Vol 08 (END) - Con đường bất diệt (670-827)

Chương 746 - "Nhân vật phản diện tiêu chuẩn"

2025-11-05

8

*Trans+Edit: Lắc

Bên trong cung điện tù mù dưới lòng đất, những cột sáng hòa lẫn với ngọn lửa không ngừng giáng xuống, bóng tối thâm trầm nhanh chóng tan chảy như tuyết đầu mùa gặp ánh mặt trời. Đủ loại sâu bọ kỳ quái lũ lượt cứng đờ rồi hóa đá, những u ảnh tà dị thì bật ra tiếng hét thảm thiết.

Một tia sáng u ám lóe lên, các tư tế đang lơ lửng giữa không trung bỗng rơi xuống như bị ai đó túm cổ chân hung hăng kéo xuống. Lớp phòng ngự trên người họ chẳng có bất cứ tác dụng gì, hầu hết tà thuật đều vì vậy mà đột ngột ngừng lại.

Bọn họ còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy người đàn ông trung niên tóc vàng trước mặt duỗi tay phải ra, năm ngón xòe rộng, trên mỗi đầu ngón tay đều nhô lên một con mắt nhỏ, còn giữa lòng bàn tay thì mọc ra một con mắt lớn màu vàng nâu vấy đầy máu nhơ bẩn.

Năm con mắt nhỏ kỳ quái, đáng sợ mang năm màu sắc khác nhau kia bắn ra năm tia sáng khác nhau. Còn con mắt lớn màu vàng nâu thì tỏa ra ánh sáng âm u, khiến cho ai nấy đều cảm thấy cơ thể mình nặng trĩu, tựa như trọng lực trong phòng đột nhiên trở nên lớn hơn rất nhiều.

Những tia sáng khác nhau, nào lục sẫm, nào lam nhạt bắn trúng vào những tư tế áo đen, khiến bọn họ hoặc là chậm đi, hoặc là tê liệt, hoặc là hóa đá, hoặc là trực tiếp tan thành vô số điểm sáng. Chỉ trong chớp mắt, những cường địch mà ngay cả các mục sư, giám mục, thánh hiệp sĩ hay kẻ gác đêm bình thường cũng không thể giải quyết nay đều đã bị áp chế hoàn toàn. Thắng lợi dường như đã ở ngay trước mắt.

Một vài tín đồ tà giáo bối rối kêu lên. Họ chưa bao giờ gặp phải kẻ địch nào quỷ dị đến thế, mạnh mẽ đến thế!

“Đại… Đại tư tế đâu rồi?”

“Không phải đại tư tế đang ngăn hắn sao?”

Trong thời khắc then chốt, họ liền nghĩ tới thủ lĩnh của mình, kẻ được “Nữ Vương Hỗn Độn” tối cao lựa chọn. Vừa rồi chẳng phải ngài ấy vẫn đang giao chiến với người đàn ông trung niên trông uy nghiêm kia sao?

Người đàn ông trung niên toàn thân áo choàng trắng nghe thấy tiếng kêu la, bèn vừa tăng tốc tấn công, vừa để cho trên mặt và tay trái mình lũ lượt mọc ra những con mắt nhỏ tà dị với đủ loại màu sắc khác nhau, từ đó bắn ra những tia sáng để hoặc công hoặc thủ. Đồng thời, hắn lạnh lùng hừ một tiếng: “Chỉ là một tư tế tà giáo cấp bảy mà cũng đòi ngăn ta? Đám tư tế mạnh hơn hắn, ta giết cũng phải hai, ba chục tên rồi.”

Cái gì? Sau khi nghe xác nhận rằng đại tư tế đã chết, tuyến phòng thủ trong lòng đám tín đồ tà giáo và cả các tư tế kia ngay tức thì sụp đổ, đến cả việc cầu xin sức mạnh từ Nữ Vương Hỗn Độn cũng quên mất. Tia sáng quét tới, đám người bọn họ, những kẻ đang hoang mang, rối loạn, rất nhanh liền mất hết sức chống cự. Kẻ gác đêm, mục sư và thánh hiệp sĩ liền bắt thì bắt, giết thì giết, không một tên nào lọt lưới.

“Hừ, dạo này mấy thứ tà giáo chẳng hiểu từ đâu trồi ra lắm thế không biết. Phải lần ra căn nguyên mới được.” Người đàn ông trung niên có dáng vẻ uy nghiêm nói. Những con mắt ghê rợn khiến người ta sởn tóc gáy ở trên mặt và bàn tay hắn khép lại, sau đó không còn thấy dấu tích đâu nữa.

Một kẻ gác đêm cảm kích nói: “Lần này may nhờ có ngài ở gần đây, không thì chỉ e bọn tôi đã để lũ tư tế của Nữ Vương Hỗn Độn chạy thoát rồi.”

Trên thực tế, không chỉ là chạy thoát, mà khẳng định là bọn họ sẽ bị diệt sạch. May mà Quang Huy Chi Nhãn Winchell, người đứng hạng ba trong danh sách kẻ gác đêm, đang lần theo một đầu mối khác mà tới, nhờ vậy mới ngăn chặn được hậu quả đáng sợ.

“Ta chuyên phụ trách xử lý tín đồ tà giáo. Đối phó với chúng là nghĩa vụ của ta.” Winchell khẽ gật đầu nói. “Các cậu chia ra thành vài nhóm rồi rà soát thật kỹ xung quanh, đừng để lọt bất cứ tên tín đồ tà giáo nào.”

“Rõ, thưa ngài.” Đội trưởng kẻ gác đêm cung kính đáp.

Winchell chậm rãi bước đi trong đại sảnh, đồng thời quan sát tế đàn hỗn loạn với những hình nam nữ khỏa thân chạm trổ bên trên để tìm kiếm các manh mối có thể điều tra.

Nhìn cung điện ngầm đường bệ mà cũ kỹ, nhìn khung cảnh tù mù đầy rẫy xác người, lại nhìn những cánh cửa cổ xưa và từng gian thạch thất, trong lòng Winchell chợt dâng lên một chút cảm khái. Cảnh tượng như thế này hắn đã gặp qua rất nhiều rồi. Cho dù là từ khi phải mạo hiểm vì kế sinh nhai trước đây, cho đến khi gia nhập hàng ngũ kẻ gác đêm, phải thực hiện những hành động thanh trừng tín đồ tà giáo, hắn đều không tránh khỏi phải động chạm đến cung điện ngầm, đến chiến đấu, đến mật thất và những bí mật bị chôn giấu.

“Đám pháp sư cổ đại chết tiệt này, chỉ toàn thích đào bới dưới lòng đất…” Winchell mắng.

Đột nhiên, linh cảm được điều gì đó, đôi mắt hắn liền trở nên giống như ruby, thế rồi từ đó bắn ra hai tia sáng, trực tiếp phá vỡ một bức tường gần đó, để lộ ra cánh cửa ẩn bên trong.

Hắn không kịp gọi những giáo sĩ khác mà lập tức lao thẳng vào lối đi hẹp rồi nhanh chóng truy đuổi.

Ngoặt qua một khúc quanh, trước mặt Winchell hiện ra một đám tín đồ tà giáo với vẻ mặt kinh ngạc. Bọn chúng đang lần lượt đi vào trong một gian mật thất.

“Hừ.” Winchell cười khẩy một tiếng. Nghĩ thoát được khỏi tay ta ư?

Những con mắt chi chít dày đặc lại mở ra, đám tín đồ tà giáo liền ngã rạp xuống đất. Winchell xông vào mật thất, không ngừng tiến lên truy đuổi kẻ địch ở phía trước. Còn những kẻ đã mất đi sức chiến đấu phía sau, tự khắc sẽ có các giáo sĩ đến sau xử lý.

Trong lúc truy đuổi, số lượng tín đồ tà giáo ở phía trước mỗi lúc một ít dần, sau cùng không còn thấy ai nữa, song Winchell vẫn không dừng lại. Trực giác của hắn mách bảo, rằng ở phía trước còn có một con cá lớn, một con cá tương tự như tên “được chọn” ban nãy.

“Rầm!” Một cánh cửa đá khắc đầy hoa văn bị tia sáng đánh nát. Winchell bước vào mật thất ở trong cùng và cảnh giác quan sát xung quanh. Tuy nhiên, ở đây chỉ có một pho tượng Nữ Vương Hỗn Độn đang ôm lấy ngọn lửa bùng cháy, ngoài ra chẳng còn một tín đồ nào khác.

‘Sao lại không có?’ Winchell có phần kinh ngạc đảo mắt nhìn quanh. Là một Hoàng kim hiệp sĩ, cho dù thiên về thi triển phép hơn, hắn vẫn cực kỳ tự tin vào linh cảm của mình.

Đột nhiên, một luồng gió lạnh thổi qua, khiến cho ngay cả một Hoàng kim hiệp sĩ như Winchell cũng phải rùng mình. Lần đầu tiên trong đêm nay, hắn cảm nhận được có nguy hiểm.

Linh cảm này không thể coi là mạnh, vậy nên Winchell không trốn đi ngay, mà thay vào đó bắn ra những tia sáng dạng phòng ngự, để cho bản thân được bao bọc trong “tường đồng vách sắt”.

Đảo mắt nhìn quanh tứ phía, Winchell chỉ thấy những bức tường không chút sinh khí, căn phòng im ắng trống rỗng cùng pho tượng xù xì trông rất bình thường, còn nguồn gốc của cảm giác nguy hiểm thì không tìm thấy đâu cả.

Thế nhưng, cái cảm giác lạnh lẽo không chút hơi người này lại khiến hắn nổi hết cả da gà, không kìm được mà lùi lại vài bước. Đúng lúc đó, ngọn lửa trong tay pho tượng Nữ Vương Hỗn Độn đột nhiên bùng lên cao, bốc cháy phừng phừng, từ đó phát ra một tiếng cười quái dị.

Trong chớp mắt ấy, trực giác của Winchell cảm nhận được một mối nguy hiểm không gì có thể diễn tả, mạnh hơn trước gấp trăm, thậm chí gấp nghìn lần, khiến cho ngay cả một kẻ gác đêm thường xuyên đi lại trên lằn ranh nguy hiểm như hắn cũng không khỏi run rẩy. Hắn bỗng hiểu ra nhiều chuyện: cảm giác nguy hiểm trước đó của hắn rõ ràng là do có người can thiệp. Một tồn tại có thể gây nhiễu trực giác hiệu quả như vậy tuyệt đối không phải là đối thủ mà hắn có thể đối kháng, giống hệt như mấy tư tế khi đứng trước hắn ban nãy.

Giữa lúc đang khe khẽ run rẩy, ý chí mạnh mẽ của Winchell liền giúp hắn ổn định lại cảm xúc. Kinh nghiệm dày dạn mách bảo hắn nhận ra vấn đề trong đó: tồn tại kia đã nhắm đến hắn như vậy, đã khóa chặt vị trí của hắn như vậy, nếu muốn giết hắn thì dễ như trở bàn tay, nhưng kẻ đó lại tiêu tốn nhiều công sức để dẫn dụ hắn rời khỏi đội ngũ và tiến vào mật thất, vậy rõ ràng là còn có mục đích khác.

“Ai?” Hắn hỏi dò. Con mắt trong tay hắn chảy ra một thứ dịch lỏng đục ngầu.

Ngọn lửa kia hóa thành hình người, và rồi một giọng nói già nua khàn khàn đáp: “Ta là ai không quan trọng, quan trọng là ta có thể cho ngươi cái gì.”

“Hừ, ta là người bảo vệ trong bóng tối của Thần. Ta thà chết cũng không bao giờ giao dịch với ác quỷ.” Từ lời lẽ mạch lạc kia, Winchell về cơ bản loại trừ khả năng đó là ác ma.

Trong căn phòng trống rỗng, tiếng cười của ngọn lửa trở nên vang vọng: “Nếu việc đó khiến ngươi tiến gần tới Thần hơn, giúp ngươi cống hiến cho Thần tốt hơn thì sao?”

“Ngươi có ý gì?” Winchell cảm thấy buồn cười lạ lùng, nhưng từ tận đáy lòng lại suy tư và nghi hoặc.

Ngữ điệu của ngọn lửa trở nên nghiêm túc: “Ngươi không cảm thấy kỳ lạ sao? Cùng là tín đồ thành tâm, là người bảo vệ của Thần Chân Lý, nhưng mục sư, giám mục, khổ tu sĩ và một bộ phận thánh hiệp sĩ thì được Thần ban tặng thần thuật, còn hầu hết kẻ gác đêm không xuất thân từ mục sư thì chỉ có thể dựa vào huyết mạch của bản thân để chiến đấu. Đồng thời, phần lớn thần thuật của thánh hiệp sĩ lại yếu hơn mục sư cùng cấp. Vì sao lại thế? Thần Chân Lý là vị thần chí công vô tư, vậy sao lại đối xử không công bằng với chính những người bảo vệ của mình?”

“Nhảm nhí! Bọn ta mang trên mình tội lỗi của tổ tông, chỉ khi cống hiến không vụ lợi mới có thể được nhận lại ân huệ của Người!” Cơn phẫn nộ của Winchell nghe có chút không thật.

“Thế à?” Ngọn lửa cười giễu. “Ngươi đã vì Thần Chân Lý mà cống hiến bao nhiêu như vậy, không bàn đến việc ban tặng thần thuật thì ít nhất cũng phải nâng cấp bậc hiệp sĩ của ngươi lên chứ?”

Ngay khi Winchell đang định nổi giận phản bác lần nữa, ngọn lửa lại tiếp tục: “Tất cả những điều này thực ra không liên quan gì tới Thần Chân Lý hết, vì những gì Thần ban cho các ngươi đều đã bị Giáo hoàng và các thành viên Đại hồng y đoàn chiếm đoạt hết rồi, còn Thần thì hiện đang ngủ say, không hay biết gì cả.”

“Cái gì?” Khi nguyên nhân không còn là vì Thần, Winchell cũng không còn “phẫn nộ” như trước nữa.

“Ngươi có thể xem qua phần tài liệu này. Đây chính là phần thưởng Thần Chân Lý ban tặng cho các ngươi, là thứ đáng ra các ngươi phải được nhận.” Trên ngọn lửa nhảy ra những con chữ, sau đó hợp lại thành một văn bản đầy những ký hiệu khó hiểu.

Winchell đề phòng trước những lời dụ dỗ của “ác quỷ”, nhưng nỗi nghi ngờ bên trong vẫn thôi thúc hắn nhìn vào chỗ văn bản kia. Dù ra sao hắn cũng sẽ không phản bội giáo hội! Đó là lập trường của hắn!

Nhưng khi nhìn thấy những thứ ấy, mắt hắn lại không rời đi được mà bị hút chặt vào đó.

“Cái…” Hắn vừa kinh hoàng, sợ hãi, vừa mang theo chút kích động mà lắc đầu.

“Là vị thần tối cao, tại sao Thần Chân Lý lại phải cưỡng chế truyền bá đức tin? Thần có cần thiết phải vậy không? Đó là bởi vì tín lực chính là phần thưởng dành cho những người bảo vệ trung thành như các ngươi, để các ngươi sử dụng mà rèn luyện bản thân và ngày một tiến đến gần Thần. Thế nhưng nó lại bị Giáo hoàng và Đại hồng y đoàn cắt trích, không để lại cho các ngươi chút gì. Ngươi đã hiểu vì sao bọn chúng lại mạnh đến vậy chưa?” Thanh âm của ngọn lửa trở nên nhu hòa, mỗi một câu một chữ nói ra đều như có thể làm cho Winchell toàn thân run rẩy.

“Ta không tin.” Hắn lắc đầu nguầy nguậy, nhưng lại mâu thuẫn mở miệng hỏi: “Một phương pháp quan trọng như thế mà ngươi lại trực tiếp tiết lộ cho ta vậy sao?”

Cái phương pháp “cướp đoạt” và sử dụng tín lực này đã hằn sâu vào trong tâm trí hắn.

“Ngươi đã thật lòng thật dạ hỏi, vậy thì ta cũng sẽ nói thẳng. Ta là hiện thân của công bằng, ta không thể nhìn nổi những việc bất công như vậy.” Ngọn lửa cười hehe, sau đó tiếp tục nói trước ánh mắt không tin tưởng của Winchell: “Thi thoảng ta sẽ hỏi thăm ngươi một vài tin tức. Yên tâm, sẽ không ai nghi ngờ ngươi đâu. Ta vẫn còn những nguồn tình báo khác, như rất nhiều Hồng y chẳng hạn.”

‘Hồng y?’ Đồng tử Winchell bất chợt co lại. Trong vài trăm năm qua, do đặc thù của Tín ngưỡng chi Tâm, nội bộ Giáo hội rất hiếm khi có gián điệp ở cấp bậc Hồng y – Điều này chủ yếu là chỉ nội ứng cho bên ngoài, còn giữa giáo hội Nam – Bắc với nhau thì vẫn có không ít nội gián cấp bậc Hồng y.

Lẽ nào hắn là người của Giáo hội Bắc?

“Có phương pháp này rồi thì còn phải sợ Tín ngưỡng chi Tâm dao động nữa ư? Tóm lại, đừng suy đoán ta là ai, chỉ cần nhớ mật danh của ta, Kẻ Mai Táng Đỏ, là được.” Ngọn lửa dần tắt.

Winchell đứng lặng im nhìn căn phòng trống rỗng, rất lâu vẫn không nói một lời. Hắn chỉ cảm thấy như mình vừa trải qua một giấc mơ kỳ quái. Không phải trả cái giá nào mà vẫn có thể đổi lấy một phương pháp cực kỳ quý giá, cực kỳ hữu dụng ư?

……

Tại Bí cảnh Chân thực, Lucien mỉm cười nói với Douglas: “Viken đã âm thầm công bố phương pháp tấn thăng Á Thần, hòng khiến cho nhiều cường giả huyền thoại tranh đấu lẫn nhau, vậy thì chúng ta cũng sẽ dùng chiêu tương tự. Chúng ta sẽ để cho bí mật về cách làm sao cướp đoạt và sử dụng tín lực được lan truyền giữa một số Hồng y, từ đó dần dần rút bớt tín lực, làm cho nền tảng truyền đạo của giáo hội Nam cũng rối lên. Xét cho cùng, việc truyền bá tín ngưỡng khác với pháp sư chúng ta nghiên cứu arcana và khám phá thế giới. Bọn họ không thể hành động đơn độc, bắt buộc phải có các tổ chức. Đây là điều mà Viken không cách nào tránh khỏi, trừ khi Ông ta có thể gieo một hạt giống vào trong lòng từng giáo sĩ.

Nếu không phải lo Viken phát hiện thì tôi đã trực tiếp công bố phương pháp cướp đoạt tín lực thông qua [Thanh âm Arcana] rồi.”

“Viken mà biết cậu ‘dùng cách’ đó với một phương pháp quý giá như thế này, mặt Hắn chắc là sẽ thú vị lắm.” Douglas cười ha hả nói. Rốt cuộc ai mà ngờ lại có kẻ dám phao rộng phương pháp kia ra để tăng lượng đối thủ chứ? Chỉ có Lucien và những Grand Arcanist không thèm muốn con đường này như họ mới có thể làm ra được một hành động khí phách như vậy.

Lucien nhún vai: “Chắc Ông ta sẽ chửi tôi điên đó.”