*Trans+Edit: Lắc
Rentaro, trên một con phố tối om.
Hai tên vóc người thấp bé thậm thà thậm thụt khiêng một vật nặng nhanh chóng di chuyển. Đột nhiên, từ trong góc lao ra mấy bóng người, mỗi người túm chặt một tay rồi đè cả hai xuống đất.
“Coong!” Vật nặng kia sau khi rơi xuống đất liền phát ra một tiếng vang chát chúa.
“Bọn chó đen phố Granlin!” Một trong hai tên nhỏ con vừa kinh hoàng vừa tức giận buột miệng thốt lên.
“Bốp!” Mặt hắn ngay tức thì bị vả cho một cái đau điếng. Một người đàn ông mặc đồng phục đen chỉnh tề bước ra từ trong bóng tối, khom lưng ngồi xổm xuống trước mặt hắn:
“Phải gọi bọn ta là ngài cảnh sát.”
Vì tổng bộ Sở Cảnh sát Vương quốc Holm đặt tại phố Granlin của khu hành chính, vậy nên thành viên của các băng đảng mafia, phần tử tội phạm của những băng nhóm nhỏ và một bộ phận thường dân thường gọi cảnh sát bằng cái tên “chó đen phố Granlin”.
Cái tát kia làm tên nhỏ con tỉnh hẳn. Hắn liền sợ hãi nói: “Vâng, ngài cảnh sát.”
Nghe nói chó đen phố Granlin có mang theo một loại vật phẩm giả kim cấp học việc đặc biệt, bị nó đánh trúng thì sẽ giống như bị điện giật, toàn thân tê liệt đau đớn kéo dài, sống không bằng chết. Vì vậy, một khi đụng mặt đám chó đen này thì tuyệt đối không được manh động.
“Các ngươi bị bắt quả tang trộm nắp cống, chứng cứ đã xác thực. Các ngươi sẽ bị đưa lên tòa án thành phố xét xử, ờ… vì ‘tội gây nguy hại cho an toàn công cộng bằng phương pháp nguy hiểm’. Nếu không có gì bất ngờ, các ngươi sẽ được ‘tận hưởng’ nửa đời còn lại trong hầm mỏ. Tất nhiên, nếu các ngươi bằng lòng trở thành vật thí nghiệm cho một vị pháp sư nào đó thì chắc là một năm sau sẽ lại được quay về Rentaro đấy.” Vị cảnh sát cấp cao vỗ vỗ vào mặt tên trộm nhỏ con.
Tên trộm nhỏ con nghệt ra: “Tội, tội gây nguy hại cho an toàn công cộng bằng phương pháp nguy hiểm… Thưa ngài cảnh sát, cái đó là tội gì ạ? Tôi… chúng tôi chỉ ăn trộm nắp cống để bán lấy tiền thôi mà!”
Cái tên dài ngoằng kia nghe đã thấy khiếp, rõ ràng là một trọng tội.
“Hê, đã bảo lũ khốn các ngươi phải nghe các đài như [Tiếng nói Vương quốc Holm] và cập nhật điều luật mới ban hành đi rồi mà. Tội gây nguy hại cho an toàn công cộng bằng phương pháp nguy hiểm đã được thêm vào bộ luật từ tháng trước rồi. Ý tứ cụ thể thì là… Thời buổi này ấy mà, trộm cắp lại không nghe hiểu radio thì sớm muộn gì cũng bị đào thải thôi!” Vị cảnh sát cấp cao đứng thẳng người dậy nói.
Đây chính là tội danh mà Natasha đã đặc biệt đề xuất trong lúc thảo luận về “Quy định Quản lý Máy bay” và “Điều lệ An toàn Giao thông” ở Nghị viện Quý tộc, tránh cho có kẻ cố tình dùng cách gây tai nạn máy bay hoặc xe hơi giả kim để đạt mục đích mưu sát.
“Chúng… Chúng tôi chỉ trộm có cái nắp cống thôi mà…” Hai tên trộm nhỏ con bộ dạng như muốn bật khóc. Nửa đời còn lại phải sống trong mỏ là cảnh tượng đáng sợ biết bao nhiêu chứ.
Còn phương án giảm tội bằng cách làm vật thí nghiệm cho pháp sư, bọn chúng thậm chí còn chẳng dám nghĩ tới. Thế có khi còn đáng sợ hơn cả cái chết!
Vị cảnh sát cấp cao hừ một tiếng: “Các ngươi ăn trộm nắp cống, khiến vô số dân thường rơi xuống bị thương, đó chẳng phải chính là ‘tội gây nguy hại cho an toàn công cộng bằng phương pháp nguy hiểm’ sao? Xuống mỏ mà sám hối đi!”
“Không, thưa ngài cảnh sát, xin ngài tha cho chúng tôi! Nếu biết có tội danh này thì chúng tôi chẳng dám làm thế đâu.”
“Thưa ngài cảnh sát, tôi… tôi có thông tin quan trọng!”
Hai tên trộm nhỏ con tranh nhau nói.
Vị cảnh sát cấp cao hài lòng gật đầu rồi dặn dò những cảnh sát xung quanh: “Đem bọn chúng về thẩm vấn cho kỹ, ghi lại khẩu cung rồi nộp cho tôi.”
Nhìn hai tên trộm nhỏ con vừa khóc vừa bị áp giải đi, một viên cảnh sát đứng cạnh nịnh nọt nói: “Đội trưởng, anh đúng là lợi hại, tùy tiện dọa bọn chúng tí thôi mà đã moi ra được thông tin quan trọng rồi.”
“Ai bảo bọn chúng không nghe radio. Nói thật, tôi thực sự rất muốn gán cái tội danh ấy cho bọn chúng. Mẹ kiếp, sáng nay suýt chút nữa thì ngã sấp mặt ngay giữa chốn đông người rồi!” Vị cảnh sát cấp cao bực bội nói.
Bảo sao hôm nay đội trưởng cứ đi cà nhắc cà nhắc, hóa ra là suýt nữa rơi xuống cống… Một viên cảnh sát khác không dám thốt ra mà chỉ nghĩ thầm.
Vị cảnh sát cấp cao dặn một viên cảnh sát khác: “Đặt nắp cống về đúng vị trí rồi tìm gì đó cố định lại, kẻo đến khi trời sáng lại bị chôm lần nữa. Khốn kiếp, cái việc bé tẹo này mà cũng bắt chúng ta làm? Nhân lực căn bản có đủ đâu cơ chứ! Còn mấy vụ khác thì theo kiểu gì nữa đây! Mấy cái vụ thế này đáng lẽ phải thành lập hẳn một bộ phận chuyên trách chứ.”
Mấy cảnh sát còn lại hợp lực khiêng nắp cống về chỗ cũ. Đúng lúc này, một người trong số đó bỗng nảy ra ý nghĩ và nói: “Vừa rồi lúc bọn mình vây bắt hai tên trộm kia, có khi nào đã có người rơi xuống rồi không?”
“Sao có thể chứ! Giờ đã nửa đêm rồi, mà chúng ta cũng mới chỉ rời mắt khỏi đây có mấy phút.” Tên cảnh sát nịnh nọt ban nãy đáp chắc nịch, sau đó lấy ra một bình dung dịch giả kim cấp học việc đã chuẩn bị sẵn và đổ vào khe nắp cống. Bằng cách này, nắp cống sẽ dính chặt lại trong cái lạnh đêm nay, đến ban ngày mới từ từ tan ra và biến mất.
Đây là biện pháp đối phó tạm thời mà bọn họ cố ý nhờ pháp sư tạo ra.
Xong xuôi, nhóm cảnh sát đang nóng lòng quay về phố Granlin ấm áp liền vội vã rời đi.
Không bao lâu sau, nắp cống đột nhiên vang lên những tiếng “cộc, cộc, cộc”. Có điều, nhờ bình dung dịch giả kim đặc chế, nắp cống vẫn không hề nhúc nhích.
Bên dưới cống đen ngòm, Nasdell cảm thấy máu nóng trong người xộc thẳng lên não. Cái Rentaro này rốt cuộc là thế nào? Đường xá đang yên đang lành tự dưng lại đào nguyên một cái hố chình ình ở ngay giữa đường! Làm gã ngã đến thân thể không sao kiểm soát được, cả người bê bết máu!
Những cảm xúc giận dữ, uất nghẹn, sững sờ trào lên trong lòng gã, khiến gã hận không thể lập tức hóa sói mà đấm bay nắp cống.
‘Bình tĩnh, bình tĩnh, không thể để lộ thân phận người sói, kẻo không hoàn thành được nhiệm vụ của Ngài Thân vương.’ Nasdell lặp đi lặp lại trong lòng.
Cuối cùng, gã cũng dằn được cơn phẫn nộ xuống, sau đó hít mạnh một hơi đầy hài lòng, nhưng rồi lập tức bị mùi hôi thối xộc lên khiến cho thiếu điều nôn ọe.
‘Mình là một người sói điềm tĩnh, sáng suốt được Ngài Thân vương coi trọng, tuyệt đối không được hành động khinh suất như lũ người kia!’ Gã tự nhắc mình một lần nữa, sau đó dựa vào khả năng tự chữa lành mạnh mẽ của người sói mà loạng choạng tiến sâu hơn vào đường ống cống.
Đi được một quãng, dưới cống lại vang lên một tiếng gầm giận dữ:
“Khốn kiếp, chỗ này cũng bị dính chặt nữa!
Chết tiệt, dân Rentaro rốt cuộc nghĩ cái quái gì vậy!”
Đến tận khi đi mãi một đoạn dài, dài đến độ Nasdell cảm thấy không còn chịu nổi nữa, gã mới gặp một nắp cống không bị dính.
Gã đẩy bật nó lên, bò ra ngoài rồi hít thật sâu luồng khí lạnh lẽo nhưng trong lành, trong lòng cảm thấy đây là hương vị tuyệt vời nhất mà gã từng thấy trong đời.
Dù là một người sói trưởng thành, nhưng sau những trải nghiệm vừa rồi, Nasdell cũng đã kiệt sức cả về thể xác lẫn tinh thần. Gã bèn đi tới bức tường của một căn nhà xem chừng bỏ hoang bên cạnh, ngồi xuống dựa lưng vào đó, vừa để hít thở, vừa để thương thế trên người dần dần hồi phục.
Vết thương do ngã xuống cống của gã đã khỏi hẳn, nhưng cơn đau tưởng chừng lan đến tận xương tủy sau khi bị điện giật kia khiến cơ thể gã vẫn chậm chạp, chỉ có thể chờ di chứng từ từ tiêu tan.
‘Thay đổi ở Rentaro có mặt tốt, nhưng cũng có mặt cực kỳ nguy hiểm. Pháp trận chớp điện thiết lập ở khắp nơi mà chẳng có biện pháp bảo hộ an toàn nào, rồi thì tùy tiện đào hố ở ngay giữa đường lớn…’ Nasdell đến giờ vẫn không chịu thừa nhận mình chẳng có thường thức về “sử dụng điện an toàn”, mà chỉ cho rằng các pháp sư hành động quá mạo hiểm, quá nóng vội.
Màn đêm sâu lắng, yên tĩnh và thanh vắng, Nasdell cảm thấy tâm tình mình dần dần hòa hoãn trở lại, thương thế cũng nhanh chóng hồi phục. ‘Nhưng những chuyện này chẳng qua chỉ là biến cố xen ngang. Mình đã thoát khỏi nguy hiểm, mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp lên cả thôi.’
Ý nghĩ trong lòng ấy chỉ vừa mới nảy ra, trực giác nhạy bén từ thiên phú chủng tộc liền giúp gã phát giác được nguy hiểm cực lớn. Nghĩ cũng chẳng kịp nghĩ, gã liền lao người về phía trước.
Tuy nhiên, cơ thể gã vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, di chứng từ vụ điện giật hẵng còn đang ảnh hưởng đến gã, thành thử động tác bị chậm mất nửa nhịp.
“Ầm!”
Ngôi nhà bỏ hoang phía sau lưng gã nổ tung dữ dội rồi sập xuống hoàn toàn.
‘Người Rentaro điên rồi à? Nhà của mình mà cũng cho nổ tung chẳng có dấu hiệu báo trước nào sao?’
Nasdell chưa từng nghĩ đến khả năng ngôi nhà sau lưng lại bất ngờ phát nổ. Nếu mà là chủ đích nhắm vào gã thì gã đã sớm phát giác ra rồi!
“Rầm rầm!”
Sóng xung kích dữ dội ập thẳng vào người Nasdell. Tường gạch, đá vụn, cát bụi các loại ào ào trút xuống, “nhấn chìm” khu vực xung quanh.
‘Sao… Sao lại…’
Ở đầu phố phía bên kia ngôi nhà, một nhóm người đang đứng quan sát vụ nổ.
“Ngài quản đốc, loại thuốc nổ giả kim mới mà các pháp sư cung cấp đúng là ghê gớm thật.” Nhìn những ngôi nhà sụp xuống, một gã thường dân tóc nâu hưng phấn nói với người đàn ông trung niên trước mặt.
“Tốt. Đỡ cho tôi bao nhiêu là công phá dỡ. Tôi tin rất nhanh thôi, chúng ta sẽ có thể mở rộng được đường xá ở nơi này, xây dựng nên một khu bình dân kiểu mới thoải mái cho Rentaro.” Quản đốc chỉ huy công tác tháo dỡ hài lòng gật đầu. Không uổng công ông chủ đến Allyn để mua loại thuốc nổ giả kim mới và mời một pháp sư hệ Nguyên tố chuyên về bạo nổ tới chỉ điểm vị trí đặt.
Thấy quản đốc tâm trạng vui vẻ, tên thường dân bèn thuận miệng hỏi ra điều tò mò trong lòng: “Ngài quản đốc, vì sao chúng ta phải phá dỡ vào lúc nửa đêm thế này? Không sợ ảnh hưởng đến giấc ngủ của người dân quanh đây sao?”
“Thế chẳng lẽ ban ngày chặn không cho đi lại con đường này à? Đây là con đường dẫn thẳng ra cổng thành, không biết có bao nhiêu hàng hóa từ đây được đưa vào khu chợ. Ai quan trọng hơn, người có tiền quan trọng hay thường dân quan trọng? Mau bắt đám lười biếng kia làm việc đi, trước khi trời sáng phải dọn cho sạch đường phố!” Gã quản đốc lớn tiếng phân phó.
Một đám công nhân liền bắt tay vào lao động. Gã thường dân kia có chút lo lắng nhìn quanh quất: “Ngài quản đốc, vừa rồi trước lúc cho nổ hình như chưa có kiểm tra xem còn ai ở bên trong không nữa…”
“Sao có thể có người được chứ? Bốn phía đều đã phong tỏa, còn dùng cả đèn pha lê ma thuật làm dấu cảnh báo, không có mắt à mà đi vào? Vả lại tất cả lối vào đều có người của chúng ta canh gác, chỉ có biết bay hoặc biết độn thổ mới vào được!”Quản đốc gắt gỏng đáp.
……
Sáng sớm, Ali rời khỏi nhà trọ, băng qua một đại lộ đông đúc tấp nập và hướng về khu quý tộc.
“Vụ nổ phá dỡ tối qua đáng sợ thật…” Cậu vừa đi vừa thầm cảm thán.
Công tác phá dỡ đã được dán thông cáo từ trước, vậy nên một người biết chữ như Ali hoàn toàn hiểu rõ tiếng nổ đêm qua là do đâu.
Gần cổng vào khu quý tộc có một tu viện, nhưng hiện tại đã được cải tạo thành trường học, từ bên trong chốc chốc lại vọng ra tiếng đọc sách. Những cỗ xe ngựa tinh xảo, đẹp đẽ không ngừng chạy ra từ khu quý tộc và lái thẳng vào trong trường.
“Jane, lớp 1 năm 2 hệ giáo dục phổ thông trường Mills, phố Kining, khu quý tộc Rentaro…” Nhìn ngôi trường xa xa, Ali lẩm nhẩm địa chỉ liên lạc của người bạn thư.
Sang năm thứ hai kể từ khi trường phổ thông được thành lập, giới quý tộc cũng quyết định bắt chước theo mà xây dựng một ngôi trường dành riêng cho con em mình, không chấp nhận những đứa trẻ mang dòng máu cao quý của bản thân học chung với dân thường – Nhưng cho dù có muốn hay không, bọn họ cũng buộc phải thừa nhận, rằng cách học tập chung này khơi dậy lòng ham học nơi con cái họ mạnh mẽ hơn nhiều so với lối dạy kèm tại gia như trước kia. Hơn nữa, môi trường này còn giúp bọn trẻ sớm gây dựng quan hệ, hình thành một vòng xã giao đáng kể trước khi bước vào tuổi trưởng thành.
Nhìn những cỗ xe ngựa quý tộc, những chiếc xe hơi giả kim đi vào trường, rồi lại thấy các loại máy bay với kiểu dáng khác nhau bay trên trời (cái dạng xe, cái dạng thuyền, cái lại có cả phiên bản thu nhỏ của khinh khí cầu), muôn màu muôn vẻ, trong lòng Ali liền trào dâng một cảm giác thấm thía về khoảng cách và bức tường vô hình chắn giữa mình với họ.
Cậu khẽ thở dài rồi quay người rời đi như rất nhiều ngày trước đây, cảm xúc trong lòng vô cùng phức tạp, vừa tự ti, vừa không cam lòng, vừa chán nản, vừa nhói đau như bị kim đâm, lại cũng vừa vì vậy mà trào dâng nỗi khao khát mãnh liệt.
Đi rồi lại đi, cậu tới gần khu phố bị phá dỡ tối qua, và rồi nghe thấy một tiếng rên rỉ kỳ quái.
“Ủa?” Lần theo âm thanh, Ali phát hiện có một con chó to đang nằm trong bụi cỏ. Nó nhắm nghiền mắt, bộ lông màu xám bạc dính đầy máu và bụi đất.
“Con chó này giống sói thế nhỉ…” Ali cảm thán. Cậu biết được từ sách vở rằng có loài chó quả thực rất giống sói.
Ôm lòng hảo tâm, Ali bước lại gần, phát hiện con chó này mình đầy thương tích thì bèn bật cười: “May là mày gặp được tao đấy.”
Khoảng thời gian gần đây, do làm việc tạm thời trong bệnh viện của Ma pháp Nghị viện, học được cách băng bó, cậu bèn chật vật vác con chó to đùng đang vừa mê man vừa rên rỉ này về nhà, sau đó quấn nó lại như xác ướp.
Một lúc sau, cậu thấy con chó to kia tỉnh lại, đôi mắt đờ đẫn nhìn trân trân phía trước, hai dòng lệ đục ngầu trào ra.
‘Khóc… khóc á?’ Lần đầu gặp phải chuyện thế này, Ali bèn an ủi nó như với một con người: “Rồi sẽ khá lên thôi. Haha, không cần cảm ơn tao, cũng không cần cảm động đâu. Chúng ta đều sẽ khá lên ở Rentaro này thôi.”
Nghe thấy cái tên Rentaro, con chó to kia lại càng khóc dữ hơn.

