Web Novel - Phần 1 ~ Hậu truyện (50 chương)

Hậu chương 06: Trong xe ngựa

2025-09-22

8

Ngày hôm sau khi chúng tôi nói chuyện về việc đi gặp bố mẹ của Wendy, hiện tại chúng tôi đang ngồi trên chiếc xe ngựa của nhà Estella hướng về Quận 40.

Chiếc xe ngựa lắc lư cọc cạch làm tôi hơi buồn nôn. Hiệu suất của chiếc xe ngựa này không được tốt lắm. Hơn nữa, chiếc xe ngựa mà Estella sở hữu thì nhỏ, sức kéo cũng yếu.

"Tệ quá!"

"Nếu có phàn nàn thì chạy bộ theo đi!"

Nghe nói con ngựa kéo chiếc xe này là con ngựa mà Estella đã có mặt từ lúc nó chào đời và đặt tên cho nó, là con ngựa mà cô ta rất trân trọng.

Cô ta nói chuyện với nó hàng ngày và chăm sóc cẩn thận.

"Đúng là xe ngựa nhỏ và sức kéo yếu. Nhưng con ngựa này chứa đựng tình yêu, ước mơ và hy vọng của tôi đó!"

"Tên nó là 'Bạo Nhũ Mã' (Ngựa Ngực Khủng) phải không?"

"Ai lại đặt tên như thế chứ!"

"Yashiro-sama. Tên nó là 'Muốn có bạo nhũ quá~Mã' ạ"

"Ồ, đúng là chứa đựng ước mơ và hy vọng thật."

"Cũng không phải tên đó!"

Tên con ngựa dài dằng dặc nên tôi sẽ bỏ qua, nói chung nó là ngựa cưng.

Dù vậy, dù có nuôi dưỡng bằng tình yêu thương đến mấy, chậm thì vẫn chậm thôi.

Vì thế, chúng tôi đã nhờ Javier cho mượn một chiếc xe ngựa tốt.

Nhà Javier có chiếc xe ngựa nhanh được kéo bởi ba con ngựa mà.

"Hôm qua tôi đã xin phép Javier-sama rồi ạ. Nhờ Imelda-sama nói giúp nên ông ấy đã vui vẻ đồng ý."

Nghe lời giải thích của Natalia, tôi không thể không cảm thấy tức giận.

"Thế thì sao không mượn xe ngựa từ hôm qua luôn? Như vậy chúng ta có thể khởi hành bằng chiếc xe ngựa tốt ngay từ đầu rồi."

"Nếu như có chuyện gì xảy ra với những con ngựa danh tiếng mà Javier-sama sở hữu, Quận 42 sẽ phá sản đó ạ?"

"...Có phóng đại quá không?"

Nhìn Natalia mỉm cười với vẻ mặt đáng sợ, tôi đổ mồ hôi lạnh.

Không, tôi hiểu là ngựa đắt, nhưng... ông ta có những con ngựa tốt đến thế sao? Một người chỉ là Hội trưởng sống ở Quận 40? Một quý tộc mới nổi có những con ngựa trị giá bằng ngân sách của cả quận?

"Sở thích nuôi ngựa của cha tôi đã vượt qua mức độ sở thích, giờ đã ở tầm chủ ngựa rồi. Ông ấy dành trọn tâm huyết để lai tạo các giống khác nhau nhằm sinh ra những con ngựa thuần chủng tốt nhất."

Imelda ngồi bên cạnh tôi nói như vậy.

"Hả? Chủ ngựa không phải là người chỉ bỏ tiền ra rồi nói 'Cố gắng kiếm tiền nhé~' sao?"

"Chủ ngựa là người sở hữu ngựa đó. Có người thuê huấn luyện viên, có người tự mình huấn luyện."

Tôi chỉ có hình ảnh về chủ ngựa đua ngựa thôi, nhưng ở đây có vẻ như những người nuôi ngựa kéo xe hoặc ngựa cưỡi được gọi là chủ ngựa. Cảm giác như kiểu đó nên gọi là 'Breeder' chứ nhỉ.

Tôi chưa từng tham gia vào trò lừa đảo chủ ngựa góp vốn, nên kiến thức về ngựa không nhiều lắm. Giá như hồi đó có tham gia thì đỡ biết mấy.

"Những con ngựa của Mr. Javier có tiếng tốt trong giới người yêu thích. Nhưng vì không gia nhập Hội chăn nuôi nên không thể mua bán. Nghe nói những người yêu thích hàng ngày như khóc ra máu vậy."

Tiếp theo sau lời giải thích về chủ ngựa, Estella kể như thế.

Quả nhiên có Hội chăn nuôi nhỉ. Chắc là kinh doanh sữa bò, lông cừu gì đó, nhưng không biết bao gồm đến đâu. Thịt ăn chắc cũng nằm trong đó.

Và đương nhiên là cả ngựa kéo xe nữa.

"Nếu không mua bán thì tự nuôi được à?"

"Cậu nói gì vậy. Ánh Dương Quán cũng có gà mà."

"À... cùng cách xử lý với mấy con đó à."

Tôi cảm giác gà và ngựa khác nhau nhiều lắm, nhưng... về mặt quy định thì có vẻ giống nhau.

"Như việc không được bán trứng gà thu hoạch ở Ánh Dương Quán vậy, những con ngựa mà Mr. Javier nuôi chỉ có Mr. Javier mới được dùng thôi. ...Tuy nhiên, tặng thì được."

"Hiểu rồi... Thế nên ông ta mới được các quý tộc và Hội mạnh khác chiếu cố à?"

"Ờ thì, chắc cũng không phải bằng không."

"Xảo quyệt! Thật là một ông già quyệt!"

"Làm ơn đừng xúc phạm cha tôi! Dù ông ấy đúng là một ông già xảo quyệt đi nữa!"

"Ơ, Imelda... cô tự khẳng định rồi đó..."

"Dù ông ấy có là tên lolicon hết cứu đi nữa!"

"Tệ hơn, tệ hơn rồi đấy!"

Estella xoa dịu Imelda đang nóng lên.

Hiện tại, trong chiếc xe ngựa bốn chỗ này có tôi, Estella, Natalia và Imelda. Ở ghế phía trong hướng theo chiều di chuyển, tức là chỗ ngồi danh dự, Estella đang ngồi, đối diện với cô ấy là Imelda. Bên cạnh Estella là Natalia.

Và ở chiếc xe ngựa chạy ngay phía sau xe của chúng tôi có Ginette, Seron và Wendy.

Estella chỉ có thể chuẩn bị được hai chiếc xe ngựa này thôi, và vì Ánh Dương Quán phải tiếp tục kinh doanh nên...

『...Loretta. Cô đã trưởng thành rồi... tôi không còn gì để dạy cô nữa.』

『Nói vậy thôi chứ onii-chan rõ ràng là muốn bỏ em lại một mình! Vậy thì Magdaccho cũng phải ở lại!』

...sau cuộc trao đổi như thế, lần này Magda và Loretta đã được nhờ trông nhà.

Tất cả đều tại Estella chỉ có những chiếc xe ngựa tồi tàn.

"...Thiệt tình. Nếu Estella có ngực to thì chuyện này đã không..."

"Liên quan gì chứ!? Dù tôi có ngực to thì đẳng cấp xe ngựa cũng không tăng lên đâu!"

"Thế thì cứ nghèo ngực suốt đời đi!"

"Tôi từ chối! ...Mà ai nghèo ngực chứ hả!?"

Tôi, Natalia và Imelda nhìn Estella đang hùng hổ trong chiếc xe ngựa chật hẹp với ánh mắt "Cô gái này thật là...".

"Gì vậy!? Sao lại có không khí như thể tôi sai vậy!? Giờ mới để ý nhưng với đội hình này, tôi hoàn toàn lạc loài thì phải!?"

Nói cho cùng thì...

"Nếu Javier có những con ngựa tốt như vậy thì dùng xe ngựa của Imelda là được rồi."

Nhà Imelda có chiếc xe ngựa bắt mắt do Yambold làm.

Chỉ cần để những con ngựa tốt mà Javier nuôi kéo xe đó là được.

"Xe ngựa của tôi là dành riêng cho tôi."

"Đừng keo kiệt thế chứ."

"Hơn nữa, chiếc xe đó chú trọng vào vẻ bề ngoài, không phù hợp cho di chuyển tốc độ cao. Nếu vượt quá tốc độ ngựa đi dạo nhàn nhã thì bánh xe sẽ rơi ra."

"Thế là hàng lỗi rồi còn gì!?"

Thật không thể tin được.

Thay vì chấp nhận đủ thứ yêu cầu vô lý của khách hàng, Yambold đã hy sinh độ bền - thứ quan trọng nhất... Có lẽ cách suy nghĩ của anh ta trái ngược với Umaro.

Umaro hẳn sẽ ưu tiên chức năng trước, thiết kế sau.

"Tôi đã nói là không sao hết. Dù sao cũng chẳng có việc gì cần vội vã cả. Nếu cần thiết, xe ngựa chuyên dụng từ nhà sẽ đến đón."

Đúng là tư duy tiểu thư...

Mức độ hoang dã như những người đi du lịch tay không rồi nói "mua ở chỗ đó là được rồi". Quá nam tính.

"Chỉ có những chiếc xe ngựa yếu ớt như vậy sao mà có thể hoạt động như chi nhánh của Hội tiều phu?"

"Vì chi nhánh được xây dựng gần cổng nên không cần đến xe ngựa gì cả. Khách từ xa đều đến bằng xe ngựa của họ."

Ờ thì, đúng là vậy nhưng...

"Chỗ Imelda gần như không có ngựa phải không?"

"Vì không cần thiết mà."

Trước lời nói của Estella, Imelda trả lời với giọng điệu như thể điều đó là đương nhiên.

Không không, cần thiết mà.

"Hội tiều phu thì phải vận chuyển những khúc gỗ nặng mà?"

"Những người chỉ có sức lực thua cả ngựa thì không cần thiết trong Hội tiều phu."

Nghĩa là phải tự mình vận chuyển mà không cần dựa vào ngựa à...?

Nói mới nhớ, Magda, Mily, Norma đều tự mình vận chuyển những món đồ to lớn nhỉ. Thú nhân đúng là không phải dạng vừa...

Vì vậy, không thể dùng xe ngựa của Imelda, chúng tôi đang ngồi trên những chiếc xe ngựa của nhà Estella hướng về nhà Javier.

Imelda tình cờ có việc về nhà nên đã đồng hành cùng.

Như một sự đền đáp cho việc nhờ Javier làm trung gian nên cô ấy được đi cùng.

Cô ta nói là "tiện thể" gì đó, nhưng chắc là muốn tận hưởng cảm giác cùng nhau trò chuyện trong chuyến du lịch nhỏ. Dù sao cô ta cũng hay cô đơn.

Sau đó, cuộc trò chuyện phiếm vô nghĩa tiếp tục, chúng tôi lại bị lắc lư trong chiếc xe ngựa vẫn cọc cạch khủng khiếp khoảng mười mấy phút.

Bỗng dưng, Natalia ngồi gần cửa nhất mở to mắt.

"Cảm biến mỹ thiếu nữ phát hiện mục tiêu!"

"Có cảm biến như vậy sao!?"

Estella trố mắt trước tài năng bí ẩn của trưởng hầu gái.

Bỏ qua phản ứng của cô chủ, Natalia đột nhiên mở cửa.

"Bắt giữ!"

"Ể...? Kyá!"

Rồi cô ta dang rộng hai tay và nhảy ra ngoài một cách mạnh mẽ.

"Cô làm gì vậy!?"

"Dừng xe ngựa lại!"

Tôi bất giác thốt lên tiếng vì ngạc nhiên trước Natalia nhảy ra khỏi xe ngựa đang chạy với phong cách "Fly High!".

Estella ra lệnh cho người đánh xe phanh gấp.

Xuống xe ngựa và quay lại một đoạn đường, Natalia đã tóm được một con mồi dễ thương.

"A-ano... Mi-Mily đã làm gì xấu ư? Đây là sao?"

Mily đang sắp khóc vì sự việc đột ngột.

Natalia đang âu yếm Mily với nụ cười đáng ngờ. Rõ ràng là tội phạm rồi.

"Cô đang làm gì vậy hả, đồ biến thái!?"

"Thật thất lễ! Ai là đồng loại với Yashiro-sama chứ!?"

"Người thất lễ là cô đó!"

Tôi cũng muốn ôm Mily và cọ cọ vào mái tóc mềm mượt của cô bé chứ bộ! Nhưng hàng ngày tôi phải cố gắng kiềm chế!

"Ghen tị quá! Đổi chỗ cho tôi một chút!"

"Hmm... có vẻ như không có ai thất lễ ở đây cả."

"Thay vào đó, có hai tên biến thái."

Estella và Imelda đến sau nhìn chúng tôi bằng ánh mắt lạnh lùng. Thật thất lễ! Ai là đồng loại với Natalia chứ!

"A, nhóm anh Bọ rùa... đi chơi ạ?"

Có lẽ yên tâm khi biết không có ác ý, nụ cười lại trở lại khuôn mặt Mily.

Mặc dù vẫn đang bị Natalia ôm nhưng cô bé không tỏ ra bận tâm gì cả.

Không có ác ý là được à? Hiểu rồi...

"Này, Yashiro. Mặc dù không phải chuyện phải nói ngay bây giờ nhưng... tôi mua con dao mới rồi đấy."

"Hee~ may mà nghe bây giờ."

Thử cắt ở chỗ khác đi nhé.

"Ano, Yashiro-san! Có chuyện gì vậy ạ?"

Do xe ngựa của chúng tôi dừng đột ngột nên xe phía sau chở nhóm Ginette cũng dừng lại.

Ginette xuống xe và chạy về phía chúng tôi.

"Không, chẳng có gì. Mily đã bắt được tên biến thái."

"Ơ? Mily-san á?"

"Không, đúng hơn là Mily bị tên biến thái nhà tớ bắt..."

Sau khi được giải thích tình hình, Ginette cười khúc khích, còn Mily phản đối bằng cách khẽ phồng má "Đừng cười mà~".

Seron và Wendy cũng bước tới, chúng tôi kể cho Mily nghe mục đích của mình.

Khi đó, Mily lấp lánh mấy ngôi sao trong đôi mắt to và lặp đi lặp lại "Tuyệt vời! Thật tuyệt vời!".

Con gái thì thích những câu chuyện như này nhỉ. Tất cả đều rôm rả bàn tán về chuyện tình cảm.

...Bên cạnh đó, Seron - người sẽ gặp cha mẹ vợ lần đầu - đang có biểu cảm căng thẳng như sắp chết, nhưng không ai quan tâm đến điều đó. ...Chà, cũng bình thường thôi.

"Mily-san. Hôm nay em đi đâu à?"

Sau khi câu chuyện của chúng tôi kết thúc, lần này Ginette hỏi Mily.

Mily không kéo chiếc xe đẩy to như thường lệ, mà chỉ đeo một cái giỏ khá lớn trên vai.

"Ưm... Hôm nay, Mily đi giao hoa đến Quận 40."

"Mily lúc nào cũng đi xa nhỉ? Ở Quận 40 không có Hội hoa tươi sao?"

"Có chứ. Nhưng, có người nói 'thích hoa của Mily hơn'."

Mily cười ngượng nghịu một cách đáng yêu.

Hmm... không phải thằng nào đó chứ?

Nếu có thằng không rõ lai lịch chỉ định Mily mang hoa đến thì tôi phải dùng toàn lực để trừng phạt thành phần bất hảo đó.

"Là bà cụ thuộc chủng tộc Bọ rùa propylea japonica ở quận đó, bà ấy nói hoa của Mily đẹp nhất."

Mily cười tủm tỉm.

À, ra bà cụ hửm? Ừm ừm, thế thì không sao.

Suýt nữa đã có chiến tranh toàn diện giữa Quận 40 và Quận 42 rồi.

"Vì hơi xa một chút nên hôm nay chỉ có thế này thôi."

Nói vậy, cô bé cho chúng tôi xem cái giỏ lớn.

Một cái giỏ to đủ để chứa được chó Akita. Dĩ nhiên, bên trong không phải là chó, mà là hoa.

"Nếu hành lý chỉ có thế thì dùng xe ngựa sẽ dễ hơn chứ?"

Và tôi đã 'vô tình' hỏi như vậy.

Ngay sau đó, chỉ một thoáng thôi, biểu cảm của Mily trở nên u ám.

...À, ra là thế.

"Chà... Đã đi làm ăn rồi thì lợi nhuận càng nhiều càng tốt. Đi bộ sẽ rẻ hơn xe ngựa nhỉ."

"Ơ...? Ưm. Đúng vậy."

Mily nhận lời an ủi vụng về và muộn màng của tôi bằng nụ cười tươi.

Thật là bất cẩn...

Mily thuộc bọ nhân tộc.

Dù hiện tại hầu như không còn, nhưng trước kia là chủng tộc từng bị kỳ thị.

Cô bé có thể nghĩ rằng việc mình lên xe ngựa sẽ khiến ai đó khó chịu...

Có thể Mily đã từng gặp những trải nghiệm khó chịu trong quá khứ...

Việc lên xe ngựa chung với nhiều người lạ chắc là điều rất ngại ngùng đối với Mily. ...Ah. Tôi sắp rơi vào trạng thái tự ghét bản thân một thời gian rồi.

"Màu sắc đẹp quá. Đây là loại hoa gì vậy?"

"A, là hoa oải hương (lavender) đó ạ. Thơm lắm."

"Đúng thật."

Tiếng nói của Ginette và Mily trao đổi nụ cười khiến bầu không khí bất ổn dịu lại.

Estella vỗ lưng tôi.

Tôi liếc sang, thấy biểu cảm của cô ta như đang an ủi "Thôi, cũng có lúc như vậy mà".

"Mily-san. Nếu em đang đến Quận 40 thì xin hãy dùng xe ngựa của Estella-sama."

"Ơ... nhưng..."

Trước lời mời của Natalia, Mily tỏ vẻ do dự.

Lúc đó, Wendy bước tới, nâng chiếc mũ rộng vành mà cô ta luôn đội lên, khiến hai chiếc râu từ đó nhô ra.

"Lên xe ngựa với bọn chị đi. Nhé?"

"Wendy-san..."

Trước nụ cười trìu mến của Wendy, Mily tỏ vẻ vừa vui vừa do dự, phức tạp.

Cặp râu trên đầu rung nhẹ.

Hmm...

"Nếu nghĩ ra điều gì đó thì đây chẳng phải cơ hội để cứu vãn sao?"

Phát hiện ra chuyển động rất nhỏ của cơ mặt tôi, Estella nói khẽ.

...Ồn quá. Đừng nhìn tôi nhiều thế. Tôi lấy phí ngắm trai đấy.

Mà, ý tưởng hay đó.

"Được rồi. Estella, cho tôi xin tiền tiêu vặt đi."

"Trả bao nhiêu?"

"...Keo kiệt."

"Bị cậu nói thế thì không những không buồn, mà còn thấy buồn cười."

Estella keo kiệt cười khẩy tôi - người đã thành thật đưa tay ra. Muu... khó chịu thật. Muốn tiền tiêu vặt lại phải trả tiền... hoàn toàn không hiểu nổi.

Cô không chịu bỏ tiền thì tôi đành phải móc tiền túi vậy... thật là...

"Mily. Có thể bán cho ta ít hoa được không?"

"Ưm, được chứ."

Ở đầu thân mảnh dài có rất nhiều hoa nhỏ. Nhìn từ xa trông giống như cỏ đuôi mèo, loài hoa đó tỏa ra mùi hương rất quen thuộc.

...À, nhớ đến toilet. Mùi của thứ chỉ cần bỏ vào là nước chuyển xanh.

Tôi mua hai cành hoa oải hương.

Cầm phần dưới của thân, do trọng lượng hoa ở đầu nên thân tự động hơi cong xuống. Tôi làm một chút thủ thuật ở gốc thân ấy...

"Ginette."

"Vâng?"

"Quà cho cô."

Nói vậy, tôi cắm hai cành hoa oải hương lên đỉnh đầu Ginette và cố định bằng kẹp tóc.

"A..."

"Waa..."

Mily thốt lên tiếng ngạc nhiên, Ginette tỏ ra vui vẻ.

Trên đầu Ginette, hai cành hoa oải hương nhô ra như cặp râu.

"Giờ trông chúng ta giống nhau nhỉ, Mily-san, Wendy-san."

".....................Ưm."

"Ufufu, đúng vậy nhỉ."

Ba cô gái có râu nhìn nhau và mỉm cười.

"Mily-san. Nếu có thể, hãy cùng trò chuyện đến Quận 40 nhé?"

Ginette nhẹ nhàng đưa tay ra và mỉm cười với Mily.

Sau khi tỏ vẻ suy nghĩ một chút, Mily gật đầu một cách ngượng nghịu.

"Ưm... Estella-san. Em có thể làm phiền không?"

"À. Tất nhiên rồi. Tiếc là không thể cùng xe ngựa thôi."

Mily hỏi ý kiến chủ sở hữu là Estella, rồi cúi đầu chào Ginette, Wendy và Seron.

"Thế thì... mong mọi người chiếu cố."

Sự rực rỡ như hoa nở lan tỏa.

...Thành thật mà nói, tôi thấy nhẹ nhõm.

"Giờ thì, ta đi tiếp thôi."

Estella vỗ tay và điều phối tình hình.

Chúng tôi cũng không thể nhàn nhã được lâu. Phải nhanh chóng mượn xe ngựa từ Javier và hướng đến Quận 35. Vì đó là quận xa nhất ở đường chéo của Quận 42.

"Thế thì, Yashiro-san, hẹn gặp lại sau."

"Anh Bọ rùa. Hẹn gặp lại~"

Nắm tay nhau, Ginette và Mily lên xe ngựa.

Như hai chị em thân thiết, họ nhìn nhau và cười khúc khúc.

Nhìn hai người họ như vậy, Wendy bất ngờ đứng trước mặt tôi và im lặng cúi đầu.

Khi ngước lên, cô ta nở nụ cười dịu dàng.

Thôi đi. Không phải thế đâu.

Cảm thấy ngại ngùng, tôi quay mắt khỏi Wendy và tìm chỗ trốn ở khuôn mặt của Seron đang đứng gần đó.

Thằng đẹp trai ấy vô tư nghiêng đầu với vẻ mặt ngơ ngác "Có gì không ạ?".

"Cố lên. Kẻ dị biệt."

"Ha!? Chỉ có tôi là không có râu!? Sao tôi cảm thấy cô đơn quá vậy!? Làm sao đây, ngài Anh hùng!?"

Bỏ lại Seron đang hoảng hốt, tôi di chuyển và lên xe ngựa của mình.

Cuối cùng, khi Natalia bước lên và đóng cửa lại, tôi phát ra tiếng thở dài như thể vừa trút được thứ gì đó nặng nề đè lên ngực.

"Maa, cũng chẳng thể trách cậu được."

Imelda ngồi ghế bên cạnh nói với vẻ mặt bình thản.

Khi ánh mắt giao nhau, tôi có cảm giác khẽ trách cứ.

"...Vấn đề khá sâu xa nhỉ."

"Vì chúng ta không ở vị trí có thể nói 'đừng bận tâm' mà."

Thứ gọi là ‘phân biệt đối xử’ tuy không thấy được, nhưng lại để lại dấu vết rõ ràng.

Loretta đã nói 'người phân biệt đối xử là người sẽ nhớ mãi', nhưng... thực tế không chỉ có thế.

Đáng ra tôi phải cẩn thận hơn.

Đáng ra tôi đã có thể nhận ra.

Ngay cả bên ngoài Quận 42, tôi đã gặp Mily nhiều lần. Cũng từng cùng đi đến Quận 40.

Lúc đó, tôi cũng biết Mily chưa bao giờ dùng xe ngựa.

Nhìn những người mà Mily thân thiết từ trước cũng có thể hiểu được.

"Những người mà Mily tin tưởng chỉ có những người sở hữu lòng tốt cấp thánh nữ như Ginette hay Bertina, hoặc những kẻ biến thái nằm ngoài khuôn khổ con người như Regina nhỉ..."

"Độc miệng quá nhỉ... Mà, vì đối phương là Regina nên không sao."

Estella cũng toxic một cách nhẹ nhàng và cười khổ.

"Còn lại chỉ có tôi... một anh trai đáng tin cậy và tử tế..."

"Cậu có vẻ khá tự tin nhỉ, Yashiro. Uổng công tôi lo lắng."

Estella nhả độc tố như máy tạo ẩm bị hỏng.

Thật là... khi người ta đang nói chuyện nghiêm túc mà...

"Và cỡ như Magda phi nhân loại..."

"Natalia. Đẩy cái miệng không ngớt kia ra khỏi cửa giúp tôi với."

Dù không có ý định như vậy, nhưng vẫn vô thức ý thức đến.

Thứ phức tạp như vậy, người khác cũng không thể làm gì được...

Nhưng...

Có cách nào không nhỉ... điều đó cứ âm ỉ trong lòng tôi.