*Edit: Lắc
Hành lang Ven biển phía Bắc lại thiên Bắc là một mảnh đất hoang vu bạt ngàn, nơi những cánh rừng chịu rét cùng địa hình muôn hình vạn trạng biến nơi đây thành thiên đường của người sói, gấu băng và nhiều sinh vật khác. Thậm chí, sâu bên trong vùng đất mênh mông này còn có những ma vật mạnh mẽ hơn lảng vảng, như ngân long, bạch long, cự nhân băng sương và các lãnh chúa khác.
Bởi vậy, con đường dẫn đến East Haven tuy là thành quả do các đời mạo hiểm giả từng chút một khai phá, từ đó giúp tránh khỏi những khu vực nguy hiểm nhất, nhưng các thương đoàn và lữ khách đi trên tuyến đường này vẫn thường xuyên gặp phải đủ loại tấn công, khiến cho phương Bắc bị nhuộm lên một tầng sắc thái hỗn loạn đẫm máu và được gọi là “thiên đường của những kẻ lưu vong”.
Vào tháng Hàn Băng, khu vực này đã sớm chìm ngập trong một màu trắng xóa. Ngay cả cây cối quanh năm xanh thẫm cũng khoác lên mình tấm khăn voan trắng tinh khiết, liếc mắt nhìn qua thì căn bản chẳng thấy được chút tạp sắc nào. Còn nếu nhìn chăm chú vào chúng một lúc lâu, người ta thậm chí còn chẳng mở nổi mắt.
Nhưng trên những con đường mà vết bánh xe còn chưa bị tuyết trắng mịt mù bao phủ, những mảng máu đỏ thẫm khiến người ta không khỏi rợn người đang loang lổ khắp nơi. Trường kiếm, giáo mác, chiến chùy và các loại vũ khí khác bị vứt nằm lăn lóc cho thấy nơi đây vừa xảy ra một trận chiến dữ dội.
Xuôi theo dấu chân rời khỏi đường lớn về phía phương Bắc trên mặt đất, có thể thấy một khu rừng nguyên sinh kéo dài đến tận chân trời. Sâu bên trong khu rừng ấy có một khe nứt ẩn thông xuống lòng đất, và ở nơi tận cùng của nó là một hang đá rộng lớn.
Bên trong hang đá ngầm, những bó đuốc được cắm trên tường đá, soi sáng toàn bộ nơi đây. Có điều, ngọn lửa trên những cây đuốc ấy lại trắng nhợt một cách cực kỳ cổ quái, tựa như chẳng chút nhiệt độ, chẳng chút linh hồn, chỉ hoàn toàn là sự tĩnh mịch chết chóc!
Ánh sáng trắng nhợt từ ngọn lửa rọi xuống, chiếu lên người những kẻ khoác áo choàng đen đang quỳ mọp dưới nền đất hang động, càng làm nổi bật thêm sự âm u, rợn người của bọn họ.
Những kẻ mặc áo choàng đen này áp trán chạm đất, từ đặc trưng thân thể và góc nghiêng khuôn mặt có thể nhận ra trong số này không chỉ có con người, mà còn có người sói với lông dài đầy má, có những thú nhân mang dấu vết động vật rõ rệt, cũng có cả cự nhân băng sương chiếm cứ một khoảng khu vực lớn…
Hệt như xác chết, bọn họ không hề cử động. Ở trung tâm, nơi bọn họ hướng về mà quỳ lạy, là một tế đàn làm từ xương trắng chất chồng. Đứng phía trước tế đàn là một kẻ áo đen với đôi mắt tựa như có ngọn lửa nhợt nhạt bập bùng bên trong. Hắn lặng lẽ nhìn chằm chằm vào những hoa văn thần bí đang tỏa ra khí tức chết chóc nồng nặc cùng cây lưỡi hái lớn tượng trưng cho sự gặt hái sinh mệnh đặt trên tế đàn.
“Sinh ra tức là khởi đầu của cái chết. Đó là kết cục chúng ta vĩnh viễn không thể trốn tránh…”
Kẻ áo đen kia đột ngột giơ cao hai tay, đồng thời cao giọng niệm lên những lời cầu nguyện khó hiểu. Thế rồi, trên tế đàn bất chợt bùng lên một ngọn lửa nhợt nhạt lặng lẽ.
“Sinh ra tức là khởi đầu của cái chết…”
Những kẻ mặc áo choàng đen giống như xác chết kia cuối cùng cũng động đậy. Âm thanh trầm khàn vang lên, khiến thân thể bọn họ khẽ rung.
Thanh âm của vị đại tư tế ở hàng đầu vô cùng thần bí, quỷ dị, sự cuồng nhiệt cực đoan biểu hiện ra thành sự lạnh lẽo cực đoan: “So với những năm tháng dài dằng dặc sau khi chết, sinh mệnh ngắn ngủi chẳng có ý nghĩa gì hết. Chỉ có bóng tối, lạnh lẽo và chết chóc mới là chủ đề vĩnh hằng bất biến…”
“Chúng ta rồi cũng sẽ mục ruỗng. Chỉ khi linh hồn tiến vào quốc gia của an nghỉ chết chóc, chúng ta mới có thể tránh được sự tiêu vong từ từ…”
Ánh mắt đại tư tế dần trở nên trống rỗng: “Hôm nay chúng ta sẽ dâng tế phẩm lên cho Chúa, đồng thời cũng dâng cả chính sinh mệnh mình lên, để cho linh hồn có nơi nương tựa, để cho nó được thực sự trường tồn!”
“Tôi nguyện hiến dâng sinh mệnh của mình cho Chúa để đổi lấy một nơi nương tựa cho linh hồn…” Như thể đồng loạt bị thôi miên, những kẻ mặc áo choàng đen đồng thanh đáp lại, giọng nói đều đều không chút cảm xúc.
Nghe thấy câu trả lời của bọn họ, đại tư tế kia thầm thở phào. Hắn đã dâng lên cho Chúa thêm một nhóm tín đồ mộ đạo, khiến cho ý nghĩa thực thụ của cái chết được thể hiện rõ ràng hơn. Dựa theo Tế Lễ Linh hồn mà Chúa ban xuống, bản thân hắn đang ngày càng tiến đến gần Chúa hơn, đang từng bước thoát khỏi thể xác và linh hồn phàm trần để trở thành một sứ giả chân chính của cái chết.
Đến khi ấy, hắn sẽ đạt được sự thăng hoa đồng thời từ cả sinh mệnh lẫn linh hồn, trở thành một tồn tại mạnh mẽ đủ để sánh ngang với Pháp sư huyền thoại hay Hiệp sĩ huyền thoại!
Nghĩ đến đây, hắn chỉ cảm thấy ngọn lửa chết chóc nhợt nhạt trong lòng mình “bùng cháy” dữ dội hơn, quỷ dị hơn. Trong đầu hắn và bốn phía xung quanh mơ hồ “cháy rực” lên một thế giới chết chóc, một thế giới tĩnh lặng cực độ và tràn ngập sinh vật bất tử.
‘Đây quả nhiên là dấu hiệu cho thấy mình đang ngày càng tới gần với Chúa hơn. Mình đã có thể thấp thoáng cảm nhận được chốn lạc viên chết chóc thần thánh vĩ đại rồi. Đợi đến khi những cảm nhận này trở nên hoàn toàn rõ ràng thì đó sẽ chính là lúc mình đạt được sự siêu thoát về mặt bản chất!’
Đúng lúc này, những con người đang ngủ say quanh tế đàn từ từ tỉnh lại. Có người mặc trang phục sang trọng, có kẻ khoác áo giáp da, trông không khác gì những thương đội thường thấy đi trên tuyến đường mậu dịch ở phương Bắc.
“Ngươi… Ngươi muốn làm gì?” Có người hoảng hốt hét lên.
“Lũ cướp chết tiệt! Các ngươi sẽ phải trả giá vì dám tấn công bọn ta!” Có người vẫn còn chìm trong giận dữ.
“Xin, xin ngài tha cho bọn tôi. Hàng hóa, tiền bạc đều là của ngài hết. Giết bọn tôi đối với ngài mà nói chẳng có tác dụng gì cả…” Có người lại cảm nhận được những dị thường, quái lạ xung quanh mình, bèn run lên lẩy bẩy cả người.
Đại tư tế ngẩng đầu, trong đôi mắt sâu thẳm đen tối của hắn bập bùng hai ngọn lửa nhợt nhạt. Chỉ nhìn vào chúng thôi cũng khiến những con người kia lập tức tê liệt toàn thân, nửa lời cũng chẳng thể thốt ra.
“Đi tới giữa tế đàn đi. Dâng sinh mệnh của các ngươi cho Chúa.” Đại tư tế phát ra những tiếng đều đều, không lên không xuống.
Sắc mặt các thương nhân và lính đánh thuê trắng bệch như tờ giấy, tràn ngập nỗi sợ hãi, nhưng họ hoàn toàn không thể kháng cự mệnh lệnh của tên đại tư tế. Như thể bị thôi miên, họ đứng dậy, thân bất do kỷ mà đi tới trung tâm tế đàn.
Người đàn ông đầu tiên đến gần ngọn lửa nhợt nhạt run rẩy cầm lưỡi hái lớn màu đen lên. Trong mắt hắn tràn ngập sợ hãi, tuyệt vọng và điên loạn, nhưng đôi tay lại vẫn vô cùng vững vàng cầm lưỡi hái lớn như thể cầm một vật không trọng lượng lên, sau đó rạch ngang cổ họng mình.
Cổ họng hắn xuất hiện một vết rạch dữ tợn, song lại không có lấy một giọt máu bắn ra. Toàn thân hắn nhanh chóng khô quắt vào, da trở nên nhăn nheo, chỉ trong tích tắc đã biến thành một cái xác khô. Từ thân thể hắn tựa hồ có một thứ gì đó trong suốt bay ra, lao thẳng vào “ngọn lửa nhợt nhạt” kia.
Ngọn lửa nhợt nhạt bỗng bùng cao thêm đôi chút, còn trên lưỡi hái đen lại xuất hiện một vệt màu đỏ sậm.
Tên đại tư tế cảm nhận được một niềm vui sướng dâng lên từ tận đáy lòng, một cảm giác vượt xa mọi khoái lạc từng có. Dù nghi lễ này chẳng mang tới sức mạnh hay giúp hắn được Chúa ban ân, nhưng chỉ riêng niềm vui sướng đó thôi cũng đã đủ để khiến hắn khao khát được cử hành nghi lễ rồi.
Thế giới chết chóc trong đầu và trong không gian quanh hắn trở nên rõ nét hơn một chút.
“Sự thăng hoa của ta lại tiến thêm một bước nữa, ngày càng gần với Chúa rồi…” Tên đại tư tế lẩm bẩm như rên rỉ, thế nhưng chẳng ai trong hang động này để ý đến trạng thái thất thường của hắn.
Các tế phẩm lần lượt tự kết liễu sinh mệnh của mình, khiến ngọn lửa nhợt nhạt càng lúc càng bốc cao, cứ như muốn nhảy ra khỏi tế đàn.
“Đến đây! Thể hiện lòng thành kính của các ngươi đi. Sinh mệnh ngắn ngủi, chỉ có cái chết mới là vĩnh hằng!” Tên đại tư tế đột nhiên xoay người lại, giọng đầy trang nghiêm và sùng kính nói.
Giọng đám người khoác áo choàng đen bất chợt thay đổi, trở nên cuồng nhiệt: “Tôi nguyện hiến dâng sinh mệnh của mình cho Chúa để đổi lấy một nơi nương tựa cho linh hồn…”
Bầu không khí cuồng nhiệt kia dường như khiến cho cây lưỡi hái cảm ứng được, bèn phát ra những tiếng “vù vù” rồi bay lên khỏi tế đàn, lượn vòng quanh trần hang.
“Tôi nguyện hiến dâng sinh mệnh của mình cho Chúa để đổi lấy một nơi nương tựa cho linh hồn!”
Đám người mặc áo choàng đen lại đồng thanh cầu nguyện, nhưng giờ không còn là lời đáp nữa, mà là lời khẩn cầu chân thành từ tận đáy lòng.
Cây lưỡi hái đen to lớn có vệt đỏ sậm kia tựa như hấp thụ hết mọi ánh sáng, khiến cho toàn bộ hang động chìm trong bóng tối, chỉ còn mỗi ngọn lửa nhợt nhạt ở trung tâm là không bị ảnh hưởng.
Đột nhiên, lưỡi hái đen rơi thẳng xuống, vừa vặn trúng vào ngọn lửa nhợt nhạt. Ngay khoảnh khắc ấy, thân thể những người mặc áo choàng đen đồng loạt run lên, hai mắt mất hết thần sắc, như thể đã có thứ gì đó quan trọng bị hút vào trong ngọn lửa.
Ngọn lửa nhợt nhạt bất chợt khuếch đại, nhấn chìm toàn bộ hang động ngầm. Da thịt những kẻ mặc áo choàng đen bắt đầu thối rữa, trong mắt bùng lên ngọn lửa đỏ thẫm. Chỉ trong chớp mắt, bọn họ đã biến thành sinh vật bất tử!
Tên đại tư tế càng thêm vui sướng. Hắn không còn phân biệt nổi đâu là thế giới vật chất, đâu là chốn lạc viên chết chóc nữa, chỉ cảm thấy linh hồn mình đã được thăng hoa đến cực độ.
“Hỡi Chúa Tể Tử Vong vĩ đại, xin mời ngài hưởng thụ tế phẩm!” Hắn lớn giọng hô lên. Những sinh vật bất tử trong hang động cũng giơ cao cánh tay, trông hệt như một cánh rừng xanh um tùm.
Ngọn lửa nhợt nhạt đột nhiên co lại, cô đặc và ngưng tụ chỉ còn bằng kích cỡ của một con người, song ở trung tâm của nó lại xuất hiện một cánh cửa hư ảo.
Cánh cửa mở ra, một con quái vật khoác áo choàng đen xuất hiện từ bên trong ngọn lửa. Sau lưng nó là một đồng bằng vô tận nơi vô số sinh vật bất tử đang lang thang, còn dưới chân là cả một cung điện được xây lên từ đủ loại xương trắng.
Tựa như hiện thân của cái chết, con quái vật này khiến cho người ta không thể nhìn thẳng, bởi chỉ một cái liếc về phía nó thôi cũng sẽ lập tức làm cho sinh mệnh tiêu tán. May mắn thay, nó không thể bước ra khỏi ngọn lửa nhợt nhạt kia, không thể khiến cho sự chết chóc bao trùm lên thế giới.
Tên đại tư tế chỉ cảm thấy linh hồn mình lửng lơ phiêu đãng, tựa hồ được tiến hóa về mặt bản chất, bởi vậy ngày càng không thể tự mình thoát ra.
“Thực lực ta lại tăng lên! Linh hồn ta lại thăng hoa rồi!”
Con quái vật khoác áo choàng đen nhìn ra ngoài, trong đôi mắt trắng nhợt rỗng tuếch đột nhiên lóe lên một chút dao động dị thường. Kế đó, thân thể nó bỗng nhiên tách ra làm đôi như thể hình chiếu trong gương, nhưng khác là cả hai giờ đều chỉ sở hữu một nửa khí tức so với trước đây.
Phần bản thể vừa tách ra của con quái vật chết chóc bỗng bùng lên ngọn lửa nhợt nhạt, nuốt chửng chính bản thân mình, sau đó hợp thành một với ngọn lửa và tế đàn xung quanh.
Theo tiếng chú văn cổ quái phát ra từ phần thân thể còn lại của con quái vật, ngọn lửa cuồn cuộn dâng lên dữ dội, và rồi dần dần ngưng tụ thành hình dạng một cánh cửa thực chất. Cùng lúc đó, ngọn lửa cũng bắt đầu đổi màu, càng ngày càng nhuộm sắc đỏ như máu.
“Đùng!”
Khoảnh khắc cánh cửa có hình dạng mơ hồ xuất hiện, luồng khí tức giết chóc hỗn loạn không sao tưởng tượng nổi liền bùng phát, khiến cho bầu trời bên ngoài vang lên tiếng sấm ngày đông hiếm thấy. Cả hang động ngầm rung chuyển dữ dội, kéo theo sự rung lắc của cả mảnh đại địa hoang vu.
Tên đại tư tế bất chợt nhận ra linh hồn mình đã được thăng hoa đến cực hạn. Thế giới chết chóc trong đầu và xung quanh hắn giờ đã hoàn toàn rõ nét.
“Ta thành công rồi?”
Niềm vui sướng điên cuồng trào dâng trong lòng, hắn liền chuẩn bị dung hợp với thế giới chết chóc để giành lấy sức mạnh huyền thoại. Nhưng đúng lúc này, thế giới chết chóc đột nhiên biến mất, và thay vào đó là một khối thịt khổng lồ được chắp vá từ không biết bao nhiêu con mắt, bao nhiêu cái đầu, bao nhiêu tay chân hiện ra trước mặt hắn.
Nhìn thấy khối thịt đó, tên đại tư tế chỉ cảm thấy linh hồn mình phát sinh biến đổi dị thường, khả năng suy nghĩ nhanh chóng tiêu tan.
“Không!”
Hắn gào lên trong cơn kinh hãi tột cùng, thân thể vặn vẹo biến dạng kỳ quái rồi mọc ra vô số xúc tu thô to đen sì.
……
Tại Kasvig, thủ phủ của Hành lang Ven biển phía Bắc, Thiêu Nữ đột nhiên đứng bật dậy và nhìn về phương xa. Cô cảm nhận được một sự tà ác và hỗn loạn cực độ đang bốc ra từ đó!
“Herculi, đã xảy ra chuyện gì?” Cô lập tức liên lạc với Khí Chi Quân Chủ Herculi.[note81748]
Trên đỉnh ma tháp, Herculi đang lơ lửng với một quả cầu pha lê cầm trong tay. Ông ngữ khí nặng nề nói: “Ý Chí Vực Thẳm đang cố giáng thế. Chúng ta phải ngăn chặn ngay lập tức. Ta đã thông báo cho Ma pháp Nghị viện rồi.”
Một việc thế này, ít nhất phải có một Grand Arcanist mới giải quyết nổi, mà Hellen từ Cabin của Palmeira lại đang trông giữ Allyn – Nếu Ý Chí Vực Thẳm thật sự giáng thế, thì cho dù vết thương của Hắn có chưa lành, đó cũng vẫn sẽ là một sự việc cực kỳ khủng khiếp. Lần này sẽ chẳng còn Thần Giáng nào có thể đánh lui Hắn được nữa! Và ai mà biết Hắn có nổi hứng tự bạo rồi xóa sổ toàn bộ phương Bắc luôn hay không.

