Web Novel - Phần 1 ~ Hậu truyện (50 chương)

Hậu chương 07: Quận 35

2025-10-08

2

Tại Quận 40, chúng tôi thuê một chiếc xe ngựa lớn từ Javier và đang hướng về Quận 35.

"Ưư... sao cảm giác đầu trống trải thế này..."

Ginette đang ôm lấy đỉnh đầu mình.

Không phải là tóc thưa đi hay gì đâu.

Chỉ là cặp râu giả bằng hoa oải hương mà cô ta đã đội trên đầu cho đến ngay trước khi chuyển sang chiếc xe ngựa này đã héo nên phải bỏ đi thôi.

Có lẽ cô ta cảm thấy buồn vì thứ vừa còn ở đó giờ lại không còn nữa.

"Mily đã nói sẽ làm hoa khô cho cô rồi mà, nên đừng thất vọng thế."

"Đúng là thế, nhưng..."

"Vẫn tốt hơn là để chúng chết, phải không?"

Nhìn thấy những bông hoa oải hương héo úa, Mily đã nói sẽ làm thành hoa khô và mang đến Ánh Dương Quán vào một ngày nào đó.

"...Vâng. Đúng vậy."

Sau khi suy nghĩ một lúc, Ginette tuy có vẻ buồn nhưng vẫn nở một nụ cười rạng rỡ.

"Tuy có hơi buồn một chút, nhưng nếu nghĩ rằng mình có thêm điều gì đó để mong chờ thì có thể chịu đựng được."

Lần tới, khi Mily mang hoa oải hương đến, nhỏ này chắc sẽ vui mừng lắm. Giống như khi tôi làm những chiếc râu giả cho cô ta vậy.

"Cùng một hoa mà làm cô vui được hai lần. Hời nhỉ."

"Anh nói vậy thì cũng đúng. Ufufu."

Ginette quét sạch vẻ mặt ủ rũ và hướng mắt ra ngoài cửa sổ. Cô ta nhìn quang cảnh trôi qua một cách thích thú.

Tôi không nhìn ra ngoài cửa sổ, mà ngước nhìn trần xe. Thả lỏng cơ thể và tựa vào lưng ghế một cách lười biếng... Aa, cảm giác thư thái này thật dễ chịu.

Ghế ngồi của chiếc xe ngựa này cực kỳ thoải mái.

Kết hợp với sự rung lắc dễ chịu, nó khiến người ta buồn ngủ.

Hiện tại trong xe chỉ có tôi, Ginette, Estella, Seron, và Wendy thôi.

Imelda có việc ở nhà, còn Mily thì ngay khi đến Quận 40 đã trở lại công việc của mình.

Natalia ở lại dinh thự của Javier để trông coi chiếc xe ngựa của Estella. Vì chúng tôi sẽ dùng chiếc xe đó khi về, nên sẽ để đó một thời gian.

Không thể cứ ném hết việc chăm sóc ngựa cho họ được.

Vậy nên, chúng tôi đã chuyển sang chiếc xe ngựa lớn này và đang thư thái trên những chiếc ghế rộng rãi.

Chiếc xe mà Javier cho thuê là một chiếc xe ngựa lớn 8 chỗ rất ổn định. Cảm giác như đang thuê nguyên một chiếc xe khách, thật xa hoa.

Đúng là xứng danh Hội tiều phu, thân xe với vân gỗ đẹp được chế tác tinh xảo đến mức nghệ thuật, hơn nữa hiệu năng cũng không có gì để chê. Tiền bạc nên được dùng theo cách như thế này.

"Aa... tôi cũng muốn bắt đầu một Hội tiều phu quá."

"Ơ!?"

Vì độ thoải mái quá mức, từ miệng tôi đang thả lỏng trên ghế xe đã lọt ra câu nói vô thưởng vô phạt.

Nhưng Ginette nghe được và vội vàng nắm chặt tay tôi.

"Ơ-ơm... Y-Yashiro-san... ơm... Yashiro-san có Ánh Dương Quán... ơ-ơm..."

Những ngón tay nắm áo tôi run rẩy. Đôi mắt to đầm đìa gần như khóc nhìn tôi.

"Không... đùa thôi mà?"

"Thật sao? ...Tốt quá."

Chắc thực sự nghĩ tôi sẽ nghỉ việc ở Ánh Dương Quán để đi làm tiều phu, Ginette thở phào như nhẹ nhõm từ tận đáy lòng.

Làm sao có chuyện đó được.

"Tôi tưởng lúc nãy đã có chuyện gì giữa anh với Imelda-san trong xe..."

Trước lời gần như vô thức của Ginette, tôi nghiêng đầu.

Với Imelda?

Chuyện gì... à, không lẽ...

Cô nghĩ tôi sẽ kết hôn với Imelda và kế thừa Hội tiều phu sao?

Không đời nào có chuyện đó đâu!

Sao tôi lại gia nhập hàng ngũ quý tộc chứ!?

Quý tộc là con mồi của dân lừa đảo như tôi, chứ tuyệt đối không được để thành người trong gia đình! Những kẻ giàu có luôn bị kẻ lừa đảo nhắm đến mà.

Kẻ lừa đảo à...

Thực ra, chuyện này khá mơ hồ đối với tôi.

Đối với tôi, "lừa đảo" không chỉ đơn thuần là một "nghề nghiệp", mà gần như là một "cách sống". Làm như tất cả chuyện đó không hề xảy ra... dù sao cũng không thể.

Tôi không có ý định chủ động lừa đảo ai để làm giàu bản thân. Nhưng cũng không thể nói "tôi không còn là kẻ lừa đảo nữa".

Vì điều đó chắc chắn là vô trách nhiệm.

Tôi đã từng là kẻ lừa đảo, và có lẽ từ nay về sau, cái gốc rễ của tôi vẫn là một kẻ lừa đảo thối nát.

Cho đến khi nào có thể đối mặt với điều đó, tha thứ cho bản thân... tôi vẫn còn là kẻ lừa đảo.

Dù thế nào, tôi không thể nghỉ việc ở Ánh Dương Quán, hay đúng hơn là không thể làm nghề khác... và không có ai dễ lừa như Ginette vẫn còn giá trị sử dụng, vậy nên...

Tôi vẫn chưa có ý định rời khỏi bên cạnh Ginette.

Tất nhiên, vì lợi ích của bản thân tôi.

Nền móng thì dù có làm chắc đến mấy cũng không có gì xấu. Nền móng càng ổn định thì càng có thể xây dựng những thứ to lớn hơn. Ừm, ừm.

"Ờm... nà, Ginette."

"Vâng."

"...Không có chuyện đó đâu."

"Hể...? A......... vâng."

Do khoảng lặng quá lâu nên nhịp độ cuộc trò chuyện trở nên tệ, khiến Ginette có vẻ không thể nhanh chóng hiểu tôi đang nói về chuyện gì. Sau khi suy nghĩ một lúc, cô ta nở nụ cười như đã yên tâm.

...Cô trông có vẻ vui mừng một chút hay là tôi bị ảo giác vậy?

Cảm thấy hơi ngại ngùng.

Tuy nhiên, bị phát hiện đang e thẹn còn xấu hổ hơn.

Vì vậy, tôi chọn cách dùng một câu đùa hơi tự giày vò mình để lờ đi tình huống này.

"Đại khái, tôi nào có hợp làm quý tộc. Phải không, Estella?"

"Tôi thì không nghĩ vậy đâu."

..............Ủa?

Tôi đã mong đợi phản ứng kiểu như:

『Đúng rồi đó! Nếu cậu giả danh quý tộc thì đúng là một trò hề thật! Egure, eguregure (←tiếng cười)』

Nhưng trái với dự đoán, Estella đưa ra lời phủ định. Hơn nữa còn trả lời ngay lập tức. Có vẻ hơi bất vui.

Sao vậy?

『Tôi』『không hợp 』『quý tộc』『phải không, Estella?』...

"Đâu có từ nào gợi đến ngực lõm đâu mà!?"

"Tôi hoàn toàn không hiểu cậu đang phàn nàn về cái gì!"

Lạ quá.

Estella chỉ bất mãn khi bị trêu chọc về ngực lõm thôi mà...

"Nếu là ngài Anh hùng thì chắc chắn có thể trở thành một quý tộc xuất sắc."

"Vâng. Tôi cũng nghĩ vậy."

Wendy và Seron ngồi đối diện nhìn tôi và nói vậy.

Có vẻ họ định khen tôi, nhưng được hai người trong nhóm ‘có mắt như mù’ nói thế thì... Mấy người này không biết phủ định ai cả, trong đầu chắc có xác suất cao là lúc nào cũng vui vẻ hết, không tham khảo được.

"Ngài Anh hùng có khí chất và uy nghiêm. Hơn hết, sức quyến rũ thu hút nhiều người là điều không ai có thể sánh được. Nếu là người như ngài Anh hùng, chắc chắn các gia nhân sẽ vui vẻ hi sinh tính mạng để cống hiến thân mình."

"Được cống hiến tính mạng gia nhân gì thì tôi cũng không biết làm gì đâu. Bộ tôi là tà thần à?"

Đó là hiến tế rồi.

Tôi thấy bực với Seron ca ngợi quá phóng đại. Thứ các người đang khen ngợi tuyệt vời là uy nghiêm giả tạo của kẻ lừa đảo để làm mình trông lớn lao thôi.

Kẻ lừa đảo nào cũng làm như vậy cả.

Thật sự, bọn người thế giới này ai cũng ngốc như nhau... nếu đem về Nhật Bản chắc bị lừa đảo té tát.

"Ngài Anh hùng nói vậy nhưng... tôi thỉnh thoảng lại nghĩ..."

Khi tôi ngăn Seron, Wendy bên cạnh nhìn xa xăm và thì thầm.

"...nếu ngài Anh hùng trở thành quý tộc và cai trị một quận nào đó, chắc chắn nơi đó sẽ trở thành một quận tuyệt vời không thua kém quận trung tâm... Ngài Anh hùng có một sức hấp dẫn kỳ lạ khiến người ta có những kỳ vọng như vậy."

Lại nói quá rồi...

Làm sao có thể tạo ra một quận tuyệt vời hơn quận trung tâm - nơi có thể vung uy quyền hoàng gia và hút vô hạn của cải từ tất cả các quận chứ kia chứ? Không có gì tuyệt vời hơn việc sống xa hoa bằng tiền của người khác.

Bữa ăn ở quán sushi không ghi giá, nếu tự trả thì lo lắng không biết vị thế nào, nhưng nếu người khác chiêu đãi thì có thể thưởng thức thoải mái.

Tức là, không thể vượt qua sự xa hoa của hoàng gia bằng nỗ lực.

Bởi vì hoàng gia có tiền chảy vào kể cả khi ngủ.

Aa, ghen tị quá.

"Chắc tôi bắt đầu làm hoàng thất vậy."

"Ơm... cái đó không phải muốn là làm được đâu ạ."

Ginette thể hiện phản ứng hoàn toàn khác so với lúc nói về Hội tiều phu.

Với những câu rõ ràng là đùa, cô ta không tỏ ra hoảng sợ.

"Th-thế!"

Mặt khác, có một cô gái lên giọng lạc lõng. Lõm-ch... ý tôi là, Lõmtella.

"Lõmtella."

"Là Estella!"

Estella cụt hứng. Nhưng ngay sau đó, cô ta lại trở nên bồn chồn không yên.

Cô ta nhìn tôi với nụ cười mong đợi điều gì đó.

"Thực tế thì sao?"

"Vụ gì cơ?"

"Thì... n-nếu Yashiro trở thành lãnh chúa... giả sử thôi nhé! Giả sử Yashiro là lãnh chúa, Quận 42 có trở thành một quận tốt không?"

Nhỏ này, sao giữa chừng lại đổi câu hỏi vậy?

Nếu là câu hỏi mà hỏi xong thấy ngại thì từ đầu đừng hỏi.

Khó trả lời quá... có cả Ginette ở đây nữa mà. Với không khí này, có lẽ cô ta sẽ không xem câu đùa là câu đùa.

Thiệt tình...

"Tôi không thể làm lãnh chúa đâu."

"Giả sử thôi mà."

"Dù là giả sử đi nữa, cái không thể thì không thể."

"...............Thế à..."

Vẻ mặt phấn khích biến mất khỏi gương mặt Estella.

Có phải chuyện cần phải nghiêm túc đến thế đâu cơ chứ...

"Nếu tôi làm lãnh chúa... cả gia đình sẽ thành ngực lép cực độ mất!"

"Ai ngực lép cực độ chứ hả!?"

"Để phá bỏ lời nguyền của dòng tộc lãnh chúa, Estella, cô phải lấy chồng có ngực khủng!"

"Đào đâu ra!?"

"Tìm thì biết đâu có đấy? Đàn ông size I cup."

"Dù có thì tôi cũng từ chối!"

Estella cứng đầu từ chối. Thế này thì lời nguyền của Lõmtella áp lên dòng tộc lãnh chúa có vẻ còn tiếp tục một thời gian đây...

Chỉ còn cách Estella sinh con trai, rồi thằng đó lấy vợ có ngực bự không tưởng... nhưng cũng có khả năng gen ngực lép thắng gen ngực bự...

"Thôi thì kỳ vọng vào thế hệ cháu vậy!"

"Lãnh chúa đương nhiệm chưa bỏ cuộc đâu nhé!?"

Khi tôi được chứng kiến tinh thần bất khuất của Estella như vậy, xe ngựa bắt đầu chậm lại.

"Chân ngựa chậm lại cứ như hoàn toàn phủ nhận ý chí của Estella ấy nhỉ."

"Liên quan gì tôi!? Chỉ là đến nơi thôi mà!?"

Như thể chứng minh lời Estella là đúng, cửa xe ngựa được mở từ bên ngoài.

Người mở cửa không phải là người đánh xe của Javier... mà là một người phụ nữ mặc đồng phục chỉnh tề mà tôi chưa từng thấy, trên ngực có thêu huy hiệu gì đó, rõ ràng là nhân viên của quý tộc.

"Là cận thần của lãnh chúa Quận 35, Lucia Suarez đó. Đừng có thất lễ nhé."

Estella lập tức thì thầm vào tai tôi.

...Được cảnh báo đầu tiên có nghĩa tôi là người có khả năng thất lễ nhất sao? Chạnh lòng ghê.

Với cảm xúc bứt rứt, tôi hướng mắt về phía người mà không được thất lễ.

Làn da ngăm rất bắt mắt. Khác với không khí phương Đông như đầu bếp Oshina của Quận 41, cô ta trông có vẻ khỏe mạnh hơn.

Ánh mắt sắc như muốn bắn chết người, đôi môi mím chặt. Ngực thì... ồ~... độ nở nang khiến tôi bất giác muốn cảm tạ. Có lẽ là F-cup!

"Tôi đã nghe, từ Mister Javier. Chào mừng, đến Quận 35. Các vị thoải mái được thì cũng vui lòng, tôi đây."

Thoạt đầu tôi tưởng cô ta dùng cách nói trang trọng, hóa ra chỉ là nói không trôi chảy thôi. Tư thế đứng thẳng, oai vệ nên tôi lầm tưởng là cách nói có uy nghiêm.

Mà, ‘thoải mái được’ là sao...?

"Cảm ơn đã đón tiếp, Gilberta."

"Ừm. Lâu rồi gặp lại, tôi rất vui. Cô đã trở thành lãnh chúa, tôi nghĩ, cơ hội gặp cô, từ giờ nhiều hơn, nhất định."

"Lúc đó, mong chị quan tâm giúp đỡ."

"Ừm. Chắc chắn, chủ của tôi sẽ làm vậy, tất nhiên tôi cũng thế."

Mỹ nhân da ngăm đón chúng tôi có vẻ tên là Gilberta. Cái tên nghe có vẻ dữ tợn. Cơ mà, nói phù hợp thì cũng phù hợp...

Tuy nhiên, nghe cuộc trò chuyện của họ có vẻ không ăn khớp.

"Nà, Estella. Cô gái nói không trôi này là cận thần lãnh chúa, còn cô là lãnh chúa, đúng không? Sao bên kia không dùng kính ngữ? Trông có vẻ ngang hàng?"

"Gilberta là người được Lucia-san yêu quý, nên tốt nhất là cậu đừng kiếm chuyện. Hơn nữa, tôi không quan tâm mấy chuyện đó."

Tôi thấy không quan tâm cũng nên có giới hạn. Nếu với ai cũng đối xử thân thiện như thế có thể bị coi thường. Phải thể hiện uy quyền khi cần.

...Cơ mà, ‘tốt nhất tôi đừng kiếm chuyện’ sao?

"...Cái người tên Lucia đó đáng sợ lắm à?"

"Tôi muốn bịt miệng cậu ngay bây giờ quá."

Có vẻ lãnh chúa Quận 35 là nhân vật đáng sợ đến mức không được tùy tiện hỏi "đáng sợ à?".

Phải cẩn thận để không nói bậy mới được.

Nghĩ vậy, tôi xuống xe theo sự thúc giục.

"Trước mắt chào hỏi cái nhỉ."

"Đừng thất lễ nhé."

Khi tôi lẩm bẩm trong lúc xuống xe, Estella nói như đang răn đe.

Nhắc nhiều quá đấy... Tao thiếu tin cậy đến thế sao?

"Ờm, là Gilberta-san, phải không?"

"...Sao?"

Ánh mắt sắc như quân nhân hướng về tôi.

Gương mặt khá có tính uy hiếp. Như khối cảnh giác... hay nói đúng hơn là sát khí, tỏa ra mọi hướng.

Với tư cách người bảo vệ lãnh chúa, có lẽ thái độ này là hợp lý.

Dù vậy...

"Mặt cô đáng sợ quá đấy."

"Thất lễ!"

Estella giật mạnh cổ áo tôi khi tôi nói cảm tưởng thật lòng, khiến cổ tôi bị siết và tắc thở khoảng một giây.

"...(Nói 'đáng sợ' với phụ nữ lần đầu gặp mà thấy được à!? Nhìn xem! Chị ấy hơi buồn rồi kìa!)"

Nghe nói vậy, tôi nhìn Gilberta thì thấy cô ta đang bĩu môi và nhìn xéo xuống.

A, đúng là hơi buồn.

"...(Bù đắp đi! Nhanh lên!)"

Bị Estella thúc giục bằng giọng khẽ nhưng mạnh mẽ và đẩy lưng, tôi quay lại phía Gilberta.

Bù đắp à...

"Bù lại, ngực cô đẹp nhỉ."

"Lại thất lễ nữa!?"

Ơ, lần đầu gặp mà. Nhìn qua thì chỗ khen được chỉ có ở đó thôi.

"Nhưng mà, Estella. Gặp nhau lần đầu mà ngay lập tức nói 'đẹp' hay 'tuyệt vời' gì đó, chẳng phải là bất lịch sự với phụ nữ sao? Cảm giác hời hợt thế nào ấy. Cho nên không thể chỉ nói suông, mà phải từ tận đáy lòng nghĩ về ưu điểm của đối phương..."

"Nhưng không có gì bất lịch sự hơn nói 'ngực đẹp' đâu!"

"Sự thật là ngực đẹp mà!"

"Đừng có chỉ vào ngực!"

Trong lúc tôi trao đổi với Estella như vậy, Gilberta cứ nhìn chằm chằm tôi bằng ánh mắt sắc như quân nhân.

Không có vẻ e thẹn, biểu cảm hoàn toàn không thay đổi.

...Cô ta có đang giận không nhỉ?

"Ngực tôi... đẹp ư?"

Sau khi lẩm bẩm, Gilberta siết chặt nắm đấm.

"Cảm ơn, lời khen!"

"Vui sao!?"

Trước phản ứng của Gilberta, Estella không khỏi bàng hoàng.

Này này, Estella. Đừng thất lễ chứ.

Cơ mà, đúng là một người khó nắm bắt. Ít biểu cảm nhưng không phải hoàn toàn không đổi, trông đáng sợ nhưng có chỗ thiếu sót...

"Nà, Estella."

"Gì?"

"Có quy tắc cận thần lãnh chúa phải là người lập dị à?"

"...Tôi sẽ truyền nguyên văn câu đó cho Natalia."

Ối... có vẻ vô tình tạo ra mầm họa rồi.

Cứ dính líu đến lãnh chúa là có cảm giác rút trúng bài xấu... Phải cẩn thận mới được.

"Nhiều người trong này, lần đầu gặp nhỉ. Xin chào."

Nói vậy, Gilberta quay về phía chúng tôi và cúi chào chỉnh tề.

"Tôi là, Gilberta Eckert. Thị vệ trưởng, dưới trướng ngài Lucia."

Thị vệ trưởng nghĩa là địa vị giống Natalia à?

Tôi cảm giác như các lãnh chúa trong thế giới này bỏ qua hoàn toàn gia thế, thành tích, giới tính để chọn người yêu quý làm cận thần... nhưng chắc không phải chỉ vì sở thích hay hứng thú mà chọn. Có lẽ là nhân vật đủ tin cậy để làm vệ sĩ.

Vì Natalia cũng vậy mà.

"Gilberta. Tôi muốn chào hỏi Lucia-san một lời, có thể nhờ chị sắp xếp gặp mặt không? Tôi cũng muốn cảm ơn về việc giữ xe ngựa."

Khi Estella đề nghị với nụ cười thân thiện, Gilberta hướng ánh mắt sắc về phía chúng tôi, nheo mắt nhìn qua mặt tất cả mọi người và nheo mắt.

...Gì vậy?

Cảm giác khó chịu như bị định giá dấy lên trong lòng.

"...Các vị, tất cả đều là con người...?"

Trước câu hỏi đột ngột, chúng tôi không thể nói được lời nào.

‘Con người’, từ đó xuất hiện có nghĩa là...

Tôi bất giác nhìn về phía Wendy. Estella có vẻ cố tránh nhìn, nhưng Ginette và Seron giống như tôi, đều 'vô tình' nhìn.

Wendy đang đội chiếc mũ như thường lệ.

Trong Quận 42, đôi khi cô ta cũng tháo mũ để lộ râu, nhưng hôm nay cô ta đội mũ che kín mắt. Có lẽ vì ra khỏi Quận 42 nên cô ta cố ý như vậy.

Hồi đáp khi được đề nghị "muốn chào hỏi" là "tất cả có phải 'con người' không" à...

Tức là, thú nhân và bọ nhân thậm chí không được gặp lãnh chúa quận này sao?

"Tiếc là, vì ngài Lucia bận rộn nên khó gặp mặt. Còn xe ngựa, đừng lo, tôi sẽ chăm sóc."

"Thế à... Lâu ngày tôi muốn gặp quá... nhưng thôi, không sao. Vậy, nhờ chị chăm sóc xe ngựa nhé."

"Được nhờ, tôi chắc chắn sẽ thực hiện."

Gilberta ưỡn ngực như muốn nói cứ giao cho tôi.

Tư thế thẳng như võ sĩ, trông rất mạnh mẽ.

Cơ mà, bị từ chối gặp mặt à...

Một chút khó chịu lắng xuống đáy bụng.

Không biết chuyện bận rộn có thật không... nhưng nghe như thông điệp 'nếu không đáp ứng điều kiện thì không cho gặp'.

Lucia đó là người quan trọng đến mức có thể đặt điều kiện với người khác sao?

Haha... thượng đẳng vl.

Trong lúc bực dọc dần tích tụ trong tôi thì...

"Xin lỗi."

...có lẽ cảm nhận được sự khó chịu của tôi, Gilberta đột nhiên nói lời xin lỗi.

Ánh mắt sắc nhìn thẳng vào tôi.

"Tâm trạng của cậu, tôi hiểu. Nhưng, ngài Lucia không có ác ý. Tất nhiên, tôi cũng không."

Đôi mắt Gilberta thay đổi hơi buồn bã một chút, như muốn nói có lý do bất đắc dĩ.

Rồi cô ta cúi đầu nhẹ nhàng:

"Xin hãy hiểu cho, cậu Ngực đẹp."

"Ai là cậu Ngực đẹp chứ hả!?"

Tôi bất giác bắt bẻ.

Cơ mà, không khí nghiêm trọng nãy giờ bị phá tan trong tích tắc rồi.

Cô ta nhận thức về tôi thế nào vậy.

"Ơ, 'ai' ư... Yashiro, ngoài cậu ra thì còn ai nữa?"

"Ồn quá đó, cô Ngực lõm."

Tôi tặng Estella - người nói chuyện vô bổ với vẻ mặt nghiêm túc - một biệt danh tuyệt vời.

Hướng nắm đấm đó về phát ngôn bất cẩn của mình đi.

"Hôm nay, ngài Lucia có cuộc gặp gỡ bí mật. Không thể cho người ngoài thấy, tình huống đó."

...Hửm?

"Ơ, nói ra được à?"

"Chuyện gì cơ?"

" 'Gặp gỡ bí mật' nghĩa là không được tiết lộ ra ngoài mà phải không?"

"............................Ha!?"

Với vẻ mặt như giờ mới nhận ra, Gilberta cứng đờ.

...A, ở đây cũng có nè, một cô nàng ngốc.

"...Câu hỏi dẫn dắt."

"Cô tự hủy thì có!"

Dẫn dắt gì, tôi chẳng nói gì cả.

"Tôi, đúng là hậu đậu..."

Với vẻ mặt ăn năn, Gilberta nắm chặt nắm đấm, giơ lên trên đầu.

Rồi gõ xuống đầu... tôi!?

"Nguy hiểm!"

Tôi vội rút đầu lại, nắm đấm lướt qua trước mũi.

Lớp không khí nén vuốt qua mặt, một thoáng tôi ngừng thở. Tai ù nhẹ vì cánh tay lướt qua có tiếng kinh hoàng.

"...Đừng né, gõ đầu chứ, Cậu Ngực đẹp."

"Sao lại là tôi!? Lúc thất bại thì phải gõ đầu mình chứ!? Mà đó đâu phải 'gõ'! Là ‘quật’ cmnr!"

"Gây chấn động lên não... thì sẽ biến mất"

"Cái gì biến mất!?"

"Ký ức?"

"Đừng có nghiêng đầu dễ thương khi nói chuyện kinh hoàng thế!"

Đúng là thô bạo.

Cố gắng xóa bỏ sự cố của mình bằng cách tẩy não đối phương.

Một cô nàng ngốc đến đáng sợ.

Nhìn biểu cảm cô ta bây giờ, hoàn toàn không cảm thấy ác ý. Cô ta đang làm vẻ mặt như thể nghĩ rằng đó thực sự là phương án tốt nhất.

"A, ano... chúng tôi sẽ quên những gì vừa nghe, chị có thể đừng làm những hành động thô bạo được không?"

Ginette nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi và khẩn cầu Gilberta.

Giọng cô ta run run, tay siết chặt tay tôi. Có lẽ cô ta đang sợ. Dù vậy, cô định bảo vệ tôi.

Ánh mắt Gilberta đã chuyển từ tôi sang Ginette, như mắt đại bàng nhìn chú thỏ bé nhỏ.

Ánh mắt sắc đó đột nhiên hạ xuống.

"...Cô Ngực đẹp."

"Nyá!?"

Gilberta nhìn chằm chằm bộ ngực khủng và thì thầm.

Ginette nhận ra hướng ánh mắt nên vội che ngực, nhưng bị ép vào cánh tay khiến nó còn gợi cảm hơn.

Cả hai làm tốt lắm!

"Ngực đẹp, có tới hai người..."

"A, ano! Tôi khác mà!?"

Ginette đỏ mặt phủ nhận, và đúng là tôi khác à nha.

"Có lẽ ở Quận 42 đầy người ngực đẹp."

"Chị đừng tùy tiện nghĩ như thế được không!?"

Để tránh những tin đồn sai lệch lan truyền, theo đề xuất của Estella, chúng tôi cũng tự giới thiệu.

...Lúc đó, tự dưng tôi bị giận với lý do ‘Đều tại Yashiro cả!’... Chả hiểu nổi.

"Ừm. Tôi hiểu rồi. Đã nhớ tên của các vị."

Gilberta gật đầu nhìn từng người một.

Rồi chỉ vào tôi, Ginette theo thứ tự.

"Yashiro ngực đẹp. Ginette ngực đẹp."

"Đừng nhớ kiểu đó có được không ạ!?"

Bỏ qua Ginette khẩn cầu với đôi mắt đẫm lệ, ngón tay Gilberta trượt xuống.

"Ngực Ginette."

"Em đã bảo là đừng mà!?"

Ừm... tôi người nghĩ thất lễ chính là nhỏ này...

"Estella ngực lõm."

"Đó là lời tuyên chiến à, Gilberta?"

Estella vì bị chỉ ra sự thật mà nổi xung.

Thiệt tình, nhỏ này đi đâu cũng gây rối hết.

Trong lúc chúng tôi nói chuyện với Gilberta - thị vệ trưởng lập dị, xe ngựa của Javier đã được người đánh xe đưa đi đâu đó.

Ngay bên cạnh có một dinh thự vô cùng xa hoa, nhìn biết ngay là dinh thự lãnh chúa.

Toà nhà có chút cứng nhắc tỏa ra uy nghiêm và phẩm cách.

Quận 35 là phố cảng gần biển, nên tôi tưởng phố xá sẽ vui nhộn hơn... nhưng lại mang ấn tượng nghiêm túc, kỷ luật nghiêm ngặt.

Có lẽ con đường gạch xếp ngay ngắn khiến tôi nghĩ vậy.

Dinh thự lãnh chúa thường được xây ở nơi hơi lệch khỏi đại lộ. Dù sao thì dinh thự lãnh chúa không phải địa điểm du lịch, nếu xây dọc đại lộ sẽ gây nhiều vấn đề nên cũng hiển nhiên thôi. Dinh thự lãnh chúa Quận 35 cũng không ngoại lệ, được xây ở nơi yên tĩnh.

Từ giờ chúng tôi sẽ đi qua đại lộ hướng về nhà Wendy. Tự hỏi phố phường sẽ ra sao, tôi hơi tò mò.

Sự náo nhiệt trầm lắng của Quận 42 cũng không tệ, nhưng sự hối hả của khu phố lớn như này vẫn khiến tim rộn ràng.

Có lẽ do dòng máu dân tộc Nhật Bản yêu lễ hội đang dậy sóng.

Tuy tôi ghét đám đông, nhưng nhìn từ xa thì không sao.

"Thôi, đi nào."

Estella đã xác nhận các thủ tục bàn giao xe ngựa với Gilberta, kết thúc cuộc trò chuyện và gọi chúng tôi.

Chúng tôi dự định về trong ngày, nên không thể ung dung quá.

Dù chỉ mất vài tiếng cho một chiều di chuyển, tôi không muốn về quá muộn. Vì sẽ ảnh hưởng đến ngày mai.

Gặp cha mẹ Wendy, nếu có thể thì tôi muốn thỏa thuận để họ tham gia đám cưới.

Nếu việc đó thành công, tôi cũng muốn chào hỏi lãnh chúa Quận 35... nhưng không biết đủ thời gian không nữa.

Dù sao, hành động nhanh là tốt nhất.

"Vậy, Wendy, cô dẫn đường nhé."

"Vâng. ...Dù hơi nặng lòng..."

Wendy lóe sáng nhẹ.

Có lẽ do nghĩ đến gia đình mà tâm trạng cô ta hơi u ám... quan hệ gia đình tệ đến thế sao...

"Hiện tượng thú vị..."

Gilberta có vẻ bị thu hút bởi Wendy lóe sáng lách tách.

Đôi mắt sắc nhọn giờ đã mở to tròn.

"A, ano... t-tôi xin lỗi."

Bị nhìn chằm chằm, Wendy không biết làm gì nên xin lỗi.

Có đấy, việc xin lỗi mà không hiểu lý do.

"Ngực, bình thường."

"X-xin lỗi vì đã bình thường..."

Trong trường hợp này, Gilberta mới là người phải xin lỗi.

"Nhìn cô, khiến tôi nhớ đến người mới gặp sáng nay."

Gilberta dùng hai tay mô tả về nhân vật đó.

"Sáng sớm, phụ nữ đi xe khách đến từ Quận 42... có ngực hơi lớn hơn cô lóe sáng này và nhú lên."

"Ơ!? Regina đến đây á!?"

"Sao cậu có thể xác định nhân vật chỉ bằng thông tin ngực chứ hả!?"

Estella lên tiếng ngạc nhiên trước sự ngạc nhiên của tôi.

Không, chỉ là nghe hơi lớn hơn Wendy và hướng lên trên thì nghĩ đến Regina thôi.

Nhưng, khả năng dự đoán của tôi đúng là cực thấp.

Vì Regina - kẻ tự cô lập nặng do ngại người - không thể đến quận xa như này.

Chắc là người khác rồi.

"Người phụ nữ đó, tôi nhớ là mặc đồ như vậy."

Gilberta chỉ vào Wendy khi nói "như vậy".

Quần áo của Wendy như thường lệ, là đồ đen tránh ánh nắng.

Váy phồng và áo sơ mi đơn giản. Trên đó khoác khăn choàng mềm mại. Đội mũ vành rộng, mang ô che nắng. Đó là trang phục hiện tại của Wendy... và người phụ nữ kia mặc đồ tương tự?

"...Có phải Regina-san không nhỉ?"

"Không, sao có thể..."

Nghe Gilberta mô tả, Ginette và Estella nhìn nhau.

Chỉ kết nối thông tin thôi, hình ảnh nhân vật rất giống Regina hiện ra.

Nhưng, Regina một mình đến nơi xa như này thì thật khó tin...

Cuối cùng xem là người khác có vẻ giống, chúng tôi tạm biệt Gilberta, hướng về đại lộ để về nhà Wendy.

Ngay lúc chỉ cần vượt qua một con hẻm nữa là tới đại lộ...

"Không ổn... toàn người lạ... cô đơn quá... buồn nôn quá..."

...tôi phát hiện Regina.

"Không thể tin được..."

"Hoàn toàn chính xác... Thực sự có thể xác định nhân vật chỉ bằng thông tin ngực, cậu có còn là con người không vậy?"

"Không, chuyện đó không quan trọng!? Mà, cỡ đó thì ai cũng làm được thôi."

"Chỉ có cậu làm được thôi!"

Đồ ngốc!

Người thích xe máy nghe tiếng động cơ là biết loại xe, sommelier ngửi mùi rượu vang là biết xuất xứ!

Ngực cũng vậy, quan sát kỹ thì việc này dễ như ăn cháo!

Thay vì chuyện đó, ngạc nhiên về việc Regina ra ngoài đi chứ!

Có thể là điềm báo thiên tai đấy!?

"...Hửm? ................Aaaaaaaaaaaa!"

Cảm nhận được sự hiện diện của nhóm năm người chúng tôi, Regina quay lại.

Và gương mặt nửa khóc biến thành nụ cười rạng rỡ như vừa tìm thấy hy vọng.

"Nhớ mấy người quá~!"

Regina chạy đến với tốc độ khủng khiếp và lao vào với đà không phanh.

Mùi hương từ mái tóc là mùi hóa chất đặc trưng... ừm, chắc chắn là Regina.

Có lẽ đi một mình rất sợ, Regina run rẩy ôm chặt tôi và Estella bằng sức mạnh chưa từng thấy, sau đó tiếp tục trói chúng tôi hơn mười phút.