nói một mình. Tôi hoàn toàn không nghe thấy.
"Thế, sao cô lại ở Quận 35?"
"Lại từ đầu sao!? Không cách nào khác... lần này nghe cho kỹ đấy!"
Sau khi uống cạn ly nước cà rốt, Regina hắng giọng một tiếng.
...Nhưng mà, ly nước cà rốt đó...
"Thực ra là..."
"Nước ép đó sệt quá nhỉ."
"Nghe người ta nói đi chứ!"
"Trông có vẻ dở."
"Đúng là dở! Nhưng tui nghĩ cái này chỉ được phát triển để cho người ta cảm thấy 'Được uống thứ này thật tuyệt vời' thôi! Nhưng giờ là lúc nghe tui nói chuyện mà!"
"À, nhưng... có lẽ cái này tốt cho những lúc ngựa nhà tôi bị đau bụng."
"Ai là ngựa bị đau bụng chứ!? Sao lại so sánh với nó!? Đây là thức uống thời thượng mà các cô gái tuổi teen thưởng thức! Và kệ mấy cái đó đi!"
"Nóng nảy thế."
"Tại ai cơ chứ!?"
Nếu hỏi tại ai thì... có lẽ tại Estella vì đã chen chuyện ngựa vào giữa chừng chăng?
"Xin lỗi đi, Estella."
"Sao lại là tôi!?"
"Vì nãy giờ cô cứ liếc nhìn ngực Regina hoài."
"Gì!? T-tôi đâu có nhìn nhiều đến thế!?"
"Vậy là có nhìn một chút sao!? Sao thế này!? Cuối cùng cũng bị lây nhiễm rồi sao!?"
Ê, 'lây nhiễm' là ý gì hả?
"Thì tại... thật sự là 'nhú lên' mà..."
"Nói chuyện gì vậy!?"
"Một lần nữa, tôi đã cảm nhận được sự tuyệt vời của Yashiro..."
"Arere, lạ nhỉ~? Sao lại hoàn toàn không có cảm giác như đang khen vậy ta..."
"À, Yashiro-san. Có lẽ đó không phải là lời khen đâu ạ..."
Trước câu nói chứa hàm ý bất lịch sự của Estella, cái rốn của tôi bắt đầu cong lên một chút.
Ginette đã quan tâm nói chuyện với tôi nhưng... hứm, tôi biết chứ. Chính vì biết nên cái rốn mới cong lên.
"Haizz... mới gặp nhau đã nói về ngực rồi... có lẽ Quận 42 cũng đã đến giai đoạn cuối rồi..."
Regina - bệnh nhân giai đoạn cuối hàng đầu trong Quận 42 - buồn bã than thở.
Sao nghe nhỏ này nói lại thấy bực mình thế nhỉ.
Hơn nữa, sao lại nhìn tôi bằng ánh mắt thương hại như vậy? Người nói chuyện ngực là Estella kia mà.
"Quận 35 của phố cảng... Quận 40 của tiều phu, Quận 41 của thợ săn... và Quận 42 của ngực to..."
"Đừng có thao túng ấn tượng như vậy, Regina!"
"Không, chờ đã, Estella! ...Có thể 'hưởng ké' đấy?"
"Không thể đâu!"
Ngực nhỏ phản kháng lại ngực to.
Chỉ vì mình là thiểu số mà cong rốn lên.
Tuổi này rồi mà còn cong rốn! Thật trẻ con!
"Vậy, ơm... Regina-san."
Ginette vỗ vai Estella đang gặp khó khăn để dỗ dành, rồi hướng ánh mắt về phía Regina.
Trong khi đó, Seron và Wendy đang "Nước này ngon nhỉ" "Cho anh uống một ngụm ly đó được không?", tản khí chất tình tứ ra xung quanh. Ừm, bọn này thì phớt lờ! Đừng có vào tầm mắt tôi, khó chịu quá!
Tôi tập trung ý thức vào câu chuyện của Ginette.
" 'Bột lửa' mà lúc nãy chị nói là gì vậy ạ?"
"À, cái đó hả? Muốn xem? Muốn xem phải không? Đợi tí nhé."
Có vẻ vui vì được hỏi chuyện, Regina đắc ý bắt đầu lục tung túi xách.
" 'Bột lửa' gì cơ?"
"Cậu thực sự không nghe à!? Đó là phần chính của câu chuyện mà!"
Regina trợn mắt chỉ trích, nhưng nãy tôi đã không nghe nên đành chịu thôi.
Bỏ qua và giải thích lại một lần nữa mới là phép lịch sự của người lớn.
"Haizz... thật sự... không cách nào khác nhỉ..."
Thở dài một cách phô trương, Regina lắc đầu.
"Thôi, được rồi. Tui sẽ kể lại một lần nữa."
Regina lấy một túi vải nhỏ từ túi xách ra đặt lên bàn. Trông như có gì đó dạng bột bên trong.
"Thực ra tui cũng không muốn đến xa thế này đâu. Nhưng mà người lái buôn mà tui hay ủng hộ... à, đây là thương gia bên ngoài, không thuộc Hội lái buôn... Tóm lại, người lái buôn đó nói với tui là 'nếu đến tận Quận 35 lấy thì sẽ cho bột lửa'."
"Thế là cô bỏ công đến lấy sao? Trong khi bản thân là kẻ lánh người."
"Đừng nói tui kiểu đó! Mà cũng do Quận 35 có tàu vận chuyển mang theo hàng tui cần thôi."
"Từ đó hướng về trung tâm thành phố, buôn bán, rồi trở về bằng tàu... thì đến Quận 42 không chỉ là đường vòng mà hoàn toàn là đi lệch đường nhỉ."
"Đúng vậy! Vì vậy những thứ tui thực sự muốn, dù hơi cực nhọc cũng phải đến đây lấy... phiền phức quá..."
Vậy thì chuyển đến Quận 35 ở đi... tôi không thể nói thế với nhỏ này được.
Nếu để Regina ở quận sôi động đầy sức sống này, chắc khoảng ba ngày là tan biến mất rồi. Nếu có thứ gọi là năng lượng sinh học thì chắc chắn quận này và Regina có tính chất hoàn toàn đối lập.
Giống như nấm sồi nâu (buna-shimeji) không thể phát triển trên bãi biển nhiệt đới vậy.
Không thì... giống như ông chú độc thân vạn năm vô tình lạc vào địa điểm hẹn hò được trang trí ánh đèn đêm Noel và bị hút cạn sức sống vậy. Tỷ lệ sát thương cao đến mức đầm lầy độc cũng có vẻ như khu nghỉ dưỡng cao cấp.
Regina là loài sinh vật chỉ có thể xác lập sự tồn tại của mình khi ôm đầu gối trong nơi ẩm thấp và nói chuyện với bụi bặm.
"Tội nghiệp."
"Tự dưng cậu sao thế!?"
"Nhưng mà, nội việc đến được đây thôi cũng đáng khen rồi."
"Bình thường thì đến bến xe ngựa là quay đầu rồi..."
Regina nói lắp bắp một chút, tỏ vẻ xấu hổ. Ánh mắt cô ta hướng về túi vải nhỏ đặt trên bàn.
"Tóm lại, lúc đi thì vì muốn có 'bột lửa' nên hứng khởi vượt qua được, nhưng lúc về thì hết cả động lực nên bơ vơ không biết làm gì phải không?"
"Ừ, nói một cách dễ hiểu thì như vậy."
Regina vừa cười vừa gãi đầu như muốn chữa ngượng.
Ngay sau đó, cô ta đứng lên, nghiêng người về phía trước, nắm lấy tay tôi ngồi đối diện và siết chặt. Với vẻ mặt nghiêm túc đến mức có thể thấy rõ sự tuyệt vọng, cô ta nói:
"Vì vậy, xin cậu đấy. Đưa tui về nhà đi...!"
"...Nếu không gặp được bọn tôi thì cô định làm gì?"
"Có lẽ đã chết rồi."
Gì mà mạng sống của cô nhẹ như game rác thời kỳ đầu của Famicom vậy?
Cẩu thả cũng có chừng mực thôi chứ.
"Thành thật mà nói, lúc nhìn thấy mặt mọi người, tui đã cảm ơn Thần Tinh linh mà tui thường không tin tưởng lắm."
"...Cô không tin á?"
"Tui là người nước ngoài mà."
"À, phải ha."
"Nhưng từ hôm nay tui sẽ tin cực kỳ tin, tin tới bến luôn!"
"...Có lẽ, vị 'Thần Tinh linh' đó đang nghĩ 'Thôi khỏi, cám ơn' đấy."
Tin tới bến luôn à...
"Bột lửa là thứ đáng có được đến thế sao?"
Estella với vẻ mặt nửa ngán ngẩm hỏi Regina - người đang nắm chặt hai tay tôi với đôi mắt khao khát như tín đồ ngưỡng mộ thần linh.
Hay nói đúng hơn, cô ta có vẻ rất tò mò về nội dung của bột lửa.
Thực ra tôi cũng tò mò nó là gì.
Tại, nó được gọi là 'bột lửa' đấy?
Hy vọng không phải chỉ là bột ớt.
"Cuối cùng cũng tò mò rồi à? Không cách nào khác~ thế thì tui sẽ ưu ái cho xem chút xíu~"
"À... có lẽ tôi không nên hỏi."
Nhìn vẻ mặt đắc ý như muốn nói ‘Đợi nãy giờ~’ của Regina, Estella nhíu mày.
Regina có vẻ cũng nóng lòng muốn khoe với ai đó về bột lửa mà cô ta khổ công kiếm được.
Mà, vì là thứ Regina muốn nên chắc chỉ là thứ vớ vẩn nào đó thôi.
"À, trước khi tui cho xem, có một điều cần lưu ý."
Đặt tay lên sợi dây buộc miệng túi vải nhỏ, Regina - với vẻ mặt nghiêm túc - nhìn quanh chúng tôi.
Đó là vẻ mặt chuyên nghiệp khi nói về cách xử lý thuốc. Nếu không nghe nghiêm túc thì chắc sẽ hối hận.
"Tạm thời mọi người hãy cẩn thận nhé."
Chỉ nói thế, Regina cởi sợi dây túi vải nhỏ.
"Giải thích sơ sài quá đấy!"
"Ơ-ơm, Regina-san! Chúng tôi nên cẩn thận điều gì ạ!?"
"Cứ xem rồi biết thôi."
"Nhưng trước khi xem, nói cho chúng tôi biết phải cẩn thận cái gì đi chứ!"
"Nhìn đây~, bột đỏ này chính là 'bột lửa' đấy."
"Nghe người ta nói đi chứ!"
Người không nghe lời người khác thì không có gì tốt đẹp cả.
Khi ai đó đang nói, nên dừng suy nghĩ và tập trung nghe! Những kẻ có thể bình thản nói "tôi không nghe" thì cũng không quá lời khi nói rằng não chúng bị khuyết tật!
*Chen ngang: Anh vừa tự bắn vào đầu mình đấy?
"Màu đỏ đẹp quá nhỉ."
"Bột nhỏ ghê. Nhưng... không mịn cho lắm nhỉ?"
Ginette và Estella cúi xuống nhìn vào túi vải mà Regina mở ra.
Sao có thể cúi xuống nhìn không cảnh giác gì khi Regina đã nói "cẩn thận" thế kia.
Trái ngược với hai người nghiêng người về phía trước ở hai bên tôi, tôi kéo ghế ra và lùi lại nửa bước.
Nhìn từ xa, đó có vẻ như hạt bột.
Nếu cho vào túi rồi vò lại có lẽ sẽ thấy sướng. Lần sau thử xem.
"Giờ thì, xem nhé."
Ginette, Estella, cả Seron và Wendy nữa, mọi người đều đứng lên nhìn Regina.
"Tự dưng hồi hộp quá."
Ginette đứng bên cạnh tôi nói như vậy.
Tôi không hồi hộp gì cả... nhưng, cũng tò mò đấy.
Regina nhìn quanh mọi người một lần, rồi lấy ra một ít bột lửa từ túi.
Như kiểu ăn trộm đường vậy, chấm một chút bột lửa lên ngón trỏ rồi đưa cho chúng tôi xem.
Ngón trỏ trắng như nấm kim châm của Regina chỉ có đầu ngón bị nhuộm đỏ.
"Cái này, làm thế này... tạo áp lực rồi vò..."
Vừa nói, với động tác chậm rãi như đang làm màu, Regina áp ngón cái và ngón trỏ lại với nhau, tạo thành hình như đang nhíu bột lửa, chuyển động ngón tay như đang vò thì...
Phừng!
Đột nhiên từ đầu ngón tay Regina bùng lên ngọn lửa.
Khí thế đó dữ dội đến mức tôi không thể không ngửa người ra sau và suýt ngã khỏi ghế.
Tôi không ngã là vì Ginette và Estella cũng giật mình bám vào tôi từ hai bên.
Khuỷu tay phải của tôi cảm nhận được độ đàn hồi mềm mại.
Còn khuỷu tay trái thì... ủa?
"Phân biệt đối xử... phân biệt đối xử khuỷu tay trái... chênh lệch với khuỷu tay phải quá xa...!"
"Ồ-ồn ào gì vậy!? Vì chỉ có khuỷu tay phải được ưu đãi thôi!?"
"Khuỷu tay phải? ...Ơ, kyáá!?"
Do lời của Estella, Ginette nhận ra tình hình và hoảng hốt nhảy ra xa.
A... sau khuỷu tay trái thì cả khuỷu tay phải cũng trống rỗng...
"Giờ ta chẳng còn chi, hai khuỷu tay trổng trơn..."
"...Tôi chưa nhảy ra xa mà?"
Dù Estella còn ở đó, thực tế vẫn là trống rỗng.
Buồn quá...
"Mấy người... tui đã tốt tính cho xem thứ thú vị mà vẫn còn nói chuyện ngực à... thích đến mức nào vậy?"
"Chỉ có Yashiro thích ngực thôi!"
"...'Chào mừng đến phố ngực Quận 42!'."
"Slogan như thế không được chấp nhận đâu nhé!"
Estella dễ dàng bác bỏ slogan tuyệt vời của tôi.
Tôi nghĩ du khách sẽ tăng lên mà.
"Cơ mà, 'bột lửa' đó là vật thể nguy hiểm nhỉ."
Chỉ tạo áp lực nhẹ thôi mà đã cháy dữ dội.
Trong tay Regina có một túi vải nhỏ đầy 'bột lửa'. Dù nói là nhỏ, nhưng vì là bột nên có lẽ cũng có lượng khá lớn. Khoảng 500 gram.
Chỉ chấm một chút lên đầu ngón tay mà đã có sức cháy như thế, nếu tất cả cùng bùng cháy, có thể thành phố sẽ bay màu.
"Cô định chế tạo vũ khí hủy diệt hàng loạt à?"
"Ngốc à? Ai làm thứ nguy hiểm như vậy chứ? Hơn nữa, bột lửa này tuy nhìn hào nhoáng nhưng hoàn toàn không có hỏa lực đâu."
"Thật không?"
"Ừ. Nhiệt độ chỉ vài chục độ... bằng chăn lúc vừa ngủ dậy thôi."
"Waa, có vẻ ấm áp dễ chịu nhỉ."
Nghe nói không nguy hiểm, Estella nhẹ nhõm thở phào, Ginette vui vẻ mỉm cười.
Ngọn lửa chỉ hào nhoáng. Có lẽ là ‘cái gì đó giống lửa’ thôi.
"Vậy ngọn lửa lúc nãy không thể đốt cháy gì cả à?"
"Không, cũng không hẳn. Với những thứ dễ cháy thì vẫn bắt lửa, và nếu sai liều lượng thì vẫn có thể gây bỏng."
Cuối cùng vẫn nguy hiểm còn gì.
"Cái này dùng để làm gì?"
"Cái này ấy nhé, trộn một chút vào thuốc... ngay lúc uống sẽ phun lửa từ miệng!"
"Làm thế để làm gì!?"
" 'Ơ!? Cay à!?' Mọi người xung quanh sẽ giật mình đấy."
"Rồi để làm gì chứ hả!?"
Ngốc. Quả nhiên là ngốc.
Nhỏ này đã cố gắng đi xa vì trò đùa nhỏ như thế à? Đến thành phố có thể mất mạng này.
"Thôi, chúng ta cũng có việc, đi nào. À, Regina, cám ơn đã chiêu đãi."
"Đợi đã! Đừng bỏ tui lại mà! Xin mấy người đấy, đưa tui về đi!"
"À, tiếc quá... xe ngựa của chúng tôi chỉ chở được tám người..."
"Lên được mà!? Lên được thoải mái mà!? Thêm tui vào vẫn còn chỗ trống mà!?"
Regina hôm nay có vẻ năng động. Có lẽ vì tuyệt vọng.
"Yashiro-san."
Ginette khẽ cúi xuống nhìn vào mặt tôi, rồi...
"...nhé?"
...gửi cho tôi một tiếng ngắn như vậy.
...Gì vậy hả? Chỉ với một tiếng như thế mà muốn thao túng tôi sao? Ngây thơ cũng phải có giới hạn chứ.
Thật là...
"...Chỉ lần này thôi đấy."
"Vâng."
Chết tiệt... tự dưng mất tự chủ. Phải có biện pháp để không bị cuốn theo nữa. Tôi không được có điểm yếu.
Đúng rồi, không phải vì Ginette nói mà tôi làm thế.
Nếu thực sự có lợi cho tôi, tôi sẵn sàng giúp đỡ người khác.
"Regina. Nếu chia cho tôi một ít bột đó, tôi sẽ chở cô về Quận 42"
"Ơ... mà thôi, đành đổi của lấy người vậy... Được rồi, tui sẽ chia cho cậu một chút. Hết thì lại đặt đơn khác thôi."
"Tốt. Giao dịch thành công."
Tôi bắt tay với Regina.
Bột lửa à? Nếu sử dụng khéo léo, có thể dùng làm gì đó cho buổi biểu diễn trong đám cưới đây.

